Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-33
Chương 33: Em biết rồi nhưng em không có nói đâu
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
《Đêm nay chạy trốn thôi! 》 kết hợp với những điểm đặc sắc trong PUBG, dùng địa hình dã ngoại để dựng thành ngoại cảnh, khách mời được chia 2 người một nhóm xuất phát đi tìm vũ khí, đánh bại đối thủ, tìm những manh mối được giấu trong thính và tập hợp đủ mật mã trong cả bảy thính đi giải câu đố để lấy được chìa khóa qua màn mở ra cánh cửa bí ẩn.
Trong quá trình chơi, tổ chương trình sẽ cho người áo đen vào để gây rối nhiệm vụ của khách mời.
Trước khi ghi hình, tất cả mọi người tập trung một chỗ để chuẩn bị. Đạo diễn cầm loa nhấn mạnh lại sự an toàn trong quá trình ghi hình.
Đây là lần đầu được thấy khung cảnh ghi hình nên Lâm Trăn khá là thích thú, hai mắt cứ đảo quanh, cái gì cũng mới lạ. Khi Tô Mộ Mộc vào phim trường, đập vào mắt cô chính là Lâm Trăn trông cứ như con nít.
“Chào đàn chị.”
Hai mắt Lâm Trăn như xài hack, cô vừa mới bước vào vài giây thì cậu đã tự động đến gần rồi chủ động tiến lên chào hỏi.
Hôm nay Tô Mộ Mộc mặc bộ đồ rằn ri, ăn mặc đơn giản là thế nhưng lại phô bày được dáng người thon thả mềm mại không bỏ sót phần nào, mái tóc dài được uốn nhẹ tôn lên gương mặt xinh xắn nhưng không làm mất đi vẻ quyến rũ đầy sức hấp dẫn không thể chối từ.
“Chào, lần đầu vào đoàn quay đã quen chưa?” Tô Mộ Mộc trông thấy vẻ tò mò của Lâm Trăn ban nãy bèn nghĩ đến bản thân mình trong lần đầu vào đoàn, lúc đó cứ như được vào khu vườn của bà Lưu ngoại vậy, cái gì cũng mới cái nào cũng lạ.
“Em thấy rất vui, tới lúc đó mong chị có thể chỉ bảo em nhiều hơn.”
Đối mặt với bao nhiêu ống kính và hàng chục hàng trăm staff nhưng Lâm Trăn hoàn toàn không bị luống cuống tí nào.
Dứt lời, Lâm Trăn cười ha ha khen: “Hôm nay đàn chị đẹp quá.”
“Cậu cũng đẹp trai lắm.” Tô Mộ Mộc quan sát Lâm Trăn, màu bộ đồ rằn ri rất hợp với cậu, nhất là đôi giày leo núi và đôi chân dài kia, đã đẹp trai rồi còn ngầu.
Lâm Trăn được khen xong hai mắt sáng rỡ, nếu người cũng có hình dáng động vật thì cô nghĩ mình có thể thấy hai tai và đuôi cậu đang vểnh lên.
Nhưng Tô Mộ Mộc chợt nhớ tới lần cô hỏi cảm nghĩ của cậu về ‘đàn chị’, rõ ràng lúc đó thằng nhóc này không nhắc tới chữ xinh đẹp nào, hừ, tới lúc gặp nhau thì ngoan ngoãn hơn, miệng cũng ngọt hơn nhiều.
“Chị Mộ Mộc, em tới bôi thuốc màu cho chị này.” Cô bé trang điểm chạy tới: “Tốt ghê, em với chị lại cùng nhóm, em lại được trang điểm cho người đẹp rồi.”
“Mấy tháng rồi không gặp mà em vẫn ngọt ngào quá nha.” Tô Mộ Mộc cười nói. Vì có sẵn tình bạn từ mùa 1 nên Tô Mộ Mộc và cô bé nói chuyện rất vui.
“Vậy cũng phải xem coi gặp ai thì mới ngọt được.” Cô bé cười hì hì vừa vẽ cho Tô Mộ Mộc vừa nói: “Bỏ thêm ít thứ vào thuốc màu có thể chống muỗi nên khách mời nào cũng phải bôi.”
“Ừ, đừng lo, em có lòng quá.” Tô Mộ Mộc biết cô bé giải thích vì lo rằng cô không muốn bôi nguyên vệt thuốc màu lên mặt, lên hình sẽ bị xấu.
Cô bé bực bội nói: “Chỉ có chị Mộ Mộc dễ tính tôi, ban nãy lúc em vẽ cho Hồng Giai Tư cô ta cứ la làng than xấu suốt.”
“Chỉ được nói như thế trước mặt chị thôi nhé, biết chưa.” Tô Mộ Mộc vỗ tay cô nàng.
“Em biết rồi.” Cô bé làm mặt xấu, đang định chuyển sang bôi cho Lâm Trăn thì chợt thấy anh chàng này quen quen: “Ô, đây là anh chàng soái ca ở khách sạn hôm đó mà?”
Lâm Trăn: “Khách sạn?”
Tô Mộ Mộc biến sắc, cô định ngăn lại nhưng đã trễ.
“Đúng rồi, lúc đó chị Mộ Mộc còn chạy tới xem anh nhận thưởng nữa đấy.”
Ánh mắt Lâm Trăn nhìn về phía Tô Mộ Mộc sáng rỡ và ẩn chứa sự chờ mong.
Đúng lúc có staff chạy tới gọi cô bé trang điểm đi nên cô nàng nhét cọ và lọ thuốc màu vào tay Tô Mộ Mộc: “Chị Mộ Mộc, chị vẽ giùm anh chàng đẹp trai này nha. Em có việc phải đi trước, lát nữa vẽ xong thì đưa cho em nhé, cảm ơn chị nhiều.”
Vừa nói hết câu đã vội vàng bỏ đi.
Tô Mộ Mộc cầm cọ liếc nhìn chàng trai cao dong dỏng kia: “Để chị vẽ cho cậu nhé.”
“Dạ.” Giọng Lâm Trăn có vẻ vui sướng: “Đàn chị, hôm em nhận thưởng chị có đi xem hả?”
Tay cầm cọ khựng lại, chủ nó nở một nụ cười lấy lệ rồi tiếp tục vẽ cho Lâm Trăn như chưa có gì xảy ra.
“Đúng vậy, khi đó đoàn ghi hình ở ngay khách sạn, chị thấy ngoài sảnh đông vui nên đi xem thử. Sao? Khi đó cậu đang đứng trên sân khấu nhận giải à?”
Rõ ràng lúc đó Tô Mộ Mộc chạy tới vì Lâm Trăn mà bây giờ lại làm bộ không biết, đoán chừng đang chột dạ sợ bị lộ nên vừa nói xong tập tức cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cổ Lâm Trăn, nhìn hoài nhìn mãi. Trông… Ừm, xương quai xanh của thằng nhóc này cũng đẹp phết.
Ấy không đúng! Cô đang nghĩ linh tinh gì thế này!
Tô Mộ Mộc đang bận thả hồn đi xa thì Lâm Trăn rầu rĩ nói: “Đàn chị ơi, chị vẽ lên miệng em rồi.”
“Á!” Tô Mộ Mộc ngước mắt lên nhìn, đúng là cọ vẽ đã chạm đến khóe miệng Lâm Trăn, cô luôn miệng nói: “Uầy ngại quá ngại quá.”
Lâm Trăn cười cười bảo không sao, hơn nữa cậu cũng không hỏi chuyện nhận giải lần đó nữa mà sầu não bảo: “Đàn chị, chị mất tập trung thế này có khi vẽ mặt em thành mặt mèo đấy, thế thì ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của em lắm.”
“Vẽ thành mặt mèo cũng chẳng ảnh hưởng gì tới độ đẹp trai của cậu đâu nên yên tâm đi, vẫn còn rất rất nhiều con gái thích cậu mà.”
“Vậy đàn chị có thích không?”
Tô Mộ Mộc chấm cọ vẽ lên chóp mũi cậu rồi ngừng cười, cảnh cáo: “Đừng có dùng mấy cái chiêu trò cua gái đó ở chỗ chị.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Lâm Trăn hơi căng thẳng và uất ức: “Em, em đâu có…”
“Em đâu có làm vậy với cô gái nào đâu.” Lâm Trăn nhấn mạnh.
Vẻ mặt cậu rất chân thành, chân thành tơi nỗi Tô Mộ Mộc không dám hạch hỏi ý nghĩa của cái câu kia.
Cô cười nói: “Đùa cậu thôi, xem cậu sợ kìa, đàn em nhỏ ngây thơ ghê.”
Nghe cô nói xong, Lâm Trăn nhíu mày.
“Mộ Mộc.” Một khách mời cố định khác đi về phía Tô Mộ Mộc, nhiệt tình vỗ vai cô: “Lâu rồi không gặp em, càng ngày em càng rực rỡ ha.”
“Anh Đỗ, anh để ria mép từ khi nào thế, có vị đàn ông hơn nhiều nha.”
Nghệ sĩ chào hỏi với cô tên là Đỗ Tử Lê, năm nay gần ba mươi tuổi và phát triển theo hướng hình tượng lưu manh có văn hóa.
“Bộ phim sau cần nên nuôi trước cho các fan làm quen dần.” Đỗ Tử Lê nhìn về phía Lâm Trăn: “Đây là khách mời đặc biệt của tập này phải không, tên Lâm Trăn hả?”
Tô Mộ Mộc: “Dạ, là đàn em khóa dưới của em đấy. Đây là lần đầu tiên cậu ấy đi ghi hình nên không biết gì cả, phiền anh Đỗ quan tâm cậu ấy nhiều hơn nhé.”
“Ha ha ha, em đã lên tiếng rồi thì anh chắc chắn sẽ làm.” Đỗ Tử Lê nhìn Lâm Trăn không nói tiếng nào, trêu chọc: “Anh bạn nhỏ này sợ người lạ hả?”
Lâm Trăn thản nhiên nói: “Hơi hơi.”
Tô Mộ Mộc thấy thái độ của Lâm Trăn là lạ, cô không kìm lòng được nghĩ thầm mấy hôm nay Lâm Trăn trò chuyện với người trong đoàn vui vẻ lắm mà sao bây giờ lạnh lùng vậy, chẳng lẽ do khí thế của anh Đỗ Tử Lê mạnh mẽ quá hả? Nếu vậy thì có thể hiểu lí do Cây Nhỏ im lặng, có vài đạo diễn và nghệ sĩ có khí thế khủng bố dữ lắm, mười bước chân quanh họ lặng ngắt như tờ ấy.
Tô Mộ Mộc cầm hộp thuốc màu và cọ vẽ suy nghĩ vài giây rồi kéo tay Lâm Trăn nói: “Đàn em, phiền cậu trả lại cho cô bé kia giùm chị nhé, cảm ơn.”
Lâm Trăn: “Ò.”
Một lát sau, Tô Mộ Mộc và Đỗ Tử Lê bắt đầu trò chuyện. Bọn họ chỉ bàn về chuyện quay phim nên Lâm Trăn chẳng chen được câu nào.
Lâm Trăn đứng đó nhìn họ rất lâu, cậu sờ cằm nghĩ gì đó rồi lặng lẽ bỏ đi.
Khi chương trình bắt đầu ghi hình, sáu khách mời được chia thành 2 đội. Lâm Trăn, Đỗ Tử Lê và một nam khách mời khác đứng trước ba thùng thính và trong thùng thính chính là đồng đội của họ và vũ khí được chia ban đầu, bọn họ có thể chọn một trong các thùng để tìm đồng đội.
Thật ra đó chỉ là chiêu trò qua mắt của chương trình thôi vì các đội đã được chia sẵn, chọn đại một thùng thính để tìm thấy đồng đội chỉ là chi tiết tạo kịch tính thôi. Hơn nữa theo ý bên công ty trò chơi thì thắng lợi của trận đấu thành phải thuộc về Lâm Trăn. Ai đưa tiền thì người đó lớn nhất, ai lớn nhất thì có tiếng nói nhất mà.
Quá trình ghi hình và kết quả đã có sẵn kịch bản, tuy các nghệ sĩ chỉ diễn theo nhưng điểm kích thích ở đây là những biến cố không thể biết trước xảy ra trong quá trình đó.
Dù Lâm Trăn đã biết mình sẽ cùng đội với Tô Mộ Mộc, biết người trong thùng thính trước mặt chính là cô nhưng cậu vẫn cực kì chờ mong, đáy mắt cậu lấp ló vui sướng.
Được staff nhắc nhở, hai khách mời khác mở thùng thính của mình ra và ồ òa để tạo không khí cho chương trình rồi kéo đồng đội và lấy vũ khí ra ngoài.
Khi Lâm Trăn mở thùng thính ra, Tô Mộ Mộc cũng xốc dù bay mắc trên thùng lên để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Lâm Trăn hiện lên rất nhiều hình ảnh và tất cả là dáng vẻ cô dâu dỡ khăn voan trong các bộ phim thường chiếu trên TV, tuy khăn voăn của cô dâu màu đỏ còn dù thả xuống màu xanh nhưng nó vẫn khiến tim cậu đập cực nhanh.
Đầu Tô Mộ Mộc bị quấn rất nhiều băng vải, cô vừa gỡ băng vải trên đầu ra vừa phàn nàn: “Anh làm đạo cụ ơi, anh làm đạo cụ không có tâm gì hết, tại sao băng vải lại bị nhét khắp nơi trong thùng thế này!”
Lâm Trăn thấy vậy bèn đi tới giúp cô nhưng cậu càng gỡ càng buồn cười.
“Cậu cười gì thế.” Tô Mộ Mộc khó hiểu. Trong tiềm thức, cô chỉ cho rằng dáng vẻ nhếch nhác của mình trông quá xấu thôi.
Sự thật là Lâm Trăn đang nghĩ khoảnh khắc Tô Mộ Mộc ló đầu ra khỏi thùng xinh đẹp chẳng khác gì cô dâu nhưng cậu không tiện nói trong chương trình công khai nên lùi một bước, đổi sang một từ so sánh khác: “Quấn quá trời băng vải nhìn y chang xác ướp luôn.”
Tô Mộ Mộc giơ chảo lên uy hiếp: “Xin hãy chú ý cách dùng từ của cậu, chị không muốn giọt máu đầu tiên dính chảo đến từ đồng đội mình đâu.”
“Ế? Vũ khí của chúng ta là chảo à?” Lâm Trăn hết sức ngạc nhiên.
“Đúng, còn thêm đống bandage không có tâm của các thầy làm đạo cụ nữa.” Tô Mộ Mộc chỉ đống băng vải bọn họ vừa gỡ xuống.
Trong game thì chảo là vũ khí còn bandage là đồ cứu thương, tổ chương trình tinh tế dùng nó vào trò chơi này.
Tô Mộ Mộc nhìn sang vũ khí của hai đội bên cạnh rồi nghẹn lòng nhìn lại vũ khí của đội mình: Một cái chảo, một cây súng lục và mười cái bandage!
Thế là cô dí dỏm nói với mấy người ngoài khung hình: “Đạo diễn, chú không thể chỉnh bọn cháu vì đội cháu có một đại thần chơi game được. Ít ra thì đội anh Đỗ còn được cầm tiểu liên, đội kia còn cầm cả M16 cơ mà.”
“Không sao, mấy thứ khác chúng ta có thể loot trong trò chơi.” Lâm Trăn nháy mắt cười láu lỉnh, nói: “Nếu không được nữa thì đi cướp của đội khác.”
Lời cậu nói khiến Tô Mộ Mộc sửng sốt, dường như chỉ trong một giây họ đã vào trong game, trong tai nghe vang lên những lời đầy tự tin và gợi đòn của Cây Nhỏ.
“Không có xe hả? Không sao, cướp một chiếc có ngay.”
“Không có đạn á? Đừng lo, giết một đội lấy đồ giao hàng là có.”
“Hết máu? Sợ gì, cướp một đội nào đó là được, giao máu tha tội chết.”
Đó là những việc Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn thường làm khi chơi game, cực kì bá đạo.
Tô Mộ Mộc lấy lại tinh thần hỏi: “Cậu muốn cầm súng hay là chảo?” Vừa hết câu lập tức đề nghị: “Hay là cậu cầm súng đi, sát thương cao hơn chút.”
“Em cầm chảo.” Lâm Trăn lấy cái chảo trong tay cô, cười nói: “Cái chảo này khá đặc biệt.”
— Hết chương 33 —
Tác giả nhắn nhủ
Thật ra giáp của Tô Mộ Mộc đã bị bắn nát rồi, chỉ còn mỗi cái chảo bảo vệ thôi. Hôm nào Thụ Ca chịu hết nổi sẽ giật luôn cái chảo của cô ấy.
Editor: Chảo hẹn ước, chảo kỉ niệm mà, phải đặc biệt thoi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
《Đêm nay chạy trốn thôi! 》 kết hợp với những điểm đặc sắc trong PUBG, dùng địa hình dã ngoại để dựng thành ngoại cảnh, khách mời được chia 2 người một nhóm xuất phát đi tìm vũ khí, đánh bại đối thủ, tìm những manh mối được giấu trong thính và tập hợp đủ mật mã trong cả bảy thính đi giải câu đố để lấy được chìa khóa qua màn mở ra cánh cửa bí ẩn.
Trong quá trình chơi, tổ chương trình sẽ cho người áo đen vào để gây rối nhiệm vụ của khách mời.
Trước khi ghi hình, tất cả mọi người tập trung một chỗ để chuẩn bị. Đạo diễn cầm loa nhấn mạnh lại sự an toàn trong quá trình ghi hình.
Đây là lần đầu được thấy khung cảnh ghi hình nên Lâm Trăn khá là thích thú, hai mắt cứ đảo quanh, cái gì cũng mới lạ. Khi Tô Mộ Mộc vào phim trường, đập vào mắt cô chính là Lâm Trăn trông cứ như con nít.
“Chào đàn chị.”
Hai mắt Lâm Trăn như xài hack, cô vừa mới bước vào vài giây thì cậu đã tự động đến gần rồi chủ động tiến lên chào hỏi.
Hôm nay Tô Mộ Mộc mặc bộ đồ rằn ri, ăn mặc đơn giản là thế nhưng lại phô bày được dáng người thon thả mềm mại không bỏ sót phần nào, mái tóc dài được uốn nhẹ tôn lên gương mặt xinh xắn nhưng không làm mất đi vẻ quyến rũ đầy sức hấp dẫn không thể chối từ.
“Chào, lần đầu vào đoàn quay đã quen chưa?” Tô Mộ Mộc trông thấy vẻ tò mò của Lâm Trăn ban nãy bèn nghĩ đến bản thân mình trong lần đầu vào đoàn, lúc đó cứ như được vào khu vườn của bà Lưu ngoại vậy, cái gì cũng mới cái nào cũng lạ.
“Em thấy rất vui, tới lúc đó mong chị có thể chỉ bảo em nhiều hơn.”
Đối mặt với bao nhiêu ống kính và hàng chục hàng trăm staff nhưng Lâm Trăn hoàn toàn không bị luống cuống tí nào.
Dứt lời, Lâm Trăn cười ha ha khen: “Hôm nay đàn chị đẹp quá.”
“Cậu cũng đẹp trai lắm.” Tô Mộ Mộc quan sát Lâm Trăn, màu bộ đồ rằn ri rất hợp với cậu, nhất là đôi giày leo núi và đôi chân dài kia, đã đẹp trai rồi còn ngầu.
Lâm Trăn được khen xong hai mắt sáng rỡ, nếu người cũng có hình dáng động vật thì cô nghĩ mình có thể thấy hai tai và đuôi cậu đang vểnh lên.
Nhưng Tô Mộ Mộc chợt nhớ tới lần cô hỏi cảm nghĩ của cậu về ‘đàn chị’, rõ ràng lúc đó thằng nhóc này không nhắc tới chữ xinh đẹp nào, hừ, tới lúc gặp nhau thì ngoan ngoãn hơn, miệng cũng ngọt hơn nhiều.
“Chị Mộ Mộc, em tới bôi thuốc màu cho chị này.” Cô bé trang điểm chạy tới: “Tốt ghê, em với chị lại cùng nhóm, em lại được trang điểm cho người đẹp rồi.”
“Mấy tháng rồi không gặp mà em vẫn ngọt ngào quá nha.” Tô Mộ Mộc cười nói. Vì có sẵn tình bạn từ mùa 1 nên Tô Mộ Mộc và cô bé nói chuyện rất vui.
“Vậy cũng phải xem coi gặp ai thì mới ngọt được.” Cô bé cười hì hì vừa vẽ cho Tô Mộ Mộc vừa nói: “Bỏ thêm ít thứ vào thuốc màu có thể chống muỗi nên khách mời nào cũng phải bôi.”
“Ừ, đừng lo, em có lòng quá.” Tô Mộ Mộc biết cô bé giải thích vì lo rằng cô không muốn bôi nguyên vệt thuốc màu lên mặt, lên hình sẽ bị xấu.
Cô bé bực bội nói: “Chỉ có chị Mộ Mộc dễ tính tôi, ban nãy lúc em vẽ cho Hồng Giai Tư cô ta cứ la làng than xấu suốt.”
“Chỉ được nói như thế trước mặt chị thôi nhé, biết chưa.” Tô Mộ Mộc vỗ tay cô nàng.
“Em biết rồi.” Cô bé làm mặt xấu, đang định chuyển sang bôi cho Lâm Trăn thì chợt thấy anh chàng này quen quen: “Ô, đây là anh chàng soái ca ở khách sạn hôm đó mà?”
Lâm Trăn: “Khách sạn?”
Tô Mộ Mộc biến sắc, cô định ngăn lại nhưng đã trễ.
“Đúng rồi, lúc đó chị Mộ Mộc còn chạy tới xem anh nhận thưởng nữa đấy.”
Ánh mắt Lâm Trăn nhìn về phía Tô Mộ Mộc sáng rỡ và ẩn chứa sự chờ mong.
Đúng lúc có staff chạy tới gọi cô bé trang điểm đi nên cô nàng nhét cọ và lọ thuốc màu vào tay Tô Mộ Mộc: “Chị Mộ Mộc, chị vẽ giùm anh chàng đẹp trai này nha. Em có việc phải đi trước, lát nữa vẽ xong thì đưa cho em nhé, cảm ơn chị nhiều.”
Vừa nói hết câu đã vội vàng bỏ đi.
Tô Mộ Mộc cầm cọ liếc nhìn chàng trai cao dong dỏng kia: “Để chị vẽ cho cậu nhé.”
“Dạ.” Giọng Lâm Trăn có vẻ vui sướng: “Đàn chị, hôm em nhận thưởng chị có đi xem hả?”
Tay cầm cọ khựng lại, chủ nó nở một nụ cười lấy lệ rồi tiếp tục vẽ cho Lâm Trăn như chưa có gì xảy ra.
“Đúng vậy, khi đó đoàn ghi hình ở ngay khách sạn, chị thấy ngoài sảnh đông vui nên đi xem thử. Sao? Khi đó cậu đang đứng trên sân khấu nhận giải à?”
Rõ ràng lúc đó Tô Mộ Mộc chạy tới vì Lâm Trăn mà bây giờ lại làm bộ không biết, đoán chừng đang chột dạ sợ bị lộ nên vừa nói xong tập tức cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cổ Lâm Trăn, nhìn hoài nhìn mãi. Trông… Ừm, xương quai xanh của thằng nhóc này cũng đẹp phết.
Ấy không đúng! Cô đang nghĩ linh tinh gì thế này!
Tô Mộ Mộc đang bận thả hồn đi xa thì Lâm Trăn rầu rĩ nói: “Đàn chị ơi, chị vẽ lên miệng em rồi.”
“Á!” Tô Mộ Mộc ngước mắt lên nhìn, đúng là cọ vẽ đã chạm đến khóe miệng Lâm Trăn, cô luôn miệng nói: “Uầy ngại quá ngại quá.”
Lâm Trăn cười cười bảo không sao, hơn nữa cậu cũng không hỏi chuyện nhận giải lần đó nữa mà sầu não bảo: “Đàn chị, chị mất tập trung thế này có khi vẽ mặt em thành mặt mèo đấy, thế thì ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của em lắm.”
“Vẽ thành mặt mèo cũng chẳng ảnh hưởng gì tới độ đẹp trai của cậu đâu nên yên tâm đi, vẫn còn rất rất nhiều con gái thích cậu mà.”
“Vậy đàn chị có thích không?”
Tô Mộ Mộc chấm cọ vẽ lên chóp mũi cậu rồi ngừng cười, cảnh cáo: “Đừng có dùng mấy cái chiêu trò cua gái đó ở chỗ chị.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Lâm Trăn hơi căng thẳng và uất ức: “Em, em đâu có…”
“Em đâu có làm vậy với cô gái nào đâu.” Lâm Trăn nhấn mạnh.
Vẻ mặt cậu rất chân thành, chân thành tơi nỗi Tô Mộ Mộc không dám hạch hỏi ý nghĩa của cái câu kia.
Cô cười nói: “Đùa cậu thôi, xem cậu sợ kìa, đàn em nhỏ ngây thơ ghê.”
Nghe cô nói xong, Lâm Trăn nhíu mày.
“Mộ Mộc.” Một khách mời cố định khác đi về phía Tô Mộ Mộc, nhiệt tình vỗ vai cô: “Lâu rồi không gặp em, càng ngày em càng rực rỡ ha.”
“Anh Đỗ, anh để ria mép từ khi nào thế, có vị đàn ông hơn nhiều nha.”
Nghệ sĩ chào hỏi với cô tên là Đỗ Tử Lê, năm nay gần ba mươi tuổi và phát triển theo hướng hình tượng lưu manh có văn hóa.
“Bộ phim sau cần nên nuôi trước cho các fan làm quen dần.” Đỗ Tử Lê nhìn về phía Lâm Trăn: “Đây là khách mời đặc biệt của tập này phải không, tên Lâm Trăn hả?”
Tô Mộ Mộc: “Dạ, là đàn em khóa dưới của em đấy. Đây là lần đầu tiên cậu ấy đi ghi hình nên không biết gì cả, phiền anh Đỗ quan tâm cậu ấy nhiều hơn nhé.”
“Ha ha ha, em đã lên tiếng rồi thì anh chắc chắn sẽ làm.” Đỗ Tử Lê nhìn Lâm Trăn không nói tiếng nào, trêu chọc: “Anh bạn nhỏ này sợ người lạ hả?”
Lâm Trăn thản nhiên nói: “Hơi hơi.”
Tô Mộ Mộc thấy thái độ của Lâm Trăn là lạ, cô không kìm lòng được nghĩ thầm mấy hôm nay Lâm Trăn trò chuyện với người trong đoàn vui vẻ lắm mà sao bây giờ lạnh lùng vậy, chẳng lẽ do khí thế của anh Đỗ Tử Lê mạnh mẽ quá hả? Nếu vậy thì có thể hiểu lí do Cây Nhỏ im lặng, có vài đạo diễn và nghệ sĩ có khí thế khủng bố dữ lắm, mười bước chân quanh họ lặng ngắt như tờ ấy.
Tô Mộ Mộc cầm hộp thuốc màu và cọ vẽ suy nghĩ vài giây rồi kéo tay Lâm Trăn nói: “Đàn em, phiền cậu trả lại cho cô bé kia giùm chị nhé, cảm ơn.”
Lâm Trăn: “Ò.”
Một lát sau, Tô Mộ Mộc và Đỗ Tử Lê bắt đầu trò chuyện. Bọn họ chỉ bàn về chuyện quay phim nên Lâm Trăn chẳng chen được câu nào.
Lâm Trăn đứng đó nhìn họ rất lâu, cậu sờ cằm nghĩ gì đó rồi lặng lẽ bỏ đi.
Khi chương trình bắt đầu ghi hình, sáu khách mời được chia thành 2 đội. Lâm Trăn, Đỗ Tử Lê và một nam khách mời khác đứng trước ba thùng thính và trong thùng thính chính là đồng đội của họ và vũ khí được chia ban đầu, bọn họ có thể chọn một trong các thùng để tìm đồng đội.
Thật ra đó chỉ là chiêu trò qua mắt của chương trình thôi vì các đội đã được chia sẵn, chọn đại một thùng thính để tìm thấy đồng đội chỉ là chi tiết tạo kịch tính thôi. Hơn nữa theo ý bên công ty trò chơi thì thắng lợi của trận đấu thành phải thuộc về Lâm Trăn. Ai đưa tiền thì người đó lớn nhất, ai lớn nhất thì có tiếng nói nhất mà.
Quá trình ghi hình và kết quả đã có sẵn kịch bản, tuy các nghệ sĩ chỉ diễn theo nhưng điểm kích thích ở đây là những biến cố không thể biết trước xảy ra trong quá trình đó.
Dù Lâm Trăn đã biết mình sẽ cùng đội với Tô Mộ Mộc, biết người trong thùng thính trước mặt chính là cô nhưng cậu vẫn cực kì chờ mong, đáy mắt cậu lấp ló vui sướng.
Được staff nhắc nhở, hai khách mời khác mở thùng thính của mình ra và ồ òa để tạo không khí cho chương trình rồi kéo đồng đội và lấy vũ khí ra ngoài.
Khi Lâm Trăn mở thùng thính ra, Tô Mộ Mộc cũng xốc dù bay mắc trên thùng lên để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Lâm Trăn hiện lên rất nhiều hình ảnh và tất cả là dáng vẻ cô dâu dỡ khăn voan trong các bộ phim thường chiếu trên TV, tuy khăn voăn của cô dâu màu đỏ còn dù thả xuống màu xanh nhưng nó vẫn khiến tim cậu đập cực nhanh.
Đầu Tô Mộ Mộc bị quấn rất nhiều băng vải, cô vừa gỡ băng vải trên đầu ra vừa phàn nàn: “Anh làm đạo cụ ơi, anh làm đạo cụ không có tâm gì hết, tại sao băng vải lại bị nhét khắp nơi trong thùng thế này!”
Lâm Trăn thấy vậy bèn đi tới giúp cô nhưng cậu càng gỡ càng buồn cười.
“Cậu cười gì thế.” Tô Mộ Mộc khó hiểu. Trong tiềm thức, cô chỉ cho rằng dáng vẻ nhếch nhác của mình trông quá xấu thôi.
Sự thật là Lâm Trăn đang nghĩ khoảnh khắc Tô Mộ Mộc ló đầu ra khỏi thùng xinh đẹp chẳng khác gì cô dâu nhưng cậu không tiện nói trong chương trình công khai nên lùi một bước, đổi sang một từ so sánh khác: “Quấn quá trời băng vải nhìn y chang xác ướp luôn.”
Tô Mộ Mộc giơ chảo lên uy hiếp: “Xin hãy chú ý cách dùng từ của cậu, chị không muốn giọt máu đầu tiên dính chảo đến từ đồng đội mình đâu.”
“Ế? Vũ khí của chúng ta là chảo à?” Lâm Trăn hết sức ngạc nhiên.
“Đúng, còn thêm đống bandage không có tâm của các thầy làm đạo cụ nữa.” Tô Mộ Mộc chỉ đống băng vải bọn họ vừa gỡ xuống.
Trong game thì chảo là vũ khí còn bandage là đồ cứu thương, tổ chương trình tinh tế dùng nó vào trò chơi này.
Tô Mộ Mộc nhìn sang vũ khí của hai đội bên cạnh rồi nghẹn lòng nhìn lại vũ khí của đội mình: Một cái chảo, một cây súng lục và mười cái bandage!
Thế là cô dí dỏm nói với mấy người ngoài khung hình: “Đạo diễn, chú không thể chỉnh bọn cháu vì đội cháu có một đại thần chơi game được. Ít ra thì đội anh Đỗ còn được cầm tiểu liên, đội kia còn cầm cả M16 cơ mà.”
“Không sao, mấy thứ khác chúng ta có thể loot trong trò chơi.” Lâm Trăn nháy mắt cười láu lỉnh, nói: “Nếu không được nữa thì đi cướp của đội khác.”
Lời cậu nói khiến Tô Mộ Mộc sửng sốt, dường như chỉ trong một giây họ đã vào trong game, trong tai nghe vang lên những lời đầy tự tin và gợi đòn của Cây Nhỏ.
“Không có xe hả? Không sao, cướp một chiếc có ngay.”
“Không có đạn á? Đừng lo, giết một đội lấy đồ giao hàng là có.”
“Hết máu? Sợ gì, cướp một đội nào đó là được, giao máu tha tội chết.”
Đó là những việc Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn thường làm khi chơi game, cực kì bá đạo.
Tô Mộ Mộc lấy lại tinh thần hỏi: “Cậu muốn cầm súng hay là chảo?” Vừa hết câu lập tức đề nghị: “Hay là cậu cầm súng đi, sát thương cao hơn chút.”
“Em cầm chảo.” Lâm Trăn lấy cái chảo trong tay cô, cười nói: “Cái chảo này khá đặc biệt.”
— Hết chương 33 —
Tác giả nhắn nhủ
Thật ra giáp của Tô Mộ Mộc đã bị bắn nát rồi, chỉ còn mỗi cái chảo bảo vệ thôi. Hôm nào Thụ Ca chịu hết nổi sẽ giật luôn cái chảo của cô ấy.
Editor: Chảo hẹn ước, chảo kỉ niệm mà, phải đặc biệt thoi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook