Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1588
Chương 1588
Nguyễn Nhan lộ điện thoại ra: “Đây là tạo hình do nhà tạo mẫu làm cho tôi, tôi xin phép nói thẳng, tôi diễn nữ số hai hay là mẹ nữ số hai vậy.”
Đạo diễn Khâu nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, Nguyễn Nhan rất xinh đẹp, nhưng tạo hình kia thật sự có vẻ già nua.
Nhà tạo hình nóng nảy: “Đạo diễn Khâu, không phải trong buổi họp ông đã nói Nguyễn Nhan rất xinh đẹp, nói lúc tôi trang điểm cho cô ta thì giảm vẻ đẹp của cô ta xuống, tăng thêm sự sắc bén xấu xa sao.”
“Không sai, tạo hình có thể lộ vẻ sắc bén và xấu xa, nhưng nó dùng cho diễn viên không giỏi, tôi cho rằng mình không cần đến.”
Đôi mắt của Nguyễn Nhan tràn đầy tự tin: “Vì sao chúng ta được gọi là diễn viên, bởi vì diễn xuất, diễn xuất thông qua ánh mắt, đạo diễn Khâu, ông muốn ánh mắt sắc bén xấu xa thế nào thì tôi cũng có thể làm được.”
“Nguyễn Nhan, cô đừng nói hay như thế.” Thang Nhược Lan lộ vẻ khuyên can: “Trước kia cô quay phim truyền hình đều diễn nữ chính hiền lành lương thiện, bây giờ cô diễn nữ số hai độc ác nham hiểm thì không đơn giản như vậy đâu.”
“Đúng thế.” Giang Hữu Nam cũng không vui: “Cô coi phim của đạo diễn Khâu dễ quay như vậy à, tôi có kinh nghiệm nhiều năm cũng phải quay ba bốn lần mới qua được.”
“Vậy cô có thể thử xem.”
Nguyễn Nhan cười nói: “Đúng lúc cảnh quay tiếp theo là tôi và cô Thang đối diễn, đạo diễn Khâu, nếu tôi quay không tốt thì sẽ rời khỏi đoàn phim, đương nhiên cũng sẽ bồi thường tiền, còn nếu tôi diễn tốt thì hy vọng khách sạn tôi ở có thể gần phim trường một chút, mà không phải khách sạn cách đây ba mươi kilomet.”
“Đồng thời sắp xếp cho tôi một chiếc xe tốt một chút, mà không phải chiếc xe cũ nát bỗng bể bánh xe ở nơi hoang vu không người ở thế này, tin tức của đoàn phim cũng có thể kịp thời thông báo chứ không phải. . . Tôi đến phim trường mà mọi người đang tạo hình, tôi lại không biết mình có tạo hình thế nào, còn. . . Tôi sẽ không so đo chuyện phòng nghỉ cho nữ số hai không bằng phòng nghỉ của nữ số bốn.”
Giọng của cô bình tĩnh nhẹ nhàng nói.
Đạo diễn Khâu càng nghe thì sắc mặt ngày càng khó coi, nếu Nguyễn Nhan không nói ra, ông ta cũng không biết Nguyễn Nhan ở khách sạn hơn ba mươi kilomet, thậm chí xe đưa đón là chiếc xe cũ nát.
Mà tổ quản lý không thông báo tin tức của đoàn phim cho Nguyễn Nhan.
“Cô nói là thật sao?” Đạo diễn Khâu sắc bén nhìn về phía nhân viên quản lý đoàn phim.
“Sao có thể không thông báo.” Tổ trưởng Ngô lập tức đứng dậy: “Hôm qua tôi cho người gửi tin tức cho trợ lý của cô ta, cô ta cố tình đến trễ còn đổ lỗi cho chúng tôi, mà cô nói không muốn ở chung với Thang Nhược Lan, tôi mới đành phải sắp xếp cô ở xa một chút, chỗ này vắng vẻ, khách sạn tốt chỉ có hai nơi này.”
“Cô không muốn ở chung với tôi?” Thang Nhược Lan rất kinh ngạc: “Vì sao, có phải là. . . Bởi vì tôi là nữ chính nên trong lòng cô không thoải mái. . . .”
Nguyễn Nhan lười nhác nhìn cô ta, dù sao trong công việc cần diễn xuất, ngay cả cuộc sống hằng ngày cũng phải diễn xuất thì thật mệt mỏi: “Đạo diễn Khâu, có thể bắt đầu chưa.”
Đạo diễn Khâu nhìn dáng vẻ của cô thì nhíu mày, tính cách của Nguyễn Nhan quá cứng nhắc.
Bình thường ông ta không thích người quá cứng nhắc trong đoàn phim, rất khó khống chế: “Nguyễn Nhan, tôi nhắc nhở cô, số người có thể qua một lần chỉ có hai người, làm người không nên quá tự tin.”
Nguyễn Nhan cười cười: “Không có cách nào khác, bởi vì tôi không muốn tạo hình bà già xấu xí, cho nên tôi chỉ có thể chứng minh bằng năng lực của mình, có điều nếu không phải bởi vì tôi mà hô “Cắt” thì không tính.”
“Đương nhiên.” Đạo diễn Khâu gật đầu nhìn Thang Nhược Lan một chút: “Cô chuẩn bị một chút đi, hai người diễn cảnh quay số năm.”
Nguyễn Nhan lộ điện thoại ra: “Đây là tạo hình do nhà tạo mẫu làm cho tôi, tôi xin phép nói thẳng, tôi diễn nữ số hai hay là mẹ nữ số hai vậy.”
Đạo diễn Khâu nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, Nguyễn Nhan rất xinh đẹp, nhưng tạo hình kia thật sự có vẻ già nua.
Nhà tạo hình nóng nảy: “Đạo diễn Khâu, không phải trong buổi họp ông đã nói Nguyễn Nhan rất xinh đẹp, nói lúc tôi trang điểm cho cô ta thì giảm vẻ đẹp của cô ta xuống, tăng thêm sự sắc bén xấu xa sao.”
“Không sai, tạo hình có thể lộ vẻ sắc bén và xấu xa, nhưng nó dùng cho diễn viên không giỏi, tôi cho rằng mình không cần đến.”
Đôi mắt của Nguyễn Nhan tràn đầy tự tin: “Vì sao chúng ta được gọi là diễn viên, bởi vì diễn xuất, diễn xuất thông qua ánh mắt, đạo diễn Khâu, ông muốn ánh mắt sắc bén xấu xa thế nào thì tôi cũng có thể làm được.”
“Nguyễn Nhan, cô đừng nói hay như thế.” Thang Nhược Lan lộ vẻ khuyên can: “Trước kia cô quay phim truyền hình đều diễn nữ chính hiền lành lương thiện, bây giờ cô diễn nữ số hai độc ác nham hiểm thì không đơn giản như vậy đâu.”
“Đúng thế.” Giang Hữu Nam cũng không vui: “Cô coi phim của đạo diễn Khâu dễ quay như vậy à, tôi có kinh nghiệm nhiều năm cũng phải quay ba bốn lần mới qua được.”
“Vậy cô có thể thử xem.”
Nguyễn Nhan cười nói: “Đúng lúc cảnh quay tiếp theo là tôi và cô Thang đối diễn, đạo diễn Khâu, nếu tôi quay không tốt thì sẽ rời khỏi đoàn phim, đương nhiên cũng sẽ bồi thường tiền, còn nếu tôi diễn tốt thì hy vọng khách sạn tôi ở có thể gần phim trường một chút, mà không phải khách sạn cách đây ba mươi kilomet.”
“Đồng thời sắp xếp cho tôi một chiếc xe tốt một chút, mà không phải chiếc xe cũ nát bỗng bể bánh xe ở nơi hoang vu không người ở thế này, tin tức của đoàn phim cũng có thể kịp thời thông báo chứ không phải. . . Tôi đến phim trường mà mọi người đang tạo hình, tôi lại không biết mình có tạo hình thế nào, còn. . . Tôi sẽ không so đo chuyện phòng nghỉ cho nữ số hai không bằng phòng nghỉ của nữ số bốn.”
Giọng của cô bình tĩnh nhẹ nhàng nói.
Đạo diễn Khâu càng nghe thì sắc mặt ngày càng khó coi, nếu Nguyễn Nhan không nói ra, ông ta cũng không biết Nguyễn Nhan ở khách sạn hơn ba mươi kilomet, thậm chí xe đưa đón là chiếc xe cũ nát.
Mà tổ quản lý không thông báo tin tức của đoàn phim cho Nguyễn Nhan.
“Cô nói là thật sao?” Đạo diễn Khâu sắc bén nhìn về phía nhân viên quản lý đoàn phim.
“Sao có thể không thông báo.” Tổ trưởng Ngô lập tức đứng dậy: “Hôm qua tôi cho người gửi tin tức cho trợ lý của cô ta, cô ta cố tình đến trễ còn đổ lỗi cho chúng tôi, mà cô nói không muốn ở chung với Thang Nhược Lan, tôi mới đành phải sắp xếp cô ở xa một chút, chỗ này vắng vẻ, khách sạn tốt chỉ có hai nơi này.”
“Cô không muốn ở chung với tôi?” Thang Nhược Lan rất kinh ngạc: “Vì sao, có phải là. . . Bởi vì tôi là nữ chính nên trong lòng cô không thoải mái. . . .”
Nguyễn Nhan lười nhác nhìn cô ta, dù sao trong công việc cần diễn xuất, ngay cả cuộc sống hằng ngày cũng phải diễn xuất thì thật mệt mỏi: “Đạo diễn Khâu, có thể bắt đầu chưa.”
Đạo diễn Khâu nhìn dáng vẻ của cô thì nhíu mày, tính cách của Nguyễn Nhan quá cứng nhắc.
Bình thường ông ta không thích người quá cứng nhắc trong đoàn phim, rất khó khống chế: “Nguyễn Nhan, tôi nhắc nhở cô, số người có thể qua một lần chỉ có hai người, làm người không nên quá tự tin.”
Nguyễn Nhan cười cười: “Không có cách nào khác, bởi vì tôi không muốn tạo hình bà già xấu xí, cho nên tôi chỉ có thể chứng minh bằng năng lực của mình, có điều nếu không phải bởi vì tôi mà hô “Cắt” thì không tính.”
“Đương nhiên.” Đạo diễn Khâu gật đầu nhìn Thang Nhược Lan một chút: “Cô chuẩn bị một chút đi, hai người diễn cảnh quay số năm.”
Bình luận facebook