Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Từ nhỏ tính cách của Thẩm Trị đã trầm tĩnh, dùng cách nói của Thẩm mẹ thì là một ông cụ non, không hề giống anh trai Thẩm Nhương, từ nhỏ đã hoạt bát đến mức người chê chó ghét, không thể ngồi yên tĩnh một chỗ.
Nhưng so với Thẩm Trị, Thẩm Nhương lớn hơn rất nhiều, bên ngoài thì tỏ ra không thích cậu em trai này, nhưng thật ra rất quan tâm đến hắn. Hồi bé vì muốn làm cho cậu em trai này trở nên hoạt bát một chút, nên đã làm một con diều cho hắn, lại còn mang hắn đi thả diều. Thẩm Trị cũng rất thích trò chơi thả diều này, luôn dành thời gian ra bãi cỏ gần đó chơi diều.
Du Âm thường xuyên một mình ngồi dưới tán cây đại thụ ngắm nhìn Thẩm Trị đem con diều thả rất cao, đôi mắt cô hướng theo con diều, tâm hồn cũng từ từ bay theo nó.
Khi đó cô vừa tới Thẩm gia không lâu, vì làm thân với Thẩm Trị thất bại nên luôn giữ khoảng cách với hắn, chỉ có thể ở phía xa nhìn hắn chơi. Lúc thả diều Thẩm Trị vẫn không có biểu hiện vui vẻ, nhưng Du Âm vẫn có thể cảm giác được tâm tình của hắn đang sung sướng. Cũng vì cảm nhận được người khác vui nên cô cũng vui lây.
Sau đó diều đứt dây, anh trai Thẩm Nhương cũng đã lâu chưa về nhà.
Thẩm mẹ mua lại cho Thẩm Trị rất nhiều con diều khác nhau, Thẩm Trị không nói không thích, nhưng hắn cũng không mang những con diều Thẩm mẹ mua đi thả nữa. Du Âm biết chú Phùng biết làm diều, cô từng thấy chú ấy làm một con diều cho con mình, còn tặng cho cô một con nhưng cô không thả. Nhân lúc chú Phùng đang nghỉ ngơi, muốn hỏi cách làm diều, chú Phùng nói: "Tiểu Âm, con muốn diều, chú Phùng lại làm cho con một cái nữa là được."
Du Âm lắc đầu, "Con muốn tự mình làm, để tặng cho một người bạn."
Chú Phùng cũng không có quá nhiều thời gian, chỉ đơn giản dạy một lần nhưng cô làm quá xấu, sau khi làm lại nhiều lần, cuối cùng cũng làm ra một con diều không đến nỗi nào, hình con bướm, cô còn lấy màu vẽ hoa cánh cho nó.
Cõi lòng cô đầy chờ mong, đem con diều đưa cho Thẩm Trị, nhưng Thẩm Trị chỉ nhìn chằm chằm vào tay cô.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng tức giận của Thẩm Trị, lông mày nhăn lại, hắn nói: "Tôi không cần con diều này!"
Sau đó đem con diều ném xuống đất rồi bỏ đi.
Chuyện này đến bây giờ vẫn luôn tồn tại trong ký ức của Du Âm.
Hai người đối với nhau như thế nào trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng vẫn không trầm mặc không nói ra, Thẩm Trị vẫn như trước kia lãnh lãnh đạm đạm, Du Âm vẫn là tính tình hướng nội. Chỉ có đêm khuya, trong căn phòng nhỏ ấm áp của Du Âm, hai người tuy không nói lời nào, nhưng thân thể lại quấn chặt vào nhau.
Thẩm Trị đối với chuyện này vẫn kiên quyết không làm đến bước cuối cùng, chỉ giới hạn trong ôm hôn, đôi lúc không kìm được thì khẽ vuốt ve, ngoài ra không phát sinh thêm gì nữa.
Tần suất Thẩm Trị ở lại phòng Du Âm ngày càng tăng.
Chiếc diều hình con bướm trước kia được Du Âm xem như là vật trang trí gắn trên tường, màu sắc rực rỡ cùng với ánh đèn vàng trong phòng khiến cho căn phòng bỗng dung trở nên hài hòa.
Phần lớn thời gian là im lặng. Lúc đầu Du Âm vì không muốn nhìn thấy Thẩm Trị nên giả vờ nhắm mắt ngủ, nhưng từ từ thân thể lại lọt vào lồng ngực vững chắc của Thẩm Trị.
Mọi người đều nói, thói quen là một thứ rất đáng sợ.
Cô bây giờ đã không còn khóa cửa nữa.
- --
Giữa hè, trong phòng mở điều hòa vừa đủ, trên bụng Du Âm đắp một cái mền lông màu hồng, đầu gối lên khuỷu tay Thẩm Trị, dưới ánh nắng trong phòng chậm rãi mở mắt.
Cô ngửi mùi của thiên nhiên trên người Thẩm Trị để đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy cũng cảm thấy bản thân mình cũng có mùi hương này.
Thời gian còn sớm, nhưng bên ngoài mặt trời đã nhô cao, sau khi tỉnh lại Du Âm có chút hoảng, cô đẩy đẩy cánh tay Thẩm Trị, kêu: "Này, Thẩm Trị!"
Lúc này cô đã đổi cách xưng hô với Thẩm Trị, bởi vì hắn uy hiếp cô, nếu kêu hắn là nhị thiếu, hắn sẽ hôn cô đến khi môi sung tấy lên.
Thẩm Trị nửa tỉnh nửa mê, mở đôi mắt còn có chút mơ màng, môi hắn kề sát vào mặt cô, theo thói quen muốn hôn cô, thanh âm có chút trầm thấp, "Làm sao vậy?"
"Trời sáng rồi!"
Ngữ khí Du Âm có chút vội vàng, thường thì khi cô tỉnh lại, Thẩm Trị đã sớm rời đi, nhân lúc trời chưa sáng trở về phòng mình, nhưng hiện tại trời đã sáng, một chút nữa sẽ có người lên.
Cô sợ sẽ có người nhìn thấy Thẩm Trị sáng sớm đã bước ra từ phòng mình.
"Em đừng vội, sẽ không có ai phát hiện đâu."
Thẩm Trị an ủi cô, nhanh chóng rời giường, nhưng trước khi ra khỏi phòng vẫn không quên cái hôn sáng sớm, Du Âm có chút vui, nhẹ nhàng cắn khóe môi Thẩm Trị, hắn có chút bất ngờ, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt rời đi.
Trái tim Du Âm đập loạn kể cả khi Thẩm Trị đã rời khỏi phòng. Ngồi bình tĩnh một chút rồi đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Xuống lầu, Du Âm đến phòng bếp chào buổi sáng dì Trần, dì Trần sắc mặt như thường, nói chào buổi sáng, kêu cô cùng nhau tới chuẩn bị bữa sáng.
Nỗi lo sợ bất an của cô từ từ buông xuống.
Lúc dùng bữa sáng, Thẩm cha nói hôm nay sẽ quay về tổ trạch, "Anh nghe chú hai nói Ngọc Lâm cùng Thẩm Linh đã quay về."
Sắc mặt Thẩm mẹ liền không tốt lắm.
Tôn Ngọc Lâm là vợ của chú hai, bà cùng Thẩm mẹ vẫn luôn không vừa mắt, lúc trước bà ra nước ngoài theo con gái du học, hiện giờ Thẩm Linh cũng đã tốt nghiệp nên quay trở về. Thẩm cha cũng biết quan hệ của các bà không tốt nên đã mở lời dò hỏi trước.
Thẩm mẹ nghe nói Tôn Ngọc Lâm trở về có chút không muốn đi, nhưng lão gia quy định trừ phi có chuyện quan trọng nếu không thì không thể tìm lý do không đi, chỉ có thể có chút không rất cao hứng mang Thẩm Trị đi cùng.
Thẩm Trị vừa đi, Du Âm cũng như thường ngày lau dọn nhà cửa. Vào giữa trưa, trời bỗng đổ mưa. Du Âm đứng ở sân sau tắm mưa một chút, rồi vào nhà lau khô người. Đến chiều thì một cơn gió lạnh thổi qua, đầu bắt đầu nặng nề, cả người vô lực.
Nỗ lực chống cự đến tối, nằm ở trên giường, cô mới phát hiện mình bị sốt.
- --
Thẩm mẹ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mọi việc trôi chảy, sinh ra trong gia đình thượng lưu, gả cho một ông chồng tốt, lại sinh được hai người con trai ưu tú, có thể nói là cuộc đời viên mãn. Bà tính tình đơn thuần, là người hiền hoà ôn nhu, cùng mẹ chồng và em chồng sống chung hòa thuận. Nhưng đối với chị em dâu thì lại không thể hòa thuận.
Mỗi lần gặp nhau, hai người đều cho nhau cái nhìn chướng mắt, nhưng trên mặt đều không hiện. Thẩm mẹ cảm thấy Tôn Ngọc Lâm dối trá cao ngạo, luôn lấy lợi ích bản thân lên đầu, Tôn Ngọc Lâm thì cho rằng Thẩm mẹ là một đóa hoa trong lồng kính, chẳng hiểu gì về xã hội. Tôn Ngọc Lâm đi ra nước ngoài mấy năm, đột nhiên trở về khiến cho Thẩm mẹ nhất thời không thích ứng kịp.
"Đã lâu không gặp, chị dâu đúng là càng ngày càng trẻ."
Sắc mặt Tôn Ngọc Lâm bình thường, Thẩm mẹ cũng lá mặt lá trái*, "Cuộc sống của em ở nước ngoài quả không tồi, da càng ngày càng đẹp."
(*lá mặt lá trái: hiểu nôm na là bên ngoài là vậy nhưng bên trong không phải vậy ))
"Bác gái, đã lâu không gặp."
Thẩm Linh bước tới, ngoại hình cùng khí chất của cô đều được di truyền từ Thẩm gia, tính tình thì ôn hòa, hoàn toàn không giống với Tôn Ngọc Lâm. Thẩm mẹ sẽ không giận chó đánh mèo người khác, luôn luôn xem trọng khí chất này của Thẩm Linh, "Linh Linh càng ngày xinh đẹp, ở nước ngoài có vất vả lắm không?"
Lời này khiến Tôn Ngọc Lâm có chút không thích nghe, "Có em đi theo, làm sao con bé có thể vất vả được."
Thẩm mẹ cười cười, nhìn Thẩm Linh nói: "Con làm mẹ con vất vả quá."
Thẩm mẹ nghĩ thầm, Thẩm Linh đã lớn như vậy, làm gì cần phải đi theo chiếu cố, chẳng qua Tôn Ngọc Lâm muốn kiếm cớ sang nước ngoài thôi. Thẩm mẹ giữ sắc mặt ôn hòa, hai người đều khéo léo tươi cười, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ bản thân mới biết.
Ông nội Thẩm cùng bà nội Thẩm cũng không quản chuyện của Thẩm mẹ với Tôn Ngọc Lâm, chỉ quan tâm đến cháu nội của mình, bà nội Thẩm lôi kéo Thẩm Linh hỏi han, ông nội Thẩm thì kéo Thẩm Trị chơi cờ.
Bữa cơm kết thúc, Thẩm mẹ ngồi xe về nhà, trên đường luôn miệng nói về Tôn Ngọc Lâm.
Thẩm Trị yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng thì đang nhớ mong Du Âm, rõ ràng mới đi chưa đến nửa ngày, hắn đã nhớ cô muốn chết.
Lúc trở lại Thẩm gia đã quá hoàng hôn, Thẩm Trị về phòng tắm rửa thay quần áo, đợi đến khi trăng lên mới đi sang phòng Du Âm.
Trong phòng một mảng tối, hoàn toàn không thấy gì.
Hắn đi đến trước giường, thấy Du Âm nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ đã ngủ đến hôn mê, ngày thường cô sẽ không ngủ sớm như vậy, hắn sờ trán, phát hiện cô đang bị sốt.
"Du Âm, tỉnh lại, tôi đưa em đi bệnh viện."
Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Thẩm Trị mới thấy trên mặt Du Âm toàn là nước mắt.
- --
Du Âm thường xuyên mơ thấy mẹ, khi cô bị bệnh thì sẽ nhớ đến mẹ rồi âm thầm rơi lệ.
Đối với cô, mẹ là người vĩ đại nhất, bà vừa lương thiện, kiên cường và cũng rất dịu dàng.
Lúc còn nhỏ, thân thể cô đã không được tốt, thường xuyên bị cảm mạo. Mỗi lần như vậy, Du mẹ đều lo lắng đến ngủ không được, nhưng khi cô vừa đỡ một chút, bà liền cười tủm tỉm hỏi Du Âm: "Âm Âm, còn khó chịu không? Mẹ làm bánh trứng cho con nhé?"
Món ăn mà Du mẹ làm ngon nhất chính là bánh trứng.
Cha qua đời sớm, chỉ có mẹ với Du Âm nương tựa vào nhau mà sống. Mặc kệ sinh hoạt vất vả, Du mẹ vẫn luôn muốn dạy dỗ cô trở thành một người thiện lương và kiên cường. Vì thế nên trước khi mất bà đã nói: "Âm Âm, mẹ hy vọng con luôn chăm sóc tốt bản thân mình khi không có mẹ."
Nhưng quả thật tự chăm sóc mình không hề dễ dàng.
"Du Âm, em bị sốt rồi, để tôi đưa em đi bệnh viện."
Cô mở to mắt, nhìn Thẩm Trị nhăn lại mày, hốt hoảng nói: "Tôi không cần đi bệnh viện."
Bệnh viện là nơi Du mẹ mãi rời xa Du Âm.
"Vậy thì tôi gọi bác sỹ đến nhé?" Thẩm Trị nhẹ nhàng vén những sợi tóc vướng trên mặt cô, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.
"Không cần kêu bác sỹ, tôi chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe thôi."
Thẩm Trị đành phải đi lấy thuốc hạ sốt, lại cầm thêm một ly nước ấm đưa đến cho cô.
Du Âm uống thuốc rồi đi vào giấc ngủ. Thẩm Trị đắp chăn lại cho cô, sau đó lên giường ôm Du Âm vào lòng, thỉnh thoảng lại lấy khăn lau mồ hôi, kiểm tra nhiệt độ, đến khi Du Âm bắt đầu hạ sốt, hắn mới yên tâm ngủ.
Đây chính là một giấc ngủ dài, nhưng trong tiềm thức Du Âm vẫn cảm giác rằng Thẩm Trị luôn túc trực bên cạnh mình.
Tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, tinh thần Du Âm đã khá hơn rất nhiều, cô nhìn Thẩm Trị đang ngủ say có chút thất thần.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn độc giả đã để lại những bình luận hết sức dễ thương a~ Tình cảm của các bạn chính là động lực để tôi cập nhật truyện đó~~+
Editor có lời muốn nói: Tui thi xong gòi đâyyy, sẽ chăm chỉ update truyện nhaaa. Yêu mọi người nhiều *chụt chụt*
Nhưng so với Thẩm Trị, Thẩm Nhương lớn hơn rất nhiều, bên ngoài thì tỏ ra không thích cậu em trai này, nhưng thật ra rất quan tâm đến hắn. Hồi bé vì muốn làm cho cậu em trai này trở nên hoạt bát một chút, nên đã làm một con diều cho hắn, lại còn mang hắn đi thả diều. Thẩm Trị cũng rất thích trò chơi thả diều này, luôn dành thời gian ra bãi cỏ gần đó chơi diều.
Du Âm thường xuyên một mình ngồi dưới tán cây đại thụ ngắm nhìn Thẩm Trị đem con diều thả rất cao, đôi mắt cô hướng theo con diều, tâm hồn cũng từ từ bay theo nó.
Khi đó cô vừa tới Thẩm gia không lâu, vì làm thân với Thẩm Trị thất bại nên luôn giữ khoảng cách với hắn, chỉ có thể ở phía xa nhìn hắn chơi. Lúc thả diều Thẩm Trị vẫn không có biểu hiện vui vẻ, nhưng Du Âm vẫn có thể cảm giác được tâm tình của hắn đang sung sướng. Cũng vì cảm nhận được người khác vui nên cô cũng vui lây.
Sau đó diều đứt dây, anh trai Thẩm Nhương cũng đã lâu chưa về nhà.
Thẩm mẹ mua lại cho Thẩm Trị rất nhiều con diều khác nhau, Thẩm Trị không nói không thích, nhưng hắn cũng không mang những con diều Thẩm mẹ mua đi thả nữa. Du Âm biết chú Phùng biết làm diều, cô từng thấy chú ấy làm một con diều cho con mình, còn tặng cho cô một con nhưng cô không thả. Nhân lúc chú Phùng đang nghỉ ngơi, muốn hỏi cách làm diều, chú Phùng nói: "Tiểu Âm, con muốn diều, chú Phùng lại làm cho con một cái nữa là được."
Du Âm lắc đầu, "Con muốn tự mình làm, để tặng cho một người bạn."
Chú Phùng cũng không có quá nhiều thời gian, chỉ đơn giản dạy một lần nhưng cô làm quá xấu, sau khi làm lại nhiều lần, cuối cùng cũng làm ra một con diều không đến nỗi nào, hình con bướm, cô còn lấy màu vẽ hoa cánh cho nó.
Cõi lòng cô đầy chờ mong, đem con diều đưa cho Thẩm Trị, nhưng Thẩm Trị chỉ nhìn chằm chằm vào tay cô.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng tức giận của Thẩm Trị, lông mày nhăn lại, hắn nói: "Tôi không cần con diều này!"
Sau đó đem con diều ném xuống đất rồi bỏ đi.
Chuyện này đến bây giờ vẫn luôn tồn tại trong ký ức của Du Âm.
Hai người đối với nhau như thế nào trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng vẫn không trầm mặc không nói ra, Thẩm Trị vẫn như trước kia lãnh lãnh đạm đạm, Du Âm vẫn là tính tình hướng nội. Chỉ có đêm khuya, trong căn phòng nhỏ ấm áp của Du Âm, hai người tuy không nói lời nào, nhưng thân thể lại quấn chặt vào nhau.
Thẩm Trị đối với chuyện này vẫn kiên quyết không làm đến bước cuối cùng, chỉ giới hạn trong ôm hôn, đôi lúc không kìm được thì khẽ vuốt ve, ngoài ra không phát sinh thêm gì nữa.
Tần suất Thẩm Trị ở lại phòng Du Âm ngày càng tăng.
Chiếc diều hình con bướm trước kia được Du Âm xem như là vật trang trí gắn trên tường, màu sắc rực rỡ cùng với ánh đèn vàng trong phòng khiến cho căn phòng bỗng dung trở nên hài hòa.
Phần lớn thời gian là im lặng. Lúc đầu Du Âm vì không muốn nhìn thấy Thẩm Trị nên giả vờ nhắm mắt ngủ, nhưng từ từ thân thể lại lọt vào lồng ngực vững chắc của Thẩm Trị.
Mọi người đều nói, thói quen là một thứ rất đáng sợ.
Cô bây giờ đã không còn khóa cửa nữa.
- --
Giữa hè, trong phòng mở điều hòa vừa đủ, trên bụng Du Âm đắp một cái mền lông màu hồng, đầu gối lên khuỷu tay Thẩm Trị, dưới ánh nắng trong phòng chậm rãi mở mắt.
Cô ngửi mùi của thiên nhiên trên người Thẩm Trị để đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy cũng cảm thấy bản thân mình cũng có mùi hương này.
Thời gian còn sớm, nhưng bên ngoài mặt trời đã nhô cao, sau khi tỉnh lại Du Âm có chút hoảng, cô đẩy đẩy cánh tay Thẩm Trị, kêu: "Này, Thẩm Trị!"
Lúc này cô đã đổi cách xưng hô với Thẩm Trị, bởi vì hắn uy hiếp cô, nếu kêu hắn là nhị thiếu, hắn sẽ hôn cô đến khi môi sung tấy lên.
Thẩm Trị nửa tỉnh nửa mê, mở đôi mắt còn có chút mơ màng, môi hắn kề sát vào mặt cô, theo thói quen muốn hôn cô, thanh âm có chút trầm thấp, "Làm sao vậy?"
"Trời sáng rồi!"
Ngữ khí Du Âm có chút vội vàng, thường thì khi cô tỉnh lại, Thẩm Trị đã sớm rời đi, nhân lúc trời chưa sáng trở về phòng mình, nhưng hiện tại trời đã sáng, một chút nữa sẽ có người lên.
Cô sợ sẽ có người nhìn thấy Thẩm Trị sáng sớm đã bước ra từ phòng mình.
"Em đừng vội, sẽ không có ai phát hiện đâu."
Thẩm Trị an ủi cô, nhanh chóng rời giường, nhưng trước khi ra khỏi phòng vẫn không quên cái hôn sáng sớm, Du Âm có chút vui, nhẹ nhàng cắn khóe môi Thẩm Trị, hắn có chút bất ngờ, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt rời đi.
Trái tim Du Âm đập loạn kể cả khi Thẩm Trị đã rời khỏi phòng. Ngồi bình tĩnh một chút rồi đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Xuống lầu, Du Âm đến phòng bếp chào buổi sáng dì Trần, dì Trần sắc mặt như thường, nói chào buổi sáng, kêu cô cùng nhau tới chuẩn bị bữa sáng.
Nỗi lo sợ bất an của cô từ từ buông xuống.
Lúc dùng bữa sáng, Thẩm cha nói hôm nay sẽ quay về tổ trạch, "Anh nghe chú hai nói Ngọc Lâm cùng Thẩm Linh đã quay về."
Sắc mặt Thẩm mẹ liền không tốt lắm.
Tôn Ngọc Lâm là vợ của chú hai, bà cùng Thẩm mẹ vẫn luôn không vừa mắt, lúc trước bà ra nước ngoài theo con gái du học, hiện giờ Thẩm Linh cũng đã tốt nghiệp nên quay trở về. Thẩm cha cũng biết quan hệ của các bà không tốt nên đã mở lời dò hỏi trước.
Thẩm mẹ nghe nói Tôn Ngọc Lâm trở về có chút không muốn đi, nhưng lão gia quy định trừ phi có chuyện quan trọng nếu không thì không thể tìm lý do không đi, chỉ có thể có chút không rất cao hứng mang Thẩm Trị đi cùng.
Thẩm Trị vừa đi, Du Âm cũng như thường ngày lau dọn nhà cửa. Vào giữa trưa, trời bỗng đổ mưa. Du Âm đứng ở sân sau tắm mưa một chút, rồi vào nhà lau khô người. Đến chiều thì một cơn gió lạnh thổi qua, đầu bắt đầu nặng nề, cả người vô lực.
Nỗ lực chống cự đến tối, nằm ở trên giường, cô mới phát hiện mình bị sốt.
- --
Thẩm mẹ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mọi việc trôi chảy, sinh ra trong gia đình thượng lưu, gả cho một ông chồng tốt, lại sinh được hai người con trai ưu tú, có thể nói là cuộc đời viên mãn. Bà tính tình đơn thuần, là người hiền hoà ôn nhu, cùng mẹ chồng và em chồng sống chung hòa thuận. Nhưng đối với chị em dâu thì lại không thể hòa thuận.
Mỗi lần gặp nhau, hai người đều cho nhau cái nhìn chướng mắt, nhưng trên mặt đều không hiện. Thẩm mẹ cảm thấy Tôn Ngọc Lâm dối trá cao ngạo, luôn lấy lợi ích bản thân lên đầu, Tôn Ngọc Lâm thì cho rằng Thẩm mẹ là một đóa hoa trong lồng kính, chẳng hiểu gì về xã hội. Tôn Ngọc Lâm đi ra nước ngoài mấy năm, đột nhiên trở về khiến cho Thẩm mẹ nhất thời không thích ứng kịp.
"Đã lâu không gặp, chị dâu đúng là càng ngày càng trẻ."
Sắc mặt Tôn Ngọc Lâm bình thường, Thẩm mẹ cũng lá mặt lá trái*, "Cuộc sống của em ở nước ngoài quả không tồi, da càng ngày càng đẹp."
(*lá mặt lá trái: hiểu nôm na là bên ngoài là vậy nhưng bên trong không phải vậy
"Bác gái, đã lâu không gặp."
Thẩm Linh bước tới, ngoại hình cùng khí chất của cô đều được di truyền từ Thẩm gia, tính tình thì ôn hòa, hoàn toàn không giống với Tôn Ngọc Lâm. Thẩm mẹ sẽ không giận chó đánh mèo người khác, luôn luôn xem trọng khí chất này của Thẩm Linh, "Linh Linh càng ngày xinh đẹp, ở nước ngoài có vất vả lắm không?"
Lời này khiến Tôn Ngọc Lâm có chút không thích nghe, "Có em đi theo, làm sao con bé có thể vất vả được."
Thẩm mẹ cười cười, nhìn Thẩm Linh nói: "Con làm mẹ con vất vả quá."
Thẩm mẹ nghĩ thầm, Thẩm Linh đã lớn như vậy, làm gì cần phải đi theo chiếu cố, chẳng qua Tôn Ngọc Lâm muốn kiếm cớ sang nước ngoài thôi. Thẩm mẹ giữ sắc mặt ôn hòa, hai người đều khéo léo tươi cười, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ bản thân mới biết.
Ông nội Thẩm cùng bà nội Thẩm cũng không quản chuyện của Thẩm mẹ với Tôn Ngọc Lâm, chỉ quan tâm đến cháu nội của mình, bà nội Thẩm lôi kéo Thẩm Linh hỏi han, ông nội Thẩm thì kéo Thẩm Trị chơi cờ.
Bữa cơm kết thúc, Thẩm mẹ ngồi xe về nhà, trên đường luôn miệng nói về Tôn Ngọc Lâm.
Thẩm Trị yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng thì đang nhớ mong Du Âm, rõ ràng mới đi chưa đến nửa ngày, hắn đã nhớ cô muốn chết.
Lúc trở lại Thẩm gia đã quá hoàng hôn, Thẩm Trị về phòng tắm rửa thay quần áo, đợi đến khi trăng lên mới đi sang phòng Du Âm.
Trong phòng một mảng tối, hoàn toàn không thấy gì.
Hắn đi đến trước giường, thấy Du Âm nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ đã ngủ đến hôn mê, ngày thường cô sẽ không ngủ sớm như vậy, hắn sờ trán, phát hiện cô đang bị sốt.
"Du Âm, tỉnh lại, tôi đưa em đi bệnh viện."
Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Thẩm Trị mới thấy trên mặt Du Âm toàn là nước mắt.
- --
Du Âm thường xuyên mơ thấy mẹ, khi cô bị bệnh thì sẽ nhớ đến mẹ rồi âm thầm rơi lệ.
Đối với cô, mẹ là người vĩ đại nhất, bà vừa lương thiện, kiên cường và cũng rất dịu dàng.
Lúc còn nhỏ, thân thể cô đã không được tốt, thường xuyên bị cảm mạo. Mỗi lần như vậy, Du mẹ đều lo lắng đến ngủ không được, nhưng khi cô vừa đỡ một chút, bà liền cười tủm tỉm hỏi Du Âm: "Âm Âm, còn khó chịu không? Mẹ làm bánh trứng cho con nhé?"
Món ăn mà Du mẹ làm ngon nhất chính là bánh trứng.
Cha qua đời sớm, chỉ có mẹ với Du Âm nương tựa vào nhau mà sống. Mặc kệ sinh hoạt vất vả, Du mẹ vẫn luôn muốn dạy dỗ cô trở thành một người thiện lương và kiên cường. Vì thế nên trước khi mất bà đã nói: "Âm Âm, mẹ hy vọng con luôn chăm sóc tốt bản thân mình khi không có mẹ."
Nhưng quả thật tự chăm sóc mình không hề dễ dàng.
"Du Âm, em bị sốt rồi, để tôi đưa em đi bệnh viện."
Cô mở to mắt, nhìn Thẩm Trị nhăn lại mày, hốt hoảng nói: "Tôi không cần đi bệnh viện."
Bệnh viện là nơi Du mẹ mãi rời xa Du Âm.
"Vậy thì tôi gọi bác sỹ đến nhé?" Thẩm Trị nhẹ nhàng vén những sợi tóc vướng trên mặt cô, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.
"Không cần kêu bác sỹ, tôi chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe thôi."
Thẩm Trị đành phải đi lấy thuốc hạ sốt, lại cầm thêm một ly nước ấm đưa đến cho cô.
Du Âm uống thuốc rồi đi vào giấc ngủ. Thẩm Trị đắp chăn lại cho cô, sau đó lên giường ôm Du Âm vào lòng, thỉnh thoảng lại lấy khăn lau mồ hôi, kiểm tra nhiệt độ, đến khi Du Âm bắt đầu hạ sốt, hắn mới yên tâm ngủ.
Đây chính là một giấc ngủ dài, nhưng trong tiềm thức Du Âm vẫn cảm giác rằng Thẩm Trị luôn túc trực bên cạnh mình.
Tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, tinh thần Du Âm đã khá hơn rất nhiều, cô nhìn Thẩm Trị đang ngủ say có chút thất thần.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn độc giả đã để lại những bình luận hết sức dễ thương a~ Tình cảm của các bạn chính là động lực để tôi cập nhật truyện đó~~+
Editor có lời muốn nói: Tui thi xong gòi đâyyy, sẽ chăm chỉ update truyện nhaaa. Yêu mọi người nhiều *chụt chụt*