Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-44
Chương 41: Lưu Bá Thiên lập một gia tộc khác
Đến khi Lưu Tiểu Nguyệt kích động rời đi.
Trần Thiên Hạo lại quay về.
Tưởng Đại Vi tỏ ra cung kính.
"Những gia tộc khác có ý gì?", Trần Thiên Hạo hỏi.
Tưởng Đại Vi lấy ra một tập hợp đồng quyên tặng dày mấy chục trang từ trong ngăn kéo bàn làm việc.
"Những kẻ này vì để lấy lòng đội quân Đông Hoang, rối rít quyên góp đất đai cùng vốn xây dựng. Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để sử dụng mấy mảnh đất này"
"Ừm, lũ tư bản đương nhiên biết cơ hội lần này rất tốt. Ngoài mặt im lặng không lên tiếng, đằng sau lại không tiếc gì vung tiền".
"Ý của vương là…"
"Quân của chúng ta ở biên cương đổi tính mạng lấy sự an toàn, cũng nên lấy lại chút vốn liếng. Mấy mảnh đất này, anh quy hoạch lại, phân lô xây dựng chỗ ở cho lính giải ngũ. Đặc biệt phải quan tâm đến những binh lính đến từ nông thôn, bây giờ tôi nghe nói nhiều lính xuất thân từ nông thôn không có nhà, còn không lấy được vợ".
"Tôi biết phải làm thế nào rồi".
"Ừm".
Trần Thiên Hạo giao nhiệm vụ xong liền rời đi.
Đúng lúc này…
Trên tầng ba mươi trong văn phòng làm việc của đội quân Đông Hoang.
Lưu Bá Thiên đang đợi ở cửa văn phòng đấu giá, nhân viên đấu giá đang xét duyệt tư cách.
Sau buổi tuyên truyền đấu giá, các gia tộc có tư cách tham gia đấu giá đã được xác nhận.
Chỉ là, về sau có nhiều gia tộc hạng hai nghe nói chỉ cần trong gia tộc có người có chiến công cũng có tư cách tham gia.
Nên bắt đầu lăm le đến xem thử.
Vậy nên đội quân Đông Hoang đặc biệt mở một cửa làm việc, để tiếp đón các thế lực gia tộc tham gia đấu giá.
"Xin lỗi, tạm thời ông không có tư cách xin tham gia đấu giá".
Bên trong cửa, một lính văn thư cung kính đưa huy chương cho Lưu Bá Thiên.
"Không có tư cách? Cậu nhóc, cậu nhìn kỹ đi, tôi có huy chương chiến công hạng một đấy", Lưu Bá Thiên không phục nói.
"Tiền bối, vấn đề không nằm ở chiến công hạng mấy", lính văn thư lắc đầu.
"Vấn đề nằm ở đâu? Chẳng phải mấy người bảo người có huân chương có thể tham gia sao? Bây giờ lại bảo có vấn đề, mấy người đang đùa tôi đấy à?"
Lưu Bá Thiên tức giận nói.
Nhân viên thở dài.
"Tiền bối, không giấu gì ông, cấp trên đã nói rồi, chỉ chấp nhận gia chủ Lưu Tiểu Nguyệt của nhà họ Lưu tham gia thôi".
"Cái gì?"
Lưu Bá Thiên kinh ngạc.
Sắc mặt lão ta thay đổi, lùi lại mấy bước, cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.
Lưu Phong đứng bên thấy vậy vội vàng đỡ lão ta.
"Ông nội, ông không sao chứ?"
Lưu Bá Thiên không tin nổi mà lắc đầu.
"Không thể nào, Lưu Tiểu Nguyệt có bản lĩnh gì mà nhận được sự công nhận của đội quân Đông Hoang chứ. Chẳng nhẽ là Trần Thiên Hạo?"
Lưu Bá Thiên không phục, cố chấp muốn tìm lãnh đạo hỏi.
Lúc này, thang máy đang dừng ở tầng ba mươi, Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo nhìn Lưu Bá Thiên.
Bọn họ đã sớm biết nguyên do của chuyện này nên cũng không thèm quan tâm đến hai ông cháu kia.
Lưu Bá Thiên hét lớn.
"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu lại đây cho ông".
Lưu Tiểu Nguyệt nhíu mày, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Thiên Hạo.
Cô nắm chặt lấy tay anh.
Nói nhỏ.
"Thiên Hạo, bây giờ em là gia chủ nhà họ Lưu, anh đừng gây chuyện ở đây, người ta cười cho".
Trần Thiên Hạo gật đầu.
Hai người đi ra khỏi thang máy.
"Ông nội, ông làm gì ở đây vậy".
Lưu Tiểu Nguyệt hỏi.
Thực ra hai người đều biết rõ rồi.
Lưu Bá Thiên kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, lão ta lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu.
Lạnh lùng nói.
"Nếu đã bắt gặp rồi, ông không giấu nữa".
"Ông tuyệt đối không chấp nhận cháu làm gia chủ nhà họ Lưu. Thân già này không chọc nổi cháu, chẳng nhẽ tránh cũng không được sao?"
"Ông muốn lập một gia tộc khác!"
"Ông nội, ông..."
"Chúng ta là người một nhà, có vinh có nhục thì cùng chịu, ông cần gì phải so bì với cháu. Cháu bảo rồi, nếu như ông không phục, cháu không cần chức gia chủ này nữa. Hơn nữa cháu vốn không muốn làm".
Lưu Tiểu Nguyệt thở dài đáp.
Lưu Bá Thiên hừ một tiếng, cao ngạo nói, không nhịn được cười lớn.
Vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu đừng có đứng đây nói vớ vẩn. Nếu như cháu không muốn làm thì cần gì bắt Trần Thiên Hạo ép ông nhường chức".
"Cháu..."
Lưu Tiểu Nguyệt định nói tiếp.
Trần Thiên Hạo kéo cô lại.
"Tiểu Nguyệt, đừng nói nữa".
Anh tiến lên, nhìn Lưu Bá Thiên.
"Nếu muốn lập gia tộc khác, thì cút khỏi nhà họ Lưu đi".
Đôi mắt đen kịt của Lưu Bá Thiên lóe lên vẻ hoảng loạn, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối.
"Trần Thiên Hạo, cậu, cậu quá đáng quá đấy".
"Nơi đây là địa bàn của đội quân Đông Hoang, tôi là bậc bề trên có công trạng, chẳng nhẽ cậu định đánh tôi sao?"
"Còn có pháp luật không hả".
Lưu Bá Thiên hét lớn.
Sau đó, có nhân viên tiến lên can ngăn.
Đẩy Trần Thiên Hạo ra.
"Thưa anh, xin anh hãy chú ý lời nói của mình".
Lưu Bá Thiên lạnh lùng mỉm cười.
"Hết chiêu rồi chứ gì, chẳng phải cậu có thể lấy được thư do chiến thần Đông Hoang viết sao? Đây là địa bàn của đội quân Đông Hoang, sao bọn họ chẳng coi cậu ra gì?"
Lưu Bá Thiên cười chế giễu.
Gọi nhân viên lại.
"Gọi lãnh đạo của mấy người ra, người có công ở đây bị bắt nạt, tôi muốn lãnh đạo đến đây lấy lại công bằng cho tôi".
"Đúng, chúng tôi nhịn cậu lâu rồi, lần này phải bắt đội quân Đông Hoang lấy lại công bằng cho chúng tôi".
Lưu Phong kiêu ngạo nói.
Lưu Tiểu Nguyệt nói với anh không được phép gây chuyện ở ngoài.
Nhưng hai ông cháu này rõ ràng đang gây chuyện.
Trần Thiên Hạo bước lên, tóm lấy mặt Lưu Phong.
Lưu Phong lập tức cảm thấy trong đầu như có mười mấy người đang khua chiêng gõ trống, đầu ong ong lên, cả người bị một nguồn sức mạnh cực lớn quay vòng vòng rồi lao xuống đất.
Lưu Bá Thiên hét lên đầy giận dữ.
Trần Thiên Hạo dám làm bậy ở địa bàn của đội quân Đông Hoang.
Lão ta tức giận nói.
"Trần Thiên Hạo, tao liều với mày".
Hai nhân viên tiến lên ngăn cản.
Có mấy người lao đến ép sát Trần Thiên Hạo.
"Đồng chí, anh hơi quá tay rồi đấy".
Mấy người đánh mắt, rút côn điện ra từ eo, có vẻ muốn khống chế Trần Thiên Hạo.
"Đánh hắn cho tôi".
Lưu Bá Thiên hét lớn.
Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng tóm lấy tay Trần Thiên Hạo, có hơi lo lắng.
Đương nhiên không bất an như lúc trước.
Sau khi Trần Thiên Hạo quay về.
Anh ngông cuồng không ai bì nổi, có thể chèn ép bất kỳ ai bất mãn với anh.
Nhà họ Trần.
Nhà họ Lưu.
Nhà họ Chu.
Bao gồm cả nhà họ Tiền.
Cùng với ngân hàng Đế Phong!
Hôm nay, ngay cả phó thống lĩnh của đội quân Đông Hoang Tưởng Đại Vi cũng vô cùng khách khí với anh.
Nghĩ đến chuyện anh có thể lấy ra được tín thư của chiến thần Đông Hoang viết, có những lúc cô thực sự hoài nghi.
Trần Thiên Hạo chính là người bên cạnh chiến thần Đông Hoang.
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Đại Vi vội vàng chạy đến.
Nhân viên vừa thông báo cho anh ta, vậy nên Tưởng Đại Vi liền bỏ công việc trong tay xuống xông đến đây.
Vừa nhìn mấy người đang bao quanh Trần Thiên Hạo muốn ra tay.
Anh ta tiến lên đạp ngã mấy người ở phía trước.
"Cút".
Một tiếng cút vang lên mấy người kia vội vàng bò dậy, sắc mặt hoảng sợ lui ra xa.
Hai nhân viên bảo vệ Lưu Bá Thiên nhìn nhau sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Bá Thiên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chẳng nhẽ Tưởng Đại Vi đánh sai người sao?
"Phó thống lĩnh Tưởng, người này mới là kẻ gây chuyện".
Lưu Bá Thiên nuốt nước bọt, không nhịn nổi nói.
Tưởng Đại Vi tràn đầy lửa giận.
Chương 42: Cô nhi viện
Tưởng Đại Vi thờ ơ nhìn Lưu Bá Thiên.
"Tôi phải làm thế nào còn cần ông dạy sao?"
Lưu Bá Thiên bực tức, nhưng chẳng dám nói gì.
Cùng lúc đó, trong lòng thầm nhớ đến lời nhân viên nói. Nhà họ Lưu chỉ công nhận mình Lưu Tiểu Nguyệt.
Chẳng nhẽ Trần Thiên Hạo thực sự có quan hệ với Tưởng Đại Vi sao.
Nghĩ đến đây, lão ta có hơi bất an.
"Lưu gia chủ, người anh em Trần, không dọa hai vị chứ".
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu.
Quay đầu nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng không nói gì.
Cô càng ngày càng hoài nghi thân phận thật sự của anh.
"Ban nãy ông muốn tìm tôi?", Tưởng Đại Vi nhìn Lưu Bá Thiên.
"Lão đây năm mươi năm trước từng là quân chiến đấu, dành được không ít huân chương chiến đấu hạng một. Bây giờ tôi có hai yêu cầu", Lưu Bá Thiên vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng.
"Hóa ra là tiền bối, có chuyện gì ông cứ nói".
Giọng điệu của Tưởng Đại Vi dịu hơn nhiều.
"Thứ nhất, tôi muốn kiện tên Trần Thiên Hạo này, dám đánh trưởng bối có chiến công ở địa bàn của quân Đông Hoang, tôi hy vọng mấy người sẽ xử lý".
"Thứ hai, tôi muốn đại diện cho nhà họ Lưu tham gia đấu giá. Dựa theo tư cách của tôi chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ".
Lưu Bá Thiên mang theo khí thế uy nghiêm, gằn từng chữ một.
Kiện Vương của tôi?
Tưởng Đại Vi cố nhịn không lao đến chỗ lão ta.
Anh ta lắc đầu.
"E rằng tôi không thực hiện được yêu cầu nào của ông rồi".
"Tại sao"?", Lưu Bá Thiên trợn trừng mắt.
"Thứ nhất, ai nhìn thấy Trần Thiên Hạo đánh ông? Đứng ra để tôi xem nào".
Tưởng Đại Vi nhìn hai nhân viên kia.
Hai người kia vội vàng lắc đầu.
Lưu Phong ôm bộ mặt sưng vù.
"Tôi, tôi có thể làm chứng".
"Anh? Anh có quan hệ gì với ông đây", Tưởng Đại Vi chỉ vào Lưu Bá Thiên mà hỏi.
"Ông ấy là ông nội tôi".
"Trên pháp luật, quan hệ bạn bè người thân không thể đứng ra làm chứng. Vậy nên tôi không thể hoàn thành yêu cầu này".
Mặt Lưu Bá Thiên đỏ ửng lên.
Lão ta tức đến mức run người.
"Nhưng, hắn đánh cháu tôi".
"Cháu ông? Cậu ta cũng là tiền bối có công sao?"
Tưởng Đại Vi híp mắt nhìn Lưu Phong.
"Không phải".
"Vậy tôi không có bổn phận quản chuyện này, hai người có thể tự thương lượng với nhau, hoặc là cho người báo án", Tưởng Đại Vi duỗi hai tay ra nói.
Rõ ràng.
Tưởng Đại Vi đang đứng về phe Trần Thiên Hạo.
Lưu Bá Thiên không phục.
"Vậy tại sao cậu từ chối yêu cầu thứ hai của tôi".
"Tôi không biết nhân viên đã nói gì với ông, nhà họ Lưu, tôi chỉ công nhận Lưu Tiểu Nguyệt".
"Nếu như ông muốn xin vào buổi đấu gia theo tư cách cá nhân. Tôi có thể cho ông cơ hội. Nhưng đại diện cho nhà họ Lưu thì không được".
"Gia nghiệp của nhà họ Lưu là do tôi khổ cực tích lũy được, tại sao tôi không thể đại diện cho nhà họ Lưu", Lưu Bá Thiên tức giận nói.
Tưởng Đại Vi bắt nạt người ta quá đáng.
Chẳng hề giống một thống lĩnh quân đội chân chính.
"Chúng tôi không quản được chuyện nhà họ Lưu các người, chúng tôi chỉ nhận gia chủ. Nếu như không có chuyện gì khác mời mấy người rời khỏi đây".
Tưởng Đại Vi trầm mặt nói.
Rồi đánh mắt với bảo vệ.
Họ tiến lên đuổi hai người Lưu Phong và Lưu Bá Thiên đi.
Lưu Bá Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Hay lắm, cái lũ cá mè một lứa các người bắt nạt tôi, chỗ này không có lý lẽ, vậy tôi sẽ đi tìm chỗ nào có lý lẽ".
Lưu Bá Thiên tức giận rời đi.
"Ông nội, ông chờ cháu với".
Lưu Phong ôm mặt đuổi theo.
Từ sau khi quay về từ ngân hàng Đế Phong.
Trần Thiên Hạo vốn muốn đưa Lưu Tiểu Nguyệt về nhà họ Lưu, tuy nhiên nhiều ngày không gặp bà Trần, cô bảo muốn quay về đại viện nhà họ Trần thăm bà Trần.
Cuối cùng hai người quay lại đại viện nhà họ Trần.
Bà Trần nhiều ngày không gặp Lưu Tiểu Nguyệt, vô cùng nhớ cô.
Bà thầm hiểu tính cách của Lưu Bá Thiên, nghĩ đến Lưu Tiểu Nguyệt dù là gia chủ, nhưng chắc cũng không thuận lợi.
Hai người đi vào phòng kể lại mọi chuyện.
Vào lúc Lưu Tiểu Nguyệt và bà Trần khó khăn nhất, họ đã sống dựa vào nhau năm năm trời.
Tình cảm đó chẳng kém gì Trần Thiên Hạo.
"Tiểu Nguyệt, có việc này mẹ luôn cảm thấy vướng mắc, nếu như con gả qua đây, vậy nhà họ Lưu phải xử lý thế nào".
Bà Trần nắm chặt tay Lưu Tiểu Nguyệt, lo lắng hỏi cô.
"Đương nhiên là giao cho bố con rồi, ông ấy vốn cũng điều hành nhà họ Lưu 20 năm, chỉ là lúc trước không được làm chủ. Con tin với năng lực của ông ấy, chắc sẽ có thể vận hành được nhà họ Lưu".
Lưu Tiểu Nguyệt cười nói.
"Vậy thì được. Có điều, nếu như muốn hợp nhất hai nhà cũng là chuyện không tồi. Dù sao trong lòng mẹ con vừa là con gái vừa là con dâu của mẹ. Nếu như hợp nhất hai nhà, có Thiên Hạo giúp đỡ sẽ tiện quản lý hơn".
"Con cũng không có ý kiến gì, chỉ người của hai gia tộc chắc sẽ khó thương lượng".
Lưu Tiểu Nguyệt cũng không nói dối.
Dựa theo tình hình phát triển lúc trước của Trần Thiên Hạo, nhà họ Trần vượt ra Nam Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Nếu như nhà họ Lưu có thể cùng phát triển với nhà họ Trần thì tương lai nhất định rất tốt.
Chỉ sợ nhà họ Lưu không hài lòng, trước mặt không dám nói gì nhưng sau lưng sẽ thầm khó chịu!
Đương nhiên cô cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này.
Cô chỉ muốn làm một người vợ hiền dâu đảm, có thể cùng sống những tháng ngày hạnh phúc bên Trần Thiên Hạo là được.
Trần Thiên Hạo thấy hai người nói cười, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái khó tả.
Giống như mục đích mình quay về lần này.
Đã hoàn thành.
Anh có thể yên tâm đi bất kỳ nơi nào rồi!
Đương nhiên đây chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi.
Sau này e rằng còn phải trả qua rất nhiều chuyện nữa.
"Ôi, suýt nữa quên mất một chuyện".
Trần Thiên Hạo vỗ trán mình.
Anh quay người đi vào ga ra.
Hôm nay là ngày Tiền Cẩm Lâm xuất viện.
Tiền Cẩm Lâm bị đánh ở ngân hàng Đế phong, cơ thể không gặp phải vấn đề gì lớn.
Chỉ là chấn động não nhẹ và cơ thể bị xây xát.
Sau khi đi đến bệnh viện.
Tiền Cẩm Lâm đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Trần Thiên Hạo đến cô ta cũng không quá bất ngờ, chẳng thể hiện gì cả.
Trần Thiên Hạo đã xử lý xong tất cả.
Tiền Cẩm Lâm nói.
"Đưa tôi đến cô nhi viện, với lại cho tôi tiền".
Trần Thiên Hạo không hỏi gì.
Trên đường đi, cô ta còn mua rất nhiều quần áo trẻ em, cộng với đồ ăn vặt, ba lô, ...
Sau đó nhét kín cốp sau rồi đi đến cô nhi viện.
Trần Thiên Hạo không xuống xe.
Anh nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy ở cô nhi viện có mười mấy đứa trẻ mặc quần áo vá chằng vá đụp.
Chúng đang đứng trên cổng, mở to đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nhảy cẫng lên.
"Chị Tiền đến rồi, chị Tiền đến rồi".
"Chị Tiền, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, sao bây giờ chị mới đến vậy".
Vẻ mặt của đám nhỏ vô cùng vui vẻ, nhớ nhung nôn nóng, nước mắt sắp rớt xuống đến nơi.
"Chị có chút việc phải ra ngoài một chuyến, vừa trở về liền đến thăm bọn em".
"Bọn em đoán xem hôm nay chị mang quà gì cho tụi em".
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười thần bí.
Mấy đứa trẻ nhảy cẫng lên hét lớn.
"Cặp sách!"
"Đồ ăn vặt!"
"Quần áo mới!"
"Oa, mấy đứa thông minh quá, đoán đúng hết rồi".
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền lộ ra, dưới ánh mặt trời trông như hai viên đá quý vô giá, sáng chói.
Nụ cười của cô ta vô cùng xán lạn!
Vẻ mặt bị che phủ bởi thù hận khi xưa nay như đắm chìm trong ánh sáng hạnh phúc.
Trần Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt nảy sinh tình cảm phức tạp với Tiền Cẩm Lâm.
Không liên quan đến thân phận quân Nam Cương của cô ta, cũng không phải tính tình chẳng quan tâm đến ai của cô ta.
Vẻ dịu dàng của cô ta như tấn công vào trái tim anh.
Bọn trẻ tung tăng hoan hô, viện trưởng cũng nghe tin chạy tới.
Thấy Tiền Cẩm Lâm liền mỉm cười chào hỏi.
"Cẩm Lâm, mấy ngày nay cháu không tới, mấy đứa nhớ cháu lắm, Thiên Thiên còn đòi chú gọi điện cho cháu".
"Sau này mấy đứa muốn thì chú cứ gọi điện cho cháu", Tiền Cẩm Lâm cười nói.
Viện trưởng mở cửa.
Mấy đứa trẻ liền chạy vọt ra.
Tiền Cẩm Lâm bị bọn chúng vây quanh, chúng như mấy đứa bé ăn mày, sờ tới sờ lui trên người cô ta, nhưng cô ta chẳng hề khó chịu.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước xe.
Nhìn Trần Thiên Hạo, vẻ mặt trầm mặc hơn chút.
"Mở cốp sau ra".
Cô ta lạnh lùng nói với Trần Thiên Hạo, nhưng sau đó lại vui vẻ nói với tụi trẻ.
"Mấy đứa, đã đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi".
Cốp sau từ từ mở ra.
Chương 43: Quá khứ của Tiền Cẩm Lâm
Nhìn thấy đống đồ chơi lộn xộn ở bên trong, đám trẻ con điên cuồng hét lớn.
"Wow, nhiều đồ quá".
Có mấy đứa không nhịn nổi xông lên bị Tiền Cẩm Lâm ngăn lại.
Mặt cô ta trở nên nghiêm nghị, Tiền Cẩm Lâm dạy dỗ bọn chúng.
"Phải có quỷ củ nếu không sẽ bị người ta ghét".
"Còn nhớ cách chị dạy các em lấy đồ không?"
Mấy đứa bé vừa nghe thấy vậy lập tức mặt mày nghiêm túc, xếp thành hàng từ thấp đến cao, ngực ưỡn thẳng.
"Điểm danh".
"1".
"2".
"3".
"4".
"..."
"17".
"18".
"Hả?"
"Vậy 13 đâu?"
Tiền Cẩm Lâm nhíu mày.
Nhìn qua, bé số 13 quả nhiên không ở đây.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó nên liền thở dài.
Sau đó quay lại cốp xe bắt đầu phát quà cho đám trẻ.
Mấy đứa trẻ nhận được quà, vui vẻ nhún nhảy quanh người Tiền Cẩm Lâm.
Cô ta cũng vui vô cùng.
"Mấy đứa, đến giờ đi học rồi".
Viện trưởng đi đến gọi bọn trẻ.
Mấy đứa không nỡ nhưng vẫn quay về cô nhi viện.
"Chị Tiền, chị nhớ quay lại thăm chúng em lúc rảnh nhé".
"Phải học tập thật tốt, lần sau ai thi được 100 điểm, chị sẽ đưa đi công viên nước chơi".
"Chị nhớ giữ lời đấy".
"Chị đã bao giờ lừa bọn em chưa?"
Mấy đứa bé cuộn tròn nắm đấm, ra vẻ quyết tâm.
"Bọn em nhất định sẽ thi được 100 điểm".
Sau khi bọn trẻ về hết.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước mặt viện trưởng, lấy ra một mô hình thuyền đưa cho ông.
"Nhóc 13 thích nhất cái này, đưa cho cậu bé giúp cháu nhé".
Viện trưởng mỉm cười.
"Cẩm Lâm, cháu tốt quá".
"Cháu cũng lớn lên ở đây, biết được những đứa trẻ này thực sự cần cái gì", ánh mắt của Tiền Cẩm Lâm có hơi ảm đảm.
Viện trưởng khẽ xoa vai cô ta.
"Hôm trước thằng bé 13 có nhắc đến cháu".
"Thật ạ?", Tiền Cẩm Lâm cảm thấy bất ngờ.
"Ừm, cậu bé bảo nhất định phải trả thù cháu nên phải học tập thật tốt".
"Ha ha, đứa bé này..."
"Đứa bé này tâm tư quá nặng, phiền chú khuyên bảo nó giúp cháu".
Tiền Cẩm Lâm buồn bã nói.
"Nhìn thấy nó, chú lại nhớ đến cháu năm đó. Nhìn cháu bây giờ sống tốt thế này, chú tin, nó sẽ không đi nhầm đường đâu".
Nói chuyện với viện trưởng đôi ba câu.
Tiền Cẩm Lâm liền giơ tay tạm biệt, ngồi lên xe.
Trần Thiên Hạo cũng chẳng nói gì, anh khởi động xe.
Từ từ lái đi.
"Anh không muốn hỏi gì tôi hả?", Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu hỏi.
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh đúng là kỳ".
"Tôi muốn giết anh, mà anh lại đưa tôi đi bệnh viện".
"Có người bắt cóc mẹ anh, anh liền giết cả nhà người ta".
"Chỉ vì một cụ lính già không liên quan, anh có thể đối đầu với đội quân Đông Hoang".
"Mà bây giờ, tôi có thể cảm nhận được anh muốn biết cái gì, nhưng anh lại lắc đầu phủ nhận".
Tiền Cẩm Lâm nói một tràng dài.
"Có thể nói cho tôi biết tại sao không?"
"Không có tại sao cả", Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh...", Tiền Cẩm Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Trầm mặc hồi lâu, Trần Thiên Hạo im lặng nói.
"Cô muốn nói, tôi không cần hỏi cô cũng nói, nếu như cô không muốn nói, tôi mà hỏi thì cô cũng không nói cho tôi mà".
Ánh mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên vẻ phức tạp, cô ta nhìn anh.
Cô ta không nhìn thấu được người này.
Lần này quay về, mục đích của cô ta chỉ có một, đó là báo thù.
Cho dù cô ta cũng chẳng có tình sâu nghĩa nặng với nhà họ Tiền lắm, thậm chí có thể nói, cô ta chẳng có tình cảm gì với cái gia tộc này.
Nhưng trên người cô ta vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Tiền.
Thù này nhất định phải báo.
Đây là chuyện cô ta đã quyết định trước khi quay về.
Lúc này mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn.
Hốc mắt cô ta hoen đỏ.
Cô ta hận mình không đủ cay độc, hận bản thân quá nhân từ.
Mà cô ta càng hận sự kỳ vọng không có lý do này.
"Tôi là con riêng của nhà họ Tiền".
Tiền Cẩm Lâm đột nhiên nói.
"Mẹ tôi mất khi tôi cònnhỏ, tôi lớn lên ở cô nhi viện. Tôi từng rất hận người đã vứt bỏ hai mẹ tôi, hận tại sao ông ta cho tôi sinh mạng nhưng không cho tôi một gia đình hoàn chỉnh".
"Sau khi mẹ tôi chết đi, tôi lớn lên trong sự u sầu và phẫn nộ".
Cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, khóe mắt cô ta đỏ ửng lên.
Con ngươi lóe lên ánh nước.
"Năm mười sáu tuổi, tôi biết mình là con gái riêng, tôi hận, hận nhà họ Tiền giàu có như vậy mà sao không có chỗ cho hai mẹ con tôi, tại sao mẹ tôi không có tiền khám bệnh mà không giúp bà ấy".
"Tôi cứ tưởng cô nhi viện nhận tôi là do nhà họ Tiền, đêm hôm đó tôi châm lửa đốt cháy cô nhi viện".
Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, không kìm được nước mắt chảy ra.
Cô ta không lau, mà để mặc nước mắt rơi xuống chiến phục của mình.
Tí tách, tí tách.
Giống như có một cây chùy lớn gõ vào tim cô ta.
"Đêm hôm đó, viện trưởng vì cứu bọn nhỏ mà bị thiêu chết. Người bị thiêu chết còn có mẹ của nhóc 13".
"Hu hu..."
Tiền Cẩm Lâm ôm mặt khóc.
Sống mũi Trần Thiên Hạo cay cay.
Anh đưa cho cô gói khăn giấy.
Thân phận của cô ta tương đồng với Lưu Tiểu Nguyệt.
Có điều Lưu Tiểu Nguyệt còn có mình làm chỗ dựa.
Cô ta lại chỉ có một mình.
Tuy nhiên đứa con gái riêng không được yêu thích này lại không sợ chết đi báo thù cho gia tộc, thực sự khiến Trần Thiên Hạo bất ngờ.
"Nhà họ Tiền bất nhân thì cô cần gì phải báo thù cho họ".
"Ông ta dù là một con chó thì vẫn là người nhà của tôi. Điều gì nên làm tôi sẽ làm".
Giọng điệu Tiền Cẩm Lâm trở nên lạnh lùng.
Cô ta cũng không nhận lấy khăn giấy của Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu.
Anh biết, cho dù Tiền Cẩm Lâm nói lời độc ác như vậy, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, suy nghĩ của cô ta đang dần thanh đổi.
Thực ra, anh thật sự không muốn phải đối địch với cô ta.
"Được rồi, cái gì phải nói cô cũng nói rồi, khóc cũng khóc rồi".
Trần Thiên Hạo nhìn cô.
"Sau đây cô nên chuẩn bị báo thù đi".
"Có điều tôi nói cho cô biết, từ trước đến nay, người muốn giết tôi chưa có ai sống được đến bây giờ".
Chiếc xe dừng lại ở ngoài ngõ.
Tiền Cẩm Lâm mở cửa xe.
"Anh yên tâm, tôi không những sẽ sống sót, mà sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi".
Nói xong cô ta ưỡn thẳng ngực đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười gượng.
Trong lòng đang nghĩ, dựa vào năng lực của cô mà muốn giết tôi sao.
Chiếc xe khởi động, đi về đường cũ.
Từ gương chiếu hậu, Trần Thiên Hạo đột nhiên nhìn thấy một bóng người hao gầy, mái tóc dài che nửa mặt đang dừng bước nhìn anh, đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo bất chợt thấy nặng lòng.
Chiếc xe rẽ nhanh, quay lại đầu ngõ.
Sau khi mở cửa ra, chỉ thấy Kẻ Ácmặc đồ đen, đầu đội mũ đen, đang dồn Tiền Cẩm Lâm vào góc tường trong con ngõ.
Mà hắn thì đứng đấy, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hạo.
Chương 44: Ám Dạ thần bí
"Kẻ Ác, mày đang khiêu khích giới hạn của tao sao?", Trần Thiên Hạo đứng ở đầu ngõ, ánh sáng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, cả cơ thể như phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Khiến người ta không kìm được phải híp mắt, không thể nhìn thẳng.
Kẻ Ác mỉm cười.
"Tao không phục!"
"Không phục thì phải trả giá!"
Kẻ Ác liếm môi, quay đầu, con mắt đỏ tươi bị mái tóc dài che mất lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị.
"Tao muốn xem xem, mày nhanh hơn hay tốc độ chết của ả nhanh hơn".
Sau đó hắn lấy ra một thanh trường đao, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tiền Cẩm Lâm, lưỡi đao xoay chuyển, lóe sáng.
"Roẹt!"
Hắn giơ tay chém xuống đầu Tiền Cẩm Lâm.
Mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên sự tuyệt vọng, cô ta hét lớn.
"Cứu tôi!"
Trần Thiên Hạo nổi giận.
Mũi chân khoét lấy một viên đá, phi đá bay ra, nó như một viên đạn lao vút đi.
"Bốp!"
Hòn đá đánh trúng lưỡi đao.
Sức tấn công kịch liệt khiến lưỡi đao rung lên, Kẻ Ác cảm thấy gan bàn tay mình tê dại, cơn chấn động mạnh này khiến hắn không cầm nổi cán đao.
"Hừ!"
Kẻ Ác cố gắng nắm chặt cán đao.
"Bốp!"
Lưỡi đao rung động kịch liệt, khiến tay Kẻ Ác chảy đầy máu tươi.
"Mạnh quá!"
Kẻ Ác khiếp sợ.
Nhìn Trần Thiên Hạo.
Bóng người màu đen xông đến.
Giây phút đó, bầu trời như bị người kia kéo theo mây đen cuồn cuộn đến.
Cơ thể Kẻ Ác khẽ run, hai tay cầm đao lao lên nghênh đón.
Lưỡi đáo lóe sáng!
"Bốp!"
Lưỡi đao quét qua, phá tan hư không.
Nó mang theo chút rung động. Trần Thiên Hạo nhảy lên, hai chân đạp trên mặt tường, sau đó đứng ngay sau lưng tên sát thủ.
Bụi đất nổi lên!
Sắc mặt anh âm trầm, đá vào người Kẻ Ác.
Kẻ Ác cũng cảm thấy lạnh sống lưng, thanh trường đao cắm xuống đất, cả người nghiêng về trước.
Tránh được cước này.
Sau đó hắn lật người, nằm bò xuống đất, hai chân hai tay dồn lực, rút trường đao ra, cả người áp sát mặt đất chém về phía Trần Thiên Hạo.
"Cút!"
Trần Thiên Hạo quát lớn!
Hai chân anh di chuyển.
Tung cước đá bay thanh trường đao.
Kẻ Ác hoảng sợ, hai tay tê dại, bàn tay dùng sức vỗ một cái xuống đất.
Cơ thể bắn ra như viên đạn, Trần Thiên Hạo đạp thẳng vào lồng ngực hắn.
Kẻ Ác nôn ra một búng máu, khẽ hừ một tiếng, cả người bay vọt ra.
"Thình thịch!"
Hắn rơi xuống đất, giãy giụa một lúc, cố gắng bò dậy quỳ một chân xuống đất.
"Tao phục rồi!"
Kẻ Ác cúi đầu nôn ra máu, khó khăn nói.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo âm trầm.
Anh nhìn Tiền Cẩm Lâm, chỉ thấy cô ta đang khiếp sợ nhìn mình.
Cô ta đã bị sức mạnh mà Trần Thiên Hạo thể hiện làm cho sợ hãi.
Vậy mà còn muốn giết đối phương để báo thù?
Có vẻ như lúc trước anh đã nương tay không xuất toàn lực.
Đương nhiên lúc này điều cô ta quan tâm hơn cả là Trần Thiên Hạo đã cứu mình.
Điều này khiến quyết tâm báo thù của cô ta bị lung lay.
Thấy Tiền Cẩm Lâm chỉ bị hoảng sợ.
Vẻ mặt của Trần Thiên Hạo thả lỏng hơn nhiều.
Giọng nói của anh lạnh như băng.
Anh nói.
"Tao từng nói rồi, mày sẽ phải một cái giá rất đắt".
Cơ thể Kẻ Ác run lên.
"Kẻ Ác cam nhận chịu phạt".
Trần Thiên Hạo nhíu mày.
Đến bây giờ vẫn chưa có ai có đủ cam đảm dò xét giới hạn của anh.
Có nên dù không giết hắn, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn được.
Trần Thiên Hạo tiến lên.
Lạnh lùng nhìn Kẻ Ác.
Anh đột nhiên đạp một pháp.
"Rắc!"
Cánh tay của hắn gãy lìa.
Hắn nghiến răng khẽ rên, quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng.
Anh đứng đó rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa hít một hơi.
"Nói qua tình hình của mày".
"Rồi tao sẽ quyết định xem có trừng phạt mình hay không".
Kẻ Ác quỳ một chân xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, cánh tay gãy lìa đau nhức khiến hắn hơi run rẩy.
Mồ hôi lạnh từ trán không ngừng nhỏ xuống đất.
"Ám Dạ là một tổ chức ngầm thần bí, bọn tôi không có căn cứ cụ thể, tất cả hành động đều do Lão Quỷ sắp xếp".
"Lão Quỷ? Người phụ trách của Ám Dạ?"
Trần Thiên Hạo bất ngờ hỏi.
"Tôi chỉ biết là, cứ điểm Nam Thành đều do Lão Quỷ sắp xếp".
Kẻ Ác nghiến răng.
"Còn mày thì sao?"
"Tôi, tôi không biết tôi là ai, tôi cũng không biết tôi đến từ đâu. Ký ức của tôi chỉ dừng lại ở Nam Thành, Kẻ Ác chỉ là biệt hiệu mà Lão Quỷ đặt cho tôi", vẻ mặt hắn có hơi đau đớn.
Dường như muốn nhớ lại ký ức lúc trước nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.
Làn khói phun ra từ mũi anh, khiến cảnh vật trước mắt anh đều bao phủ bởi khói.
Nhưng làn khói ấy nhanh chóng biến mất.
Tổ chức như thế nào mà có thể xóa sạch ký ức của con người vậy.
Trần Thiên Hạo hơi có hứng thú với Ám Dạ.
Đương nhiên Kẻ Ác cũng không hoàn toàn nói sự thật.
Chí ít là liên quan đến ký ức của hắn.
Kẻ Ác chưa khai báo hết.
Sâu trong đầu hắn, nửa đêm sẽ thường xuất hiện một khung cảnh khuyết thiếu.
Hắn nhìn thấy một đứa bé hoảng sợ che miệng, trơ mắt nhìn cha mẹ trước mắt bị một người thần bí mặc hồng bào tàn sát.
Mà người kia cuối cùng đem cậu bé đi.
Cậu bé kia.
Chính là hắn.
Mà điều này cũng là lý do khiến hắn quyết định do thám Trần Thiên Hạo, và hoàn toàn thần phục anh.
Tìm hiểu rõ chuyện xảy ra lúc trước, tìm người đàn ông mặc hồng bào, trả thù cho cha mẹ.
Trần Thiên Hạo hút xong điếu thuốc, làn khói vẫn ở đó, sau đó anh lấy ra một cái khuy áo hình đầu sói.
Đưa cho Kẻ Ác.
"Từng nhìn thấy biểu tượng này chưa?"
Lúc này Tiền Cẩm Lâm đi qua.
Cô ta nhìn biểu tượng trên tay Trần Thiên Hạo, hơi nhíu mày.
"Trông hơi giống biểu tượng biệt hiệu của lính đặc chủng quân bộ, nhưng cũng không quá giống".
Kẻ Ác híp mắt, một lúc sau, con người trợn tròn.
"Từng thấy".
"Ở đâu?", Trần Thiên Hạo chợt giật mình.
Điều tra hồi lâu, đây là tin tức gây chấn động nhất mà anh từng nghe được.
Chỉ cần có đầu mối, thì tất cả đều có thể.
Kẻ Ác nhíu mày.
Gương mặt tái đi hơi suy tư.
"Trong một lần ám sát, đối phương là một nhóm thương nhân người nước ngoài. Trong đó có người đeo khuy áo có biểu tượng như này".
"Chuyện đó xảy ra lúc nào", Trần Thiên Hạo không kìm được hỏi.
Giọng của anh có hơi cao, hơi khàn khàn.
"Tầm tháng tám năm ngoái".
"Mấy người đó là người nước nào, mày có phân biệt được không?", Trần Thiên Hạo hỏi tiếp.
Tin tức liên quan đến khuy áo dần dần được hé mở.
"Không phải người nước ngoài, là người nước Hoa. Tôi nghe thấy khi họ cầu xin, đều là tiếng Trung nói rất sõi".
Kẻ Ác khẳng định.
Cánh tay đứt lìa bắt đầu sưng to.
Quỳ trong thời gian dài, lại bị Trần Thiên Hạo đánh trọng thương, hắn có hơi không chịu nổi.
Hắn lảo đảo muốn ngã, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Đến khi Lưu Tiểu Nguyệt kích động rời đi.
Trần Thiên Hạo lại quay về.
Tưởng Đại Vi tỏ ra cung kính.
"Những gia tộc khác có ý gì?", Trần Thiên Hạo hỏi.
Tưởng Đại Vi lấy ra một tập hợp đồng quyên tặng dày mấy chục trang từ trong ngăn kéo bàn làm việc.
"Những kẻ này vì để lấy lòng đội quân Đông Hoang, rối rít quyên góp đất đai cùng vốn xây dựng. Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để sử dụng mấy mảnh đất này"
"Ừm, lũ tư bản đương nhiên biết cơ hội lần này rất tốt. Ngoài mặt im lặng không lên tiếng, đằng sau lại không tiếc gì vung tiền".
"Ý của vương là…"
"Quân của chúng ta ở biên cương đổi tính mạng lấy sự an toàn, cũng nên lấy lại chút vốn liếng. Mấy mảnh đất này, anh quy hoạch lại, phân lô xây dựng chỗ ở cho lính giải ngũ. Đặc biệt phải quan tâm đến những binh lính đến từ nông thôn, bây giờ tôi nghe nói nhiều lính xuất thân từ nông thôn không có nhà, còn không lấy được vợ".
"Tôi biết phải làm thế nào rồi".
"Ừm".
Trần Thiên Hạo giao nhiệm vụ xong liền rời đi.
Đúng lúc này…
Trên tầng ba mươi trong văn phòng làm việc của đội quân Đông Hoang.
Lưu Bá Thiên đang đợi ở cửa văn phòng đấu giá, nhân viên đấu giá đang xét duyệt tư cách.
Sau buổi tuyên truyền đấu giá, các gia tộc có tư cách tham gia đấu giá đã được xác nhận.
Chỉ là, về sau có nhiều gia tộc hạng hai nghe nói chỉ cần trong gia tộc có người có chiến công cũng có tư cách tham gia.
Nên bắt đầu lăm le đến xem thử.
Vậy nên đội quân Đông Hoang đặc biệt mở một cửa làm việc, để tiếp đón các thế lực gia tộc tham gia đấu giá.
"Xin lỗi, tạm thời ông không có tư cách xin tham gia đấu giá".
Bên trong cửa, một lính văn thư cung kính đưa huy chương cho Lưu Bá Thiên.
"Không có tư cách? Cậu nhóc, cậu nhìn kỹ đi, tôi có huy chương chiến công hạng một đấy", Lưu Bá Thiên không phục nói.
"Tiền bối, vấn đề không nằm ở chiến công hạng mấy", lính văn thư lắc đầu.
"Vấn đề nằm ở đâu? Chẳng phải mấy người bảo người có huân chương có thể tham gia sao? Bây giờ lại bảo có vấn đề, mấy người đang đùa tôi đấy à?"
Lưu Bá Thiên tức giận nói.
Nhân viên thở dài.
"Tiền bối, không giấu gì ông, cấp trên đã nói rồi, chỉ chấp nhận gia chủ Lưu Tiểu Nguyệt của nhà họ Lưu tham gia thôi".
"Cái gì?"
Lưu Bá Thiên kinh ngạc.
Sắc mặt lão ta thay đổi, lùi lại mấy bước, cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.
Lưu Phong đứng bên thấy vậy vội vàng đỡ lão ta.
"Ông nội, ông không sao chứ?"
Lưu Bá Thiên không tin nổi mà lắc đầu.
"Không thể nào, Lưu Tiểu Nguyệt có bản lĩnh gì mà nhận được sự công nhận của đội quân Đông Hoang chứ. Chẳng nhẽ là Trần Thiên Hạo?"
Lưu Bá Thiên không phục, cố chấp muốn tìm lãnh đạo hỏi.
Lúc này, thang máy đang dừng ở tầng ba mươi, Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo nhìn Lưu Bá Thiên.
Bọn họ đã sớm biết nguyên do của chuyện này nên cũng không thèm quan tâm đến hai ông cháu kia.
Lưu Bá Thiên hét lớn.
"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu lại đây cho ông".
Lưu Tiểu Nguyệt nhíu mày, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Thiên Hạo.
Cô nắm chặt lấy tay anh.
Nói nhỏ.
"Thiên Hạo, bây giờ em là gia chủ nhà họ Lưu, anh đừng gây chuyện ở đây, người ta cười cho".
Trần Thiên Hạo gật đầu.
Hai người đi ra khỏi thang máy.
"Ông nội, ông làm gì ở đây vậy".
Lưu Tiểu Nguyệt hỏi.
Thực ra hai người đều biết rõ rồi.
Lưu Bá Thiên kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, lão ta lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu.
Lạnh lùng nói.
"Nếu đã bắt gặp rồi, ông không giấu nữa".
"Ông tuyệt đối không chấp nhận cháu làm gia chủ nhà họ Lưu. Thân già này không chọc nổi cháu, chẳng nhẽ tránh cũng không được sao?"
"Ông muốn lập một gia tộc khác!"
"Ông nội, ông..."
"Chúng ta là người một nhà, có vinh có nhục thì cùng chịu, ông cần gì phải so bì với cháu. Cháu bảo rồi, nếu như ông không phục, cháu không cần chức gia chủ này nữa. Hơn nữa cháu vốn không muốn làm".
Lưu Tiểu Nguyệt thở dài đáp.
Lưu Bá Thiên hừ một tiếng, cao ngạo nói, không nhịn được cười lớn.
Vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu đừng có đứng đây nói vớ vẩn. Nếu như cháu không muốn làm thì cần gì bắt Trần Thiên Hạo ép ông nhường chức".
"Cháu..."
Lưu Tiểu Nguyệt định nói tiếp.
Trần Thiên Hạo kéo cô lại.
"Tiểu Nguyệt, đừng nói nữa".
Anh tiến lên, nhìn Lưu Bá Thiên.
"Nếu muốn lập gia tộc khác, thì cút khỏi nhà họ Lưu đi".
Đôi mắt đen kịt của Lưu Bá Thiên lóe lên vẻ hoảng loạn, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối.
"Trần Thiên Hạo, cậu, cậu quá đáng quá đấy".
"Nơi đây là địa bàn của đội quân Đông Hoang, tôi là bậc bề trên có công trạng, chẳng nhẽ cậu định đánh tôi sao?"
"Còn có pháp luật không hả".
Lưu Bá Thiên hét lớn.
Sau đó, có nhân viên tiến lên can ngăn.
Đẩy Trần Thiên Hạo ra.
"Thưa anh, xin anh hãy chú ý lời nói của mình".
Lưu Bá Thiên lạnh lùng mỉm cười.
"Hết chiêu rồi chứ gì, chẳng phải cậu có thể lấy được thư do chiến thần Đông Hoang viết sao? Đây là địa bàn của đội quân Đông Hoang, sao bọn họ chẳng coi cậu ra gì?"
Lưu Bá Thiên cười chế giễu.
Gọi nhân viên lại.
"Gọi lãnh đạo của mấy người ra, người có công ở đây bị bắt nạt, tôi muốn lãnh đạo đến đây lấy lại công bằng cho tôi".
"Đúng, chúng tôi nhịn cậu lâu rồi, lần này phải bắt đội quân Đông Hoang lấy lại công bằng cho chúng tôi".
Lưu Phong kiêu ngạo nói.
Lưu Tiểu Nguyệt nói với anh không được phép gây chuyện ở ngoài.
Nhưng hai ông cháu này rõ ràng đang gây chuyện.
Trần Thiên Hạo bước lên, tóm lấy mặt Lưu Phong.
Lưu Phong lập tức cảm thấy trong đầu như có mười mấy người đang khua chiêng gõ trống, đầu ong ong lên, cả người bị một nguồn sức mạnh cực lớn quay vòng vòng rồi lao xuống đất.
Lưu Bá Thiên hét lên đầy giận dữ.
Trần Thiên Hạo dám làm bậy ở địa bàn của đội quân Đông Hoang.
Lão ta tức giận nói.
"Trần Thiên Hạo, tao liều với mày".
Hai nhân viên tiến lên ngăn cản.
Có mấy người lao đến ép sát Trần Thiên Hạo.
"Đồng chí, anh hơi quá tay rồi đấy".
Mấy người đánh mắt, rút côn điện ra từ eo, có vẻ muốn khống chế Trần Thiên Hạo.
"Đánh hắn cho tôi".
Lưu Bá Thiên hét lớn.
Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng tóm lấy tay Trần Thiên Hạo, có hơi lo lắng.
Đương nhiên không bất an như lúc trước.
Sau khi Trần Thiên Hạo quay về.
Anh ngông cuồng không ai bì nổi, có thể chèn ép bất kỳ ai bất mãn với anh.
Nhà họ Trần.
Nhà họ Lưu.
Nhà họ Chu.
Bao gồm cả nhà họ Tiền.
Cùng với ngân hàng Đế Phong!
Hôm nay, ngay cả phó thống lĩnh của đội quân Đông Hoang Tưởng Đại Vi cũng vô cùng khách khí với anh.
Nghĩ đến chuyện anh có thể lấy ra được tín thư của chiến thần Đông Hoang viết, có những lúc cô thực sự hoài nghi.
Trần Thiên Hạo chính là người bên cạnh chiến thần Đông Hoang.
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Đại Vi vội vàng chạy đến.
Nhân viên vừa thông báo cho anh ta, vậy nên Tưởng Đại Vi liền bỏ công việc trong tay xuống xông đến đây.
Vừa nhìn mấy người đang bao quanh Trần Thiên Hạo muốn ra tay.
Anh ta tiến lên đạp ngã mấy người ở phía trước.
"Cút".
Một tiếng cút vang lên mấy người kia vội vàng bò dậy, sắc mặt hoảng sợ lui ra xa.
Hai nhân viên bảo vệ Lưu Bá Thiên nhìn nhau sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Bá Thiên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chẳng nhẽ Tưởng Đại Vi đánh sai người sao?
"Phó thống lĩnh Tưởng, người này mới là kẻ gây chuyện".
Lưu Bá Thiên nuốt nước bọt, không nhịn nổi nói.
Tưởng Đại Vi tràn đầy lửa giận.
Chương 42: Cô nhi viện
Tưởng Đại Vi thờ ơ nhìn Lưu Bá Thiên.
"Tôi phải làm thế nào còn cần ông dạy sao?"
Lưu Bá Thiên bực tức, nhưng chẳng dám nói gì.
Cùng lúc đó, trong lòng thầm nhớ đến lời nhân viên nói. Nhà họ Lưu chỉ công nhận mình Lưu Tiểu Nguyệt.
Chẳng nhẽ Trần Thiên Hạo thực sự có quan hệ với Tưởng Đại Vi sao.
Nghĩ đến đây, lão ta có hơi bất an.
"Lưu gia chủ, người anh em Trần, không dọa hai vị chứ".
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu.
Quay đầu nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng không nói gì.
Cô càng ngày càng hoài nghi thân phận thật sự của anh.
"Ban nãy ông muốn tìm tôi?", Tưởng Đại Vi nhìn Lưu Bá Thiên.
"Lão đây năm mươi năm trước từng là quân chiến đấu, dành được không ít huân chương chiến đấu hạng một. Bây giờ tôi có hai yêu cầu", Lưu Bá Thiên vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng.
"Hóa ra là tiền bối, có chuyện gì ông cứ nói".
Giọng điệu của Tưởng Đại Vi dịu hơn nhiều.
"Thứ nhất, tôi muốn kiện tên Trần Thiên Hạo này, dám đánh trưởng bối có chiến công ở địa bàn của quân Đông Hoang, tôi hy vọng mấy người sẽ xử lý".
"Thứ hai, tôi muốn đại diện cho nhà họ Lưu tham gia đấu giá. Dựa theo tư cách của tôi chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ".
Lưu Bá Thiên mang theo khí thế uy nghiêm, gằn từng chữ một.
Kiện Vương của tôi?
Tưởng Đại Vi cố nhịn không lao đến chỗ lão ta.
Anh ta lắc đầu.
"E rằng tôi không thực hiện được yêu cầu nào của ông rồi".
"Tại sao"?", Lưu Bá Thiên trợn trừng mắt.
"Thứ nhất, ai nhìn thấy Trần Thiên Hạo đánh ông? Đứng ra để tôi xem nào".
Tưởng Đại Vi nhìn hai nhân viên kia.
Hai người kia vội vàng lắc đầu.
Lưu Phong ôm bộ mặt sưng vù.
"Tôi, tôi có thể làm chứng".
"Anh? Anh có quan hệ gì với ông đây", Tưởng Đại Vi chỉ vào Lưu Bá Thiên mà hỏi.
"Ông ấy là ông nội tôi".
"Trên pháp luật, quan hệ bạn bè người thân không thể đứng ra làm chứng. Vậy nên tôi không thể hoàn thành yêu cầu này".
Mặt Lưu Bá Thiên đỏ ửng lên.
Lão ta tức đến mức run người.
"Nhưng, hắn đánh cháu tôi".
"Cháu ông? Cậu ta cũng là tiền bối có công sao?"
Tưởng Đại Vi híp mắt nhìn Lưu Phong.
"Không phải".
"Vậy tôi không có bổn phận quản chuyện này, hai người có thể tự thương lượng với nhau, hoặc là cho người báo án", Tưởng Đại Vi duỗi hai tay ra nói.
Rõ ràng.
Tưởng Đại Vi đang đứng về phe Trần Thiên Hạo.
Lưu Bá Thiên không phục.
"Vậy tại sao cậu từ chối yêu cầu thứ hai của tôi".
"Tôi không biết nhân viên đã nói gì với ông, nhà họ Lưu, tôi chỉ công nhận Lưu Tiểu Nguyệt".
"Nếu như ông muốn xin vào buổi đấu gia theo tư cách cá nhân. Tôi có thể cho ông cơ hội. Nhưng đại diện cho nhà họ Lưu thì không được".
"Gia nghiệp của nhà họ Lưu là do tôi khổ cực tích lũy được, tại sao tôi không thể đại diện cho nhà họ Lưu", Lưu Bá Thiên tức giận nói.
Tưởng Đại Vi bắt nạt người ta quá đáng.
Chẳng hề giống một thống lĩnh quân đội chân chính.
"Chúng tôi không quản được chuyện nhà họ Lưu các người, chúng tôi chỉ nhận gia chủ. Nếu như không có chuyện gì khác mời mấy người rời khỏi đây".
Tưởng Đại Vi trầm mặt nói.
Rồi đánh mắt với bảo vệ.
Họ tiến lên đuổi hai người Lưu Phong và Lưu Bá Thiên đi.
Lưu Bá Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Hay lắm, cái lũ cá mè một lứa các người bắt nạt tôi, chỗ này không có lý lẽ, vậy tôi sẽ đi tìm chỗ nào có lý lẽ".
Lưu Bá Thiên tức giận rời đi.
"Ông nội, ông chờ cháu với".
Lưu Phong ôm mặt đuổi theo.
Từ sau khi quay về từ ngân hàng Đế Phong.
Trần Thiên Hạo vốn muốn đưa Lưu Tiểu Nguyệt về nhà họ Lưu, tuy nhiên nhiều ngày không gặp bà Trần, cô bảo muốn quay về đại viện nhà họ Trần thăm bà Trần.
Cuối cùng hai người quay lại đại viện nhà họ Trần.
Bà Trần nhiều ngày không gặp Lưu Tiểu Nguyệt, vô cùng nhớ cô.
Bà thầm hiểu tính cách của Lưu Bá Thiên, nghĩ đến Lưu Tiểu Nguyệt dù là gia chủ, nhưng chắc cũng không thuận lợi.
Hai người đi vào phòng kể lại mọi chuyện.
Vào lúc Lưu Tiểu Nguyệt và bà Trần khó khăn nhất, họ đã sống dựa vào nhau năm năm trời.
Tình cảm đó chẳng kém gì Trần Thiên Hạo.
"Tiểu Nguyệt, có việc này mẹ luôn cảm thấy vướng mắc, nếu như con gả qua đây, vậy nhà họ Lưu phải xử lý thế nào".
Bà Trần nắm chặt tay Lưu Tiểu Nguyệt, lo lắng hỏi cô.
"Đương nhiên là giao cho bố con rồi, ông ấy vốn cũng điều hành nhà họ Lưu 20 năm, chỉ là lúc trước không được làm chủ. Con tin với năng lực của ông ấy, chắc sẽ có thể vận hành được nhà họ Lưu".
Lưu Tiểu Nguyệt cười nói.
"Vậy thì được. Có điều, nếu như muốn hợp nhất hai nhà cũng là chuyện không tồi. Dù sao trong lòng mẹ con vừa là con gái vừa là con dâu của mẹ. Nếu như hợp nhất hai nhà, có Thiên Hạo giúp đỡ sẽ tiện quản lý hơn".
"Con cũng không có ý kiến gì, chỉ người của hai gia tộc chắc sẽ khó thương lượng".
Lưu Tiểu Nguyệt cũng không nói dối.
Dựa theo tình hình phát triển lúc trước của Trần Thiên Hạo, nhà họ Trần vượt ra Nam Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Nếu như nhà họ Lưu có thể cùng phát triển với nhà họ Trần thì tương lai nhất định rất tốt.
Chỉ sợ nhà họ Lưu không hài lòng, trước mặt không dám nói gì nhưng sau lưng sẽ thầm khó chịu!
Đương nhiên cô cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này.
Cô chỉ muốn làm một người vợ hiền dâu đảm, có thể cùng sống những tháng ngày hạnh phúc bên Trần Thiên Hạo là được.
Trần Thiên Hạo thấy hai người nói cười, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái khó tả.
Giống như mục đích mình quay về lần này.
Đã hoàn thành.
Anh có thể yên tâm đi bất kỳ nơi nào rồi!
Đương nhiên đây chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi.
Sau này e rằng còn phải trả qua rất nhiều chuyện nữa.
"Ôi, suýt nữa quên mất một chuyện".
Trần Thiên Hạo vỗ trán mình.
Anh quay người đi vào ga ra.
Hôm nay là ngày Tiền Cẩm Lâm xuất viện.
Tiền Cẩm Lâm bị đánh ở ngân hàng Đế phong, cơ thể không gặp phải vấn đề gì lớn.
Chỉ là chấn động não nhẹ và cơ thể bị xây xát.
Sau khi đi đến bệnh viện.
Tiền Cẩm Lâm đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Trần Thiên Hạo đến cô ta cũng không quá bất ngờ, chẳng thể hiện gì cả.
Trần Thiên Hạo đã xử lý xong tất cả.
Tiền Cẩm Lâm nói.
"Đưa tôi đến cô nhi viện, với lại cho tôi tiền".
Trần Thiên Hạo không hỏi gì.
Trên đường đi, cô ta còn mua rất nhiều quần áo trẻ em, cộng với đồ ăn vặt, ba lô, ...
Sau đó nhét kín cốp sau rồi đi đến cô nhi viện.
Trần Thiên Hạo không xuống xe.
Anh nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy ở cô nhi viện có mười mấy đứa trẻ mặc quần áo vá chằng vá đụp.
Chúng đang đứng trên cổng, mở to đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nhảy cẫng lên.
"Chị Tiền đến rồi, chị Tiền đến rồi".
"Chị Tiền, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, sao bây giờ chị mới đến vậy".
Vẻ mặt của đám nhỏ vô cùng vui vẻ, nhớ nhung nôn nóng, nước mắt sắp rớt xuống đến nơi.
"Chị có chút việc phải ra ngoài một chuyến, vừa trở về liền đến thăm bọn em".
"Bọn em đoán xem hôm nay chị mang quà gì cho tụi em".
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười thần bí.
Mấy đứa trẻ nhảy cẫng lên hét lớn.
"Cặp sách!"
"Đồ ăn vặt!"
"Quần áo mới!"
"Oa, mấy đứa thông minh quá, đoán đúng hết rồi".
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền lộ ra, dưới ánh mặt trời trông như hai viên đá quý vô giá, sáng chói.
Nụ cười của cô ta vô cùng xán lạn!
Vẻ mặt bị che phủ bởi thù hận khi xưa nay như đắm chìm trong ánh sáng hạnh phúc.
Trần Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt nảy sinh tình cảm phức tạp với Tiền Cẩm Lâm.
Không liên quan đến thân phận quân Nam Cương của cô ta, cũng không phải tính tình chẳng quan tâm đến ai của cô ta.
Vẻ dịu dàng của cô ta như tấn công vào trái tim anh.
Bọn trẻ tung tăng hoan hô, viện trưởng cũng nghe tin chạy tới.
Thấy Tiền Cẩm Lâm liền mỉm cười chào hỏi.
"Cẩm Lâm, mấy ngày nay cháu không tới, mấy đứa nhớ cháu lắm, Thiên Thiên còn đòi chú gọi điện cho cháu".
"Sau này mấy đứa muốn thì chú cứ gọi điện cho cháu", Tiền Cẩm Lâm cười nói.
Viện trưởng mở cửa.
Mấy đứa trẻ liền chạy vọt ra.
Tiền Cẩm Lâm bị bọn chúng vây quanh, chúng như mấy đứa bé ăn mày, sờ tới sờ lui trên người cô ta, nhưng cô ta chẳng hề khó chịu.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước xe.
Nhìn Trần Thiên Hạo, vẻ mặt trầm mặc hơn chút.
"Mở cốp sau ra".
Cô ta lạnh lùng nói với Trần Thiên Hạo, nhưng sau đó lại vui vẻ nói với tụi trẻ.
"Mấy đứa, đã đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi".
Cốp sau từ từ mở ra.
Chương 43: Quá khứ của Tiền Cẩm Lâm
Nhìn thấy đống đồ chơi lộn xộn ở bên trong, đám trẻ con điên cuồng hét lớn.
"Wow, nhiều đồ quá".
Có mấy đứa không nhịn nổi xông lên bị Tiền Cẩm Lâm ngăn lại.
Mặt cô ta trở nên nghiêm nghị, Tiền Cẩm Lâm dạy dỗ bọn chúng.
"Phải có quỷ củ nếu không sẽ bị người ta ghét".
"Còn nhớ cách chị dạy các em lấy đồ không?"
Mấy đứa bé vừa nghe thấy vậy lập tức mặt mày nghiêm túc, xếp thành hàng từ thấp đến cao, ngực ưỡn thẳng.
"Điểm danh".
"1".
"2".
"3".
"4".
"..."
"17".
"18".
"Hả?"
"Vậy 13 đâu?"
Tiền Cẩm Lâm nhíu mày.
Nhìn qua, bé số 13 quả nhiên không ở đây.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó nên liền thở dài.
Sau đó quay lại cốp xe bắt đầu phát quà cho đám trẻ.
Mấy đứa trẻ nhận được quà, vui vẻ nhún nhảy quanh người Tiền Cẩm Lâm.
Cô ta cũng vui vô cùng.
"Mấy đứa, đến giờ đi học rồi".
Viện trưởng đi đến gọi bọn trẻ.
Mấy đứa không nỡ nhưng vẫn quay về cô nhi viện.
"Chị Tiền, chị nhớ quay lại thăm chúng em lúc rảnh nhé".
"Phải học tập thật tốt, lần sau ai thi được 100 điểm, chị sẽ đưa đi công viên nước chơi".
"Chị nhớ giữ lời đấy".
"Chị đã bao giờ lừa bọn em chưa?"
Mấy đứa bé cuộn tròn nắm đấm, ra vẻ quyết tâm.
"Bọn em nhất định sẽ thi được 100 điểm".
Sau khi bọn trẻ về hết.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước mặt viện trưởng, lấy ra một mô hình thuyền đưa cho ông.
"Nhóc 13 thích nhất cái này, đưa cho cậu bé giúp cháu nhé".
Viện trưởng mỉm cười.
"Cẩm Lâm, cháu tốt quá".
"Cháu cũng lớn lên ở đây, biết được những đứa trẻ này thực sự cần cái gì", ánh mắt của Tiền Cẩm Lâm có hơi ảm đảm.
Viện trưởng khẽ xoa vai cô ta.
"Hôm trước thằng bé 13 có nhắc đến cháu".
"Thật ạ?", Tiền Cẩm Lâm cảm thấy bất ngờ.
"Ừm, cậu bé bảo nhất định phải trả thù cháu nên phải học tập thật tốt".
"Ha ha, đứa bé này..."
"Đứa bé này tâm tư quá nặng, phiền chú khuyên bảo nó giúp cháu".
Tiền Cẩm Lâm buồn bã nói.
"Nhìn thấy nó, chú lại nhớ đến cháu năm đó. Nhìn cháu bây giờ sống tốt thế này, chú tin, nó sẽ không đi nhầm đường đâu".
Nói chuyện với viện trưởng đôi ba câu.
Tiền Cẩm Lâm liền giơ tay tạm biệt, ngồi lên xe.
Trần Thiên Hạo cũng chẳng nói gì, anh khởi động xe.
Từ từ lái đi.
"Anh không muốn hỏi gì tôi hả?", Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu hỏi.
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh đúng là kỳ".
"Tôi muốn giết anh, mà anh lại đưa tôi đi bệnh viện".
"Có người bắt cóc mẹ anh, anh liền giết cả nhà người ta".
"Chỉ vì một cụ lính già không liên quan, anh có thể đối đầu với đội quân Đông Hoang".
"Mà bây giờ, tôi có thể cảm nhận được anh muốn biết cái gì, nhưng anh lại lắc đầu phủ nhận".
Tiền Cẩm Lâm nói một tràng dài.
"Có thể nói cho tôi biết tại sao không?"
"Không có tại sao cả", Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh...", Tiền Cẩm Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Trầm mặc hồi lâu, Trần Thiên Hạo im lặng nói.
"Cô muốn nói, tôi không cần hỏi cô cũng nói, nếu như cô không muốn nói, tôi mà hỏi thì cô cũng không nói cho tôi mà".
Ánh mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên vẻ phức tạp, cô ta nhìn anh.
Cô ta không nhìn thấu được người này.
Lần này quay về, mục đích của cô ta chỉ có một, đó là báo thù.
Cho dù cô ta cũng chẳng có tình sâu nghĩa nặng với nhà họ Tiền lắm, thậm chí có thể nói, cô ta chẳng có tình cảm gì với cái gia tộc này.
Nhưng trên người cô ta vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Tiền.
Thù này nhất định phải báo.
Đây là chuyện cô ta đã quyết định trước khi quay về.
Lúc này mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn.
Hốc mắt cô ta hoen đỏ.
Cô ta hận mình không đủ cay độc, hận bản thân quá nhân từ.
Mà cô ta càng hận sự kỳ vọng không có lý do này.
"Tôi là con riêng của nhà họ Tiền".
Tiền Cẩm Lâm đột nhiên nói.
"Mẹ tôi mất khi tôi cònnhỏ, tôi lớn lên ở cô nhi viện. Tôi từng rất hận người đã vứt bỏ hai mẹ tôi, hận tại sao ông ta cho tôi sinh mạng nhưng không cho tôi một gia đình hoàn chỉnh".
"Sau khi mẹ tôi chết đi, tôi lớn lên trong sự u sầu và phẫn nộ".
Cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, khóe mắt cô ta đỏ ửng lên.
Con ngươi lóe lên ánh nước.
"Năm mười sáu tuổi, tôi biết mình là con gái riêng, tôi hận, hận nhà họ Tiền giàu có như vậy mà sao không có chỗ cho hai mẹ con tôi, tại sao mẹ tôi không có tiền khám bệnh mà không giúp bà ấy".
"Tôi cứ tưởng cô nhi viện nhận tôi là do nhà họ Tiền, đêm hôm đó tôi châm lửa đốt cháy cô nhi viện".
Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, không kìm được nước mắt chảy ra.
Cô ta không lau, mà để mặc nước mắt rơi xuống chiến phục của mình.
Tí tách, tí tách.
Giống như có một cây chùy lớn gõ vào tim cô ta.
"Đêm hôm đó, viện trưởng vì cứu bọn nhỏ mà bị thiêu chết. Người bị thiêu chết còn có mẹ của nhóc 13".
"Hu hu..."
Tiền Cẩm Lâm ôm mặt khóc.
Sống mũi Trần Thiên Hạo cay cay.
Anh đưa cho cô gói khăn giấy.
Thân phận của cô ta tương đồng với Lưu Tiểu Nguyệt.
Có điều Lưu Tiểu Nguyệt còn có mình làm chỗ dựa.
Cô ta lại chỉ có một mình.
Tuy nhiên đứa con gái riêng không được yêu thích này lại không sợ chết đi báo thù cho gia tộc, thực sự khiến Trần Thiên Hạo bất ngờ.
"Nhà họ Tiền bất nhân thì cô cần gì phải báo thù cho họ".
"Ông ta dù là một con chó thì vẫn là người nhà của tôi. Điều gì nên làm tôi sẽ làm".
Giọng điệu Tiền Cẩm Lâm trở nên lạnh lùng.
Cô ta cũng không nhận lấy khăn giấy của Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu.
Anh biết, cho dù Tiền Cẩm Lâm nói lời độc ác như vậy, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, suy nghĩ của cô ta đang dần thanh đổi.
Thực ra, anh thật sự không muốn phải đối địch với cô ta.
"Được rồi, cái gì phải nói cô cũng nói rồi, khóc cũng khóc rồi".
Trần Thiên Hạo nhìn cô.
"Sau đây cô nên chuẩn bị báo thù đi".
"Có điều tôi nói cho cô biết, từ trước đến nay, người muốn giết tôi chưa có ai sống được đến bây giờ".
Chiếc xe dừng lại ở ngoài ngõ.
Tiền Cẩm Lâm mở cửa xe.
"Anh yên tâm, tôi không những sẽ sống sót, mà sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi".
Nói xong cô ta ưỡn thẳng ngực đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười gượng.
Trong lòng đang nghĩ, dựa vào năng lực của cô mà muốn giết tôi sao.
Chiếc xe khởi động, đi về đường cũ.
Từ gương chiếu hậu, Trần Thiên Hạo đột nhiên nhìn thấy một bóng người hao gầy, mái tóc dài che nửa mặt đang dừng bước nhìn anh, đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo bất chợt thấy nặng lòng.
Chiếc xe rẽ nhanh, quay lại đầu ngõ.
Sau khi mở cửa ra, chỉ thấy Kẻ Ácmặc đồ đen, đầu đội mũ đen, đang dồn Tiền Cẩm Lâm vào góc tường trong con ngõ.
Mà hắn thì đứng đấy, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hạo.
Chương 44: Ám Dạ thần bí
"Kẻ Ác, mày đang khiêu khích giới hạn của tao sao?", Trần Thiên Hạo đứng ở đầu ngõ, ánh sáng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, cả cơ thể như phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Khiến người ta không kìm được phải híp mắt, không thể nhìn thẳng.
Kẻ Ác mỉm cười.
"Tao không phục!"
"Không phục thì phải trả giá!"
Kẻ Ác liếm môi, quay đầu, con mắt đỏ tươi bị mái tóc dài che mất lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị.
"Tao muốn xem xem, mày nhanh hơn hay tốc độ chết của ả nhanh hơn".
Sau đó hắn lấy ra một thanh trường đao, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tiền Cẩm Lâm, lưỡi đao xoay chuyển, lóe sáng.
"Roẹt!"
Hắn giơ tay chém xuống đầu Tiền Cẩm Lâm.
Mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên sự tuyệt vọng, cô ta hét lớn.
"Cứu tôi!"
Trần Thiên Hạo nổi giận.
Mũi chân khoét lấy một viên đá, phi đá bay ra, nó như một viên đạn lao vút đi.
"Bốp!"
Hòn đá đánh trúng lưỡi đao.
Sức tấn công kịch liệt khiến lưỡi đao rung lên, Kẻ Ác cảm thấy gan bàn tay mình tê dại, cơn chấn động mạnh này khiến hắn không cầm nổi cán đao.
"Hừ!"
Kẻ Ác cố gắng nắm chặt cán đao.
"Bốp!"
Lưỡi đao rung động kịch liệt, khiến tay Kẻ Ác chảy đầy máu tươi.
"Mạnh quá!"
Kẻ Ác khiếp sợ.
Nhìn Trần Thiên Hạo.
Bóng người màu đen xông đến.
Giây phút đó, bầu trời như bị người kia kéo theo mây đen cuồn cuộn đến.
Cơ thể Kẻ Ác khẽ run, hai tay cầm đao lao lên nghênh đón.
Lưỡi đáo lóe sáng!
"Bốp!"
Lưỡi đao quét qua, phá tan hư không.
Nó mang theo chút rung động. Trần Thiên Hạo nhảy lên, hai chân đạp trên mặt tường, sau đó đứng ngay sau lưng tên sát thủ.
Bụi đất nổi lên!
Sắc mặt anh âm trầm, đá vào người Kẻ Ác.
Kẻ Ác cũng cảm thấy lạnh sống lưng, thanh trường đao cắm xuống đất, cả người nghiêng về trước.
Tránh được cước này.
Sau đó hắn lật người, nằm bò xuống đất, hai chân hai tay dồn lực, rút trường đao ra, cả người áp sát mặt đất chém về phía Trần Thiên Hạo.
"Cút!"
Trần Thiên Hạo quát lớn!
Hai chân anh di chuyển.
Tung cước đá bay thanh trường đao.
Kẻ Ác hoảng sợ, hai tay tê dại, bàn tay dùng sức vỗ một cái xuống đất.
Cơ thể bắn ra như viên đạn, Trần Thiên Hạo đạp thẳng vào lồng ngực hắn.
Kẻ Ác nôn ra một búng máu, khẽ hừ một tiếng, cả người bay vọt ra.
"Thình thịch!"
Hắn rơi xuống đất, giãy giụa một lúc, cố gắng bò dậy quỳ một chân xuống đất.
"Tao phục rồi!"
Kẻ Ác cúi đầu nôn ra máu, khó khăn nói.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo âm trầm.
Anh nhìn Tiền Cẩm Lâm, chỉ thấy cô ta đang khiếp sợ nhìn mình.
Cô ta đã bị sức mạnh mà Trần Thiên Hạo thể hiện làm cho sợ hãi.
Vậy mà còn muốn giết đối phương để báo thù?
Có vẻ như lúc trước anh đã nương tay không xuất toàn lực.
Đương nhiên lúc này điều cô ta quan tâm hơn cả là Trần Thiên Hạo đã cứu mình.
Điều này khiến quyết tâm báo thù của cô ta bị lung lay.
Thấy Tiền Cẩm Lâm chỉ bị hoảng sợ.
Vẻ mặt của Trần Thiên Hạo thả lỏng hơn nhiều.
Giọng nói của anh lạnh như băng.
Anh nói.
"Tao từng nói rồi, mày sẽ phải một cái giá rất đắt".
Cơ thể Kẻ Ác run lên.
"Kẻ Ác cam nhận chịu phạt".
Trần Thiên Hạo nhíu mày.
Đến bây giờ vẫn chưa có ai có đủ cam đảm dò xét giới hạn của anh.
Có nên dù không giết hắn, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn được.
Trần Thiên Hạo tiến lên.
Lạnh lùng nhìn Kẻ Ác.
Anh đột nhiên đạp một pháp.
"Rắc!"
Cánh tay của hắn gãy lìa.
Hắn nghiến răng khẽ rên, quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng.
Anh đứng đó rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa hít một hơi.
"Nói qua tình hình của mày".
"Rồi tao sẽ quyết định xem có trừng phạt mình hay không".
Kẻ Ác quỳ một chân xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, cánh tay gãy lìa đau nhức khiến hắn hơi run rẩy.
Mồ hôi lạnh từ trán không ngừng nhỏ xuống đất.
"Ám Dạ là một tổ chức ngầm thần bí, bọn tôi không có căn cứ cụ thể, tất cả hành động đều do Lão Quỷ sắp xếp".
"Lão Quỷ? Người phụ trách của Ám Dạ?"
Trần Thiên Hạo bất ngờ hỏi.
"Tôi chỉ biết là, cứ điểm Nam Thành đều do Lão Quỷ sắp xếp".
Kẻ Ác nghiến răng.
"Còn mày thì sao?"
"Tôi, tôi không biết tôi là ai, tôi cũng không biết tôi đến từ đâu. Ký ức của tôi chỉ dừng lại ở Nam Thành, Kẻ Ác chỉ là biệt hiệu mà Lão Quỷ đặt cho tôi", vẻ mặt hắn có hơi đau đớn.
Dường như muốn nhớ lại ký ức lúc trước nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.
Làn khói phun ra từ mũi anh, khiến cảnh vật trước mắt anh đều bao phủ bởi khói.
Nhưng làn khói ấy nhanh chóng biến mất.
Tổ chức như thế nào mà có thể xóa sạch ký ức của con người vậy.
Trần Thiên Hạo hơi có hứng thú với Ám Dạ.
Đương nhiên Kẻ Ác cũng không hoàn toàn nói sự thật.
Chí ít là liên quan đến ký ức của hắn.
Kẻ Ác chưa khai báo hết.
Sâu trong đầu hắn, nửa đêm sẽ thường xuất hiện một khung cảnh khuyết thiếu.
Hắn nhìn thấy một đứa bé hoảng sợ che miệng, trơ mắt nhìn cha mẹ trước mắt bị một người thần bí mặc hồng bào tàn sát.
Mà người kia cuối cùng đem cậu bé đi.
Cậu bé kia.
Chính là hắn.
Mà điều này cũng là lý do khiến hắn quyết định do thám Trần Thiên Hạo, và hoàn toàn thần phục anh.
Tìm hiểu rõ chuyện xảy ra lúc trước, tìm người đàn ông mặc hồng bào, trả thù cho cha mẹ.
Trần Thiên Hạo hút xong điếu thuốc, làn khói vẫn ở đó, sau đó anh lấy ra một cái khuy áo hình đầu sói.
Đưa cho Kẻ Ác.
"Từng nhìn thấy biểu tượng này chưa?"
Lúc này Tiền Cẩm Lâm đi qua.
Cô ta nhìn biểu tượng trên tay Trần Thiên Hạo, hơi nhíu mày.
"Trông hơi giống biểu tượng biệt hiệu của lính đặc chủng quân bộ, nhưng cũng không quá giống".
Kẻ Ác híp mắt, một lúc sau, con người trợn tròn.
"Từng thấy".
"Ở đâu?", Trần Thiên Hạo chợt giật mình.
Điều tra hồi lâu, đây là tin tức gây chấn động nhất mà anh từng nghe được.
Chỉ cần có đầu mối, thì tất cả đều có thể.
Kẻ Ác nhíu mày.
Gương mặt tái đi hơi suy tư.
"Trong một lần ám sát, đối phương là một nhóm thương nhân người nước ngoài. Trong đó có người đeo khuy áo có biểu tượng như này".
"Chuyện đó xảy ra lúc nào", Trần Thiên Hạo không kìm được hỏi.
Giọng của anh có hơi cao, hơi khàn khàn.
"Tầm tháng tám năm ngoái".
"Mấy người đó là người nước nào, mày có phân biệt được không?", Trần Thiên Hạo hỏi tiếp.
Tin tức liên quan đến khuy áo dần dần được hé mở.
"Không phải người nước ngoài, là người nước Hoa. Tôi nghe thấy khi họ cầu xin, đều là tiếng Trung nói rất sõi".
Kẻ Ác khẳng định.
Cánh tay đứt lìa bắt đầu sưng to.
Quỳ trong thời gian dài, lại bị Trần Thiên Hạo đánh trọng thương, hắn có hơi không chịu nổi.
Hắn lảo đảo muốn ngã, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.