-
Chương 41: Sấm sét giữa trời quang.
Sáng thứ sáu, vác cặp mắt thâm quầng lên lớp, bị lũ bạn hiểu nhầm là tôi kích động quá mức vì chuyện của Vũ Đạo nên ngủ không đủ giấc. Trước giờ lên lớp, đợi Vũ Đạo bước vào lớp học với tâm trạng buồn vui lẫn lộn, tâm trạng phức tạp này khiến cho tôi cảm thấy khó chịu hơn mấy lời đồn đại của những sinh viên khác. Đây cũng chính là sự giày vò của hạnh phúc mà mẹ đã từng đề cập tới.
Đúng mười giờ, Vũ Đạo bước vào lớp, sau khi nhìn thấy vết bầm tím nghiêm trọng trên mặt anh ta, tâm trạng vốn đang nhảy nhót tung tăng của tôi ngay lập tức bị thay thế bằng sự xót xa. Xem ra vết thương của Vũ Đạo không phải là mới, là kẻ nào đã đánh anh ta đến mức như vậy? Liệu có phải bác sĩ Võ không? Nhưng vì sao chứ? Tôi nhìn Vũ Đạo không chớp mắt, nhưng anh ta không nhìn về phía tôi, không biết là do e ngại lời dị nghị của đám sinh viên, hay do sợ ảnh hưởng đến buổi lên lớp? Có điều đã tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy, thì làm sao lại để ý đến mấy chuyện này chứ? Một cảm giác mất mát khi bị người khác bỏ rơi dần dần trào dâng, từng chút len lỏi vào trong tim.
Buổi học nhanh chóng trôi đi, lúc tuyên bố tan học, Vũ Đạo gấp cuốn giáo án lại, ngước nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đầy tình cảm nhưng lại xen lẫn vẻ nghiêm túc một cách kỳ lạ, anh ta cao giọng nói: “Hôm trước tôi có nói, tôi thích Vưu Dung, đó … là thật lòng.”
Vẻ mặt của anh ta hết sức tập trung, giọng nói kiên định khác thường, tôi đột nhiên rối trí. Ánh mắt Vũ Đạo lúc này sầm lại rồi lập tức trở nên phức tạp, giọng nói cũng trở nên trầm, anh ta nói có chút miễn cưỡng: “Nhưng tình cảm mà tôi thích cô ấy, là … là tình anh em.”
Câu nói của Vũ Đạo như một tia sét xuyên qua trái tim tôi khiến nó nứt ra. Đó là nỗi đau xé lòng mà tôi chưa từng trải qua, nó khiến tim tôi tê dại, mất đi cảm giác. Tôi còn chưa rơi lệ nhưng đã cảm thấy nỗi buồn thấu tận xương tủy, hoặc có lẽ bởi nước mắt đã chảy ngược vào trong, dường như trái tim đã bị nước mắt nhấn chìm, lạnh lẽo, quặn thắt, dần mất đi thân nhiệt, cảm giác. Chỉ trong nháy mắt, từ thiên đường ấm áp rơi xuống địa ngục băng giá, tôi ở trong giá lạnh và tăm tối khác thường, ngước nhìn sự ấm áp và ánh sáng đang dần trôi xa, vì sự lạnh giá đó khó có thể chịu đựng được, cảm giác này nhấn chìm tôi không thương tiếc, tôi không sao vùng vẫy được, cũng chẳng có sức để khóc lóc…
Ngước mắt nhìn, giảng đường hỗn loạn, mọi người mặc nhiên bàn tán, những ánh mắt cảm thông, thờ ơ, buồn bã, châm chọc hướng về phía mình, khiến toàn thân tôi đau nhói. Vũ Đạo chăm chú nhìn tôi, ánh mắt lộ ra sự đấu tranh bất tận cùng nỗi đau nặng nề, anh ta nhả từng chữ: “Thực ra... thực ra...”
Lời nói của anh ta không ai hiểu được, đôi mắt lóe sáng, cuối cùng như dùng toàn bộ sức lực mới có thể nnghiến răng nói ra: “Vưu Dung là ... đứa em gái ruột bị thất lạc nhiều năm của tôi!”
Em gái ruột? Thời gian đột nhiên ngưng lại, thế giới trắng xóa trống rỗng, thân thể nhũn ra, ý thức mơ hồ, tất cả đều rời khỏi tôi...
Lúc mở mắt ra, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một màu trắng như tuyết, lẽ nào nơi đây chính là thiên đường sao? Trong lúc tôi đang nghi ngờ, trong thế giới màu trắng ấy đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Bác sĩ Võ? Người như thế cũng có thể lên thiên đường sao? Không thể nào… nếu trên thiên đường toàn những kẻ như bác sĩ Võ, vậy thì địa ngục còn an toàn hơn.
Thấy bác sĩ Võ nói: “Tiểu Dung, em tỉnh rồi hả.”
Gỡ tấm ga giường màu trắng làm thành cái lều ba mặt bao quanh tôi, anh ta giải thích: “Tôi đã tạo riêng cho em một phòng chăm sóc đặc biệt đấy, thế nào hả? Có không khí không?”
“Quá là không khí, có điều đợi em chết thật rồi, anh dựng một cái nhà xác nhân tạo cho em cũng không muộn.” Tôi yếu ớt nói. Thì ra vừa rồi là một giấc mơ giống bộ phim truyền hình cẩu huyết à? Một màn không đâu à? Sao tôi lại có thể mơ một cơn ác mộng như vậy được nhỉ?
“Bác sĩ Võ, sao em lại lên chỗ anh thế này?” Tôi hơi vận động cái cổ.
“Em vẫn còn gọi tôi là bác sĩ Võ sao? Không phải em mất trí nhớ có chọn lọc đấy chứ!” Bác sĩ Võ lo lắng đỡ lấy tôi.
Lẽ nào không phải mơ? Tất cả đều là cuộc sống thực! Ngẫm về nó, tôi cảm thấy đau khổ lại thêm một cơn ớn lạnh quét qua. Đột nhiên bác sĩ Võ ôm chầm lấy tôi, hớn hở nói: “Tiểu Dung, sau này em phải gọi tôi là anh hai nhé! Anh đã mong ngóng bao năm nay rồi, cuối cùng mới có em gái gọi anh như vậy!” Anh ta nhéo mặt tôi, thúc giục: “Mau gọi đi nào!”
Tôi bị anh ta nhéo đến mức vàng cả mặt, đành nghiến răng kêu: “Anh hai!”
“Thế mới ngoan chứ!” Bác sĩ Võ khẽ vỗ đầu tôi một cách hài lòng.
“Vậy lúc nãy?” Tôi quay lại câu hỏi
“Lúc nãy à, anh vừa khéo dạo qua khoa của bọn em, thấy em ngất nên liền khiêng em vào bệnh viện.” Bác sĩ Võ nói lướt qua.
“Thật là trùng hợp không? Khiêng đi? Dùng cái gì khiêng?” Tôi liếc nhìn cái cáng bên cạnh, chất vấn Bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ thấy không thể giấu diếm, bèn cố ý nói: “Em không phải không biết cái đó chứ?” Bác sĩ Võ chỉ vào chiếc cáng bên mình.
Dù anh có là mèo máy Doreamon thì anh cũng không thể giấu chiếc cáng trong túi rồi dạo khắp nơi được, hơn nữa lại còn vừa vặn dạo qua khoa chúng tôi, giống như chỉ đợi tôi nằm lên ấy. Có lẽ thái độ của tôi quá dễ dàng bị người khác nhìn ra, bác sĩ Võ cầm chiếc cáng lên, vừa tách ra vừa nói: “Không tin có phải không, em xem này!” Trong lúc nói, anh ta đã cầm chiếc cáng gấp nhỏ lại thành cái xách được. Sốc thật…
Tôi ngồi không nói năng gì, suy nghĩ lộn xộn. Bác sĩ Võ cũng không làm phiền tôi, chỉ lặng yên ngồi bên cạnh. Sau khoảng mấy phút, tôi sắp xếp lại các suy nghĩ rồi mới lên tiếng hỏi: “Võ… anh hai, anh lấy máu chính là vì nguyên nhân này sao? Đến nhà em cũng là để xác nhận chuyện này với bố mẹ em?
“Tiểu Dung thật là thông minh, không hổ là người nhà chúng ta!” Bác sĩ Võ âu yếm vò nhẹ tóc tôi. Tôi chả thèm là người một nhà với ba anh em biến thái các người đâu! (Mọi người: Đoàn tụ gia đình, hạnh phúc, hoan hô… cuối cùng biến thái cũng đã tụ tập trong một khu vực hữu hạn rồi!)
“Em không cảm thấy tính cách chúng ta rất giống nhau sao?” Tôi không có biến thái như anh! (Mọi người lắc đầu, giống, rất giống, thực sự quá giống!)
“Trải qua chuyện kích thích như thế mà em vẫn còn sống sót, nếu là người khác thì sớm đã lên cơn nhồi máu cơ tìm rồi!” Vẫn còn sống sót? Bác sĩ Võ, càng ngày anh càng giống bà Trương rồi, vừa khen tôi, vừa khiến tôi phát buồn nôn!
“Trước mẹ nói em được nhặt về, em còn tưởng đó là nói chơi.” Nghĩ đến đây, tôi cực kỳ chán nản, có cảm giác đau buồn khi xa rời người thân, giống như một bộ phận trên thân thể bị đột ngột tách ra vậy.
“Lúc đầu sao các người lại vứt tôi đi?” Tôi lớn lên có đặc điểm như thế này, để mà vứt đi thì không dễ gì! Đúng không, bà Trương? (Bà Trương: Không đúng lắm, con xinh đẹp, đáng yêu như thế, thực sự quá nguy hiểm!)
“Khi ấy Võ Nhị thương em nhất.” Lúc Bác sĩ Võ nhắc đến Vũ Đạo, trái tim tôi đột nhiên co thắt lại, con mắt đỏ lên ngay tức thì. Bác sĩ Võ thấy vậy vội vã chuyển chủ đề: “Hai hôm nữa nói với em tiếp. Em có muốn gọi điện thoại trước cho mẹ chúng ta không nhỉ?”
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ gọi.” Nhất thời, mẹ cũng trở nên xa lạ, không thể tranh cãi làm nũng giống như ngày trước nữa rồi.
“Hôm nay em bình tĩnh ở một mình đi, sáng mai anh sẽ đến kí túc xá đón em.” Sau đó, Bác sĩ Võ đưa tôi xuất viện. Không ngờ Giả Họa đã đứng đợi trước cửa bệnh viện, vừa thấy tôi ra, cô ấy liền lẳng lặng bước đến bên tôi.
Về đến kí túc xá, Tiểu Dư và Phạm Thái đều không có nhà, trên bàn có đồ ăn do bọn họ lấy giúp tôi từ nhà ăn. Giả Họa thu dọn sách vở xong, chuẩn bị đi tự học. Trước lúc đi, cô ấy dừng ở cửa, nói chuyện dịu dàng hiếm thấy: “Mình không có lời nào có thể an ủi cậu. Mình chỉ muốn nói, cuộc đời cậu lúc vui lúc buồn, lên lên xuống xuống, nhưng còn hơn cuộc sống ngày nào cũng tĩnh lặng trôi qua của bọn mình. Đến khi bọn mình già đi, lúc đó tất cả những đau khổ mà cô đã trải qua đều sẽ đọng lại thành hạnh phúc, còn trong hồi ức của những người khác, nhất định cũng sẽ có cô! Vì vậy, khi buồn, hãy nghĩ đến những hạnh phúc mà cậu đã đạt được đi. ”Giả Họa nói xong liền rời đi luôn.
Lời Giả Họa như dòng nước ấm áp chảy vào trong tim. Có lẽ người có nhiều hạnh phúc hơn người khác thì cũng phải chịu nhiều cay đắng hơn người ta. Đúng thế, lúc này không ai có thể an ủi tôi, tôi chỉ cần một nơi có thể khóc một mình. Nghĩ đến chuyện Vũ Đạo tỏ tình trước mặt mọi người và hôm nay lại tuyên bố mối quan hện anh em, cảm xúc dồn nén bỗng vỡ òa, nước mắt tuôn trào. Tôi hét lớn: “Vũ Đạo, tôi hận anh!” rồi khóc không ngớt.
Không biết khóc tối tăm mặt mũi được bao lâu, tôi chỉ cảm thấy tất cả mọi ấm ức nghĩ lại đã không còn khiến mình rơi lệ nữa, tất cả mọi đớn đau và khổ sở đều đã trôi đi theo dòng nước mắt. Tôi cố gắng xóa mấy ngày trước khỏi lịch của mình, nhưng lại không làm được. Nước mắt có thể gột sạch khổ đau, nhưng không thể xóa đi kí ức. Niềm hạnh phúc phút chốc đã từng đạt được, cho dù chỉ là ảo ảnh, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm động cả đời.
Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi gọi điện thoại cho mẹ. “Mẹ, bác sĩ Võ nói với con rằng, con là con gái nhà đó, do không cẩn thận chạy nhầm nhà nên được mẹ nuôi nấng.”
“Con biết rồi hả? Mẹ hết ăn lại uống mới nuôi con lớn thế kia, cũng không phải dễ dàng gì, (Hình như mẹ cũng lừa bố.) chỉ tính gạo nuôi con bao nhiêu năm nay, cũng đủ một kho lúa rồi. Tính cho kỹ thì cũng đủ gạo cứu trợ một tỉnh! (Hình như con đâu có ăn nhiều vậy, nếu không có lẽ mẹ cũng bóp chết con rồi!) Mẹ lại còn dạy dỗ con tốt như thế, (Dạy không tồi, theo như cách mọi người thường nói thì không giống người bình thường…), lại nuôi con xinh xắn thế, (bà Trương cũng nói như vậy…) … công sinh không bằng công nuôi! Sau này con cũng phải hiếu thuận với mẹ!” Mẹ ca cẩm một hồi lâu mới chịu dứt.
“Mẹ, con biết rồi.” Tôi vâng lời đáp một cách hiếm thấy. Đầu dây bên kia im lặng, sau đó mẹ nói: “Vưu Dung, thôi con cứ chăm mẹ đẻ của con đi. Sức khỏe mẹ tốt hơn so với bà ấy, hơn nữa còn có bố con nô dịch.”
“Mẹ, sáng mai con sẽ đi gặp họ.”
“Ừ, hãy nhớ làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ, đừng làm cho mẹ đẻ con tức giận.” Mẹ ngưng lại giây lát rồi đột nhiên hỏi: “Con thích thầy Võ phải không?”
“Con ghét anh ta!” tôi buột miệng nói ra.
“Con còn có thể ghét cậu ta, không tồi! Con gái, có rất nhiều người không hạnh phúc bằng con, không sống giản đơn thông suốt như con!” Đại khái mẹ đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của tôi, thở dài một tiếng, “Con gái, nước mắt sẽ dạy con tình yêu là gì. Vì vậy, đừng hận anh ta, tránh sau này hối hận!” Sau khi kết thúc những lời sâu sắc ấy, mẹ liền cúp máy.
Buổi tối, tôi đã quay về trạng thái bình thường, ít nhất về mặt hình thức là vậy, nhưng trái tim cũng tan vỡ rồi, bởi mỗi lần nghĩ đến Vũ Đạo, trái tim tôi lại đau đớn như bị thiêu đốt, giônga như đã có một vết vứt khó hàn gắn lại. Tôi lên giường từ rất sớm, nhìn chậu thúy cúc chưa tàn trên bệ cửa sổ mà không khỏi ngưỡng mộ, nếu so với nó, tình yêu của tôi chỉ ba ngày đã khô héo. Ngắn đến mức trong không khí lúc này dường như còn lưu lại chút hương tình yêu chưa kịp tan. Tôi thực sự thấy nhớ thiên đường hạnh phúc hai ngày trước đây, những giờ nghĩ lại mới phát hiện, đó không phải là thiên đường đích thực, trong thiên đường đích thực có hai người yêu nhau, còn thiên đường của tôi, thực ra chỉ có tôi cô độc một mình. Đêm nay, lần đầu tiên trong đời tôi khóc trong mơ…
Last edited:
Bình luận facebook