Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Ngoại truyện cuộc sống thường ngày của thế hệ hai (3)
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Dính anh quá, anh hai sẽ ghen đó.”
Bùi Nhu nghe thấy lời cậu nói thì đủ loại cảm xúc đan xen nơi đáy lòng, khiến đôi mắt cô bé ướt át, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Anh à…”
Bùi Triệt đáp lại với giọng khàn khàn. Cậu giơ tay giữ lấy gáy cô bé, kéo cô bé vào lòng, cậu vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô như con nít vậy.
“Bánh Trôi đừng khóc.”
Hồi nhỏ cứ hễ cô bé biến thành đồ mít ướt, nước mắt lưng tròng thì cậu sẽ bó tay hết cách với cô bé, chỉ ước gì có thể dùng tất cả những món đồ chơi đổi lấy cô bé không khóc.
Sau một hồi lâu, cảm xúc của cô bé thoáng lắng xuống, Bùi Triệt lấy giấy dịu dàng lau nước mắt cho cô bé: “Đừng khóc nữa, anh hai cõng em đi bệnh viện.”
Bùi Nhu mặc áo khoác vào, Bùi Triệt lại đi lấy mũ và khăn quàng cổ cho cô bé, quấn cô bé thành một bé gấu chó, sợ cô lại cảm lạnh.
Cô bé xuống giường, chàng trai hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.
“Lên đi.”
Bùi Nhu nằm úp sấp lên với vẻ hơi nặng nề, Bùi Triệt cõng cô bé lên một cách vững vàng. Bùi Nhu tựa vào đầu vai cậu, sau một hồi lâu thì khuôn mặt lộ ra bên ngoài khăn quàng, khi nói lại mang giọng mũi ấp úng:
“Anh hai à, anh có cõng được em không thế? Có phải là em nặng quá không…”
“Em có biết là em nhẹ cỡ nào không? Lại còn nặng nữa chứ.”
Cô bé cà chóp mũi, nhẹ nhàng nói:
“Nhưng hồi trước anh cõng em bị ngã mà…”
“…”
Hồi nhỏ Bùi Triệt vẫn chưa khỏe như thế, có lần cậu cõng Bùi Nhu, lúc đó bất cẩn làm cô bé ngã, khiến trán cô bé sưng một cục to, khóc cực kì thảm thương, Bùi Triệt cũng rất áy náy, kể từ khi đó cậu không còn cõng cô bé nữa.
Bùi Triệt nở nụ cười: “Sợ anh làm em ngã à?”
“Đâu có…”
Cậu ước lượng cô bé, giọng nói trầm thấp thổi vào tai cô theo làn gió:
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em ngã nữa đâu.”
Bùi Nhu nghe thế thì ngẩng đầu nhìn về phía đường quai hàm sắc nét và tuấn tú của chàng trai, rồi chợt cảm thấy thời gian thấm thoát thoi đưa, bây giờ anh trai của cô bé đã lớn như vậy rồi, đã có thể bảo vệ cô trên lưng một cách vững vàng rồi.
Khi ra khỏi cửa, bên ngoài gió lạnh thấu xương, thổi vù vù.
Bùi Nhu ôm cổ cậu, yên lặng tựa vào đầu vai cậu, dẫu có lạnh nữa thì cô bé cũng ngập tràn cảm giác an toàn.
Bùi Triệt đã đặt xe taxi. Sau khi lên xe, Bùi Triệt định nhắn tin cho Bùi Tố nói chuyện này, nhưng cô bé nói rằng chờ tiết học thêm của cậu gần kết thúc rồi lại nhắn, đỡ phải khiến cậu lo lắng.
Còn Lương Chi Ý và Bùi Thầm, Bùi Nhu cũng bảo là đừng nói cho họ biết.
Để bố mẹ ở nước ngoài xa xôi biết cô bé bị bệnh, ngoài việc làm bọn họ càng thêm lo lắng ra thì cũng chẳng có ích gì, cô bé cũng không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của họ.
Đêm nay là đêm giao thừa, trên đường xe cộ như nêm, chỗ nào cũng kẹt xe, hai người mất bốn mươi phút mới tới bệnh viện. Sau khi vào bệnh viện, Bùi Triệt tìm một chỗ cho cô bé ngồi, sau đó đi đăng ký.
Bây giờ việc đăng ký ở bệnh viện cực kỳ thông minh thuận tiện, Bùi Triệt ít khi tới bệnh viện, vốn còn không hiểu cách thao tác lắm, may mà có người máy hướng dẫn hỗ trợ. Cậu nhìn nhãn hiệu của người máy, là sản phẩm của công ty Cải tiến khoa học kĩ thuật Thừa Tri.
Hiện nay có thể thường xuyên nhìn thấy sản phẩm của công ty Cải tiến khoa học kỹ thuật Thừa Tri trong đời sống, nên cũng không bất ngờ.
Mười mấy năm trôi qua, dưới sự lãnh đạo của Bùi Thầm và các cộng sự, công ty Cải tiến khoa học kỹ thuật Thừa Tri vươn lên dẫn đầu ở nội địa và cũng tiến vào những thành phố lớn nhỏ của Trung Quốc. Bây giờ công ty phát triển một loạt công nghệ trí tuệ nhân tạo, bao gồm mấy thứ như nhận dạng khuôn mặt, nhận dạng hình ảnh y tế, chiếm thị phần top đầu trong nhiều lĩnh vực.
Bây giờ việc kinh doanh của họ không chỉ nằm ở lĩnh vực y tế thông minh, mà còn bao gồm những ngành nghề như di động thông minh, internet giải trí, thành phố thông minh, giáo dục, tài chính, bất động sản, đặt chi nhánh tại rất nhiều nơi ở trong nước và cả nước ngoài, cũng triển khai hợp tác sâu hơn với mấy công ty lớn.
Sau khi lấy được số, Bùi Triệt quay về tìm Bùi Nhu, dẫn cô bé vào phòng cấp cứu. Cô bé đo nhiệt độ, sốt tới gần 39 độ, bác sĩ kê cho cô bé ít thuốc, bảo cô bé đi truyền dịch.
Từ nhỏ cô bé đã sợ đau, lúc chuẩn bị truyền dịch, cô bé sợ hãi níu chặt lấy góc áo của Bùi Triệt, hàng mi run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Bùi Triệt đứng trước người cô bé, giơ tay giữ lấy gáy cô bé, bảo cô đừng nhìn hành động của y tá, tiếng cười trầm thấp vang lên:
“Truyền dịch không đau như tiêm đâu, sẽ chỉ cảm thấy bị chích nhẹ một cái thôi, đừng căng thẳng như vậy.”
“Thật thế sao ạ…”
“Thật,” Cậu xoa đầu cô bé, “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn sợ tới mức này vậy?”
Cô bé xoa mũi, lẩm bẩm mấy tiếng, rồi cảm nhận được sự đau đớn trong nháy mắt khi mu bàn tay bị kim đâm vào, cũng may là kĩ thuật của y tá rất tốt, chỉ đau một chút rồi không còn cảm giác gì nữa.
Cuối cùng y tá đưa chai truyền dịch cho Bùi Triệt, Bùi Triệt giơ lên cao, dẫn cô bé tới phòng truyền dịch ở bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống.
“Ngồi trước đi, anh hai đi lấy ít nước ấm cho em.”
“Dạ…”
Nhìn chàng trai rời đi, sự chua xót đè nén trong lòng cô bé suốt một ngày hôm nay bị sự ấm áp thay thế, cô bé cảm thấy dù có bị sốt thì cũng khó chịu tới vậy, bởi vì cô bé đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Một lát sau, Bùi Triệt cầm một cốc nước ấm quay về, thấy cô bé cúi đầu ngẩn người nhìn dưới đất, cậu hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, đưa nước cho cô: “Nào, uống nước đi, uống thuốc vào đã.”
Cô bé uống thuốc, Bùi Triệt hỏi cô bé sao mà đang yên đang lành lại bị sốt, cô bé nói sáng nay thức dậy thì đã thấy khó chịu.
“Hồi nãy anh gọi cho Bùi Tố rồi, anh ấy đã học xong, bây giờ đang chạy từ trường tới.”
“Anh cả không lo quá chứ ạ?”
Bùi Triệt nở nụ cười, “Với cái kiểu yêu thương em như thế của anh ấy lúc bình thường thì em thấy sao? Gần sang năm mới rồi mà còn giày vò tụi anh như vậy nữa.”
Cô bé áy náy sờ đầu.
Sau khi uống nước xong, cô bé ngước mắt nhìn về phía Bùi Triệt, môi chuyển động, rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Anh hai ơi…”
“Ừ?”
“Sáng nay anh cả đã nói lý do hôm qua anh không đồng ý để em đi đón giao thừa rồi, lúc đó em mới biết thì ra là vì anh lo cho em nên mới không đồng ý để em đi, thật ra người nói xin lỗi phải là em mới đúng…”
Chàng trai nghe thế, trái tim mềm mại: “Không sao, thái độ của anh cũng không tốt, vốn nên giải thích tử tế cho em, là vấn đề của anh.”
Cô bé bĩu môi:
“Ừ, thế thì là vấn đề của anh.”
Bùi Triệt:?
Cậu nhếch khóe môi, không nhịn được bật cười, “Bị sốt mà vẫn còn tâm trạng nghịch ngợm với anh à? Em vẫn biết lựa thang mà trèo xuống* quá nhỉ.”
(*)
Cô bé nhịn cười: “Ờm…”
Trong bình truyền dịch, chất lỏng chảy tí tách xuống dưới một cách đều đặn, chiếc TV treo tường trong phòng truyền dịch đang chiếu <Cừu vui vẻ và sói xám> mà các bạn nhỏ thích xem, hai người ngồi trong góc, bỗng dưng có phần im lặng.
Bùi Triệt nhìn cô bé. Sau khi im lặng một lúc lâu, cậu nói với giọng khàn khàn:
“Thế có cần anh hai nữa không?”
Bùi Nhu nghe thấy lời ấy, hốc mắt cay cay, có chút nghẹn ngào: “Anh hai à, câu em nói hôm qua đó là nói lẫy thôi, không phải là em nghĩ như thế.”
Cô bé chưa bao giờ âm thầm so sánh xem trong hai người anh người nào tốt hơn, bọn họ đều rất thương cô, chỉ là cách thức khác nhau mà thôi. Cô bé biết hôm qua bản thân nói câu không mong có một người anh như cậu là lần đầu tiên cô bé nói ra lời làm người ta tổn thương như thế.
“Ừ, anh biết lời mà em nói đó không phải là nói thật.”
Cậu xoa đầu cô bé, “Sau này đừng nói những lời kiểu này nữa biết chưa? Anh hai thật sự rất khó chịu.”
Cô bé gật đầu, cậu nói: “Phải rồi, mua cho em quà năm mới rồi đó.”
“Quà sao ạ?”
“Hồi nãy khi em gọi cho anh, anh đang ở trung tâm thương mại, quà để ở phòng khách trong nhà, lát nữa quay về em tự xem đi.”
Mặt mày cô bé lập tức cong lên, “Cảm ơn anh hai, anh hai thật là tốt.”
Cậu cười nhạo, “Mua cho em ít đồ mà miệng đã ngọt xớt, xem như anh đã nhìn thấu rồi.”
Cô bé cười, “Lời em nói vốn chính là sự thật mà…”
Thấy cô nhóc lại quay về dáng vẻ vui tươi, Bùi Triệt cũng yên tâm.
Xem như cậu đã biết, trước đây bố mẹ sinh thêm một đứa, không hề giày vò người khác, mà là giày vò cậu.
Bùi Nhu truyền dịch một lúc, Bùi Tố cũng đã chạy tới từ trường học.
Khi nìn thấy cậu, cô bé cười: “Anh cả…”
Bùi Tố đi tới bên cạnh, nhìn sắc mặt thoáng chút yếu ớt của cô bé thì mày nhíu chặt lại: “Sao rồi, có đỡ hơn chút nào không, có phải khó chịu không?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Là do anh sáng nay cũng không nhận ra em bị cảm, sao mà khó chịu cả một ngày mà cũng không nói với anh vậy?”
“Em sai rồi, em vốn tưởng rằng chỉ hơi cảm chút thôi ạ…”
Bùi Tố hỏi Bùi Triệt: “Bác sĩ bảo thế nào?”
“Truyền dịch xong thì chắc sẽ hạ sốt.”
Bùi Tố ngồi xuống bên cạnh cô bé, Bùi Nhu nói rằng bản thân không gặp vấn đề gì to tát, cuối cùng Bùi Tố mới yên tâm, “Hồi nãy anh hai đưa em tới bệnh viện à?”
“Dạ.”
Bùi Tố chế nhạo: “Hai người làm lành rồi đúng chứ hả?”
Bùi Triệt biếng nhác ngồi xuống cái ghế trống ở phía đối diện, mày xếch lên: “Ai rảnh đi cãi nhau với nó mỗi ngày chứ.”
Bùi Nhu ngạo kiều giơ chân đá cậu: “Chủ yếu là do em rộng lượng, không so đo với anh ấy.”
“Uầy, em rộng lượng như thế à…”
Hai người lại đấu võ mồm, Bùi Tố ngồi nghe ở bên cạnh, bất đắc dĩ mỉm cười.
Thôi vậy, làm lành là được.
Cuối cùng Bùi Triệt không quậy với cô bé nữa, cậu đứng dậy đi lấy thêm nước cho cô bé. Sau khi cậu đi, Bùi Nhu nhìn Bùi Tố rồi hỏi nhỏ: “Anh cả à, hôm nay em vốn rất khó chịu, nhưng may là cuối cùng em đã làm lành với anh hai rồi. Em vốn rất sợ rằng anh ấy không bao giờ…cần một cô em gái như em nữa…”
Bùi Tố nhếch môi, nói dịu dàng: “Ngốc ạ, sao nó lại không cần em được chứ? Dù có lúc nó hơi hung dữ với em, nhưng vẫn thương em lắm.”
“Dạ, em biết mà.”
“Vả lại,” Bùi Tố khẽ cười, “Có đôi khi em bám anh quá, nó cũng sẽ cảm thấy có chút không cân bằng.”
Thường thì cô bé sẽ thân với Bùi Tố hơn một chút, tuy Bùi Triệt không nói ra, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ thật sự cảm thấy ‘ghen tị’ trong lòng, nhưng tất nhiên là một người kiêu ngạo không theo khuôn phép như Bùi Triệt sẽ không thể hiện thứ cảm xúc có chút ngây thơ này ra.
Cũng may là hai anh em sinh đôi bọn họ vẫn luôn rất thân thiết, dù sao thì cũng là cùng lớn lên từ trong bụng mẹ, nên sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì có một cô em gái.
Bùi Nhu nghe xong thì ngạc nhiên mỉm cười, “Anh ấy nghĩ thế thật á? Em cũng không ngờ tới đấy.”
Cái anh chàng Bùi Triệt này đúng là vẫn còn rất ngây thơ.
Bùi Tố cười, “Thế nên hôm qua em nói câu đó khiến nó càng đau lòng hơn, nó sẽ cảm thấy có phải là trong lòng em, người anh hai như nó chẳng bằng anh không, sau này em hãy dỗ dành nó nhiều hơn đi.”
Bùi Nhu ngơ ra, rồi gật đầu.
Cuối cùng, cô bé dựa vào vai Bùi Tố, mỉm cười xinh đẹp: “Anh cả à, anh tốt thật đấy.”
Bùi Tố luôn luôn dịu dàng như nước, là anh cả của cô và Bùi Triệt, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bùi Tố mỉm cười, xoa đầu cô.
Sau khi Bùi Triệt quay về, cô bé lại uống ít nước, đúng lúc Lương Chi Ý gọi video tới. Ở đầu bên kia, Bùi Thầm và Lương Chi Ý mới xong việc quay về khách sạn, thời gian ở chỗ bọn họ sẽ chậm hơn giờ Bắc Kinh một chút, thấy bọn trẻ sắp bước sang năm mới thì gọi điện thoại tới.
Bùi Triệt và Bùi Tố đều tới chào hỏi, nhìn thấy bối cảnh nơi ba người nghe máy thì Bùi Thầm ngạc nhiên: “Các con đang ở đâu vậy? Không ở nhà sao?”
Bùi Nhu do dự một lát, rồi nói ra tình huống thực tế: “Bố mẹ à, con bị sốt, bây giờ anh cả và anh hai đang ở bệnh viện truyền dịch với con ạ.”
“Bị sốt ư?”
“Sao mà đang yên đang lành lại bị sốt thế?”
Hai người ở đầu bên kia rất lo lắng, Bùi Nhu nhanh chóng giải thích với bọn họ, nói không sao, Bùi Tố cũng nói là sẽ chăm sóc tốt cho cô bé.
Bùi Thầm dịu dàng dặn dò mấy câu, nói rằng chiều mai hai người sẽ bay về, rồi đưa họ đi đón năm mới.
Ba người đồng ý. Sau khi trò chuyện một lát, Lương Chi Ý mỉm cười nói với bọn họ: “Ba cục cưng ơi, chúc mừng năm mới nhé.”
“Chúc mừng năm mới bố mẹ ạ.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Bùi Tố và Bùi Triệt bảo Bùi Nhu nghỉ ngơi cho tốt, cô bé dựa vào chỗ ngồi chợp mắt một lát, hai người thì ngồi bên cạnh.
Sau khi uống thuốc, triệu chứng khó chịu của cô bé cũng dần đỡ hơn.
Hơn mười một giờ tối, cuối cùng cô bé cũng truyền dịch xong, về cơ bản thì đã hạ sốt, bọn họ cũng có thể đi về.
Khi tới cửa bệnh viện, ba người lên xe taxi, nửa tiếng sau thì xe chạy tới Hải An Vân Hoa.
Sau khi xuống xe, Bùi Tố hỏi Bùi Nhu: “Có đi được không?”
Cô bé đưa mắt nhìn về phía Bùi Triệt, nhõng nhẽo nói: “Em vẫn còn muốn anh hai cõng cơ.”
Bùi Tố nghe thế, biết là Bùi Nhu đang cố ý làm Bùi Triệt vui vẻ, cậu lặng lẽ mỉm cười.
“Đúng là rắc rối.”
Mặc dù bề ngoài Bùi Triệt chê bôi như thế, nhưng cậu vẫn hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, cõng cô bé lên một cách ổn định.
Bùi Nhu ôm cổ chàng trai, mặt mày cong lên, làm nũng với cậu: “Thích anh hai nhất, em rất vui vì có một người anh tốt như này.”
“Được rồi, hơi giả tạo rồi đấy.”
Bùi Triệt nói thế, nhưng khóe môi lại vẫn cong lên.
Ba người đi vào khu dân cư, Bùi Nhu cười ranh mãnh, gọi Bùi Triệt: “Bánh Gạo Nếp ơi…”
Bước chân của Bùi Triệt thoáng khựng lại: “…”
“Bánh Gạo Nếp.”
Cậu không quan tâm, cô bé lại gọi lần thứ ba, mặt Bùi Triệt biến đen: “Em mà còn gọi nữa thì anh sẽ quăng em xuống đó.”
“Gì thế, anh cũng đã gọi nhũ danh của em rồi, tại sao em lại không được gọi nhũ danh của anh chứ? Sao anh có thể hung dữ với người bệnh như vậy hả…”
Cô bé nói, giọng điệu lại giả vờ đáng thương khóc lóc nức nở, Bùi Triệt bó tay hết cách với cô bé: “Được được được, có thể gọi.”
Cô bé cười hì hì: “Bánh Gạo Nếp ơi.”
“…Ừ.”
Đã lớn như vậy rồi, chỉ có cô bé là dám láo như thế trước mặt cậu, nhưng cậu cũng chỉ có thể cưng chiều.
“Ngày mai là Tết Dương Lịch, em muốn ăn sườn xào chua ngọt do anh làm.”
“Được, nhưng em mau khỏi bệnh đi đã.”
Cô bé gật đầu, rồi nhìn về phía Bùi Tố ở bên cạnh, cười nói: “Bánh Đậu Đỏ ơi.”
Bùi Tố bất đắc dĩ đè ấn đường, chỉ có thể mỉm cười đáp lại, “Ừ.”
“Em muốn ăn cua sốt cay.”
“Được.”
Bùi Triệt cười: “Bây giờ em bị bệnh mà vẫn còn có sức sai bảo tụi anh đúng không?”
Cô bé cười mà mắt cong thành vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền nơi khóe môi lõm vào: “Ai bảo em có hai người anh tốt như này chứ…”
Dưới đèn đường, ánh đèn lọ mọ trải dài, ba người cười nói, chậm rãi đi về phía trước.
Màn đêm rực rỡ trên đỉnh đầu, ở nơi bầu trời phía xa xa, từng chùm pháo hoa nở rộ, báo hiệu năm cũ sắp qua đi, một năm mới sắp tới.
Bùi Nhu nhìn Bùi Tố và Bùi Triệt, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tuy cô bé cũng không biết năm tới sẽ xảy ra chuyện gì, là tốt hay xấu, là buồn hay vui, nhưng cô bé biết rằng, cuộc đời này cho dù là ở đâu, thì hai người anh của cô bé sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô bé.
Bọn họ và bố mẹ, chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cô bé.
Hết ngoại truyện cuộc sống thường ngày của thế hệ hai (3).
“Dính anh quá, anh hai sẽ ghen đó.”
Bùi Nhu nghe thấy lời cậu nói thì đủ loại cảm xúc đan xen nơi đáy lòng, khiến đôi mắt cô bé ướt át, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Anh à…”
Bùi Triệt đáp lại với giọng khàn khàn. Cậu giơ tay giữ lấy gáy cô bé, kéo cô bé vào lòng, cậu vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô như con nít vậy.
“Bánh Trôi đừng khóc.”
Hồi nhỏ cứ hễ cô bé biến thành đồ mít ướt, nước mắt lưng tròng thì cậu sẽ bó tay hết cách với cô bé, chỉ ước gì có thể dùng tất cả những món đồ chơi đổi lấy cô bé không khóc.
Sau một hồi lâu, cảm xúc của cô bé thoáng lắng xuống, Bùi Triệt lấy giấy dịu dàng lau nước mắt cho cô bé: “Đừng khóc nữa, anh hai cõng em đi bệnh viện.”
Bùi Nhu mặc áo khoác vào, Bùi Triệt lại đi lấy mũ và khăn quàng cổ cho cô bé, quấn cô bé thành một bé gấu chó, sợ cô lại cảm lạnh.
Cô bé xuống giường, chàng trai hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.
“Lên đi.”
Bùi Nhu nằm úp sấp lên với vẻ hơi nặng nề, Bùi Triệt cõng cô bé lên một cách vững vàng. Bùi Nhu tựa vào đầu vai cậu, sau một hồi lâu thì khuôn mặt lộ ra bên ngoài khăn quàng, khi nói lại mang giọng mũi ấp úng:
“Anh hai à, anh có cõng được em không thế? Có phải là em nặng quá không…”
“Em có biết là em nhẹ cỡ nào không? Lại còn nặng nữa chứ.”
Cô bé cà chóp mũi, nhẹ nhàng nói:
“Nhưng hồi trước anh cõng em bị ngã mà…”
“…”
Hồi nhỏ Bùi Triệt vẫn chưa khỏe như thế, có lần cậu cõng Bùi Nhu, lúc đó bất cẩn làm cô bé ngã, khiến trán cô bé sưng một cục to, khóc cực kì thảm thương, Bùi Triệt cũng rất áy náy, kể từ khi đó cậu không còn cõng cô bé nữa.
Bùi Triệt nở nụ cười: “Sợ anh làm em ngã à?”
“Đâu có…”
Cậu ước lượng cô bé, giọng nói trầm thấp thổi vào tai cô theo làn gió:
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em ngã nữa đâu.”
Bùi Nhu nghe thế thì ngẩng đầu nhìn về phía đường quai hàm sắc nét và tuấn tú của chàng trai, rồi chợt cảm thấy thời gian thấm thoát thoi đưa, bây giờ anh trai của cô bé đã lớn như vậy rồi, đã có thể bảo vệ cô trên lưng một cách vững vàng rồi.
Khi ra khỏi cửa, bên ngoài gió lạnh thấu xương, thổi vù vù.
Bùi Nhu ôm cổ cậu, yên lặng tựa vào đầu vai cậu, dẫu có lạnh nữa thì cô bé cũng ngập tràn cảm giác an toàn.
Bùi Triệt đã đặt xe taxi. Sau khi lên xe, Bùi Triệt định nhắn tin cho Bùi Tố nói chuyện này, nhưng cô bé nói rằng chờ tiết học thêm của cậu gần kết thúc rồi lại nhắn, đỡ phải khiến cậu lo lắng.
Còn Lương Chi Ý và Bùi Thầm, Bùi Nhu cũng bảo là đừng nói cho họ biết.
Để bố mẹ ở nước ngoài xa xôi biết cô bé bị bệnh, ngoài việc làm bọn họ càng thêm lo lắng ra thì cũng chẳng có ích gì, cô bé cũng không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của họ.
Đêm nay là đêm giao thừa, trên đường xe cộ như nêm, chỗ nào cũng kẹt xe, hai người mất bốn mươi phút mới tới bệnh viện. Sau khi vào bệnh viện, Bùi Triệt tìm một chỗ cho cô bé ngồi, sau đó đi đăng ký.
Bây giờ việc đăng ký ở bệnh viện cực kỳ thông minh thuận tiện, Bùi Triệt ít khi tới bệnh viện, vốn còn không hiểu cách thao tác lắm, may mà có người máy hướng dẫn hỗ trợ. Cậu nhìn nhãn hiệu của người máy, là sản phẩm của công ty Cải tiến khoa học kĩ thuật Thừa Tri.
Hiện nay có thể thường xuyên nhìn thấy sản phẩm của công ty Cải tiến khoa học kỹ thuật Thừa Tri trong đời sống, nên cũng không bất ngờ.
Mười mấy năm trôi qua, dưới sự lãnh đạo của Bùi Thầm và các cộng sự, công ty Cải tiến khoa học kỹ thuật Thừa Tri vươn lên dẫn đầu ở nội địa và cũng tiến vào những thành phố lớn nhỏ của Trung Quốc. Bây giờ công ty phát triển một loạt công nghệ trí tuệ nhân tạo, bao gồm mấy thứ như nhận dạng khuôn mặt, nhận dạng hình ảnh y tế, chiếm thị phần top đầu trong nhiều lĩnh vực.
Bây giờ việc kinh doanh của họ không chỉ nằm ở lĩnh vực y tế thông minh, mà còn bao gồm những ngành nghề như di động thông minh, internet giải trí, thành phố thông minh, giáo dục, tài chính, bất động sản, đặt chi nhánh tại rất nhiều nơi ở trong nước và cả nước ngoài, cũng triển khai hợp tác sâu hơn với mấy công ty lớn.
Sau khi lấy được số, Bùi Triệt quay về tìm Bùi Nhu, dẫn cô bé vào phòng cấp cứu. Cô bé đo nhiệt độ, sốt tới gần 39 độ, bác sĩ kê cho cô bé ít thuốc, bảo cô bé đi truyền dịch.
Từ nhỏ cô bé đã sợ đau, lúc chuẩn bị truyền dịch, cô bé sợ hãi níu chặt lấy góc áo của Bùi Triệt, hàng mi run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Bùi Triệt đứng trước người cô bé, giơ tay giữ lấy gáy cô bé, bảo cô đừng nhìn hành động của y tá, tiếng cười trầm thấp vang lên:
“Truyền dịch không đau như tiêm đâu, sẽ chỉ cảm thấy bị chích nhẹ một cái thôi, đừng căng thẳng như vậy.”
“Thật thế sao ạ…”
“Thật,” Cậu xoa đầu cô bé, “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn sợ tới mức này vậy?”
Cô bé xoa mũi, lẩm bẩm mấy tiếng, rồi cảm nhận được sự đau đớn trong nháy mắt khi mu bàn tay bị kim đâm vào, cũng may là kĩ thuật của y tá rất tốt, chỉ đau một chút rồi không còn cảm giác gì nữa.
Cuối cùng y tá đưa chai truyền dịch cho Bùi Triệt, Bùi Triệt giơ lên cao, dẫn cô bé tới phòng truyền dịch ở bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống.
“Ngồi trước đi, anh hai đi lấy ít nước ấm cho em.”
“Dạ…”
Nhìn chàng trai rời đi, sự chua xót đè nén trong lòng cô bé suốt một ngày hôm nay bị sự ấm áp thay thế, cô bé cảm thấy dù có bị sốt thì cũng khó chịu tới vậy, bởi vì cô bé đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Một lát sau, Bùi Triệt cầm một cốc nước ấm quay về, thấy cô bé cúi đầu ngẩn người nhìn dưới đất, cậu hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, đưa nước cho cô: “Nào, uống nước đi, uống thuốc vào đã.”
Cô bé uống thuốc, Bùi Triệt hỏi cô bé sao mà đang yên đang lành lại bị sốt, cô bé nói sáng nay thức dậy thì đã thấy khó chịu.
“Hồi nãy anh gọi cho Bùi Tố rồi, anh ấy đã học xong, bây giờ đang chạy từ trường tới.”
“Anh cả không lo quá chứ ạ?”
Bùi Triệt nở nụ cười, “Với cái kiểu yêu thương em như thế của anh ấy lúc bình thường thì em thấy sao? Gần sang năm mới rồi mà còn giày vò tụi anh như vậy nữa.”
Cô bé áy náy sờ đầu.
Sau khi uống nước xong, cô bé ngước mắt nhìn về phía Bùi Triệt, môi chuyển động, rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Anh hai ơi…”
“Ừ?”
“Sáng nay anh cả đã nói lý do hôm qua anh không đồng ý để em đi đón giao thừa rồi, lúc đó em mới biết thì ra là vì anh lo cho em nên mới không đồng ý để em đi, thật ra người nói xin lỗi phải là em mới đúng…”
Chàng trai nghe thế, trái tim mềm mại: “Không sao, thái độ của anh cũng không tốt, vốn nên giải thích tử tế cho em, là vấn đề của anh.”
Cô bé bĩu môi:
“Ừ, thế thì là vấn đề của anh.”
Bùi Triệt:?
Cậu nhếch khóe môi, không nhịn được bật cười, “Bị sốt mà vẫn còn tâm trạng nghịch ngợm với anh à? Em vẫn biết lựa thang mà trèo xuống* quá nhỉ.”
(*)
Cô bé nhịn cười: “Ờm…”
Trong bình truyền dịch, chất lỏng chảy tí tách xuống dưới một cách đều đặn, chiếc TV treo tường trong phòng truyền dịch đang chiếu <Cừu vui vẻ và sói xám> mà các bạn nhỏ thích xem, hai người ngồi trong góc, bỗng dưng có phần im lặng.
Bùi Triệt nhìn cô bé. Sau khi im lặng một lúc lâu, cậu nói với giọng khàn khàn:
“Thế có cần anh hai nữa không?”
Bùi Nhu nghe thấy lời ấy, hốc mắt cay cay, có chút nghẹn ngào: “Anh hai à, câu em nói hôm qua đó là nói lẫy thôi, không phải là em nghĩ như thế.”
Cô bé chưa bao giờ âm thầm so sánh xem trong hai người anh người nào tốt hơn, bọn họ đều rất thương cô, chỉ là cách thức khác nhau mà thôi. Cô bé biết hôm qua bản thân nói câu không mong có một người anh như cậu là lần đầu tiên cô bé nói ra lời làm người ta tổn thương như thế.
“Ừ, anh biết lời mà em nói đó không phải là nói thật.”
Cậu xoa đầu cô bé, “Sau này đừng nói những lời kiểu này nữa biết chưa? Anh hai thật sự rất khó chịu.”
Cô bé gật đầu, cậu nói: “Phải rồi, mua cho em quà năm mới rồi đó.”
“Quà sao ạ?”
“Hồi nãy khi em gọi cho anh, anh đang ở trung tâm thương mại, quà để ở phòng khách trong nhà, lát nữa quay về em tự xem đi.”
Mặt mày cô bé lập tức cong lên, “Cảm ơn anh hai, anh hai thật là tốt.”
Cậu cười nhạo, “Mua cho em ít đồ mà miệng đã ngọt xớt, xem như anh đã nhìn thấu rồi.”
Cô bé cười, “Lời em nói vốn chính là sự thật mà…”
Thấy cô nhóc lại quay về dáng vẻ vui tươi, Bùi Triệt cũng yên tâm.
Xem như cậu đã biết, trước đây bố mẹ sinh thêm một đứa, không hề giày vò người khác, mà là giày vò cậu.
Bùi Nhu truyền dịch một lúc, Bùi Tố cũng đã chạy tới từ trường học.
Khi nìn thấy cậu, cô bé cười: “Anh cả…”
Bùi Tố đi tới bên cạnh, nhìn sắc mặt thoáng chút yếu ớt của cô bé thì mày nhíu chặt lại: “Sao rồi, có đỡ hơn chút nào không, có phải khó chịu không?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Là do anh sáng nay cũng không nhận ra em bị cảm, sao mà khó chịu cả một ngày mà cũng không nói với anh vậy?”
“Em sai rồi, em vốn tưởng rằng chỉ hơi cảm chút thôi ạ…”
Bùi Tố hỏi Bùi Triệt: “Bác sĩ bảo thế nào?”
“Truyền dịch xong thì chắc sẽ hạ sốt.”
Bùi Tố ngồi xuống bên cạnh cô bé, Bùi Nhu nói rằng bản thân không gặp vấn đề gì to tát, cuối cùng Bùi Tố mới yên tâm, “Hồi nãy anh hai đưa em tới bệnh viện à?”
“Dạ.”
Bùi Tố chế nhạo: “Hai người làm lành rồi đúng chứ hả?”
Bùi Triệt biếng nhác ngồi xuống cái ghế trống ở phía đối diện, mày xếch lên: “Ai rảnh đi cãi nhau với nó mỗi ngày chứ.”
Bùi Nhu ngạo kiều giơ chân đá cậu: “Chủ yếu là do em rộng lượng, không so đo với anh ấy.”
“Uầy, em rộng lượng như thế à…”
Hai người lại đấu võ mồm, Bùi Tố ngồi nghe ở bên cạnh, bất đắc dĩ mỉm cười.
Thôi vậy, làm lành là được.
Cuối cùng Bùi Triệt không quậy với cô bé nữa, cậu đứng dậy đi lấy thêm nước cho cô bé. Sau khi cậu đi, Bùi Nhu nhìn Bùi Tố rồi hỏi nhỏ: “Anh cả à, hôm nay em vốn rất khó chịu, nhưng may là cuối cùng em đã làm lành với anh hai rồi. Em vốn rất sợ rằng anh ấy không bao giờ…cần một cô em gái như em nữa…”
Bùi Tố nhếch môi, nói dịu dàng: “Ngốc ạ, sao nó lại không cần em được chứ? Dù có lúc nó hơi hung dữ với em, nhưng vẫn thương em lắm.”
“Dạ, em biết mà.”
“Vả lại,” Bùi Tố khẽ cười, “Có đôi khi em bám anh quá, nó cũng sẽ cảm thấy có chút không cân bằng.”
Thường thì cô bé sẽ thân với Bùi Tố hơn một chút, tuy Bùi Triệt không nói ra, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ thật sự cảm thấy ‘ghen tị’ trong lòng, nhưng tất nhiên là một người kiêu ngạo không theo khuôn phép như Bùi Triệt sẽ không thể hiện thứ cảm xúc có chút ngây thơ này ra.
Cũng may là hai anh em sinh đôi bọn họ vẫn luôn rất thân thiết, dù sao thì cũng là cùng lớn lên từ trong bụng mẹ, nên sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì có một cô em gái.
Bùi Nhu nghe xong thì ngạc nhiên mỉm cười, “Anh ấy nghĩ thế thật á? Em cũng không ngờ tới đấy.”
Cái anh chàng Bùi Triệt này đúng là vẫn còn rất ngây thơ.
Bùi Tố cười, “Thế nên hôm qua em nói câu đó khiến nó càng đau lòng hơn, nó sẽ cảm thấy có phải là trong lòng em, người anh hai như nó chẳng bằng anh không, sau này em hãy dỗ dành nó nhiều hơn đi.”
Bùi Nhu ngơ ra, rồi gật đầu.
Cuối cùng, cô bé dựa vào vai Bùi Tố, mỉm cười xinh đẹp: “Anh cả à, anh tốt thật đấy.”
Bùi Tố luôn luôn dịu dàng như nước, là anh cả của cô và Bùi Triệt, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bùi Tố mỉm cười, xoa đầu cô.
Sau khi Bùi Triệt quay về, cô bé lại uống ít nước, đúng lúc Lương Chi Ý gọi video tới. Ở đầu bên kia, Bùi Thầm và Lương Chi Ý mới xong việc quay về khách sạn, thời gian ở chỗ bọn họ sẽ chậm hơn giờ Bắc Kinh một chút, thấy bọn trẻ sắp bước sang năm mới thì gọi điện thoại tới.
Bùi Triệt và Bùi Tố đều tới chào hỏi, nhìn thấy bối cảnh nơi ba người nghe máy thì Bùi Thầm ngạc nhiên: “Các con đang ở đâu vậy? Không ở nhà sao?”
Bùi Nhu do dự một lát, rồi nói ra tình huống thực tế: “Bố mẹ à, con bị sốt, bây giờ anh cả và anh hai đang ở bệnh viện truyền dịch với con ạ.”
“Bị sốt ư?”
“Sao mà đang yên đang lành lại bị sốt thế?”
Hai người ở đầu bên kia rất lo lắng, Bùi Nhu nhanh chóng giải thích với bọn họ, nói không sao, Bùi Tố cũng nói là sẽ chăm sóc tốt cho cô bé.
Bùi Thầm dịu dàng dặn dò mấy câu, nói rằng chiều mai hai người sẽ bay về, rồi đưa họ đi đón năm mới.
Ba người đồng ý. Sau khi trò chuyện một lát, Lương Chi Ý mỉm cười nói với bọn họ: “Ba cục cưng ơi, chúc mừng năm mới nhé.”
“Chúc mừng năm mới bố mẹ ạ.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Bùi Tố và Bùi Triệt bảo Bùi Nhu nghỉ ngơi cho tốt, cô bé dựa vào chỗ ngồi chợp mắt một lát, hai người thì ngồi bên cạnh.
Sau khi uống thuốc, triệu chứng khó chịu của cô bé cũng dần đỡ hơn.
Hơn mười một giờ tối, cuối cùng cô bé cũng truyền dịch xong, về cơ bản thì đã hạ sốt, bọn họ cũng có thể đi về.
Khi tới cửa bệnh viện, ba người lên xe taxi, nửa tiếng sau thì xe chạy tới Hải An Vân Hoa.
Sau khi xuống xe, Bùi Tố hỏi Bùi Nhu: “Có đi được không?”
Cô bé đưa mắt nhìn về phía Bùi Triệt, nhõng nhẽo nói: “Em vẫn còn muốn anh hai cõng cơ.”
Bùi Tố nghe thế, biết là Bùi Nhu đang cố ý làm Bùi Triệt vui vẻ, cậu lặng lẽ mỉm cười.
“Đúng là rắc rối.”
Mặc dù bề ngoài Bùi Triệt chê bôi như thế, nhưng cậu vẫn hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, cõng cô bé lên một cách ổn định.
Bùi Nhu ôm cổ chàng trai, mặt mày cong lên, làm nũng với cậu: “Thích anh hai nhất, em rất vui vì có một người anh tốt như này.”
“Được rồi, hơi giả tạo rồi đấy.”
Bùi Triệt nói thế, nhưng khóe môi lại vẫn cong lên.
Ba người đi vào khu dân cư, Bùi Nhu cười ranh mãnh, gọi Bùi Triệt: “Bánh Gạo Nếp ơi…”
Bước chân của Bùi Triệt thoáng khựng lại: “…”
“Bánh Gạo Nếp.”
Cậu không quan tâm, cô bé lại gọi lần thứ ba, mặt Bùi Triệt biến đen: “Em mà còn gọi nữa thì anh sẽ quăng em xuống đó.”
“Gì thế, anh cũng đã gọi nhũ danh của em rồi, tại sao em lại không được gọi nhũ danh của anh chứ? Sao anh có thể hung dữ với người bệnh như vậy hả…”
Cô bé nói, giọng điệu lại giả vờ đáng thương khóc lóc nức nở, Bùi Triệt bó tay hết cách với cô bé: “Được được được, có thể gọi.”
Cô bé cười hì hì: “Bánh Gạo Nếp ơi.”
“…Ừ.”
Đã lớn như vậy rồi, chỉ có cô bé là dám láo như thế trước mặt cậu, nhưng cậu cũng chỉ có thể cưng chiều.
“Ngày mai là Tết Dương Lịch, em muốn ăn sườn xào chua ngọt do anh làm.”
“Được, nhưng em mau khỏi bệnh đi đã.”
Cô bé gật đầu, rồi nhìn về phía Bùi Tố ở bên cạnh, cười nói: “Bánh Đậu Đỏ ơi.”
Bùi Tố bất đắc dĩ đè ấn đường, chỉ có thể mỉm cười đáp lại, “Ừ.”
“Em muốn ăn cua sốt cay.”
“Được.”
Bùi Triệt cười: “Bây giờ em bị bệnh mà vẫn còn có sức sai bảo tụi anh đúng không?”
Cô bé cười mà mắt cong thành vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền nơi khóe môi lõm vào: “Ai bảo em có hai người anh tốt như này chứ…”
Dưới đèn đường, ánh đèn lọ mọ trải dài, ba người cười nói, chậm rãi đi về phía trước.
Màn đêm rực rỡ trên đỉnh đầu, ở nơi bầu trời phía xa xa, từng chùm pháo hoa nở rộ, báo hiệu năm cũ sắp qua đi, một năm mới sắp tới.
Bùi Nhu nhìn Bùi Tố và Bùi Triệt, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tuy cô bé cũng không biết năm tới sẽ xảy ra chuyện gì, là tốt hay xấu, là buồn hay vui, nhưng cô bé biết rằng, cuộc đời này cho dù là ở đâu, thì hai người anh của cô bé sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô bé.
Bọn họ và bố mẹ, chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cô bé.
Hết ngoại truyện cuộc sống thường ngày của thế hệ hai (3).
Bình luận facebook