Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130: Cược
Nhân viên phục vụ ngây người, ngay cả Mễ Đại Bảo ở phía đối diện cũng ngẩn ra.
“Thưa quý khách, anh chắc chắn muốn tôi giới thiệu món cho anh ạ?”
Mễ Đại Bảo vừa cười ha hả vừa vỗ tay bồm bộp.
“Tên này chắc là chưa từng thấy mấy món ăn đó bao giờ, lại còn nhờ nhân viên giới thiệu. Một món đã có giá mấy chục nghìn tệ đấy, anh có ăn nổi không?”
“Mễ Đại Bảo à, sao ở đâu cũng có mặt anh thế, phiền chết mất”.
Tiêu Mị Mị trừng mắt nhìn gã, đoạn nhìn lên cô nhân viên phục vụ kia, lòng thầm cầu mong đối phương đừng giới thiệu món gì đắt quá.
“Thưa quý khách, chúng tôi vừa có món mới - ‘Thờ phụng Bát Tiên’, được chế biến từ các nguyên liệu quý giá nhất của tám khu vực trong nước Hoa, do đội ngũ đầu bếp hàng đầu của chúng tôi sáng tạo ra”.
“Món ăn này có công dụng làm đẹp cho phái nữ, đặc biệt là các chị em hay thức khuya, ăn vào sẽ làm mờ đi quầng thâm dưới mắt, hiệu quả cực kỳ tốt ạ”.
“Ừ, vậy cho tôi gọi một phần đi”.
Trần Thiên Hạo gật đầu.
“Có giá bao, bao nhiêu vậy?”
Tiêu Mị Mị lo lắng hỏi.
“Món này có giá ba mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ ạ”.
Cô nhân viên cười đáp.
“Mẹ kiếp!”
Tiêu Mị Mị không kìm được chửi tục. Mức lương ở Đế Đô cũng coi như cao nhất cả nước, nhưng mỗi tháng cô ấy mới nhận được hơn mười nghìn tệ thôi. Nếu muốn ăn món này, cô ấy phải mất hơn ba tháng nhịn ăn nhịn uống mới mua được.
“Thiên Hạo à, đổi món khác đi, đắt quá”, giọng của Tiêu Mị Mị lộ vẻ nài xin.
“Phải đấy, ăn không được thì đừng có ăn. Tôi mà là mấy người thì đã đứng lên đi vội rồi, ra quán vỉa hè, bỏ ra mười tệ ăn một bát mì to chẳng phải tốt hơn à? Bày đặt bắt chước người ta đến khách sạn bảy sao. Các người có tư cách sao?”
Mễ Đại Bảo buông lời mỉa mai.
“Bảo Bảo à, em cũng muốn ăn món Bát Tiên ấy, em muốn đẹp da”.
Cô nàng nọ nũng nịu vòi vĩnh.
Gương mặt của Mễ Đại Bảo giật giật mấy cái. Nếu không có Tiêu Mị Mị ở đây thì gã đã buột miệng chửi ầm một trận rồi.
Khốn thật, muốn giết gã chắc, chờ xem về nhà gã dạy dỗ ả thế nào.
“Phục vụ, cho chúng tôi một phần Bát Tiên”.
Mễ Đại Bảo vẫy tay, đưa thẻ vàng ra.
Nhân viên phục vụ mừng rỡ, vội vàng cầm thẻ đi quẹt để gọi món.
“Thưa quý khách, xin hỏi anh chắc chắn muốn gọi món này ạ?”
Nhân viên ở đây đã bắt đầu hơi bực mình, nụ cười cũng không còn vẻ lịch sự như ban nãy.
“Ừ, cho tôi món này đi. Cô cứ tuỳ ý chọn thêm vài món, nhớ là cho tôi một phần xúp nữa nhé”.
Trần Thiên Hạo nói.
Mấy cái tên trên thực đơn khó đọc quá nên anh cũng chẳng buồn nhớ.
“Vâng, tổng cộng là tám mươi bảy nghìn sáu trăm tệ. Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
“Hơn tám mươi nghìn?”
Tiêu Mị Mị giật bắn người, đầu như muốn nổ tung.
Thế này thì đắt thật. Hai năm qua cô ấy còn chưa tiết kiệm được tám mươi nghìn tệ nữa kia.
“Quẹt thẻ”.
Tiêu Mị Mị lấy thẻ tín dụng trong ví ra và đưa cho nhân viên.
Trần Thiên Hạo thấy vậy bèn ngăn cô ấy lại.
“Mị Mị à, đã bảo là tôi mời mà”.
“Không được, bạn cũ đến tìm tôi, tất nhiên phải là tôi mời rồi. Để tôi trả”.
“Ha ha, hai người cứ nhường qua nhường lại thế, đừng có đánh nhau đấy nhé”.
“Chỉ là tám mươi mấy nghìn tệ thôi mà? Hai người đừng giả vờ giả vịt nữa, đều không muốn thanh toán chứ gì?”
“Phục vụ, cứ quẹt thẻ của tôi để thanh toán cho họ đi”.
Mễ Đại Bảo tỏ vẻ đại gia, nói với nhân viên phục vụ.
Tất nhiên là nhân viên không ngốc đến mức cầm thẻ của gã.
Trần Thiên Hạo giật lấy thẻ tín dụng từ trong tay Tiêu Mị Mị , sau đó lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
Một tấm thẻ màu đen không hề có số tài khoản ngân hàng, chỉ khắc hình một con rồng uốn lượn.
“Thưa quý khách, hình, hình như thẻ này không giống thẻ ngân hàng ạ”.
Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ ngân hàng mà Trần Thiên Hạo vừa chìa ra với ánh mắt nghi ngờ, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô ta đã làm việc ở đây mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ ngân hàng này.
“Đưa thẻ này cho quản lý của cô đi. Nếu cả quản lý cũng không biết thì báo cho ông chủ của các cô”.
Trần Thiên Hạo lãnh đạm nói.
Nhân viên phục vụ không dám từ chối, nhưng cũng không gọi món cho Trần Thiên Hạo mà xoay người đi tìm quản lý.
“Quản lý ư?”
Mễ Đại Bảo cười to.
“Anh cũng có tư cách gặp quản lý của Áo Long à? Người ta phục vụ các doanh nhân giàu có hàng đầu nước Hoa và khách nước ngoài thôi, anh là cái thá gì chứ?”
Phòng làm việc của quản lý.
Ngô Khánh đang sắp xếp kế hoạch đầu tư cho khách sạn, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng của nhân viên phục vụ thì thoáng ngây ra.
“Vào đi”.
Cô nhân viên nọ bước vào, cúi đầu nói bằng vẻ cung kính.
“Thưa quản lý, hôm nay có một vị khách gọi món xong thì đưa cho tôi một tấm thẻ đen không có số tài khoản, anh xem giúp tôi với ạ”.
Nhân viên kính cẩn đưa thẻ cho Ngô Khánh .
Ngô Khánh nhận lấy, thoáng chau mày nghi hoặc khi nhìn tấm hẻ.
“Đây là thẻ ngân hàng à? Nhìn không giống lắm, nhưng hình như tôi từng thấy nó ở đâu rồi”.
Anh ta nhíu mày, chợt nhớ ra.
Ba năm trước, có một vị khách bí ẩn đến khách sạn, lúc đó đích thân ông chủ ra nghênh đón và tiếp đãi. Còn anh ta là nhân viên phục vụ, đã phụ trách châm trà rót nước trong suốt quá trình ấy.
Lúc rời đi, người đó đã lấy ra tấm thẻ đen y hệt thẻ này để thanh toán.
Tất nhiên, ông chủ đã hoảng hốt không dám cầm thẻ, chờ đến khi người đó đi rồi mới quay sang dặn dò anh ta rằng.
“Về sau, nếu có vị khách nào dùng loại thẻ này để thanh toán, thì cậu phải miễn phí tất cả hoá đơn và tiếp đón họ thật chu đáo”.
Lý do là gì, cả ông chủ cũng không dám nói.
“Ôi trời, trời ơi…”
Ngô Khánh biến sắc, kinh ngạc đến mức bật dậy.
“Mau, mau đưa tôi ra gặp, tôi muốn đích thân gặp vị khách này”.
Phía bên này, bàn của Mễ Đại Bảo đã sắp lên đủ món ăn, nhưng bàn của Trần Thiên Hạo còn chẳng có lấy một món.
“Ha ha, anh tưởng dùng thẻ nào để thanh toán ở đây cũng được à, xem nhân viên của khách sạn Áo Long là đồ ngốc chắc? Bây giờ họ chỉ không phục vụ món cho anh thôi, chờ lát nữa đi, biết đâu người của đội phòng chống bạo động sẽ bắt anh đi với tội danh lừa đảo đấy”.
“Tiêu Mị Mị à, cô xem đấy, người mà cô chọn chẳng là cái thá gì cả, hừ!”
Mễ Đại Bảo tiếp tục chế giễu.
“Bảo Bảo à, anh ăn thử món này đi, ngon tuyệt”.
Cô nàng kia gắp một miếng thịt bò Wagyu đút vào miệng Mễ Đại Bảo. Gã đắc ý lắm, híp mắt lại với vẻ hưởng thụ.
“Trần Thiên Hạo à, hay là, hay là chúng ta về đi”.
Cuối cùng Tiêu Mị Mị cũng không chịu được nữa. Cô ấy muốn bỏ chạy lắm rồi. Ăn cơm ở đây chẳng khác gì tra tấn, cứ bị Mễ Đại Bảo mỉa mai đủ điều.
Song Trần Thiên Hạo chỉ cười nhẹ.
“Đừng sốt ruột, lát nữa phía quản lý sẽ đến xin lỗi chúng ta thôi, còn phải miễn phí cho chúng ta đấy”.
“Cậu có tin không?”
“Miễn phí? Chẳng lẽ cho mình ăn phân à?”
Mễ Đại Bảo vẫn luôn dỏng tai nghe lỏm Trần Thiên Hạo nói chuyện. Vừa nghe anh bảo vậy, gã bèn bật cười thật to.
“Họ mà miễn phí cho anh thật thì anh không cần ăn phân đâu, ông đây sẽ ăn cho anh xem”.
“Anh nói rồi có dám làm không?”
Đột nhiên Trần Thiên Hạo cười hỏi gã.
“Tất nhiên là dám”.
Mễ Đại Bảo ưỡn ngực, tự tin nói.
Gã vừa nhìn đã biết đối phương chỉ là hạng giàu xổi đến từ thành phố tuyến ba, tuyến ba, cứ nghĩ có chút tiền của thì có thể đưa gái xinh đến đây tiêu pha. Đế Đô vàng thau lẫn lộn, ngay cả hội viên sở hữu thẻ vàng như gã mà quản lý còn chẳng buồn nhìn đến.
Quản lý mà đích thân ra xin lỗi và miễn phí cho Trần Thiên Hạo ư?
“Nhưng cũng không thể để mỗi tôi cược nhé, nếu bọn họ không xin lỗi và không miễn phí hoá đơn thì anh phải quỳ xuống rồi gọi tôi là ông nội. Thấy sao nào?”
“Ha ha…”
Mễ Đại Bảo vỗ đùi đen đét, bật cười sảng khoái.
“Được thôi”.
Nghe Trần Thiên Hạo đồng ý, Tiêu Mị Mị cảm thấy lo lắng vô cùng.
“Thưa quý khách, anh chắc chắn muốn tôi giới thiệu món cho anh ạ?”
Mễ Đại Bảo vừa cười ha hả vừa vỗ tay bồm bộp.
“Tên này chắc là chưa từng thấy mấy món ăn đó bao giờ, lại còn nhờ nhân viên giới thiệu. Một món đã có giá mấy chục nghìn tệ đấy, anh có ăn nổi không?”
“Mễ Đại Bảo à, sao ở đâu cũng có mặt anh thế, phiền chết mất”.
Tiêu Mị Mị trừng mắt nhìn gã, đoạn nhìn lên cô nhân viên phục vụ kia, lòng thầm cầu mong đối phương đừng giới thiệu món gì đắt quá.
“Thưa quý khách, chúng tôi vừa có món mới - ‘Thờ phụng Bát Tiên’, được chế biến từ các nguyên liệu quý giá nhất của tám khu vực trong nước Hoa, do đội ngũ đầu bếp hàng đầu của chúng tôi sáng tạo ra”.
“Món ăn này có công dụng làm đẹp cho phái nữ, đặc biệt là các chị em hay thức khuya, ăn vào sẽ làm mờ đi quầng thâm dưới mắt, hiệu quả cực kỳ tốt ạ”.
“Ừ, vậy cho tôi gọi một phần đi”.
Trần Thiên Hạo gật đầu.
“Có giá bao, bao nhiêu vậy?”
Tiêu Mị Mị lo lắng hỏi.
“Món này có giá ba mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ ạ”.
Cô nhân viên cười đáp.
“Mẹ kiếp!”
Tiêu Mị Mị không kìm được chửi tục. Mức lương ở Đế Đô cũng coi như cao nhất cả nước, nhưng mỗi tháng cô ấy mới nhận được hơn mười nghìn tệ thôi. Nếu muốn ăn món này, cô ấy phải mất hơn ba tháng nhịn ăn nhịn uống mới mua được.
“Thiên Hạo à, đổi món khác đi, đắt quá”, giọng của Tiêu Mị Mị lộ vẻ nài xin.
“Phải đấy, ăn không được thì đừng có ăn. Tôi mà là mấy người thì đã đứng lên đi vội rồi, ra quán vỉa hè, bỏ ra mười tệ ăn một bát mì to chẳng phải tốt hơn à? Bày đặt bắt chước người ta đến khách sạn bảy sao. Các người có tư cách sao?”
Mễ Đại Bảo buông lời mỉa mai.
“Bảo Bảo à, em cũng muốn ăn món Bát Tiên ấy, em muốn đẹp da”.
Cô nàng nọ nũng nịu vòi vĩnh.
Gương mặt của Mễ Đại Bảo giật giật mấy cái. Nếu không có Tiêu Mị Mị ở đây thì gã đã buột miệng chửi ầm một trận rồi.
Khốn thật, muốn giết gã chắc, chờ xem về nhà gã dạy dỗ ả thế nào.
“Phục vụ, cho chúng tôi một phần Bát Tiên”.
Mễ Đại Bảo vẫy tay, đưa thẻ vàng ra.
Nhân viên phục vụ mừng rỡ, vội vàng cầm thẻ đi quẹt để gọi món.
“Thưa quý khách, xin hỏi anh chắc chắn muốn gọi món này ạ?”
Nhân viên ở đây đã bắt đầu hơi bực mình, nụ cười cũng không còn vẻ lịch sự như ban nãy.
“Ừ, cho tôi món này đi. Cô cứ tuỳ ý chọn thêm vài món, nhớ là cho tôi một phần xúp nữa nhé”.
Trần Thiên Hạo nói.
Mấy cái tên trên thực đơn khó đọc quá nên anh cũng chẳng buồn nhớ.
“Vâng, tổng cộng là tám mươi bảy nghìn sáu trăm tệ. Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
“Hơn tám mươi nghìn?”
Tiêu Mị Mị giật bắn người, đầu như muốn nổ tung.
Thế này thì đắt thật. Hai năm qua cô ấy còn chưa tiết kiệm được tám mươi nghìn tệ nữa kia.
“Quẹt thẻ”.
Tiêu Mị Mị lấy thẻ tín dụng trong ví ra và đưa cho nhân viên.
Trần Thiên Hạo thấy vậy bèn ngăn cô ấy lại.
“Mị Mị à, đã bảo là tôi mời mà”.
“Không được, bạn cũ đến tìm tôi, tất nhiên phải là tôi mời rồi. Để tôi trả”.
“Ha ha, hai người cứ nhường qua nhường lại thế, đừng có đánh nhau đấy nhé”.
“Chỉ là tám mươi mấy nghìn tệ thôi mà? Hai người đừng giả vờ giả vịt nữa, đều không muốn thanh toán chứ gì?”
“Phục vụ, cứ quẹt thẻ của tôi để thanh toán cho họ đi”.
Mễ Đại Bảo tỏ vẻ đại gia, nói với nhân viên phục vụ.
Tất nhiên là nhân viên không ngốc đến mức cầm thẻ của gã.
Trần Thiên Hạo giật lấy thẻ tín dụng từ trong tay Tiêu Mị Mị , sau đó lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
Một tấm thẻ màu đen không hề có số tài khoản ngân hàng, chỉ khắc hình một con rồng uốn lượn.
“Thưa quý khách, hình, hình như thẻ này không giống thẻ ngân hàng ạ”.
Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ ngân hàng mà Trần Thiên Hạo vừa chìa ra với ánh mắt nghi ngờ, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô ta đã làm việc ở đây mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ ngân hàng này.
“Đưa thẻ này cho quản lý của cô đi. Nếu cả quản lý cũng không biết thì báo cho ông chủ của các cô”.
Trần Thiên Hạo lãnh đạm nói.
Nhân viên phục vụ không dám từ chối, nhưng cũng không gọi món cho Trần Thiên Hạo mà xoay người đi tìm quản lý.
“Quản lý ư?”
Mễ Đại Bảo cười to.
“Anh cũng có tư cách gặp quản lý của Áo Long à? Người ta phục vụ các doanh nhân giàu có hàng đầu nước Hoa và khách nước ngoài thôi, anh là cái thá gì chứ?”
Phòng làm việc của quản lý.
Ngô Khánh đang sắp xếp kế hoạch đầu tư cho khách sạn, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng của nhân viên phục vụ thì thoáng ngây ra.
“Vào đi”.
Cô nhân viên nọ bước vào, cúi đầu nói bằng vẻ cung kính.
“Thưa quản lý, hôm nay có một vị khách gọi món xong thì đưa cho tôi một tấm thẻ đen không có số tài khoản, anh xem giúp tôi với ạ”.
Nhân viên kính cẩn đưa thẻ cho Ngô Khánh .
Ngô Khánh nhận lấy, thoáng chau mày nghi hoặc khi nhìn tấm hẻ.
“Đây là thẻ ngân hàng à? Nhìn không giống lắm, nhưng hình như tôi từng thấy nó ở đâu rồi”.
Anh ta nhíu mày, chợt nhớ ra.
Ba năm trước, có một vị khách bí ẩn đến khách sạn, lúc đó đích thân ông chủ ra nghênh đón và tiếp đãi. Còn anh ta là nhân viên phục vụ, đã phụ trách châm trà rót nước trong suốt quá trình ấy.
Lúc rời đi, người đó đã lấy ra tấm thẻ đen y hệt thẻ này để thanh toán.
Tất nhiên, ông chủ đã hoảng hốt không dám cầm thẻ, chờ đến khi người đó đi rồi mới quay sang dặn dò anh ta rằng.
“Về sau, nếu có vị khách nào dùng loại thẻ này để thanh toán, thì cậu phải miễn phí tất cả hoá đơn và tiếp đón họ thật chu đáo”.
Lý do là gì, cả ông chủ cũng không dám nói.
“Ôi trời, trời ơi…”
Ngô Khánh biến sắc, kinh ngạc đến mức bật dậy.
“Mau, mau đưa tôi ra gặp, tôi muốn đích thân gặp vị khách này”.
Phía bên này, bàn của Mễ Đại Bảo đã sắp lên đủ món ăn, nhưng bàn của Trần Thiên Hạo còn chẳng có lấy một món.
“Ha ha, anh tưởng dùng thẻ nào để thanh toán ở đây cũng được à, xem nhân viên của khách sạn Áo Long là đồ ngốc chắc? Bây giờ họ chỉ không phục vụ món cho anh thôi, chờ lát nữa đi, biết đâu người của đội phòng chống bạo động sẽ bắt anh đi với tội danh lừa đảo đấy”.
“Tiêu Mị Mị à, cô xem đấy, người mà cô chọn chẳng là cái thá gì cả, hừ!”
Mễ Đại Bảo tiếp tục chế giễu.
“Bảo Bảo à, anh ăn thử món này đi, ngon tuyệt”.
Cô nàng kia gắp một miếng thịt bò Wagyu đút vào miệng Mễ Đại Bảo. Gã đắc ý lắm, híp mắt lại với vẻ hưởng thụ.
“Trần Thiên Hạo à, hay là, hay là chúng ta về đi”.
Cuối cùng Tiêu Mị Mị cũng không chịu được nữa. Cô ấy muốn bỏ chạy lắm rồi. Ăn cơm ở đây chẳng khác gì tra tấn, cứ bị Mễ Đại Bảo mỉa mai đủ điều.
Song Trần Thiên Hạo chỉ cười nhẹ.
“Đừng sốt ruột, lát nữa phía quản lý sẽ đến xin lỗi chúng ta thôi, còn phải miễn phí cho chúng ta đấy”.
“Cậu có tin không?”
“Miễn phí? Chẳng lẽ cho mình ăn phân à?”
Mễ Đại Bảo vẫn luôn dỏng tai nghe lỏm Trần Thiên Hạo nói chuyện. Vừa nghe anh bảo vậy, gã bèn bật cười thật to.
“Họ mà miễn phí cho anh thật thì anh không cần ăn phân đâu, ông đây sẽ ăn cho anh xem”.
“Anh nói rồi có dám làm không?”
Đột nhiên Trần Thiên Hạo cười hỏi gã.
“Tất nhiên là dám”.
Mễ Đại Bảo ưỡn ngực, tự tin nói.
Gã vừa nhìn đã biết đối phương chỉ là hạng giàu xổi đến từ thành phố tuyến ba, tuyến ba, cứ nghĩ có chút tiền của thì có thể đưa gái xinh đến đây tiêu pha. Đế Đô vàng thau lẫn lộn, ngay cả hội viên sở hữu thẻ vàng như gã mà quản lý còn chẳng buồn nhìn đến.
Quản lý mà đích thân ra xin lỗi và miễn phí cho Trần Thiên Hạo ư?
“Nhưng cũng không thể để mỗi tôi cược nhé, nếu bọn họ không xin lỗi và không miễn phí hoá đơn thì anh phải quỳ xuống rồi gọi tôi là ông nội. Thấy sao nào?”
“Ha ha…”
Mễ Đại Bảo vỗ đùi đen đét, bật cười sảng khoái.
“Được thôi”.
Nghe Trần Thiên Hạo đồng ý, Tiêu Mị Mị cảm thấy lo lắng vô cùng.
Bình luận facebook