Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Chương 110
Đáng chết, đây là lần đầu tiên anh muốn bóp chết một người phụ nữ như vậy.
Khương Tuyết Nhu bị dọa sợ đến mức hai chân phát run, khóc không ra nước mắt, sao tôi hôm nay cô lại tới đây kia chứ? “Tôi sai rồi, tôi thiển cận, nông cạn như vậy đó. Anh bỏ qua cho tôi đi.”
Trên mặt người phụ nữ thoáng qua một vẻ sợ hãi kinh hoàng. Một đôi mắt long lanh giống như con mèo con, không dám lại gần anh ấy.
Hoắc Anh Tuấn vô tình hơi đau lòng một chút. Đây là lần đầu tiên anh động lòng, mà lại còn là vì một cô nàng chẳng ra gì.
“Cút”
Anh không khống chế được tức giận, đẩy cô xuống đất: “Đừng để cho tôi thấy cô lần nữa.”
Sức đàn ông mạnh, lúc Khương Tuyết Nhu gã xuống, đầu gối đập trên sàn nhà đau gần chết.
Cô miễn cưỡng đứng lên, cũng rất tức giận: “Nếu không phải là vì Bunny, anh cho là tôi muốn gặp anh chắc? Hỉ nộ ái ố thất thường ai mà chịu cho nổi?”
Cô nói xong cũng vội vàng đi.
Nơi này, cô thật không muốn trở lại.
Trong nhà, Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy trong đầu căng như dây đàn.
Anh cầm tô mì cô nấu ở trên bàn lên, muốn đập xuống đất, nhưng nhớ tới mấy ngày nay cũng không được ăn bữa cơm ngon nào. lại buông xuống, vơ lấy cái ly mà đập.
Sau khi đập xong, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng rất không thoải mái.
Rốt cuộc tại sao anh phải bị một người phụ nữ chẳng ra gì chọc cho tức điện thế này?
Lại còn nói không chịu nổi anh!
Cô đã quên những lời lẽ ngon ngọt tự nói kia rồi sao? Lật mặt như là đang diễn vậy.
Rất tốt.
Anh cũng không muốn cho cô trở lại, sau này dù cô có van xin anh cũng sẽ không thèm phản ứng lại. Anh cau có tức giận ăn mì. Thật là, con mẹ nó cay, cay đến mức dạ dày anh lại đau.
Nhưng cái đau này cũng còn kém hơn nỗi đau trong lòng.
Sau khi Khương Tuyết Nhu trở về, Lâm Minh Kiều đang ở nhà đắp mặt nạ.
Thấy cô trở lại, liền trêu ghẹo: “Ui, về nhanh thế, còn tưởng rằng cậu ở đó qua đêm.”
“Nghĩ gì vậy? Tớ lo cho Bunny nên mới trở về.” Nghĩ đến Bunny, trong lòng Khương Tuyết Nhu khó tránh khỏi quyến luyến, nhất là ba con mèo nhỏ kia, rất đáng yêu.
“Cậu muốn nói cái gì?” Khương Tuyết Nhu cau mày.
Lâm Minh Kiều gỡ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt hồng hồng: “Ngày nào cũng ở cùng một chỗ với nhau. Anh ta lại mấy lần làm anh hùng cứu mỹ nhân. Cậu có thích anh ta không thế?”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, trong lòng có chút mẫu thuẫn.
“Ban đầu là ôm mục đích tiếp cận anh ta. Có điều, lúc tớ bị Lưu Trạch Minh khi dễ anh ta chạy đến cứu, thật là tớ có chút động lòng. Sau đó tớ bị giam ở nhà cũ, lại là anh ta cứu. Tớ cũng là chân tâ, thật ý muốn ở cùng anh ta một đời. Bằng không thì tớ cũng sẽ không hạ quyết tâm cho anh ta lần đầu tiên. Chẳng qua là… Tất cả những chuyện xảy ra sau này khiến tớ tỉnh ngộ lại rồi…
Lâm Minh Kiều an ủi vỗ vỗ bả vai cô.
Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Tớ cũng muốn được người thương yêu, chiều chuộng. Nhưng ở cùng với anh ta, tớ chỉ cảm nhận được lạnh lùng, chê bai, không có lòng tự trọng, thật giống như thể tớ làm gì cũng là sai. So với con ruồi tớ còn đáng ghét hơn. Tớ không có tự do, tớ rất mệt mỏi. Sau khi biết anh ta không phải cậu của Lục Thanh Minh, tớ càng muốn được giải thoát”
“Tuyết Nhu… “Vẫn là ở với cậu là tốt.” Khương Tuyết Nhu ôm tay Lâm Minh Kiều: “Có thể ăn chung đồ mình thích, được ăn đêm, cùng nhau đi dạo phố, ung dung thoải mái, đáng tiếc cậu có Giang Quý Dương, bằng không, chúng ta cứ ở với nhau cả đời thì tốt biết bao”
“Cút, tớ không có cái sở thích đó.” Lâm Minh Kiều mặt đầy vè chế bôi đẩy cô ra, thở dài: “Có điều Quy Dương cũng bề bộn nhiều việc, tạm thời tớ với cậu cứ dính với nhau trước đã.”
Khương Tuyết Nhu không nhịn được nghĩ tới Tân Giai Linh đi theo bên cạnh Giang Quý Dương: “Lần trước tớ tham gia yến hội, đụng phải Tân Giai Linh đó, rốt cuộc cô ta có quan hệ thế nào với Giang Quy Dương?”
Đáng chết, đây là lần đầu tiên anh muốn bóp chết một người phụ nữ như vậy.
Khương Tuyết Nhu bị dọa sợ đến mức hai chân phát run, khóc không ra nước mắt, sao tôi hôm nay cô lại tới đây kia chứ? “Tôi sai rồi, tôi thiển cận, nông cạn như vậy đó. Anh bỏ qua cho tôi đi.”
Trên mặt người phụ nữ thoáng qua một vẻ sợ hãi kinh hoàng. Một đôi mắt long lanh giống như con mèo con, không dám lại gần anh ấy.
Hoắc Anh Tuấn vô tình hơi đau lòng một chút. Đây là lần đầu tiên anh động lòng, mà lại còn là vì một cô nàng chẳng ra gì.
“Cút”
Anh không khống chế được tức giận, đẩy cô xuống đất: “Đừng để cho tôi thấy cô lần nữa.”
Sức đàn ông mạnh, lúc Khương Tuyết Nhu gã xuống, đầu gối đập trên sàn nhà đau gần chết.
Cô miễn cưỡng đứng lên, cũng rất tức giận: “Nếu không phải là vì Bunny, anh cho là tôi muốn gặp anh chắc? Hỉ nộ ái ố thất thường ai mà chịu cho nổi?”
Cô nói xong cũng vội vàng đi.
Nơi này, cô thật không muốn trở lại.
Trong nhà, Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy trong đầu căng như dây đàn.
Anh cầm tô mì cô nấu ở trên bàn lên, muốn đập xuống đất, nhưng nhớ tới mấy ngày nay cũng không được ăn bữa cơm ngon nào. lại buông xuống, vơ lấy cái ly mà đập.
Sau khi đập xong, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng rất không thoải mái.
Rốt cuộc tại sao anh phải bị một người phụ nữ chẳng ra gì chọc cho tức điện thế này?
Lại còn nói không chịu nổi anh!
Cô đã quên những lời lẽ ngon ngọt tự nói kia rồi sao? Lật mặt như là đang diễn vậy.
Rất tốt.
Anh cũng không muốn cho cô trở lại, sau này dù cô có van xin anh cũng sẽ không thèm phản ứng lại. Anh cau có tức giận ăn mì. Thật là, con mẹ nó cay, cay đến mức dạ dày anh lại đau.
Nhưng cái đau này cũng còn kém hơn nỗi đau trong lòng.
Sau khi Khương Tuyết Nhu trở về, Lâm Minh Kiều đang ở nhà đắp mặt nạ.
Thấy cô trở lại, liền trêu ghẹo: “Ui, về nhanh thế, còn tưởng rằng cậu ở đó qua đêm.”
“Nghĩ gì vậy? Tớ lo cho Bunny nên mới trở về.” Nghĩ đến Bunny, trong lòng Khương Tuyết Nhu khó tránh khỏi quyến luyến, nhất là ba con mèo nhỏ kia, rất đáng yêu.
“Cậu muốn nói cái gì?” Khương Tuyết Nhu cau mày.
Lâm Minh Kiều gỡ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt hồng hồng: “Ngày nào cũng ở cùng một chỗ với nhau. Anh ta lại mấy lần làm anh hùng cứu mỹ nhân. Cậu có thích anh ta không thế?”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, trong lòng có chút mẫu thuẫn.
“Ban đầu là ôm mục đích tiếp cận anh ta. Có điều, lúc tớ bị Lưu Trạch Minh khi dễ anh ta chạy đến cứu, thật là tớ có chút động lòng. Sau đó tớ bị giam ở nhà cũ, lại là anh ta cứu. Tớ cũng là chân tâ, thật ý muốn ở cùng anh ta một đời. Bằng không thì tớ cũng sẽ không hạ quyết tâm cho anh ta lần đầu tiên. Chẳng qua là… Tất cả những chuyện xảy ra sau này khiến tớ tỉnh ngộ lại rồi…
Lâm Minh Kiều an ủi vỗ vỗ bả vai cô.
Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Tớ cũng muốn được người thương yêu, chiều chuộng. Nhưng ở cùng với anh ta, tớ chỉ cảm nhận được lạnh lùng, chê bai, không có lòng tự trọng, thật giống như thể tớ làm gì cũng là sai. So với con ruồi tớ còn đáng ghét hơn. Tớ không có tự do, tớ rất mệt mỏi. Sau khi biết anh ta không phải cậu của Lục Thanh Minh, tớ càng muốn được giải thoát”
“Tuyết Nhu… “Vẫn là ở với cậu là tốt.” Khương Tuyết Nhu ôm tay Lâm Minh Kiều: “Có thể ăn chung đồ mình thích, được ăn đêm, cùng nhau đi dạo phố, ung dung thoải mái, đáng tiếc cậu có Giang Quý Dương, bằng không, chúng ta cứ ở với nhau cả đời thì tốt biết bao”
“Cút, tớ không có cái sở thích đó.” Lâm Minh Kiều mặt đầy vè chế bôi đẩy cô ra, thở dài: “Có điều Quy Dương cũng bề bộn nhiều việc, tạm thời tớ với cậu cứ dính với nhau trước đã.”
Khương Tuyết Nhu không nhịn được nghĩ tới Tân Giai Linh đi theo bên cạnh Giang Quý Dương: “Lần trước tớ tham gia yến hội, đụng phải Tân Giai Linh đó, rốt cuộc cô ta có quan hệ thế nào với Giang Quy Dương?”
Bình luận facebook