Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Thấm thoát, mối tình của chúng tôi đã bước sang năm thứ ba. Tình cảm của chúng tôi đã bước vào giai đoạn ổn định.
Bạn bè thân thiết của hai bên không coi chúng tôi là người ngoài nữa. Cố Ngụy rất hài lòng với trạng thái hiện tại, nhưng tôi thì không vui lắm, bởi vì mỗi lần anh cùng tôi quay lại thành phố Y, mấy người tự coi là “người một nhà” kia đã hoàn toàn ngó lơ tôi, còn chủ động kể cho Cố Ngụy nghe lịch sử đen tối thời thơ ấu của tôi nữa.
Thầy Lâm: “Ngày xưa Hiệu Hiệu biết nói sớm lắm, mà còn rất đột ngột, nói cả một câu hoàn chỉnh khiến bà ngoại nó sợ hết hồn. Nhưng nó lại chậm biết đi. Tiêu San sinh trước nó có một, hai ngày, đã đi vèo vèo rồi, nó vẫn bò là chủ yếu, nếu có thể ngồi thì quyết không đứng, có thể nằm thì quyết không ngồi, nếu ngủ được thì đương nhiên là tốt nhất. Nó đặc biệt thích ngủ, chỉ cần chúng ta không để ý tới là nó sẽ ngủ ngay. Ở đâu cũng ngủ được, không cần biết thời gian, địa điểm, phong thủy ra sao.”
Cố Ngụy đưa mắt nhìn tôi, khóe môi cong lên: “Ồ, thói quen này duy trì cũng lâu đấy.”
Tôi: “…”
Hầu Tử: “Hồi xưa Ấn Tỉ, Tiêu San và Lâm Chi Hiệu, ba đứa bọn nó được nhà trường cử đi học Taewondo. Mấy vị phụ huynh luôn cho rằng con gái học chút võ nghệ chỉ để phòng thân thôi, thế mà ba đứa nó mới buổi đầu tiên đã xốc cả giáo viên lên. Một đứa nhảy lên ghì cổ, hai đứa hai bên phục ở đầu gối, còn đá móc người ta nữa. Giáo viên nói thẳng luôn, không cần dạy nữa đâu, nếu còn dạy nữa chắc sẽ lật cả trời lên mất, ha ha ha ha ha ha…”
Cố Ngụy: “Không nhìn ra đấy. Đồng chí Tiểu Lâm, hóa ra em cũng có thời sôi sục như thế.”
Tôi: “…”
Ấn Tỉ: “Hai mươi năm trước nó đã nói muốn gả cho một bác sĩ.”
Tôi trố mắt: “Sao tao không biết nhỉ?!”
Ấn Tỉ: “Trong đám bọn em hồi xưa, sức khỏe của A Hiệu là yếu nhất. Cứ hai, ba hôm lại đi bệnh viện, sau khi quay về liền nói với chú Lâm rằng mình muốn gả cho bác sĩ, tiêm hay truyền gì đó chỉ cần nằm nhà là xong.”
Cố Ngụy nghe đến vô cùng hứng thú, nghiêng đầu sang trêu chọc tôi: “Lâm Chi Hiệu, đúng là hết bất ngờ này lại đến ngạc nhiên khác.”
Tôi: “…”
Buổi tối ngồi trên giường, nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời.
Cố Ngụy nhịn cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Tôi ủy khuất đáp: “Hoặc là gả cho anh, hoặc là phải giết anh để diệt khẩu, anh đã biết quá nhiều rồi…”
– ———
Mùa đông, chân tôi lúc nào cũng lạnh ngắt, nghe lời mẹ Cố, mỗi ngày tôi đều ngâm chân trong nước gừng nóng khoảng nửa tiếng.
Cố Ngụy bên cạnh tôi xem tivi, thi thoảng lại liếc mắt về phía tôi.
Tôi: “Sao thế?”
Ánh mắt của anh lại chuyển tới màn hình tivi.
Một lát sau.
Tôi: “Anh cứ nhìn chân em làm gì?”
Cố Ngụy: “Của nhà trồng được, nhìn một chút cũng có ai tính tiền đâu.”
Tôi: “…”
Một lúc sau, anh nghiêng hẳn người, nhìn chằm chằm vào chân tôi, tới mức tôi thấy lạnh cả sống lưng. Lúc này anh mới buông một câu.
“Có ai từng nói với em rằng chân em rất đẹp chưa?”
Tôi toát mồ hôi: “Ngài… không phải bị cuồng ngắm chân đấy chứ…?”
Cố Ngụy ngẩng đầu lên, nháy mắt, tia sáng trong mắt anh tỏa ra lung linh. Mỗi lần anh dùng ánh mắt như yêu tinh này, tim tôi lại bắt đầu đập loạn xị ngậu, sau đó lắp bắp theo phản xạ: “Anh, anh, anh…” Và thông thường, tôi còn chưa lắp bắp xong, anh đã giở trò lưu manh rồi.
Đôi mắt của Cố Ngụy rất đẹp, ánh mắt trong veo tươi sáng. Từ sau khi phát hiện ra tôi đối với đôi mắt của anh hoàn toàn không có sức chống cự, anh thường xuyên lợi dụng điểm này. Cứ thi thoảng tôi quay đầu lại chạm phải đôi mắt yêu nghiệt của anh, đôi mắt ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Vì thế tôi cũng nhìn vào nó, cứ nhìn mãi, nhìn mãi, sau đó nhìn đến mất hồn.
Có một lần đi làm dự án ở bên ngoài, sau khi trở về, ai nấy trông cũng đều nhếch nhác, nhưng chúng tôi đã quen rồi. Có điều lần đó, không biết bị loại côn trùng nào đốt, chân tôi nổi lên từng mảng mẩn đỏ. Tôi không dám gãi vì thầy Lâm nói con gái nên hạn chế tối đa việc để lại sẹo trên người. Nhưng mà ngứa lắm, tôi bèn túm lấy góc áo Cố Ngụy: “Cố Ngụy, anh kể chuyện cười đi, di dời sự chú ý của em.”
Cố Ngụy: “Có một bà lão bị xe đâm được đưa vào bệnh viện cấp cứu của Từ Thao. Bà lão đã hôn mê bất tỉnh. Từ Thao vừa mới bước tới, vạch mắt của bà lão ra nhìn liền bị bà lão túm lấy: “Người đâm vào tôi chính là cậu”. ”
Tôi: “…”
Cố Ngụy: “…”
Tôi: “Nhạt quá.”
Cố Ngụy: “Haizzz, nào, tới đây, nhìn vào đôi mắt anh.”
Tôi: “… lưu manh!”
Sau này, mỗi khi phải đi ra ngoài, dù là xa hay gần, trước khi đi Cố Ngụy luôn gọi điện nhắc nhở: “Nhớ mang theo thuốc chống côn trùng đi.”
– ————–
Trước mặt Cố Ngụy, tôi khá buông thả, không che giấu tâm tư gì, muốn làm gì thì làm.
Cố Ngụy: “Lâm Chi Hiệu, trước mặt anh em có thể chín chắn một chút được không?”
Tôi: “Em còn chưa chê anh trẻ con đâu đấy.”
Cố Ngụy túm lấy tay tôi: “Là ai tối qua nằm trên giường lăn lộn 360 độ nói không muốn đi thi?”
Tôi tránh né: “Là ai sáng nay nhân lúc em đang rửa táo uống trộm sữa của em?”
Cố Ngụy lại túm lấy: “Sau đó em liền phết mù tạt vào bánh mì của anh?”
Tôi lại tiếp tục tránh né: “Chỉ có một chút thôi mà”, sau đó liền bị anh kiếm cớ “san sẻ nỗi đau” để giở trò lưu manh…
Cuối cùng, hai chúng tôi nằm trên sofa cùng cười nhạo những khoảnh khắc quẫn bách của đối phương suốt cả một buổi tối. Bởi thời gian hai người ở bên nhau có hạn, vì thế nên niềm vui của chúng tôi rất đơn sơ mộc mạc, không có gì cao sang, nhưng lại rất chân thực.
– —————-
Lúc tôi sắp xếp lại tủ quần áo của Cố Ngụy, lôi ra được phiếu nhận lương của anh tháng đó.
Cố Ngụy vừa bước vào đã thấy tôi ngồi trên giường, mặt mày nghiêm túc, bèn đi tới: “Em cầm phiếu lương của anh mà sao trông cứ như cầm giấy thông báo bệnh hiểm nghèo thế?”
Tôi rất khinh bỉ phép so sánh này của anh, sau đó liền nói một cách chán nản: “Em phát hiện hóa ra lương của chúng ta cũng chỉ như nhau mà thôi.”
Cố Ngụy khẽ nhướn mày.
Tôi: “Con số giống nhau, nhưng thứ tự không giống.” Đây là sự trùng hợp bi thương tới nhường nào cơ chứ?
Tôi thở dài: “Em đã kéo mức thu nhập của gia đình chúng ta xuống rồi.” Thực ra, tôi biết rõ, lương trợ giảng chỉ là hình thức mà thôi, chẳng có chút tác dụng thực tế nào. Nhưng nhìn sự chênh lệch rõ ràng như thế tôi quả thực hơi …
Cố Ngụy đưa mắt nhìn hai tờ giấy báo lương: “Trùng hợp thế.”
Sao anh có thể đâm em thêm một đao như thế …
Cố Ngụy: “Hồi anh mới làm trợ giảng, mức lương cũng tương đương như em.”
Bỗng nhiên tôi lấy lại được tinh thần: “Thật sao?”
Cố Ngụy: “Ừm, mục tiêu chính của em bây giờ không phải kiếm tiền.”
Tôi: “Em lấy lại được cân bằng tâm lí rồi.” Năm xưa Cố Ngụy còn khó khăn gian khổ hơn tôi nhiều.
Sau này lúc nói chuyện với mẹ, bà lại chọc vào nỗi đau của tôi: “Cố Ngụy làm trợ giảng từ năm 2006, còn con là 2012. Tiền càng ngày càng mất giá con có biết không?”
Tôi: “…”
– ——————
“Bác sĩ, anh có một sợi tóc bạc này.”
“Nhổ đi.”
“Không nhổ.”
“Thế cứ để đó đi.” Hoàn toàn không có chút cảm khái “Anh còn trẻ như thế làm sao lại có thể có tóc bạc được” nào…
Rồi anh lại nói tiếp: “Để đó để nhắc nhở em, em đã từng chọc tức anh như thế nào.”
“Em làm gì có…”
“Sao nghe có vẻ chột dạ thế?”
“Bác sĩ, em có một sợi tóc bạc này.”
“Dạo này có phải em suy nghĩ quá nhiều không? Đâu xem nào.”
“Đây này.”
Sau đó Bác sĩ nhanh chóng nhổ đi.
“Sao anh lại nhổ đi?”
“Nếu không thì sao?”
“Lưu lại làm kỉ niệm chứ.”
“Thể loại đồ lưu niệm mang tính chất tố cáo tuổi tác như này thì thôi, bỏ đi.”
“Ồ.” Sợi tóc bạc cứ thế bị vứt đi, anh đã hoàn toàn quên mình đã từng cứng miệng nói: “Em xem, bị em chọc tức đấy, em phải tốt với anh hơn một chút.”
Tôi rất thích áp tay lên gáy của Cố Ngụy, nơi đó vừa ấm áp vừa mịn màng. Mỗi lần chạm vào, Cố Ngụy đều híp mắt: “Anh muốn đi ngủ.” Giống hệt mèo con vậy.
Có một lần, sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường đọc sách. Anh tắm xong đi ra, cũng nằm lên giường, gối đầu lên bụng tôi, sau đó cứ nằm yên như thế.
“Cố Ngụy, lau tóc cho khô rồi hãy ngủ.”
Một chiếc khăn bông được nhét vào tay tôi.
Tôi bất đắc dĩ đành lau tóc cho anh. Lau xong. “Đi sấy khô đi.”
Cố Ngụy ậm ừ cho qua: “Buồn ngủ lắm.” Sau đó vẫn nằm im.
Tôi cũng không cử động nữa. Kết quả, hôm đó hai chúng tôi cứ nằm hình chữ T như vậy ngủ suốt một đêm.
– ————–
Hồi đó, Cố Ngụy vừa mới phát hiện tôi biết một chút cầm nã thủ.
“Thân thủ không tệ. Anh không cần lo lắng em bị người ta ức hiếp.”
“Thân thủ của anh cũng không tệ. Nhưng em cũng không đến nỗi ngày nào cũng bị ức hiếp.”
Từ đó trở về sau, trong một thời gian tương đối dài, Cố Ngụy đã luyện được một thói quen: nghiên cứu, bàn bạc. Cầm nã thủ của tôi học được là do hồi nhỏ chơi với các anh trong đại viện, chân tay tương đối linh hoạt. Nhưng, Cố Ngụy thường xuyên thắng được không phải vì võ nghệ anh cao cường hay gì, mà do anh hay đánh lén…
Có một lần ở nhà ông nội, tôi chạy ra ngoài sân lấy một cây văn trúc nhỏ đang phơi nắng. Cố Ngụy rất vô sỉ đã ăn trộm cái bánh trứng trong tay tôi. Một người đẩy, một người chắn, hai người cứ thế dính sát vào nhau. Có lẽ do biểu cảm trên khuôn mặt của chúng tôi đều quá nghiêm túc, bị mẹ Cố đang ra ngoài trông thấy, liền sợ hãi hô lên: “Cố Ngụy, Lâm Chi Hiệu!”
Đó là lần đầu tiên tôi bị mẹ Cố lớn giọng gọi cả họ lẫn tên như thế, hóa đá luôn tại chỗ. Sau đó, thấy tay của Cố Ngụy đang tấn công về phía cổ tay tôi. Mẹ Cố chạy tới, lôi thẳng Cố Ngụy vào trong thư phòng, đóng cửa giáo huấn.
“Sao lại đánh nhau thế?”
“Chỉ đùa thôi mà.”
“Đùa cũng không được. Con là đàn ông, lực tay lực chân mạnh bạo, nhỡ lỡ tay làm con bé bị thương thì sao?”
“Mẹ, dù cho con có tự làm mình bị thương cũng sẽ không làm cho Hiệu Hiệu bị thương đâu. Thời buổi này theo đuổi được bà xã khó lắm.”
Tôi đứng ngoài cửa nghe lén mà mây đen bay đầy đầu.
– ———–
Có một lần, về căn hộ của Cố Ngụy, anh đang nhắm mắt nằm trên giường.
Tôi ghé sát vào mặt anh, hô hấp nhẹ nhàng, đều đặn. Anh ngủ rồi.
Tôi đang định đắp lại chăn đã bị đạp lung tung cho anh, nhưng vừa cúi đầu xuống đã thấy anh híp mắt nhìn mình, không nói không rằng.
Không biết là anh vừa mới dậy… hay là vốn không hề ngủ thế?
Tôi cứ khom người thế nhìn chằm chằm anh tầm một phút, anh mới chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng. Sau đó anh lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ, từ đầu đến cuối hô hấp chưa từng có sự biến đổi mạnh mẽ nào. Đây có phải mộng du không nhỉ?
Sau đó, hai chúng tôi ngủ tới tận chín giờ mới dậy vì quá đói.
Cố Ngụy đang nấu sủi cảo. Tôi hỏi: “Lúc em đến là anh đang ngủ hay đang thức thế?”
Cố Ngụy: “Nửa ngủ nửa thức.”
Tôi: “Hồi còn bé em rất thích ngủ trên sofa. Khi ngủ say thầy Lâm sẽ bế em lên giường. Hồi ấy công việc của ông rất bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho em. Có nhiều khi em không hề ngủ, nhưng vì muốn được ông bé lên nên cứ giả vờ ngủ. Sau này lớn lên rồi, có một lần lúc ông bế em vào phòng ngủ đã tự thì thào một mình: Lại nặng hơn rồi, haizz sắp không bế nổi nữa rồi. Từ đó về sau em không bao giờ ngủ trên sofa nữa.”
Cố Ngụy vòng tay ôm lấy tôi vào ngực, không nói gì, tiếp tục nấu sủi cảo.
Người đàn ông này có khi tâm tư tinh tế tới mức không còn lời nào để nói.
Bạn bè thân thiết của hai bên không coi chúng tôi là người ngoài nữa. Cố Ngụy rất hài lòng với trạng thái hiện tại, nhưng tôi thì không vui lắm, bởi vì mỗi lần anh cùng tôi quay lại thành phố Y, mấy người tự coi là “người một nhà” kia đã hoàn toàn ngó lơ tôi, còn chủ động kể cho Cố Ngụy nghe lịch sử đen tối thời thơ ấu của tôi nữa.
Thầy Lâm: “Ngày xưa Hiệu Hiệu biết nói sớm lắm, mà còn rất đột ngột, nói cả một câu hoàn chỉnh khiến bà ngoại nó sợ hết hồn. Nhưng nó lại chậm biết đi. Tiêu San sinh trước nó có một, hai ngày, đã đi vèo vèo rồi, nó vẫn bò là chủ yếu, nếu có thể ngồi thì quyết không đứng, có thể nằm thì quyết không ngồi, nếu ngủ được thì đương nhiên là tốt nhất. Nó đặc biệt thích ngủ, chỉ cần chúng ta không để ý tới là nó sẽ ngủ ngay. Ở đâu cũng ngủ được, không cần biết thời gian, địa điểm, phong thủy ra sao.”
Cố Ngụy đưa mắt nhìn tôi, khóe môi cong lên: “Ồ, thói quen này duy trì cũng lâu đấy.”
Tôi: “…”
Hầu Tử: “Hồi xưa Ấn Tỉ, Tiêu San và Lâm Chi Hiệu, ba đứa bọn nó được nhà trường cử đi học Taewondo. Mấy vị phụ huynh luôn cho rằng con gái học chút võ nghệ chỉ để phòng thân thôi, thế mà ba đứa nó mới buổi đầu tiên đã xốc cả giáo viên lên. Một đứa nhảy lên ghì cổ, hai đứa hai bên phục ở đầu gối, còn đá móc người ta nữa. Giáo viên nói thẳng luôn, không cần dạy nữa đâu, nếu còn dạy nữa chắc sẽ lật cả trời lên mất, ha ha ha ha ha ha…”
Cố Ngụy: “Không nhìn ra đấy. Đồng chí Tiểu Lâm, hóa ra em cũng có thời sôi sục như thế.”
Tôi: “…”
Ấn Tỉ: “Hai mươi năm trước nó đã nói muốn gả cho một bác sĩ.”
Tôi trố mắt: “Sao tao không biết nhỉ?!”
Ấn Tỉ: “Trong đám bọn em hồi xưa, sức khỏe của A Hiệu là yếu nhất. Cứ hai, ba hôm lại đi bệnh viện, sau khi quay về liền nói với chú Lâm rằng mình muốn gả cho bác sĩ, tiêm hay truyền gì đó chỉ cần nằm nhà là xong.”
Cố Ngụy nghe đến vô cùng hứng thú, nghiêng đầu sang trêu chọc tôi: “Lâm Chi Hiệu, đúng là hết bất ngờ này lại đến ngạc nhiên khác.”
Tôi: “…”
Buổi tối ngồi trên giường, nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời.
Cố Ngụy nhịn cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Tôi ủy khuất đáp: “Hoặc là gả cho anh, hoặc là phải giết anh để diệt khẩu, anh đã biết quá nhiều rồi…”
– ———
Mùa đông, chân tôi lúc nào cũng lạnh ngắt, nghe lời mẹ Cố, mỗi ngày tôi đều ngâm chân trong nước gừng nóng khoảng nửa tiếng.
Cố Ngụy bên cạnh tôi xem tivi, thi thoảng lại liếc mắt về phía tôi.
Tôi: “Sao thế?”
Ánh mắt của anh lại chuyển tới màn hình tivi.
Một lát sau.
Tôi: “Anh cứ nhìn chân em làm gì?”
Cố Ngụy: “Của nhà trồng được, nhìn một chút cũng có ai tính tiền đâu.”
Tôi: “…”
Một lúc sau, anh nghiêng hẳn người, nhìn chằm chằm vào chân tôi, tới mức tôi thấy lạnh cả sống lưng. Lúc này anh mới buông một câu.
“Có ai từng nói với em rằng chân em rất đẹp chưa?”
Tôi toát mồ hôi: “Ngài… không phải bị cuồng ngắm chân đấy chứ…?”
Cố Ngụy ngẩng đầu lên, nháy mắt, tia sáng trong mắt anh tỏa ra lung linh. Mỗi lần anh dùng ánh mắt như yêu tinh này, tim tôi lại bắt đầu đập loạn xị ngậu, sau đó lắp bắp theo phản xạ: “Anh, anh, anh…” Và thông thường, tôi còn chưa lắp bắp xong, anh đã giở trò lưu manh rồi.
Đôi mắt của Cố Ngụy rất đẹp, ánh mắt trong veo tươi sáng. Từ sau khi phát hiện ra tôi đối với đôi mắt của anh hoàn toàn không có sức chống cự, anh thường xuyên lợi dụng điểm này. Cứ thi thoảng tôi quay đầu lại chạm phải đôi mắt yêu nghiệt của anh, đôi mắt ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Vì thế tôi cũng nhìn vào nó, cứ nhìn mãi, nhìn mãi, sau đó nhìn đến mất hồn.
Có một lần đi làm dự án ở bên ngoài, sau khi trở về, ai nấy trông cũng đều nhếch nhác, nhưng chúng tôi đã quen rồi. Có điều lần đó, không biết bị loại côn trùng nào đốt, chân tôi nổi lên từng mảng mẩn đỏ. Tôi không dám gãi vì thầy Lâm nói con gái nên hạn chế tối đa việc để lại sẹo trên người. Nhưng mà ngứa lắm, tôi bèn túm lấy góc áo Cố Ngụy: “Cố Ngụy, anh kể chuyện cười đi, di dời sự chú ý của em.”
Cố Ngụy: “Có một bà lão bị xe đâm được đưa vào bệnh viện cấp cứu của Từ Thao. Bà lão đã hôn mê bất tỉnh. Từ Thao vừa mới bước tới, vạch mắt của bà lão ra nhìn liền bị bà lão túm lấy: “Người đâm vào tôi chính là cậu”. ”
Tôi: “…”
Cố Ngụy: “…”
Tôi: “Nhạt quá.”
Cố Ngụy: “Haizzz, nào, tới đây, nhìn vào đôi mắt anh.”
Tôi: “… lưu manh!”
Sau này, mỗi khi phải đi ra ngoài, dù là xa hay gần, trước khi đi Cố Ngụy luôn gọi điện nhắc nhở: “Nhớ mang theo thuốc chống côn trùng đi.”
– ————–
Trước mặt Cố Ngụy, tôi khá buông thả, không che giấu tâm tư gì, muốn làm gì thì làm.
Cố Ngụy: “Lâm Chi Hiệu, trước mặt anh em có thể chín chắn một chút được không?”
Tôi: “Em còn chưa chê anh trẻ con đâu đấy.”
Cố Ngụy túm lấy tay tôi: “Là ai tối qua nằm trên giường lăn lộn 360 độ nói không muốn đi thi?”
Tôi tránh né: “Là ai sáng nay nhân lúc em đang rửa táo uống trộm sữa của em?”
Cố Ngụy lại túm lấy: “Sau đó em liền phết mù tạt vào bánh mì của anh?”
Tôi lại tiếp tục tránh né: “Chỉ có một chút thôi mà”, sau đó liền bị anh kiếm cớ “san sẻ nỗi đau” để giở trò lưu manh…
Cuối cùng, hai chúng tôi nằm trên sofa cùng cười nhạo những khoảnh khắc quẫn bách của đối phương suốt cả một buổi tối. Bởi thời gian hai người ở bên nhau có hạn, vì thế nên niềm vui của chúng tôi rất đơn sơ mộc mạc, không có gì cao sang, nhưng lại rất chân thực.
– —————-
Lúc tôi sắp xếp lại tủ quần áo của Cố Ngụy, lôi ra được phiếu nhận lương của anh tháng đó.
Cố Ngụy vừa bước vào đã thấy tôi ngồi trên giường, mặt mày nghiêm túc, bèn đi tới: “Em cầm phiếu lương của anh mà sao trông cứ như cầm giấy thông báo bệnh hiểm nghèo thế?”
Tôi rất khinh bỉ phép so sánh này của anh, sau đó liền nói một cách chán nản: “Em phát hiện hóa ra lương của chúng ta cũng chỉ như nhau mà thôi.”
Cố Ngụy khẽ nhướn mày.
Tôi: “Con số giống nhau, nhưng thứ tự không giống.” Đây là sự trùng hợp bi thương tới nhường nào cơ chứ?
Tôi thở dài: “Em đã kéo mức thu nhập của gia đình chúng ta xuống rồi.” Thực ra, tôi biết rõ, lương trợ giảng chỉ là hình thức mà thôi, chẳng có chút tác dụng thực tế nào. Nhưng nhìn sự chênh lệch rõ ràng như thế tôi quả thực hơi …
Cố Ngụy đưa mắt nhìn hai tờ giấy báo lương: “Trùng hợp thế.”
Sao anh có thể đâm em thêm một đao như thế …
Cố Ngụy: “Hồi anh mới làm trợ giảng, mức lương cũng tương đương như em.”
Bỗng nhiên tôi lấy lại được tinh thần: “Thật sao?”
Cố Ngụy: “Ừm, mục tiêu chính của em bây giờ không phải kiếm tiền.”
Tôi: “Em lấy lại được cân bằng tâm lí rồi.” Năm xưa Cố Ngụy còn khó khăn gian khổ hơn tôi nhiều.
Sau này lúc nói chuyện với mẹ, bà lại chọc vào nỗi đau của tôi: “Cố Ngụy làm trợ giảng từ năm 2006, còn con là 2012. Tiền càng ngày càng mất giá con có biết không?”
Tôi: “…”
– ——————
“Bác sĩ, anh có một sợi tóc bạc này.”
“Nhổ đi.”
“Không nhổ.”
“Thế cứ để đó đi.” Hoàn toàn không có chút cảm khái “Anh còn trẻ như thế làm sao lại có thể có tóc bạc được” nào…
Rồi anh lại nói tiếp: “Để đó để nhắc nhở em, em đã từng chọc tức anh như thế nào.”
“Em làm gì có…”
“Sao nghe có vẻ chột dạ thế?”
“Bác sĩ, em có một sợi tóc bạc này.”
“Dạo này có phải em suy nghĩ quá nhiều không? Đâu xem nào.”
“Đây này.”
Sau đó Bác sĩ nhanh chóng nhổ đi.
“Sao anh lại nhổ đi?”
“Nếu không thì sao?”
“Lưu lại làm kỉ niệm chứ.”
“Thể loại đồ lưu niệm mang tính chất tố cáo tuổi tác như này thì thôi, bỏ đi.”
“Ồ.” Sợi tóc bạc cứ thế bị vứt đi, anh đã hoàn toàn quên mình đã từng cứng miệng nói: “Em xem, bị em chọc tức đấy, em phải tốt với anh hơn một chút.”
Tôi rất thích áp tay lên gáy của Cố Ngụy, nơi đó vừa ấm áp vừa mịn màng. Mỗi lần chạm vào, Cố Ngụy đều híp mắt: “Anh muốn đi ngủ.” Giống hệt mèo con vậy.
Có một lần, sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường đọc sách. Anh tắm xong đi ra, cũng nằm lên giường, gối đầu lên bụng tôi, sau đó cứ nằm yên như thế.
“Cố Ngụy, lau tóc cho khô rồi hãy ngủ.”
Một chiếc khăn bông được nhét vào tay tôi.
Tôi bất đắc dĩ đành lau tóc cho anh. Lau xong. “Đi sấy khô đi.”
Cố Ngụy ậm ừ cho qua: “Buồn ngủ lắm.” Sau đó vẫn nằm im.
Tôi cũng không cử động nữa. Kết quả, hôm đó hai chúng tôi cứ nằm hình chữ T như vậy ngủ suốt một đêm.
– ————–
Hồi đó, Cố Ngụy vừa mới phát hiện tôi biết một chút cầm nã thủ.
“Thân thủ không tệ. Anh không cần lo lắng em bị người ta ức hiếp.”
“Thân thủ của anh cũng không tệ. Nhưng em cũng không đến nỗi ngày nào cũng bị ức hiếp.”
Từ đó trở về sau, trong một thời gian tương đối dài, Cố Ngụy đã luyện được một thói quen: nghiên cứu, bàn bạc. Cầm nã thủ của tôi học được là do hồi nhỏ chơi với các anh trong đại viện, chân tay tương đối linh hoạt. Nhưng, Cố Ngụy thường xuyên thắng được không phải vì võ nghệ anh cao cường hay gì, mà do anh hay đánh lén…
Có một lần ở nhà ông nội, tôi chạy ra ngoài sân lấy một cây văn trúc nhỏ đang phơi nắng. Cố Ngụy rất vô sỉ đã ăn trộm cái bánh trứng trong tay tôi. Một người đẩy, một người chắn, hai người cứ thế dính sát vào nhau. Có lẽ do biểu cảm trên khuôn mặt của chúng tôi đều quá nghiêm túc, bị mẹ Cố đang ra ngoài trông thấy, liền sợ hãi hô lên: “Cố Ngụy, Lâm Chi Hiệu!”
Đó là lần đầu tiên tôi bị mẹ Cố lớn giọng gọi cả họ lẫn tên như thế, hóa đá luôn tại chỗ. Sau đó, thấy tay của Cố Ngụy đang tấn công về phía cổ tay tôi. Mẹ Cố chạy tới, lôi thẳng Cố Ngụy vào trong thư phòng, đóng cửa giáo huấn.
“Sao lại đánh nhau thế?”
“Chỉ đùa thôi mà.”
“Đùa cũng không được. Con là đàn ông, lực tay lực chân mạnh bạo, nhỡ lỡ tay làm con bé bị thương thì sao?”
“Mẹ, dù cho con có tự làm mình bị thương cũng sẽ không làm cho Hiệu Hiệu bị thương đâu. Thời buổi này theo đuổi được bà xã khó lắm.”
Tôi đứng ngoài cửa nghe lén mà mây đen bay đầy đầu.
– ———–
Có một lần, về căn hộ của Cố Ngụy, anh đang nhắm mắt nằm trên giường.
Tôi ghé sát vào mặt anh, hô hấp nhẹ nhàng, đều đặn. Anh ngủ rồi.
Tôi đang định đắp lại chăn đã bị đạp lung tung cho anh, nhưng vừa cúi đầu xuống đã thấy anh híp mắt nhìn mình, không nói không rằng.
Không biết là anh vừa mới dậy… hay là vốn không hề ngủ thế?
Tôi cứ khom người thế nhìn chằm chằm anh tầm một phút, anh mới chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng. Sau đó anh lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ, từ đầu đến cuối hô hấp chưa từng có sự biến đổi mạnh mẽ nào. Đây có phải mộng du không nhỉ?
Sau đó, hai chúng tôi ngủ tới tận chín giờ mới dậy vì quá đói.
Cố Ngụy đang nấu sủi cảo. Tôi hỏi: “Lúc em đến là anh đang ngủ hay đang thức thế?”
Cố Ngụy: “Nửa ngủ nửa thức.”
Tôi: “Hồi còn bé em rất thích ngủ trên sofa. Khi ngủ say thầy Lâm sẽ bế em lên giường. Hồi ấy công việc của ông rất bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho em. Có nhiều khi em không hề ngủ, nhưng vì muốn được ông bé lên nên cứ giả vờ ngủ. Sau này lớn lên rồi, có một lần lúc ông bế em vào phòng ngủ đã tự thì thào một mình: Lại nặng hơn rồi, haizz sắp không bế nổi nữa rồi. Từ đó về sau em không bao giờ ngủ trên sofa nữa.”
Cố Ngụy vòng tay ôm lấy tôi vào ngực, không nói gì, tiếp tục nấu sủi cảo.
Người đàn ông này có khi tâm tư tinh tế tới mức không còn lời nào để nói.
Bình luận facebook