Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1581
Chương 1581
Không lâu sau, đạo diễn Khâu Ân Chương cũng đến, thấy Thang Nhược Lan nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, anh ấy hài lòng nhẹ gật đầu.
Mặc dù ngay từ đầu Thang Nhược Lan không phải là người anh yêu thích nhưng ít nhất bây giờ cô ấy cũng đang làm việc chăm chỉ và đó có thể được coi là một người có ý chí cầu tiến .
Các diễn viên lần lượt đều đến gần hết, nhưng Nguyễn Nhan chưa xuất hiện, nhưng sắc mặt của đạo diễn Khâu càng ngày càng khó nhìn.
Anh nổi tiếng là rất ghét các diễn viên đến muộn.
“Nhìn xem, là ai mà đẹp trai như vậy, cũng là diễn viên trong đoàn phim à?”
“Mù à, đó là Quý Thiếu gia.” Sau khi có người mắng một câu như vậy, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về anh.
Đôi mắt của Thang Nhược Lan càng sáng hơn, không ngờ rằng là hôm nay, ngày đầu tiên đoàn phim bấm máy Quý Tử Uyên lại đến.
“Tử Uyên, sao anh lại đến đây.”
Thang Nhược Lan bước tới với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hai tay nắm lấy cánh tay Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên hôm nay mặc một chiếc quần tây màu xám cùng áo sơ mi trắng thắt nơ, khuôn mặt tuấn tú giống như một chàng trai phong lưu tuấn tú, nhưng nếu để ý kỹ hơn thì sẽ thấy đôi mắt đẹp kia rất lạnh lùng.
“Nhìn một chút.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói ra hai chữ, nhưng không có gạt tay cô ra, dù sao ở trong mắt mọi người thì Thang Nhược Lan là người anh sắp kết hôn.
Thang Nhược Lan không đơn giản nghĩ rằng là Quý Tử Uyên đến gặp cô.
Trước đây khi cô ấy đóng phim, ngay cả khi mối quan hệ giữa hai người không đến nỗi nào, anh ấy cũng không bao giờ đến.
Hôm nay anh lại đến đột ngột.
Cô chợt nhớ hôm đó Nguyễn Nhan quần áo không chỉnh tề bước ra khỏi văn phòng, lúc đó anh ấy cũng có mặt ở văn phòng, khuôn mặt không che giấu được vẻ nóng rực.
Trái tim cô thắt lại một cách đau xót.
Nhưng khuôn mặt cô không dám lộ ra nửa phần.
Mặc kệ Quý Tử Uyên nghĩ gì, anh ấy là bạn trai của cô, trong mắt người khác, anh ấy đến đây là vì cô.
“Anh Quý, anh đến xem Thang Nhược Lan à.” Đạo diễn Khâu Ân Chương cũng mỉm cười bước tới chào hỏi, “Hôm nay Thang Nhược Lan diễn rất tốt. Cô ấy đến từ sáng sớm và không ngừng thảo luận với tôi về vai diễn, cô ấy rất chăm chỉ.”
Thang Nhược Lan giả vờ khiêm tốn và mỉm cười, “Tôi thật vinh dự khi anh Khâu cho tôi cơ hội này, kịch bản này đã được anh Khâu chuẩn bị trong năm sáu năm, tôi không thể làm ảnh hưởng đến đoàn phim, tôi vẫn còn nhiều thiếu sót nên ở các phân đoạn tiếp theo mong anh Khâu chỉ giáo nhiều hơn.”
“Đừng lo lắng, chỉ cần cô chịu cố gắng, tôi có thể giúp cô mài rũa thêm.” Khâu Ân Chương gật đầu nói.
Đôi mắt đen của Quý Tử Uyên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Anh còn tưởng rằng Khâu Ân Chương sẽ chán ghét vì Thang Nhược Lan đi cửa sau. Không ngờ ngay ngày đầu tiên, Thang Nhược Lan đã được Khâu Ân Chương đánh giá cao, nghe nói đạo diễn Khâu này rất nghiêm khắc, có vẻ như Thang Nhược Lan đã tốn không ít tâm tư.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Thang Nhược Lan, nụ cười của anh ấy làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo như thể anh ấy đã nhìn thấu được mọi thứ, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, “Đạo diễn Khâu, khi nào thì bắt đầu quay?”
“Cô cho rằng tôi không muốn bấm máy sớm hơn một chút sao, vai nữ phụ số hai còn chưa đến.”
Nói đến chuyện này, Khâu Ân Chương không hài lòng, cũng thẳng thắn nói với Quý Tử Uyên: “Quý Thiếu, làm phiền anh hãy nói với Đỗ tổng một chút, có thể thay tôi nói với Nguyễn Nhan này. Điều tôi ghét nhất chính là diễn viên đến muộn, nào có ai mà ngay ngày quay đầu tiên đến 9 giờ còn chưa đến, nếu còn có lần sau tôi sẽ thay người khác.”
Vốn dĩ anh ấy có ấn tượng tốt với Nguyễn Nhan, còn trẻ mà đã có khả năng diễn xuất tốt. Nhưng không ngờ cô ấy lại có bệnh ngôi sao như vậy, bây giờ đến cả đạo diễn Khâu cũng không có chút cảm tình gì.
Quý Tử Uyên khẽ nhíu mày.
Anh không ngờ Nguyễn Nhan lại là người không chú trọng đến thời gian.
Chẳng lẽ cô không muốn đóng vai nữ phụ số hai này, còn cố ý cho người khác thấy sắc mặt.
Không lâu sau, đạo diễn Khâu Ân Chương cũng đến, thấy Thang Nhược Lan nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, anh ấy hài lòng nhẹ gật đầu.
Mặc dù ngay từ đầu Thang Nhược Lan không phải là người anh yêu thích nhưng ít nhất bây giờ cô ấy cũng đang làm việc chăm chỉ và đó có thể được coi là một người có ý chí cầu tiến .
Các diễn viên lần lượt đều đến gần hết, nhưng Nguyễn Nhan chưa xuất hiện, nhưng sắc mặt của đạo diễn Khâu càng ngày càng khó nhìn.
Anh nổi tiếng là rất ghét các diễn viên đến muộn.
“Nhìn xem, là ai mà đẹp trai như vậy, cũng là diễn viên trong đoàn phim à?”
“Mù à, đó là Quý Thiếu gia.” Sau khi có người mắng một câu như vậy, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về anh.
Đôi mắt của Thang Nhược Lan càng sáng hơn, không ngờ rằng là hôm nay, ngày đầu tiên đoàn phim bấm máy Quý Tử Uyên lại đến.
“Tử Uyên, sao anh lại đến đây.”
Thang Nhược Lan bước tới với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hai tay nắm lấy cánh tay Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên hôm nay mặc một chiếc quần tây màu xám cùng áo sơ mi trắng thắt nơ, khuôn mặt tuấn tú giống như một chàng trai phong lưu tuấn tú, nhưng nếu để ý kỹ hơn thì sẽ thấy đôi mắt đẹp kia rất lạnh lùng.
“Nhìn một chút.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói ra hai chữ, nhưng không có gạt tay cô ra, dù sao ở trong mắt mọi người thì Thang Nhược Lan là người anh sắp kết hôn.
Thang Nhược Lan không đơn giản nghĩ rằng là Quý Tử Uyên đến gặp cô.
Trước đây khi cô ấy đóng phim, ngay cả khi mối quan hệ giữa hai người không đến nỗi nào, anh ấy cũng không bao giờ đến.
Hôm nay anh lại đến đột ngột.
Cô chợt nhớ hôm đó Nguyễn Nhan quần áo không chỉnh tề bước ra khỏi văn phòng, lúc đó anh ấy cũng có mặt ở văn phòng, khuôn mặt không che giấu được vẻ nóng rực.
Trái tim cô thắt lại một cách đau xót.
Nhưng khuôn mặt cô không dám lộ ra nửa phần.
Mặc kệ Quý Tử Uyên nghĩ gì, anh ấy là bạn trai của cô, trong mắt người khác, anh ấy đến đây là vì cô.
“Anh Quý, anh đến xem Thang Nhược Lan à.” Đạo diễn Khâu Ân Chương cũng mỉm cười bước tới chào hỏi, “Hôm nay Thang Nhược Lan diễn rất tốt. Cô ấy đến từ sáng sớm và không ngừng thảo luận với tôi về vai diễn, cô ấy rất chăm chỉ.”
Thang Nhược Lan giả vờ khiêm tốn và mỉm cười, “Tôi thật vinh dự khi anh Khâu cho tôi cơ hội này, kịch bản này đã được anh Khâu chuẩn bị trong năm sáu năm, tôi không thể làm ảnh hưởng đến đoàn phim, tôi vẫn còn nhiều thiếu sót nên ở các phân đoạn tiếp theo mong anh Khâu chỉ giáo nhiều hơn.”
“Đừng lo lắng, chỉ cần cô chịu cố gắng, tôi có thể giúp cô mài rũa thêm.” Khâu Ân Chương gật đầu nói.
Đôi mắt đen của Quý Tử Uyên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Anh còn tưởng rằng Khâu Ân Chương sẽ chán ghét vì Thang Nhược Lan đi cửa sau. Không ngờ ngay ngày đầu tiên, Thang Nhược Lan đã được Khâu Ân Chương đánh giá cao, nghe nói đạo diễn Khâu này rất nghiêm khắc, có vẻ như Thang Nhược Lan đã tốn không ít tâm tư.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Thang Nhược Lan, nụ cười của anh ấy làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo như thể anh ấy đã nhìn thấu được mọi thứ, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, “Đạo diễn Khâu, khi nào thì bắt đầu quay?”
“Cô cho rằng tôi không muốn bấm máy sớm hơn một chút sao, vai nữ phụ số hai còn chưa đến.”
Nói đến chuyện này, Khâu Ân Chương không hài lòng, cũng thẳng thắn nói với Quý Tử Uyên: “Quý Thiếu, làm phiền anh hãy nói với Đỗ tổng một chút, có thể thay tôi nói với Nguyễn Nhan này. Điều tôi ghét nhất chính là diễn viên đến muộn, nào có ai mà ngay ngày quay đầu tiên đến 9 giờ còn chưa đến, nếu còn có lần sau tôi sẽ thay người khác.”
Vốn dĩ anh ấy có ấn tượng tốt với Nguyễn Nhan, còn trẻ mà đã có khả năng diễn xuất tốt. Nhưng không ngờ cô ấy lại có bệnh ngôi sao như vậy, bây giờ đến cả đạo diễn Khâu cũng không có chút cảm tình gì.
Quý Tử Uyên khẽ nhíu mày.
Anh không ngờ Nguyễn Nhan lại là người không chú trọng đến thời gian.
Chẳng lẽ cô không muốn đóng vai nữ phụ số hai này, còn cố ý cho người khác thấy sắc mặt.
Bình luận facebook