Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Quả nhiên Du Âm đoán không sai, ngay sáng hôm sau, Thẩm mẹ đã lôi kéo Du Âm ngồi nghe bà oán giận Tôn Ngọc Lâm, đem hết những chuyện những năm trước ra thao thao bất tuyệt.
Những lời này, Du Âm không biết đã nghe bao nhiêu lần.
Sáng nay cô đã hết sốt, chỉ là đầu còn có chút choáng, cả người không có sức lực. Thẩm Trị nói cô một là hôm nay nghỉ ngơi, hai là phải đi bệnh viện, nhưng cô vẫn cố chấp một hai phải làm việc, không chịu đi bệnh viện. Bây giờ nghe Thẩm mẹ nói chuyện, một cỗ buồn ngủ bất ngờ trào ra.
"Mẹ, mẹ bảo hôm nay đã hẹn đi làm tóc rồi mà?" Thẩm Trị giả bộ vô tình đi ngang qua nhắc nhở bà.
"A, thiếu chút nữa quên mất." Thẩm mẹ kinh hô, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tay, "Còn sớm mà, cứ từ từ."
Thẩm mẹ hiển nhiên là sẽ không nhìn mặt mà nói chuyện người, vì vậy cũng không phát hiện tinh thần Du Âm có chút không tốt.
Thật là một bà mẹ tùy hứng, Thẩm Trị bất đắc dĩ nói, "Mẹ, Du Âm hình như có chút không thoải mái."
Vừa nghe Thẩm Trị nói vậy, Thẩm mẹ mới chú ý, quả nhiên là không tốt, "Tiểu Âm à, có phải con đang ngã bệnh đúng không?"
"Dì à, con không sao."
Thẩm mẹ dường như không nghe thấy câu trả lời của Du Âm, cất giọng nói: "Nhanh đi mời bác sỹ Hứa đến đây."
Thẩm mẹ liền phóng đại vấn đề lên, bắt Du Âm đi về phòng chờ bác sỹ đến, oán giận nói: "Đứa nhỏ này cũng thật là, thân thể không thoải mái cũng không nói."
Du Âm chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Bác sỹ Hứa là bác sỹ gia đình của Thẩm gia, rất nhanh đã đến, nhìn triệu chứng rồi cho thuốc, chỉ là bệnh cảm thông thường, không có gì đáng lo.
Thẩm mẹ dặn dò Du Âm phải nghỉ ngơi nhiều, không được làm việc, nếu bà thấy cô làm việc thì sẽ tức giận.
Du Âm gật gật đầu, lúc này Thẩm mẹ mới rời đi.
Đợi đến khi mọi người ra ngoài hết, Thẩm Trị mới bước vào, "Em chỉ nghe lời mẹ của anh."
Lời này cũng không biết có ý gì, cô liền nghiêng người tránh ánh mắt của hắn.
Thẩm Trị ngồi ở mép giường, giúp cô kéo lại chăn, "Ngủ đi."
Lần này cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm ngủ.
- --
Hai ngày sau, bệnh cảm cuối cùng cũng khỏi, Thẩm mẹ mới cho Du Âm làm việc trở lại.
Bẵng một thời gian không thấy Cao Lãng, cuối cùng hôm nay hắn cũng xuất hiện trước Thẩm gia, ồn ào nói, "Thẩm Trị, ngày mai là sinh nhật của Thanh Hề, đêm nay tôi muốn đem đến cho cô ấy một tin vui!"
"Ừ." Thẩm Trị không them nhúc nhích.
"Đừng đọc sách nữa, mau đi giúp tôi chuẩn bị tin vui!" Cao Lãng đoạt cuốn sách trong tay hắn, lôi kéo hắn đi ra ngoài.
Bị một con người phiền phức kéo tay, Thẩm Trị ghét bỏ mà hất ra.
Vận khí Du Âm không tốt lắm, giữa đường bị Cao Lãng gặp được, chưa kịp chào hỏi đã bị kéo đi, Cao Lãng hưng phấn nói: "Đi cùng nhau, càng đông càng vui, hôm nay bổn thiếu gia sẽ làm một việc đại sự!"
Thẩm Trị hất cái móng vuốt đang ở trên tay Du Âm ra, nhìn cô nói: "Đi thôi, chúng ra ra ngoài hít thở không khí."
- --
Đại sự mà Cao Lãng nói chính là hắn sẽ thổ lộ tâm tình với Thanh Hề.2
"Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của Thanh Hề." cô đã mười tám tuổi, cuối cùng cũng có thể nói chuyện yêu đương.
"Tối nay tôi muốn đứng dưới ánh trăng thổ lộ, kèm theo là pháo hoa, hoa tươi, một cái cũng không thể thiếu!" Cao Lãng vung tay lên, "Còn mấy người thì đứng ở ngoài, từng người một sẽ được chứng kiến giây phút hạnh phúc của tôi và Thanh Hề."
Mấy người ở đây hiện tại chỉ có Du Âm cùng Thẩm Trị, Du Âm nhìn Cao Lãng, rõ ràng cũng đẹp trai đó, thế nhưng đầu óc lại không được bình thường.
Thẩm Trị đối với Cao Lãng đã quá thân thuộc nên chẳng có gì bất ngờ.
Bây giờ vẫn còn sớm, Cao Lãng tràn đầy phấn khởi nói với Thẩm Trị kế hoạch của hắn. Tối mai hắn muốn mở một tiệc sinh nhật cho Thanh Hề, canh đến khi đúng thời điểm, Thẩm Trị sẽ đưa Ứng Thanh Hề đến địa điểm hắn chuẩn bị sẵn, mọi người sẽ đứng xung quanh, khi Thanh Hề vừa đến sẽ lập tức thấy Cao Lãng oai phong đứng trên sân khấu, đúng lúc này sẽ châm ngòi pháo hoa, sau đó hắn thổ lộ tâm tình, rồi mọi người sẽ nâng ly chúc mừng.
Thẩm Trị vừa nghe xong sắc mặt đã tối thui.
Thực ra Cao Lãng đã sớm chuẩn bị trước một ít, rất nhanh đã thấy người giao cả một xe hoa tươi và pháo đến, trong biệt thự giúp việc bắt đầu bận rộn dọn dẹp, bố trí bàn ghế, chuẩn bị đồ ăn. Cao Lãng thỉnh thoảng sẽ chỉ chỗ này nên bố trí như nào, sau đó hắn ấn Du Âm ngồi xuống bàn ăn, nói: "Tiểu Âm Âm, nhiệm vụ của em chính là nếm thử những món ăn này xem có ngon không."
Sau đó kéo Thẩm Trị vào phòng, "Đi giúp huynh đệ cậu chọn một bộ đồ phù hợp nào."
- --
Chạng vạng tối đã có vài người đến, Cao Lãng một thân tây trang đứng ở cửa đón tiếp, gương mặt tràn đầy phấn khởi.
Thẩm Trị đi tìm Du Âm, cô vẫn còn đang ăn.
"Cô nương ngốc, sao lại ăn nhiều như vậy?"
Hắn đem cô từ ghế kéo ra, miệng cô vẫn còn nhai thịt, chờ nuốt xuống mới nói: "Bọn họ một mực bắt em thử hương vị."
Đầu bếp nhớ kỹ lời Cao Lãng nói, mỗi món ăn đều cho Du Âm nếm thử trước, được múc rất ít nên cô cũng không tiện từ chối, nên đành phải ngồi thử trước.
Các món ăn đều rất ngon, rất để lại dư âm của hương vị trong miệng.
Thẩm Trị cầm khăn giấy lau miệng cho cô, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài, "Đi thôi, đi bộ một chút cho tiêu hóa bớt."
Du Âm cúi đầu, che dấu gương mặt đang ẩn hồng.
Hắn nắm tay cô, bước chân không nhanh không chậm hướng đến rừng cây ngoài biệt thự. Du Âm còn đang hồn vía trên mây, cơ bản không biết hắn đang dẫn mình đi đâu, đến khi tinh thần phục hồi lại, đã bị hắn áp lên thân cây, hơi thở hai người quyện vào nhau, cơ thể Du Âm run lên, ngón tay hắn khẽ vuốt ve cánh môi cô, "Đồ ăn có ngon không?"
"Ngon...... Ăn......"
"Để anh nếm thử." Nói xong liền lấy môi mình hôn lên đôi môi kia.
- --
Nghỉ hè hơn một tháng, Cao Lãng đã sắp quên Lý Nhiễm, thế nhưng chẳng biết tên hỗn đản nào lại mang cô ta đến, vừa nhìn thấy Lý Nhiễm thì nụ cười liền vụt tắt.
Lý Nhiễm nhẹ nhàng tới gần hắn, nhỏ giọng nói: "Cao Lãng, em có việc muốn nói với anh."
"Đến rừng cây bên ngoài chờ tôi."
Cao Lãng buông một câu, cũng chẳng thèm liếc cô một cái. Lý Nhiễm bỏ đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào hắn.
Cao Lãng có chút buồn bực, ở trong lòng thầm chửi thề, chẳng hiểu lúc ấy t*ng trùng lên não hay sao mà đi tìm phiền phức, lần trước đã tìm cô ta nói chuyện rõ ràng, vậy mà hôm nay vẫn cố tình mặt dày đến đây, đúng là dính như kẹo mạch nha.
Ngày này hôm nay, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào dám phá hư, cũng may Ứng Thanh Hề còn chưa tới, hắn nén lửa giận đi đến rừng cây.
"Tại sao cô lại đến đây? Chẳng phải lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi sao, sau này không cần liên lạc cũng như gặp mặt. Thế mà giờ cô đến đây có ý gì hả?"
Lý Nhiễm ủy khuất đến phát khóc, lời nói ra còn mang theo tiếng nức nở, "Em không cố ý tìm anh, chỉ là em có chút chuyện muốn nói với anh, em......"
"Lý Nhiễm, lúc đầu tôi xem cô không phải người như vậy, xem ra tôi sai rồi, có phải lần trước tôi chưa cho cô tiền đủ tiền, nên giờ cô không biết xấu hổ chạy đến đây?" Cao Lãng lạnh giọng đánh gãy lời cô.
Lý Nhiễm dường như không thể tin vào tai mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu?" mặt Cao Lãng đầy vẻ chán ghét, còn mang theo đó sự khinh thường, "Tiền tôi không thiếu, cô chỉ cần nói con số, tôi lập tức chuyển cho cô."
Lý Nhiễm đầy vẻ kinh ngạc, vẫn chưa kịp định thần lại, Cao Lãng thấy cô nãy giờ không nói gì, liền châm chọc: "Tôi biết đó là lần đầu tiên của cô, nhưng nghĩ cái giá khó lắm sao? Tôi tưởng cô đã nghĩ kỹ rồi mới đến. Thế nào? Cảm thấy mình thiệt thòi quá nên muốn thêm tiền?"2
"Em không phải đến đây để đòi tiền!" Lý Nhiễm hét lên rồi chạy đi, như thể phía sau mình có một con quái thú đang đuổi theo.
Cao Lãng cũng không thèm quan tâm tại sao Lý Nhiễm lại đến đây tìm hắn, hắn chỉ quan tâm hôm nay không một ai có thể phá hủy kế hoạch của hắn, về sau có thời gian sẽ giải quyết chuyện này, hắn điều chỉnh cảm xúc rồi rời đi.
"Anh...... Bây giờ buông em ra được rồi." Chờ đến khi không còn ai, Du Âm mới lên tiếng nhắc nhở, vừa nãy phát hiện có người vào đây, Thẩm Trị ôm cô núp phía sau một cái cây để tránh bị phát hiện.
Hắn có chút không nỡ mà buông cô ra.
Chuyện vừa rồi vô tình nghe được, hai người đều phối hợp không nhắc đến.
- --
Ứng Thanh Hề khoan thai tới muộn, nhưng gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, mặc một cái đầm màu trắng, xinh đẹp y hệt một cô công chúa.
Nàng từ trên xe bước xuống, Cao Lãng kích động chạy đến trước mặt cô.
"Thanh Hề, em đến rồi sao?"
"Vâng." Ứng Thanh Hề nhẹ nhàng đáp, giọng nói có chút khác với thường ngày.
Cao Lãng chính là một tên ngốc không biết giữ bí mật, gặp ai cũng nói về kế hoạch mà mình chuẩn bị. Tôn Miểu nói kế hoạch của hắn cho Ứng Thanh Hề biết, nếu Thanh Hề ngại mất mặt thì đừng đến.
Cô suy xét hồi lâu vẫn quyết định đến.
Tôn Miểu đứng bên đám người bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là cô gái không sợ mất mặt a~.
Mọi người vây quanh Ứng Thanh Hề, Cao Lãng tự mình đem bánh kem ra, vừa mang hắn vừa dịu dàng hát: "Happy birthday to you......Happy birthday to you.......Happy birthday to you......"
Đây không phải lần đầu tiên Cao Lãng tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng đây lại là lần khó quên nhất đối với Ứng Thanh Hề.
Thổi nến, cắt bánh kem, tất cả mọi người đứng một bên chơi đùa, còn Cao Lãng lại đi đâu không thấy, Ứng Thanh Hề đương nhiên biết hắn đi đâu, trong lòng có chút chờ mong.
"Cậu quả nhiên là một cô gái khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói chán ghét, nhưng trong lòng lại thích chết đi được." Tôn Miểu mang theo ý cười trêu chọc cô.
"Cậu đừng nói lung tung." Tâm tư của cô không thể tùy tiện nói ra được.
Lúc này Thẩm Trị bước đến, nói tìm Ứng Thanh Hề có việc, sau đó mang cô đến thư phòng.
Ứng Thanh Hề đi theo hắn, từng bước một cực kỳ thong thả, chờ tới thư phòng rồi, Thẩm Trị cũng không cố tình lấy cớ, chỉ nói: "Em ngồi đây đọc sách chờ chút đi."
Sau đó tùy tiện cầm một quyển sách ngồi trên sô pha đọc.
Nếu Cao Lãng biết được Thẩm Trị nói như vậy, nhất định sẽ mắng hắn là người không đáng tin cậy.
Ứng Thanh Hề cũng không để ý tới Thẩm Trị, tâm tình hỗn loạn gần chết làm sao có thời gian để ý đến hắn chứ.
Bên kia Cao Lãng có cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, phân phó mọi người vào chỗ, mới lấy di động ra nhắn "OK" cho Thẩm Trị.
Thẩm Trị nhận được lệnh, đem điện thoại đến trước mặt Ứng Thanh Hề, nói: "Đi thôi, Cao Lãng muốn tìm em."
Ứng Thanh Hề không lập tức đứng lên, tim cô dường như đập mất hết quy luật, đành phải kiếm gì đó khiến cho mình phân tâm một chút, ngước mắt lên nhìn Thẩm Trị. Bọn họ là thanh mai trúc mã, đối với nhau cũng biết vài chuyện, cũng biết chút nữa sẽ có chuyện gì, cô lại không kìm được mà tò mò, "Thẩm Trị, không biết sau này anh thích người như thế nào."
"Anh gặp được cô ấy rồi." Thẩm Trị trả lời.
- --
*Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì tôi có chút chuyện, về sau sẽ đăng hai ngày một chương, nhất định sẽ không quên đây, cảm ơn các bình luận cổ vũ của các bạn nha, thương mọi người nhiều ❤ (trái tym ở đây là của nguyên văn đó~)
*Editor có lời muốn nói: Tui đã đổi cách xưng hô của Thẩm Trị - Du Âm và một điều quan trọng từ hôm nay tui sẽ đăng 1 tuần 2 - 3 chương nhee. Mong mọi người ủng hộ tui nhaa~~
Những lời này, Du Âm không biết đã nghe bao nhiêu lần.
Sáng nay cô đã hết sốt, chỉ là đầu còn có chút choáng, cả người không có sức lực. Thẩm Trị nói cô một là hôm nay nghỉ ngơi, hai là phải đi bệnh viện, nhưng cô vẫn cố chấp một hai phải làm việc, không chịu đi bệnh viện. Bây giờ nghe Thẩm mẹ nói chuyện, một cỗ buồn ngủ bất ngờ trào ra.
"Mẹ, mẹ bảo hôm nay đã hẹn đi làm tóc rồi mà?" Thẩm Trị giả bộ vô tình đi ngang qua nhắc nhở bà.
"A, thiếu chút nữa quên mất." Thẩm mẹ kinh hô, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tay, "Còn sớm mà, cứ từ từ."
Thẩm mẹ hiển nhiên là sẽ không nhìn mặt mà nói chuyện người, vì vậy cũng không phát hiện tinh thần Du Âm có chút không tốt.
Thật là một bà mẹ tùy hứng, Thẩm Trị bất đắc dĩ nói, "Mẹ, Du Âm hình như có chút không thoải mái."
Vừa nghe Thẩm Trị nói vậy, Thẩm mẹ mới chú ý, quả nhiên là không tốt, "Tiểu Âm à, có phải con đang ngã bệnh đúng không?"
"Dì à, con không sao."
Thẩm mẹ dường như không nghe thấy câu trả lời của Du Âm, cất giọng nói: "Nhanh đi mời bác sỹ Hứa đến đây."
Thẩm mẹ liền phóng đại vấn đề lên, bắt Du Âm đi về phòng chờ bác sỹ đến, oán giận nói: "Đứa nhỏ này cũng thật là, thân thể không thoải mái cũng không nói."
Du Âm chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Bác sỹ Hứa là bác sỹ gia đình của Thẩm gia, rất nhanh đã đến, nhìn triệu chứng rồi cho thuốc, chỉ là bệnh cảm thông thường, không có gì đáng lo.
Thẩm mẹ dặn dò Du Âm phải nghỉ ngơi nhiều, không được làm việc, nếu bà thấy cô làm việc thì sẽ tức giận.
Du Âm gật gật đầu, lúc này Thẩm mẹ mới rời đi.
Đợi đến khi mọi người ra ngoài hết, Thẩm Trị mới bước vào, "Em chỉ nghe lời mẹ của anh."
Lời này cũng không biết có ý gì, cô liền nghiêng người tránh ánh mắt của hắn.
Thẩm Trị ngồi ở mép giường, giúp cô kéo lại chăn, "Ngủ đi."
Lần này cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm ngủ.
- --
Hai ngày sau, bệnh cảm cuối cùng cũng khỏi, Thẩm mẹ mới cho Du Âm làm việc trở lại.
Bẵng một thời gian không thấy Cao Lãng, cuối cùng hôm nay hắn cũng xuất hiện trước Thẩm gia, ồn ào nói, "Thẩm Trị, ngày mai là sinh nhật của Thanh Hề, đêm nay tôi muốn đem đến cho cô ấy một tin vui!"
"Ừ." Thẩm Trị không them nhúc nhích.
"Đừng đọc sách nữa, mau đi giúp tôi chuẩn bị tin vui!" Cao Lãng đoạt cuốn sách trong tay hắn, lôi kéo hắn đi ra ngoài.
Bị một con người phiền phức kéo tay, Thẩm Trị ghét bỏ mà hất ra.
Vận khí Du Âm không tốt lắm, giữa đường bị Cao Lãng gặp được, chưa kịp chào hỏi đã bị kéo đi, Cao Lãng hưng phấn nói: "Đi cùng nhau, càng đông càng vui, hôm nay bổn thiếu gia sẽ làm một việc đại sự!"
Thẩm Trị hất cái móng vuốt đang ở trên tay Du Âm ra, nhìn cô nói: "Đi thôi, chúng ra ra ngoài hít thở không khí."
- --
Đại sự mà Cao Lãng nói chính là hắn sẽ thổ lộ tâm tình với Thanh Hề.2
"Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của Thanh Hề." cô đã mười tám tuổi, cuối cùng cũng có thể nói chuyện yêu đương.
"Tối nay tôi muốn đứng dưới ánh trăng thổ lộ, kèm theo là pháo hoa, hoa tươi, một cái cũng không thể thiếu!" Cao Lãng vung tay lên, "Còn mấy người thì đứng ở ngoài, từng người một sẽ được chứng kiến giây phút hạnh phúc của tôi và Thanh Hề."
Mấy người ở đây hiện tại chỉ có Du Âm cùng Thẩm Trị, Du Âm nhìn Cao Lãng, rõ ràng cũng đẹp trai đó, thế nhưng đầu óc lại không được bình thường.
Thẩm Trị đối với Cao Lãng đã quá thân thuộc nên chẳng có gì bất ngờ.
Bây giờ vẫn còn sớm, Cao Lãng tràn đầy phấn khởi nói với Thẩm Trị kế hoạch của hắn. Tối mai hắn muốn mở một tiệc sinh nhật cho Thanh Hề, canh đến khi đúng thời điểm, Thẩm Trị sẽ đưa Ứng Thanh Hề đến địa điểm hắn chuẩn bị sẵn, mọi người sẽ đứng xung quanh, khi Thanh Hề vừa đến sẽ lập tức thấy Cao Lãng oai phong đứng trên sân khấu, đúng lúc này sẽ châm ngòi pháo hoa, sau đó hắn thổ lộ tâm tình, rồi mọi người sẽ nâng ly chúc mừng.
Thẩm Trị vừa nghe xong sắc mặt đã tối thui.
Thực ra Cao Lãng đã sớm chuẩn bị trước một ít, rất nhanh đã thấy người giao cả một xe hoa tươi và pháo đến, trong biệt thự giúp việc bắt đầu bận rộn dọn dẹp, bố trí bàn ghế, chuẩn bị đồ ăn. Cao Lãng thỉnh thoảng sẽ chỉ chỗ này nên bố trí như nào, sau đó hắn ấn Du Âm ngồi xuống bàn ăn, nói: "Tiểu Âm Âm, nhiệm vụ của em chính là nếm thử những món ăn này xem có ngon không."
Sau đó kéo Thẩm Trị vào phòng, "Đi giúp huynh đệ cậu chọn một bộ đồ phù hợp nào."
- --
Chạng vạng tối đã có vài người đến, Cao Lãng một thân tây trang đứng ở cửa đón tiếp, gương mặt tràn đầy phấn khởi.
Thẩm Trị đi tìm Du Âm, cô vẫn còn đang ăn.
"Cô nương ngốc, sao lại ăn nhiều như vậy?"
Hắn đem cô từ ghế kéo ra, miệng cô vẫn còn nhai thịt, chờ nuốt xuống mới nói: "Bọn họ một mực bắt em thử hương vị."
Đầu bếp nhớ kỹ lời Cao Lãng nói, mỗi món ăn đều cho Du Âm nếm thử trước, được múc rất ít nên cô cũng không tiện từ chối, nên đành phải ngồi thử trước.
Các món ăn đều rất ngon, rất để lại dư âm của hương vị trong miệng.
Thẩm Trị cầm khăn giấy lau miệng cho cô, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài, "Đi thôi, đi bộ một chút cho tiêu hóa bớt."
Du Âm cúi đầu, che dấu gương mặt đang ẩn hồng.
Hắn nắm tay cô, bước chân không nhanh không chậm hướng đến rừng cây ngoài biệt thự. Du Âm còn đang hồn vía trên mây, cơ bản không biết hắn đang dẫn mình đi đâu, đến khi tinh thần phục hồi lại, đã bị hắn áp lên thân cây, hơi thở hai người quyện vào nhau, cơ thể Du Âm run lên, ngón tay hắn khẽ vuốt ve cánh môi cô, "Đồ ăn có ngon không?"
"Ngon...... Ăn......"
"Để anh nếm thử." Nói xong liền lấy môi mình hôn lên đôi môi kia.
- --
Nghỉ hè hơn một tháng, Cao Lãng đã sắp quên Lý Nhiễm, thế nhưng chẳng biết tên hỗn đản nào lại mang cô ta đến, vừa nhìn thấy Lý Nhiễm thì nụ cười liền vụt tắt.
Lý Nhiễm nhẹ nhàng tới gần hắn, nhỏ giọng nói: "Cao Lãng, em có việc muốn nói với anh."
"Đến rừng cây bên ngoài chờ tôi."
Cao Lãng buông một câu, cũng chẳng thèm liếc cô một cái. Lý Nhiễm bỏ đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào hắn.
Cao Lãng có chút buồn bực, ở trong lòng thầm chửi thề, chẳng hiểu lúc ấy t*ng trùng lên não hay sao mà đi tìm phiền phức, lần trước đã tìm cô ta nói chuyện rõ ràng, vậy mà hôm nay vẫn cố tình mặt dày đến đây, đúng là dính như kẹo mạch nha.
Ngày này hôm nay, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào dám phá hư, cũng may Ứng Thanh Hề còn chưa tới, hắn nén lửa giận đi đến rừng cây.
"Tại sao cô lại đến đây? Chẳng phải lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi sao, sau này không cần liên lạc cũng như gặp mặt. Thế mà giờ cô đến đây có ý gì hả?"
Lý Nhiễm ủy khuất đến phát khóc, lời nói ra còn mang theo tiếng nức nở, "Em không cố ý tìm anh, chỉ là em có chút chuyện muốn nói với anh, em......"
"Lý Nhiễm, lúc đầu tôi xem cô không phải người như vậy, xem ra tôi sai rồi, có phải lần trước tôi chưa cho cô tiền đủ tiền, nên giờ cô không biết xấu hổ chạy đến đây?" Cao Lãng lạnh giọng đánh gãy lời cô.
Lý Nhiễm dường như không thể tin vào tai mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu?" mặt Cao Lãng đầy vẻ chán ghét, còn mang theo đó sự khinh thường, "Tiền tôi không thiếu, cô chỉ cần nói con số, tôi lập tức chuyển cho cô."
Lý Nhiễm đầy vẻ kinh ngạc, vẫn chưa kịp định thần lại, Cao Lãng thấy cô nãy giờ không nói gì, liền châm chọc: "Tôi biết đó là lần đầu tiên của cô, nhưng nghĩ cái giá khó lắm sao? Tôi tưởng cô đã nghĩ kỹ rồi mới đến. Thế nào? Cảm thấy mình thiệt thòi quá nên muốn thêm tiền?"2
"Em không phải đến đây để đòi tiền!" Lý Nhiễm hét lên rồi chạy đi, như thể phía sau mình có một con quái thú đang đuổi theo.
Cao Lãng cũng không thèm quan tâm tại sao Lý Nhiễm lại đến đây tìm hắn, hắn chỉ quan tâm hôm nay không một ai có thể phá hủy kế hoạch của hắn, về sau có thời gian sẽ giải quyết chuyện này, hắn điều chỉnh cảm xúc rồi rời đi.
"Anh...... Bây giờ buông em ra được rồi." Chờ đến khi không còn ai, Du Âm mới lên tiếng nhắc nhở, vừa nãy phát hiện có người vào đây, Thẩm Trị ôm cô núp phía sau một cái cây để tránh bị phát hiện.
Hắn có chút không nỡ mà buông cô ra.
Chuyện vừa rồi vô tình nghe được, hai người đều phối hợp không nhắc đến.
- --
Ứng Thanh Hề khoan thai tới muộn, nhưng gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, mặc một cái đầm màu trắng, xinh đẹp y hệt một cô công chúa.
Nàng từ trên xe bước xuống, Cao Lãng kích động chạy đến trước mặt cô.
"Thanh Hề, em đến rồi sao?"
"Vâng." Ứng Thanh Hề nhẹ nhàng đáp, giọng nói có chút khác với thường ngày.
Cao Lãng chính là một tên ngốc không biết giữ bí mật, gặp ai cũng nói về kế hoạch mà mình chuẩn bị. Tôn Miểu nói kế hoạch của hắn cho Ứng Thanh Hề biết, nếu Thanh Hề ngại mất mặt thì đừng đến.
Cô suy xét hồi lâu vẫn quyết định đến.
Tôn Miểu đứng bên đám người bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là cô gái không sợ mất mặt a~.
Mọi người vây quanh Ứng Thanh Hề, Cao Lãng tự mình đem bánh kem ra, vừa mang hắn vừa dịu dàng hát: "Happy birthday to you......Happy birthday to you.......Happy birthday to you......"
Đây không phải lần đầu tiên Cao Lãng tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng đây lại là lần khó quên nhất đối với Ứng Thanh Hề.
Thổi nến, cắt bánh kem, tất cả mọi người đứng một bên chơi đùa, còn Cao Lãng lại đi đâu không thấy, Ứng Thanh Hề đương nhiên biết hắn đi đâu, trong lòng có chút chờ mong.
"Cậu quả nhiên là một cô gái khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói chán ghét, nhưng trong lòng lại thích chết đi được." Tôn Miểu mang theo ý cười trêu chọc cô.
"Cậu đừng nói lung tung." Tâm tư của cô không thể tùy tiện nói ra được.
Lúc này Thẩm Trị bước đến, nói tìm Ứng Thanh Hề có việc, sau đó mang cô đến thư phòng.
Ứng Thanh Hề đi theo hắn, từng bước một cực kỳ thong thả, chờ tới thư phòng rồi, Thẩm Trị cũng không cố tình lấy cớ, chỉ nói: "Em ngồi đây đọc sách chờ chút đi."
Sau đó tùy tiện cầm một quyển sách ngồi trên sô pha đọc.
Nếu Cao Lãng biết được Thẩm Trị nói như vậy, nhất định sẽ mắng hắn là người không đáng tin cậy.
Ứng Thanh Hề cũng không để ý tới Thẩm Trị, tâm tình hỗn loạn gần chết làm sao có thời gian để ý đến hắn chứ.
Bên kia Cao Lãng có cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, phân phó mọi người vào chỗ, mới lấy di động ra nhắn "OK" cho Thẩm Trị.
Thẩm Trị nhận được lệnh, đem điện thoại đến trước mặt Ứng Thanh Hề, nói: "Đi thôi, Cao Lãng muốn tìm em."
Ứng Thanh Hề không lập tức đứng lên, tim cô dường như đập mất hết quy luật, đành phải kiếm gì đó khiến cho mình phân tâm một chút, ngước mắt lên nhìn Thẩm Trị. Bọn họ là thanh mai trúc mã, đối với nhau cũng biết vài chuyện, cũng biết chút nữa sẽ có chuyện gì, cô lại không kìm được mà tò mò, "Thẩm Trị, không biết sau này anh thích người như thế nào."
"Anh gặp được cô ấy rồi." Thẩm Trị trả lời.
- --
*Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì tôi có chút chuyện, về sau sẽ đăng hai ngày một chương, nhất định sẽ không quên đây, cảm ơn các bình luận cổ vũ của các bạn nha, thương mọi người nhiều ❤ (trái tym ở đây là của nguyên văn đó~)
*Editor có lời muốn nói: Tui đã đổi cách xưng hô của Thẩm Trị - Du Âm và một điều quan trọng từ hôm nay tui sẽ đăng 1 tuần 2 - 3 chương nhee. Mong mọi người ủng hộ tui nhaa~~
Bình luận facebook