Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Cô ấy không có lỗi
Một lúc sau, mẹ cô trở về, hai mẹ con hành động trong âm thầm, tạm thời chưa thể để Hồ lão gia biết chuyện này.
Hồ phu nhân hồi hộp ngồi trên ghế sofa chờ đợi cô, Thất Giai vào nhà vệ sinh, cô cũng lo lắng, tim đập mạnh trong lúc chờ đợi kết quả.
Thất Giai bước ra ngoài, Hồ phu nhân nhìn thấy sắc mặt cô chẳng mấy ổn thì đã tự có câu trả lời cho bản thân. Tuy nhiên vì muốn chắc chắn, bà ấy cất lời hỏi rõ:
- Thế nào rồi con?
Cô giơ que thử lên trước mắt Hồ phu nhân, hai vạch rõ mồm một. Bà ấy vốn dĩ là người mẹ hiền lành lại nhỏ nhẹ, dù rất sốc và rối bời nhưng vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng. Bởi lẽ Hồ phu nhân biết cô cũng rất nhọc lòng lẫn áp lực khi đối mặt với việc này, bà ấy không muốn cô chịu thêm căng thẳng.
Thật tâm Thất Giai cảm thấy rất hạnh phúc khi có con với anh, nhưng đồng thời cô cũng không ngừng lo lắng khi đứa nhỏ đến vào thời điểm nhạy cảm ở hiện tại.
- Bây giờ con phải làm sao đây mẹ à?
Cô ngồi xuống giường, cảm xúc lúc này hỗn loạn, chuyện tình cảm của cô và anh đang lúc gặp khó khăn, cản trở thì cô lại phát hiện mình có thai.
Hồ phu nhân nhẹ giọng, trước hết phải trấn an con gái:
- Con cứ bình tĩnh, đợi đến sáng mai thử lại xem sao. Buổi sáng thử mới cho kết quả chính xác cao.
Tuy tạm thời nói vậy để trấn an Thất Giai nhưng Hồ phu nhân cảm thấy việc cô đã mang thai là gần như chắc chắn.
- -----------------------------------
Trở về Giang gia, hôm nay Giang phu nhân gọi điện cho Tống Hiển, bà ấy nói muốn anh về ăn cơm chiều cùng gia đình.
Trên bàn anh, chưa gì đã cảm thấy bầu không khí căng thẳng một cách lạ thường.
- Tối nay con ngủ lại Giang gia một bữa đi.
Tống Hiển không nghĩ ngợi, nhanh chóng đáp:
- Buổi tối con còn có việc phải làm.
Đột nhiên thái độ của Giang phu nhân trở nên gay gắt:
- Con lại đến gặp Hồ Thất Giai sao?
Lúc này anh bắt đầu cảm nhận thấy điều bất ổn, thái độ của bà ấy khi nhắc đến cô rất cau có và chẳng hề thân thiện.
- Cô ấy là người yêu của con, tụi con gặp nhau là chuyện thường mà.
Quả thật tối nay anh dự định sẽ đến nhà tìm cô, Tống Hiển không thể im lặng để cả hai cứ hờ hững với nhau thêm được nữa. Chỉ mới hai ngày không gặp nhau mà anh đã nhớ cô chẳng chịu được. Phải nhanh chóng làm hòa với vợ.
- Mẹ cũng không muốn dài dòng, thẳng thắn mà nói, mẹ không chấp nhận con yêu Hồ Thất Giai.
Mọi người trên bàn ăn đều ngạc nhiên, Hồ lão gia nhíu mày:
- Kìa bà...
Chợt bà ấy quay sang trừng mắt với chồng:
- Chuyện này chẳng phải là do ông còn gì?
Với sự tinh ý của mình, anh đã dần hiểu ra nguyên do vì sao thái độ của cô lại đột ngột thay đổi như vậy, chắc chắn có liên quan đến mẹ của anh.
- Tại sao mẹ lại không chấp nhận cô ấy? Thất Giai chẳng làm sai điều gì cả, con còn chưa đưa cô ấy về ra mắt mà mẹ đã ngăn cấm.
Dư Thuyên ngồi cạnh anh mình, trông thái độ cả nhà đột nhiên lại căng thẳng ngay trong bữa cơm khiến cô ấy hoang mang vô cùng, bây giờ dù có muốn xen vào Dư Thuyên cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
- Mẹ không chấp nhận Hồ Thất Giai vì mẹ của nó là tiểu tam, con hiểu chưa?
Lúc nãy Hồ lão gia cúi mặt, Dư Thuyên sững sờ vì Giang phu nhân đột ngột lớn giọng.
Tống Hiểu đã hiểu mẹ anh muốn đề cập đến chuyện gì, nhưng với anh, những điều đó không quan trọng vì anh rất yêu Thất Giai.
- Vậy thì liên quan gì đến cô ấy? Thất Giai không có lỗi gì cả, mẹ không cảm thấy mình quá vô lý à?
Giang phu nhân nở nụ cười nhếch môi khi đứa con trai của mình một mực binh vực người con dâu mà bà ấy chưa từng chấp nhận.
- Nếu như Sa Diệp An giật chồng bất kỳ người đàn ông nào khác thì mẹ có thể nhân nhượng chấp nhận Hồ Thất Giai. Nhưng đâu phải con không biết, năm xưa bà ta đã giật chồng của mẹ! Xém chút đã cướp mất ba của các con rồi.
Có lẽ chấp niệm về kẻ thứ ba trong suy nghĩ của Giang phu nhân quá lớn. Bà ấy đã quên mất rằng, nếu người đàn ông của mình đủ tốt và không cho cơ hội thì chẳng có người thứ ba nào xen vào được. Hơn nữa, bà Sa Diệp An cũng là nạn nhân, nhưng lại chẳng mấy ai chịu tin bà ấy.
Tống Hiển giữ im lặng vài giây, anh biết chuyện mẹ vừa nói, vì năm ấy Giang lão gia ngoại tình với bà Diệp An và lừa dối bà ấy chuyện vẫn còn độc thân, khi đó Tống Hiển tầm bảy, tám tuổi và anh đã nhớ rõ chuyện này đến tận lúc lớn.
Nhưng chuyện Giang phu nhân vừa nói ra lại khiến Dư Thuyên rất sốc, bởi lẽ cô ấy chỉ biết ba từng ngoại tình, nhưng nào biết người tình đó lại chính là bà Sa Diệp An. Năm đó Dư Thuyên chỉ vừa ba tuổi nên nào biết chuyện.
Vì muốn giữ một gia đình trọn vẹn cho các con nên Giang phu nhân quyết định tha thứ cho chồng để các con nhỏ có đủ ba đủ mẹ. Sau bao lần đấu tranh, bà ấy quyết định không ly hôn.
Nhưng giờ đây, mẹ ruột của người con gái Tống Hiển yêu lại chính là người tình năm xưa của ba anh. Nỗi hận tưởng chừng như đã nguôi ngoai của Giang phu nhân lại bộc phát, dẫn đến việc bà ấy không chấp nhận cô.
Giang lão gia xấu hổ về chuyện năm xưa, ông ấy rối bời, ngồi trên bàn ăn mà chẳng thốt lên được lời nào.
Tống Hiển giữ điềm tĩnh, anh thẳng thừng lại dứt khoát:
- Chuyện đã qua thì cớ gì mẹ lại bới móc. Thất Giai vô tội, đừng bắt cô ấy gánh chịu đau khổ do người lớn gây nên. Dù mẹ không đồng ý, con cũng sẽ kết hôn với cô ấy.
Nói dứt lời anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Dư Thuyên nhìn theo anh cất tiếng gọi:
- Anh hai à...
Giang phu nhân cũng tức tối hét lớn:
- Giang Tống Hiển con đứng lại cho mẹ!
Hồ phu nhân hồi hộp ngồi trên ghế sofa chờ đợi cô, Thất Giai vào nhà vệ sinh, cô cũng lo lắng, tim đập mạnh trong lúc chờ đợi kết quả.
Thất Giai bước ra ngoài, Hồ phu nhân nhìn thấy sắc mặt cô chẳng mấy ổn thì đã tự có câu trả lời cho bản thân. Tuy nhiên vì muốn chắc chắn, bà ấy cất lời hỏi rõ:
- Thế nào rồi con?
Cô giơ que thử lên trước mắt Hồ phu nhân, hai vạch rõ mồm một. Bà ấy vốn dĩ là người mẹ hiền lành lại nhỏ nhẹ, dù rất sốc và rối bời nhưng vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng. Bởi lẽ Hồ phu nhân biết cô cũng rất nhọc lòng lẫn áp lực khi đối mặt với việc này, bà ấy không muốn cô chịu thêm căng thẳng.
Thật tâm Thất Giai cảm thấy rất hạnh phúc khi có con với anh, nhưng đồng thời cô cũng không ngừng lo lắng khi đứa nhỏ đến vào thời điểm nhạy cảm ở hiện tại.
- Bây giờ con phải làm sao đây mẹ à?
Cô ngồi xuống giường, cảm xúc lúc này hỗn loạn, chuyện tình cảm của cô và anh đang lúc gặp khó khăn, cản trở thì cô lại phát hiện mình có thai.
Hồ phu nhân nhẹ giọng, trước hết phải trấn an con gái:
- Con cứ bình tĩnh, đợi đến sáng mai thử lại xem sao. Buổi sáng thử mới cho kết quả chính xác cao.
Tuy tạm thời nói vậy để trấn an Thất Giai nhưng Hồ phu nhân cảm thấy việc cô đã mang thai là gần như chắc chắn.
- -----------------------------------
Trở về Giang gia, hôm nay Giang phu nhân gọi điện cho Tống Hiển, bà ấy nói muốn anh về ăn cơm chiều cùng gia đình.
Trên bàn anh, chưa gì đã cảm thấy bầu không khí căng thẳng một cách lạ thường.
- Tối nay con ngủ lại Giang gia một bữa đi.
Tống Hiển không nghĩ ngợi, nhanh chóng đáp:
- Buổi tối con còn có việc phải làm.
Đột nhiên thái độ của Giang phu nhân trở nên gay gắt:
- Con lại đến gặp Hồ Thất Giai sao?
Lúc này anh bắt đầu cảm nhận thấy điều bất ổn, thái độ của bà ấy khi nhắc đến cô rất cau có và chẳng hề thân thiện.
- Cô ấy là người yêu của con, tụi con gặp nhau là chuyện thường mà.
Quả thật tối nay anh dự định sẽ đến nhà tìm cô, Tống Hiển không thể im lặng để cả hai cứ hờ hững với nhau thêm được nữa. Chỉ mới hai ngày không gặp nhau mà anh đã nhớ cô chẳng chịu được. Phải nhanh chóng làm hòa với vợ.
- Mẹ cũng không muốn dài dòng, thẳng thắn mà nói, mẹ không chấp nhận con yêu Hồ Thất Giai.
Mọi người trên bàn ăn đều ngạc nhiên, Hồ lão gia nhíu mày:
- Kìa bà...
Chợt bà ấy quay sang trừng mắt với chồng:
- Chuyện này chẳng phải là do ông còn gì?
Với sự tinh ý của mình, anh đã dần hiểu ra nguyên do vì sao thái độ của cô lại đột ngột thay đổi như vậy, chắc chắn có liên quan đến mẹ của anh.
- Tại sao mẹ lại không chấp nhận cô ấy? Thất Giai chẳng làm sai điều gì cả, con còn chưa đưa cô ấy về ra mắt mà mẹ đã ngăn cấm.
Dư Thuyên ngồi cạnh anh mình, trông thái độ cả nhà đột nhiên lại căng thẳng ngay trong bữa cơm khiến cô ấy hoang mang vô cùng, bây giờ dù có muốn xen vào Dư Thuyên cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
- Mẹ không chấp nhận Hồ Thất Giai vì mẹ của nó là tiểu tam, con hiểu chưa?
Lúc nãy Hồ lão gia cúi mặt, Dư Thuyên sững sờ vì Giang phu nhân đột ngột lớn giọng.
Tống Hiểu đã hiểu mẹ anh muốn đề cập đến chuyện gì, nhưng với anh, những điều đó không quan trọng vì anh rất yêu Thất Giai.
- Vậy thì liên quan gì đến cô ấy? Thất Giai không có lỗi gì cả, mẹ không cảm thấy mình quá vô lý à?
Giang phu nhân nở nụ cười nhếch môi khi đứa con trai của mình một mực binh vực người con dâu mà bà ấy chưa từng chấp nhận.
- Nếu như Sa Diệp An giật chồng bất kỳ người đàn ông nào khác thì mẹ có thể nhân nhượng chấp nhận Hồ Thất Giai. Nhưng đâu phải con không biết, năm xưa bà ta đã giật chồng của mẹ! Xém chút đã cướp mất ba của các con rồi.
Có lẽ chấp niệm về kẻ thứ ba trong suy nghĩ của Giang phu nhân quá lớn. Bà ấy đã quên mất rằng, nếu người đàn ông của mình đủ tốt và không cho cơ hội thì chẳng có người thứ ba nào xen vào được. Hơn nữa, bà Sa Diệp An cũng là nạn nhân, nhưng lại chẳng mấy ai chịu tin bà ấy.
Tống Hiển giữ im lặng vài giây, anh biết chuyện mẹ vừa nói, vì năm ấy Giang lão gia ngoại tình với bà Diệp An và lừa dối bà ấy chuyện vẫn còn độc thân, khi đó Tống Hiển tầm bảy, tám tuổi và anh đã nhớ rõ chuyện này đến tận lúc lớn.
Nhưng chuyện Giang phu nhân vừa nói ra lại khiến Dư Thuyên rất sốc, bởi lẽ cô ấy chỉ biết ba từng ngoại tình, nhưng nào biết người tình đó lại chính là bà Sa Diệp An. Năm đó Dư Thuyên chỉ vừa ba tuổi nên nào biết chuyện.
Vì muốn giữ một gia đình trọn vẹn cho các con nên Giang phu nhân quyết định tha thứ cho chồng để các con nhỏ có đủ ba đủ mẹ. Sau bao lần đấu tranh, bà ấy quyết định không ly hôn.
Nhưng giờ đây, mẹ ruột của người con gái Tống Hiển yêu lại chính là người tình năm xưa của ba anh. Nỗi hận tưởng chừng như đã nguôi ngoai của Giang phu nhân lại bộc phát, dẫn đến việc bà ấy không chấp nhận cô.
Giang lão gia xấu hổ về chuyện năm xưa, ông ấy rối bời, ngồi trên bàn ăn mà chẳng thốt lên được lời nào.
Tống Hiển giữ điềm tĩnh, anh thẳng thừng lại dứt khoát:
- Chuyện đã qua thì cớ gì mẹ lại bới móc. Thất Giai vô tội, đừng bắt cô ấy gánh chịu đau khổ do người lớn gây nên. Dù mẹ không đồng ý, con cũng sẽ kết hôn với cô ấy.
Nói dứt lời anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Dư Thuyên nhìn theo anh cất tiếng gọi:
- Anh hai à...
Giang phu nhân cũng tức tối hét lớn:
- Giang Tống Hiển con đứng lại cho mẹ!
Bình luận facebook