Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Cưa sừng làm nghé
Khoảng hai tuần sau, lễ thành hôn giữa Viên Cẩn Ngọc và Tư Không thiếu gia - Tư Không Tử Lăng đã diễn ra thành công trót lọt.
Sau khi làm xong lễ ở lễ đường, Cẩn Ngọc được đưa về Tư Không Gia, một biệt phủ rộng lớn với nhiều căn biệt thự khác nhau, mà một căn nhỏ thôi đã đủ to bằng nhà của cô lúc trước rồi. Vậy mới nói, sự giàu có của nhà Tư Không quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cẩn Ngọc ngồi một mình trong phòng tân hôn, theo lễ nghi truyền thống thì không được gặp mặt bất cứ ai ngoài chồng mình. Dưới tầng tiệc tùng vẫn diễn ra linh đình, trong khi Cẩn Ngọc lại cô quạnh một mình trong căn phòng rộng lớn.
Hôm nay Viên Cẩn Ngọc được vận một bộ hỷ phục đỏ, là sườn xám nhưng lại cách tân khiến phần thân dưới xòe ra nhưng váy cô dâu phương Tây, trông vô cùng đẹp mắt. Viên Tiểu Hoa vốn dĩ rất thích thiết kế này, rất muốn giành lấy cho mình, nhưng hỷ phục là do nhà Tư Không gửi đến cho con dâu của họ, nên dù có muốn thế nào cũng không được.
Cẩn Ngọc ngồi trong phòng, sau khi xác nhận xung quanh không có ai, liền đứng dậy đi qua đi lại, muốn nhân lúc này khám phá căn phòng một chút.
Vừa đi được mấy bước, Cẩn Ngọc đã bắt gặp ngay một chiếc gương soi toàn thân vô cùng sang trọng. Cô đứng ngắm mình từ trên xuống dưới. Hai mươi mấy năm trời, lần đầu cô được mặc bộ váy xinh đẹp như vậy, cũng là lần đầu cô thấy chính mình xinh đẹp đến thế này.
Cẩn Ngọc phát hiện ra, bản thân mình rất hợp với màu đỏ tươi. Mái tóc đen láy dài và xoăn lọn, làn da trắng ngần, thêm son đỏ và hỷ phục, quả thật hợp mắt đến không ngờ.
Cẩn Ngọc đưa tay sờ mặt mình, bất giác cười tươi, lại thấy mình càng thêm xinh đẹp. Trừ lúc ở cạnh bạn thân là Vũ Di Giai, hiếm khi Cẩn Ngọc có thể cười tươi thế này. Đúng là tốt thật.
“Cạch.”
Cửa phòng tự động mở ra, khiến Cẩn Ngọc có chút đề phòng. Một người hầu gái bước vào trước, cung kính cúi đầu chào cô. Sau đó liền có hai người nữa dìu vào một người đàn ông cao lớn và điển trai. Đây là người đã làm lễ cưới với cô ban nãy, chồng cô, Tư Không Tử Lăng.
Dù Tử Lăng có gậy cho riêng mình, nhưng vẫn được người hầu dìu dắt cẩn thận. Xong chuyện, người hầu ban nãy bước vào đầu tiên mới cẩn trọng nhắc nhở Cẩn Ngọc:
“Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đã thấm mệt, muốn đi nghỉ ngơi sớm. Mong thiếu phu nhân sẽ làm tròn nhiệm vụ của mình.”
Nói xong, cả ba người bọn họ liền đồng loạt cúi đầu chào, sau đó lùi ngược ra bên ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Cẩn Ngọc nhìn theo, nhếch mép cười. Nói bọn họ vô phép vô tắc thì thật vô lý, nhưng rõ ràng là cô vừa mới bị một người hầu ra lệnh. Cẩn Ngọc nhún vai, thật không biết nhà họ Tư Không này bị làm sao nữa.
“Cô không định làm gì sao?” - Giữa không gian im bặt, đột nhiên giọng trầm trầm của một người đàn ông vang lên, khiến Cẩn Ngọc nhớ ra mình còn một người chồng ở đây nữa.
Cô nhăn mặt ngượng nghịu, thật sự không biết nói gì, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền:
“Anh… muốn tôi làm gì?”
“Tôi cảm thấy mệt. Có lẽ cô nên giúp tôi ngồi xuống và thay quần áo nữa, vợ à.”
Cẩn Ngọc nghe xong liền xua tay liên hồi:
“Dừng lại đó! Tôi sẽ giúp anh nếu anh không gọi tôi như vậy, ok?”
Tử Lăng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Cẩn Ngọc thấy vậy cũng yên tâm, nhẹ nhàng tiến lại gần và vịn lấy cánh tay đối phương, dìu anh ta ngồi xuống.
Lần đầu chạm vào tay Tử Lăng, Cẩn Ngọc nhíu mày đầy bất ngờ. Trước đây ở Canada, cô từng làm cả việc chăm sóc người bệnh để kiếm thêm thu nhập, nhưng chưa từng thấy người mù nào lại có cánh tay cứng cáp như người này cả.
Cảm nhận được Cẩn Ngọc đang chạm vào mình mãi không buông, Tử Lăng bất lực hỏi: “Cô… có thể buông tay tôi ra rồi!”
Cẩn Ngọc nghe xong giật cả mình, vội buông tay đối phương ra, còn theo quán tính giơ hai tay lên trời như có ai chĩa súng vào mình. Cô chớp chớp mắt, người như cô lại suýt chút nữa trở thành tên biến thái sao? Nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm rồi!
Đoạn, Cẩn Ngọc gạt bỏ những suy nghĩ không nên ấy đi, vội đi đến tủ quần áo, tiện tay lấy cho Tử Lăng một chiếc áo thun trắng với một chiếc quần tây màu ghi, đặt lên người anh ta.
“Cầm lấy, tôi dìu anh đến phòng tắm, anh có thể tự lo liệu trong đó!”
“Cô à, nhưng tôi bị mù mà, sao có thể tự thay quần áo được?”
Cẩn Ngọc chống nạnh, mặt mày nhăn nhó: “Cái gì? Anh không tự thay đồ được? Vậy lúc chưa có vợ thì sao?”
“Đương nhiên người hầu sẽ làm việc đó rồi.” - Tử Lăng trả lời tỉnh bơ.
Cẩn Ngọc trố mắt như không tin được. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy người mù nào lại vô dụng như anh ta cả. Người ta còn vươn lên bằng nghị lực, đi đàn đi hát kiếm tiền nuôi sống chính mình nữa cơ.
Cẩn Ngọc nói bằng giọng bất lực, thể hiện ý muốn bỏ mặt rõ ràng:
“Đúng là đồ dễ dãi! Anh, bây giờ có thể tự thay đồ, hoặc tôi sẽ gọi người giúp anh, được chứ?”
“Được rồi, tôi sẽ tự làm. Cô dìu tôi đến phòng tắm đi.”
“Thật sao? Có người giúp thì sẽ dễ hơn mà?” - Cẩn Ngọc hỏi cho vui, nhưng cũng sẵn sàng gọi người nếu anh ta thấy cần.
Tử Lăng nhìn cô bằng đôi mắt vô tội: “Nhưng bây giờ tôi có vợ rồi, nếu vợ không đồng ý giúp, sao tôi có thể để người khác thấy cơ thể mình được?”
Cẩn Ngọc thật sự không tin được vào sự lươn lẹo của người này. Nói đi nói lại, rõ ràng đang muốn cô phục dịch anh ta. Cẩn Ngọc cười khẩy, cô gả đến đây cũng là vì hết đường rồi, còn lâu mới chịu sống cả đời để hầu hạ người khác,
Nói rồi, Cẩn Ngọc thật sự bỏ mặc Tử Lăng một mình trong phòng tắm.
Bên trong căn phòng tắm rộng lớn, Tử Lăng tự cởi áo ra, để lộ cơ bắp rõ mồn một. Anh bắt đầu xả nước, khiến mái tóc và cả gương mặt ướt đẫm trông quyến rũ vô cùng.
Tử Lăng đưa mắt nhìn vào gương, tay sờ lên mặt, tự luyến:
“Rõ ràng khen mình đẹp trai, nhưng chẳng bao lâu đã quên mất mình rồi? Viên Cẩn Ngọc, tôi đẹp trai thế này, em cũng nỡ quên sao?”
Sau khi làm xong lễ ở lễ đường, Cẩn Ngọc được đưa về Tư Không Gia, một biệt phủ rộng lớn với nhiều căn biệt thự khác nhau, mà một căn nhỏ thôi đã đủ to bằng nhà của cô lúc trước rồi. Vậy mới nói, sự giàu có của nhà Tư Không quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cẩn Ngọc ngồi một mình trong phòng tân hôn, theo lễ nghi truyền thống thì không được gặp mặt bất cứ ai ngoài chồng mình. Dưới tầng tiệc tùng vẫn diễn ra linh đình, trong khi Cẩn Ngọc lại cô quạnh một mình trong căn phòng rộng lớn.
Hôm nay Viên Cẩn Ngọc được vận một bộ hỷ phục đỏ, là sườn xám nhưng lại cách tân khiến phần thân dưới xòe ra nhưng váy cô dâu phương Tây, trông vô cùng đẹp mắt. Viên Tiểu Hoa vốn dĩ rất thích thiết kế này, rất muốn giành lấy cho mình, nhưng hỷ phục là do nhà Tư Không gửi đến cho con dâu của họ, nên dù có muốn thế nào cũng không được.
Cẩn Ngọc ngồi trong phòng, sau khi xác nhận xung quanh không có ai, liền đứng dậy đi qua đi lại, muốn nhân lúc này khám phá căn phòng một chút.
Vừa đi được mấy bước, Cẩn Ngọc đã bắt gặp ngay một chiếc gương soi toàn thân vô cùng sang trọng. Cô đứng ngắm mình từ trên xuống dưới. Hai mươi mấy năm trời, lần đầu cô được mặc bộ váy xinh đẹp như vậy, cũng là lần đầu cô thấy chính mình xinh đẹp đến thế này.
Cẩn Ngọc phát hiện ra, bản thân mình rất hợp với màu đỏ tươi. Mái tóc đen láy dài và xoăn lọn, làn da trắng ngần, thêm son đỏ và hỷ phục, quả thật hợp mắt đến không ngờ.
Cẩn Ngọc đưa tay sờ mặt mình, bất giác cười tươi, lại thấy mình càng thêm xinh đẹp. Trừ lúc ở cạnh bạn thân là Vũ Di Giai, hiếm khi Cẩn Ngọc có thể cười tươi thế này. Đúng là tốt thật.
“Cạch.”
Cửa phòng tự động mở ra, khiến Cẩn Ngọc có chút đề phòng. Một người hầu gái bước vào trước, cung kính cúi đầu chào cô. Sau đó liền có hai người nữa dìu vào một người đàn ông cao lớn và điển trai. Đây là người đã làm lễ cưới với cô ban nãy, chồng cô, Tư Không Tử Lăng.
Dù Tử Lăng có gậy cho riêng mình, nhưng vẫn được người hầu dìu dắt cẩn thận. Xong chuyện, người hầu ban nãy bước vào đầu tiên mới cẩn trọng nhắc nhở Cẩn Ngọc:
“Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đã thấm mệt, muốn đi nghỉ ngơi sớm. Mong thiếu phu nhân sẽ làm tròn nhiệm vụ của mình.”
Nói xong, cả ba người bọn họ liền đồng loạt cúi đầu chào, sau đó lùi ngược ra bên ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Cẩn Ngọc nhìn theo, nhếch mép cười. Nói bọn họ vô phép vô tắc thì thật vô lý, nhưng rõ ràng là cô vừa mới bị một người hầu ra lệnh. Cẩn Ngọc nhún vai, thật không biết nhà họ Tư Không này bị làm sao nữa.
“Cô không định làm gì sao?” - Giữa không gian im bặt, đột nhiên giọng trầm trầm của một người đàn ông vang lên, khiến Cẩn Ngọc nhớ ra mình còn một người chồng ở đây nữa.
Cô nhăn mặt ngượng nghịu, thật sự không biết nói gì, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền:
“Anh… muốn tôi làm gì?”
“Tôi cảm thấy mệt. Có lẽ cô nên giúp tôi ngồi xuống và thay quần áo nữa, vợ à.”
Cẩn Ngọc nghe xong liền xua tay liên hồi:
“Dừng lại đó! Tôi sẽ giúp anh nếu anh không gọi tôi như vậy, ok?”
Tử Lăng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Cẩn Ngọc thấy vậy cũng yên tâm, nhẹ nhàng tiến lại gần và vịn lấy cánh tay đối phương, dìu anh ta ngồi xuống.
Lần đầu chạm vào tay Tử Lăng, Cẩn Ngọc nhíu mày đầy bất ngờ. Trước đây ở Canada, cô từng làm cả việc chăm sóc người bệnh để kiếm thêm thu nhập, nhưng chưa từng thấy người mù nào lại có cánh tay cứng cáp như người này cả.
Cảm nhận được Cẩn Ngọc đang chạm vào mình mãi không buông, Tử Lăng bất lực hỏi: “Cô… có thể buông tay tôi ra rồi!”
Cẩn Ngọc nghe xong giật cả mình, vội buông tay đối phương ra, còn theo quán tính giơ hai tay lên trời như có ai chĩa súng vào mình. Cô chớp chớp mắt, người như cô lại suýt chút nữa trở thành tên biến thái sao? Nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm rồi!
Đoạn, Cẩn Ngọc gạt bỏ những suy nghĩ không nên ấy đi, vội đi đến tủ quần áo, tiện tay lấy cho Tử Lăng một chiếc áo thun trắng với một chiếc quần tây màu ghi, đặt lên người anh ta.
“Cầm lấy, tôi dìu anh đến phòng tắm, anh có thể tự lo liệu trong đó!”
“Cô à, nhưng tôi bị mù mà, sao có thể tự thay quần áo được?”
Cẩn Ngọc chống nạnh, mặt mày nhăn nhó: “Cái gì? Anh không tự thay đồ được? Vậy lúc chưa có vợ thì sao?”
“Đương nhiên người hầu sẽ làm việc đó rồi.” - Tử Lăng trả lời tỉnh bơ.
Cẩn Ngọc trố mắt như không tin được. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy người mù nào lại vô dụng như anh ta cả. Người ta còn vươn lên bằng nghị lực, đi đàn đi hát kiếm tiền nuôi sống chính mình nữa cơ.
Cẩn Ngọc nói bằng giọng bất lực, thể hiện ý muốn bỏ mặt rõ ràng:
“Đúng là đồ dễ dãi! Anh, bây giờ có thể tự thay đồ, hoặc tôi sẽ gọi người giúp anh, được chứ?”
“Được rồi, tôi sẽ tự làm. Cô dìu tôi đến phòng tắm đi.”
“Thật sao? Có người giúp thì sẽ dễ hơn mà?” - Cẩn Ngọc hỏi cho vui, nhưng cũng sẵn sàng gọi người nếu anh ta thấy cần.
Tử Lăng nhìn cô bằng đôi mắt vô tội: “Nhưng bây giờ tôi có vợ rồi, nếu vợ không đồng ý giúp, sao tôi có thể để người khác thấy cơ thể mình được?”
Cẩn Ngọc thật sự không tin được vào sự lươn lẹo của người này. Nói đi nói lại, rõ ràng đang muốn cô phục dịch anh ta. Cẩn Ngọc cười khẩy, cô gả đến đây cũng là vì hết đường rồi, còn lâu mới chịu sống cả đời để hầu hạ người khác,
Nói rồi, Cẩn Ngọc thật sự bỏ mặc Tử Lăng một mình trong phòng tắm.
Bên trong căn phòng tắm rộng lớn, Tử Lăng tự cởi áo ra, để lộ cơ bắp rõ mồn một. Anh bắt đầu xả nước, khiến mái tóc và cả gương mặt ướt đẫm trông quyến rũ vô cùng.
Tử Lăng đưa mắt nhìn vào gương, tay sờ lên mặt, tự luyến:
“Rõ ràng khen mình đẹp trai, nhưng chẳng bao lâu đã quên mất mình rồi? Viên Cẩn Ngọc, tôi đẹp trai thế này, em cũng nỡ quên sao?”
Bình luận facebook