Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Editor: Voicoi08
“Học pháp luật rất vất vả, mình có một chị hàng xóm cũng học chuyên nghành pháp luật, sách của chị ấy dày vô cùng, mỗi ngày chị ấy đều phải học thuộc lòng.” Tô Hiểu Xán nói.
Kiều Minh nguyệt cũng nói theo: “Thanh Quỳ, mình cũng cảm thấy cậu không thích hợp để học chuyên nghành pháp luật. Những người thẩm phán kia đều không phải là nghiêm túc đến vô cùng sao? Lúc nào cũng nghiêm mặt, dáng vẻ thật hung dữ.”
Du Thanh Quỳ ôm má, cười nói: “Minh Nguyệt, cậu rập khuôn ấn tượng như vậy là không đúng.”
Lúc mấy người đang nói chuyện, Lâm Tiểu Ngộ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, đến khi Tô Hiểu Xán và Kiều Minh Nguyệt cùng nhau rời khỏi phòng học, Lâm Tiểu Ngộ mới nói: “Thanh Quỳ, mình tin cậu. Chỉ cần cậu chọn, mình luôn ủng hộ cậu.”
Con mắt cười đến mức cong cong của Du Thanh Quỳ càng hiện thêm phần vui vẻ, cô hỏi: “Vậy cậu thì sao? Cậu tính thế nào?”
“Mình. . .” Lâm Tiểu Ngộ nhíu mày, trong mắt cô lại hiện lên sự mông lung không rõ ràng.
Du Thanh Quỳ đếm trên đầu ngón tay ra mấy chuyên nghành, hỏi: “Cậu cảm thấy mấy cái này thế nào?”
Lâm Tiểu Ngộ gãi đầu, nói: “Mình cũng không rõ. . . Hình như mình không thích chuyên ngành nào cả.”
Lâm Tiểu Ngộ nhìn Du Thanh Quỳ, đột nhiên quyết định: “Nếu không mình học chuyên ngành pháp luật với cậu đi.”
“Nhưng mà cậu có thích cán i này không?” Du Thanh Quỳ lắc đầu cười cười, nói: “Cậu cũng không nên gấp, từ từ suy nghĩ là được rồi.”
Hai cô gái nói chuyện bị Tần Ất Minh nghe thấy, cũng ghi nhớ.
. . . . . .
Lúc học tập, mọi học sinh luôn hi vọng kì thi vào trường cao đẳng từ từ hãy đến, dù sao cũng còn rất nhiều kiến thức chưa nắm vững. Lúc học tập đến mệt mỏi thì học sinh lại hận không thể để kì thi vào trường cao đẳng đến sớm một chút, thi xong sớm cũng sớm được giải thoát.
Các loại chờ đợi, sợ hãi, hướng về, lo lắng. . . tâm tình phức tạp xen lẫn, cuối cùng kì thi vào trường cao đẳng cũng đến.
Sáng sớm, Du Trạch Ngôn bận việc trong phòng bếp, ông làm cho con gái một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng. Mễ Doanh Tĩnh kiểm tra lại một lần giấy chứng nhận, bút, tẩy của Du Thanh Quỳ rồi mới đi vào phòng bếp bưng từng món Du Trạch Ngôn đã làm xong đặt lên bàn cơm.
Du Thanh Quỳ ngồi trước bàn ăn, cô trơ mắt nhìn Du Trạch Ngôn bưng một mâm trứng gà bày đến trước mặt cô. Du Thanh Quỳ đếm, cô kinh ngạc phát hiện là bảy nửa.
“Ba ơi, sao lại là bảy nửa? không phải ba muốn con ăn hết chứ ạ?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc nhìn về phía ba cô.
Du Trạch Ngôn dọn xong sữa đậu lành lên bàn, nói: “Không phải điểm cao nhất khi thi vào trường cao đẳng của các con là 750 sao? Mỗi miếng trứng con đều cắn một miếng cho ba, ý là con giành điểm số cao nhất về cho ba xem.”
“Ba, đây là kì thi vào trường cao đẳng. Không phải như các kì thi tháng trong trường được 100 điểm là cao nhất.” Du Thanh Quỳ nghiêm túc phản đối.
Mễ Doanh Tĩnh ngồi một bên cười lắc đầu, nói: “Thật ra cũng không khó, Qùy Quỳ, con quên là con tham gia thi được cộng thêm 20 điểm sao?”
Du Trạch Ngôn ngồi xuống, ông tiếp lời: “Đúng vậy, cho nên con chỉ cần thi được 730 điểm là được rồi.”
Du Thanh Quỳ dùng chiếc đũa chọc chọc vào một miếng trứng trước mặt, không vui lẩm bẩm: “Không biết là ai lúc trước luôn nói không cần học tập suốt ngày, cần phải bồi dưỡng sự yêu thích, điểm số không hề quan trọng. . .”
“Không giống nhau, không giống nhau, ai bảo con gái ba quá ưu tú, đem học tập thành việc yêu thích, dù sao cũng phải nổi tiếng với sự yêu thích này.” Du Thanh Quỳ đẩy mâm trứng gà đến trước mặt Du Thanh Quỳ: “Ăn đi con, nếu con không thích ăn thì cứ cắn xuống một miếng lại phun ra.”
Du Thanh Quỳ: . . .
Du Trạch Ngôn nói: “Thi thật tốt, thi tốt ba sẽ đưa con một phòng toàn búp bê Bjd làm phần thưởng.”
“Ba.” Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn ông. “Lúc con học nhà trẻ ba cũng không dùng cách này để động viên, bây giờ là như nào vậy….”
Lúc chọn cách dạy dỗ Du Thanh Quỳ, từ lúc cô còn nhỏ Du Trạch Ngôn đã dùng phương thức giảng đạo lý tốt nhất, rất ít khi ông dùng cách để cô đạt được mục tiêu sẽ được phần thưởng vật chất đổi lấy. Vì vậy, Du Trạch Ngôn nói vậy mới khiến Du Thanh Quỳ cảm thấy thật kỳ lạ.
Mễ Doanh Tĩnh cười nói: “Ba con trêu con đó, con quên ngày kia là sinh nhật của con sao?”
Du Thanh Quỳ bừng tỉnh. Ngày kia, là sinh nhật mười tám tuổi của cô. Trước đến giờ Du Trạch Ngôn chưa bao giờ dùng cách lấy vật chất bảo Du Thanh Quỳ đổi lấy gì đó, nhưng quà sinh nhật mỗi năm của cô ông đều chuẩn bị một cách nghiêm túc.
Cô vội vàng đúng lên chạy đến bên cạnh Du Trạch Ngôn tặng ông một cái ôm thật chặt: “Con cảm ơn ba.”
Vừa ra đến cửa, Du Thanh Quỳ lấy lý do kiểm tra lại đồ đạc chui vào phòng sách nhỏ của cô một lần nữa.
“Qùy Quỳ, mẹ đã kiểm tra kỹ càng cho con rồi.” Mễ Doanh Tĩnh đứng trong phòng khách nói to.
Du Trạch Ngôn lắc lắc đầu với bà.
Mễ Doanh Tĩnh sững sờ một cái, rồi cũng nhanh chóng hiểu rõ.
Du Thanh Quỳ chui vào phòng sách cũng không phải vì kiểm tra đồ dùng, cô mở ngăn kéo lấy điện thoại di động ra.
Thời Diệu: Cố gắng lên, Tiểu Quỳ ngốc.
Du Thanh Quỳ: Em không hề ngốc, hừ.”
Du Thanh Quỳ nhìn qua điện thoại di động thật lâu, lqd,, có một câu cô muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Một lúc sau, cô nhìn chằm chằm vào khung đối thoại thấy hiện lên “Đang soạn tin”, trong lòng cô bắt đầu mong đợi.
Thời Diệu: Chiều nay anh về nước, nếu như không đến muộn thì anh có thể đến đón em ra khỏi phòng thi.
Cuối cùng cô cũng đợi được điều cô muốn, Du Thanh Quỳ cười cười để điện thoại vào ngăn kéo, khóe môi nhếch lên đi ra ngoài, trong lòng cô tràn đầy vui vẻ.
Trường thi của Du Thanh Quỳ là một trường tiểu học, Mễ Doanh Tĩnh và Du Trạch Ngôn đều tự đưa cô đến trường thi.
Nhìn bóng lưng con gái và những người khác cùng nhau đi vào trường thi. Mễ Doanh Tĩnh có chút cảm khái nói: “Nháy mắt Qùy Quỳ đã mười tám tuổi rồi, thật là một cô gái.”
Du Trạch Ngôn giống như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn gò má của Mễ Doanh Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, tặng quà sinh nhật mười tám tuổi cho Qùy Quỳ phải thật đặc biệt.”
“Không phải chúng ta đã chuẩn bị cho con rồi sao?” Mễ Doanh Tĩnh hỏi.
Du Trạch Ngôn ngang nhiên xông qua, ông khoát tay lên bả vai Mễ Doanh Tĩnh, cười nói: “Anh cảm thấy Qùy Quỳ của chúng ta vẫn luôn rất thích một thứ, đối với người mẹ như em mà nói thì vô cùng đơn giản, nhưng mà không biết em có đồng ý cho con không mà thôi.”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn ông bằng ánh mắt không hiểu, nói: “Du Trạch Ngôn, anh nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có thừa nước đục thả câu.”
Du Trạch Ngôn cầm túi của Mễ Doanh Tĩnh đến trước mặt bà, Mễ Doanh Tĩnh cũng nhận lấy mở ra, bên trong là hộ khẩu của hai người.
“Anh cảm thấy Qùy Quỳ của chúng ta càng muốn nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta.”
Mễ Doanh Tĩnh cười cầm hai bản hộ khẩu vất vào túi, nhìn Du Trạch Ngôn nói: “Du Trạch Ngôn, không lẽ anh quên tiền đặt cược của chúng ta rồi sao? Không cho phép anh phá rối.”
“Tất nhiên anh nhớ. Nếu như em kinh doanh thành công, thì anh sẽ theo đuổi lại em một lần nữa. Nhưng nếu em kinh doanh thất bại, vậy em phải theo đuổi anh. Nhưng mà. . . Em nói xem tiệm hoa của em được nói là kinh doanh thành công hay thất bại đây?” Du Trạch Ngôn nhìn Mễ Doanh Tĩnh bằng ánh mắt tràn đầy nhu tình, như hận không thể vĩnh viễn để bà trong mắt.
Mễ Doanh Tĩnh nhìn thẳng về phía trước nói: “Tất nhiên là thành công, tôi sống rất tốt mà.”
“A. . .” Du Trạch Ngôn vờ như đang suy nghĩ thật lâu. “Nhưng theo như anh biết, tiệm hoa của em kinh doanh chỉ coi như miễn cưỡng duy trì, hơn nữa lúc trước thời gian làm ăn chậm cùng là may mắn có một anh Nghiêm mỗi ngày đều đặt hoa ở cửa hàng của em cho nên cửa hàng của em mới vượt qua được thời kì khó khăn.”
Mễ Doanh Tĩnh ném sổ hộ khẩu lên trước xe, tức giận nói: “Du Trạch Ngôn, anh còn chưa già đâu, sao lại muốn dong dài cả ngày vậy chứ. Anh mau lái xe đi.”
“Lái xe? Chúng ta đi đâu?”
“Cục dân chính.”
. . . . . .
Du Thanh Quỳ đi vào trường thi, dựa theo chỉ dẫn trên bảng đen tìm được chỗ ngồi của cô. Cô dọn dồ ra ngoài xong, nhìn ngắm xung quanh, thế nhưng không thấy một gương mặt quen thuộc nào cả. Cô còn đang nghĩ như vậy thì thấy Tấn Ất Minh đi vào phòng học.
Tấn Ất Minh nhìn thấy Du Thanh Quỳ cũng sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa lại khéo là chỗ ngồi của Tấn Ất Minh ngay phía sau chỗ ngồi của Du Thanh Quỳ.
Giáo viên coi thi cầm theo túi đề thi đi vào phòng, Du Thanh Quỳ và Tấn Ất Minh cũng không nói gì, gật đầu cười một cái, hai người đều ngồi ổn định, chuẩn bị làm bài.
Lúc làm bài, Tấn Ất Minh ngẩng đầu nhìn qua Du Thanh Quỳ đang ngồi trước mặt cậu một lúc lâu.
Cũng không biết sau này còn cơ hội ngồi chung một phòng học hay không.
Cuối cùng môn thi cũng kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Du Thanh Quỳ vội vàng thu dọn đồ đạc, cô không giống những học sinh khác, mọi người đang thảo luận đề thi hoặc phía đăng ký chuyên ngành, cô lại vội vàng đi ra khỏi phòng học về phía cổng trường.
Thời Diệu đã nói anh sẽ đến đón cô.
Lúc Du Thanh Quỳ đi gần đến cổng trường, cô nhìn về phía cổng trường đang đông nghẹt người, liếc mắt một cái cô đã có thể nhận ra Thời Diệu. Nửa năm, cô luôn che giấu nỗi nhớ nhung trong lòng, giây phút này như đang tuôn ra, biến thành bầu trời mừng rỡ.
Cô chạy chậm về phía Thời Diệu, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa phía sau vung lên vung xuống không ngừng.
Thời Diệu đưa hai tay ra ôm chặt Du Thanh Quỳ vào ngực, khiến cho những phụ huynh đứng ở cổng trường đều tập chung nhìn về phía hai người.
Dù Du Thanh Quỳ có ngại ngùng nhưng cô cũng bất chấp ánh mắt của người khác, cô chỉ muốn ôm thắt lưng Thời Diệu thật chặt, vùi mặt vào lòng anh, cẩn thận ngửi hương vị trên người cậu.
Một lúc lâu sau, Thời Diệu mới nắm tay Du Thanh Quỳ nói: “Đi thôi nào.”
“Ừ.” Du Thanh Quỳ cũng không hỏi đi chỗ nào, cô nắm chặt lấy tay Thời Diệu không chịu buông ra.
Thời Diệu lái xe đưa Du Thanh Quỳ đến một con đường xa lạ. Lúc này Du Thanh Quỳ mới phản ứng kịp, hỏi: “Thời Diệu, anh muốn đưa em đi đâu? Đúng rồi, em có nói với ba mẹ là hôm nay anh sẽ đến đón em nhưng lại chưa nói là hôm nay em sẽ không về.”
“Không sao đâu, anh nói với ba mẹ em.”
“A. . .” Du Thanh Quỳ trả lời một tiếng.
Cô không nhịn được quay đầu đi, lẳng lặng nhìn gò má Thời Diệu, Thời Diệu nhếch miệng cười để cô nhìn thoải mái.
Đèn đỏ, Thời Diệu dừng xe, cậu quay đầu tiến lại gần, hôn lên môi Du Thanh Quỳ.
Xung quanh đều là xe, Du Thanh Quỳ có chút ngại ngùng, hai tay cô chống trước ngực Thời Diệu, nhưng là cô cũng không đẩy cậu ra.
Nụ hôn của Thời Diệu dần chuyển thành sâu hơn, mang theo chút tùy ý điên cuồng.
Trong lúc Du Thanh Quỳ quên phản đối, quên hai người đang ở đâu, Thời Diệu đột nhiên lại buông cô ra.
Du Thanh Quỳ nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt mờ mịt, lúc này cô mới phát hiện ra là đèn đã chuyển xanh. . .
Du Thanh Quỳ ngồi nghiêm chỉnh, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, nhìn mấy người cảnh sát đang chỉ huy giao thông, nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng cô.
Thời Diệu nhìn qua gương thấy gương mặt hồng hồng của cô, cậu cười một tiếng, vươn tay, dùng ngòn tay nhẹ nhàng gạt đi chút nước trên cánh môi ướt nhẹp của cô.
Ngoài xe, trên lối đi bộ có một ông già đang nhìn Thời Diệu và Du Thanh Quỳ trong xe mà nhíu mày.
Ma xui quỷ khiến, Du Thanh Quỳ cắn một cái lên ngón tay Thời Diệu.
Thời Diệu lái xe đưa Du Thanh Quỳ đến một địa phương xa lạ, Du Thanh Quỳ cùng cậu xuống xe, cô nhìn thấy phía trước có một máy bay trực thăng. Đối với chiếc máy bay trực thăng này Du Thanh Quỳ có chút ấn tượng, cô biết là do ba cô đưa cho Thời Diệu.
“Sao anh lại đưa em đến đây?” Du Thanh Quỳ hỏi.
Thời Diệu cầm tay Du Thanh Quỳ đưa cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Không phải đưa em đến đây, anh muốn dùng nó đưa em đến một chỗ khác.”
Thời Diệu chỉ chỉ về phía máy bay.
Lên máy bay, Du Thanh Quỳ có chút tò mò nhìn ngắm xung quanh, trước đây cô đều ngồi máy bay trở hành khách, cô chưa từng ngồi máy bay trực thăng như này. Cô quan sát hết một lượt, không nhịn được hỏi Thời Diệu: “Cuối cùng thì anh muốn đưa em đi chỗ nào vậy?”
Thời Diệu lắc đầu không chịu nói.
Đến khi máy bay bay lên không, Du Thanh Quỳ lại hỏi rất nhiều lần, mỗi lần Thời Diệu cũng chỉ cười mà không nói.
“Thật sự không thể nói cho em biết sao?” Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn sang, hàng lông mày nhỏ đang nhíu chặt lại.
Thời Diệu cười cười nhìn cô, thấy cô tò mò mới không nhịn được nói: “Anh muốn tặng quà sinh nhật cho em.”
“Quà sinh nhật gì cơ?” Sự tò mò trong lòng Du Thanh Quỳ càng đậm hơn, đôi mắt trông mong nhìn về phía Thời Diệu.
Thời Diệu lắc lắc đầu, lần này thật sự là không chịu nói thêm bất cứ điều gì.
“Học pháp luật rất vất vả, mình có một chị hàng xóm cũng học chuyên nghành pháp luật, sách của chị ấy dày vô cùng, mỗi ngày chị ấy đều phải học thuộc lòng.” Tô Hiểu Xán nói.
Kiều Minh nguyệt cũng nói theo: “Thanh Quỳ, mình cũng cảm thấy cậu không thích hợp để học chuyên nghành pháp luật. Những người thẩm phán kia đều không phải là nghiêm túc đến vô cùng sao? Lúc nào cũng nghiêm mặt, dáng vẻ thật hung dữ.”
Du Thanh Quỳ ôm má, cười nói: “Minh Nguyệt, cậu rập khuôn ấn tượng như vậy là không đúng.”
Lúc mấy người đang nói chuyện, Lâm Tiểu Ngộ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, đến khi Tô Hiểu Xán và Kiều Minh Nguyệt cùng nhau rời khỏi phòng học, Lâm Tiểu Ngộ mới nói: “Thanh Quỳ, mình tin cậu. Chỉ cần cậu chọn, mình luôn ủng hộ cậu.”
Con mắt cười đến mức cong cong của Du Thanh Quỳ càng hiện thêm phần vui vẻ, cô hỏi: “Vậy cậu thì sao? Cậu tính thế nào?”
“Mình. . .” Lâm Tiểu Ngộ nhíu mày, trong mắt cô lại hiện lên sự mông lung không rõ ràng.
Du Thanh Quỳ đếm trên đầu ngón tay ra mấy chuyên nghành, hỏi: “Cậu cảm thấy mấy cái này thế nào?”
Lâm Tiểu Ngộ gãi đầu, nói: “Mình cũng không rõ. . . Hình như mình không thích chuyên ngành nào cả.”
Lâm Tiểu Ngộ nhìn Du Thanh Quỳ, đột nhiên quyết định: “Nếu không mình học chuyên ngành pháp luật với cậu đi.”
“Nhưng mà cậu có thích cán i này không?” Du Thanh Quỳ lắc đầu cười cười, nói: “Cậu cũng không nên gấp, từ từ suy nghĩ là được rồi.”
Hai cô gái nói chuyện bị Tần Ất Minh nghe thấy, cũng ghi nhớ.
. . . . . .
Lúc học tập, mọi học sinh luôn hi vọng kì thi vào trường cao đẳng từ từ hãy đến, dù sao cũng còn rất nhiều kiến thức chưa nắm vững. Lúc học tập đến mệt mỏi thì học sinh lại hận không thể để kì thi vào trường cao đẳng đến sớm một chút, thi xong sớm cũng sớm được giải thoát.
Các loại chờ đợi, sợ hãi, hướng về, lo lắng. . . tâm tình phức tạp xen lẫn, cuối cùng kì thi vào trường cao đẳng cũng đến.
Sáng sớm, Du Trạch Ngôn bận việc trong phòng bếp, ông làm cho con gái một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng. Mễ Doanh Tĩnh kiểm tra lại một lần giấy chứng nhận, bút, tẩy của Du Thanh Quỳ rồi mới đi vào phòng bếp bưng từng món Du Trạch Ngôn đã làm xong đặt lên bàn cơm.
Du Thanh Quỳ ngồi trước bàn ăn, cô trơ mắt nhìn Du Trạch Ngôn bưng một mâm trứng gà bày đến trước mặt cô. Du Thanh Quỳ đếm, cô kinh ngạc phát hiện là bảy nửa.
“Ba ơi, sao lại là bảy nửa? không phải ba muốn con ăn hết chứ ạ?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc nhìn về phía ba cô.
Du Trạch Ngôn dọn xong sữa đậu lành lên bàn, nói: “Không phải điểm cao nhất khi thi vào trường cao đẳng của các con là 750 sao? Mỗi miếng trứng con đều cắn một miếng cho ba, ý là con giành điểm số cao nhất về cho ba xem.”
“Ba, đây là kì thi vào trường cao đẳng. Không phải như các kì thi tháng trong trường được 100 điểm là cao nhất.” Du Thanh Quỳ nghiêm túc phản đối.
Mễ Doanh Tĩnh ngồi một bên cười lắc đầu, nói: “Thật ra cũng không khó, Qùy Quỳ, con quên là con tham gia thi được cộng thêm 20 điểm sao?”
Du Trạch Ngôn ngồi xuống, ông tiếp lời: “Đúng vậy, cho nên con chỉ cần thi được 730 điểm là được rồi.”
Du Thanh Quỳ dùng chiếc đũa chọc chọc vào một miếng trứng trước mặt, không vui lẩm bẩm: “Không biết là ai lúc trước luôn nói không cần học tập suốt ngày, cần phải bồi dưỡng sự yêu thích, điểm số không hề quan trọng. . .”
“Không giống nhau, không giống nhau, ai bảo con gái ba quá ưu tú, đem học tập thành việc yêu thích, dù sao cũng phải nổi tiếng với sự yêu thích này.” Du Thanh Quỳ đẩy mâm trứng gà đến trước mặt Du Thanh Quỳ: “Ăn đi con, nếu con không thích ăn thì cứ cắn xuống một miếng lại phun ra.”
Du Thanh Quỳ: . . .
Du Trạch Ngôn nói: “Thi thật tốt, thi tốt ba sẽ đưa con một phòng toàn búp bê Bjd làm phần thưởng.”
“Ba.” Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn ông. “Lúc con học nhà trẻ ba cũng không dùng cách này để động viên, bây giờ là như nào vậy….”
Lúc chọn cách dạy dỗ Du Thanh Quỳ, từ lúc cô còn nhỏ Du Trạch Ngôn đã dùng phương thức giảng đạo lý tốt nhất, rất ít khi ông dùng cách để cô đạt được mục tiêu sẽ được phần thưởng vật chất đổi lấy. Vì vậy, Du Trạch Ngôn nói vậy mới khiến Du Thanh Quỳ cảm thấy thật kỳ lạ.
Mễ Doanh Tĩnh cười nói: “Ba con trêu con đó, con quên ngày kia là sinh nhật của con sao?”
Du Thanh Quỳ bừng tỉnh. Ngày kia, là sinh nhật mười tám tuổi của cô. Trước đến giờ Du Trạch Ngôn chưa bao giờ dùng cách lấy vật chất bảo Du Thanh Quỳ đổi lấy gì đó, nhưng quà sinh nhật mỗi năm của cô ông đều chuẩn bị một cách nghiêm túc.
Cô vội vàng đúng lên chạy đến bên cạnh Du Trạch Ngôn tặng ông một cái ôm thật chặt: “Con cảm ơn ba.”
Vừa ra đến cửa, Du Thanh Quỳ lấy lý do kiểm tra lại đồ đạc chui vào phòng sách nhỏ của cô một lần nữa.
“Qùy Quỳ, mẹ đã kiểm tra kỹ càng cho con rồi.” Mễ Doanh Tĩnh đứng trong phòng khách nói to.
Du Trạch Ngôn lắc lắc đầu với bà.
Mễ Doanh Tĩnh sững sờ một cái, rồi cũng nhanh chóng hiểu rõ.
Du Thanh Quỳ chui vào phòng sách cũng không phải vì kiểm tra đồ dùng, cô mở ngăn kéo lấy điện thoại di động ra.
Thời Diệu: Cố gắng lên, Tiểu Quỳ ngốc.
Du Thanh Quỳ: Em không hề ngốc, hừ.”
Du Thanh Quỳ nhìn qua điện thoại di động thật lâu, lqd,, có một câu cô muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Một lúc sau, cô nhìn chằm chằm vào khung đối thoại thấy hiện lên “Đang soạn tin”, trong lòng cô bắt đầu mong đợi.
Thời Diệu: Chiều nay anh về nước, nếu như không đến muộn thì anh có thể đến đón em ra khỏi phòng thi.
Cuối cùng cô cũng đợi được điều cô muốn, Du Thanh Quỳ cười cười để điện thoại vào ngăn kéo, khóe môi nhếch lên đi ra ngoài, trong lòng cô tràn đầy vui vẻ.
Trường thi của Du Thanh Quỳ là một trường tiểu học, Mễ Doanh Tĩnh và Du Trạch Ngôn đều tự đưa cô đến trường thi.
Nhìn bóng lưng con gái và những người khác cùng nhau đi vào trường thi. Mễ Doanh Tĩnh có chút cảm khái nói: “Nháy mắt Qùy Quỳ đã mười tám tuổi rồi, thật là một cô gái.”
Du Trạch Ngôn giống như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn gò má của Mễ Doanh Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, tặng quà sinh nhật mười tám tuổi cho Qùy Quỳ phải thật đặc biệt.”
“Không phải chúng ta đã chuẩn bị cho con rồi sao?” Mễ Doanh Tĩnh hỏi.
Du Trạch Ngôn ngang nhiên xông qua, ông khoát tay lên bả vai Mễ Doanh Tĩnh, cười nói: “Anh cảm thấy Qùy Quỳ của chúng ta vẫn luôn rất thích một thứ, đối với người mẹ như em mà nói thì vô cùng đơn giản, nhưng mà không biết em có đồng ý cho con không mà thôi.”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn ông bằng ánh mắt không hiểu, nói: “Du Trạch Ngôn, anh nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có thừa nước đục thả câu.”
Du Trạch Ngôn cầm túi của Mễ Doanh Tĩnh đến trước mặt bà, Mễ Doanh Tĩnh cũng nhận lấy mở ra, bên trong là hộ khẩu của hai người.
“Anh cảm thấy Qùy Quỳ của chúng ta càng muốn nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta.”
Mễ Doanh Tĩnh cười cầm hai bản hộ khẩu vất vào túi, nhìn Du Trạch Ngôn nói: “Du Trạch Ngôn, không lẽ anh quên tiền đặt cược của chúng ta rồi sao? Không cho phép anh phá rối.”
“Tất nhiên anh nhớ. Nếu như em kinh doanh thành công, thì anh sẽ theo đuổi lại em một lần nữa. Nhưng nếu em kinh doanh thất bại, vậy em phải theo đuổi anh. Nhưng mà. . . Em nói xem tiệm hoa của em được nói là kinh doanh thành công hay thất bại đây?” Du Trạch Ngôn nhìn Mễ Doanh Tĩnh bằng ánh mắt tràn đầy nhu tình, như hận không thể vĩnh viễn để bà trong mắt.
Mễ Doanh Tĩnh nhìn thẳng về phía trước nói: “Tất nhiên là thành công, tôi sống rất tốt mà.”
“A. . .” Du Trạch Ngôn vờ như đang suy nghĩ thật lâu. “Nhưng theo như anh biết, tiệm hoa của em kinh doanh chỉ coi như miễn cưỡng duy trì, hơn nữa lúc trước thời gian làm ăn chậm cùng là may mắn có một anh Nghiêm mỗi ngày đều đặt hoa ở cửa hàng của em cho nên cửa hàng của em mới vượt qua được thời kì khó khăn.”
Mễ Doanh Tĩnh ném sổ hộ khẩu lên trước xe, tức giận nói: “Du Trạch Ngôn, anh còn chưa già đâu, sao lại muốn dong dài cả ngày vậy chứ. Anh mau lái xe đi.”
“Lái xe? Chúng ta đi đâu?”
“Cục dân chính.”
. . . . . .
Du Thanh Quỳ đi vào trường thi, dựa theo chỉ dẫn trên bảng đen tìm được chỗ ngồi của cô. Cô dọn dồ ra ngoài xong, nhìn ngắm xung quanh, thế nhưng không thấy một gương mặt quen thuộc nào cả. Cô còn đang nghĩ như vậy thì thấy Tấn Ất Minh đi vào phòng học.
Tấn Ất Minh nhìn thấy Du Thanh Quỳ cũng sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa lại khéo là chỗ ngồi của Tấn Ất Minh ngay phía sau chỗ ngồi của Du Thanh Quỳ.
Giáo viên coi thi cầm theo túi đề thi đi vào phòng, Du Thanh Quỳ và Tấn Ất Minh cũng không nói gì, gật đầu cười một cái, hai người đều ngồi ổn định, chuẩn bị làm bài.
Lúc làm bài, Tấn Ất Minh ngẩng đầu nhìn qua Du Thanh Quỳ đang ngồi trước mặt cậu một lúc lâu.
Cũng không biết sau này còn cơ hội ngồi chung một phòng học hay không.
Cuối cùng môn thi cũng kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Du Thanh Quỳ vội vàng thu dọn đồ đạc, cô không giống những học sinh khác, mọi người đang thảo luận đề thi hoặc phía đăng ký chuyên ngành, cô lại vội vàng đi ra khỏi phòng học về phía cổng trường.
Thời Diệu đã nói anh sẽ đến đón cô.
Lúc Du Thanh Quỳ đi gần đến cổng trường, cô nhìn về phía cổng trường đang đông nghẹt người, liếc mắt một cái cô đã có thể nhận ra Thời Diệu. Nửa năm, cô luôn che giấu nỗi nhớ nhung trong lòng, giây phút này như đang tuôn ra, biến thành bầu trời mừng rỡ.
Cô chạy chậm về phía Thời Diệu, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa phía sau vung lên vung xuống không ngừng.
Thời Diệu đưa hai tay ra ôm chặt Du Thanh Quỳ vào ngực, khiến cho những phụ huynh đứng ở cổng trường đều tập chung nhìn về phía hai người.
Dù Du Thanh Quỳ có ngại ngùng nhưng cô cũng bất chấp ánh mắt của người khác, cô chỉ muốn ôm thắt lưng Thời Diệu thật chặt, vùi mặt vào lòng anh, cẩn thận ngửi hương vị trên người cậu.
Một lúc lâu sau, Thời Diệu mới nắm tay Du Thanh Quỳ nói: “Đi thôi nào.”
“Ừ.” Du Thanh Quỳ cũng không hỏi đi chỗ nào, cô nắm chặt lấy tay Thời Diệu không chịu buông ra.
Thời Diệu lái xe đưa Du Thanh Quỳ đến một con đường xa lạ. Lúc này Du Thanh Quỳ mới phản ứng kịp, hỏi: “Thời Diệu, anh muốn đưa em đi đâu? Đúng rồi, em có nói với ba mẹ là hôm nay anh sẽ đến đón em nhưng lại chưa nói là hôm nay em sẽ không về.”
“Không sao đâu, anh nói với ba mẹ em.”
“A. . .” Du Thanh Quỳ trả lời một tiếng.
Cô không nhịn được quay đầu đi, lẳng lặng nhìn gò má Thời Diệu, Thời Diệu nhếch miệng cười để cô nhìn thoải mái.
Đèn đỏ, Thời Diệu dừng xe, cậu quay đầu tiến lại gần, hôn lên môi Du Thanh Quỳ.
Xung quanh đều là xe, Du Thanh Quỳ có chút ngại ngùng, hai tay cô chống trước ngực Thời Diệu, nhưng là cô cũng không đẩy cậu ra.
Nụ hôn của Thời Diệu dần chuyển thành sâu hơn, mang theo chút tùy ý điên cuồng.
Trong lúc Du Thanh Quỳ quên phản đối, quên hai người đang ở đâu, Thời Diệu đột nhiên lại buông cô ra.
Du Thanh Quỳ nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt mờ mịt, lúc này cô mới phát hiện ra là đèn đã chuyển xanh. . .
Du Thanh Quỳ ngồi nghiêm chỉnh, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, nhìn mấy người cảnh sát đang chỉ huy giao thông, nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng cô.
Thời Diệu nhìn qua gương thấy gương mặt hồng hồng của cô, cậu cười một tiếng, vươn tay, dùng ngòn tay nhẹ nhàng gạt đi chút nước trên cánh môi ướt nhẹp của cô.
Ngoài xe, trên lối đi bộ có một ông già đang nhìn Thời Diệu và Du Thanh Quỳ trong xe mà nhíu mày.
Ma xui quỷ khiến, Du Thanh Quỳ cắn một cái lên ngón tay Thời Diệu.
Thời Diệu lái xe đưa Du Thanh Quỳ đến một địa phương xa lạ, Du Thanh Quỳ cùng cậu xuống xe, cô nhìn thấy phía trước có một máy bay trực thăng. Đối với chiếc máy bay trực thăng này Du Thanh Quỳ có chút ấn tượng, cô biết là do ba cô đưa cho Thời Diệu.
“Sao anh lại đưa em đến đây?” Du Thanh Quỳ hỏi.
Thời Diệu cầm tay Du Thanh Quỳ đưa cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Không phải đưa em đến đây, anh muốn dùng nó đưa em đến một chỗ khác.”
Thời Diệu chỉ chỉ về phía máy bay.
Lên máy bay, Du Thanh Quỳ có chút tò mò nhìn ngắm xung quanh, trước đây cô đều ngồi máy bay trở hành khách, cô chưa từng ngồi máy bay trực thăng như này. Cô quan sát hết một lượt, không nhịn được hỏi Thời Diệu: “Cuối cùng thì anh muốn đưa em đi chỗ nào vậy?”
Thời Diệu lắc đầu không chịu nói.
Đến khi máy bay bay lên không, Du Thanh Quỳ lại hỏi rất nhiều lần, mỗi lần Thời Diệu cũng chỉ cười mà không nói.
“Thật sự không thể nói cho em biết sao?” Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn sang, hàng lông mày nhỏ đang nhíu chặt lại.
Thời Diệu cười cười nhìn cô, thấy cô tò mò mới không nhịn được nói: “Anh muốn tặng quà sinh nhật cho em.”
“Quà sinh nhật gì cơ?” Sự tò mò trong lòng Du Thanh Quỳ càng đậm hơn, đôi mắt trông mong nhìn về phía Thời Diệu.
Thời Diệu lắc lắc đầu, lần này thật sự là không chịu nói thêm bất cứ điều gì.
Bình luận facebook