Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-3
Chương 3: Ngàn dặm tặng đầu
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
“Tiếng súng của chị gái nhỏ ban nãy là tiếng SKS, để tôi tìm xem chị ấy đang ở đâu.”
Là một con chim già trong 【PUBG】, Lâm Trăn chỉ cần nghe là có thể đoán được loại súng và ước chừng được khoảng cách.
Chẳng mấy chốc lại có một tiếng súng vang lên, vẫn là SKS và thêm vào đó là cùng đến từ một hướng. Lâm Trăn có thể chắc chắn mười mươi người nổ súng chính là Nicetree.
“Đi thôi, tôi dẫn đám biến thái đói khát các cậu đi gặp chị gái nhỏ.”
【???Cái gì??!! Rõ ràng là anh muốn đi gặp chị gái nhỏ mà sao lại đổ lên đầu bọn em vậy!】
【Còn bảo bọn này là biến thái nữa!!】
“Ồ, thế tôi không đi nữa.” Lâm Trăn làm bộ làm tịch xoay sang hướng khác định đi.
Đám người xem ngừng giở trò nhây trong nháy mắt, ồn ào đòi đi tìm Nicetree.
Lâm Trăn lừa xong rồi vẫn còn ra vẻ, cậu ta vừa cẩn thận tiến vào thành phố vừa oán trách fan ngày nay thật khó hầu.
Lần này Lâm Trăn đã đổi từ cách bắn liều mạng thành giữ mạng để đẩy vào thành phố.
Liều mạng và giữ mạng là hai phong cách trái ngược nhau, nếu liều mạng là cố gắng xông pha tới cùng thì giữ mạng chính là cố gắng trốn núp và ẩn mình.
Đương nhiên Lâm Trăn không phải là một người chỉ biết giữ mạng nhưng cậu phải đi tìm Nicetree, nếu hất mặt lên cao quá thì biết đâu chừng còn chưa kịp tới gần đã bị người nào đó hoặc là Nicetree bắn. Tuy cậu tự tin rằng sự di chuyển của mình còn trơn trượt hơn cả da rắn, rất khó bị bắn chết nhưng nếu Nicetree bắt đầu đề phòng thì cậu sẽ không thể đến gần đối phương.
Tìm kẻ địch tán dóc còn khó hơn là giết người.
Thành phố Yasnaya Polyana vẫn đang chìm trong cuộc đấu súng nảy lửa, Lâm Trăn di chuyện cẩn thận từng li từng tí.
【Lần đầu thấy Thụ Ca dè dặt thế này.】
【Sao tôi lại thấy hơi lãng mạn thế nhỉ? Anh băng qua mưa bom bão đạn để tìm kiếm em.】
【Bớt ảo tưởng đi, thể thao điện tử không có lãng mạn đâu.】
Sau khi lẩn vào thành phố, Lâm Trăn dùng đôi mắt cú vọ của mình để xác định vị trí của Nicetree, cô đang ở trên lầu 3 của một tòa nhà đỏ. Cậu trốn ngoài tường rào để quan sát tình huống trên lầu hai, chẳng mấy chốc đã thấy được cái đầu Nicetree lộ ra ngay cửa sổ nhưng đã vội rụt về, có thể thấy cô đang kiểm tra tình hình bên ngoài.
“Cái đầu lấp ló kia làm tim tôi ngứa ngáy quá nè.” Lâm Trăn muốn nổ súng chỉ vì đó là thói quen của cậu.
Lúc trước mỗi lần Lâm Trăn nói vậy là màn hình lại đầy bình luận đánh đánh đánh nhưng hôm nay không ai cho đánh.
【Không cho anh bắn chị gái nhỏ của bọn em!】
【Tôi có cảm giác lát nữa Thụ Ca mà đi qua thì sẽ bị chị gái nã một phát chết tươi, dù sao thì chúng ta cũng đã được thấy sự hung ác của chị gái nhỏ rồi.】
【Nhưng mà lén lút mò sang thế này thì không bị bắn cũng khó, suy cho cùng chị gái nhỏ đâu có biết Thụ Ca tới tìm chị để… Tán gẫu đâu?】
【Vậy thì hy sinh Thụ Ca đi.】
Nhìn đám fan trở mặt vô tình trên màn hình, Lâm Trăn dở khóc dở cười: “Mấy người không thấy thương tôi hả trời.”
Lâm Trăn vừa nói vừa lặng lẽ mò tới tòa nhà đỏ.
【PUBG】 ăn tiền ở chỗ chân thực, nhân vật trong trò chơi đi lại sẽ có tiếng bước chân, khoảng cách giữa hai người càng gần thì tiếng bước chân càng lớn nên khi Lâm Trăn lượn tới gần thì nicetree núp trên lầu đã biết có người đến nhưng cô lại kề cà không nổ súng.
Lâm Trăn đắc ý: “Chị gái nhỏ vẫn ngồi yên, mấy người nói xem chị gái nhỏ vừa ý tôi không nỡ bắn hay là không phát hiện ra tôi?”
“Tôi mở mic trao đổi với chị ấy chút.”
Trong trò chơi có chế độ nói trong đội và nói với mọi người. Nói trong đội, cái tên đã nói lên ý nghĩa và chỉ có những người trong đội mới nghe thấy. Còn nói với mọi người thì có thể trò chuyện với người chơi gần nên trong 【PUBG】 mới hay có cảnh ‘lạy lục xin tha’——Còn bị bắn gục thì mở chế độ lên xin địch tha cho cái mạng chó.
Lâm Trăn đang định mở mic thì trên lầu hai chợt vang lên tiếng thủy tinh vỡ, Nicetree nhảy từ cửa sổ xuống và đứng trước mặt Lâm Trăn.
Lâm Trăn vừa mừng vừa sợ: “Chị gái ơi, chị đang nhào vào vòng tay em đó hả?”
“Bùm——-”
Giọng của Lâm Trăn bị tiếng nade át mất, mặt khác thì màn hình cũng xám xịt cho thấy nhân vật cậu chơi đã chết cùng với cái xác của Nicetree nằm ngay bên cạnh.
Hai cái hộp im lặng nằm sánh vai bên nhau.
Lâm Trăn: “…”
Tiếng cười sang sảng của Nicetree vang lên sau tiếng nổ mạnh.
“Có ngạc nhiên không! Có bất ngờ không? Dù hết đạn tôi cũng phải tìm thêm một cái đệm lưng~~”
Khi đó Tô Mộ Mộc đã hết gạo sạch đạn, đang mất hi vọng trốn trên lầu hai thì có thằng ngu mò tới lắc lư dưới lầu phát ra tiếng bước chân ồn ào, thế là cô lập tức quyết định dạy cho tên ngốc đó một bài học sinh động.
Lâm Trăn và người xem trực tiếp cùng chia nhau sự ‘bất ngờ’ to lớn và niềm vui của Nicetree.
Thì ra Nicetree không giết cậu mà chỉ vì hết đạn nên mới tranh thủ nhảy xuống kéo cậu chết cùng.
Giọng điệu đắc ý của Nicetree không làm cho Lâm Trăn tức giận mà còn khiến khóe miệng cậu cong lên, thú vị.
Lâm Trăn khẽ hỏi: “Đùa thế này chị vui lắm hả?”
“Vui chứ, rất ư là vui luôn đó~~” Tô Mộ Mộc sung sướng nghĩ chơi game đúng là thoải mái.
Dường như Lâm Trăn đã bị cuốn theo giọng nói vui vẻ của cô, cậu cười khẽ: “Chị vui là được rồi.”
Giọng nói dịu dàng trầm thấp và ngữ điệu cưng chiều như dòng điện truyền từ tai nghe vào tai Tô Mộ Mộc, nhột nhột và tê tê.
“Ồ, em trai đi ngàn dặm để tặng đầu thế này xem như là quà mọn lòng to đi. Cám ơn nha.” Vừa nãy Tô Mộ Mộc đa tận mắt nhìn thấy một người lén lút lẻn từ bên ngoài vào thành nhưng lại không ngờ cậu ta đi cả ngàn dặm để tặng đầu.
Vì hai lần gặp nhau đều rất ngắn, hơn nữa khi đang trong trận sẽ không thấy được ID của kẻ địch và Lâm Trăn còn cố tình ép giọng xuống nên Tô Mộ Mộc không hề nhận ra giọng nói này chính là hộp tinh vừa lải nhải với cô ở ván trước.
Tô Mộ Mộc lại càng không ngờ rằng câu ‘đi ngàn dặm tặng đầu’ của mình lại khiến khung bình luận của Lâm Trăn tràn ngập tiếng cười nắc nẻ.
Lâm Trăn rất thờ ơ với cái màn hình đầy tiếng cười kia, tầm mắt cậu luôn đặt trên hai cái hộp trong trò chơi. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn chuột: “Chị gái nhỏ chết rồi thì em cũng không muốn sống cô đơn ở đó nữa.”
Giọng nói từ tai nghe bên kia êm ái hơn cô tưởng, giọng nói trong trẻo và trầm thấp tựa như những tia sáng mặt trời làm ấm hai tai Tô Mộ Mộc, đống cỏ trên mộ của trái tim thiếu nữ trong lòng cô bị nhổ mất mấy gốc rồi.
Tô Mộ Mộc buộc phải tắc lưỡi, mấy cậu con trai thời nay hư hỏng quá, mấy lời âu yếm kiểu này mà nói thuận miệng ghê.
【Thụ Ca đang tán gái đó hả?】
【Mấy lời tâm tình làm tôi hoa cả mắt.】
【Mọi người mau học tập chút đỉnh đi, chỉ biết chơi game thôi là không có tương lai đâu.】
— Hết chương 3 —
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
“Tiếng súng của chị gái nhỏ ban nãy là tiếng SKS, để tôi tìm xem chị ấy đang ở đâu.”
Là một con chim già trong 【PUBG】, Lâm Trăn chỉ cần nghe là có thể đoán được loại súng và ước chừng được khoảng cách.
Chẳng mấy chốc lại có một tiếng súng vang lên, vẫn là SKS và thêm vào đó là cùng đến từ một hướng. Lâm Trăn có thể chắc chắn mười mươi người nổ súng chính là Nicetree.
“Đi thôi, tôi dẫn đám biến thái đói khát các cậu đi gặp chị gái nhỏ.”
【???Cái gì??!! Rõ ràng là anh muốn đi gặp chị gái nhỏ mà sao lại đổ lên đầu bọn em vậy!】
【Còn bảo bọn này là biến thái nữa!!】
“Ồ, thế tôi không đi nữa.” Lâm Trăn làm bộ làm tịch xoay sang hướng khác định đi.
Đám người xem ngừng giở trò nhây trong nháy mắt, ồn ào đòi đi tìm Nicetree.
Lâm Trăn lừa xong rồi vẫn còn ra vẻ, cậu ta vừa cẩn thận tiến vào thành phố vừa oán trách fan ngày nay thật khó hầu.
Lần này Lâm Trăn đã đổi từ cách bắn liều mạng thành giữ mạng để đẩy vào thành phố.
Liều mạng và giữ mạng là hai phong cách trái ngược nhau, nếu liều mạng là cố gắng xông pha tới cùng thì giữ mạng chính là cố gắng trốn núp và ẩn mình.
Đương nhiên Lâm Trăn không phải là một người chỉ biết giữ mạng nhưng cậu phải đi tìm Nicetree, nếu hất mặt lên cao quá thì biết đâu chừng còn chưa kịp tới gần đã bị người nào đó hoặc là Nicetree bắn. Tuy cậu tự tin rằng sự di chuyển của mình còn trơn trượt hơn cả da rắn, rất khó bị bắn chết nhưng nếu Nicetree bắt đầu đề phòng thì cậu sẽ không thể đến gần đối phương.
Tìm kẻ địch tán dóc còn khó hơn là giết người.
Thành phố Yasnaya Polyana vẫn đang chìm trong cuộc đấu súng nảy lửa, Lâm Trăn di chuyện cẩn thận từng li từng tí.
【Lần đầu thấy Thụ Ca dè dặt thế này.】
【Sao tôi lại thấy hơi lãng mạn thế nhỉ? Anh băng qua mưa bom bão đạn để tìm kiếm em.】
【Bớt ảo tưởng đi, thể thao điện tử không có lãng mạn đâu.】
Sau khi lẩn vào thành phố, Lâm Trăn dùng đôi mắt cú vọ của mình để xác định vị trí của Nicetree, cô đang ở trên lầu 3 của một tòa nhà đỏ. Cậu trốn ngoài tường rào để quan sát tình huống trên lầu hai, chẳng mấy chốc đã thấy được cái đầu Nicetree lộ ra ngay cửa sổ nhưng đã vội rụt về, có thể thấy cô đang kiểm tra tình hình bên ngoài.
“Cái đầu lấp ló kia làm tim tôi ngứa ngáy quá nè.” Lâm Trăn muốn nổ súng chỉ vì đó là thói quen của cậu.
Lúc trước mỗi lần Lâm Trăn nói vậy là màn hình lại đầy bình luận đánh đánh đánh nhưng hôm nay không ai cho đánh.
【Không cho anh bắn chị gái nhỏ của bọn em!】
【Tôi có cảm giác lát nữa Thụ Ca mà đi qua thì sẽ bị chị gái nã một phát chết tươi, dù sao thì chúng ta cũng đã được thấy sự hung ác của chị gái nhỏ rồi.】
【Nhưng mà lén lút mò sang thế này thì không bị bắn cũng khó, suy cho cùng chị gái nhỏ đâu có biết Thụ Ca tới tìm chị để… Tán gẫu đâu?】
【Vậy thì hy sinh Thụ Ca đi.】
Nhìn đám fan trở mặt vô tình trên màn hình, Lâm Trăn dở khóc dở cười: “Mấy người không thấy thương tôi hả trời.”
Lâm Trăn vừa nói vừa lặng lẽ mò tới tòa nhà đỏ.
【PUBG】 ăn tiền ở chỗ chân thực, nhân vật trong trò chơi đi lại sẽ có tiếng bước chân, khoảng cách giữa hai người càng gần thì tiếng bước chân càng lớn nên khi Lâm Trăn lượn tới gần thì nicetree núp trên lầu đã biết có người đến nhưng cô lại kề cà không nổ súng.
Lâm Trăn đắc ý: “Chị gái nhỏ vẫn ngồi yên, mấy người nói xem chị gái nhỏ vừa ý tôi không nỡ bắn hay là không phát hiện ra tôi?”
“Tôi mở mic trao đổi với chị ấy chút.”
Trong trò chơi có chế độ nói trong đội và nói với mọi người. Nói trong đội, cái tên đã nói lên ý nghĩa và chỉ có những người trong đội mới nghe thấy. Còn nói với mọi người thì có thể trò chuyện với người chơi gần nên trong 【PUBG】 mới hay có cảnh ‘lạy lục xin tha’——Còn bị bắn gục thì mở chế độ lên xin địch tha cho cái mạng chó.
Lâm Trăn đang định mở mic thì trên lầu hai chợt vang lên tiếng thủy tinh vỡ, Nicetree nhảy từ cửa sổ xuống và đứng trước mặt Lâm Trăn.
Lâm Trăn vừa mừng vừa sợ: “Chị gái ơi, chị đang nhào vào vòng tay em đó hả?”
“Bùm——-”
Giọng của Lâm Trăn bị tiếng nade át mất, mặt khác thì màn hình cũng xám xịt cho thấy nhân vật cậu chơi đã chết cùng với cái xác của Nicetree nằm ngay bên cạnh.
Hai cái hộp im lặng nằm sánh vai bên nhau.
Lâm Trăn: “…”
Tiếng cười sang sảng của Nicetree vang lên sau tiếng nổ mạnh.
“Có ngạc nhiên không! Có bất ngờ không? Dù hết đạn tôi cũng phải tìm thêm một cái đệm lưng~~”
Khi đó Tô Mộ Mộc đã hết gạo sạch đạn, đang mất hi vọng trốn trên lầu hai thì có thằng ngu mò tới lắc lư dưới lầu phát ra tiếng bước chân ồn ào, thế là cô lập tức quyết định dạy cho tên ngốc đó một bài học sinh động.
Lâm Trăn và người xem trực tiếp cùng chia nhau sự ‘bất ngờ’ to lớn và niềm vui của Nicetree.
Thì ra Nicetree không giết cậu mà chỉ vì hết đạn nên mới tranh thủ nhảy xuống kéo cậu chết cùng.
Giọng điệu đắc ý của Nicetree không làm cho Lâm Trăn tức giận mà còn khiến khóe miệng cậu cong lên, thú vị.
Lâm Trăn khẽ hỏi: “Đùa thế này chị vui lắm hả?”
“Vui chứ, rất ư là vui luôn đó~~” Tô Mộ Mộc sung sướng nghĩ chơi game đúng là thoải mái.
Dường như Lâm Trăn đã bị cuốn theo giọng nói vui vẻ của cô, cậu cười khẽ: “Chị vui là được rồi.”
Giọng nói dịu dàng trầm thấp và ngữ điệu cưng chiều như dòng điện truyền từ tai nghe vào tai Tô Mộ Mộc, nhột nhột và tê tê.
“Ồ, em trai đi ngàn dặm để tặng đầu thế này xem như là quà mọn lòng to đi. Cám ơn nha.” Vừa nãy Tô Mộ Mộc đa tận mắt nhìn thấy một người lén lút lẻn từ bên ngoài vào thành nhưng lại không ngờ cậu ta đi cả ngàn dặm để tặng đầu.
Vì hai lần gặp nhau đều rất ngắn, hơn nữa khi đang trong trận sẽ không thấy được ID của kẻ địch và Lâm Trăn còn cố tình ép giọng xuống nên Tô Mộ Mộc không hề nhận ra giọng nói này chính là hộp tinh vừa lải nhải với cô ở ván trước.
Tô Mộ Mộc lại càng không ngờ rằng câu ‘đi ngàn dặm tặng đầu’ của mình lại khiến khung bình luận của Lâm Trăn tràn ngập tiếng cười nắc nẻ.
Lâm Trăn rất thờ ơ với cái màn hình đầy tiếng cười kia, tầm mắt cậu luôn đặt trên hai cái hộp trong trò chơi. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn chuột: “Chị gái nhỏ chết rồi thì em cũng không muốn sống cô đơn ở đó nữa.”
Giọng nói từ tai nghe bên kia êm ái hơn cô tưởng, giọng nói trong trẻo và trầm thấp tựa như những tia sáng mặt trời làm ấm hai tai Tô Mộ Mộc, đống cỏ trên mộ của trái tim thiếu nữ trong lòng cô bị nhổ mất mấy gốc rồi.
Tô Mộ Mộc buộc phải tắc lưỡi, mấy cậu con trai thời nay hư hỏng quá, mấy lời âu yếm kiểu này mà nói thuận miệng ghê.
【Thụ Ca đang tán gái đó hả?】
【Mấy lời tâm tình làm tôi hoa cả mắt.】
【Mọi người mau học tập chút đỉnh đi, chỉ biết chơi game thôi là không có tương lai đâu.】
— Hết chương 3 —
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook