Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Chương 63
Có thể cô say mà anh còn chưa say.
Đang phiền não thì Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Cô đang ở đâu?”
“Công ty.
“Ở địa chỉ nào? Hai mươi phút nữa tôi đến đón cô. Cô cùng tôi tham gia bữa tiệc sinh nhật”
Cơ hội tới.
Khương Tuyết Nhu mắt sáng lên ngay sau đó bất mãn: “Anh không muốn tham gia mừng thọ của bà nội tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải đi cùng anh dự sinh nhật người khác?”
“Cô không muốn thì thôi, tôi tìm người khác…
Điện thoại sắp bị cúp, Khương Tuyết Nhu nhận thua nói: “Được rồi, tôi nguyện ý đi cùng. Tình yêu như cuộc đấu, ai yêu trước người đó thua. Tôi đã giao trái tim của mình cho anh rồi thì triệt để bại dưới tay anh. Anh lợi hại”
Sau khi nói xong, cô bưng ly trà ấm uống một ngụm. Diễn quá nhập tâm, chính cô còn bị cảm động.
Sau mấy giây, điện thoại truyền tới âm thanh bất đắc dĩ của Hoắc Anh Tuấn: “Tôi đang lái xe và mở loa ngoài, Hạ Văn Trì ngồi bên cạnh”
“Phụt” Khương Tuyết Nhu phun ngụm trà vừa uống lên màn hình máy vi tính. Ngay sau đó âm thanh của Hạ Văn Trì vang lên: “Được nha, chị dâu. Không nhìn ra được chị thiệt là biết thả thính. Chẳng trách lão Hoắc “Tôi tới rồi”
Điện thoại trực tiếp cúp.
Khương Tuyết Nhu gục đầu xuống bàn xấu hổ gần chết.
Sau khi thu thập xong đồ đạc thì bước xuống lầu, lại nhận được điện thoại của Lâm Minh Kiều.
“Sao rồi? Tối hôm qua cậu đã đem anh ta gạo nấu thành cơm chưa?”
“Không có, có điều tối nay anh ta dẫn tớ đi tham dự tiệc sinh nhật. Tớ cảm thấy đây là cơ hội. Có điều trước giờ anh ấy có hay đi ra ngoài dự tiệc xã giao nhưng tớ chưa thấy anh ta say bao giờ
Khương Tuyết Nhu than thở, Hoắc Anh Tuấn này rất lý trí nha.
“Tiệc sinh nhật?”
Lâm Minh Kiều ngẩn người: “Sẽ không phải là ông nội của Hạ Văn Trì tổ chức đại thọ tám mươi tuổi sao? Tớ cũng phải đi “Đoán chừng là vậy. Anh ta là bạn với Hạ Văn Trì”
“Vậy cũng tốt. Tối nay tớ sẽ kêu vài người qua kính rượu anh ta. Đem anh ta chuốc say. Nếu quả thực không được nữa thì tớ có mang theo thuốc.
“
“A A tóm lại vì kế hoạch làm mợ chủ, tớ hôm nay tuyệt đối sẽ đem anh ta lên giường cậu”
Khương Tuyết Nhu hít sâu một hơi, hết thảy dự định quá đột ngột, cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Nhưng Lâm Minh Kiều đã hứng thú tưng bừng, giúp cô chuẩn bị đồ rồi.
Cô ôm một tâm tình rối bời đứng bên ven đường chờ đợi. Phải rồi, cô chẳng phải cần chuẩn bị chút gì sao?
Với cả cô cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm, đến lúc đó Hoắc Anh Tuấn uống say, cũng không thể để cô chủ động toàn bộ chứ? “Bip bip”
Còi xe nhấn mấy lần, nhưng cô hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không hề nghe thấy. Hoắc Anh Tuấn nhìn cô đang đứng ven đường ngẩn người một hồi rồi lại ngượng ngùng che mặt.
Cũng không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì. Điếc hay sao không nghe thấy còi xe.
Hạ Văn Trì cười haha nói: “Lão Hoắc, tôi có thể cảm giác được vợ của cậu đang suy nghĩ những hình ảnh không trong sáng. Có thể đối tượng là cậu…
“Cậu cho rằng cô ấy là cậu sao?”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng trợn mắt nhìn anh ta một cái, mặc dù anh cũng có điểm hoài nghi.
“Đừng nói thế, tôi càng nhìn càng thấy chị dâu vô cùng đáng yêu. Rõ ràng tôi và cô ấy cùng ở chung một thành phố nhưng làm sao lại hết lần này đến lần khác đều bị cậu giành trước.”
Lời nói chưa hết thì đã bị khí lạnh bao phủ lên người.
Hoắc Anh Tuấn mặt không đổi cảnh cáo: “Thu hồi những tâm tư kia đối với cô ấy ngay. Cô ấy không phải là người mà cậu có thể tùy tiện chơi đùa.”
Nói xong anh mở cửa bước xuống xe, trực tiếp đi đến trước mặt Khương Tuyết Nhu.
Có thể cô say mà anh còn chưa say.
Đang phiền não thì Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Cô đang ở đâu?”
“Công ty.
“Ở địa chỉ nào? Hai mươi phút nữa tôi đến đón cô. Cô cùng tôi tham gia bữa tiệc sinh nhật”
Cơ hội tới.
Khương Tuyết Nhu mắt sáng lên ngay sau đó bất mãn: “Anh không muốn tham gia mừng thọ của bà nội tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải đi cùng anh dự sinh nhật người khác?”
“Cô không muốn thì thôi, tôi tìm người khác…
Điện thoại sắp bị cúp, Khương Tuyết Nhu nhận thua nói: “Được rồi, tôi nguyện ý đi cùng. Tình yêu như cuộc đấu, ai yêu trước người đó thua. Tôi đã giao trái tim của mình cho anh rồi thì triệt để bại dưới tay anh. Anh lợi hại”
Sau khi nói xong, cô bưng ly trà ấm uống một ngụm. Diễn quá nhập tâm, chính cô còn bị cảm động.
Sau mấy giây, điện thoại truyền tới âm thanh bất đắc dĩ của Hoắc Anh Tuấn: “Tôi đang lái xe và mở loa ngoài, Hạ Văn Trì ngồi bên cạnh”
“Phụt” Khương Tuyết Nhu phun ngụm trà vừa uống lên màn hình máy vi tính. Ngay sau đó âm thanh của Hạ Văn Trì vang lên: “Được nha, chị dâu. Không nhìn ra được chị thiệt là biết thả thính. Chẳng trách lão Hoắc “Tôi tới rồi”
Điện thoại trực tiếp cúp.
Khương Tuyết Nhu gục đầu xuống bàn xấu hổ gần chết.
Sau khi thu thập xong đồ đạc thì bước xuống lầu, lại nhận được điện thoại của Lâm Minh Kiều.
“Sao rồi? Tối hôm qua cậu đã đem anh ta gạo nấu thành cơm chưa?”
“Không có, có điều tối nay anh ta dẫn tớ đi tham dự tiệc sinh nhật. Tớ cảm thấy đây là cơ hội. Có điều trước giờ anh ấy có hay đi ra ngoài dự tiệc xã giao nhưng tớ chưa thấy anh ta say bao giờ
Khương Tuyết Nhu than thở, Hoắc Anh Tuấn này rất lý trí nha.
“Tiệc sinh nhật?”
Lâm Minh Kiều ngẩn người: “Sẽ không phải là ông nội của Hạ Văn Trì tổ chức đại thọ tám mươi tuổi sao? Tớ cũng phải đi “Đoán chừng là vậy. Anh ta là bạn với Hạ Văn Trì”
“Vậy cũng tốt. Tối nay tớ sẽ kêu vài người qua kính rượu anh ta. Đem anh ta chuốc say. Nếu quả thực không được nữa thì tớ có mang theo thuốc.
“
“A A tóm lại vì kế hoạch làm mợ chủ, tớ hôm nay tuyệt đối sẽ đem anh ta lên giường cậu”
Khương Tuyết Nhu hít sâu một hơi, hết thảy dự định quá đột ngột, cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Nhưng Lâm Minh Kiều đã hứng thú tưng bừng, giúp cô chuẩn bị đồ rồi.
Cô ôm một tâm tình rối bời đứng bên ven đường chờ đợi. Phải rồi, cô chẳng phải cần chuẩn bị chút gì sao?
Với cả cô cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm, đến lúc đó Hoắc Anh Tuấn uống say, cũng không thể để cô chủ động toàn bộ chứ? “Bip bip”
Còi xe nhấn mấy lần, nhưng cô hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không hề nghe thấy. Hoắc Anh Tuấn nhìn cô đang đứng ven đường ngẩn người một hồi rồi lại ngượng ngùng che mặt.
Cũng không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì. Điếc hay sao không nghe thấy còi xe.
Hạ Văn Trì cười haha nói: “Lão Hoắc, tôi có thể cảm giác được vợ của cậu đang suy nghĩ những hình ảnh không trong sáng. Có thể đối tượng là cậu…
“Cậu cho rằng cô ấy là cậu sao?”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng trợn mắt nhìn anh ta một cái, mặc dù anh cũng có điểm hoài nghi.
“Đừng nói thế, tôi càng nhìn càng thấy chị dâu vô cùng đáng yêu. Rõ ràng tôi và cô ấy cùng ở chung một thành phố nhưng làm sao lại hết lần này đến lần khác đều bị cậu giành trước.”
Lời nói chưa hết thì đã bị khí lạnh bao phủ lên người.
Hoắc Anh Tuấn mặt không đổi cảnh cáo: “Thu hồi những tâm tư kia đối với cô ấy ngay. Cô ấy không phải là người mà cậu có thể tùy tiện chơi đùa.”
Nói xong anh mở cửa bước xuống xe, trực tiếp đi đến trước mặt Khương Tuyết Nhu.
Bình luận facebook