Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Lộ Diêu Diêu không nghĩ đến Tề An Thành sẽ ở đây. Nhìn dáng vẻ lim dim, buồn ngủ kia có vẻ anh ta đã ngủ ở đây được một lúc rồi. Mà sáng nay bánh xe anh ta bị bể, còn đến nhờ cô và Dương Cảnh Thừa giúp đỡ, sao lại đến đây nhanh thế chứ. Anh ta đến đây làm gì? Không biết có phải là đến tìm bác Hoa vì có cùng chung mục đích với cô không? Liệu rằng tấm hình kia có liên quan gì đến anh ta? Lộ Diêu Diêu nhìn chằm chằm vào Tề An Thành đang đứng trước cửa, trong lòng tràn đầy suy đoán.
“Bác Hoa đâu?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
“Bác Hoa ngủ rồi. Tuổi bác ấy cũng đã cao, giờ khuya thế này, thức khuya không tốt, cho nên tôi mới ra mở cửa.”
Ngược lại, anh ta lại là chủ nhà? Lộ Diêu Diêu khẽ hừ một tiếng, lại hỏi: “Không còn phòng sao?”
Tề An Thành bật cười: “Nhà bác Hoa có hai phòng. Bình thường bác ấy chỉ ở một mình, dù là nhà hai phòng, nhưng phòng còn lại không có dọn dẹp, hôm nay tôi đến mới dọn dẹp xong. Bây giờ thì bác ấy một phòng, tôi một phòng, không có nhiều phòng đâu, nói chính xác hơn là không có nhiều giường. Trừ phi…”
Dương Cảnh Thừa vừa đậu xe xong, che dù đi đến. Lộ Diêu Diêu xuống xe lại quên cầm dù. Vừa hay anh nghe được những lời mà Tề An Thành nói, ánh mắt sắc như dao nhìn sang. Tề Anh Thành mặc dù không sợ anh ta những vẫn không nói gì thêm.
Lộ Diêu Diêu nặng nề hừ một tiếng.
“Sao không vào trong trước rồi nói chuyện sau?” Dương Cảnh Thừa nhìn Tề An Thành.
Bên ngoài trời mưa, Tề Anh Thành cũng đâu muốn chặn Lộ Diêu Diêu ngoài cửa, chẳng qua là vì thấy Dương Cảnh Thừa, anh ta lo lắng nghĩ một lúc. Cuối cùng cũng nghiêng người tránh sang một bên. Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu cùng nhau vào trong.
Vừa vào đến nơi chính là phòng khách. Hai bên là phòng ngủ, các gian phòng được xếp thành một hàng. Phòng ngủ của Tề Anh Thành ở bên trái, còn phòng của bác Hoa thì nằm bên tay phải.
“Anh biết là tôi sẽ đến đây à?” Sau khi đi vào, Lộ Diêu Diêu nhìn Tề An Thành hỏi.
“Bà chủ Lộ thật biết cách nói đùa, sao tôi biết được là cô sẽ đến đây chứ.” Tề An Thành cười đáp.
Lộ Diêu Diêu nói: “Phòng anh với phòng của bác Hoa xa nhau thế, thế mà tôi vừa gõ cửa hai lần anh đã ra mở cửa, chắc hẳn là anh không có thời gian sang phòng của bác Hoa, để bác ấy không phải tỉnh dậy, thay vào đó là anh mở. Sở dĩ bác Hoa không mở cửa là vì trước khi đi ngủ hai người cũng đã nói chuyện qua rồi, rằng nếu có người gõ cửa, anh sẽ là người ra mở. Anh nói như thế cũng có nghĩa là anh biết tôi sẽ đến đây. Nói cách khác, anh biết tôi đến đây vì mục đích gì, và anh cũng vì mục đích này mà đến đây?”
“Bà chủ Lộ đang nói gì vậy? Mặc dù đúng là tôi đã nói với bác Hoa, rằng buổi tối nếu có người gõ cửa thì sẽ không gọi bác ấy dậy, nhưng đây là do tôi lo cho sức khỏe của bác ấy mà? Sao tôi biết được bà chủ Lộ sẽ đến đây, hơn nữa cô đến đây là vì chuyện gì sao tôi biết được chứ? Tôi không có vì chuyện gì cả, hằng năm tôi đều đến đây hỏi thăm sức khỏe của bác ấy. Chờ đến sáng cô có thể hỏi bác Hoa chuyện này.” Tề An Thành cười đáp.
Là vì sức khỏe cả bác Hoa? Lộ Diêu Diêu biết Tề An Thành sẽ không chịu thừa nhận. Nhưng có thật là hằng năm anh ta đều đến thăm bác Hoa không?
Bọn họ đứng nói chuyện trong phòng khách, vì không muốn ồn ào ảnh hướng đến giấc ngủ của bác Hoa, nên gọng nói đều rất nhỏ.
Dương Cảnh Thừa lên tiếng nhắc nhở: “Giờ cũng không còn sớm, nghỉ ngơi trước đi đã.”
Dọc đường đi đều là anh lái xe, Lộ Diêu Diêu đau lòng vì anh đã cực nhọc, bèn gật đầu. Nhưng không có giường thì sao mà ngủ?
“Không có chỗ.” Tề An Thành nói.
Dương Cảnh Thừa tiếp lời: “Trên xe của tôi có lều.” Nói xong, anh xoay người ra cửa.
“Không hổ danh là đội trưởng đội cứu viện, trên xe lúc nào cũng chuẩn bị sẵn những thứ này.” Tề An Thành nhìn Lộ Diêu Diêu: “Hai người cứ việc dựng lều trong phòng khách, ngủ ngon. Nhớ đóng cửa kĩ lại.”
*
Dương Cảnh Thừa dựng lều bên nóc tầng trệt. Nơi đó giống như là một căn phòng nhỏ, hoặc là tạm dựng để cất đồ. Số cả hai may mắn, bên trong phòng trống rỗng, khi dựng xong lều vẫn còn dư chỗ.
Cả ngày long đong vất vả, ai cũng mệt mỏi vô cùng, vừa nằm xuống đã ngủ.
Tiếng chim hót khiến Lộ Diêu Diêu bừng tỉnh, cô chậm rãi mở hai mắt ra, người bên cạnh đã không thấy đâu. Cô lập tức ngồi dậy, mặc quần áo vào chõ tử tế rồi ra khỏi lều vải.
Bên ngoài mưa đã tạnh, mặt trời đã lên quá giữa, bầu không khí mát mẽ chạm vào mặt. Nhưng cô không có thời gian để thưởng thức, vội vã chạy xuống dưới lầu. Không biết Dương Cảnh Thừa đã đi đâu, mà Tề An Thành nhất định đến đây là vì tấm hình kia, hôm qua anh ta đến đây sớm hơn cô một bước, không biết bác Hoa đã đưa tấm hình ấy cho anh ta chưa. Cô còn phải đi tìm bác Hoa nữa.
“Diêu Diêu.”
Lúc cô chạy xuống cầu thang, đến phòng khách thì nghe được một giọng nói già nua. Cô ngẩng đầu nhìn lên, một ông lão đang từ cửa đi vào.
“Bác Hoa.” Lộ Diêu Diêu nở nụ cười nghênh đón.
“Mấy năm rồi không gặp, trông cháu càng lúc càng đẹp.” Ông lão khen.
“Cháu cám ơn bác.”
Ông lão đi đến bên một cái ghế ngồi xuống, dậm chân: “Già cả rồi, mới đi có vài bước đã không nổi.”
“Bác Hoa đi đâu vậy ạ?” Lộ Diêu Diêu cười hỏi.
“Trong thôn có một khúc sông nhỏ, bác nghe cháu sẽ đến, nên là bác muốn đến đó câu cá, đợi câu được thì trưa nay sẽ làm món cá cho cháu ăn. An Thành cùng với Tiểu Dương đều đang ở đó, hai đứa nó kêu bác về trước. Vậy có tính là đi mấy bước không?” Ông lão ôn tồn.
Lộ Diêu Diêu có thể đoán được khúc sông đó ắt hẳn cũng không xa lắm.
“Tiểu Dương là bạn trai cháu à?” Ông lão hỏi.
“Dạ đúng ạ.” Lộ Diêu Diêu cười đáp.
“Thằng bé đó không tệ.”
“Cám ơn bác Hoa.” Lộ Diêu Diêu và ông lão hàn huyên mấy câu, rồi bắt đầu hỏi tới việc chính.
“Hôm qua An Thành cũng đã hỏi bác về tấm hình đó. Bác chụp rất nhiều, cũng không nhớ rõ lắm. Bác đưa cho thằng bé cả cuốn album luôn, mà nó vẫn khôgn tìm được tấm hình nó muốn.”
Quả nhiên là Tề An Thành đến đây vì tấm hình kia. Lộ Diêu Diêu lại hỏi: “Anh ta muốn tìm hình gì vậy ạ?”
“Năm nào An Thành cũng đến đây gặp bác, lần này đến bảo là muốn xem album hình, không nói là muốn tìm hình nào cả.”
Xem ra đúng là năm nào Tề An Thành cũng đến thăm bác Hoa. Lộ Diêu Diêu nghĩ một lúc: “Bác Hoa có còn nhớ Tần Phi Phi không ạ? Bác có hình của cô ấy không ạ?”
Ông lão lắc đầu: “Bác không nhớ.”
Lộ Diêu Diêu nhờ ông lấy những tấm hình kia xuống cho cô nhìn một chút. Xem qua mấy quyển album cũng chẳng thấy hình của Tần Phi Phi đâu, những tấm hình liên quan đến Tề An Thành cũng không có. Lộ Diêu Diêu lấy almf tiếc.
“Án sáng đi cháu. Bọn bác chừa có chừa lại chút cháo cho cháu.” Ông lão bưng một tô cháo tới.
Lộ Diêu Diêu vừa ăn vừa nghĩ.
“Bác vừa nhớ ra một chuyện. Trong máy vi tính của bác còn một tệp hình chưa rửa. Nhưng máy hư rồi, với dạo này bác không chụp hình nữa nên cũng quên khuấy đi mất.”
Trong lòng Lộ Diêu Diêu chợt dấy lên một tia hi vọng, ngẩng đầu nhìn ông lão: “Vậy thì cháu sẽ đem cái máy đi sửa rồi nhìn thử một chút ạ!”
Ông lão gật đầu: “Tiểu Diệp biết sửa máy tính, để bác nhờ thằng bé đến xem thử.”
Vừa dứt lời, ông đã gọi cái anh chàng Tiểu Diệp kia đến. Lộ Diêu Diêu đã sớm ăn xong tô cháo, chờ ông lão gọi người tới. Hơn mười phút sau, có một anh chàng trẻ tuổi bước vào, thấy Lộ Diêu Diêu ngồi trong phòng khách thì không khỏi sững sốt. Lộ Diêu Diêu mỉm cười đứng lên: “Anh chính là thầy Diệp đây à. Máy tính của bác Hoa bị hư, phiền anh bỏ công sửa một chút nhé.”
“Phải, phải.” Anh chàng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn cuống quýt trả lơi.
Ông đưa anh chàng đến nhà kho, máy vi tính bị hư được đặt ở đó.
Trong thời gian này, Lộ Diêu Diêu đi tìm Dương Cảnh Thừa.
*
Khúc sông kia cũng không xa nhà của bác Hoa mấy, Lộ Diêu Diêu hỏi người đi đường vài câu đã đến. Hai bên bờ sông có không ít cây. Nhưng cô chỉ đưa mắt nhìn một vòng đã thấy được bóng lưng thẳng tắp của Dương Cảnh Thừa. Cô chạy tới, lập tức ngồi hẳn lên đùi, choàng tay ôm lấy cổ anh.
“Haiz, vất vả lắm mới dụ được cá cắn câu, mà chạy mất rồi.” Dương Cảnh Thừa nhìn xuống mặt nước, khẽ than. Anh cúi đầu nhìn người con gái đột nhiên xuất hiện, bay thẳng vào lòng anh ngồi. Cả khuôn mặt cô hiện lên nét cười, nhìn qua cũng có thể thấy tâm trạng của cô đang rất tốt.
“Em mau xuống đi, ở đây có người.” Anh nhắc nhở cô.
Lộ Diêu Diêu nhìn một vòng xung quanh, không thấy người.
Nhưng lúc này, chợt nghe một tiếng ho khan: “Bà chủ Lộ cũng đến đây câu cá à?”
Lộ Diêu Diêu theo tiếng mà tìm người, chỉ thấy Tề An Thành đang ngồi dưới đất, trên đầu đang đội ‘nón xanh’ — được gấp lại từ cành cây, và trên cành có lá.
Lộ Diêu Diêu phụt cười, rời khỏi người của Dương Cảnh Thừa.
“Anh câu được bao nhiêu con rồi?” Cô hỏi Dương Cảnh Thừa.
“Đáng lí là sắp được một con rồi, bị em dọa sợ quá nên đã chạy mất.”
“Hóa ra là không có con nào! Anh câu cũng đã lâu…”
Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Tề An Thành: “Anh câu được bao nhiêu con rồi?”
“Một con cũng không có.”
Lộ diêu Diêu lại tiếp tục phụt cười. Cô đứng bên cạnh Dương Cảnh Thừa: “Thì ra là không ai trong hai người câu được con nào hết. Vậy mà bác Hoa còn nói trưa nay có cá ăn.”
“Em đừng nói nữa, nhất định sẽ câu được. Câu được cá lớn thì chúng ta sẽ đi.” Dương cảnh Thừa nói.
“Được thôi.” Lộ Diêu diêu đáp. Cô ngồi trên mặt đất, hai tay đặt trên đùi Dương Cảnh Thừa, nghiêng đầu sang một bên, đặt lên trên tay mình, đưa mắt nhìn mặt nước.
Nhưng cô không đủ kiên nhẫn, nhìn một lúc thì lại ngồi không yên, một mình đi dọc theo bờ sông.
Ở sa mạc không có sông. Lộ Diêu Diêu đi đến nơi có thể gọi là không ảnh hưởng đến chỗ câu cá của Dương Cảnh Thừa, ngồi chồm hổm xuống rửa tay.
“Ở đây nước rất đẹp, sa mạc không thể so sánh được.”
Giọng nói của Tề An Thành bỗng nhiên truyền đến. Lộ Diêu Diêu không quan tâm. Rửa tay xong mới đứng dậy. Chợt phát hiện dưới chân có bùn lún, cô dè dặt xoay người.
“Đưa tay cho tôi!” Tề An Thành cũng thấy cô đang loay hoay dưới bùn.
“Không cần.” Lộ Diêu Diêu lấy tay bắt lấy bờ cỏ, leo lên.
Dưới chân bùn càng lúc càng nặng. Cô cau mày, nơi đây chẳng có gì đủ mạnh. Cô cố gắng đưa tay bắt lấy những vật khác, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, lập tức kéo cô lên bờ.
“Cảm ơn.” Lộ Diêu Diêu hất tay Tề An Thành ra, sau đó nói tiếng cám ơn.
“Nước ở đây mặc dù rất đẹp, nhưng đứng bên bờ thì cần phải cẩn thận một chút.”
Lộ Diêu Diêu từ chối cho ý kiến. Trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện chính: “Bao giờ anh trở về sa mạc?”
Tề An Thành hỏi ngược lại: “Lúc nào thì cô trở về?”
Lộ Diêu Diêu cũng sẽ không nói cho anh: “Tôi không tính nói.”
“Diêu Diêu.” Dương Cảnh Thừa một tay cầm cần câu, một tay nhấc xô cá, đứng sau lưng Lộ Diêu Diêu.
Cô lập tức xoay người đi về phía Dương Cảnh Thừa. đến trước mặt anh, cô nhìn vào trong xô, có một con cá lớn đang bơi ở trong đấy.
“Thật giỏi!” Cô kéo cánh tay Dương Cảnh Thừa. cười nói: “Chúng ta về thôi anh.”
Tề An Thành thấy bọn họ đi xa, rồi anh ta mới trở về chỗ ban nãy ngồi để thu thập cần câu.
“Có chuyện gì mà trông em vui thế?” Dương Cảnh Thừa vừa đi vừa hỏi Lộ Diêu Diêu.
Chỉ nghe tiếng cô thở dài: “Em xem qua mấy quyển album của bác Hoa, không có tấm hình em cần tìm. Sau đó bác ấy nói trong máy tính còn một tệp ảnh chưa rửa, nhưng không may là máy hư rồi. Giờ em chỉ hy vọng khi sửa xong, trong máy tính ấy có tấm hình em cần tìm.”
Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Vậy thì phải chờ một chút để xem thử.”
Hai người họ quay lại nhà của bác Hoa, máy tính vẫn chưa sửa xong. Hai người chỉ có thể tiếp tục ở lại nhà của ông lão.
Tề An Thành cũng không có ý định đi. Lộ Diêu Diêu cũng có thể đoán trước được việc này. Chỉ là buổi tối, bác Hoa sắp xếp chỗ ngủ. Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa ở một phòng, Tề An Thành và bác Hoa ở cùng một phòng.
“Bác Hoa đâu?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
“Bác Hoa ngủ rồi. Tuổi bác ấy cũng đã cao, giờ khuya thế này, thức khuya không tốt, cho nên tôi mới ra mở cửa.”
Ngược lại, anh ta lại là chủ nhà? Lộ Diêu Diêu khẽ hừ một tiếng, lại hỏi: “Không còn phòng sao?”
Tề An Thành bật cười: “Nhà bác Hoa có hai phòng. Bình thường bác ấy chỉ ở một mình, dù là nhà hai phòng, nhưng phòng còn lại không có dọn dẹp, hôm nay tôi đến mới dọn dẹp xong. Bây giờ thì bác ấy một phòng, tôi một phòng, không có nhiều phòng đâu, nói chính xác hơn là không có nhiều giường. Trừ phi…”
Dương Cảnh Thừa vừa đậu xe xong, che dù đi đến. Lộ Diêu Diêu xuống xe lại quên cầm dù. Vừa hay anh nghe được những lời mà Tề An Thành nói, ánh mắt sắc như dao nhìn sang. Tề Anh Thành mặc dù không sợ anh ta những vẫn không nói gì thêm.
Lộ Diêu Diêu nặng nề hừ một tiếng.
“Sao không vào trong trước rồi nói chuyện sau?” Dương Cảnh Thừa nhìn Tề An Thành.
Bên ngoài trời mưa, Tề Anh Thành cũng đâu muốn chặn Lộ Diêu Diêu ngoài cửa, chẳng qua là vì thấy Dương Cảnh Thừa, anh ta lo lắng nghĩ một lúc. Cuối cùng cũng nghiêng người tránh sang một bên. Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu cùng nhau vào trong.
Vừa vào đến nơi chính là phòng khách. Hai bên là phòng ngủ, các gian phòng được xếp thành một hàng. Phòng ngủ của Tề Anh Thành ở bên trái, còn phòng của bác Hoa thì nằm bên tay phải.
“Anh biết là tôi sẽ đến đây à?” Sau khi đi vào, Lộ Diêu Diêu nhìn Tề An Thành hỏi.
“Bà chủ Lộ thật biết cách nói đùa, sao tôi biết được là cô sẽ đến đây chứ.” Tề An Thành cười đáp.
Lộ Diêu Diêu nói: “Phòng anh với phòng của bác Hoa xa nhau thế, thế mà tôi vừa gõ cửa hai lần anh đã ra mở cửa, chắc hẳn là anh không có thời gian sang phòng của bác Hoa, để bác ấy không phải tỉnh dậy, thay vào đó là anh mở. Sở dĩ bác Hoa không mở cửa là vì trước khi đi ngủ hai người cũng đã nói chuyện qua rồi, rằng nếu có người gõ cửa, anh sẽ là người ra mở. Anh nói như thế cũng có nghĩa là anh biết tôi sẽ đến đây. Nói cách khác, anh biết tôi đến đây vì mục đích gì, và anh cũng vì mục đích này mà đến đây?”
“Bà chủ Lộ đang nói gì vậy? Mặc dù đúng là tôi đã nói với bác Hoa, rằng buổi tối nếu có người gõ cửa thì sẽ không gọi bác ấy dậy, nhưng đây là do tôi lo cho sức khỏe của bác ấy mà? Sao tôi biết được bà chủ Lộ sẽ đến đây, hơn nữa cô đến đây là vì chuyện gì sao tôi biết được chứ? Tôi không có vì chuyện gì cả, hằng năm tôi đều đến đây hỏi thăm sức khỏe của bác ấy. Chờ đến sáng cô có thể hỏi bác Hoa chuyện này.” Tề An Thành cười đáp.
Là vì sức khỏe cả bác Hoa? Lộ Diêu Diêu biết Tề An Thành sẽ không chịu thừa nhận. Nhưng có thật là hằng năm anh ta đều đến thăm bác Hoa không?
Bọn họ đứng nói chuyện trong phòng khách, vì không muốn ồn ào ảnh hướng đến giấc ngủ của bác Hoa, nên gọng nói đều rất nhỏ.
Dương Cảnh Thừa lên tiếng nhắc nhở: “Giờ cũng không còn sớm, nghỉ ngơi trước đi đã.”
Dọc đường đi đều là anh lái xe, Lộ Diêu Diêu đau lòng vì anh đã cực nhọc, bèn gật đầu. Nhưng không có giường thì sao mà ngủ?
“Không có chỗ.” Tề An Thành nói.
Dương Cảnh Thừa tiếp lời: “Trên xe của tôi có lều.” Nói xong, anh xoay người ra cửa.
“Không hổ danh là đội trưởng đội cứu viện, trên xe lúc nào cũng chuẩn bị sẵn những thứ này.” Tề An Thành nhìn Lộ Diêu Diêu: “Hai người cứ việc dựng lều trong phòng khách, ngủ ngon. Nhớ đóng cửa kĩ lại.”
*
Dương Cảnh Thừa dựng lều bên nóc tầng trệt. Nơi đó giống như là một căn phòng nhỏ, hoặc là tạm dựng để cất đồ. Số cả hai may mắn, bên trong phòng trống rỗng, khi dựng xong lều vẫn còn dư chỗ.
Cả ngày long đong vất vả, ai cũng mệt mỏi vô cùng, vừa nằm xuống đã ngủ.
Tiếng chim hót khiến Lộ Diêu Diêu bừng tỉnh, cô chậm rãi mở hai mắt ra, người bên cạnh đã không thấy đâu. Cô lập tức ngồi dậy, mặc quần áo vào chõ tử tế rồi ra khỏi lều vải.
Bên ngoài mưa đã tạnh, mặt trời đã lên quá giữa, bầu không khí mát mẽ chạm vào mặt. Nhưng cô không có thời gian để thưởng thức, vội vã chạy xuống dưới lầu. Không biết Dương Cảnh Thừa đã đi đâu, mà Tề An Thành nhất định đến đây là vì tấm hình kia, hôm qua anh ta đến đây sớm hơn cô một bước, không biết bác Hoa đã đưa tấm hình ấy cho anh ta chưa. Cô còn phải đi tìm bác Hoa nữa.
“Diêu Diêu.”
Lúc cô chạy xuống cầu thang, đến phòng khách thì nghe được một giọng nói già nua. Cô ngẩng đầu nhìn lên, một ông lão đang từ cửa đi vào.
“Bác Hoa.” Lộ Diêu Diêu nở nụ cười nghênh đón.
“Mấy năm rồi không gặp, trông cháu càng lúc càng đẹp.” Ông lão khen.
“Cháu cám ơn bác.”
Ông lão đi đến bên một cái ghế ngồi xuống, dậm chân: “Già cả rồi, mới đi có vài bước đã không nổi.”
“Bác Hoa đi đâu vậy ạ?” Lộ Diêu Diêu cười hỏi.
“Trong thôn có một khúc sông nhỏ, bác nghe cháu sẽ đến, nên là bác muốn đến đó câu cá, đợi câu được thì trưa nay sẽ làm món cá cho cháu ăn. An Thành cùng với Tiểu Dương đều đang ở đó, hai đứa nó kêu bác về trước. Vậy có tính là đi mấy bước không?” Ông lão ôn tồn.
Lộ Diêu Diêu có thể đoán được khúc sông đó ắt hẳn cũng không xa lắm.
“Tiểu Dương là bạn trai cháu à?” Ông lão hỏi.
“Dạ đúng ạ.” Lộ Diêu Diêu cười đáp.
“Thằng bé đó không tệ.”
“Cám ơn bác Hoa.” Lộ Diêu Diêu và ông lão hàn huyên mấy câu, rồi bắt đầu hỏi tới việc chính.
“Hôm qua An Thành cũng đã hỏi bác về tấm hình đó. Bác chụp rất nhiều, cũng không nhớ rõ lắm. Bác đưa cho thằng bé cả cuốn album luôn, mà nó vẫn khôgn tìm được tấm hình nó muốn.”
Quả nhiên là Tề An Thành đến đây vì tấm hình kia. Lộ Diêu Diêu lại hỏi: “Anh ta muốn tìm hình gì vậy ạ?”
“Năm nào An Thành cũng đến đây gặp bác, lần này đến bảo là muốn xem album hình, không nói là muốn tìm hình nào cả.”
Xem ra đúng là năm nào Tề An Thành cũng đến thăm bác Hoa. Lộ Diêu Diêu nghĩ một lúc: “Bác Hoa có còn nhớ Tần Phi Phi không ạ? Bác có hình của cô ấy không ạ?”
Ông lão lắc đầu: “Bác không nhớ.”
Lộ Diêu Diêu nhờ ông lấy những tấm hình kia xuống cho cô nhìn một chút. Xem qua mấy quyển album cũng chẳng thấy hình của Tần Phi Phi đâu, những tấm hình liên quan đến Tề An Thành cũng không có. Lộ Diêu Diêu lấy almf tiếc.
“Án sáng đi cháu. Bọn bác chừa có chừa lại chút cháo cho cháu.” Ông lão bưng một tô cháo tới.
Lộ Diêu Diêu vừa ăn vừa nghĩ.
“Bác vừa nhớ ra một chuyện. Trong máy vi tính của bác còn một tệp hình chưa rửa. Nhưng máy hư rồi, với dạo này bác không chụp hình nữa nên cũng quên khuấy đi mất.”
Trong lòng Lộ Diêu Diêu chợt dấy lên một tia hi vọng, ngẩng đầu nhìn ông lão: “Vậy thì cháu sẽ đem cái máy đi sửa rồi nhìn thử một chút ạ!”
Ông lão gật đầu: “Tiểu Diệp biết sửa máy tính, để bác nhờ thằng bé đến xem thử.”
Vừa dứt lời, ông đã gọi cái anh chàng Tiểu Diệp kia đến. Lộ Diêu Diêu đã sớm ăn xong tô cháo, chờ ông lão gọi người tới. Hơn mười phút sau, có một anh chàng trẻ tuổi bước vào, thấy Lộ Diêu Diêu ngồi trong phòng khách thì không khỏi sững sốt. Lộ Diêu Diêu mỉm cười đứng lên: “Anh chính là thầy Diệp đây à. Máy tính của bác Hoa bị hư, phiền anh bỏ công sửa một chút nhé.”
“Phải, phải.” Anh chàng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn cuống quýt trả lơi.
Ông đưa anh chàng đến nhà kho, máy vi tính bị hư được đặt ở đó.
Trong thời gian này, Lộ Diêu Diêu đi tìm Dương Cảnh Thừa.
*
Khúc sông kia cũng không xa nhà của bác Hoa mấy, Lộ Diêu Diêu hỏi người đi đường vài câu đã đến. Hai bên bờ sông có không ít cây. Nhưng cô chỉ đưa mắt nhìn một vòng đã thấy được bóng lưng thẳng tắp của Dương Cảnh Thừa. Cô chạy tới, lập tức ngồi hẳn lên đùi, choàng tay ôm lấy cổ anh.
“Haiz, vất vả lắm mới dụ được cá cắn câu, mà chạy mất rồi.” Dương Cảnh Thừa nhìn xuống mặt nước, khẽ than. Anh cúi đầu nhìn người con gái đột nhiên xuất hiện, bay thẳng vào lòng anh ngồi. Cả khuôn mặt cô hiện lên nét cười, nhìn qua cũng có thể thấy tâm trạng của cô đang rất tốt.
“Em mau xuống đi, ở đây có người.” Anh nhắc nhở cô.
Lộ Diêu Diêu nhìn một vòng xung quanh, không thấy người.
Nhưng lúc này, chợt nghe một tiếng ho khan: “Bà chủ Lộ cũng đến đây câu cá à?”
Lộ Diêu Diêu theo tiếng mà tìm người, chỉ thấy Tề An Thành đang ngồi dưới đất, trên đầu đang đội ‘nón xanh’ — được gấp lại từ cành cây, và trên cành có lá.
Lộ Diêu Diêu phụt cười, rời khỏi người của Dương Cảnh Thừa.
“Anh câu được bao nhiêu con rồi?” Cô hỏi Dương Cảnh Thừa.
“Đáng lí là sắp được một con rồi, bị em dọa sợ quá nên đã chạy mất.”
“Hóa ra là không có con nào! Anh câu cũng đã lâu…”
Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Tề An Thành: “Anh câu được bao nhiêu con rồi?”
“Một con cũng không có.”
Lộ diêu Diêu lại tiếp tục phụt cười. Cô đứng bên cạnh Dương Cảnh Thừa: “Thì ra là không ai trong hai người câu được con nào hết. Vậy mà bác Hoa còn nói trưa nay có cá ăn.”
“Em đừng nói nữa, nhất định sẽ câu được. Câu được cá lớn thì chúng ta sẽ đi.” Dương cảnh Thừa nói.
“Được thôi.” Lộ Diêu diêu đáp. Cô ngồi trên mặt đất, hai tay đặt trên đùi Dương Cảnh Thừa, nghiêng đầu sang một bên, đặt lên trên tay mình, đưa mắt nhìn mặt nước.
Nhưng cô không đủ kiên nhẫn, nhìn một lúc thì lại ngồi không yên, một mình đi dọc theo bờ sông.
Ở sa mạc không có sông. Lộ Diêu Diêu đi đến nơi có thể gọi là không ảnh hưởng đến chỗ câu cá của Dương Cảnh Thừa, ngồi chồm hổm xuống rửa tay.
“Ở đây nước rất đẹp, sa mạc không thể so sánh được.”
Giọng nói của Tề An Thành bỗng nhiên truyền đến. Lộ Diêu Diêu không quan tâm. Rửa tay xong mới đứng dậy. Chợt phát hiện dưới chân có bùn lún, cô dè dặt xoay người.
“Đưa tay cho tôi!” Tề An Thành cũng thấy cô đang loay hoay dưới bùn.
“Không cần.” Lộ Diêu Diêu lấy tay bắt lấy bờ cỏ, leo lên.
Dưới chân bùn càng lúc càng nặng. Cô cau mày, nơi đây chẳng có gì đủ mạnh. Cô cố gắng đưa tay bắt lấy những vật khác, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, lập tức kéo cô lên bờ.
“Cảm ơn.” Lộ Diêu Diêu hất tay Tề An Thành ra, sau đó nói tiếng cám ơn.
“Nước ở đây mặc dù rất đẹp, nhưng đứng bên bờ thì cần phải cẩn thận một chút.”
Lộ Diêu Diêu từ chối cho ý kiến. Trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện chính: “Bao giờ anh trở về sa mạc?”
Tề An Thành hỏi ngược lại: “Lúc nào thì cô trở về?”
Lộ Diêu Diêu cũng sẽ không nói cho anh: “Tôi không tính nói.”
“Diêu Diêu.” Dương Cảnh Thừa một tay cầm cần câu, một tay nhấc xô cá, đứng sau lưng Lộ Diêu Diêu.
Cô lập tức xoay người đi về phía Dương Cảnh Thừa. đến trước mặt anh, cô nhìn vào trong xô, có một con cá lớn đang bơi ở trong đấy.
“Thật giỏi!” Cô kéo cánh tay Dương Cảnh Thừa. cười nói: “Chúng ta về thôi anh.”
Tề An Thành thấy bọn họ đi xa, rồi anh ta mới trở về chỗ ban nãy ngồi để thu thập cần câu.
“Có chuyện gì mà trông em vui thế?” Dương Cảnh Thừa vừa đi vừa hỏi Lộ Diêu Diêu.
Chỉ nghe tiếng cô thở dài: “Em xem qua mấy quyển album của bác Hoa, không có tấm hình em cần tìm. Sau đó bác ấy nói trong máy tính còn một tệp ảnh chưa rửa, nhưng không may là máy hư rồi. Giờ em chỉ hy vọng khi sửa xong, trong máy tính ấy có tấm hình em cần tìm.”
Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Vậy thì phải chờ một chút để xem thử.”
Hai người họ quay lại nhà của bác Hoa, máy tính vẫn chưa sửa xong. Hai người chỉ có thể tiếp tục ở lại nhà của ông lão.
Tề An Thành cũng không có ý định đi. Lộ Diêu Diêu cũng có thể đoán trước được việc này. Chỉ là buổi tối, bác Hoa sắp xếp chỗ ngủ. Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa ở một phòng, Tề An Thành và bác Hoa ở cùng một phòng.
Bình luận facebook