Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Được “đối tác” cũ cầu hôn tại hôn lễ của người khác
DỊCH: MIN
***
Giữa tháng năm cuối xuân, hôn lễ của Giang Lâm An và Tô Niệm Nam chính thức bắt đầu.
Vân Nam Nam nghe Tô Niệm Nam nói, Giang Lâm An đã tỉ mỉ chuẩn bị mấy tháng trời, cô ấy cung cấp mấy đề nghị.
Hơn 7h sáng, Vân Nam Nam đã thức dậy, Tô Niệm Nam kết hôn nên cô hơi kích động.
Sau khi cô dậy, Bùi Trì vẫn còn đang ngủ, cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới phòng vệ sinh. Lúc rửa mặt bỗng phát hiện trên tay có thêm một chiếc nhẫn, cô chuẩn bị đợi Bùi Trì ngủ dậy thì hỏi anh sau.
Nếu như đây là nhẫn cầu hôn, cô nhất định sẽ bóp chết Bùi Trì.
Nào ai tùy tiện như thế này chứ?
“Nghĩ gì đấy?” Chẳng biết Bùi Trì dậy từ khi nào, lúc này đang đứng ngoài cửa phòng vệ sinh.
“Dậy rồi hả?” Vân Nam Nam lau mặt, “Đây là cái gì?”
Vân Nam Nam giơ tay ra trước mặt Bùi Trì, anh nắm lấy tay cô hôn lên đó một cái.
“Đóng dấu cho em.”
Vân Nam Nam xoay mòng, “Đây không phải là nhẫn cầu hôn sao?”
Bùi Trì: “Muốn được anh cầu hôn thế cơ à?”
Vân Nam Nam khừa một tiếng, đi vòng qua anh luôn.
Giang Lâm An sợ Tô Niệm Nam mệt, cho nên tám giờ sáng Tô Niệm Nam mới dậy. Sau khi dậy vẫn còn thong dong ăn một phần đồ sáng, Vân Nam Nam hỏi cô: “Cậu không sợ muộn hả?”
Giang Lâm An đang ở bên cạnh chen vào: “Muộn thì muộn chút có sao, cũng chỉ có một lần thôi, bà xã thoải mái mới là quan trọng nhất.”
Tô Niệm Nam đang ăn cháo, không nói chính là cười.
Cứ mân mê như vậy một lúc, hôn lễ tiến hành tới một giờ chiều.
Trong phòng, Vân Nam Nam đang sửa sang lại váy cưới cho Tô Niệm Nam. Tô Niệm Nam đang cầm một bó hoa đứng bên cạnh tủ, nhét vào trong tay Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam “?”
“Hoa cưới của tớ.”
“Hả? Thế đưa tới làm gì?” Vân Nam Nam tiện tay nhón hai cánh hoa lên.
Tô Niệm Nam gạt bỏ bàn tay ngu ngốc của cô đi, “Còn nhón nữa thì cậu đừng có kết hôn.”
“Không kết thì không kết, Bùi Trì vẫn chưa có động tĩnh gì đâu.”
Tô Niệm Nam kéo tay cô, “Cậu coi tớ là đồ ngu hả, chẳng phải nhẫn đều đeo lên rồi sao.”
Vân Nam Nam nhìn nhẫn trên tay mình, khá đẹp mắt.
Cô nói với Tô Niệm Nam: “Cái này không tính, sau này anh ấy phải cầu bằng cái khác.”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Trong hôn lễ.
Tô Niệm Nam khoác tay bố mình đi từng bước về phía Giang Lâm An, nơi khóe mắt Vân Nam Nam cô trông thấy bàn tay của Giang Lâm An đang run rẩy.
Cô cảm động không ngớt, lập tức chọc lên người Bùi Trì.
“Sao thế em?” Bùi Trì hỏi cô.
Vân Nam Nam than thở: “Bọn họ có thể đi được đến ngày hôm nay quá không dễ dàng, em cảm động quá.”
Bùi Trì rút khăn giấy ra cho cô lau nước mắt: “Chúng ta cũng không dễ dàng, sao không thấy em khóc một cái?”
Vân Nam Nam cầm giấy lau nước mắt, cô nói với Bùi Trì: “Anh không xứng.”
Bùi Trì không xứng kia lập tức ngậm miệng, được thôi, anh không xứng.
Lúc Giang Lâm An và Tô Niệm Nam trao nhẫn cưới, Vân Nam Nam nhìn thấy cục kim cương to kia hai mắt cũng híp lại.
“Bùi Trì, Bùi Trì….” Cô vội gọi Bùi Trì.
Bùi Trì đương vỗ tay, anh nói: “Sao thế?”
“Anh có trông thấy viên kim cương rõ to kia không?” Vân Nam Nam sợ anh không nhìn thấy bèn kéo anh đến gần hơn. “To thế kia, sau này anh cầu hôn với em cũng chuẩn bị lấy một chiếc, em muốn cái giống hệt.”
Bùi Trì nghẹn họng, anh quanh co một hồi, vẫn nói ra miệng.
“Cầu hôn ấy, em nói ra như thế này thì còn gì là bất ngờ nữa.”
Vân Nam Nam không để bụng: “Sau này anh mà tặng em chiếc to hơn thì em sẽ thấy bất ngờ thôi.”
“…”
“Thế nhưng tiền của anh đều đưa cho em trang trí lắp đặt cửa tiệm còn đâu, anh hết tiền rồi.”
Thế giới ngừng lại một giây, tiếng khóc của Vân Nam Nam càng to hơn.
Lời tuyên thệ sau khi trao nhẫn cũng nói xong rồi, đã đến lúc chú rể hôn cô dâu.
Giang Lâm An cực kì chủ động, ôm chặt lấy Tô Niệm Nam đặt một cái hôn triền miên sâu lắng.
Vân Nam Nam còn đang chìm đắm trong nỗi bi phẫn Bùi Trì không còn tiền, Bùi Trì phản ứng lại chọc cô.
“Làm gì đấy?” Vân Nam Nam lườm anh, cô còn muốn xem hôn môi nữa đấy.
Bùi Trì không nói chuyện, vuốt ve gương mặt cô cũng hôn lên đó.
Đôi cô dâu chú rể trên sân khấu trao nhau chiếc hôn nồng thắm chân thành, dưới sân khấu hai người họ cũng triền miên không dứt.
“Túi bên phải của anh có một thứ, em lấy ra xem xem.” Bùi Trì hôn xong nói với Vân Nam Nam đang mê mang.
Vân Nam Nam thò tay vào túi bên phải của anh, thì thấy một chiếc hộp.
Là một chiếc hộ nhung màu đen, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
“Đây mới là nhẫn cầu hôn.”
Trong hôn lễ của họ, mà anh đang cầu hôn với em.
***
Giữa tháng năm cuối xuân, hôn lễ của Giang Lâm An và Tô Niệm Nam chính thức bắt đầu.
Vân Nam Nam nghe Tô Niệm Nam nói, Giang Lâm An đã tỉ mỉ chuẩn bị mấy tháng trời, cô ấy cung cấp mấy đề nghị.
Hơn 7h sáng, Vân Nam Nam đã thức dậy, Tô Niệm Nam kết hôn nên cô hơi kích động.
Sau khi cô dậy, Bùi Trì vẫn còn đang ngủ, cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới phòng vệ sinh. Lúc rửa mặt bỗng phát hiện trên tay có thêm một chiếc nhẫn, cô chuẩn bị đợi Bùi Trì ngủ dậy thì hỏi anh sau.
Nếu như đây là nhẫn cầu hôn, cô nhất định sẽ bóp chết Bùi Trì.
Nào ai tùy tiện như thế này chứ?
“Nghĩ gì đấy?” Chẳng biết Bùi Trì dậy từ khi nào, lúc này đang đứng ngoài cửa phòng vệ sinh.
“Dậy rồi hả?” Vân Nam Nam lau mặt, “Đây là cái gì?”
Vân Nam Nam giơ tay ra trước mặt Bùi Trì, anh nắm lấy tay cô hôn lên đó một cái.
“Đóng dấu cho em.”
Vân Nam Nam xoay mòng, “Đây không phải là nhẫn cầu hôn sao?”
Bùi Trì: “Muốn được anh cầu hôn thế cơ à?”
Vân Nam Nam khừa một tiếng, đi vòng qua anh luôn.
Giang Lâm An sợ Tô Niệm Nam mệt, cho nên tám giờ sáng Tô Niệm Nam mới dậy. Sau khi dậy vẫn còn thong dong ăn một phần đồ sáng, Vân Nam Nam hỏi cô: “Cậu không sợ muộn hả?”
Giang Lâm An đang ở bên cạnh chen vào: “Muộn thì muộn chút có sao, cũng chỉ có một lần thôi, bà xã thoải mái mới là quan trọng nhất.”
Tô Niệm Nam đang ăn cháo, không nói chính là cười.
Cứ mân mê như vậy một lúc, hôn lễ tiến hành tới một giờ chiều.
Trong phòng, Vân Nam Nam đang sửa sang lại váy cưới cho Tô Niệm Nam. Tô Niệm Nam đang cầm một bó hoa đứng bên cạnh tủ, nhét vào trong tay Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam “?”
“Hoa cưới của tớ.”
“Hả? Thế đưa tới làm gì?” Vân Nam Nam tiện tay nhón hai cánh hoa lên.
Tô Niệm Nam gạt bỏ bàn tay ngu ngốc của cô đi, “Còn nhón nữa thì cậu đừng có kết hôn.”
“Không kết thì không kết, Bùi Trì vẫn chưa có động tĩnh gì đâu.”
Tô Niệm Nam kéo tay cô, “Cậu coi tớ là đồ ngu hả, chẳng phải nhẫn đều đeo lên rồi sao.”
Vân Nam Nam nhìn nhẫn trên tay mình, khá đẹp mắt.
Cô nói với Tô Niệm Nam: “Cái này không tính, sau này anh ấy phải cầu bằng cái khác.”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Trong hôn lễ.
Tô Niệm Nam khoác tay bố mình đi từng bước về phía Giang Lâm An, nơi khóe mắt Vân Nam Nam cô trông thấy bàn tay của Giang Lâm An đang run rẩy.
Cô cảm động không ngớt, lập tức chọc lên người Bùi Trì.
“Sao thế em?” Bùi Trì hỏi cô.
Vân Nam Nam than thở: “Bọn họ có thể đi được đến ngày hôm nay quá không dễ dàng, em cảm động quá.”
Bùi Trì rút khăn giấy ra cho cô lau nước mắt: “Chúng ta cũng không dễ dàng, sao không thấy em khóc một cái?”
Vân Nam Nam cầm giấy lau nước mắt, cô nói với Bùi Trì: “Anh không xứng.”
Bùi Trì không xứng kia lập tức ngậm miệng, được thôi, anh không xứng.
Lúc Giang Lâm An và Tô Niệm Nam trao nhẫn cưới, Vân Nam Nam nhìn thấy cục kim cương to kia hai mắt cũng híp lại.
“Bùi Trì, Bùi Trì….” Cô vội gọi Bùi Trì.
Bùi Trì đương vỗ tay, anh nói: “Sao thế?”
“Anh có trông thấy viên kim cương rõ to kia không?” Vân Nam Nam sợ anh không nhìn thấy bèn kéo anh đến gần hơn. “To thế kia, sau này anh cầu hôn với em cũng chuẩn bị lấy một chiếc, em muốn cái giống hệt.”
Bùi Trì nghẹn họng, anh quanh co một hồi, vẫn nói ra miệng.
“Cầu hôn ấy, em nói ra như thế này thì còn gì là bất ngờ nữa.”
Vân Nam Nam không để bụng: “Sau này anh mà tặng em chiếc to hơn thì em sẽ thấy bất ngờ thôi.”
“…”
“Thế nhưng tiền của anh đều đưa cho em trang trí lắp đặt cửa tiệm còn đâu, anh hết tiền rồi.”
Thế giới ngừng lại một giây, tiếng khóc của Vân Nam Nam càng to hơn.
Lời tuyên thệ sau khi trao nhẫn cũng nói xong rồi, đã đến lúc chú rể hôn cô dâu.
Giang Lâm An cực kì chủ động, ôm chặt lấy Tô Niệm Nam đặt một cái hôn triền miên sâu lắng.
Vân Nam Nam còn đang chìm đắm trong nỗi bi phẫn Bùi Trì không còn tiền, Bùi Trì phản ứng lại chọc cô.
“Làm gì đấy?” Vân Nam Nam lườm anh, cô còn muốn xem hôn môi nữa đấy.
Bùi Trì không nói chuyện, vuốt ve gương mặt cô cũng hôn lên đó.
Đôi cô dâu chú rể trên sân khấu trao nhau chiếc hôn nồng thắm chân thành, dưới sân khấu hai người họ cũng triền miên không dứt.
“Túi bên phải của anh có một thứ, em lấy ra xem xem.” Bùi Trì hôn xong nói với Vân Nam Nam đang mê mang.
Vân Nam Nam thò tay vào túi bên phải của anh, thì thấy một chiếc hộp.
Là một chiếc hộ nhung màu đen, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
“Đây mới là nhẫn cầu hôn.”
Trong hôn lễ của họ, mà anh đang cầu hôn với em.
Bình luận facebook