• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn (2 Viewers)

  • Drama gia tộc

Phần 3:

Mình vừa mới có chuyến về thăm quê ngoại 8 hôm, thực ra là tính về đi đám cưới nhưng mình bị ốm nên ở lại thêm còn bố mẹ về trước.
Những năm trước còn bé hay sao mà thấy gia đình mình chao ôi hạnh phúc ngập tràn, mọi người sao mà thân thiện đáng yêu thế.
Gần đây lớn lên ngồi buôn chuyện với mọi người trong họ hàng thì ra được bao nhiêu chuyện ối giồi ôi luôn.
Đầu tiên là chuyện của cậu mình - cậu Vinh. Ngày xưa ông mình dự kiến đặt tên các con là Vinh - Hoa - Phú - Quý, mà chỉ đẻ được 3 người con nên chỉ đến Phú là thôi. Ấy vậy mà trùng hợp kiểu gì cậu Vinh mình sau này lấy mợ mình tên Quý, thế là thành combo tài lộc luôn.
Cậu Vinh với mợ yêu nhau được 6 năm thì cưới, mà ngày cưới cậu mình cũng không vui vẻ lắm đâu, kiểu như vẫn không chịu kết thúc quãng đời độc thân cho nên nhìn mặt miễn cưỡng lắm. Mà khổ nỗi mợ Quý mình khi ấy cũng 27 tuổi rồi, con gái thì có thời, chả nhẽ yêu 6 năm mà không cưới, thành ra cậu mình tặc lưỡi “cưới tạm”.
Mợ Quý mình là một người vợ, người mẹ, người con dâu hoàn cmn hảo. Xin thề với các bạn chưa bao giờ mình gặp ai vừa xinh, vừa nấu ăn ngon, vừa khéo, vừa hiền lại kiếm t/iền giỏi như mợ mình. Lúc đầu ông ngoại không ưng mợ đâu, vì thời ấy nhà mình bị giàu á, thành ra ông cứ muốn tìm con dâu môn đăng hộ đối cơ. Nhưng cậu mình chỉ dẫn mợ về đúng một hôm thôi là ông mình đồng ý ngay vì nấu ăn ngon quá.
Ấy thế mà tiếc thay cho mợ, vì mợ lấy phải quả chồng tồy vl. Mặc dù là cậu mình nhưng mình đ bênh được ấy.
Chao ôi cậu mình không làm được thể thống gì, đến công việc cũng là do bố xin cho mà suốt ngày vênh mặt lên tự hào mình là quan chức. Sau này bị người ta cho xuống tận vùng sâu vùng xa làm thì nghỉ việc ở nhà đi làm sale đất - nhưng cậu mình vẫn rất tự hào vì: “tuy t làm sale nhưng t là thằng sale duy nhất trong làng đi xe mẹc” (mà mẹc là bố m/ua cho
1f603.png
).
Một tháng có khoảng 30 ngày thì cậu mình ở nhà với vợ con khoảng 2 ngày rưỡi, còn những ngày còn lại mợ mình phải đi tìm cậu ở quán hát, quán nhậu, quán bi-a hoặc đôi khi là tìm ở nhà nghỉ
☺️

Đỉnh điểm của câu chuyện là một ngày đẹp trời có một cô ôm cái bụng bầu đến thẳng nhà ông bà mình và đòi gia đình mình chịu trách nhiệm vì cô ấy đang mang “sản phẩm” của cậu. Lúc ấy ai cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mình định chạy ra mở cổng nhưng bị ông cản lại bảo:
- Không được mở, không được ai ra tiếp nó, lỡ như nó đ/ẻ ra là con cháu nhà mình thật thì mình phải nuôi cả đời.
Thế là cô kia sau đó tìm mợ mình, mình không rõ mợ mình dàn xếp kiểu gì mà mọi chuyện êm đềm. Bằng một phép màu nào đấy mợ vẫn tha thứ cho cậu để con trai có bố. Và tưởng đâu sau chuyện này cậu mình sẽ biết lỗi mà khác đi thì mình lại nhầm, cậu vẫn đi biệt tăm biệt tích mấy năm mình mới được gặp cậu một lần dù cho nhà cậu và nhà ông ngoại chỉ cách nhau có 8km.
Những ngày lễ tết là ngày mà mình thương mợ nhất, khi mà mọi người quây quần bên gia đình chúc tụng nhau thì mợ mình chỉ lủi thủi ngồi một góc ôm con, ai hỏi chuyện thì mợ Quý cố gắng gượng cười.
Mình không hiểu được một người phụ nữ như mợ đáng ra phải được nâng niu trân trọng, vậy mà khi bước vào hôn nhân thì lại chịu đủ sự cay đắng tủi nhục như vậy.
Tuy là cậu mình nhưng mình đ bênh nổi, mình chỉ mong sao mợ sớm được ly hôn vì thấy mợ khổ quá. Nhưng cậu nhất định không ly hôn nha, lần nào mợ đề nghị là cậu sẽ giả đ/iếc, sẽ đi khỏi nhà vài ngày hoặc nói mấy câu kiểu:
- Em ly hôn với anh thì em lấy được ai.
1f603.png
??
Ông ngoại cũng chán ẻar cậu con trai này nhưng vẫn động viên mợ cố gắng. Thế là mình thấy vậy nói ngay:
- Sau cháu lấy chồng mà lấy phải người như cậu thì sao hả ông?
Ông mình nghe vậy cũng trầm tư một lúc rồi bảo:
- Vậy thì thôi về nhà ở với ông.
Bởi chính ông mình cũng đ thể chấp nhận được cậu con trai này cơ mà.
Thế mà cũng có ngày mợ mình ly hôn được với cậu, ngày ấy mợ đội mưa qua nhà ngoại mình. Mợ bình tĩnh đợi cả gia đình mình từ Hà Nội về tụ họp đông đủ rồi đưa ra một tập giấy dày cộp toàn là tin nhắn cậu nhắn với gái sau đó buông một câu:
- Con muốn ly hôn.
Lần này không ai ngăn cản, không ai khuyên mợ cố gắng vì con nữa mà mọi người chỉ im lặng vì biết hết cứu vãn được rồi, nhìn sang thấy cậu mình chỉ biết ngồi cúi gằm mặt xuống đất.
Cuối cùng mợ mình được giải thoát, cậu trở về làm một chàng trai độc thân với lối sống biệt tăm biệt tích ăn chơi từ ngày này qua tháng nọ.
Bị vợ bỏ là vậy nhưng cậu mình vẫn rất tự hào vì “nhìn cậu ngoài 40 rồi nhưng người ta vẫn khen cậu trẻ như 20 tuổi ấy”.
Thì đúng rồi mà, cậu nhìn khác loonf gì thằng trẻ trâu đâu.
Phần 2:
Mình vừa về quê ngoại đi quả đám cưới lạ loonf v~.
Hằng là đứa em họ mình, thật ra họ hàng nhà mình đông nên mình thường không nhớ hết tên mấy đứa em, đứa cháu đâu. Nhưng Hằng ngoan, hiền, lành như cục bột và có phần cam chịu nên mình vừa thương vừa quý.
Lần nào về quê mình cũng thấy con bé đang lủi thủi vừa trông em vừa dọn dẹp nhà cửa. Nhà Hằng có 3 chị em gái, bố mẹ nó khá là gia trưởng và cổ hủ vì suốt đời tìm kiếm đứa con trai và luôn lấy làm xấu hổ vì không có con trai nối dõi.
Mẹ của Hằng là người từ nơi khác về lấy chồng, ngày xưa mẹ nó cũng nhiều người tán nhưng không hiểu sao lại về đây quen biết và cưới xin với bố nó trong vỏn vẹn 1 tháng quen nhau. Thành ra mấy chục năm nay dì ấy lúc nào cũng nói câu cửa miệng:
- T bị nqu, bị dở người mới lấy chồng xa rồi chui vào cái nhà này.
Còn bố của Hằng cũng hối hận không kém vì lấy phải người không biết đẻ con trai như mẹ nó thành ra có lỗi với tổ tiên.
Cứ như vậy nhiều năm rồi bố mẹ nó làm khổ nhau, khổ cả con cái bằng việc bố thì ng/oại tình còn mẹ gào khóc đòi sống đòi chớt suốt ngày.
Hai cô chú đi làm ăn xa, để lại hai đứa em cho Hằng chăm lo từ khi nó học cấp 2. Thành ra Hằng vừa làm chị, vừa làm mẹ trẻ từ lúc nào không hay. Nên mình nhìn nó cứ bị già trước tuổi ấy, nhìn nó cứ âm trầm già dặn kiểu khó tả lắm.
Năm Hằng học hết cấp 3, nó gọi cho mình bảo nếu em đậu Đại học thì chị và hai bác cho em ở nhờ nhé, rồi em đi làm thêm em dọn ra ngoài ở riêng sau. Bình thường nhà mình không muốn cho họ hàng ở nhờ đâu, vì ngày xưa gặp một quả ối dồi ôi quá nên sợ, nhưng vì thương Hằng quá nên mình đồng ý.
Ấy vậy mà đến ngày nhập học mình chả thấy Hằng gọi điện gì đành gọi cho nó hỏi xem có đậu không để nhà mình còn sắp xếp phòng. Vậy mà mình lại nghe thấy giọng nó đang nghẹn lại ở đầu dây bên kia:
- Chị ơi mẹ em không cho em đi học, mẹ em bảo con gái học hết cấp 3 rồi ở nhà làm công nhân. Em mà đi là mẹ em tutu. Với cả em đi rồi thì không có ai chăm hai đứa em, đứa lớn mới học lớp 6 nó chưa cả biết nấu cơm cơ…
Nghe xong mình bực lắm, các bạn có thể nói mình láo nhưng mình đã gọi thẳng về nói cho bố mẹ nó một trận vì chuyện chỉ biết đ/ẻ mà không biết nuôi. Bao nhiêu trách nhiệm dồn hết lên người đứa trẻ con để rồi bây giờ vì thiếu đi người nấu cơm mà đành lòng tước đi tương lai của Hằng. Nghe xong cả bố lẫn mẹ nó block số điện thoại của mình
1f600.png

Mình đ bỏ qua, mình bắt ông mình mang điện thoại sang cổng bật loa ngoài cho bố mẹ nó nghe. Bố mẹ nó lại không chơi với nhà ông mình nữa. Sau cuối mình viết cả thư gửi chuyển phát nhanh cho nhà nó mà vẫn không hết tức.
Nhưng tính mình đã làm gì thì làm đến cùng cơ, đầu năm vừa rồi mình lại gọi cho Hằng kêu nó học và ôn thi lại Đại học (trước đó nó thi được gần 27đ khối D) rồi sau đó lên đây học, mình sẽ cho nó t/iền học phí năm đầu tiên và cho ở nhờ nhà, từ năm thứ 2 sẽ đi làm thêm và tự lo học phí. Còn ở nhà mình thì không phải chi trả gì, dù sao nhà mình cũng thừa hẳn 3 tầng không ai ở.
Nghe vậy Hằng khóc nấc lên cảm ơn mình rối rít và hứa sẽ học để thi đậu. Còn mình chỉ mong nó sớm đi khỏi căn nhà kia và có một tương lai tốt hơn thôi.
Ấy vậy mà 3 tháng sau mình gọi cho Hằng kêu nó chuẩn bị hồ sơ thì thuê bao. Mình lại nhờ ông ngoại mình qua nhà hỏi chuyện thì nghe mẹ nó nói rằng:
- Hằng nó kêu nó học không vào, nên em cho nó đi học làm nail rồi.
Nghe xong mình chỉ biết bất cmn lực. Nhưng nghĩ thôi số nó vậy rồi, mình cũng không biết làm thế nào nữa cả.
Ấy vậy mà cuối tháng vừa rồi mình nhận được thiệp mời cưới của Hằng??? Nó cưới chồng năm 19 tuổi…
Chồng nó sinh năm 1987, hơn nó 17 tuổi. Gần nhà. Ế vợ lâu năm. Bố ông ấy mất sớm. Nhà chỉ có hai mẹ con. Ông này và Hằng quen biết và cưới xin cũng chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Một cái vòng lặp y như mẹ nó ngày xưa hồi lấy bố nó.
Mẹ của Hằng gọi đấy là hạnh phúc viên mãn. Chồng có nhà có xe (máy). Lại được ở gần nhà nấu cơm muôn đời cho hai đứa em.
Mà chưa kể Hằng cũng chẳng học làm nail gì cả, nó đi làm công nhân may gần nhà.
Đời…
Phần 3:
Chuyện là nhà họ hàng nhà mình có cậu Trình lấy mợ Khuê. Hai vợ chồng lấy nhau được bố mẹ cho đất đai nhà cửa ra ở riêng rồi, nhưng khổ nỗi cậu mình bị khó sinh nên quyết định đi Nhật đôi năm kiếm t/iền sinh con vì ai cũng biết sinh con bằng ivf chi phí khá là cao.
Trước đấy cậu mợ mình yêu nhau hẳn 7 năm mới cưới. Một mối tình xuyên suốt từ những ngày đi học cấp ba đến những năm mợ mình lên HN học Đại học thì cậu cũng lên theo để đi làm nuôi mợ ăn học. Để rồi đến khi mợ vừa chạm ngưỡng ra trường thì hai người kết thúc bằng một đám cưới viên mãn.
Sau này khi cậu Trình sang Nhật được gần năm thì nhớ vợ quá, quyết định làm thủ tục cho vợ sang cùng nhưng mợ mình thi mãi vẫn tạch nên đành ở nhà đợi chồng.
Cuộc sống của mợ ở nhà khá nhàn, đến cơm cũng không phải nấu vì mỗi ngày ông bà mình nấu sẵn cho chỉ việc ra ăn thôi. Cậu Trình bên Nhật cũng thương vợ vất vả nên không cho đi làm đồng áng gì, chỉ cần ở nhà rồi chồng gửi t:iền về thôi.
Nhưng thấy đợi 2 năm quá dài nên mợ mình quyết định xa nhà sang Hải Phòng để đi làm công nhân rồi ở lại kí túc xá của cty. Thời gian đầu tình cảm vẫn mặn nồng nhưng đến đúng tháng thứ 8 thì mợ mình lạnh nhạt dần rồi bóng gió chuyện ly hôn. Thi thoảng vợ chồng đang nói chuyện với nhau mợ mình cứ nói mấy câu rất là buồn cười kiểu:
- nếu như sau này bọn mình xa nhau anh có buồn không?

- em bảo này, nếu như không có em thì anh nhất định phải hạnh phúc nhé. Anh nhớ tìm một người yêu anh, chăm lo cho anh nha.
..
- ví dụ em mà làm gì có lỗi với anh thì anh có tha thứ cho em không?
Đờ mờ nói như thế ai chả phải nghĩ đúng không các bạn?
Cậu mình thời gian đầu cũng vẫn tin vợ, vì chả nhẽ gần 7 năm yêu nhau và 2 năm cưới nhau mà vợ mình lại làm gì khuất tất sau lưng mình đúng không?
Ấy vậy mà có những cám dỗ con người đ thể nào vượt qua được.
Một ngày nọ cậu mình được người nhà gửi cho clip mợ mình bị người ta o/ánh ghen vì qua lại với chồng họ trong thời gian chị vợ mang bầu. Chao ôi chị vợ mới ở cữ xong mà khoẻ thế, tác động vật lý phát nào là choáng váng phát đấy.
Cậu mình xem xong vẫn không tin, vẫn bênh vợ lắm nhưng đến khi gọi video thấy mặt vợ tím xanh tím đỏ thì không tin vẫn phải tin.
Nhưng cậu không nặng lời, không làm ầm ĩ lên mà chỉ bảo mợ:
- Thôi bây giờ em nghỉ việc đi rồi về nhà. Anh sẽ cố gắng đặt vé máy bay rồi cuối tháng anh về
- Anh định tính thế nào?
- Anh đang hỏi em mới đúng
- Em muốn ly hôn. Em nhận ra em hết yêu anh từ lâu rồi, em sẽ đợi anh ấy ly hôn rồi đến với nhau. Em xin lỗi
=)))))) thề, cả họ mình ngồi đấy nghe mợ nói câu này ai cũng muốn lao vào ốp cho mợ một phát. Bựk zl.
Sau đó cuối tháng cậu bay về, đáng ra người níu kéo, người khóc lóc phải là mợ - người sai trái trong câu chuyện này thế mà cậu mình lại là người van xin mợ hồi tâm chuyển ý. Cậu van xin mợ nghỉ việc, van xin mợ suy nghĩ lại, nghĩ về gần 10 năm bên nhau có được không?
Mợ say đ’.
Hai người ly hôn không lâu sau đó, cậu mình vẫn p/án nhà chia cho mợ một nửa rồi lại bay sang Nhật làm việc tiếp, chỉ là lần này cậu đi mà không hẹn ngày về lại Việt Nam. Chắc có lẽ phải nhiều năm sau nữa, khi đã vượt qua được rồi cậu mình mới có can đảm trở về chăng?
Còn mợ “cũ” của mình thì có bầu không lâu sau đó, ông người yêu kia hứa hẹn ly hôn với vợ nhưng mãi vẫn không thấy. Mình cũng không rõ cuộc sống sau này của mợ thế nào, nhưng đợt vừa rồi nghe tin mợ sắp sinh rồi, mợ sắp được làm mẹ.
Chỉ là không biết đến bao giờ mợ mới thoát khỏi cái vai tiểu tam, và con của mợ mãi mãi sau này sẽ phải lên khoác mình cái tên “con riêng”. Cuộc sống như vậy mợ có hạnh phúc không nhỉ?
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom