Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Ngày 3 tháng 9 năm 2009
Bốn giờ chiều, bình nước truyền cuối cùng đã kết thúc toàn bộ đợi hoá trị của thầy Lâm. Chị y tá trưởng chụp cho chúng tôi một bức ảnh gia đình, ba người cười như ngố. Lật xem lại ảnh trong máy mới giật mình nhận ra đã hơn nửa năm trôi qua kể từ ngày ấy, cuối cùng nhà tôi cũng vượt qua thời gian khó khăn này.
Mẹ vuốt má thầy Lâm: “Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”
Ngày 4 tháng 9 năm 2009
Lúc Bác sĩ tới ký thủ tục xuất viện, mẹ đi trả phòng, thầy Lâm đi lấy thuốc, chỉ còn mình tôi đang dọn hành lý. Anh chống tay lẳng lặng nhìn tôi tìm đồ đạc, bỗng cúi đầu khẽ cười: “Nghe y tá trưởng bảo, bà ngoại em cũng phẫu thuật ở đây?”
“Ừ, năm em học cấp 3, bà xạ trị ung thư mũi họng.”
“Là năm nào?”
“Năm 2002 ấy.”
“Ừ…” Anh im lặng hồi lâu, “Anh già hơn em nhiều thế cơ à.”
Tôi ngẩn ngơ, tim đập chệch một nhịp: “Hả?”
Bác sĩ đã trở về với nụ cười thường ngày, “Năm nay anh trực ban tối thứ sáu là chính, có chuyện gì thì gọi đến điện thoại phòng trực ban. Một năm hậu phẫu nhớ đăng ký kiểm tra, tức là khoảng tháng 3 năm sau nhé.” Nói xong rồi đi.
Trước khi xuất viện, Tam Tam tới tấp gọi đến, mười phút sau đã xách túi lớn túi nhỏ vào bệnh viện, ngọt ngào gọi thầy Lâm: “Ba nuôiiii!”
Nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt trôi chảy nói về cách sơ chế hải sâm, tôi rất muốn tóm lấy nó hỏi, mày là ai sao lại nhập vào bạn tao.
Có điều, ngay sau đó…
“Kia có phải anh bác sĩ của mày không?” Tam Tam thì thầm hỏi.
Biết ngay mà!
“Được đấy, tao duyệt.”
Ai cần mày duyệt >_<!!!
Tam Tam túm lấy tay tôi nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Chi Hiệu! Đây là lần hoá trị cuối cùng đấy!”
“Ờ…” Tôi biết rằng đây là lần cuối, lần cuối hoá trị, lần cuối gặp anh, tôi cũng khó chịu lắm chứ, vậy nên… “Tiêu San, bỏ móng vuốt của mày ra khỏi người tao!” Đừng có xát muối vào lòng bạn bè nữa.
Ngày 10 tháng 9 năm 2009
Tiểu Thảo than thở: “Lại một lần nữa thành năm nhất, mà chẳng có cảm giác gì cả.”
Trừ giây đầu bối rối khi sinh viên tiếp đón lúc chào chị lúc gọi em, còn lại thì khá thuận lợi, mỗi tội chưa được bao lâu đã bị một chị khoá trên dụ vào dàn nhạc thì không hay ho cho lắm. Cũng may có cô bạn cùng phòng đáng yêu mang theo đủ loại đồ ăn ngon thách thức vị giác của tôi, mẹ Tiểu Thảo gửi cả một thùng đến, từ một cô gái khó khăn lắm mới ăn được thịt sợi hương cá, chẳng bao lâu tôi đã đạt tới trình độ ăn bò khô ngon lành chỉ chảy chút mồ hôi.
(Thịt sợi hương cá và bò khô là hai món cay nổi tiếng của Tứ Xuyên)
Có lần, Tam Tam đến thăm: “Ơ được phết nhỉ, tao còn tưởng khu nhà cũ thì đổ nát hoang tàn thế nào cơ.”
Tiểu Thảo nghiêm nghị trả lời: “Theo kiểm định kiến trúc xây dựng, nơi này không thể coi là nhà ở.” Ba Tiểu Thảo làm ở cục kiểm định chất lượng xây dựng.
Tam Tam sửng sốt nhìn Tiểu Thảo: “Cô bé này được đấy, mày nên trân trọng.”
Tôi…
Trước khi đi, Tam Tam bỗng níu lấy tôi: “Thế Bác sĩ Cố thì sao?”
“Sao mày còn quan tâm hơn cả tao thế?”
Ngày 18 tháng 9 năm 2008
Phải chăng do chấp niệm “Lâm Chi Hiệu mày kiểm điểm lại bản thân đi!” quá sâu nặng, hôm nay đang chat webcam với thầy Lâm, bỗng nhiên mẹ bảo, “Mẹ vừa gọi cho bệnh viện”. Tôi buột miệng hỏi: “Ai tiếp máy?”
“Bác sĩ Cố chứ ai. Thằng bé còn tưởng mày đang ở nhà, mẹ bảo trường mày khai giảng lâu rồi.”
“Ồ?” Tôi rất ngạc nhiên với nội dung của cuộc điện thoại, “Mọi người nói chuyện còn liên quan đến con nữa á?”
“Thỉnh thoảng vẫn nhắc đến mà. Lần trước còn nói lâu ra phết.” Rồi mẹ mô phỏng lại, “[Lâm Chi Hiệu bao nhiêu tuổi rồi?] [Sắp 23 tuổi rồi.] [Có đối tượng chưa?] [Còn ngố lắm.] [ Thầy Lâm có vẻ dính con bé] [Ừ, thế mà lại xa nhà ba năm nữa đấy] [Ồ, vậy sau này em ấy sẽ về hẳn thành phố Y?] [Ba nó thì muốn đấy, nhưng thôi con cái lớn rồi có quyết định riêng của nó.]…”
Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, ngơ ngác hỏi: “Thỉnh thoảng á?”
“Như nói chuyện phiếm ấy. Y tá trưởng và các bác bệnh nhân phòng bên cũng hay hỏi thế.”
Nói chuyện với mẹ xong, tôi ngồi ngẩn ngơ trước máy tính, bên tai còn vang tiếng mạch đập. Nhớ hôm ấy anh bình tĩnh trần thuật rằng mình lớn hơn tôi sáu tuổi, bỗng nhiên thấy khó chịu với sự bình tĩnh, thản nhiên của anh. Bực mình bò lên giường vùi đầu vào chăn.
Tiểu Thảo giường bên thò đầu ra hỏi: “Sao thế?”
Tôi ngẩng lên hỏi rất nghiêm túc: “Nếu cậu không hiểu người ta đang nghĩ gì mà lại rất hoang mang, cậu sẽ làm gì?”
Tiểu Thảo bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường: “Cậu đã thăm dò ý kiến của người đó chưa?”
“Nếu… rồi?”
“Hoang mang quá thì nói thẳng luôn chứ sao.”
_______________________________________________
Bác sĩ: “Lúc ấy nhìn em mặt nghiêm túc như kiểu anh là quả bom sắp nổ đến nơi rồi ấy.”
(Làm gì đến mức đó…)
Bác sĩ: Người em cứng ngắc luôn ấy.
Bốn giờ chiều, bình nước truyền cuối cùng đã kết thúc toàn bộ đợi hoá trị của thầy Lâm. Chị y tá trưởng chụp cho chúng tôi một bức ảnh gia đình, ba người cười như ngố. Lật xem lại ảnh trong máy mới giật mình nhận ra đã hơn nửa năm trôi qua kể từ ngày ấy, cuối cùng nhà tôi cũng vượt qua thời gian khó khăn này.
Mẹ vuốt má thầy Lâm: “Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”
Ngày 4 tháng 9 năm 2009
Lúc Bác sĩ tới ký thủ tục xuất viện, mẹ đi trả phòng, thầy Lâm đi lấy thuốc, chỉ còn mình tôi đang dọn hành lý. Anh chống tay lẳng lặng nhìn tôi tìm đồ đạc, bỗng cúi đầu khẽ cười: “Nghe y tá trưởng bảo, bà ngoại em cũng phẫu thuật ở đây?”
“Ừ, năm em học cấp 3, bà xạ trị ung thư mũi họng.”
“Là năm nào?”
“Năm 2002 ấy.”
“Ừ…” Anh im lặng hồi lâu, “Anh già hơn em nhiều thế cơ à.”
Tôi ngẩn ngơ, tim đập chệch một nhịp: “Hả?”
Bác sĩ đã trở về với nụ cười thường ngày, “Năm nay anh trực ban tối thứ sáu là chính, có chuyện gì thì gọi đến điện thoại phòng trực ban. Một năm hậu phẫu nhớ đăng ký kiểm tra, tức là khoảng tháng 3 năm sau nhé.” Nói xong rồi đi.
Trước khi xuất viện, Tam Tam tới tấp gọi đến, mười phút sau đã xách túi lớn túi nhỏ vào bệnh viện, ngọt ngào gọi thầy Lâm: “Ba nuôiiii!”
Nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt trôi chảy nói về cách sơ chế hải sâm, tôi rất muốn tóm lấy nó hỏi, mày là ai sao lại nhập vào bạn tao.
Có điều, ngay sau đó…
“Kia có phải anh bác sĩ của mày không?” Tam Tam thì thầm hỏi.
Biết ngay mà!
“Được đấy, tao duyệt.”
Ai cần mày duyệt >_<!!!
Tam Tam túm lấy tay tôi nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Chi Hiệu! Đây là lần hoá trị cuối cùng đấy!”
“Ờ…” Tôi biết rằng đây là lần cuối, lần cuối hoá trị, lần cuối gặp anh, tôi cũng khó chịu lắm chứ, vậy nên… “Tiêu San, bỏ móng vuốt của mày ra khỏi người tao!” Đừng có xát muối vào lòng bạn bè nữa.
Ngày 10 tháng 9 năm 2009
Tiểu Thảo than thở: “Lại một lần nữa thành năm nhất, mà chẳng có cảm giác gì cả.”
Trừ giây đầu bối rối khi sinh viên tiếp đón lúc chào chị lúc gọi em, còn lại thì khá thuận lợi, mỗi tội chưa được bao lâu đã bị một chị khoá trên dụ vào dàn nhạc thì không hay ho cho lắm. Cũng may có cô bạn cùng phòng đáng yêu mang theo đủ loại đồ ăn ngon thách thức vị giác của tôi, mẹ Tiểu Thảo gửi cả một thùng đến, từ một cô gái khó khăn lắm mới ăn được thịt sợi hương cá, chẳng bao lâu tôi đã đạt tới trình độ ăn bò khô ngon lành chỉ chảy chút mồ hôi.
(Thịt sợi hương cá và bò khô là hai món cay nổi tiếng của Tứ Xuyên)
Có lần, Tam Tam đến thăm: “Ơ được phết nhỉ, tao còn tưởng khu nhà cũ thì đổ nát hoang tàn thế nào cơ.”
Tiểu Thảo nghiêm nghị trả lời: “Theo kiểm định kiến trúc xây dựng, nơi này không thể coi là nhà ở.” Ba Tiểu Thảo làm ở cục kiểm định chất lượng xây dựng.
Tam Tam sửng sốt nhìn Tiểu Thảo: “Cô bé này được đấy, mày nên trân trọng.”
Tôi…
Trước khi đi, Tam Tam bỗng níu lấy tôi: “Thế Bác sĩ Cố thì sao?”
“Sao mày còn quan tâm hơn cả tao thế?”
Ngày 18 tháng 9 năm 2008
Phải chăng do chấp niệm “Lâm Chi Hiệu mày kiểm điểm lại bản thân đi!” quá sâu nặng, hôm nay đang chat webcam với thầy Lâm, bỗng nhiên mẹ bảo, “Mẹ vừa gọi cho bệnh viện”. Tôi buột miệng hỏi: “Ai tiếp máy?”
“Bác sĩ Cố chứ ai. Thằng bé còn tưởng mày đang ở nhà, mẹ bảo trường mày khai giảng lâu rồi.”
“Ồ?” Tôi rất ngạc nhiên với nội dung của cuộc điện thoại, “Mọi người nói chuyện còn liên quan đến con nữa á?”
“Thỉnh thoảng vẫn nhắc đến mà. Lần trước còn nói lâu ra phết.” Rồi mẹ mô phỏng lại, “[Lâm Chi Hiệu bao nhiêu tuổi rồi?] [Sắp 23 tuổi rồi.] [Có đối tượng chưa?] [Còn ngố lắm.] [ Thầy Lâm có vẻ dính con bé] [Ừ, thế mà lại xa nhà ba năm nữa đấy] [Ồ, vậy sau này em ấy sẽ về hẳn thành phố Y?] [Ba nó thì muốn đấy, nhưng thôi con cái lớn rồi có quyết định riêng của nó.]…”
Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, ngơ ngác hỏi: “Thỉnh thoảng á?”
“Như nói chuyện phiếm ấy. Y tá trưởng và các bác bệnh nhân phòng bên cũng hay hỏi thế.”
Nói chuyện với mẹ xong, tôi ngồi ngẩn ngơ trước máy tính, bên tai còn vang tiếng mạch đập. Nhớ hôm ấy anh bình tĩnh trần thuật rằng mình lớn hơn tôi sáu tuổi, bỗng nhiên thấy khó chịu với sự bình tĩnh, thản nhiên của anh. Bực mình bò lên giường vùi đầu vào chăn.
Tiểu Thảo giường bên thò đầu ra hỏi: “Sao thế?”
Tôi ngẩng lên hỏi rất nghiêm túc: “Nếu cậu không hiểu người ta đang nghĩ gì mà lại rất hoang mang, cậu sẽ làm gì?”
Tiểu Thảo bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường: “Cậu đã thăm dò ý kiến của người đó chưa?”
“Nếu… rồi?”
“Hoang mang quá thì nói thẳng luôn chứ sao.”
_______________________________________________
Bác sĩ: “Lúc ấy nhìn em mặt nghiêm túc như kiểu anh là quả bom sắp nổ đến nơi rồi ấy.”
(Làm gì đến mức đó…)
Bác sĩ: Người em cứng ngắc luôn ấy.
Bình luận facebook