• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đóng cửa phóng vương gia (2 Viewers)

  • Chương 57

Thoáng chốc cả hoa viên một mảnh yên tĩnh.



Phó Thiếu Dương chết cứng với lời nói của mình, nhưng mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này rồi.



Hắn đã nghĩ đến việc thành thân với Ấu Trần không phải ngày một ngày hai, cho dù chuyện này có thể sẽ rắc rối một tí nhưng hắn cũng không có ý định từ bỏ.



Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, sắc mặt Quân Vô Nặc trầm xuống không chỉ một chút. Tuy nhiên, nếu so với Ngư Thần Sương thì không đáng là gì, hai mắt Ngư Thần Sương giờ đây đỏ hoe, mười ngón tay bấu chặt vào da thịt. Không đợi Thu Nhị nương lên tiếng giáo huấn đứa con rể nói năng lung tung này, Ngư Thần Sương đột nhiệt la toáng lên, xông về phía Phó Thiếu Dương.



“ Là chính miệng huynh nói muốn lấy muội mà ! Phó Thiếu Dương, huynh không có lương tâm, muội liều mạng với huynh ! ”



“ Thần Sương… ” Không ngờ một người hiền dịu như Ngư Thần Sương lúc nổi giận lại dữ tợn đến vậy, cô đấm đá túi bụi vào người hắn, Phó Thiếu Dương đương nhiên không dám đánh trả, chỉ xấu hổ né tránh, “ Thần Sương, muội nghe huynh nói hết đã…. ”



“ Đủ rồi ! ” Thấy Thu Nhị nương cũng tức giận đến mặt tái mét, hai người càng cãi nhau càng mất mặt, Quân Vô Nặc rốt cuộc nhịn không được đứng dậy. Âm thanh tuy không lớn nhưng cũng đủ để tất cả mọi người phải kinh sợ.



“ Vi công tử, không còn chuyện của ngươi nữa, mời ngươi về cho. ” Quân Vô Nặc đầu tiên quay sang ra lệnh cho Vi Sinh từ nãy đến giờ đứng một bên xem náo nhiệt.



Vi Sinh tất nhiên không ngờ sự xuất hiện của mình lại khiến cho cả nhà người ta xào xáo, tuy rằng chuyện này khiến người ta phải nổi giận nhưng suy nghĩ lại, hắn thừa biết nơi này là phủ tướng quân, không nên làm bừa, liền xoay người chạy trối chết.



Quân Vô Nặc lúc này mới nhìn Phó Thiếu Dương, đang muốn mở miệng bỗng một giọng nói vang lên cách đó không xa cắt ngang lời hắn, “ Không ngờ phủ tướng quân chẳng ra sao cả, lại còn cãi nhau ầm ĩ nữa… ”



Nghe giọng nói ấy, sắc mặt Quân Vô Nặc nhất thời thay đổi, tưởng chừng như mình nghe lầm, nhưng mà ngay sau đó, bóng dáng áo trắng quen thuộc đến gần hắn, điều làm hắn bất ngờ hơn nữa là bên cạnh người đó còn có Ngư Ấu Trần.



Thu Nhị nương bị Phó Thiếu Dương chọc tức đến nói không nên lời, giờ lại thêm một người đến sinh sự nữa, bà cũng chẳng quan tâm nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của Ngư Ấu Trần lại khiến bà lo lắng, không biết lúc nãy Ngư Ấu Trần có nghe hết mọi chuyện không.



Phó Thiếu Dương bị Quân Vô Nặc quát cảm thấy rất mất mặt, hắn định chờ không có người ngoài thì giải thích rõ ràng với Thu Nhị nương, giờ lại thấy Ngư Ấu Trần cùng một nam nhân xa lạ trở về, hơn nữa người này hết tám chín phần giống bộ dạng cao ngạo của Quân Vô Nặc, vẻ mặt hắn nháy mắt méo mó.



“ Thất đệ, mới mấy tháng không gặp sao mà đệ đã gầy thế này ? Xem ra, thành Kinh Châu quả nhiên không phải là nơi để người sống. ” Quân Vô Hoán vừa cười vừa bước đến, chủ động bắt chuyện với Quân Vô Nặc.



Chỉ trong nháy mắt, vẻ bất ngờ trong đáy mắt Quân Vô Nặc đã không còn, khóe môi hắn giương lên cười vui vẻ, “ Thì ra là tứ ca, vậy cái người họ hàng thất lạc nhiều năm lúc sáng chắc hẳn là tứ ca rồi ? ”



Quân Vô Hoán cũng không ngại bị trêu chọc, nhìn Ngư Ấu Trần bên cạnh mình, cười nói, “ Huynh đến Kinh Châu rồi mới biết đệ bị thương, làm phiền đệ thì thật không tốt, cho nên mới sai người thông báo cho em dâu tương lai, thất đệ sẽ không để tâm chứ ? ”



“ Tứ ca thật vui tính, theo lễ nghĩa điều này là đương nhiên rồi. ” Quân Vô Nặc cười khẩy trả lời, sau đó nhìn sang phía Ngư Ấu Trần, nói, “ Lại đây ! ”



Ngư Ấu Trần vốn đang tức giận vì lời nói của Phó Thiếu Dương, giờ lại bị ánh mắt sắc bén của Quân Vô Nặc nhìn mình, cô mới sực nhớ mình đang đứng bên cạnh Quân Vô Hoán, mà Quân Vô Nặc thì lại đứng ở bên kia, cô nhanh chóng đi qua bên chỗ Quân Vô Nặc, theo bản năng cứ cúi đầu nhìn chân hắn.



Thật ra trong tình cảnh này, nếu chuyện này chỉ là cãi nhau vặt vẵn thì cô nhất định đã cho Phó Thiếu Dương vài cước rồi. Lúc nãy cô và Quân Vô Hoán vừa mới đi vào phủ thì đã nghe tiếng ồn ào bên hoa viên, nghe loáng thoáng hình như là Phó Thiếu Dương muốn thành thân với cô.



Cô sợ đến nỗi không nói được gì, với lại Quân Vô Hoán cũng đến đây để tuyên chỉ tứ hôn, cô hận không thể ngay lập tức chôn sống Phó Thiếu Dương. Cô còn chưa chính thức gả vào hoàng thất thì đã mất hết thể diện.



Đương nhiên, trong tình cảnh này mà tranh luận là điều rất ngu ngốc. Cho nên, lúc Quân Vô Nặc nhìn cô, cô cảm thấy chột dạ. Hắn là Vương gia, nếu việc này mà truyền ra ngoài chỉ tổ mất mặt hắn mà thôi.



Thấy cô ngoan ngoãn đi qua, Quân Vô Nặc lặng lẽ kéo cô đứng phía sau mình, rồi mới quay sang nói với Thu Nhị nương, “ Nhị nương, đây là tứ ca của con, Quân Vô Hoán. ”



Nói xong, hắn lại quay qua nói với Quân Vô Hoán, “ Tứ ca, đây là nhị phu nhân phủ tướng quân. ”



Quân Vô Hoán nhìn nhìn Thu Nhị nương, chấp tay nói, “ Nhị phu nhân, hữu lễ (xin chào). ”



Thu Nhị nương bất ngờ cách giới thiệu của Quân Vô Nặc, đáng lẽ Quân Vô Nặc theo lễ thường phải giới thiệu bà trước, nhưng sao hắn lại không phân tôn ti, mà giới thiệu huynh trưởng của hắn cho bà trước ?



Nhưng nhớ đến thái độ kính nể của Ngư Diệu Thiên với Quân Vô Nặc, bà lại cảm thấy được gì đó, cũng liền đáp, “ Quân công tử, hữu lễ, xin mời vào tiền thính ngồi. ”



Mọi chuyện đang rối tung rối mù, mà chỗ này cũng không phải là nơi để nói chuyện, nói xong, bà lén trừng mắt nhìn Phó Thiếu Dương và Ngư Thần Sương, cảnh cáo hai người không được phép làm chuyện mất mặt nữa.



Phó Thiếu Dương cũng ý thức được chính mình làm nhiều người tức giận, xem ra, hắn quả thật có chút xúc động. Nhưng chẳng biết từ đâu lại lòi ra một tên Quân Vô Hoán, dáng vẻ ngông cuồng ngạo mạn hơn cả Quân Vô Nặc. Hơn nữa, hai người hoàn toàn không quan tâm sự tồn tại của hắn, trong lòng phẫn nộ không thôi.



Thế nhưng, hắn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức khôi phục bình tĩnh, lẽo đẽo đi theo sau lưng Thu Nhị nương.



“ Ngươi … không sao chứ ? ” Ngư Ấu Trần đi sau Quân Vô Nặc ở cuối cùng, lúc này mới tận dụng cơ hội nhỏ giọng hỏi.



“ Sao ? Thất đệ bị thương nghiêm trong lắm à ? ” Quân Vô Hoán đi phía trước hai người, nghe Ngư Ấu Trần nói liền quay đầu nhìn Quân Vô Nặc, “ Đúng rồi, sao lại không thấy A Ngưng ? Đệ bị thương mà cô ta không chăm sóc sao ? ”



“Chỉ là vết thương nhỏ, Ấu Trần khẩn trương quá mức thôi. ” Quân Vô Nặc nói xong nhìn về phía Ngư Ấu Trần, thuận thế cầm tay cô, ánh mắt vẫn trìu mến ấm áp, hơi cúi đầu nói nhỏ vào tai Ấu Trần, “ Không sao, bắt đầu biết đau lòng vì ta là tốt rồi. ”



Hơi thở ấm áp khiến Ngư Ấu Trần đỏ mặt, nỗi lo lắng cùng bực tức trong lòng giờ lại biến thành hạnh phúc ngọt ngào. Nhưng chỉ cần một lời nói, một ánh mắt của hắn cũng khiến cô an tâm.



Quân Vô Hoán mắt thấy hết tình cảm ngọt ngào kia, nhíu mày trêu chọc, “ Nhưng mà huynh nghĩ thất đệ mới là người đau lòng vì nàng nhiều hơn ? ”



Quân Vô Nặc cũng chẳng thèm để ý lời chọc ghẹo của Quân Vô Hoán, Ngư Ấu Trần thì có chút mắc cỡ, trả lời, “ Tứ ca, đường đi gập ghềnh, cẩn thận bị té. ”



Hai chữ “ tứ ca ” của Ấu Trần khiến Quân Vô Hoán kinh ngạc, lập tức gật đầu cười, “ Đa tạ nhắc nhở. ” Dứt lời, hắn xoay người đi về phía trước.



Ngư Ấu Trần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tay lại bị Quân Vô Nặc nắm chặt, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, Quân Vô Nặc vẫn tươi cười như lúc nãy, nhỏ giọng nói, “ Đi thôi. ”



Bầu không khí có gì đó là lạ, tuy rằng huynh đệ gặp lại thoạt nhìn rất vui vẻ, nhưng có gì đó không đúng, nhưng nhìn sơ qua thì lại chẳng có gì bất thường cả.



Có lẽ là do Phó Thiếu Dương gây sự, Quân Vô Nặc ngoài miệng không nói gì, đối xử với cô vẫn như bình thường, nhưng trong lòng nhất định là cũng đang tức giận. Nghĩ đến đây, Ngư Ấu Trần đi theo hắn mà trong lòng cảm thấy buồn bã.



Vào đến tiền thính, nha hoàn đã sớm bưng trà cùng điểm tâm lên, Quân Vô Hoán sau khi ngồi xuống đảo mắt nhìn mọi người trong phòng, nói, “ Ai đó mời Ngư tướng quân hồi phủ đi, tốt nhất là nói cho ông ta biết chuyện gì xảy ra. ”



Nói xong, lại nhìn Quân Vô Nặc đang ngồi bên này, cười nói, “ Sợ là có người không chờ kịp thôi. ”



“ Ta đã phái người đi rồi, chắc hẳn giờ này cũng đã đến quân doanh. ”Thu Nhị nương đáp, trong phủ xảy ra chuyện đương nhiên là phải báo cho Ngư Diệu Thiên biết. Nhưng nhìn vẻ mặt của Quân Vô Hoán, bà tò mò hỏi, “ Quân công tử tới Kinh Châu lần này chẳng lẽ vì hôn sự của Vô Nặc và Ấu Trần ? ”



“ Đúng vậy. ” Quân Vô Hoán bưng ly trà lên, bỗng nhiên hắn quét mắt nhìn về phía Phó Thiếu Dương đang ở đằng xa, “ Vị kia, chẳng lẽ là người ngưỡng mộ em dâu sao ? ”



Kẻ ngốc cũng biết câu hỏi của Quân Vô Hoán hoàn toàn là mỉa mai, giờ lại thấy hắn ngồi ở ghế cao chính giữa tiền thính, Phó Thiếu Dương càng cảm thấy chướng mắt, mà không ngờ hắn còn dám nói móc mình, sắc mặt nhất thời xanh mét.



Thái độ thân mật của Quân Vô Nặc và Ngư Ấu Trần vừa rồi hắn đều nhìn thấy hết, Ngư Ấu Trần ở trước mặt Quân Vô Nặc tỏ ra thẹn thùng dịu dàng khiến lòng hắn tựa như có ngàn kim châm vào thoáng đau, những thứ ấy đáng lẽ là thuộc về hắn. Lúc trước, hắn cũng không hoàn toàn nghĩ là sẽ hối hôn, chỉ là muốn cô nói một câu xin lỗi, cúi đầu xin hắn tha thứ mà thôi.



Nhưng điều đó hoàn toàn không xảy ra.



Mà hôm nay hắn nhận thua, cũng cúi đầu tạ lỗi rồi, lại làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt.



“ Huynh ấy là vị hôn phu của ta, Phó Thiếu Dương. ” Ngư Thần Sương lớn tiếng cắt ngang suy nghĩ của Phó Thiếu Dương, thì ra từ nãy đến giờ hắn vẫn thất thần, Ngư Thần Sương tuy rằng còn giận vì chuyện kia nhưng cũng không đành lòng thấy hắn mất mặt, liền thay hắn trả lời.



Ngư Ấu Trần kinh ngạc nhìn Ngư Thần Sương, Thần Sương vẫn bướng bỉnh kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Trong lòng cô thoáng đau lòng thay muội muội mình, muội muội cô tuy rằng cứng đầu, làm việc gì cũng tùy hứng, chỉ biết duy nhất chính bản thân mình và đôi khi sai cũng không nhận mình sai, nhưng Thần Sương là người thẳng thắn, không che dấu con người thật của mình, thế mà lại gặp phải loại người như Phó Thiếu Dương này….



Không biết tương lai sẽ thế nào đây.



“ Thì ra là thế. ” Quân Vô Hoán cũng không quan tâm hắn có làm ai mất mặt hay không, ý vị thâm trường gật đầu, sau đó lại quay sang nói với Quân Vô Nặc, “ Ta lần này đến vốn là muốn chúc mừng hôn sự của đệ, hơn nữa lần này đệ lập được quân công hiển hách, ta cũng không dám chậm trễ, liền từ kinh thành đến đây để báo đệ biết, sẵn song hỷ lâm môn một thể. ”



Lời này của hắn làm mọi người trong phòng cả kinh, Quân Vô Nặc cũng không có biểu hiện gì, mắt nhìn về phía Quân Vô Hoán, ngẩng cao đầu cười nói, “ Tứ ca quá khen, chỉ là đi theo xem náo nhiệt mà thôi. ”



Quân Vô Hoán tất nhiên không tin, uống hớp trà, nói tiếp, “ Đơn thương độc mã xông vào quân doanh của địch, thất đệ, náo nhiệt này của đệ cũng không phải nhỏ nha. ”



Dứt lời, hắn đảo mắt nhìn đám người Thu Nhị nương đang trố mắt nhìn, ngạc nhiên nói, “ Ta nghĩ người trong thành không biết chủ soái đó là ai, người ngoài có thể không biết, chẳng lẽ ngay cả Nhị phu nhân cũng không biết sao ? ”



Quả nhiên, hắn vừa nói ra, Thu Nhị nương hai mắt đã mở to giờ còn to hơn, nhưng so với phản ứng của Ngư Thần Sương và Phó Thiếu Dương thì Thu Nhị nương coi như vẫn bình tĩnh hơn.



Bà biết người con rể này không đơn giản tí nào, nhưng bất ngờ nhất hắn lại là chủ soái mà triều đình phái tới.



Phó Thiếu Dương hoài nghi nhìn Quân Vô Nặc, sau lại nhìn Quân Vô Hoán, ôn hòa nói, “ Nói vậy, vị Quân công tử này, nếu như hai người là huynh đệ thì quả thật rất tương xứng, ta ngược lại rất hiếu kỳ, huynh đệ các người lúc thì nói là thương nhân, lúc này tự xưng là hoàng thương, giờ lại thành chủ soái, các người rốt cuộc có ý đồ gì ? ”



“ Hoàng thương ? ” Quân Vô Hoán bật cười nhìn về phía Quân Vô Nặc, “ Ở một khía cạnh nào đó, cũng có thể nói là như vậy. ” Thương nhân hoàng tộc cũng thế thôi.



“ Đệ lại cảm thấy hôm nay tứ ca đến đây để vạch trần thân phần của đệ thì đúng hơn. ” Quân Vô Nặc cười, giọng điệu hời hợt.



Quân Vô Hoán nhìn sang Ngư Ấu Trần, nói, “ Ta nghĩ, trong số người đang ngồi ở đây, chỉ có mình em dâu là biết thân phận của để thôi. Tốt lắm, đệ không có gạt nàng ấy. ”



Ngư Ấu Trần muốn cười cũng cười không nổi, ai mà biết được cô mới chính là người bị gạt nhiều nhất ! Đương nhiên không thể nói ra, như vậy sẽ rất xấu hổ, không ai biết thì càng tốt.



Quân Vô Nặc thay Ấu Trần trả lời, “ Đúng, nàng tuyệt đối tin đệ. ”



Ngư Ấu Trần âm thầm cắn chặt răng, ý hắn nói cô là người ngu ngốc dễ bị gạt nhất chứ gì ?



Cũng may, không để bọn họ chờ lâu, quản gia liền vào báo Ngư Diệu Thiên đã trở về.



Một lúc sau, Ngư Diệu Thiên đi vào tiền thính, vừa bước vào đã thấy Quân Vô Hoán ngồi ở ghế chính, phẩy tay áo khom người hành lễ, “ Thần, Ngư Diệu Thiên không biết tứ Vương gia đại giá Kinh Châu, không tiếp đón chu đáo, mong Vương gia thứ tội. ”



Tuy rằng hôm nay xảy ra nhiều chuyện làm cho Thu Nhị nương, Phó Thiếu Dương và Ngư Thần Sương kinh ngạc chết lặng, giờ lại thêm một tiếng “ tứ Vương gia ” cứ như sét đánh giữa trời quang.



Thấy Ngư Diệu Thiên hành lễ, Thu Nhị nương đã theo ông nhiều nắm, phản ứng cũng không chậm, liền đứng lên đi đến bên cạnh Ngư Diệu Thiên khom người hành lễ theo, “ Tiện thiếp không biết Vương gia giá lâm, đã thất lễ, xin Vương gia thứ tội. ”



“ Miễn lễ, tướng quân là trọng thần triều đình, tiểu Vương không dám nhận. ” Quân Vô Hoán đứng dậy đỡ lấy hai người, nói, “ Tướng quân ngày lo trăm việc, bổn vương mới là người làm phiền ngài. ”



Ngư Diệu Thiên kính nể tạ ơn, lúc này mới xoay qua hành lễ với Quân Vô Nặc, “ Thất vương gia. ”



Trước đây Quân Vô Nặc che dấu thân phận, tất nhiên là không cần hành lễ, nhưng giờ Cần Vương cũng đã đến đây, mọi chuyện cũng nên được phơi bày, theo cấp bậc quan thần, ông nhất thiết phải hành lễ, không thể nào qua loa được.



Ngư Ấu Trần sớm ngồi không yên, Quân Vô Nặc cũng đứng lên cúi người hành lễ, nói, “ Nhạc phụ, Nhị nương, không cần đa lễ, đều là người nhà cả, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. ”



Ngư Diệu Thiên đang muốn ngồi xuống thì thấy Ngư Thần Sương và Phó Thiếu Dương nãy giờ ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ, ông liền lớn tiếng khiển trách, “ Thần Sương, Thiếu Dương, sao còn chưa hành lễ với Vương gia ? ”



Cũng khó trách hai người không tin, thân phận chủ soái đã đủ làm người ta nghi ngờ, hiện tại còn một bước lên mây trở thành Vương gia ?



Thật ra Ngư Thần Sương cũng tin phần nào, dù sao cha cô cũng là đại tướng quân, ông cũng không thể nhận sai người được, chỉ là Quân Vô Nặc không phải là tỷ phu của cô sao ? Sao lại trở thành Vương gia ?



Còn Phó Thiếu Dương thì một mực không tin những gì mình tai nghe mắt thấy. Thấy Ngư Diệu Thiên nháy mắt ra hiệu với mình, hắn lập tức đứng thẳng, nói, “ Nhạc phụ, người đừng để bọn họ lừa, bọn họ tự xưng là Vương gia, có bằng chứng gì ? ”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom