Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-48
Chương 48: Hôn hôn hôn được rồi!
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Đến ngày Lâm Trăn tốt nghiệp, Tô Mộ Mộc còn căng thẳng hơn lúc đi thử vai.
Mới sáng tinh mơ cô đã mở tủ đồ ra bắt đầu chọn quần áo, chọn quần áo xong lại chọn trang sức, phối tổng cộng năm sáu bộ có phong cách khác nhau mặc lên rồi chụp đủ góc để gửi cho Du Từ Từ chọn hộ.
Tô Mộ Mộc: Cậu ấy bộ nào đẹp?
Tô Mộ Mộc: Cả nước hoa nữa, chọn giúp tớ một lọ đi. Freesia có nhạt lắm không? Tớ thấy COCO thì trưởng thành quá, hay là chọn mùi nào đó ngọt hơn?
Từ Từ YOYO: Wase! Cậu chuẩn bị đình đám thế để làm gì?
Tô Mộ Mộc: Đi sự lễ tốt nghiệp của Cây Nhỏ.
Từ Từ YOYO: Sơ mi trắng cổ rộng phối với cái quần jean kia đi, kiểu dáng thoải mái đơn giản, phô được xương quai xanh và đôi chân dài đầy trẻ trung với hơi gợi cảm, tớ nghĩ Cây Nhỏ nhà cậu trông thấy sẽ không thể kìm chế nổi!
Từ Từ YOYO: Nước hoa thì tớ bầu một phiếu cho Fressia hòa với muối biển.
Biết Tô Mộ Mộc định dự lễ tốt nghiệp của Cây Nhỏ, Du Từ Từ còn hào hứng hơn cô.
Từ Từ YOYO: Có cần tớ đặt sẵn một phòng khách sạn gần trường đại học A cho cậu không? Phòng trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Vân Đỉnh ngắm được cảnh đêm siêu đẹp đấy! Tớ có thể bảo khách sạn ngắt hết tín hiệu mạng trong phòng để chuyện chính không bị ảnh hưởng, hai người có thể làm hết những chuyện nên làm! Moa ha ha!
Tô Mộ Mộc: …………….
Tô Mộ Mộc: Du Từ Từ, mong cậu hãy tìm lại chút tình người để tớ không có lý do kéo cậu vào sổ đen.
Từ Từ YOYO: Ô, chẳng lẽ cậu không muốn hả ~~
Muốn cái mốc xì nhà cậu ấy. Tô Mộ Mộc mặt đỏ tai hồng thầm oán.
Sau khi xác định sẽ mặc áo cổ rộng và quẩn jean, Tô Mộ Mộc hết sức vô tình bỏ Du Từ Từ kêu quang quác cùng với điện thoại vào túi.
Tô Mộ Mộc cầm dây buộc tóc thành đuôi ngựa, đeo thêm một cái khẩu trang, áo trắng quần jean đơn giản phối với đôi giày vải, đeo thêm ba lô trên lưng giả làm sinh viên, thoải mái bước vào đại học A.
Tô Mộ Mộc dám nghênh ngang như thế vì gần đây cô vẫn chưa nổi tiếng đến độ người người chạy tới bao vây, thứ hai là do người thật với người trong TV có sự chênh lệch, hơn nữa cô còn cố tình thay đổi phong cách khác hoàn toàn với dáng vẻ bình thường và đeo thêm khẩu trang nữa nên đoán chừng có là fan cũng chẳng nhận ra nổi.
Trường đại học A rất lớn, tuy Lâm Trăn đã gửi vị trí sang cho Tô Mộ Mộc nhưng với bộ não chẳng phân biệt được đông tay nam bắc kia thì cô quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn lạc đường.
Tô Mộ Mộc ngượng ngùng sờ mũi, đúng lúc Lâm Trăn gọi đến.
“Chị gái nhỏ, bây giờ chị đi tới đâu rồi?”
“Ặc……”
Nghe Tô Mộ Mộc ấp úng, hình ảnh chẳng biết đâu là đông nam tây bắc trong chương trình lại hiện lên trong đầu cậu, Lâm Trăn lập tức hiểu ra, giọng cậu mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Chị lạc đường rồi hả?”
Tuy Tô Mộ Mộc không muốn thừa nhận nhưng buổi lễ sắp bắt đầu rồi nên cô không thể dần dà thêm nữa, dành phải bất chấp nói: “Ừ.”
“Bây giờ chị đang ở đâu?”
Tô Mộ Mộc ngẩng đầu lên nhìn, hai chữ cực to đập vào mắt cô.
“Căn tin.”
“Hình tròn hay ở trên lầu 2?”
“Lầu 2.”
“Được, chị chờ em một lát.”
“Hay là…” Tô Mộ Mộc cúi đầu đá cục đá dưới chân, ngượng ngùng nói: “Em nói chị biết đường qua đó đi, đỡ phải tốn thời gian.”
Lâm Trăn cười khẽ: “Thôi cứ để em đi đón chị gái nhỏ cho, đỡ phải lạc mất chị ở nơi nào đó.”
Cách nói năng đấy khiến mặt Tô Mộ Mộc nong nóng, cô ngượng ngùng ừ đáp lời.
Kết thúc cuộc gọi, Tô Mộ Mộc ngoan ngoãn đứng đó chờ.
Vì vóc dáng cao gầy duyên dáng uyển chuyển nên dù cô có dùng khẩu trang che đi nửa mặt thì cũng không giấu nổi vẻ xinh đẹp toát ra trên vầng trán kia.
Tô Mộ Mộc xinh đẹp cực kì bắt mắt trong đại học A chứa phần lớn sinh viên nam, sau khi phát hiện ra ánh mắt đến từ lớp sinh viên, cô hơi lo sẽ bị người ta nhận ra nên cúi đầu nghịch điện thoại.
“Bạn học ơi, cho… Cho hỏi bạn học ngành nào vậy?”
Giọng nam xa lạ vang lên phía trước, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một chàng trai cao ráo đang xấu hổ cố gắng đến gần mình.
Cách đó không xa có ba chàng trai đang châu đầu ghé tai nói chuyện, có thể thấy bọn họ đang quan sát tình huống bên này.
Tô Mộ Mộc lập tức hiểu ra, cô vào khuôn viên trường đại học dạo một vòng lại gặp được đào hoa rồi.
Nhưng đối với cô bây giờ mà nói thì hoa gì cũng chỉ là mây bay, vì tim cô đã bị Cây Nhỏ lấp đầy rồi.
Tô Mộ Mộc cười nói: “Tôi không phải là sinh viên trường các bạn, hơn nữa tôi……”
Đã có bạn trai rồi.
Tô Mộ Mộc còn chưa nói xong thì giọng nói chua loét của Lâm Trăn đã vang lên từ phía sau.
“Bạn này, cơm thì ăn bậy được chứ chuyện thì không bắt bậy được đâu nha.”
Tô Mộ Mộc cảm nhận được một cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ôm vào lòng, giọng điệu lấn lướt cùng với cách ôm đầy ham muốn chiếm giữ.
Cậu chàng kia trông thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Mộ Mộc rồi lại nhìn sang Tô Mộ Mộc đang ngạc nhiên nhưng lại đầy ngọt ngào, đáy lòng cậu như gương sáng, ủ rũ nói tiếng xin lỗi rồi quay đầu kéo dám bạn của mình vội vã bỏ đi.
Tô Mộ Mộc nhìn ba chàng trai kia vỗ vai người vừa đứng ở chỗ mình, có vẻ như đang an ủi cậu, vài giây sau bốn người lại cười ha hả, sung sướng vui vẻ đi mất.
Nhìn khung cảnh đầy sức sống và tinh thần ấy, Tô Mộ Mộc không kìm nổi lòng mình than thở, tuổi trẻ thật tốt.
“Chị gái nhỏ, chị vẫn còn nhìn nữa hả.”
Tầm mắt cô lập tức bị dáng người cao cao của Lâm Trăn cản trở, chỉ cần hơi ngước mắt lên là thấy được vẻ khó ở trên mặt cậu.
“Cây Nhỏ à…” Tô Mộ Mộc gọi ra cái tên thân mật giữa hai người, nhưng vẻ mặt và giọng nói lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lâm Trăn nghe xong lập tức căng thẳng dựng hết lá cây lên.
Tô Mộ Mộc chợt bật cười, dịu dàng nói: “Hôm nay em đẹp trai lắm.”
Lá cây của Lâm Trăn sáng bừng lên, chiếc nào cũng bừng bừng sức sống có thể lập tức leo lên sân khấu, nếu phía sau có mở thêm nhạc thì đoán chắc đó là khúc nhạc đầy hứng khởi khuấy động lòng người.
Ánh mắt nhiệt tình ấy dán trên người Tô Mộ Mộc không chút nào che giấu, trừ vui sướng ra chính là vẻ ngạc nhiên.
Tô Mộ Mộc phát hiện ra ánh mắt cậu thay đổi, vì yêu cầu khi lên sóng chương trình nên lâu rồi cô không ăn mặc theo phong cách nữ tính thế này nên cũng không dám chắc thế này có OK không.
Tô Mộ Mộc hơi thấp thỏm hỏi: “Sao thế?”
“Không… Không có gì, chỉ là em thấy hôm nay chị ăn mặc rất khác ngày thường.”
“Ừm…” Tô Mộ Mộc bị Lâm Trăn nhìn chằm chằm hơi ngượng: “Em thấy có đẹp không?”
Lâm Trăn không hề keo kiệt khen nức nở: “Đẹp lắm lắm luôn!”
Cậu thấy hôm nay Tô Mộ Mộc như đang phát sáng khiến cậu không kịp ngắm, không muốn dời mắt đi một phút giây nào.
Được Lâm Trăn khen, Tô Mộ Mộc mở cờ trong bụng nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, cô chọt tay Lâm Trăn: “Được rồi, chúng ta đến nơi tổ chức lễ tốt nghiệp đi.”
“Dạ được.”
Hai người sóng vai đi trong sân trường, nắng hè xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất những đốm sáng loang lổ rồi lại ánh lên người Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn.
Hai người họ đi rất gần nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định ở nơi công cộng.
Thỉnh thoảng Lâm Trăn lại nương theo động tác đong đưa khi đi đường chạm vào tay Tô Mộ Mộc.
Tô Mộ Mộc nghiêng đầu nhìn cậu, cô biết Lâm Trăn muốn nắm tay mình nhưng lại không làm thế, đó chính là sự kìm nén và tình cảm không cách nào giấu đi của Lâm Trăn.
Lâm Trăn cười nói: “Em cứ tưởng chị sẽ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, che kín mít bước vào đấy.”
“Xì.” Tô Mộ Mộc buồn cười: “Em nghĩ gì đấy, giữa trưa hè mà làm thế thì càng hấp dẫn ánh mắt người ta đấy, như chị bây giờ mới không làm cho ai nhận ra này.”
Tô Mộ Mộc chọn khẩu trang rất có tâm, không phải loại đang thịnh hành mà là loại khẩu trang chống bụi dùng hằng ngày khiến cô chẳng mấy nổi trội khi đứng giữa đám đông.
“Cũng đúng.” Thật ra Lâm Trăn hoàn toàn chẳng nghe được Tô Mộ Mộc đang nói gì, cậu chỉ biết niềm vui sướng khi được dạo trong sân trường cùng Tô Mộ Mộc khiến đầu óc cậu không đủ dung lượng, mong là lát nữa lên phát biểu không xảy ra sự cố gì.
Lễ tốt nghiệp của đại học A được tổ chức trên bãi cỏ trước thư viện, mấy ngàn sinh viên sắp tốt nghiệp đứng đầy khắp sân.
Lâm Trăn là sinh viên xuất sắc đại diện cho ngành công nghệ thông tin lên sân khấu phát biểu, được mọi người quan sát, trong số những ánh mắt đang nhìn chằm chằm kia có cả Tô Mộ Mộc.
Tuy Lâm Trăn đứng trên sân khấu luôn lướt tầm mắt bao quát khắp nơi nhưng luôn vô tình dừng lại ở bóng hình Tô Mộ Mộc, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, ý cười ngọt ngào nơi đáy mắt lại được dịp nở rộ.
Sau khi xuống sân khấu, Lâm Trăn tán gẫu với mấy cậu bạn học và thầy cô vài câu rồi đi thẳng đến chỗ Tô Mộ Mộc.
“Chị gái nhỏ, ban nãy em phát biểu có ổn không?”
Ánh mắt chờ mong như đứa trẻ chờ được khen thưởng.
Tô Mộ Mộc hé môi, nhưng giọng nói của cô đã bị tiếng hoan hô tưng bừng lấn át.
Đám người mới tốt nghiệp ném chiếc nón cử nhân của mình lên trời, mặt tươi như hoa vừa tưới ôm bạn bè và bạn học đứng bên cạnh, cả Tô Mộ Mộc cũng bị cuốn theo, đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ ấy.
Tô Mộ Mộc nhìn Lâm Trăn, tuy lời khen của cô đã bị tiếng ổn át đi nhưng những gì muốn nói đều nằm trong ánh mắt này, cô nghĩ cậu sẽ hiểu thôi.
Song, cô trông thấy ánh mắt Lâm Trăn ngày càng nóng bỏng hệt như mặt trời giữa trưa tháng sáu.
Lâm Trăn cởi nón cử nhân xuống che bên sườn mặt cô, tay kia cởi chiếc khẩu trang xuống, có có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấy như ngọn lửa lướt qua mặt mình.
Ngón tay thon dài lướt ngang vành tai, dịu dàng luồng vào những sợi tóc mềm mại đỡ lấy ót sau đầu.
Trong đôi mắt ngập nước sáng ngời kia chính là hình ảnh phản chiếu gương mặt anh tuấn của Lâm Trăn, ngày một gần.
Tô Mộ Mộc trông thấy tia sáng nóng rực và sáng ngời trong con ngươi tối đen của Lâm Trăn, hơi thở ấm áp khẽ in lên môi cô.
Hàng mi khẽ run, đôi tay không thể kìm nén nổi nắm lấy áo cậu, tất cả cơ quan cảm giác đều bị Lâm Trăn nắm giữ, đầu óc trống rỗng.
Hơi thở của Lâm Trăn len lỏi từ nơi cánh môi quấn quít vào tim cô, lấp đầy mọi thứ.
Rõ ràng xung quanh ồn ào là thế nhưng khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đang chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng tim cô đập đứt phanh.
~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm ngày ngày tốt nghiệp, Lâm Trăn bất ngờ mở livestream.
【A a a Thụ Ca cuối cùng anh cũng livestream rồi a a a bọn em muốn giết anh】
【Em cứ tưởng là anh sẽ không livestream trước trận đấu Ngôi Sao luôn chứ】
“Đúng là không định live nhưng hôm nay lại rất muốn live.” Điệu bộ rất bình thường nhưng lại tản mát hơi thở khoe khoang.
Có mấy fan thông minh GET rất nhanh.
【Do hôm nay anh tốt nghiệp hả? Em nhớ hôm nay đại học A tổ chức lễ tốt nghiệp】
“Các bạn nói sao thì là thế.” Lâm Trăn hí hửng kéo camera nhắm thẳng vào bàn phím, chuột và tai nghe.
Đây là quà Tô Mộ Mộc tặng cậu, tất nhiên rồi, với Lâm Trăn hôm nay mà nói thì thật ra món quà tốt nhất cậu đã được nhận trong buổi lễ rồi, đủ để cậu sung sướng một khoảng thời gian.
【???】
【Chuột mới, bàn phím mới, tai nghe mới nên mở livestream? Không hiểu nổi suy nghĩ của đám thẳng nam mấy anh】
【Ha ha ha ha mẹ tôi ơi, hình như tôi hiểu rồi, nút ESC được đổi thành hình cái chảo torng PUBG, hà hà hà, mấy người hiểu mà】
Mấy tiếng sau, Tô Mộ Mộc khó hiểu phát hiện ra tên mình với cái chảo nhảy lên hot search.
Tô Mộ Mộc: “………”
Cô cúi đầu xuống chọt chiếc nón cử nhân như thể đó chính là đầu Lâm Trăn.
Cười khinh mắng, em có bị ngốc không thế.
— Hết chương 48 —
Màn kịch ngắn
Thụ Ca:
Hôn được rồi!!
Mộc Mộc:
Tên ngốc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Đến ngày Lâm Trăn tốt nghiệp, Tô Mộ Mộc còn căng thẳng hơn lúc đi thử vai.
Mới sáng tinh mơ cô đã mở tủ đồ ra bắt đầu chọn quần áo, chọn quần áo xong lại chọn trang sức, phối tổng cộng năm sáu bộ có phong cách khác nhau mặc lên rồi chụp đủ góc để gửi cho Du Từ Từ chọn hộ.
Tô Mộ Mộc: Cậu ấy bộ nào đẹp?
Tô Mộ Mộc: Cả nước hoa nữa, chọn giúp tớ một lọ đi. Freesia có nhạt lắm không? Tớ thấy COCO thì trưởng thành quá, hay là chọn mùi nào đó ngọt hơn?
Từ Từ YOYO: Wase! Cậu chuẩn bị đình đám thế để làm gì?
Tô Mộ Mộc: Đi sự lễ tốt nghiệp của Cây Nhỏ.
Từ Từ YOYO: Sơ mi trắng cổ rộng phối với cái quần jean kia đi, kiểu dáng thoải mái đơn giản, phô được xương quai xanh và đôi chân dài đầy trẻ trung với hơi gợi cảm, tớ nghĩ Cây Nhỏ nhà cậu trông thấy sẽ không thể kìm chế nổi!
Từ Từ YOYO: Nước hoa thì tớ bầu một phiếu cho Fressia hòa với muối biển.
Biết Tô Mộ Mộc định dự lễ tốt nghiệp của Cây Nhỏ, Du Từ Từ còn hào hứng hơn cô.
Từ Từ YOYO: Có cần tớ đặt sẵn một phòng khách sạn gần trường đại học A cho cậu không? Phòng trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Vân Đỉnh ngắm được cảnh đêm siêu đẹp đấy! Tớ có thể bảo khách sạn ngắt hết tín hiệu mạng trong phòng để chuyện chính không bị ảnh hưởng, hai người có thể làm hết những chuyện nên làm! Moa ha ha!
Tô Mộ Mộc: …………….
Tô Mộ Mộc: Du Từ Từ, mong cậu hãy tìm lại chút tình người để tớ không có lý do kéo cậu vào sổ đen.
Từ Từ YOYO: Ô, chẳng lẽ cậu không muốn hả ~~
Muốn cái mốc xì nhà cậu ấy. Tô Mộ Mộc mặt đỏ tai hồng thầm oán.
Sau khi xác định sẽ mặc áo cổ rộng và quẩn jean, Tô Mộ Mộc hết sức vô tình bỏ Du Từ Từ kêu quang quác cùng với điện thoại vào túi.
Tô Mộ Mộc cầm dây buộc tóc thành đuôi ngựa, đeo thêm một cái khẩu trang, áo trắng quần jean đơn giản phối với đôi giày vải, đeo thêm ba lô trên lưng giả làm sinh viên, thoải mái bước vào đại học A.
Tô Mộ Mộc dám nghênh ngang như thế vì gần đây cô vẫn chưa nổi tiếng đến độ người người chạy tới bao vây, thứ hai là do người thật với người trong TV có sự chênh lệch, hơn nữa cô còn cố tình thay đổi phong cách khác hoàn toàn với dáng vẻ bình thường và đeo thêm khẩu trang nữa nên đoán chừng có là fan cũng chẳng nhận ra nổi.
Trường đại học A rất lớn, tuy Lâm Trăn đã gửi vị trí sang cho Tô Mộ Mộc nhưng với bộ não chẳng phân biệt được đông tay nam bắc kia thì cô quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn lạc đường.
Tô Mộ Mộc ngượng ngùng sờ mũi, đúng lúc Lâm Trăn gọi đến.
“Chị gái nhỏ, bây giờ chị đi tới đâu rồi?”
“Ặc……”
Nghe Tô Mộ Mộc ấp úng, hình ảnh chẳng biết đâu là đông nam tây bắc trong chương trình lại hiện lên trong đầu cậu, Lâm Trăn lập tức hiểu ra, giọng cậu mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Chị lạc đường rồi hả?”
Tuy Tô Mộ Mộc không muốn thừa nhận nhưng buổi lễ sắp bắt đầu rồi nên cô không thể dần dà thêm nữa, dành phải bất chấp nói: “Ừ.”
“Bây giờ chị đang ở đâu?”
Tô Mộ Mộc ngẩng đầu lên nhìn, hai chữ cực to đập vào mắt cô.
“Căn tin.”
“Hình tròn hay ở trên lầu 2?”
“Lầu 2.”
“Được, chị chờ em một lát.”
“Hay là…” Tô Mộ Mộc cúi đầu đá cục đá dưới chân, ngượng ngùng nói: “Em nói chị biết đường qua đó đi, đỡ phải tốn thời gian.”
Lâm Trăn cười khẽ: “Thôi cứ để em đi đón chị gái nhỏ cho, đỡ phải lạc mất chị ở nơi nào đó.”
Cách nói năng đấy khiến mặt Tô Mộ Mộc nong nóng, cô ngượng ngùng ừ đáp lời.
Kết thúc cuộc gọi, Tô Mộ Mộc ngoan ngoãn đứng đó chờ.
Vì vóc dáng cao gầy duyên dáng uyển chuyển nên dù cô có dùng khẩu trang che đi nửa mặt thì cũng không giấu nổi vẻ xinh đẹp toát ra trên vầng trán kia.
Tô Mộ Mộc xinh đẹp cực kì bắt mắt trong đại học A chứa phần lớn sinh viên nam, sau khi phát hiện ra ánh mắt đến từ lớp sinh viên, cô hơi lo sẽ bị người ta nhận ra nên cúi đầu nghịch điện thoại.
“Bạn học ơi, cho… Cho hỏi bạn học ngành nào vậy?”
Giọng nam xa lạ vang lên phía trước, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một chàng trai cao ráo đang xấu hổ cố gắng đến gần mình.
Cách đó không xa có ba chàng trai đang châu đầu ghé tai nói chuyện, có thể thấy bọn họ đang quan sát tình huống bên này.
Tô Mộ Mộc lập tức hiểu ra, cô vào khuôn viên trường đại học dạo một vòng lại gặp được đào hoa rồi.
Nhưng đối với cô bây giờ mà nói thì hoa gì cũng chỉ là mây bay, vì tim cô đã bị Cây Nhỏ lấp đầy rồi.
Tô Mộ Mộc cười nói: “Tôi không phải là sinh viên trường các bạn, hơn nữa tôi……”
Đã có bạn trai rồi.
Tô Mộ Mộc còn chưa nói xong thì giọng nói chua loét của Lâm Trăn đã vang lên từ phía sau.
“Bạn này, cơm thì ăn bậy được chứ chuyện thì không bắt bậy được đâu nha.”
Tô Mộ Mộc cảm nhận được một cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ôm vào lòng, giọng điệu lấn lướt cùng với cách ôm đầy ham muốn chiếm giữ.
Cậu chàng kia trông thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Mộ Mộc rồi lại nhìn sang Tô Mộ Mộc đang ngạc nhiên nhưng lại đầy ngọt ngào, đáy lòng cậu như gương sáng, ủ rũ nói tiếng xin lỗi rồi quay đầu kéo dám bạn của mình vội vã bỏ đi.
Tô Mộ Mộc nhìn ba chàng trai kia vỗ vai người vừa đứng ở chỗ mình, có vẻ như đang an ủi cậu, vài giây sau bốn người lại cười ha hả, sung sướng vui vẻ đi mất.
Nhìn khung cảnh đầy sức sống và tinh thần ấy, Tô Mộ Mộc không kìm nổi lòng mình than thở, tuổi trẻ thật tốt.
“Chị gái nhỏ, chị vẫn còn nhìn nữa hả.”
Tầm mắt cô lập tức bị dáng người cao cao của Lâm Trăn cản trở, chỉ cần hơi ngước mắt lên là thấy được vẻ khó ở trên mặt cậu.
“Cây Nhỏ à…” Tô Mộ Mộc gọi ra cái tên thân mật giữa hai người, nhưng vẻ mặt và giọng nói lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lâm Trăn nghe xong lập tức căng thẳng dựng hết lá cây lên.
Tô Mộ Mộc chợt bật cười, dịu dàng nói: “Hôm nay em đẹp trai lắm.”
Lá cây của Lâm Trăn sáng bừng lên, chiếc nào cũng bừng bừng sức sống có thể lập tức leo lên sân khấu, nếu phía sau có mở thêm nhạc thì đoán chắc đó là khúc nhạc đầy hứng khởi khuấy động lòng người.
Ánh mắt nhiệt tình ấy dán trên người Tô Mộ Mộc không chút nào che giấu, trừ vui sướng ra chính là vẻ ngạc nhiên.
Tô Mộ Mộc phát hiện ra ánh mắt cậu thay đổi, vì yêu cầu khi lên sóng chương trình nên lâu rồi cô không ăn mặc theo phong cách nữ tính thế này nên cũng không dám chắc thế này có OK không.
Tô Mộ Mộc hơi thấp thỏm hỏi: “Sao thế?”
“Không… Không có gì, chỉ là em thấy hôm nay chị ăn mặc rất khác ngày thường.”
“Ừm…” Tô Mộ Mộc bị Lâm Trăn nhìn chằm chằm hơi ngượng: “Em thấy có đẹp không?”
Lâm Trăn không hề keo kiệt khen nức nở: “Đẹp lắm lắm luôn!”
Cậu thấy hôm nay Tô Mộ Mộc như đang phát sáng khiến cậu không kịp ngắm, không muốn dời mắt đi một phút giây nào.
Được Lâm Trăn khen, Tô Mộ Mộc mở cờ trong bụng nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, cô chọt tay Lâm Trăn: “Được rồi, chúng ta đến nơi tổ chức lễ tốt nghiệp đi.”
“Dạ được.”
Hai người sóng vai đi trong sân trường, nắng hè xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất những đốm sáng loang lổ rồi lại ánh lên người Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn.
Hai người họ đi rất gần nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định ở nơi công cộng.
Thỉnh thoảng Lâm Trăn lại nương theo động tác đong đưa khi đi đường chạm vào tay Tô Mộ Mộc.
Tô Mộ Mộc nghiêng đầu nhìn cậu, cô biết Lâm Trăn muốn nắm tay mình nhưng lại không làm thế, đó chính là sự kìm nén và tình cảm không cách nào giấu đi của Lâm Trăn.
Lâm Trăn cười nói: “Em cứ tưởng chị sẽ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, che kín mít bước vào đấy.”
“Xì.” Tô Mộ Mộc buồn cười: “Em nghĩ gì đấy, giữa trưa hè mà làm thế thì càng hấp dẫn ánh mắt người ta đấy, như chị bây giờ mới không làm cho ai nhận ra này.”
Tô Mộ Mộc chọn khẩu trang rất có tâm, không phải loại đang thịnh hành mà là loại khẩu trang chống bụi dùng hằng ngày khiến cô chẳng mấy nổi trội khi đứng giữa đám đông.
“Cũng đúng.” Thật ra Lâm Trăn hoàn toàn chẳng nghe được Tô Mộ Mộc đang nói gì, cậu chỉ biết niềm vui sướng khi được dạo trong sân trường cùng Tô Mộ Mộc khiến đầu óc cậu không đủ dung lượng, mong là lát nữa lên phát biểu không xảy ra sự cố gì.
Lễ tốt nghiệp của đại học A được tổ chức trên bãi cỏ trước thư viện, mấy ngàn sinh viên sắp tốt nghiệp đứng đầy khắp sân.
Lâm Trăn là sinh viên xuất sắc đại diện cho ngành công nghệ thông tin lên sân khấu phát biểu, được mọi người quan sát, trong số những ánh mắt đang nhìn chằm chằm kia có cả Tô Mộ Mộc.
Tuy Lâm Trăn đứng trên sân khấu luôn lướt tầm mắt bao quát khắp nơi nhưng luôn vô tình dừng lại ở bóng hình Tô Mộ Mộc, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, ý cười ngọt ngào nơi đáy mắt lại được dịp nở rộ.
Sau khi xuống sân khấu, Lâm Trăn tán gẫu với mấy cậu bạn học và thầy cô vài câu rồi đi thẳng đến chỗ Tô Mộ Mộc.
“Chị gái nhỏ, ban nãy em phát biểu có ổn không?”
Ánh mắt chờ mong như đứa trẻ chờ được khen thưởng.
Tô Mộ Mộc hé môi, nhưng giọng nói của cô đã bị tiếng hoan hô tưng bừng lấn át.
Đám người mới tốt nghiệp ném chiếc nón cử nhân của mình lên trời, mặt tươi như hoa vừa tưới ôm bạn bè và bạn học đứng bên cạnh, cả Tô Mộ Mộc cũng bị cuốn theo, đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ ấy.
Tô Mộ Mộc nhìn Lâm Trăn, tuy lời khen của cô đã bị tiếng ổn át đi nhưng những gì muốn nói đều nằm trong ánh mắt này, cô nghĩ cậu sẽ hiểu thôi.
Song, cô trông thấy ánh mắt Lâm Trăn ngày càng nóng bỏng hệt như mặt trời giữa trưa tháng sáu.
Lâm Trăn cởi nón cử nhân xuống che bên sườn mặt cô, tay kia cởi chiếc khẩu trang xuống, có có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấy như ngọn lửa lướt qua mặt mình.
Ngón tay thon dài lướt ngang vành tai, dịu dàng luồng vào những sợi tóc mềm mại đỡ lấy ót sau đầu.
Trong đôi mắt ngập nước sáng ngời kia chính là hình ảnh phản chiếu gương mặt anh tuấn của Lâm Trăn, ngày một gần.
Tô Mộ Mộc trông thấy tia sáng nóng rực và sáng ngời trong con ngươi tối đen của Lâm Trăn, hơi thở ấm áp khẽ in lên môi cô.
Hàng mi khẽ run, đôi tay không thể kìm nén nổi nắm lấy áo cậu, tất cả cơ quan cảm giác đều bị Lâm Trăn nắm giữ, đầu óc trống rỗng.
Hơi thở của Lâm Trăn len lỏi từ nơi cánh môi quấn quít vào tim cô, lấp đầy mọi thứ.
Rõ ràng xung quanh ồn ào là thế nhưng khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đang chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng tim cô đập đứt phanh.
~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm ngày ngày tốt nghiệp, Lâm Trăn bất ngờ mở livestream.
【A a a Thụ Ca cuối cùng anh cũng livestream rồi a a a bọn em muốn giết anh】
【Em cứ tưởng là anh sẽ không livestream trước trận đấu Ngôi Sao luôn chứ】
“Đúng là không định live nhưng hôm nay lại rất muốn live.” Điệu bộ rất bình thường nhưng lại tản mát hơi thở khoe khoang.
Có mấy fan thông minh GET rất nhanh.
【Do hôm nay anh tốt nghiệp hả? Em nhớ hôm nay đại học A tổ chức lễ tốt nghiệp】
“Các bạn nói sao thì là thế.” Lâm Trăn hí hửng kéo camera nhắm thẳng vào bàn phím, chuột và tai nghe.
Đây là quà Tô Mộ Mộc tặng cậu, tất nhiên rồi, với Lâm Trăn hôm nay mà nói thì thật ra món quà tốt nhất cậu đã được nhận trong buổi lễ rồi, đủ để cậu sung sướng một khoảng thời gian.
【???】
【Chuột mới, bàn phím mới, tai nghe mới nên mở livestream? Không hiểu nổi suy nghĩ của đám thẳng nam mấy anh】
【Ha ha ha ha mẹ tôi ơi, hình như tôi hiểu rồi, nút ESC được đổi thành hình cái chảo torng PUBG, hà hà hà, mấy người hiểu mà】
Mấy tiếng sau, Tô Mộ Mộc khó hiểu phát hiện ra tên mình với cái chảo nhảy lên hot search.
Tô Mộ Mộc: “………”
Cô cúi đầu xuống chọt chiếc nón cử nhân như thể đó chính là đầu Lâm Trăn.
Cười khinh mắng, em có bị ngốc không thế.
— Hết chương 48 —
Màn kịch ngắn
Thụ Ca:
Hôn được rồi!!
Mộc Mộc:
Tên ngốc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook