Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10: Đừng có nhảy nhót trước mặt Thụ Ca
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Nghe quả dưa chuột áo vàng nói xong, Tô Mộ Mộc nổi cáu. Thua thì không thành vấn đề nhưng thua bởi quả dưa chuột này thì cô không phục!
“Hà hà, anh đã bảo mà thấy không em gái, ngoan ngoãn nghe lời anh thì chúng ta chắc chắn sẽ ăn gà.” Có thể thấy là tên đó đang khoe khoang với em gái cùng đội.
Lâm Trăn khinh thường tặc lưỡi, cậu lắc ngón tay nói: “Em ngứa tay ghê.”
【Có ai nhớ lần trước Thụ Ca tặc lưỡi xong đã xảy ra chuyện gì không? 】
【Bo cuối 1V4, đối phương bị giết xong đã nằm dưới đất mắng anh ấy dùng hack 】
【Tôi cảm thấy cậu bạn nhỏ này ỷ có bo phù hộ đứng đó to mồm với Thụ Ca thế này có vẻ hơi ngây thơ 】
Lâm Trăn hỏi: “Chị còn nade* không?”
(*) Nade (Grenade): Lựu đạn
“Còn.” Treetreetwo chưa nói câu tiếp theo thì cô đã thả nade xuống đất.
Lâm Trăn bảo: “Em dùng nade nổ bọn họ ra, chị tranh thủ nổ súng nhé.”
Mắt Tô Mộ Mộc sáng lên, ý hay!
“Được, chỉ cần cậu nắm được đầu nó ra thì tôi đảm bảo sẽ bắn gục.”
Lâm Trăn cười cười: “Em tin chị chắc chắn sẽ làm được.”
Lời cậu nói như cơn gió mát thổi qua nụ cười trên môi Tô Mộ Mộc.
Tô Mộ Mộc thích người tin tưởng đồng đội của mình như Treetreetwo hơn là cái loại chưa vào trận đã làm ầm lên, chẳng những không tin vào đồng đội mà còn ác ý chỉ trích người chơi nữ.
Dùng nade để ép đối thủ ra khỏi nơi ẩn nấp là chiến thuật thường được dùng ở bo cuối, vì sát thương của lưu đạn rất cao, chỉ cần một quả là đủ để cắn sạch máu. Nếu nade rơi ngay bên cạnh thì người chơi phải chủ động chạy khỏi phạm vi nổ.
Thỉnh thoảng bo cuối sẽ xuất hiện tình trạng hai bên liên tục ném nade về phía đối phương, dân gian người ta gọi là trận chiến nổ banh xác.
Đương nhiên, người sử dụng nade phải linh hoạt, yêu cầu độ chính xác cao khi ném với khoảng cách xa vì một khi làm không tốt thì kẻ phải chết chính là người nhà mình.
Treetreetwo rút kíp nổ và thao tác vung tay ném đi nhanh, chuẩn, tàn nhẫn đáp thẳng xuống vị trí trốn của tên to mồm kia, dưa chuột nghe thấy tiếng nade lập tức chạy ra.
Tô Mộ Mộc đã giơ sẵn súng lập tức bóp cò bắn gục, dưa chuột bò dưới đất gắt gỏng chửi đồng đội—–” Cô làm cái gì vậy? Đứng trơ mắt nhìn tôi chết à?”
“Mẹ nó, lúc đối phương nổ súng anh không biết bắn theo à?”
“Đám con gái mấy người không biết chơi thì đừng có chơi! Bó chân bó tay!”
Nghe được những lời ấy, cả Tô Mộ Mộc cũng không chịu nổi nữa là cô bé bị mắng bên kia. Cô mở mic lên bảo: “Bạn gái ơi đừng cử động, tôi không bắn bạn đâu, tôi có lời muốn nói với đồng đội của bạn.”
Em gái kia thật sự nghe lời Tô Mộ Mộc, cô bé còn làm động tác giơ tay lên tỏ ý đầu hàng rồi đứng đó chôn chân nhìn đồng đội đang gục bên cạnh mình.
“Cám ơn.” Tô Mộ Mộc nói với cô bé rồi cầm chảo bước tới nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì lại cất vào. Chảo là vật đầu tiên cô dùng để giết chết Treetreetwo, có ý nghĩa kỉ niệm! Dùng cho quả dưa chuột này thì phí của giời!
Tô Mộ Mộc ngồi xuống đất bắt đầu đấm: “Đừng có mà xem thường con gái.”
Trong trò chơi này, ngoài súng ra thì nắm đấm, chảo, xà beng và đao lớn cũng là những vũ khí có thể giết địch. Vừa mới đáp đất chưa nhặt được súng thì hai người chơi thường sẽ đấm tay đôi với nhau, sử sách gọi là nắm đấm vàng.
Nicetree đấm chết Six666.
Sau khi giết tên đó xong, Tô Mộ Mộc đang định mở mic nói chuyện với em gái kia thì cô bé đã hí hửng gọi: “Bạn gái ơi!!! Yêu bạn quá à! CALL* cho bạn này! Tôi nhịn thằng ngu này nãy giờ rồi đấy!”
(*) CALL: Giơ ngón cái và ngón út lên tạo thành hình điện thoại, đó cũng là cách ra hiệu số 6 bằng tay, ý nghĩa tương tự 6.
“Cả buổi cứ bô lô ba la vênh váo ghê lắm, làm như mình hơn người, ban nãy còn trách tôi cướp mất mạng của nó cơ!”
“Nếu ác ý tấn công đồng đội không bị ban ID* thì tôi đã cho nó một phát rồi!”
(*) Ban ID: Chặn tài khoản.
Tô Mộ Mộc: “…”
Lâm Trăn: “…”
Lâm Trăn cười nói: “Chị gái nhỏ ơi, đây là… Chị em thất lạc lâu năm của chị hả?”
Tô Mộ Mộc cũng dở khóc dở cười, quả dưa chuột áo vàng này chơi game quá thất bại.
Cô nàng kia vừa nói xong thì ba người lẳng lặng cầm súng đứng giữa bo nhìn nhau.
【Chưa thấy cái bo cuối nào bình yên như này 】
【Đúng, ba người tán dóc với nhau hả? 】
Em gái kia lại lên tiếng: “Bây giờ làm gì đây? Một mình tôi thì không đấu lại hai người rồi, hay là hai người bắn tôi đi?”
“Bạn chờ đã, tôi bàn với đồng đội một chút.” Tô Mộ Mộc bỗng có một ý tưởng nhưng đây là trận đấu của hai người nên cô phải hỏi ý kiến của Treetreetwo.
“Không cần phải bàn đâu chị, em nghe lời chị hết.” Lâm Trăn đã đoán được Nicetree định bàn với mình chuyện gì.
“Em không quan tâm đến thắng thua, chị vui là được.”
Treetreetwo nói chuyện rất ngoan, thiếu điều gâu gâu thêm mấy tiếng.
Tô Mộ Mộc bị cậu chọc cười: “Cảm ơn cậu.”
“Bạn ơi, tôi với bạn mình sẽ rút lui.”
“Oa! Thật hả! Không ngờ tôi lại được ăn gà ha ha ha. Cảm ơn hai người! Moa moa da~”
Tô Mộ Mộc cười đáp lại một cái moa moa.
Lâm Trăn nghĩ tới nghĩ lui, cậu nhịn được, nhịn được… Nhưng đám fan kia thì không.
【Em muốn moa moa 】
【Em cũng muốn 】
【Cá chắc Thụ Ca cũng muốn 】
Lâm Trăn bác bỏ ba câu liền: “Tôi không hề, tôi không có, đừng nói bậy.”
Tô Mộ Mộc hỏi: “Thế bây giờ chúng ta ra ngoài bo hả?”
“OJ…” Nói được một nửa thì sửa lại: “OK.”
【Ban nãy Thụ Ca định đáp OJBK đúng không? Sao phút chót lại bỏ JB vậy? 】
【Kinh hoàng! Streamer bất lương bỗng chốc mất JB*! 】
(*) JB là cái ấy ấy của con trai á.
“Mấy người không vào bộ phận giật tít UC đúng là phí của giời.” Lâm Trăn chưa từng yêu quý danh dự của mình như hôm nay: “Có chị gái nhỏ ở đây nên chúng ta phải ăn nói văn minh lịch sự.”
Lâm Trăn chợt có một ý tưởng, cậu lấy quả nade cuối cùng ra, rút kíp: “Chị gái nhỏ, chị có nhớ lần thứ hai chúng ta gặp nhau nó lạnh như nào không?”
Tô Mộ Mộc lập tức hiểu ngay, không ngờ Treetreetwo vẫn còn ghi hận. Cô cười nói: “Rồi rồi rồi, muốn làm gì làm đi.”
Sau tiếng ầm rung hết màng nhĩ chính là cảnh Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn thành hộp, màn hình xếp hạng hiện lên con số 2, đen thôi đỏ quên đi.
Sau khi thoát ra, Tô Mộ Mộc chơi với Treetreetwo thêm mấy trận nữa chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì tỉ lệ ăn gà của hai người rất cao. Khi Tô Mộ Mộc đang chơi sung sướng thì lại nhận được điện thoại từ quản lý.
Điện thoại vừa được kết nối đã vọng ra tiếng hò hét của Quan Hi.
“Tô Mộ Mộc! Cô xem Weibo đi!!”
Nhận thấy sự xúc động của Quan Hi, Tô Mộ Mộc biết ngay là có biến. Cô bất đắc dĩ nói với Treetreetwo trong game: “Ngại quá, tôi nghỉ đây.”
“Ơ? Trận này vừa mới bắt đầu mà.”
“Tôi có việc gấp.” Tô Mộ Mộc vừa vứt đồ vừa nói: “Tôi ném đồ ở ngoài cho cậu, nhớ tới lấy nha.”
Lâm Trăn buồn bã nói: “Chị đi làm việc của mình đi, em cầm di sản và ý chí của chị đi ăn gà.”
“Ha ha, cậu sẽ làm được.” Tô Mộ Mộc tin Treetreetwo có khả năng đó: “Có dịp lần sau chúng ta chơi tiếp.”
“Được!”
Tô Mộ Mộc rời khỏi trò chơi, cố giữ vững tinh thần hỏi: “Weibo thế nào?”
“Đừng bảo là có người bôi nhọ em nha? Không đúng, em là diễn viên hạng bét thì đáng để ai mất công đi bôi nhọ. Chẳng lẽ là cái đoàn phim đá em xảy ra sự cố gì rồi hả?”
Quan Hi nói rất nặng nề: “Xem tài khoản phụ của cô đi.”
Nghe cái giọng tan lòng nát dạ của Quan Hi, Tô Mộ Mộc vừa lo lắng thấp thỏm lượn vào Weibo vừa thì thào: “Chẳng lẽ tài khoản phụ của mình bị lộ rồi hả? Cái đó thì có sao, bây giờ ngôi sao tạo tài khoản phụ… Ôi mẹ ơi!!! Sao lại có nhiều lượt chia sẻ vậy!!!”
“Một trăm hai mươi nghìn lượt chia sẻ, tám mươi nghìn bình luận, fan tăng lên ba mươi nghìn.” Tô Mộ Mộc tròn mắt nhìn đống số liệu, cô nàng hạng bét trong suốt bắt đầu run rẩy.
“Tấm hình tư thế xem phim độc đáo của cô nổi lên.”
“…”
“Đứng đầu lượt tìm kiếm.”
“…”
Quan Hi bóp trán, bất đắc dĩ nói: “Sắp xếp bao nhiêu kế hoạch để tuyên truyền cho cô vậy mà cuối cùng lại chẳng bằng một lần vô tâm trồng liễu, liễu thành cây.”
“Mẹ Quan…”
“Sao?” Bây giờ ruột gan Quan Hi đang đau muốn chết nên không rảnh quan tâm tới cái biệt danh kia nữa.
“Tim em đau quá!” Tim Tô Mộ Mộc nhỏ máu nhìn hơn một trăm nghìn lượt chia sẻ.
“Tim anh cũng đau!!” Quan Hi rên cùng với Tô Mộ Mộc, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là một quản lý nên sự chuyên nghiệp đã giúp anh ta bình tĩnh lại và trong đầu đã nghĩ ra được rất nhiều kế hoạch, không thể bỏ qua một cơ hội quảng bá tốt thế này được: “Hay là chúng ta thuận nước đẩy thuyền, công khai thân phận của chủ tài khoản phụ này ra đi.”
Tô Mộ Mộc do dự: “Uầy, cái tài khoản phụ của em có nhiều câu nói gây sốc lắm.”
“…” Tim Quan Hi run lên: “Cô đã viết những gì?”
“Nói chung là oán trời, trách đất, hận bạn chơi game á.”
“…”
Nếu tài khoản phụ của Tô Mộ Mộc thuộc về một người bình thường thì những câu nói đó chỉ là những cảm xúc khó chịu và và lời oán trách nho nhỏ… Nhưng nó mà là tài khoản của một nhân vật công chúng thì lại là chuyện khác.
Người ngoài đang cầm máy ảnh theo dõi từng lời nói và hành động của họ.
Dường như Quan Hi đang nhớ tới những phát ngôn kinh người của Tô Mộ Mộc, anh ta vội vàng nói: “Giấu cái đuôi của cô cho kỹ vào, nếu không được nữa thì cô tạo thêm một tài khoản phụ khác đi.”
“Mệt tim ghê.”
“Rồi rồi, cô ý tứ chút thôi là được. Đừng để mọi người nghĩ hai cái tài khoản liên quan tới nhau đề phòng cô còn chưa kịp đỏ thì đã đen.”
“Em biết rồi.” Tô Mộ Mộc bổ sung: “Anh Quan lo hơi quá, phải đỏ trước thì mới có tư cách đen.”
“…” Quan Hi nghẹn họng vì Tô Mộ Mộc nói quá đúng.
Những ngẫm lại anh ta vẫn thấy không yên tâm: “Tốt nhất cô nên điều chỉnh cái tài khoản này lại,
“Ờ.”
Tô Mộ Mộc cúp điện thoại chưa được bao lâu thì tin nhắn của Du Từ Từ đã bay tới.
Từ Từ YO: Nãy giờ gọi cậu mà máy cứ bận suốt, ông chú họ Quan hả?
Tô Mộ Mộc: Đúng rồi, vì chuyện Weibo ấy.
Từ Từ YO: Tớ xem cái Weibo đó rồi, cậu được nha. Ha ha, một trăm nghìn lượt chia sẻ, chậc chậc, dáng người ngày càng đẹp.
Tô Mộ Mộc: Đừng nói nữa, tài khoản phụ đột nhiên nổi tiếng, thậm chí còn nổi hơn cả tài khoản chính nên tớ đang đau lòng đây.
Từ Từ YO: Ha ha ha, sau này tài khoản chính của cậu cũng thế thôi!
Tô Mộ Mộc: 【Cảm động 】 Người tớ cần nhất chính là cô bạn thân tinh ý như cậu đấy.
Từ Từ YO: Tớ thấy vết bầm trên đùi cậu, sao thế?
Tô Mộ Mộc” Va chạm lúc tập nhảy, suy cho cùng thì tớ cũng không phải là dân chuyên nghiệp.
Mấy phút sau Du Từ Từ mới gửi tới mấy cái mặt khóc.
Từ Từ YO: Moa moa, vất vả quá.
Từ Từ YO: Mộ Mộc, sau chuyện này cậu có muốn bắt đầu lại không? Làm diễn viên thì có gì hay, mệt mỏi nhưng cuối cùng chẳng có gì.
Tô Mộ Mộc: Dừng, tớ vừa đặt ra một mục tiêu là hạng 2! Đăng trong vòng bạn bè đấy! Cậu muốn tớ tự vả mặt mình à?
Từ Từ YO: Rồi, chờ cậu thành ngôi sao lớn tớ sẽ đi khắp nơi khoe khoang mình có cô bạn thân là ngôi sao!
= Bạn thích thì bạn làm dải phân cách thôi =
Chủ đề #Tôi có tư thế xem phim độc đáo# của Tô Mộ Mộc vẫn còn nổi, mọi người kéo nhau bắt chước ầm ầm, có người đội mèo lên đầu xem phim và cũng có người nhón chân múa bale xem phim.
Lúc Lâm Trăn xem Weibo có trông thấy chủ đề đó, cậu đột nhiên nổi hứng đăng một cái Weibo.
Tôi cũng có tư thế xem phim độc đáo này, 【kiêu ngạo 】 【kiêu ngạo 】.
Lâm Trăn đăng kèm tấm hình mình đang trực tiếp xem phim và các fan xem phim cùng cậu, trong hình chỉ có bóng lưng của một chàng trai, mái tóc ngắn gọn gàng tươm tất và sống lưng cao gầy thẳng tắp.
Thế giới lớn cỡ nào thì vẫn có những cách đặc biệt nào đó để hai người gặp nhau.
Trong bóng tối, hai người không hẹn mà gặp.
— Hết chương 10 —
Màn kịch nhỏ
Lâm Trăn: Chúng ta phải ăn nói văn minh lịch sự
Tô Mộ Mộc: OJBK!
Lâm Trăn: 【Giật mình ngu người 】
Tác giả nhắn nhủ
Bộ phận giật tít UC nam chính mỉa mai chính là bè lũ thích tạo tin giật gân trên UC. Bọn họ hay để mấy cái tiêu đề kiểu ‘Kinh hoàng! 300 nghìn người trong nước nổi điên!’, ‘Kinh hoàng! Bí mật khiến cho 99,9% người kinh ngạc’ ấy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Nghe quả dưa chuột áo vàng nói xong, Tô Mộ Mộc nổi cáu. Thua thì không thành vấn đề nhưng thua bởi quả dưa chuột này thì cô không phục!
“Hà hà, anh đã bảo mà thấy không em gái, ngoan ngoãn nghe lời anh thì chúng ta chắc chắn sẽ ăn gà.” Có thể thấy là tên đó đang khoe khoang với em gái cùng đội.
Lâm Trăn khinh thường tặc lưỡi, cậu lắc ngón tay nói: “Em ngứa tay ghê.”
【Có ai nhớ lần trước Thụ Ca tặc lưỡi xong đã xảy ra chuyện gì không? 】
【Bo cuối 1V4, đối phương bị giết xong đã nằm dưới đất mắng anh ấy dùng hack 】
【Tôi cảm thấy cậu bạn nhỏ này ỷ có bo phù hộ đứng đó to mồm với Thụ Ca thế này có vẻ hơi ngây thơ 】
Lâm Trăn hỏi: “Chị còn nade* không?”
(*) Nade (Grenade): Lựu đạn
“Còn.” Treetreetwo chưa nói câu tiếp theo thì cô đã thả nade xuống đất.
Lâm Trăn bảo: “Em dùng nade nổ bọn họ ra, chị tranh thủ nổ súng nhé.”
Mắt Tô Mộ Mộc sáng lên, ý hay!
“Được, chỉ cần cậu nắm được đầu nó ra thì tôi đảm bảo sẽ bắn gục.”
Lâm Trăn cười cười: “Em tin chị chắc chắn sẽ làm được.”
Lời cậu nói như cơn gió mát thổi qua nụ cười trên môi Tô Mộ Mộc.
Tô Mộ Mộc thích người tin tưởng đồng đội của mình như Treetreetwo hơn là cái loại chưa vào trận đã làm ầm lên, chẳng những không tin vào đồng đội mà còn ác ý chỉ trích người chơi nữ.
Dùng nade để ép đối thủ ra khỏi nơi ẩn nấp là chiến thuật thường được dùng ở bo cuối, vì sát thương của lưu đạn rất cao, chỉ cần một quả là đủ để cắn sạch máu. Nếu nade rơi ngay bên cạnh thì người chơi phải chủ động chạy khỏi phạm vi nổ.
Thỉnh thoảng bo cuối sẽ xuất hiện tình trạng hai bên liên tục ném nade về phía đối phương, dân gian người ta gọi là trận chiến nổ banh xác.
Đương nhiên, người sử dụng nade phải linh hoạt, yêu cầu độ chính xác cao khi ném với khoảng cách xa vì một khi làm không tốt thì kẻ phải chết chính là người nhà mình.
Treetreetwo rút kíp nổ và thao tác vung tay ném đi nhanh, chuẩn, tàn nhẫn đáp thẳng xuống vị trí trốn của tên to mồm kia, dưa chuột nghe thấy tiếng nade lập tức chạy ra.
Tô Mộ Mộc đã giơ sẵn súng lập tức bóp cò bắn gục, dưa chuột bò dưới đất gắt gỏng chửi đồng đội—–” Cô làm cái gì vậy? Đứng trơ mắt nhìn tôi chết à?”
“Mẹ nó, lúc đối phương nổ súng anh không biết bắn theo à?”
“Đám con gái mấy người không biết chơi thì đừng có chơi! Bó chân bó tay!”
Nghe được những lời ấy, cả Tô Mộ Mộc cũng không chịu nổi nữa là cô bé bị mắng bên kia. Cô mở mic lên bảo: “Bạn gái ơi đừng cử động, tôi không bắn bạn đâu, tôi có lời muốn nói với đồng đội của bạn.”
Em gái kia thật sự nghe lời Tô Mộ Mộc, cô bé còn làm động tác giơ tay lên tỏ ý đầu hàng rồi đứng đó chôn chân nhìn đồng đội đang gục bên cạnh mình.
“Cám ơn.” Tô Mộ Mộc nói với cô bé rồi cầm chảo bước tới nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì lại cất vào. Chảo là vật đầu tiên cô dùng để giết chết Treetreetwo, có ý nghĩa kỉ niệm! Dùng cho quả dưa chuột này thì phí của giời!
Tô Mộ Mộc ngồi xuống đất bắt đầu đấm: “Đừng có mà xem thường con gái.”
Trong trò chơi này, ngoài súng ra thì nắm đấm, chảo, xà beng và đao lớn cũng là những vũ khí có thể giết địch. Vừa mới đáp đất chưa nhặt được súng thì hai người chơi thường sẽ đấm tay đôi với nhau, sử sách gọi là nắm đấm vàng.
Nicetree đấm chết Six666.
Sau khi giết tên đó xong, Tô Mộ Mộc đang định mở mic nói chuyện với em gái kia thì cô bé đã hí hửng gọi: “Bạn gái ơi!!! Yêu bạn quá à! CALL* cho bạn này! Tôi nhịn thằng ngu này nãy giờ rồi đấy!”
(*) CALL: Giơ ngón cái và ngón út lên tạo thành hình điện thoại, đó cũng là cách ra hiệu số 6 bằng tay, ý nghĩa tương tự 6.
“Cả buổi cứ bô lô ba la vênh váo ghê lắm, làm như mình hơn người, ban nãy còn trách tôi cướp mất mạng của nó cơ!”
“Nếu ác ý tấn công đồng đội không bị ban ID* thì tôi đã cho nó một phát rồi!”
(*) Ban ID: Chặn tài khoản.
Tô Mộ Mộc: “…”
Lâm Trăn: “…”
Lâm Trăn cười nói: “Chị gái nhỏ ơi, đây là… Chị em thất lạc lâu năm của chị hả?”
Tô Mộ Mộc cũng dở khóc dở cười, quả dưa chuột áo vàng này chơi game quá thất bại.
Cô nàng kia vừa nói xong thì ba người lẳng lặng cầm súng đứng giữa bo nhìn nhau.
【Chưa thấy cái bo cuối nào bình yên như này 】
【Đúng, ba người tán dóc với nhau hả? 】
Em gái kia lại lên tiếng: “Bây giờ làm gì đây? Một mình tôi thì không đấu lại hai người rồi, hay là hai người bắn tôi đi?”
“Bạn chờ đã, tôi bàn với đồng đội một chút.” Tô Mộ Mộc bỗng có một ý tưởng nhưng đây là trận đấu của hai người nên cô phải hỏi ý kiến của Treetreetwo.
“Không cần phải bàn đâu chị, em nghe lời chị hết.” Lâm Trăn đã đoán được Nicetree định bàn với mình chuyện gì.
“Em không quan tâm đến thắng thua, chị vui là được.”
Treetreetwo nói chuyện rất ngoan, thiếu điều gâu gâu thêm mấy tiếng.
Tô Mộ Mộc bị cậu chọc cười: “Cảm ơn cậu.”
“Bạn ơi, tôi với bạn mình sẽ rút lui.”
“Oa! Thật hả! Không ngờ tôi lại được ăn gà ha ha ha. Cảm ơn hai người! Moa moa da~”
Tô Mộ Mộc cười đáp lại một cái moa moa.
Lâm Trăn nghĩ tới nghĩ lui, cậu nhịn được, nhịn được… Nhưng đám fan kia thì không.
【Em muốn moa moa 】
【Em cũng muốn 】
【Cá chắc Thụ Ca cũng muốn 】
Lâm Trăn bác bỏ ba câu liền: “Tôi không hề, tôi không có, đừng nói bậy.”
Tô Mộ Mộc hỏi: “Thế bây giờ chúng ta ra ngoài bo hả?”
“OJ…” Nói được một nửa thì sửa lại: “OK.”
【Ban nãy Thụ Ca định đáp OJBK đúng không? Sao phút chót lại bỏ JB vậy? 】
【Kinh hoàng! Streamer bất lương bỗng chốc mất JB*! 】
(*) JB là cái ấy ấy của con trai á.
“Mấy người không vào bộ phận giật tít UC đúng là phí của giời.” Lâm Trăn chưa từng yêu quý danh dự của mình như hôm nay: “Có chị gái nhỏ ở đây nên chúng ta phải ăn nói văn minh lịch sự.”
Lâm Trăn chợt có một ý tưởng, cậu lấy quả nade cuối cùng ra, rút kíp: “Chị gái nhỏ, chị có nhớ lần thứ hai chúng ta gặp nhau nó lạnh như nào không?”
Tô Mộ Mộc lập tức hiểu ngay, không ngờ Treetreetwo vẫn còn ghi hận. Cô cười nói: “Rồi rồi rồi, muốn làm gì làm đi.”
Sau tiếng ầm rung hết màng nhĩ chính là cảnh Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn thành hộp, màn hình xếp hạng hiện lên con số 2, đen thôi đỏ quên đi.
Sau khi thoát ra, Tô Mộ Mộc chơi với Treetreetwo thêm mấy trận nữa chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì tỉ lệ ăn gà của hai người rất cao. Khi Tô Mộ Mộc đang chơi sung sướng thì lại nhận được điện thoại từ quản lý.
Điện thoại vừa được kết nối đã vọng ra tiếng hò hét của Quan Hi.
“Tô Mộ Mộc! Cô xem Weibo đi!!”
Nhận thấy sự xúc động của Quan Hi, Tô Mộ Mộc biết ngay là có biến. Cô bất đắc dĩ nói với Treetreetwo trong game: “Ngại quá, tôi nghỉ đây.”
“Ơ? Trận này vừa mới bắt đầu mà.”
“Tôi có việc gấp.” Tô Mộ Mộc vừa vứt đồ vừa nói: “Tôi ném đồ ở ngoài cho cậu, nhớ tới lấy nha.”
Lâm Trăn buồn bã nói: “Chị đi làm việc của mình đi, em cầm di sản và ý chí của chị đi ăn gà.”
“Ha ha, cậu sẽ làm được.” Tô Mộ Mộc tin Treetreetwo có khả năng đó: “Có dịp lần sau chúng ta chơi tiếp.”
“Được!”
Tô Mộ Mộc rời khỏi trò chơi, cố giữ vững tinh thần hỏi: “Weibo thế nào?”
“Đừng bảo là có người bôi nhọ em nha? Không đúng, em là diễn viên hạng bét thì đáng để ai mất công đi bôi nhọ. Chẳng lẽ là cái đoàn phim đá em xảy ra sự cố gì rồi hả?”
Quan Hi nói rất nặng nề: “Xem tài khoản phụ của cô đi.”
Nghe cái giọng tan lòng nát dạ của Quan Hi, Tô Mộ Mộc vừa lo lắng thấp thỏm lượn vào Weibo vừa thì thào: “Chẳng lẽ tài khoản phụ của mình bị lộ rồi hả? Cái đó thì có sao, bây giờ ngôi sao tạo tài khoản phụ… Ôi mẹ ơi!!! Sao lại có nhiều lượt chia sẻ vậy!!!”
“Một trăm hai mươi nghìn lượt chia sẻ, tám mươi nghìn bình luận, fan tăng lên ba mươi nghìn.” Tô Mộ Mộc tròn mắt nhìn đống số liệu, cô nàng hạng bét trong suốt bắt đầu run rẩy.
“Tấm hình tư thế xem phim độc đáo của cô nổi lên.”
“…”
“Đứng đầu lượt tìm kiếm.”
“…”
Quan Hi bóp trán, bất đắc dĩ nói: “Sắp xếp bao nhiêu kế hoạch để tuyên truyền cho cô vậy mà cuối cùng lại chẳng bằng một lần vô tâm trồng liễu, liễu thành cây.”
“Mẹ Quan…”
“Sao?” Bây giờ ruột gan Quan Hi đang đau muốn chết nên không rảnh quan tâm tới cái biệt danh kia nữa.
“Tim em đau quá!” Tim Tô Mộ Mộc nhỏ máu nhìn hơn một trăm nghìn lượt chia sẻ.
“Tim anh cũng đau!!” Quan Hi rên cùng với Tô Mộ Mộc, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là một quản lý nên sự chuyên nghiệp đã giúp anh ta bình tĩnh lại và trong đầu đã nghĩ ra được rất nhiều kế hoạch, không thể bỏ qua một cơ hội quảng bá tốt thế này được: “Hay là chúng ta thuận nước đẩy thuyền, công khai thân phận của chủ tài khoản phụ này ra đi.”
Tô Mộ Mộc do dự: “Uầy, cái tài khoản phụ của em có nhiều câu nói gây sốc lắm.”
“…” Tim Quan Hi run lên: “Cô đã viết những gì?”
“Nói chung là oán trời, trách đất, hận bạn chơi game á.”
“…”
Nếu tài khoản phụ của Tô Mộ Mộc thuộc về một người bình thường thì những câu nói đó chỉ là những cảm xúc khó chịu và và lời oán trách nho nhỏ… Nhưng nó mà là tài khoản của một nhân vật công chúng thì lại là chuyện khác.
Người ngoài đang cầm máy ảnh theo dõi từng lời nói và hành động của họ.
Dường như Quan Hi đang nhớ tới những phát ngôn kinh người của Tô Mộ Mộc, anh ta vội vàng nói: “Giấu cái đuôi của cô cho kỹ vào, nếu không được nữa thì cô tạo thêm một tài khoản phụ khác đi.”
“Mệt tim ghê.”
“Rồi rồi, cô ý tứ chút thôi là được. Đừng để mọi người nghĩ hai cái tài khoản liên quan tới nhau đề phòng cô còn chưa kịp đỏ thì đã đen.”
“Em biết rồi.” Tô Mộ Mộc bổ sung: “Anh Quan lo hơi quá, phải đỏ trước thì mới có tư cách đen.”
“…” Quan Hi nghẹn họng vì Tô Mộ Mộc nói quá đúng.
Những ngẫm lại anh ta vẫn thấy không yên tâm: “Tốt nhất cô nên điều chỉnh cái tài khoản này lại,
“Ờ.”
Tô Mộ Mộc cúp điện thoại chưa được bao lâu thì tin nhắn của Du Từ Từ đã bay tới.
Từ Từ YO: Nãy giờ gọi cậu mà máy cứ bận suốt, ông chú họ Quan hả?
Tô Mộ Mộc: Đúng rồi, vì chuyện Weibo ấy.
Từ Từ YO: Tớ xem cái Weibo đó rồi, cậu được nha. Ha ha, một trăm nghìn lượt chia sẻ, chậc chậc, dáng người ngày càng đẹp.
Tô Mộ Mộc: Đừng nói nữa, tài khoản phụ đột nhiên nổi tiếng, thậm chí còn nổi hơn cả tài khoản chính nên tớ đang đau lòng đây.
Từ Từ YO: Ha ha ha, sau này tài khoản chính của cậu cũng thế thôi!
Tô Mộ Mộc: 【Cảm động 】 Người tớ cần nhất chính là cô bạn thân tinh ý như cậu đấy.
Từ Từ YO: Tớ thấy vết bầm trên đùi cậu, sao thế?
Tô Mộ Mộc” Va chạm lúc tập nhảy, suy cho cùng thì tớ cũng không phải là dân chuyên nghiệp.
Mấy phút sau Du Từ Từ mới gửi tới mấy cái mặt khóc.
Từ Từ YO: Moa moa, vất vả quá.
Từ Từ YO: Mộ Mộc, sau chuyện này cậu có muốn bắt đầu lại không? Làm diễn viên thì có gì hay, mệt mỏi nhưng cuối cùng chẳng có gì.
Tô Mộ Mộc: Dừng, tớ vừa đặt ra một mục tiêu là hạng 2! Đăng trong vòng bạn bè đấy! Cậu muốn tớ tự vả mặt mình à?
Từ Từ YO: Rồi, chờ cậu thành ngôi sao lớn tớ sẽ đi khắp nơi khoe khoang mình có cô bạn thân là ngôi sao!
= Bạn thích thì bạn làm dải phân cách thôi =
Chủ đề #Tôi có tư thế xem phim độc đáo# của Tô Mộ Mộc vẫn còn nổi, mọi người kéo nhau bắt chước ầm ầm, có người đội mèo lên đầu xem phim và cũng có người nhón chân múa bale xem phim.
Lúc Lâm Trăn xem Weibo có trông thấy chủ đề đó, cậu đột nhiên nổi hứng đăng một cái Weibo.
Tôi cũng có tư thế xem phim độc đáo này, 【kiêu ngạo 】 【kiêu ngạo 】.
Lâm Trăn đăng kèm tấm hình mình đang trực tiếp xem phim và các fan xem phim cùng cậu, trong hình chỉ có bóng lưng của một chàng trai, mái tóc ngắn gọn gàng tươm tất và sống lưng cao gầy thẳng tắp.
Thế giới lớn cỡ nào thì vẫn có những cách đặc biệt nào đó để hai người gặp nhau.
Trong bóng tối, hai người không hẹn mà gặp.
— Hết chương 10 —
Màn kịch nhỏ
Lâm Trăn: Chúng ta phải ăn nói văn minh lịch sự
Tô Mộ Mộc: OJBK!
Lâm Trăn: 【Giật mình ngu người 】
Tác giả nhắn nhủ
Bộ phận giật tít UC nam chính mỉa mai chính là bè lũ thích tạo tin giật gân trên UC. Bọn họ hay để mấy cái tiêu đề kiểu ‘Kinh hoàng! 300 nghìn người trong nước nổi điên!’, ‘Kinh hoàng! Bí mật khiến cho 99,9% người kinh ngạc’ ấy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook