Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 25
Chương 25: Bộ mặt khác của Lý Cảnh Hào
Rầm!
Cánh cửa phòng đột ngột bị ai đó đá mạnh, bật tung
ra.
Dương Bưu và Cao Hồng Thái bị tiếng động lớn làm
giật mình, phải dừng ngay hành vi dâm ô lại.
“C-Cậu Lý?!"
“S-Sao cậu tới đây?!”.
Dương Bưu không hiểu, Cao Hồng Thái cũng không
hiểu. Chẳng phải đã nhất trí với nhau rồi sao? Tiền nong
bọn họ đều chuyển cho anh ta hết rồi kia mà, anh ta còn
chạy tới đây làm gì?
Lâm Tuệ Nghỉ nào có biết những âm mưu đen tối
được người toan tính phía sau lưng. Cô nhìn thấy Lý Cảnh
Hào xuất hiện thì giống như bắt được cọng rơm cứu
mạng, muốn chạy qua, nhưng đôi chân bây giờ đã chẳng
tài nào nhấc lên nổi nữa, chỉ có thể ú ớ kêu gọi.
“Cảnh Hào... cứu tôi...
Lý Cảnh Hào lạnh lùng bước tới.
“Cậu Lý...
Bốp!
Cao Hồng Thái chưa kịp nói đến âm thứ ba thì đã lãnh
trọn một cú đấm vào mặt.
Lý Cảnh Hào xuống tay khá nặng, chỉ một đấm đã liền
khiến gã ngã chổng vó ra sàn, mồm đầy máu tươi.
Dương Bưu cả kinh, theo bản năng lui lại.
Lý Cảnh Hào thì lại chả tính buông tha. Anh vung nắm
đấm thứ hai.
Bốp!
Một trước một sau, Cao Hồng Thái và Dương Bưu lần
lượt bị đánh cho bầm dập, đến độ trong nhất thời chẳng
thể đứng lên.
Tới lúc này, Lý Cảnh Hào mới cúi xuống đem Lâm Tuệ
Nghi bế ra khỏi phòng.
“Đợi ở đây. Tôi sẽ nhanh chóng quay lại để xử lí các
người”.
Nghe câu nói ấy, Cao Hồng Thái và Dương Bưu càng
thất kinh hồn vía. Hai người cố sức gượng dậy, nghĩ trốn
đi. Qua trận đòn vừa rồi, bọn họ biết Lý Cảnh Hào chả
phải giỡn chơi. Anh ta đã, và sẽ làm thật. Sự trở mặt của
anh ta nói cho bọn họ biết rằng bên trong chuyện này
còn có điều uẩn khúc. Quá nửa là bọn họ đã rơi vào bẫy
rập rồi!
Chạy!
Phải mau mau rời khỏi chỗ này!
“Đứng lại!”
Cố gắng lắm Dương Bưu và Cao Hồng Thái mới di
chuyển ra được đến cửa, ấy vậy mà lại bị người dang tay
ngăn trở, không cho rời đi.
“Các người... các người làm gì vậy? Tôi muốn ra
ngoài! Bỏ tôi ra!”
“Bỏ tôi ra! Mau bỏ tôi ra!”
Mặc cho Dương Bưu và Cao Hồng Thái lớn tiếng kêu
gào, đám người nọ vẫn cưỡng ép lôi bọn họ vào lại bên
trong.
“Vị kia“ bảo muốn lưu người, ai dám thả đi chứ?
Phan Đình Hải không dám. Phan Lang thì lại càng
không dám. Hiện giờ, hai bố con đều đang đứng trước
căn phòng 404 của khách sạn chờ đợi.
Vài phút sau, Lý Cảnh Hào - người mà bọn họ cung
kính đợi chờ ấy - từ tốn bước ra.
“Cậu Lý” Phan Đình Hải hướng anh gật đầu, thái độ
nhún nhường ai nấy đều thấy rõ.
Bên cạnh, Phan Lang lại càng hạ mình hơn.
Thú thực Phan Lang chưa từng gặp qua Lý Cảnh Hào
trước đây, người mà hắn nhận thức chỉ có mỗi Trần Tiến.
Địa vị Trần Tiến ghê gớm cỡ nào, hắn ít nhiều cũng nắm
được. Hưng Khải - doanh nghiệp số một Mạch Thành -
chính là sản nghiệp của Trần Tiến. Khiến người ta phải nể
sợ hơn là ngoài Hưng Khải, Trần Tiến còn nắm giữ thêm
nhiều tập đoàn lớn mạnh như vậy nữa. Mà Trần Tiến thì
lại làm việc cho Lý Cảnh Hào.
Chương 25: Bộ mặt khác của Lý Cảnh Hào
Rầm!
Cánh cửa phòng đột ngột bị ai đó đá mạnh, bật tung
ra.
Dương Bưu và Cao Hồng Thái bị tiếng động lớn làm
giật mình, phải dừng ngay hành vi dâm ô lại.
“C-Cậu Lý?!"
“S-Sao cậu tới đây?!”.
Dương Bưu không hiểu, Cao Hồng Thái cũng không
hiểu. Chẳng phải đã nhất trí với nhau rồi sao? Tiền nong
bọn họ đều chuyển cho anh ta hết rồi kia mà, anh ta còn
chạy tới đây làm gì?
Lâm Tuệ Nghỉ nào có biết những âm mưu đen tối
được người toan tính phía sau lưng. Cô nhìn thấy Lý Cảnh
Hào xuất hiện thì giống như bắt được cọng rơm cứu
mạng, muốn chạy qua, nhưng đôi chân bây giờ đã chẳng
tài nào nhấc lên nổi nữa, chỉ có thể ú ớ kêu gọi.
“Cảnh Hào... cứu tôi...
Lý Cảnh Hào lạnh lùng bước tới.
“Cậu Lý...
Bốp!
Cao Hồng Thái chưa kịp nói đến âm thứ ba thì đã lãnh
trọn một cú đấm vào mặt.
Lý Cảnh Hào xuống tay khá nặng, chỉ một đấm đã liền
khiến gã ngã chổng vó ra sàn, mồm đầy máu tươi.
Dương Bưu cả kinh, theo bản năng lui lại.
Lý Cảnh Hào thì lại chả tính buông tha. Anh vung nắm
đấm thứ hai.
Bốp!
Một trước một sau, Cao Hồng Thái và Dương Bưu lần
lượt bị đánh cho bầm dập, đến độ trong nhất thời chẳng
thể đứng lên.
Tới lúc này, Lý Cảnh Hào mới cúi xuống đem Lâm Tuệ
Nghi bế ra khỏi phòng.
“Đợi ở đây. Tôi sẽ nhanh chóng quay lại để xử lí các
người”.
Nghe câu nói ấy, Cao Hồng Thái và Dương Bưu càng
thất kinh hồn vía. Hai người cố sức gượng dậy, nghĩ trốn
đi. Qua trận đòn vừa rồi, bọn họ biết Lý Cảnh Hào chả
phải giỡn chơi. Anh ta đã, và sẽ làm thật. Sự trở mặt của
anh ta nói cho bọn họ biết rằng bên trong chuyện này
còn có điều uẩn khúc. Quá nửa là bọn họ đã rơi vào bẫy
rập rồi!
Chạy!
Phải mau mau rời khỏi chỗ này!
“Đứng lại!”
Cố gắng lắm Dương Bưu và Cao Hồng Thái mới di
chuyển ra được đến cửa, ấy vậy mà lại bị người dang tay
ngăn trở, không cho rời đi.
“Các người... các người làm gì vậy? Tôi muốn ra
ngoài! Bỏ tôi ra!”
“Bỏ tôi ra! Mau bỏ tôi ra!”
Mặc cho Dương Bưu và Cao Hồng Thái lớn tiếng kêu
gào, đám người nọ vẫn cưỡng ép lôi bọn họ vào lại bên
trong.
“Vị kia“ bảo muốn lưu người, ai dám thả đi chứ?
Phan Đình Hải không dám. Phan Lang thì lại càng
không dám. Hiện giờ, hai bố con đều đang đứng trước
căn phòng 404 của khách sạn chờ đợi.
Vài phút sau, Lý Cảnh Hào - người mà bọn họ cung
kính đợi chờ ấy - từ tốn bước ra.
“Cậu Lý” Phan Đình Hải hướng anh gật đầu, thái độ
nhún nhường ai nấy đều thấy rõ.
Bên cạnh, Phan Lang lại càng hạ mình hơn.
Thú thực Phan Lang chưa từng gặp qua Lý Cảnh Hào
trước đây, người mà hắn nhận thức chỉ có mỗi Trần Tiến.
Địa vị Trần Tiến ghê gớm cỡ nào, hắn ít nhiều cũng nắm
được. Hưng Khải - doanh nghiệp số một Mạch Thành -
chính là sản nghiệp của Trần Tiến. Khiến người ta phải nể
sợ hơn là ngoài Hưng Khải, Trần Tiến còn nắm giữ thêm
nhiều tập đoàn lớn mạnh như vậy nữa. Mà Trần Tiến thì
lại làm việc cho Lý Cảnh Hào.
Bình luận facebook