Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 23
Mọi chuyện qua đi, ý thức cũng dần dần thanh tỉnh, Ngư Ấu Trần đã ở trên xe ngựa về phủ. Tay chân lạnh cóng giờ đã có cảm giác, quần áo ướt đẫm dính trên người, nước trên mái tóc không ngừng chảy xuống, Ấu Trần cảm thấy rất lạnh, cô theo quán tính ôm lấy một vật ấm áp.
Thấy cô run lẩy bẩy, môi tím tái, không còn vẻ hung hãn như ngày thường, Quân Vô Nặc không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng người hắn cũng đã ướt đẫm, nhưng vẫn chưa lạnh đến mức đó. Không giống cô, vẫn là con gái, dù rằng có võ công nhưng ở trong nước lâu vậy, làm sao mà không bị cảm lạnh cho được. Nghĩ như vậy, hắn ôm chặt cô vào lòng.
Cuối cùng nhiệt độ trên người Ngư Ấu Trần cũng hòa hoãn đi nhiều, vì bị hắn ôm chặt cứng, cô cảm thấy không thoải mái. Mặt cô dính sát vào nơi truyền ra tiếng đập thình thịch, sao lại giống như tiếng tim đập vậy ? Còn cái kia ôm chặt cô giống như là…..
Ngư Ấu Trần mở to hau mắt, không dám tin chậm rãi ngẩng đầu, vừa thấy khuôn mặt kia, cô sợ tới mức suýt nhảy dựng lên, theo bản năng cô đẩy người trước mặt ra, nhưng vừa mới cử động thì lại phát hiện hai tay mình đang ôm lưng hắn.
Vừa rồi vì lạnh quá nên muốn sưởi ấm, đầu óc mơ hồ, cô sao lại…. Cùng Quân Vô Nặc ôm nhau ?
Tuy rằng hành động rất nhỏ nhưng cũng làm kinh động Quân Vô Nặc, hắn vừa cúi đầu thì đụng phải tầm mắt của Ngư Ấu Trần. Cả người cô nóng lên, đầu óc rối bời, cũng không biết làm thế nào cho đúng, nên tiếp tục nhắm mặt, giả bộ bất tỉnh.
Thấy cô tỉnh, Quân Vô Nặc thở dài nhẹ nhỏ, đang muốn hỏi cô cảm thấy thế nào, thì bị phản ứng của cô làm cho kinh ngạc. Nhưng mà cô giả bộ “choáng váng” quả thật rất thông minh. Khóe môi Quân Vô Nặc hiện lên nụ cười yếu ớt, cũng không nói gì, chỉ im lặng quay đầu đi chỗ kah1c.
Cảm giác hắn không còn nhìn mình chăm chú nữa, Ngư Ấu Trần mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà một hồi trống vang lên không ngừng trong lòng cô.
Cô lần đầu tiên bị người ta đẩy xuống hồ, mà người cứu cô lại là Quân Vô Nặc ? Mơ mơ màng màng nhớ lại, hắn hình như còn môi kề môi tiếp khí cho cô ?
Môi kề môi…. Nghĩ đến hành động quá mức thân mật, Ngư Ấu Trần giật mình, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Sao lại như thế ? Để hắn thấy bộ dạng chật vật của mình… còn… còn… tuy rằng hắn vì cứu cô mà hôn môi tiếp khí, nhưng trong tình huống như vậy quả thật rất mất mặt.
Cũng may, cô vẫn còn nhanh trí, giả bộ bất tỉnh, nếu không hiện tại không biết làm sao đối mặt với hắn, chắc chắn sẽ rất xấu hổ ! Mà cô giả bộ cũng giống lắm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà có cho thì hắn cũng không dám đem chuyện này nói lung tung. Không, nếu hắn dám nói lung tung, cô nhất định sẽ đánh hắn tàn phế !
“Khụ !” Giọng nói dễ nghe của Quân Vô Nặc truyền đến từ phía trên, “Thả lỏng một chút, đừng cấu mạnh như vậy, sẽ đau đấy !”
Thì ra cô kích động, lực tay tăng mạnh, móng tay cấu vào lưng hắn. Tay Ngư Ấu Trần cứng đờ, vậy là không thể giả bộ được nữa, tai cô nhất thời nóng lên, cũng không màng mình có sức lực hay không, đẩy mạnh Quân Vô Nặc ra, ngồi cách xa hắn.
Mắt đảo quanh, Ngư Ấu Trần lập tức tìm đối sách – giả ngu, “Ách… Ta sao lại ở đây ? Ta không phải lúc nãy đang ở bờ hồ câu cá sao ?”
Bên trong xe ngựa dù rắng tương đối rộng, nhưng khoảng cách hai người vẫn rất gần. Quân Vô Nặc thú vi thưởng thức vẻ mặt vô tội cùng mờ mịt của cô, miệng tươi cười, nhẹ nhàng đáp, “Trời không còn sớm nữa, chúng ta đang trên đường hồi phủ.”
“À, thì ra là như vậy.” Ngư Ấu Trần cười ha ha với hắn, kỳ lạ, sao hắn lại không vạch trần cô ? Có lẽ hắn cũng biết chuyện vừa rồi không được phép tiết lộ ra. Tốt lắm, hắn rất thức thời.
Giả bộ tươi cười, Ngư Ấu Trần cười khà khà nói tiếp, “Không thể ngờ nhà thuyền ở hồ Yên Ba lại gian dối như vậy, cho ta thuê một con thuyền thủng lỗ chỗ, ta mê câu cá nên không để ý, làm hại ta phải bơi vào bờ, thật là xui xẻo.”
Cô nói như vậy ý nói hắn ở trước mặt cha mẹ cô không được nói lung tung.
Thấy bộ dáng hắn có vẻ hiểu chuyện, Ngư Ấu Trần nghiêm mặt, hỏi hắn, “Ngươi sao thế ? Sao toàn thân ướt hết vậy ?”
“Ta ?” Nhìn ánh mắt cô rõ ràng đang uy hiếp cùng cảnh cáo hắn, lại còn giả bộ không biết gì cả, Quân Vô Nặc gật gật đầu nói, “Bắt cá.”
Được, bắt cá, lý do này cũng tạm chấp nhận được. Khó được hắn thức thời, phối hợp nhuần nhuyễn với cô, Ngư Ấu Trần đột nhiên có thiện cảm với hắn. Dù sao cha cô thường xuyên bận quân vụ, Nhị nương lại không ra ngoài, chuyện hôm nay cũng chẳng phải lớn lao gì, hẳn là sẽ không có nhiều người bàn tán.
Lòng nhẹ nhõm, Ngư Ấu Trần đột nhiên bật cười, nhất là nghĩ đến việc Quân Vô Nặc ngày thường tự cao tự đại giờ lại ướt sũng, còn cùng cô diễn trò.
Hắn đúng thật rất tuấn tú, cho dù bộ dạng hiện giờ nhếch nhác, nhưng càng làm tăng vài phần cuồng dã. Mái tóc dính nước từng giọt chảy xuống người hắn làm người ta nhìn đến mê người, tim đập thình thịch.
Ngư Ấu Trần xoay mặt đi, cố gắng chuyên tâm tìm cách ứng phó với cha và Nhị nương. Thuyền đắm, bắt cá, lý do rất hay ! Cô ngồi tập nói nhuần nhuyễn mấy lý do đó, đột nhiên phát hiện có chút kì lạ….
Bắt cá, bắt “Ngư” ? Ngư Ấu Trần vừa mới có thiện cảm với hắn thì lại như lúc ban đầu, nheo mắt tức giận nhìn hắn.
Quân Vô Nặc cũng không lảng tránh ánh mắt của cô, hắn nhìn cả người cô ướt đẫm, nói, “Cách phủ tướng quân còn khá xa, ngươi không lạnh sao ?”
Làm sao có thể không lạnh ? Nhưng nghe hắn hỏi như vậy, Ngư Ấu Trần nhớ lại lúc nãy hắn ôm mình sưởi ấm, trên mặt đỏ đến cả mang tai, cúi đầu nhìn khắp người mình. Tuy rằng mặc mấy lớp áo, nhưng đều ướt hết, dính vào người, toàn bộ đường cong đều lộ ra ngoài. Ngư Ấu Trần cảm thấy đời mình giây phút xấu hổ nhất chính là ngày hôm nay, hai tay nắm chặt vào nhau, thực hối hận sao lúc nãy mình không tiếp tục giả bộ “choáng váng”.
Không đúng, câu hỏi này chắc chắn có hàm ý gì đó ? Chẳng lẽ hắn còn muốn ôm cô ?
Cô liếc hắn một cái, nói, “Ai nói ta lạnh ? Ngươi lo thân mình trước đi.”
Nhìn mặt cô ửng đỏ, hắn không hỏi thêm gì nữa. Quân Vô Nặc cười quay mặt sang chỗ khác, như cô mong muốn, hắn lại trầm mặc không nói gì.
Xe ngựa dừng lại ở ngõ nhỏ cách phủ tướng quân không xa, không thể không công nhận Quân Vô Nặc quả thật rất tỉ mỉ. Hai người xuống xe ngựa, thừa dịp ít người, nhanh chóng đi vào phủ.
Mới vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy tiếng Ngư Diệu Thiên và Thu Nhị nương kêu cô, mà điều làm Ngư Ấu Trần bất ngờ nhất là Vân Khởi cũng có mặt ở trong phủ.
Cũng may hai người sớm đã thương lượng đối sách, một người thì thuyền đắm, một người thì bắt cá, miễn cưỡng cũng qua mặt được mọi người. Dù sao cũng có người ngoài ở đây, Thu Nhị Nương cũng không muốn hỏi nhiều, kêu nha hoàn đưa Ngư Ấu Trần về phòng.
Hai người đều ở phòng mình tắm nước nóng, thay đổi xiêm ý, uống canh gừng để ấm bụng, lo sợ mình bị tra hỏi, Ngư Ấu Trần uống xong canh liền việc cớ cảm lạnh đau đầu, chạy vọt về phòng.
Quân Vô Nặc lúc tối đi ra khỏi phòng, chợt kinh ngạc nhìn thấy người đến không phải là Ngư Diệu Thiên hay Thu Nhị nương, mà lại là Vân Khởi.
Thấy cô run lẩy bẩy, môi tím tái, không còn vẻ hung hãn như ngày thường, Quân Vô Nặc không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng người hắn cũng đã ướt đẫm, nhưng vẫn chưa lạnh đến mức đó. Không giống cô, vẫn là con gái, dù rằng có võ công nhưng ở trong nước lâu vậy, làm sao mà không bị cảm lạnh cho được. Nghĩ như vậy, hắn ôm chặt cô vào lòng.
Cuối cùng nhiệt độ trên người Ngư Ấu Trần cũng hòa hoãn đi nhiều, vì bị hắn ôm chặt cứng, cô cảm thấy không thoải mái. Mặt cô dính sát vào nơi truyền ra tiếng đập thình thịch, sao lại giống như tiếng tim đập vậy ? Còn cái kia ôm chặt cô giống như là…..
Ngư Ấu Trần mở to hau mắt, không dám tin chậm rãi ngẩng đầu, vừa thấy khuôn mặt kia, cô sợ tới mức suýt nhảy dựng lên, theo bản năng cô đẩy người trước mặt ra, nhưng vừa mới cử động thì lại phát hiện hai tay mình đang ôm lưng hắn.
Vừa rồi vì lạnh quá nên muốn sưởi ấm, đầu óc mơ hồ, cô sao lại…. Cùng Quân Vô Nặc ôm nhau ?
Tuy rằng hành động rất nhỏ nhưng cũng làm kinh động Quân Vô Nặc, hắn vừa cúi đầu thì đụng phải tầm mắt của Ngư Ấu Trần. Cả người cô nóng lên, đầu óc rối bời, cũng không biết làm thế nào cho đúng, nên tiếp tục nhắm mặt, giả bộ bất tỉnh.
Thấy cô tỉnh, Quân Vô Nặc thở dài nhẹ nhỏ, đang muốn hỏi cô cảm thấy thế nào, thì bị phản ứng của cô làm cho kinh ngạc. Nhưng mà cô giả bộ “choáng váng” quả thật rất thông minh. Khóe môi Quân Vô Nặc hiện lên nụ cười yếu ớt, cũng không nói gì, chỉ im lặng quay đầu đi chỗ kah1c.
Cảm giác hắn không còn nhìn mình chăm chú nữa, Ngư Ấu Trần mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà một hồi trống vang lên không ngừng trong lòng cô.
Cô lần đầu tiên bị người ta đẩy xuống hồ, mà người cứu cô lại là Quân Vô Nặc ? Mơ mơ màng màng nhớ lại, hắn hình như còn môi kề môi tiếp khí cho cô ?
Môi kề môi…. Nghĩ đến hành động quá mức thân mật, Ngư Ấu Trần giật mình, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Sao lại như thế ? Để hắn thấy bộ dạng chật vật của mình… còn… còn… tuy rằng hắn vì cứu cô mà hôn môi tiếp khí, nhưng trong tình huống như vậy quả thật rất mất mặt.
Cũng may, cô vẫn còn nhanh trí, giả bộ bất tỉnh, nếu không hiện tại không biết làm sao đối mặt với hắn, chắc chắn sẽ rất xấu hổ ! Mà cô giả bộ cũng giống lắm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà có cho thì hắn cũng không dám đem chuyện này nói lung tung. Không, nếu hắn dám nói lung tung, cô nhất định sẽ đánh hắn tàn phế !
“Khụ !” Giọng nói dễ nghe của Quân Vô Nặc truyền đến từ phía trên, “Thả lỏng một chút, đừng cấu mạnh như vậy, sẽ đau đấy !”
Thì ra cô kích động, lực tay tăng mạnh, móng tay cấu vào lưng hắn. Tay Ngư Ấu Trần cứng đờ, vậy là không thể giả bộ được nữa, tai cô nhất thời nóng lên, cũng không màng mình có sức lực hay không, đẩy mạnh Quân Vô Nặc ra, ngồi cách xa hắn.
Mắt đảo quanh, Ngư Ấu Trần lập tức tìm đối sách – giả ngu, “Ách… Ta sao lại ở đây ? Ta không phải lúc nãy đang ở bờ hồ câu cá sao ?”
Bên trong xe ngựa dù rắng tương đối rộng, nhưng khoảng cách hai người vẫn rất gần. Quân Vô Nặc thú vi thưởng thức vẻ mặt vô tội cùng mờ mịt của cô, miệng tươi cười, nhẹ nhàng đáp, “Trời không còn sớm nữa, chúng ta đang trên đường hồi phủ.”
“À, thì ra là như vậy.” Ngư Ấu Trần cười ha ha với hắn, kỳ lạ, sao hắn lại không vạch trần cô ? Có lẽ hắn cũng biết chuyện vừa rồi không được phép tiết lộ ra. Tốt lắm, hắn rất thức thời.
Giả bộ tươi cười, Ngư Ấu Trần cười khà khà nói tiếp, “Không thể ngờ nhà thuyền ở hồ Yên Ba lại gian dối như vậy, cho ta thuê một con thuyền thủng lỗ chỗ, ta mê câu cá nên không để ý, làm hại ta phải bơi vào bờ, thật là xui xẻo.”
Cô nói như vậy ý nói hắn ở trước mặt cha mẹ cô không được nói lung tung.
Thấy bộ dáng hắn có vẻ hiểu chuyện, Ngư Ấu Trần nghiêm mặt, hỏi hắn, “Ngươi sao thế ? Sao toàn thân ướt hết vậy ?”
“Ta ?” Nhìn ánh mắt cô rõ ràng đang uy hiếp cùng cảnh cáo hắn, lại còn giả bộ không biết gì cả, Quân Vô Nặc gật gật đầu nói, “Bắt cá.”
Được, bắt cá, lý do này cũng tạm chấp nhận được. Khó được hắn thức thời, phối hợp nhuần nhuyễn với cô, Ngư Ấu Trần đột nhiên có thiện cảm với hắn. Dù sao cha cô thường xuyên bận quân vụ, Nhị nương lại không ra ngoài, chuyện hôm nay cũng chẳng phải lớn lao gì, hẳn là sẽ không có nhiều người bàn tán.
Lòng nhẹ nhõm, Ngư Ấu Trần đột nhiên bật cười, nhất là nghĩ đến việc Quân Vô Nặc ngày thường tự cao tự đại giờ lại ướt sũng, còn cùng cô diễn trò.
Hắn đúng thật rất tuấn tú, cho dù bộ dạng hiện giờ nhếch nhác, nhưng càng làm tăng vài phần cuồng dã. Mái tóc dính nước từng giọt chảy xuống người hắn làm người ta nhìn đến mê người, tim đập thình thịch.
Ngư Ấu Trần xoay mặt đi, cố gắng chuyên tâm tìm cách ứng phó với cha và Nhị nương. Thuyền đắm, bắt cá, lý do rất hay ! Cô ngồi tập nói nhuần nhuyễn mấy lý do đó, đột nhiên phát hiện có chút kì lạ….
Bắt cá, bắt “Ngư” ? Ngư Ấu Trần vừa mới có thiện cảm với hắn thì lại như lúc ban đầu, nheo mắt tức giận nhìn hắn.
Quân Vô Nặc cũng không lảng tránh ánh mắt của cô, hắn nhìn cả người cô ướt đẫm, nói, “Cách phủ tướng quân còn khá xa, ngươi không lạnh sao ?”
Làm sao có thể không lạnh ? Nhưng nghe hắn hỏi như vậy, Ngư Ấu Trần nhớ lại lúc nãy hắn ôm mình sưởi ấm, trên mặt đỏ đến cả mang tai, cúi đầu nhìn khắp người mình. Tuy rằng mặc mấy lớp áo, nhưng đều ướt hết, dính vào người, toàn bộ đường cong đều lộ ra ngoài. Ngư Ấu Trần cảm thấy đời mình giây phút xấu hổ nhất chính là ngày hôm nay, hai tay nắm chặt vào nhau, thực hối hận sao lúc nãy mình không tiếp tục giả bộ “choáng váng”.
Không đúng, câu hỏi này chắc chắn có hàm ý gì đó ? Chẳng lẽ hắn còn muốn ôm cô ?
Cô liếc hắn một cái, nói, “Ai nói ta lạnh ? Ngươi lo thân mình trước đi.”
Nhìn mặt cô ửng đỏ, hắn không hỏi thêm gì nữa. Quân Vô Nặc cười quay mặt sang chỗ khác, như cô mong muốn, hắn lại trầm mặc không nói gì.
Xe ngựa dừng lại ở ngõ nhỏ cách phủ tướng quân không xa, không thể không công nhận Quân Vô Nặc quả thật rất tỉ mỉ. Hai người xuống xe ngựa, thừa dịp ít người, nhanh chóng đi vào phủ.
Mới vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy tiếng Ngư Diệu Thiên và Thu Nhị nương kêu cô, mà điều làm Ngư Ấu Trần bất ngờ nhất là Vân Khởi cũng có mặt ở trong phủ.
Cũng may hai người sớm đã thương lượng đối sách, một người thì thuyền đắm, một người thì bắt cá, miễn cưỡng cũng qua mặt được mọi người. Dù sao cũng có người ngoài ở đây, Thu Nhị Nương cũng không muốn hỏi nhiều, kêu nha hoàn đưa Ngư Ấu Trần về phòng.
Hai người đều ở phòng mình tắm nước nóng, thay đổi xiêm ý, uống canh gừng để ấm bụng, lo sợ mình bị tra hỏi, Ngư Ấu Trần uống xong canh liền việc cớ cảm lạnh đau đầu, chạy vọt về phòng.
Quân Vô Nặc lúc tối đi ra khỏi phòng, chợt kinh ngạc nhìn thấy người đến không phải là Ngư Diệu Thiên hay Thu Nhị nương, mà lại là Vân Khởi.
Bình luận facebook