• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Du thái hoa (2 Viewers)

  • Chương 8

Nhìn hai người đẹp thân mật như tỷ muội ruột đang thả bước tâm sự trong hoa viên, cổ họng Hoa Thái U đắng nghẹn. Hoa Thái U luôn cho rằng nếu một ngày nào đó nàng bị phơi xác nơi đầu đường xó chợ thì cũng chẳng kỳ lạ chút nào.

"Bà chủ Hoa, còn chưa mời đã tự ý tới nhà rồi, chỉ mong đừng trách."

"Quận chúa nói gì vậy, quận chúa là quý nhân muốn mời còn không mời được nữa là, hôm nay lại đại giá quang lâm quả thật khiến sơn trang Tiêu gia chúng thần nở mày nở mặt. Nói ra vẫn là Tiết Ngưng muội đây thật có phúc đó."

"Tỷ tỷ lại lấy muội ra trêu đùa rồi, muội chỉ là một cô nương cô độc không có nơi nương tựa làm gì có thể diện lớn như vậy chứ? Có điều là do quận chúa niệm tình từng đi cùng một đoạn đường, nên mới hạ mình tới thăm muội mà thôi."

"Muội nói câu này đúng là chẳng có lương tâm gì cả, nếu không phải có duyên với muội, ta đã không rảnh tới thăm muội lần này đúng không? Nếu nói vậy, trước đây ta từng tới thăm muội nhiều lần như vậy, thì ra đều không được coi ra gì sao?"

"Đúng vậy, muội đường đường là biểu muội của chưởng môn Tiêu gia, nếu một chỗ dựa lớn như thế này còn nói là không nơi nương tựa, há chẳng phải phần lớn người trên thiên hạ đều phải kêu gào khóc lóc đòi chết sao?"

Ba người phụ nữ một vở kịch, cho dù là giả tạo hay cố ý, cho dù trong lời nói ẩn chứa nhiều đao thương, thì trên bề mặt vẫn giữ vẻ hào hợp, nhu mì tuyệt đối.

Hoa Thái U vừa ngắm nghía hoa cúc đầy vường vừa cười tươi như hoa.

An Dương là Tiết Ngưng không hổ là hai người khôn ngoan hợp nhau, họ đều là điển hình cho mẫu thục nữ con nhà quyền quý, đoan trang, xinh đẹp, tài trí xuất chúng, cử chỉ phong độ ăn nói lễ nghi giống nhau ra, cách nhìn, cách nghĩ thậm chí cả cách làm đối với những người đàn ông mà họ yêu cũng giống hệt nhau.

Để không kích động tới thần kinh yếu đuối của đối phương dẫn tới manh động giết người, Hoa Thái U lôi ra mấy câu xã giao hòng tìm cớ chuồn, bỗng từ xa nhìn thấy Loan Lai từ bi đang bế Ức Nhi chậm rãi bước tới.

An Dương vừa nhìn thấy liền kéo Tiết Ngưng ra đón, hai cô nương cười tươi định đùa Ức Nhi.

Thằng bé một tay ôm lấy cổ "Đức cha", tay còn lại tóm lấy vạt áo "Đức cha", ngoan ngoãn nằm úp vào ngực "Đức cha", tiếp đó chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn hai cô nương không coi là quen cũng chẳng coi là lạ trước mặt.

Tuy cậu bé không tỏ ra không muốn gặp như đối với Tiêu Mạc Dự, nhưng theo tính cách của Ức Nhi từ trước tưới giờ hễ nhìn thấy hai người đẹp liền tươi cười đòi bế, thì dường như lần này cu cậu tỏ ra quá tĩnh lặng.

An Dương và Tiết Ngưng tuy rất thích thái độ ngoan ngoãn của Ức nhi, hai cô nương tấm tắc khen mấy câu. Sau đó hai cô nương còn chơi một lúc với cậu bé rồi mới cáo từ.

"Cục cưng hôm nay sao lại ngoan như vậy chứ?"

Hoa Thái U ôm lấy Ức Nhi vừa khen một câu, một lọn tóc của nàng đã bị giật khỏi đầu trong tay cậu bé.

Loan Lai thấy vậy cũng chỉ lẩm nhẩm đọc kinh.

Hoa Thái U đau tới mức nước mắt nước mũi túa ra, nàng tức giận chất vấn: "Loan Lai ngươi lẩm nhẩm cái quái gì thế?"

"Bần tăng đang đọc kinh siêu độ cho tóc của nữ thí chủ lưu manh."

Hoa Thái U quay lại chỉ tay vào trán Ức Nhi nói: "Nếu con đã thích giật tóc như vây, tại sao còn thích ở cùng với tên trọc này chứ?"

"Sở dĩ tiểu thí chủ giật tóc là vì muốn giúp nữ thí chủ lưu manh hết phiền não mà thôi, còn bần tăng từ lâu đã không còn lưu luyến với thế tục nữa rồi, do vậy tiểu thí chủ đây rất vui được cùng nhàn rỗi với bần tăng thôi?"

"Lẽ nào trước đây khi ngươi đoạn tuyệt phiền não thì sẽ nhổ từng cái một sao? Mà phải nói thêm là ta không muốn làm ni cô, ta còn lưu luyến hồng trần, ta muốn uống rượu ăn thịt, muốn chơi trai đẹp nữa."

Loan Lai giơ tay giật lại Ức Nhi, thuận đà đẩy Hoa Thái U ra, tiếp đó lắc lư đầu ngón tay chuyện dụng để điểm huyệt: "Nữ thí chủ lưu manh nếu còn tiếp tục không giữ mồm giữ miệng trước mặt tiểu thí chủ đây, thì đừng trách bần tăng ra tay đấy."

"Không cần đâu, không cần đâu."

Một trận gió lạnh thổi tới khiến Ức Nhi hắt xì, Loan Lai vội vàng cởi áo choàng bọc cậu bé lại, chỉ còn lộ ra ngoài mỗi cái đầu đội mũ đầu hổ.

Hoa Thái U nhìn tổ hợp kì quặc một lớn một nhỏ trước mặt, đột nhiên sững người cảm thấy mắt mũi ngũ quan của hai người này có phần giống nhau, tiếp đó một ý nghĩ thoảng qua: "Làm...Làm xằng...có phải từ lâu ngươi đã biết Vân Thư phải không?"

"Từ lâu là từ khi nào?"

"Chính là...trước khi Ức Nhi chào đời đó."

Loan Lai nghĩ ngợi đăm chiêu, sau đo lắc đầu nguầy nguậy: "Lần đầu tiên bần tăng gặp thí chủ Vân Thư, lần đầu tiên gặp nam thí chủ lưu manh, lần đầu tiên gặp thí chủ Phong Diễm, lần đầu tiên gặp nữ thí chủ lưu manh, đều vào cùng một ngày. Ngày hôm đó, bần tăng đang dạo bước thưởng ngoạn cảnh đẹp của Tiêu Kim Lầu, chợt bên ngoài căn nhà nhỏ ở nơi vắng vẻ kia, bần tăng nhìn thấy một vị nữ thí chủ bế theo một tiểu thí chủ quỳ trước mặt vị nam thí chủ lưu manh khóc lóc ỉ ôi. Bần tăng vốn tâm từ bi, điều bần tăng không muốn nhìn thấy nhất chính là thấy đời người đau khổ rơi nước mắt. Bần tăng chỉ mong sớm phá sắc giới, ngộ được chân lý giáo lý, độ chúng sinh vãng Tây phương cực lạc."

Hoa Thái U nghe thấy vậy ù ù cạc cạc, nàng nói tiếp: "Sau đó ngươi cùng Phong Diễm tới tu hành ở khu rừng nhỏ đó đúng không? Sau khi xong việc tình cờ gặp ta?"

Ức Nhi chính vì nhìn thấy mẹ ruột của mình quỳ khóc trước mặt Tiêu Mạc Dự, nên mới ghét chàng như vậy? Tại sao Vân Thư phải làm như thế, nàng ta đang cầu xin gì vậy?

"Vạn sự vạn vật đều có nhân duyên của nó, nhìn thì có vẻ rất trùng hợp, kỳ thực đã được định sẵn rồi."

Hoa Thái U trầm ngâm một hồi, đột nhiên nàng cất tiếng hỏi: "Làm xằng, tại sao ngươi lại xuất gia vậy?"

Ngón tay của Loan Lai khẽ vuốt qua lông mày của Ức Nhi, rồi lạnh lùng đáp: "Trời định."

"Ngươi chưa từng nghĩ tới việc hoàn tục sao?"
"Một ngày còn chưa phá sắc giới, một ngày còn ở hồng trần, làm sao nghĩ tới chuyện hoàn tục hay không."

Hoa Thái U nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Loan Lai: "Chí ít hoàn tục rồi ngươi sẽ có tóc trở lại, có tóc rồi sẽ càng vui hơn đó."

"Ba nghìn sợi phiền não đã cạo hết, thì cũng chẳng còn ngày mọc lại nữa."

Trước sự quyết đoán trong lời nói của Loan Lai, lòng Hoa Thái U bỗng bình tâm trở lại: "Đưa Ức Nhi tới Đại viên ở mấy ngày đi! Các tỉ muội có lẽ cũng rất nhớ nó, vừa hay Cao Lương Địa gần đây cũng thường xuyên ra vào nơi đó."

"Xin nữ thí chủ lưu manh cứ yên tâm với sự an nguy của tiểu thí chủ."

Loan Lai gật đầu đồng ý như thể đã hiểu ngầm ý trong lờ nói của Hoa Thái U, tiếp đó trên khuôn mặt bỗng toát lên vẻ nghiêm túc có lẽ một trăm năm cũng khó thấy: "Về bệnh tình của nam thí chủ lưu manh, sao kéo dài lâu như vậy vẫn chưa khỏi?"

Hoa Thái U tối sầm mặt: "Đồ ăn thức uống cũng như thuốc đều được kiểm tra kỹ lưỡng trước khi đưa đến cho chàng dùng, nhất cử nhất động của Tiết Ngưng đều nằm trong tầm giám sát của ta, hoàn toàn không phát hiện có bất cứ dầu hiệu bất thường nào. Lẽ nào, thật sự là do ta quá đa nghi sao... Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy lần xuất hiện này của Tiết Ngưng không hề đơn giản. Nếu không phải do quá yêu mà sinh hận muốn làm hại ta và Tiêu Mạc Dự, thì rốt cuộc mục đích của cô nàng này là gì nhỉ?"

Loan Lai kéo mũ của Ức Nhi xuống thấp hơn, không nói không rằng bỏ đi.

Buổi chiều hôm đó, Loan Lai đưa Ức Nhi tới Tiêu Kim lầu, Hoa Thái U vẫn tiếp tục bận tối mắt tối mũi, còn bệnh của Tiêu Mạc Dự bắt đầu có chuyển biến tích cực.

Mọi việc cứ tiếp tục trôi qua như vậy thêm mấy hôm nữa. Những bông tuyết bay lất phất trên bầu trời âm u đã lâu.

Chạng vạng tối, Hoa Thái U mới bớt chút thời gian khỏi đống công việc lu bù, nàng bế Ức Nhi đứng bên cửa sổ cho cậu bé nhìn trận tuyết đầu tiên trong đời, chợt một bóng người lướt tới, mang theo hơi lạnh khắp phòng.

"Cô em thỏ chắc đang nhớ ta chết đi được đúng không?"

Gã vẫn như thường lệ mặc một cấy đen xì, tóc được cố định gọn gàng bằng một cây trâm gỗ cài lệch, trên vai và đuôi tóc vương chút tuyết trắng xóa, có điều khóe miệng, khóe mắt lại có phần rạng ngời.

Hoa Thái U tiện tay vớ lấy một chiếc cốc ném về phía hắn: "Ta muốn ngươi chết thì có."

Liễu Âm cười khì khì đỡ lấy chiếc cốc: "Ta cất công tới ngắm tuyết cùng cô em thỏ đó, cảm động không vậy?"

"Ai thèm chứ!"

Hoa Thái U cong môi tỏ vẻ bất cần, có điều nàng lại đưa mắt liếc nhìn gã tỉ mỉ, dường như gã có phần xơ xác hơn trước, có điều khí sắc vẫn ổn: "Ngươi từ đâu tới vậy?"

"Kinh thành."

"Lộ trình hơn nghìn dặm, sao ngươi có thể vừa đi vừa về nhanh thế được?"

"Vẫn là do ta muốn sớm gặp lại cô em thỏ đó mà, trên đường đi chết mất mấy con ngựa đấy."

Liễu Âm thông thuộc rót cho mình một cốc trà nóng, uống cạn một hơi, những bông tuyết trên người mãi tới lúc này mới tan thành nước, long lanh trên bề mặt chiếc áo làm bằng lông chồn.

Ức Nhi tò mò nhìn tiếp, tiếp đó giơ tay định chạm vào. Liễu Âm hiểu ý ghé lại gần, có điều khi bàn tay mũm mỉm của cậu bé sắp sửa chạm vào, gã lại khẽ lắc người, những giọt nước bỗng chốc vỡ tan, thấm vào khe áo, biến mất hoàn toàn không còn thấy dấu vết nữa.

Vậy là một người khóc òa, một kẻ cười to, người còn lại chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.

Tối hôm đó, Hoa Thái U chiếm luôn sảnh lớn của Đại viên bày một bàn rượu thịt coi như tiệc tẩy trần cho Liễu Âm.

Loan Lai và Cao Lương Địa từ đâu xuất hiện chẳng ngại ngùng ngồi xuống ăn uống cùng.

Mọi người vừa uống được ba tuần rượu thì Tử Vũ bước tới, nói muốn thổi một khúc nhạc góp vui.

Tiếng tiêu du dương khiến gió đông bắc đang gào thét dường như lắng xuống.

Liếu Âm ngồi trên ghế nghe một lúc, đột nhiên gã đứng dậy đi tới trước cây đàn của Tiêu Mạc Dự, nhón tay lướt trên phím đàn, tiếng đàn réo rắt, kết hợp với tiếng sáo, âm điệu cao thấp, chậm gấp đan xen, khiến mọi vật bỗng chốc đắm chìm trong bản hòa tấu.

Từ đầu tới cuối, Tử Vũ nhìn không chớp mắt vào bóng hình dong dỏng, thẳng tắp của Liễu Âm.

Khi khúc nhạc kết thúc, Tử Vũ thu ánh mắt lại, cụp mắt, khẽ thi lễ, tiếp đó cầm tiêu bỏ đi, không nói một lời.

Một hồi lâu sau, Liễu Âm mới quay người lại, cười to.

Loan Lai nghe xong khúc nhạc này liền lên tiếng: "May mà thí chủ Tử Vũ không có nội lực, nếu không với sự kết hợp của hai vị đủ để dấy lên ý chỉ tam quân đó."

Ngừng lại một lúc, như thể nghĩ ra chuyện gì, Loan Lai thở dài một tiếng với Hoa Thái U vẫn chưa thoát ra khỏi tiếng đàn: "Sơm biết thế này, nên để cho thí chủ Tử Vũ thổi một điệu nhạc đối với mấy tên áo đen kia, không biết chừng có thể dẹp tan ý định tìm đến cái chết của chúng cũng nên."

Liễu Âm chậm rãi bước tới bên bàn, nhưng không ngồi xuống, giả bộ như thể không biết gì hỏi: "Mấy vị thí chủ áo đen kia là ai vậy?"

Hoa Thái U giải thích: "Trước đây từng có bảy tên áo đen bịt mặt cứ lén lén lút lút ở đây không biết chúng định làm gì, sau khi bị Loan Lai điểm huyệt ngã, liền chẳng nói chẳng rằng tự sát luôn."

Liễu Âm nghiêng đầu nhìn đại hòa thượng với khuôn mặt từ bi hỉ xả đang thao thao bất tuyệt kia, nở nụ cười gian xảo...

"Thì ra đại sư chính là cao thủ thâm tàng bất lộ, liệu có thể chỉ giáo cho tại hạ ít nhiều không?"

Gã nói rất khách khí, nhưng động tác lại chẳng khách khí chút nào, còn chưa hỏi xong, gã đã vung chưởng lướt ngang, tuy không nghe thấy tiếng động, nhưng lại khiến đống bát đĩa trên bàn rạn vỡ.

Loan Lai điềm nhiên không chút hoảng loạn trước sự tấn công đột ngột của Liễu Âm, điềm tĩnh lui về phía sau, tiếp đó chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" đã phá cửa xông ra ngoài.

Gió lạnh kèm theo mưa tuyết, khiến Cao Lương Địa đã rượu thịt no say nằm dưới gầm bàn giật mình tỉnh giấc vì lạnh, hắn dụi mắt: "Có chuyện gì vậy?"

Hoa Thái U sững sờ chỉ về phía cánh cửa bị phá hỏng nói: "Liễu Âm đang giao đấu với Loan Lai..."

Cao Lương Địa trong giây lát toát ra khí lạnh khủng khiếp, chỉ một giây sau, bóng người màu bạc của hắn đã vọt ra ngoài với tốc độ tên bắn.

Vậy là, cả thế giới bỗng yên tĩnh trở lại...

Hoa Thái U nhìn cốc chén bát đĩa ngổn ngang trên mặt đất, bỗng chốc rùng mình khiếp sợ.

Nàng có cảm giác rượu trong bụng bị gió lạnh đẩy hết lên não, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng liền ngồi bệt xuống đất.

Một hồi lâu sau, cả giác quay cuồng mới dần tan biến, nàng lồm cồm bò dậy, bỗng chốc lại đổ nhào trước giọng nói hốt hoảng của một người hầu chạy tới thông báo: "Ức Nhi bị người ta bắt đi rồi!"

Nói một cách chính xác, Ức Nhi không phải bị người ta bắt đi, mà là bị người ta nhẹ nhàng bế đi mà thôi, dường như toàn bộ mọi người trong sân đều tận mắt chứng kiến khoảng khắc kỳ tích này.

Một người đàn ông áo đen trông rất bình thường, bế Ức Nhi đang ngủ say từ trong phòng của nó, sau đó tự nhiên bỏ đi. Người đó không nhảy qua cửa sổ cũng không hay lên cột, mà đường đường chính chính đi qua cửa chính, trước mắt của rất nhiều người nữa.

Tất cả mọi người đều giống như Hoa Thái U, đều xây xẩm mặt mày, tứ chi vô lực nằm bẹp trên mặt đất, có thể nhìn có thể nghe nhưng không thể động đậy. Điều kỳ lạ là cả đám người trên đều không uống rượu.

Hoa Thái U lồm cồm bò dậy, nhanh chóng lấy nước lạnh rửa mặt, hối hả rời khỏi sơn trang, đi thẳng tới phòng của Tiết Ngưng.

Lúc này đã gần nửa đêm, âm thanh duy nhất nghe được lúc này chính là tiếng tuyết rơi, chính vì vậy tiếng gõ cửa dồn dập càng trở nên ầm ĩ.

Tiết Ngưng vẫn chưa đi ngủ, cô nàng cẫn ăn mặc chỉnh tề, trang điểm cẩn thận, xem ra còn xinh đẹp lung linh hơn cả bình thường. Vừa nhìn thấy Hoa Thái U, cô nàng liền tươi cười, nghiêng người nhường đường, hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ hay ngạc nhiên, giống như đang chờ đợi sự xuất hiện của Hoa Thái U từ trước vậy.

Hoa Thái U vừa bước vào xong, Tiết Ngưng liền đóng cửa lại.
Tiết Ngưng vẫn chưa đi ngủ, cô nàng cẫn ăn mặc chỉnh tề, trang điểm cẩn thận, xem ra còn xinh đẹp lung linh hơn cả bình thường. Vừa nhìn thấy Hoa Thái U, cô nàng liền tươi cười, nghiêng người nhường đường, hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ hay ngạc nhiên, giống như đang chờ đợi sự xuất hiện của Hoa Thái U từ trước vậy.
Hoa Thái U vừa bước vào xong, Tiết Ngưng liền đóng cửa lại.

"Tỉ tỉ đêm khuya tới chỗ muội, không biết tìm muội có việc gì?"

"Ức Nhi đang ở đâu?"

"Cậu bé chẳng phải đang ở trong Tiêu Kim lầu của tỉ tỉ sao, còn được trông coi bởi một đám người nữa, tại sao lại hỏi muội chứ?"

Hoa Thái U nhìn Tiết Ngưng đang cười duyên dáng, liền lắc đầu nói: "Ngươi đoán chắc ta không thể làm gì ngươi được đúng không? Rốt cuộc ai đang chống lưng cho ngươi vậy? Là quận chúa An Dương phải không? Có điều dù là ai cũng không quan trọng, bất luận lực lượng sau lưng ngươi là ai đi chăng nữa, thì trong sơn trang của Tiêu gia đều do ta làm chủ. Nói một cách khác, ta để ngươi sống thì ngươi được sống, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết. Khả năng cao hơn nữa chính là khiến ngươi sống dở chết dở."

Hoa Thái u chậm rãi tiến lên phía trước nửa bước, giọng nói của nàng càng lúc càng nhẹ, nhưng cũng càng lúc càng lạnh lùng: "Hy vọng ngươi có thể hiểu một việc, hiện giờ ta hoàn toàn không phải loại đàn bà con gái trong nhà cao cửa rộng, cần phải cầu kỳ giữ phép tắc nhân nghĩa đạo đức lễ nghĩa liêm sỉ, phải kiêng kị rất nhiều điều. Ta là tú bà, sống tạm bợ ở lầu xanh nơi phố phường đô hội, thứ mà ta giỏi nhất chính là chơi những chiêu dày vò người khác. Ta nghĩ ngươi cũng biết rõ, phụ nữ một khi đã muốn dày vò phụ nữ, thì lắm chiêu lắm. Ngươi có tin không, ta có thể thay đổi phương pháp mỗi ngày đối với ngươi, có lẽ đến cả nửa năm cũng không lặp lại đâu, không những thế, ngươi cũng đừng hòng mà chết được."

Tiết Ngưng tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng dường như nụ cười trên gương mặt cô nàng đã có phần gượng gạo: "Tại sao tỉ tỉ lại đối với muội như vậy chứ?"

"Ngươi muốn biết hả? Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi rõ."

Dường như hôm nay Du Thái Hoa giữu được vẻ kiên nhẫn hơn bình thường rất nhiều, nàng không chút vội vàng giải thích: "Lúc ngươi nói có gian tình với Tiêu Mạc Dự, ngoài ta ra không có người thứ ba tại hiện trường. Vậy thì, cái ngươi gọi là tin đồn là do ai truyền ra ngoài? Chắc chắn không thể là ta rồi, đúng không nào? Ngươi tự lên kịch bản và kiêm luôn diễn viên, mục đích chính là khiến bản thân lâm vào cảnh bi đát cùng cực, bởi vì ngươi đã đoán chắc được Tiêu Mạc Dự sẽ chắc chắn tiếp nhận ngươi. Trên thực tê, chiêu này thực ra hoàn toàn không mới lạ nhưng rất cao siêu, và cũng hữu dụng, bởi trong tình hình bình thường, dường như mọi thứ đều chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Có điều vấn đề ở chỗ, Tiêu Mạc Dự không ở Giang Nam mà là đang ở vùng Mạc Bắc xa xôi hàng nghìn dặm. Một mình ngươi - một thiên lim tiểu thư chưa từng ra khỏi nhà bao giờ, một thân một mình đi tìm chàng, căn bản không khác gì với việc tự sát cả. Cho nên nói cách khác, ngươi đến đây không hoàn toàn là vì chỉ được ở bên chàng".

Giọng nói của Hoa Thái U lạnh thấu xương: "Ngươi muốn hủy hoại Tiêu Mạc Dự đúng không? Ngươi tự tung tin đồn trên, không chỉ hủy hoại danh tiết của một mình ngươi, mà còn hủy hoại thể diện của chàng. Trước tiên là hủy hoại trinh tiết biểu muội, sau đó lại hứa gả biểu muội cho người khác, hành động vô liêm sỉ như vậy, đủ để thanh danh được giữ gìn, xây đắp bao năm nay của chàng bị phá sạch không còn gì nữa. Có điều thứ ngươi cần không chỉ là điều này, ngươi còn muốn nguyên khí của cả Tiêu gia bị tổn thương nghiêm trọng nữa".

Nói tới đây, Hoa Thái U dừng lại một lát, chờ cho nụ cười trên gương mặt Tiết Ngưng tắt hẳn, nàng mới nói tiếp: "Người tới tìm ngươi, là hoàng thân quốc thích đúng không? Và cũng chỉ có bọn chúng, mới có thể đem được cái tin đồn kia truyền tưới Ung thành, từ đó khiến Tiêu Mạc Dự trở tay không kịp, không thể không sắp đặt giữ ngươi lại. May mà đúng lúc này, ta lại vừa hay xảy ra chuyện, do vậy chàng chẳng có thời gian rảnh mà điều tra ngươi. Lần trở về này của ta, chàng lại đổ bệnh rất kỳ lạ, chắc cũng có phần liên quan tới ngươi? Với mục đích kéo dài thời gian, để cho bọn người hợp tác với ngươi có thười gian để bày binh bố trận, đúng không?".

Tiết Ngưng quay người đi tới bàn trà, tự rót cho mình một cốc trà đã chẳng còn chút hơi nóng nào: "Tỉ tỉ quả thật rất thông minh, lần này sai lầm lớn nhất của muội chính là đã đánh giá thấp tỉ tỉ. Mà không, có lẽ là muội đã luôn đánh giá thấp tỉ tỉ".

Tiết Ngưng khẽ nhấp một ngụm trà: "Không sai, đúng là muội định khống chế biểu ca đồng nghĩa với khống chế toàn bộ cục diện, nhưng muội không ngờ được hiện giờ tỉ là người cáng đáng mọi việc. Không những thế, lại hoàn toàn không có cách hạ thủ được tỉ".

Hoa Thái U nghe thấy vậy sửng người: "Ta cũng rất bồn chồn, tại sao các ngươi mãi không lựa chọn hành động đối với ta. Cho dù ta đã phòng bị, nhưng cũng không thể gió yên biển lặng như vậy. Thật ra sở dĩ ta chần chừ không muốn lật bài ngửa với ngươi, cũng là vì ta muốn xem xem, các ngươi còn có chiêu nào chưa xuất nữa".

Tiết Ngưng khẽ cười, đột nhiên hỏi vặn: "Vậy theo tỉ tỉ, muội dự định sẽ hủy hoại biểu ca, tổn thương nguyên khí Tiêu gia như thế nào?".

"Ức Nhi."

Hoa Thái U trả lời không chút do dự: "Sự việc đã tới nước này, giữa ta và ngươi cũng không còn có gì có thể giấu nữa. Thân phận của Ức Nhi không đơn giản, nếu xảy ra chuyện, Tiêu Mạc Dự nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Ngay từ đầu ta đã cho là, ngươi chỉ đơn thuần là do yêu mà sinh hận, do vậy chỉ muốn Tiêu Mạc Dự phải chịu sự dày vò khổ sở về thể xác mà thôi. Nhưng sau này ta phát hiện ngươi và quận chúa An Dương có giao tình thân thiết, nên ta đã kết hợp với những điểm nghi vấn trước đây, và cũng không khó khăn lắm đoán ra mục tiêu của ngươi hóa ra là Ức Nhi. Hai ngày nay trong Đại viên xuất hiện rất nhiều chậu mai, chính ngươi đã sắp xếp cho người của ngươi mang tới đúng không? Tối hôm qua trùng hợp nở hoa, tất cả mọi người ở Đại viên đều giống như bi trúng thuốc mê, chắc hẳn có kẻ đã giở trò với nhụy hoa? Chắc hẳn ngươi nghĩ ta không biết gì đúng không?".

"Tỉ tỉ đã sớm đoán được, tại sao còn bình tâm ngồi nhìn mọi việc xảy ra như vậy?"

"Bởi vì, ta muốn tóm được kẻ bí ấn đứng đằng sau màn mà thôi. Còn là vì..."

Thần thái của Hoa ThasiU lúc này còn lạnh hơn cả gió bắc bên ngoài cửa sổ: "Ta muốn để ngươi chết, nhưng phải chết rõ ràng, chết một cách tâm phục khẩu phục! Tiết Ngưng, trước đây tuy ngươi đã lừa ta, nhưng ta hoàn toàn không hận ngươi, bởi vì nếu không phải ta không có niềm tin, cũng sẽ không bị mê hoặc trước những lời lẽ phiến diện của ngươi. Ngươi yêu Tiêu Mạc Dự, điều này không thể quở trách ngươi được, để được ở cùng chàng ngươi đã lao tâm khổ tứ bất chấp thủ đoạn, dùng đủ tâm kế, thì cũng không phải là tội lỗi lớn. Thậm chí hiện giờ ngươi hận chàng, muốn hại chàng cũng là điều thường tình. Với trò chơi này, tự cổ chí kim dường như được diễn ra hàng giờ hàng khắc. Thường thì phải nhìn thấy đoạn kết mới biết kẻ thắng người thua".

Hoa Thía U mở chụp đèn thủy tinh ra, để ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng: "Tiếc là lần này kẻ thua là ngươi. Cục diện đã phát triển tới mức này rồi, đương nhiên ta không thể giữ ngươi lại được. Có điều nghĩ lại, chắc ngươi cũng đã có chuẩn bị một khi mình thất bại đúng không? Chắc hẳn đã chuẩn bị tự kết liễu chính mình chăng?"

Tiết Ngưng im lặng một lát, tiếp đó bưng cốc trà đến trước mặt Hoa Thái U hỏi: "Xem ra, Ức Nhi chắc chắn không gặp chuyện gì rồi?"

"Có hòa thượng Loan Lai ở bên, nó làm sao có chuyện chứ? Nói không chừng, giờ này Ức Nhi đã được đặt lại vào chiếc giường nhỏ của nó ngủ ngon lành rồi."

"Cho nên, dường như muội là kẻ thất bại toàn tập?"

"Đúng là nhu vậy."

Tiết Ngưng nghiêng tai lắng nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhoẻn miệng cười, bình tĩnh nói: "Lần đầu muội gặp biểu ca, cũng vào mùa này, tuyết cũng rơi nhiều như vậy. Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, muội đã quyết định sẽ theo huynh ấy cả đời cả kiếp. Sau khi tới Tiêu gia, nhìn thấy tỉ tỉ, muội cảm thấy bất bình thay cho biểu ca. Huynh ấy là người dòng dõi cao quý, tại sao lại có thê tử chỉ biết múa thương múa gậy như tỉ thế này. Và muội đã nhanh chóng phát hiện dường như biểu ca và tỉ tỉ hoàn toàn không hợp nhau, thế là muội nhận định, sở dĩ huynh ấy lấy tỉ, hoàn toàn là do không muốn làm trái lệnh của phụ thân mà thôi. Do đó muội đã bày kế giúp huynh ấy ép tỉ phải bỏ đi, muội cứ ngỡ huynh ấy sẽ rất vui, nhưng muội đã lầm. Bộ dạng huynh ấy khi biết tin tỉ bỏ đi, mãi mãi muội không thể nào quên được, vẻ thất thần, sự không thể tin nổi, nỗi đau giống nư mất đi báu vật trên tay vậy... Vậy là muội biết, mình đã tính sai mọi việc, bởi xem ra chính muội đã khiến huynh ấy hiểu ra rốt cuộc tỉ quan trọng như thế nào đối với huynh ấy. Biểu ca chẳng nói chẳng rằng với muội, tuyệt tình đưa muội ra khỏi Tiêu gia. Từ đó trở đi không hề hỏi han tới muội. Có lẽ huynh ấy ít nhiều đoán ra được những việc muội đã làm. Sau này, huynh ấy hứa hôn muội cho nhà người ta, khi tin này truyền đến tai muội đã khiến muội cười hết cả đêm. Muội hận huynh ấy sao lại tuyệt tình như vậy, và muội càng không cam tâm khi biết mình bại dưới tay tỉ, cho nên muội đã tới tìm huynh ấy. Nhưng muội phát hiện ra một điều, bất luận muội dùng cách nào, thì giữa huynh ấy và tỉ đã không còn có thể xuất hiện người thứ ba được nữa... Đau đớn hơn nữa, muội không thể không thừa nhận, hiện giờ tỉ so với trước kia, thích hợp hơn với biểu ca, thích hợp để làm nữ chủ nhân của Tiêu gia."

Tiết Ngưng khẽ cúi đầu, ngắm nhìn màu trà trong chiếc cốc, trầm ngâm một lúc, mới nói: "Nhưng giữa huynh ấy và tỉ tồn tại một vấn đề trí mạng...".

Hoa Thái U tuy không muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn tò mò: "Là gì?"

Quả nhiên Tiết Ngưng không trả lời. Cô nàng chỉ ngước mắt, cười hỏi lại: "Tỉ tỉ, tỉ thật sự muốn muội chết sao?"
Nét mặt gần như ngây thơ của Tiết Ngưng khiến Hoa Thái U bất giác mềm lòng, nhưng nàng cố nghiến răng, không đáp lại.

Tiết Ngưng lại hỏi tiếp: "Tỉ thật sự sẽ không hối hận chứ?"

Hoa Thái U nắm chặt nắm đấm, nàng thậm chí còn cảm nhận được nỗi khổ khi móng tay chạm vào lòng bàn tay: "Ta không thể để một người luôn rắp tăm muốn làm hại Tiêu Mạc Dự, hại Ức Nhi, thậm chí hại cả những người Tiêu gia tiếp tục ở lại bên chàng. Đúng vậy, ta có thể cử người đưa ngươi đi, đưa ngươi đi thật xa, để cả đời này ngươi cũng không còn cơ hội xuất hiện truosc mặt chúng ta môt lần nữa. Có điều, liệu ngươi có bằng lòng như vậy? Liệu ngươi có chấp nhận cái số phận lẻ loi như vậy?"

Tiết Ngưng cười thành tiếng: "Thì ra người hiểu muội nhất trên đời này lại là tỉ tỉ đó. Chỉ tiếc là, tỉ tỉ vẫn nhìn sai một điểm."

Tiết Ngưng chậm rãi nhấp một ngụm trà trong cốc, như thể đang thưởng thức mùi vị của nó: "Từ đầu tới cuối, muội chỉ có mỗi một mục đích, đó chính là được ở bên cạnh biểu ca mà thôi."

Tiết Ngưng vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cốc sứ rơi xuống đất vỡ toang, vậy là ngọc nát hương tàn.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tiêu Mạc Dự đứng trong bóng tối, khó có thể nhận biết được thần thái của chàng lúc đó, chỉ có thể nhận thấy sắc mặt chàng trắng bệch đáng sợ.

Hoa Thái U bỗng cảm thấy lạnh run người, lạnh như chưa bao giờ bị lạnh vậy.Tiêu Mạc Dự sau khi tĩnh lặng khoảng thời gian bằng mấy nhịp thở xong liền lên tiếng: "Đối với bên ngoài cứ nói Tiết Ngưng chết vì bạo bệnh, sáng mai phát tang."

"Vâng, thiếp sẽ sắp xếp."

"Không cần đâu, việc này để ta xử lý. Bây giờ nàng hãy ngay lập tức trở về Đại viên xem tình hình của Ức Nhi, mấy ngày này nàng hãy sống bên đó với nó, đừng quay lại đây, trẻ con nên tránh xa việc tang lễ một chút."

"Chắc thiếp phải xuất hiện trong tang lễ của Tiết Ngưng chứ?"

"Nàng hoàn toàn không có liên hệ gì với muội ấy, cũng chẳng có giao tình gì, không tham gia cũng được."

Hoa Thái U cười gằn, bước lên phía trước mấy bước,: "Ý của chàng là, việc của Tiêu gia không liên quan tới thiếp? Lúc này, chàng lại nhớ ra thiếp không phải là người Tiêu gia đúng không?"

Lúc Hoa Thái U còn cách Tiêu Mạc Dự khoảng nửa sải tay, chàng bất chợt quay người: "Nàng vốn không phải mà."

Trong gió lạnh, giọng của Tiêu Mạc Dự bỗng trở nên rời rạc, đôi chút mơ hồ.

"Chàng trách thiếp đã ép muội ấy chết?"

Hoa Thái U vẫn đứng nguyên tại chỗ, nàng hoảng hốt nhận ra bóng hình trong chiếc áo lông trắng của Tiêu Mạc Dự dường như đã hòa vào thậm chí gần như biến mất trong màn tuyết tắng.

"Tất cả mọi việc thiếp làm, lẽ nào đều không nằm trong kế hoạch chàng đã vạch sẵn? Ngay từ khi chàng mới tới Ung Thành, đã ép thiếp học xử lý chuyện Tiêu gia, thậm chí dạy cho thiếp cả những tính toán vừa ghê gớm lại vừa hiểm ác.Tới giờ, thiếp đã không phụ lòng vất vả của chàng, có thể thản nhiên như không, có thể kết hợp với chàng diễn kịch không ai có thể nhận thấy bất kỳ sơ xuất nào, có thể nhìn không chớp mắt một người đang sống sờ sờ bỗng đột nhiên lăn ra chết ngay trước mặt. Bây giờ thiếp giống hệt với những gì chàng mong muốn, tại sao chàng lại không vui? Liệu có phải thiếp đã quá độc ác, nhẫn tâm khiến chàng khiếp sợ rồi sao?"

Vai Tiêu Mạc Dự run mạnh, giống như sắp quay lại, nhưng cuối cùng chàng vẫn cất bước bỏ đi, chẳng nói chẳng rằng, thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một cơn ho cố kìm nén vọng tới tai Hoa Thái U...

Trở về Đại viên, quả nhiên Hoa Thái U nhìn thấy Ức Nhi đang ngủ ngon lành trong chiếc giường nhỏ của mình. Hòa thượng Loan Lai, Cao Lương Địa và Liễu Âm đang ngồi yên lặng thành thế chân vạc quanh chiếc bàn với những chiếc cốc vỡ ngổn ngang. Tuyết bay vào tới tấp qua cánh cửa đã bị phá hỏng, tạo thành một lớp dày trên người và trên đầu cả ba.

Hoa Thái U nhìn thấy cảnh tượng kỳ quặc như vậy, bất giác sững người thắc mắc: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Không người nào đếm xỉa tới nàng.

"Chết cóng hết rồi à?"

Vẫn không một ai để ý tới nàng.

"Bị điểm huyệt hết rồi à?"

Cả ba vẫn tiếp tục không nói không rằng.

Hoa Thái U bước vào nhìn, chỉ thấy cả ba người thần sắc bình thường, vẫn đang thở đều, Liễu Âm thậm chí còn đá mắt với nàng nữa.

Hoa Thái U liền đá mạnh vào gã một cái: "Ai cho phép ngươi liếc mắt đưa tình với bản tú bà?"

Liễu Âm ngửa mặt ngã oạch xuống đất, cùng lúc này, hòa thượng Loan Lai cùng Cao Lương Địa giống như đã hồi sinh trở lại.

"A di đà phật, Liễu thí chủ thua rồi."

Cao Lương Địa lạnh lùng phụ họa: "Tự nguyện đánh cược vậy hãy ngoan ngoãn chịu thua đi."

Liễu Âm tức tối hét lên: "Cô em thỏ, cô em hại chết ta rồi đấy."

Hoa Thái U vô cùng tò mò hỏi lại: "Các ngươi đang đánh cuộc? Cá cược cái gì vậy?"

Loan Lai vung tay áo tuyết trên cái đầu trọc lóc của mình: "Rất đơn giản thôi, ai động đậy trước người ấy thua."

"Tại sao phải đánh cuộc?"

"Bởi vì Cao thí chủ và Liễu thí chủ không thể phân được thắng thua qua đấu võ, do vậy bần tăng đã nghĩ ra cách này, vừa không tổn hại hòa khí lại không tổn thương cơ thể, lại vừa có thể nghiệm được cao thấp trình độ và nội lực. Bầm tăng cũng nhất thời hứng khởi nên cũng tham gia cho vui."

"Kẻ thua phải làm gi?"

Liễu Âm lúc này mới lồm cồm bò dậy, ôm chặt lấy Hoa Thái U, gào to: "Cầu xin khách quan hãy tới chiếm hữu ta đi!"

"...Hả?"

Giọng Cao Lương Địa vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng có phần không che giấu nổi vẻ háo hức cũng như pha lẫn dư vị cừi trên đau khổ của người khác, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng phảng phất nụ cười xấu xa điên đảo chúng sinh: "Đây chính là thứ được đặt cược, ngày mai đứng ở cửa lớn, ôm hết toàn bộ khách tới tìm của lạ rồi nói một lượt câu trên."

Hoa Thái U lập tức tỏ thái đọ vô cùng ngưỡng mộ nhìn về phía Loan Lai, đại hòa thượng chỉ cười khiêm tốn nói: "Không biết sẽ có bao nhiêu khách vui lòng đổ công dốc sức, chúng ta hãy cùng chờ đợi xem sao."

Hoa Thái U sáng mắt lên, hưng phấn vỗ vào khuôn mắt khiến người ta xót thương của hắn: "Đây à lần đầu của người à! Không thể làm qua loa như vậy được, những vị khách vui lòng đổ công đổ sức xin hãy đấu giá, người ra giá cao nhất sẽ giành được quyền với ngươi lần đầu, những người ra giá thấp hơn sẽ được sắp xếp lần lượt theo thứ tự. Dựa vào bộ dạng hiện giờ của ngươi, ta tin là, cho dù chỉ có ba người một ngày, chí ít cũng phải xếp hàng tới năm sau đấy."

Càng nghĩ Hoa Thái U càng thấy hay, nàng không kìm được, chống nạnh cười phá lên: "Ta đúng là người rất có đầu óc kiếm tiền, chị Tiền tất sẽ yêu ta mê mệt mất thôi! Ha ha ha..."

Cao Lương Địa tán đồng đề nghị vừa rồi của Hoa Thái U.

Loan Lai chậm rãi giơ thẳng đầu ngón tay ma mị lên để cổ vũ Liễu Âm lúc này đang vô cùng đau khổ.
Hoa Thái U sáng mắt lên, hưng phấn vỗ vào khuôn mắt khiến người ta xót thương của hắn: "Đây à lần đầu của người à! Không thể làm qua loa như vậy được, những vị khách vui lòng đổ công đổ sức xin hãy đấu giá, người ra giá cao nhất sẽ giành được quyền với ngươi lần đầu, những người ra giá thấp hơn sẽ được sắp xếp lần lượt theo thứ tự. Dựa vào bộ dạng hiện giờ của ngươi, ta tin là, cho dù chỉ có ba người một ngày, chí ít cũng phải xếp hàng tới năm sau đấy."

Càng nghĩ Hoa Thái U càng thấy hay, nàng không kìm được, chống nạnh cười phá lên: "Ta đúng là người rất có đầu óc kiếm tiền, chị Tiền tất sẽ yêu ta mê mệt mất thôi! Ha ha ha..."

Cao Lương Địa tán đồng đề nghị vừa rồi của Hoa Thái U.

Loan Lai chậm rãi giơ thẳng đầu ngón tay ma mị lên để cổ vũ Liễu Âm lúc này đang vô cùng đau khổ.

Trời đã hửng sáng.

Cao Lương Địa tranh thủ đi dưỡng sức chờ xem màn kịch hấp dẫn, Loan Lai chuẩn bị đưa Ức Nhi đi tập thể dục buổi sáng, Hoa Thái U tạm thời không buồn ngủ, Liễu Âm có lẽ bị đả kích quá thê thảm nên không có cách nào ngủ được, hắn chỉ biết đi đi lại lại quanh Hoa Thái U với nét mặt đau đớn vạn phần.

"Này, uống thêm chút nữa lát nữa phải nói nhiều đó! Này, ăn thêm chút nữa sẽ mất nhiều sức đấy.

Hoa Thái U vừa chuẩn bị đồ ăn sáng, vừa ân cần khuyên Liễu Âm, lúc này nàng giống như một chủ nhà nhiệt tình, hiếu khách.

Liễu Âm không chút khách sáo cúi đầu hưởng thụ, tới lúc không thể uống thêm một giọt nước, không thể ăn thêm một hạt cơm nữa, liền đưa mắt nhìn Hoa Thái U vẫn nhiệt tình không giảm sút, nấc một cái rồi cười méo mó: "Nhồi ta chết vì no, tâm trạng nàng sẽ tốt hơn chăng?"

Hoa Thái U vừa nghe thấy vậy liền nổi giận đùng đùng: "Mới sáng sớm đã sống với chết cái gì, ăn uống no say rồi cút ngay."

"Trong khoảng thời gian ta không ở đây, rót cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối qua tại sao nàng đến sơn trang, tại sao lại về ngay trong đêm? Gió to tuyết lớn, đường núi khúc khuỷu nguy hiểm rình rập, cho dù Tiêu Mạc Dự không thương nàng đi chăng nữa, lẽ nào hắn lại an tâm được sao?"

"Câm miệng!"

Liễu Âm thở dài than: "Nếu mọi việc đều đã được tiến hành theo kế hoạch định sẵn của nàng, đáng ra nàng phải vui vẻ mới phải chứ..."

"Vui vẻ vui vẻ, có gì mà vui chứ?"

Hoa Thái U tức giận ngắt lời Liễu Âm: "Ngươi cho là ta phải vắt óc tính kế, so đi tính lại rất đã đời sao? Ngươi cho là việc ta ép chết người còn đang sống sờ sờ là chuyện vui lắm sao?"

"Ai chết vậy?"

Liễu Âm trầm tư một lát rồi hỏi tiếp: "Biểu muội của Tiêu Mạc Dự à?"

Hoa Thái U không trả lời, chỉ tỏ ra kinh ngạc đưa mắt nhìn gã.

Liễu Âm nhíu mày, đứng bật dậy, mở cửa sổ, lạnh lùng buông một câu: "Không ngờ, cố nương đó lại chết nhanh nư vậy..."

"Ngươi nói vậy có ý gì?

"Không có gì, chỉ là cảm thấy việc lặn lội vất vả tìm tới đây, đáng lẽ ra phải làm được chút việc gì mới phải chứ?"

Liễu Âm dựa vào khung cửa, thò tay hứng mấy bông hoa tuyết, tiếp đó cười xòa: "Có lẽ chắc chắn là do cô em thỏ quá ghê gớm rồi."

"Ta ghê gớm? Ta chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay người khác mà thôi, dùng xong sẽ bị vứt bỏ."

Liễu Âm thổi bay số tuyết vẫn còn chưa tan trong lòng bàn tay,: "Đây là lời nói thực lòng của nàng hay chỉ là lời nói lúc giận dỗi? Nếu là cái thứ hai, nói trước mặt ta chẳng sao, nhưng nếu bị người khác nghe thấy, không biết sẽ đau lòng đến mức độ nào."

Lòng Hoa Thái U thắt lại, trước mặt nàng lại hiện lên bóng hình tiêu Mạc Dự lúc đó, vừa cô độc lại vừa xơ xác, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt chàng.

Chàng không để nàng tiếp tục tham dự vào mọi việc, có lẽ vì chàng không muốn cái chết đột ngột của Tiết Ngưng mang tới nguy hiểm nào cho nàng chăng?

Vậy thì cũng có thể nói là, cái chết của Tiết Ngưng nằm ngoài dự liệu của chàng, cho nên mới khiến chàng có phản ứng như thế? Như vậy, sự việc đã phát triển tới mức này rồi, Tiết Ngưng cơ bản đã chết không còn nghi ngờ gì nữa và chàng vẫn chưa có cách ứng phó với tình huống này.

Hoặc giả, chàng vì quá đau lòng đau khổ thương hoa tiếc ngọc cho số phận Tiết Ngưng mà giận cá chém thớt sang nàng chăng?

Ngoài ra, rõ ràng Tiết Ngưng đã chuẩn bị sẵn cho cái chết vào đêm đó. Có lẽ cô nàng đã lường trước được lần hành động này sẽ thất bại? Vậy thì tại sao vẫn hành động để rồi tự kéo theo cả tính mạng của mình? Cô ta làm vậy để đạt được gì chứ?

Còn nữa, câu nói cuối cùng của Tiết Ngưng, rốt cuộc có ý gì...

Hoa Thái U lắc đầu như muốn xua tan những điều thắc mắc rối như hẹ, nàng đi tới bên cạnh Liễu Âm nói: "Có phải ngay từ đầu ngươi đã biết kế hoạch của ta? Nếu không, làm sao ngươi lại phối hợp tốt như thế chứ?"

"Nàng không nói, làm sao ta có thể biết được chứ? Có điều mũi của ta vừa hay ngửi được những thứ đại loại như độc, trùng... Tối qua khi ta vừa bước vào chỗ này, liền nhận thấy có gì không ổn, cũng là vì vô cũng rồi nghề nên quyết tâm ở lại xem xem. Lúc ăn cơm, mùi thuốc mê càng lúc càng rõ ràng, nhưng thần thái đại hòa thượng công lực thâm hậu nhất kia lại thản nhiên như không nhận ra. Còn hô hấp của Cao Lương Địa, rõ ràng không giống với người đã say be bét. Do vậy, ta đương nhiên đoán được mọi người đã có sắp xếp từ trước, muốn tương kế tựu kế để kẻ chủ mưu sa lưới. Có điều, ta cũng không muốn mình thật sự bị ngấm thuốc mê thật, nên đành phải tìm cơ hội bỏ đi thôi."

"May mà đám người Hắc Vũ vệ kia không có cái mũi thính như của ngươi, nếu không kế hoạch của ra đã không thực hiện được rồi."

Hoa Thái U nghĩ một lát lại hỏii: "Trùng độc cũng có thể ngửi ra được sao?"

Liễu Âm được khen, cười ngoác miệng, dương dương tự đắc thao thao bất tuyệt: "Khi ta từng ở trong hang núi chết, mọi trò lấy mạng người đều có. Để sống được, thì phải có mấy chiêu độc đáo này mới được."

Liễu Âm cười khì khì vuốt ve cái mũi của mình: "Lần đi kinh thành lần này ta đã dựa vào cái của quý này đã đánh hơi được một chuyện rất thú vị. Thì ra đám hoàng thân quốc thích xem ra vô cùng cao quý kia còn cực kỳ hiểu biết những thứ như lời nguyền, hạ trùng độc, thứ mà đến cả dân giang hồ chúng ta còn cảm thấy vô sỉ, không những thế còn chế ra mấy loại trùng vô cùng thâm độc để khống chế vài đại thần và tử sĩ."

"Hoàng gia..."

Hoa Thái U chợt cảm thấy hoang mang kỳ lạ, nàng nắm chặt tay áo Liễu Âm theo bản năng: "Vậy, ngươi có thể đánh hơi xem người nào đó có trúng độc hay không?"

"Vấn đề có lẽ không lớn lắm."

Liễu Âm thấy bộ dạng hiện giờ của nàng, bất giác không kìm được cười: "Trong địa giới Ung thành từ trước tới giờ chưa từng có tung tích của mo trùng, lẽ nào..."

Hoa Thái U sợ hãi cúi đầu, nhìn đôi tay đang run lên không thể điều khiển được của mình: "Tiết Ngưng đã chết rồi, còn có thể làm gì được chứ? Liệu trùng độc có biến mất theo cái chết của người chủ nuôi dưỡng nó hay không?"

Liễu Âm nghiêm mặt, như thể nghĩ ra chuyện gì, thần sắc trên khuôn mặt hắn thay đổi liên tục, cuối cùng cũng định hình sang nụ cười bỡn cợt, khẽ giơ tay dứ vào trán Hoa Thái U một cái: "Cô em thỏ à, ta trêu nàng cho vui đấy! Thứ trùng độc kia vốn là đồ cấm của quan phủ đã bao đời nay, chỉ tồn tại ở vùng biên giới xa xôi. Với tiết trời của kinh thành đám trùng độc kia không có cách nào sống được, huống hồ cái nơi lạnh chết người như vùng Mạc Bắc này. Theo ta được biết, thành chủ Ung thành từ trước tới nay ráo riết tiễu trừ những thuật cấm giang hồ tà đạo không chính thống. Do vậy đối với người ở đây trùng độc chỉ là truyền thuyết mà thôi, xem ra việc thân tiên xuất hiện còn đáng tin hơn."

Hoa Thái U chợt ngước mắt lên nhìn hắn: "Thật không? Ngươi không lừa ta chứ?"

Liễu Âm đưa tay ôm lấy ngực, nhíu mày làm bộ oan uổng: "Việc đã tới nước này, nàng vẫn coi ta là tên lừa bịp."

"Đúng vậy! Vừa rồi ngươi chẳng phải đã lừa ta hay sao?"

"Ta chỉ là trêu nàng mà thôi!"

"Mau tắm rửa chải chuốt rồi cút ra cửa lớn, đi tìm vị khách đầu tiên của ngươi đi!"

"..."

Ngày hôm đó, Liễu Âm chỉ kiếm được đúng một vị khách, bởi vị khách đầu tiên tới khi Tiêu Kim lầu mở cửa làm ăn chính là Ngụy Lưu.

Thành chủ Ung thành nhìn thấy một gã đàn ông nhảy bổ tới, gã đàn ông mặc áo lông đen ôm chặt lấy eo chàng làm nũng. Thành chủ lúc đầu cũng hơi ngỡ ngàng, nhưng sau đó nhanh chóng sảng khoái đáp lại: "Được đấy!"

Liễu Âm nghe thấy giọng nói này liền mở to đôi mắt đang nhắm tịt, vừa ngước đầu lên nhìn đã hoảng hốt sợ hãi.

Đám đông tò mò vậy lấy thành ba vòng tròn nô nức ném hoa, biểu thị được giá...

Ngụy Lưu còn chưa kịp "hành sự" Liễu Âm, thì hắn đã bỏ chạy rồi. Sau khi nhìn rõ được đối tượng mình đang ôm eo là ai, gã giống như con thỏ trúng tên liền nhanh chóng vọt đi mất tăm.

Ngụy Lưu nhìn theo bóng dáng khỏe mạnh của gã tiếc nuối thở dài: "Bà chủ Hoa à, thái độ phục vụ như thế này là không được đâu đấy!"

Hoa Thái U cười vui vẻ bước tới, đá mặt chuyên nghiệp: "Khách quan chớ giận, hay là để ta đổi cho một bông hoa cúc khác xem sao?"

Ngụy Lưu nhìn theo ánh mắt của nàng, quan sát từ đầu tới chân kẻ được giới thiệu, gật đầu khen: "Không hỗ danh là đại diện hình tượng kĩ nam của Tiêu Kim lầu, quả nhiên không phải hàng thông thường."

Cao Lương Địa đã có kinh nghiệm phong phú chẳng thèm để ý tới ánh mắt phóng túng của Ngụy Lưu, thản nhiên như không buông một câu: "Muốn ta à, Vậy ngươi hãy qua đây đi!"

Vẻ lạnh lùng của thiếu niên khiến cho tiết trời lạnh lẽo càng thêm buốt giá, tuy lời nói rõ ràng mang ý nghĩa trêu chọc dẫn dắt nhưng lại khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp khủng khiếp.

Ngụy Lưu sửng người một lát, liền sau đó nhếch miệng cười cất bước về phía Cao Lương Địa, khoảng cách cũng như nhịp bước chân giống như được căn trước, không chút sai lệch.

Cao Lương Địa vẫn đứng nguyên tại chỗ, trông bộ dạng như thể đứng rất tùy ý, nhưng cả người hắn lại kín kẻ không chút sơ hở.

Những bông tuyết bay bay rồi rơi xuống mặt đất, nhưng đường như gặp phải thứ gì đó ngăn trở, không có một bông tuyết nào rơi trong phạm vi năm thước xung quanh hai người.

Hoa Thái U chợt rùng mình, vừa định mở miệng, Loan Lai đã lắc người một cái, nhẹ nhàng tiến vào lớp ngăn trở vô hình kia. Loan Lai đi tới bên cạnh Cao Lương Địa, tiếp đó kéo hắn mấy cái rồi không thấy tăm dạng đâu.

Dường như tuyết rơi nhiều hơn, trên vai Ngụy Lưu lúc này đã không còn lớp ngăn trở bí ẩn, dần hình thành một lớp tuyết mỏng.

Hoa Thái U cầm lại chiếc ô của Ngụy Lưu đưa cho chàng: "Loan Lai sợ Tiểu Cao sẽ đối xử với huynh giống như các khách làng chơi khác, nên mới kéo hắn đi, nói cho cùng một khi cả hai người này bắt đầu động chân động tay, thì Tiêu Kim lầu này của muội chí ít cũng bị dỡ tới một nửa."

Hoa Thái U vừa nói vừa ghé sát vào tai Ngụy Lưu nói nhỏ: "Thường Ly à, tại sao không nói sớm huynh cũng giỏi chuyện này thế? Để muội bảo Hạ tiên sinh tặng huynh mấy thứ tuyệt đỉnh luôn!"

Ngụy Lưu nhận lấy ô, nhìn nàng chăm chú, rồi lạnh lùng nói: "Chẳng qua là để đổi lấy một nụ cười của nàng mà thôi, ta nghĩ, mấy người bọn họ cũng mang tâm tư như vậy."

Hoa Thái U há miệng, gãi đầu, cuối cùng thở dài than: "Lẽ nàng trông bộ dạng muội thật sự rất thảm hại sao?"

"Nàng vẫn nhớ tới một câu ta đã từng nói chứ?"

Ngụy Lưu nghiêng người, khẽ thổi đi mấy bông tuyết vương trên tóc nàng: "Gồng mình để giả vờ tâm trạng tốt, cũng giống như món ăn chủ đạo bị nấu cháy còn phải gắng sức để trang hoàng cho đẹp, thảm tới mức không nỡ nhìn. Ta muốn nàng bất luận lúc nào khi nào cũng phải là người đẹp nhất xinh nhất, chỉ ít là trong mắt ta."

Hoa Thái U cào móng tay vào cán ô theo bản năng: "Thường Ly, dường như mỗi lần tâm trạng muội không tốt, thì huynh đều xuất hiện thì phải."

Ngụy Lưu dường như không nhẫn tâm nhìn chiếc ô đáng thương tiếp tục bị hành hạ, liền dứt khoát cầm lấy nó, tiếp đó ân cần an ui: "Ức Nhi may mắn không việc gì, bọn Hắc Vũ vệ ở Ung thành tất sẽ bị ta tóm gọn thôi, những mưu đồ được vạch ra trong khoảng thời gian này đều được thuận lợi tiến hành. Do vậy việc khiến nàng không vui, có lẽ chỉ là cái chết của Tiết cô nương mà thôi."

"Kẻ tối qua bế Ức Nhi đi đã bị Loan Lai khống chế, chứng thực được là người của Hắc Vũ vệ. Lần trước, ta không thể có bất kỳ hành động nào đối với việc Hắc Vũ vệ ra tay đối phó với hai người là vì muội và Tiêu Mạc Dự là những kẻ không quyền không chức. Nhưng lần này thì khác, sau lưng Ức Nhi, là hoàng gia."

Hoa Thái U không đáp gì chỉ vặn hỏi: "Những kẻ đó, chính xác là chịu sự chỉ huy của quận chúa An Dương?"

"Đúng vậy."

"Đốc vương gia ủng hộ tam thái tử, vậy thì quận chúa An Dương rất có khả năng chính là người do tam thái tử phái tới."

"Đúng vậy."

"Cho nên tam thái tử đã biết được sự tồn tại của Ức Nhi, đồng thời đã bắt đầu hành động."

Hoa Thái U cười đau khổ: "Chúng ta sống tạm bợ lâu như vậy, chính là để xác định chuyện này. Tiếp sau đây, là kết thúc hay là bắt đầu? Không biết khi hoàng đế mới đăng cơ, liệu cơn sóng gió này của Ung thành có thật sự lắng xuống hay không?"

Ngụy Lưu nhíu mày, nhưng không nói năng gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

"Thường Ly, Ức Nhi...là con trai của thái tử đúng không?"

Ngụy Lưu giống như hoàng toàn không bất ngờ, chỉ bất lực thở dài: "A Thái..."

"Thật ra từ lâu muội đã đoán được, có điều không dám thừa nhận mà thôi."

Hoa Thái U quya đầu nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài ô: "Ngay từ đầu Tiêu Mạc Dự đã nhận ủy thác của thía tử, tới thăm người đàn bà đã cùng vui vẻ một tháng kia. Nhưng không ngờ, lại phát hiện cô ấy đã sinh hạ được cốt nhục cho thái tử. Muội vẫn nhớ như in huynh đã từng nói rằng, tất cả con trai của thái tử đều đã chết yểu, nghĩ đi nghĩ lại hoàn toàn không đơn giản chút nào. Việc nối dõi của hoàng gia quan trọng nhường nào, không cần nói nhiều cũng hiểu. Thân là người kế vị, lại vô hậu liên tục như vậy, không nghi ngờ gì là một yếu thế trong việc kế vị. Theo muội được biết, đương kim thiên tử tuổi cao sức yếu, e là cũng không sống bao lâu được nữa. Cho nên, đối với thái tử mà nói, Ức Nhi đúng là món quà lúc chết đuối vớ được cọc ông trời ban cho. Nhằm tránh xuất hiện những thảm kịch như trước đây, trước khi chưa có được quyền lực tối cao, tuyệt đối không thể để người khác biết được thân phận của Ức Nhi. Vì vậy Tiêu Mạc Dự được giữ lại, phụng mệnh ngầm bảo vệ mẹ con Vân Thư. Đồng thời bịt miệng tất cả những người biết tình hình ở Tiêu Kim lầu. Bởi nếu thật sự chỉ là con của một nhân vật ở kinh thành, hà cớ gì phải dùng nhiều hộ vệ ngầm như vậy."

Ngừng một lúc, như thể đang lấy hơi để tiếp tục nói tiếp, giọng nói của Hoa Thái U có mấy phần run rấy: "Mà đã là dòng máu của hoàng gia, thì mẹ của nó nếu không phải là con gái nhà quyền quý, chỉ ít cũng phải có thân giá tròn sạch, tuyệt đối không thể là phường nữ nhi phong trần được. Cho nên sự tồn tại của Vân Thư, là một hậu họa khôn lường. Có lẽ thái tử cũng đã sắp xếp sẵn một người mẹ có thân phận phù hợp cho Ức Nhi, không nổi danh cũng không qua nổi bật, có hộ tịch có thể điều tra, người này đã không còn bất cứ người thân nào nữa. Và Tiêu Mạc Dự sẽ nhận Ức Nhi đúng lúc cơ duyên trùng hợp, đồng thời làm bố nuôi của cậu bé, sau này cũng dễ bề cho phụ tử nhận nhau với cơ duyên trùng hợp nào đó, đây là một đòn khiến đối thủ trở tay không kịp. Tương lai thái tử kế vị, Ức Nhi cho dù không kế vị cũng là một vương gia. Cho dù về danh nghĩa Tiêu gia không tham dự vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi, không có cách nào luận công ban thưởng, nhưng Tiêu gia vẫn có thể giữ được danh lợi tới hàng trăm năm. Cho dù thái tử thất bại, tam thái tử cũng không có lý do làm hại Tiêu gia. Nói tóm lại, bước đi này của Tiêu Mạc Dự, chỉ được chứ không mất. Chỉ tội cho Vân Thư, không thể không chết."

Ngụy Lưu khẽ cúi người về phía trước, khiến khoảng cách giữa hai người được thu lại hẹp nhất, dường như chàng muốn mượn hành động này để truyền nhiệt lượng từ cơ thể mình sang cho nàng, để nàng có thể ấm hơn một chút: "A Thái, ta biết sẽ có một ngày nàng đoán ra thân phận thật sự của Ức Nhi, nhưng không ngờ, nàng lại có thể nhìn nhận mọi chuyện triệt để như vậy."

"Tiêu Mạc Dự chắc chắn đã nói cho Vân Thư biết từ lâu, người cô nương ấy đã từng đau khổ chờ đợi là ai, nếu không với tính cách cao ngạo từ trước tới giờ của Vân Thư, sao cô ấy lại vừa bế Ức Nhi vừa quỳ lại chàng ấy chứ? Có lẽ chính lúc đó, hai người bọn họ đã đạt được thỏa thuận, để Tiêu Mạc Dự nhận Ức Nhi làm con nuôi. Điều đáng cười là ở chỗ muội luôn cho rằng, chàng làm như vậy hoàn toàn là vì muội."

Hoa Thái U tự cười giễu cợt bản thân, nàng sụt sùi nói tiếp: "Có lẽ, chính chàng đã sắp xếp đường thoát cho Vân Thư, chính xác chàng không muốn để Vân Thư chết. Nhưng bất luận như thế nào, Vân thư vẫn chết rồi. Người đàn ông cô nương ấy một lòng một dạ chờ đợi, không thể không hoàn thành được lời hứa năm xưa, thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của cô nương ấy là nỗi nhục của bản thân, là hòn đá chặn đường lên đỉnh cao quyền lực của mình. Là một người phụ nữ, lòng cô nương ấy đã nguội lạnh, còn làm một người mẹ, cô ấy sẵn sàng trả mọi giá, chỉ mong sao con trai của mình có thể có được một tương lai xán lạn. Không sai, dùng xương máu của mình để trải thảm cho tương lai của con trai, những điều này có thể Tiêu Mạc Dự không hiểu được... Cũng có thể chàng hiểu, nhưng khoảnh khắc nói ra cha đẻ của Ức Nhi, đã cắt đứt đường sống của Vân Thư. Nhưng, cách hiểu lòng người cùng với nhìn thấu việc đời của chàng, xem ra lại...thực sự không hiêu..."

Ngụy Lưu giơ tay đặt lên vai Hoa Thái U, tiếp đó ấn xuống, chàng trầm giọng nói: "Tiêu huynh hành sự từ trước tới giờ luôn quang minh lỗi lạc, nếu thật sự đã làm gì đó, ắt cũng đau lòng lắm."

Hoa Thái U khẽ cười, nàng cười ra hai hàng nước mắt, có điều trước khi nước mắt rơi xuống đất đã bị gió lạnh thổi bay: "Huynh không cần nói đỡ cho huynh ấy, cũng không thể nói đỡ được. Mấy tháng gần đây, muội càng ngày càng hiểu huynh ấy, cũng ngày càng hiểu gánh nặng trên vai huynh ấy. Để chống đỡ Tiêu gia lớn là vậy, có rất nhiều điều bất lực, có rất nhiều việc không thể không làm. Thậm chí đến cả muội cũng không có cách nào giống như trước đây, chỉ quan tâm tới việc của bản thân. Do vậy, lần này muội mới nóng vội ra mặt, bức tử Tiết Ngưng. Rốt cuộc cô ta vẫn là dòng giống nhà chàng, có giao tình thâm sâu với chàng. Thực ra, muội không muốn làm khó chàng, không muốn làm cho gánh nặng trên vai chàng nặng thêm."

Hoa Thái U hít dài một hơi, rồi nhấn mạnh từng từ: "Đã không còn cách nào giữ được sự trong sạch như ban đầu, vậy thì muội bằng lòng trở nên xấu xa cùng với huynh ấy."

Mắt Ngụy Lưu như co lại, chàng chậm rãi rụt bàn tay đang đặt trên vai nàng ra, tiếp đó nắm chặt tay, đút vào tay áo, ánh mắt cahnfg rời khỏi gương mắt đang tràn ngập quyết tâm của nàng, cuối cùng dừng lại trên chiếc trâm "Huyết Ngọc Kê" trên mái tóc nàng: "Đã không oán, không hối hận, tại sao còn buồn?"

Hoa Thái U lau nước mắt nói: "Muội sợ huynh ấy sẽ đẩy muội ra, bởi vì, muội đã mất đi tính cánh ban đầu."

"Nếu Tiêu huynh thật sự làm như vậy, còn đáng để muội phải trả giá, đáng để muội đau lòng vì huynh ấy không?"

"Nói là vậy..."

"A Thái, nếu muội đã lựa chọn rồi, thì đừng nên sợ hãi rụt rè như vậy."

Chiếc cằm chẻ của Ngụy Lưu lúc này bỗng trở nên rõ nét, giống như dáng người thẳng tắp của chàng vậy, tràn ngập sức mạnh khiến người khác phải tin phục: "Muội nói không sai, có thể tất cả mọi việc mới chỉ là bắt đầu. Theo ta biết, Thái tử rất có thể không có con được nữa, điều này có nghĩa Ức Nhi là hy vọng duy nhất của ngài. Còn nữa, hai ngày trước ta vừa nhận được tin từ kinh thành truyền tới, thuật trùng độc đã diệt trừ mấy chục năm nay dường như đang lặng lẽ vươn vòi trong hoàng thất."

Hoa Thái U thất thanh: "Trùng độc?"

"Đúng vậy, trong đó có một loại rất khó luyện, cũng là loại thâm độc nhất, loại trùng độc này dùng người làm vật nuôi, sau đó hạ trùng độc cho người có quan hệ thân thích. Một khi thành công, thì cả chủ nuôi và người bị hạ trùng độc sẽ có liên quan sống chết. Chỉ cần người nuôi trùng độc chết, thì trùng độc sẽ tự phát tác, người bị hạ trùng độc không ngoài một tháng cũng sẽ chết theo. Hành động lần này của Tiết Ngưng cô nương, rất có khả năng là nhận chỉ thị đặc phái của tam thái tử, tới biến Ức Nhi làm vật nuôi, từ đo thần không biết quỷ không hay hại chết thái tử. Cho dù sau này có thật sự truy cứu ra chân tướng sự việc, tên đầu sỏ là biểu muội của Tiêu huynh, tới lúc đó cả Tiêu gia khó tránh được tội, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích. May mà, Ức Nhi có đại sư Loan Lai cùng Cao Lương Địa hai cao thủ tuyệt đỉnh bảo vệ, khiến Tiết cô nương không có cách nào hạ độc. Có lẽ chính vì nguyên nhân này, chúng mới không đợi được mà liều mạng như vậy."

Hoa Thái U chỉ cảm thấy toàn thân bị bao quanh bởi cái lạnh không thể nói được bằng lời kia: "Nhất định...phải là quan hệ cùng huyết mạch?"

"Không cần phải quan hệ cùng huyết mạch dường như cũng có thể, nhưng có lẽ hiệu quả sẽ giảm đi. Ví như thời gian chết sẽ kéo dài hơn, nhưng vẫn sẽ tương ứng, mức độ trùng độc sẽ tăng lên, do vậy sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn."

Ngụy Lưu đang giải thích, phát hiện có gì đó không ổn, liền vội càng đỡ lấy Hoa Thái U: "A Tháo, nàng sao vậy, lạnh lắm à?"

"Thường Ly.."

Hai hàm răng của Hoa Thái U bắt đầu va lập cập: "Không cứu được sao? Trúng loại trùng độc này, thật sự vô phương cứu chữa sao?"

Ngụy Lưu gắng tỏ ra bình tĩnh: "Vạn vật trong thiên hạ tương sinh tương khắc, không có bệnh nào không chữa được và cũng không có loại độc nào không giải được, thuật trùng độc cũng như vậy thôi."

Hoa Thái U trong giây lát giống như một người chết đuối vớ được cọc, nàng nắm chặt tay Ngụy Lưu: "Vậy huynh giúp muội điều tra xem cứu như thế nào nhé!"

"Tại sao? Là người quen muội trúng hay là muội?"

"Không phải không phải không phải! Muội...muội chỉ là hiếu kỳ thôi."

"Được."

Ngụy Lưu ngừng lại một lát, chàng dùng hơi ấm lòng bàn tay mình sưởi ấm cho bàn tya lạnh cóng của Hoa Thái U: "Ta đã từng nói qua, phàm là những việc nàng muốn làm, ta đều sẽ giúp nàng làm."

"Cảm ơn huynh..."

Hoa Thái U lúc này giống như đã mất hết sức lực, nàng mềm oặt dựa vào trước ngực Ngụy Lưu, tiếp đó nói bằng giọng lẩm nhẩm chỉ bản thân nàng mới có thể nghe thấy: "Chắc chắn là muội đã nghĩ ngợi lung tung rồi...cô ấy yêu chàng, làm sao nhẫn tâm hại chàng chứ...nhưng tại sao Liễu Âm lại phải lừa muội, tại sao không dám nói thật về trùng độc cho muội biết."

Ngụy Lưu một tay cầm ô, tay còn lại ôm chặt lấy Hoa Thái U, mấy lọn tóc đen bị gió thổi bay, chốc lát mới xòa xuống che luôn đôi mắt buồn xa xăm...

Những ngày sua đó, sơn trang Tiêu gia tổ chức tang lễ cho Tiết Ngưng. Người tới viếng đông không kể xiết, đương nhiên Tiêu Kim Lầu cũng cử đại diện đến phúng viếng. Có điều Hoa Thái U không đi, cả ngày chỉ ở lì trong Đại viên, lúc chơi với Ức Nhi, lúc nói chuyện với Loan Lai, thỉnh thoảng lại trêu ghẹo Cao Lương Địa, xem ra hiện giờ nàng lại khôi phục lại cuộc sống tiêu doa vô công rỗi nghề, chỉ biết ăn rồi chờ chết trước kia. Ngày nào trông nàng cũng hớn hở, xem ra sống cũng ổn.

Trong thời gian này, Ngụy Lưu không hề tới Tiêu Kim Lầu. Liễu Âm thì giống như sợ tới mức bốc hơi trước câu nói "Được thôi" của chàng, kể từ ngày đó sau khi bỏ chạy thục mạng thì cũng không thấy tin tức gì nữa.

Còn Tiêu Mạc Dự, chưa từng xuất hiện qua, và cũng chẳng nói năng gì.

Những ngày tuyết rơi lất phất cuối cùng cũng dừng, hôm nay linh cữu của Tiết Ngưng sẽ được chuyển về quê nhà an táng.

Hoa Thái U sau một hồi đờ đẫn nhìn bầu trời trong xanh, liền một mình quất ngựa phi về sơn trang, mở cửa phòng Tiêu Mạc Dự, thư phòng này chỉ có nàng và Tiêu Mạc Dự mới có thể tự do ra vào.

Hầu như tất cả mọi người trong sơn trang đều đang bận rộn với việc thu dọn hậu tang lễ, do vậy khu nhà tĩnh lặng lạ thường, thêm vào đó Tiêu Mạc Dự cùng các thuộc hạ đều đã ra ngoài thành đưa tang, lúc này khu nhà yên tĩnh tới mức mang hơi hướng chết chóc.

Mọi sắp đặt trong thư phòng không có gì thay đổi, bao gồm những cuộn sách, giấy viết thư được chất đống như núi trên bàn làm việc, xem ra rất rối nhưng thực ra không loạn một chút nào.

Điều khác biệt duy nhất là trong không khí thoang thoảng mùi hương của sách mực trước đây, dường như quện cả mùi thuốc nữa.

Hoa Thái U mở cửa phòng, đi thẳng tới trước giá sách, tiếp đó mở ô cửa bí mật ra.

Đồ để trong đó vẫn được chia thành hai phần gọn gàng, nhưng dường như phần bản thảo tranh đã dày lên rất nhiều.

Hoa Thái U lấy bức tranh ở trên cùng, mở ra, trong hình là một bà cụ trông rất cao quý, tuy tóc đã bạc trắng, nhưng đường nét quắc thước, lưng vẫn thẳng, đang vui vẻ nhìn đám trẻ con đang chơi đùa ở phía xa.

Nnag lại giở một bức bản thảo nữa, vẫn là bà cụ đó, có điều trông bà trẻ hơn, ngồi trong sảnh đường cười rạng rỡ, đang giơ tay đỡ lấy chén trà của đôi tân lang tân nương dâng lên.

Hoa Thái U sững người một lát, nàng giơ tay vuốt ve khuôn mặt mình.

Nàng liền rút đại ra một bức từ trong tệp bản thảo, vẫn là đôi tân lang tân nương đó, tân nương trong trang phục truyền thống với mũ phượng cùng tân lang trong trang phục đỏ đang hành lễ phu thê giao bái, hai người đều đang vui vẻ cúi đầu, không nhìn rõ mặt.

Nhưng Hoa Thái U vẫn có thể nhận thấy, tân nương kia là nàng, còn tân lang, lại không phải là Tiêu Mạc Dự.

Mấy chục bức tranh, nhưng dường như đã phát họa cả đời Hoa Thái U.

Chắc chàng muốn dùng tranh để ghi lại mọi chặng đường trong đời nàng? Nhưng, tại sao lại sốt sắng vẽ trước mười mấy năm trong tương lai như vậy? Không những thế, trong cuộc đời nàng sao lại không có bóng hình của chàng...

Đang lúc thất thần, chợt Hoa Thái U nghe thấy tiếng động vọng tới, nàng quay đầu lại, chỉ thấy một con bồ câu đang đập cánh bay về phía cửa sổ.

Nhận ra đây là con bồ câu đưa thư chuyên được dùng để truyền tin quan trọng được Tiêu Mạc Dự nuôi dưỡng, nàng liền mở cửa cởi ống sắt đựng tin bí mật được buộc trên chân chịm. Nàng cầm cái ống, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định lấy mẫu giấy nhỏ ở bên trong ra.

Nội dung mẫu giấy rất đơn giản, chỉ có một câu ngắn gọn...

"Cách giải trùng độc đã có manh mối, thuộc hạ lại một lần nữa nhắc nhở công tử, nhất định phải giữ tính mạng cho chủ nuôi, nhớ kỹ."

Người đề tên: Cổ Ý
"Tỷ tỷ thật sự muốn muội chết sao?"

"Tỷ tỷ thật sự sẽ không hối hận chứ?"

"Từ đầu tới cuối, muội chỉ có một mục đích, đó chính là được cùng ở bên biểu ca."

Hoa Thái U nhìn cây trong sân, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, tới lúc nàng phản ứng lại, không biết mình đã ngồi bệt trên đát lạnh từ lúc nào.

Thì ra, từ lâu Tiêu Mạc Dự đã biết về chuyện trùng độc, đồng thời còn ngầm cử Cổ Ý tìm cách hóa giải.

Thì ra, sở dĩ Tiêu Mạc Dự để nàng bỏ đi, không phải vì mục đích nào khác, chỉ vì chàng không muốn nàng biết chàng đã trúng độc, không muốn để nàng biết rằng chính nàng đã khơi độc trong cơ thể chàng, nàng đã tự tay mình cắt đứt đường sống của chàng.

Thì ra, đây mới chính là mục đích của Tiết Ngưng.

Mặt trời lặn dần về phái tây, nhiệt độ càng lúc càng giảm.

Hoa Thái U cố gắng đứng dậy trước khi hoàn toàn bị đóng băng, nàng khẽ làm động tác điều hòa hơi thở, rồi cất bước có phần cứng nhắc ra khỏi thư phòng, đang đi ra bỗng chạm mặt một người.

Quận chúa An Dương mặc váy trắng, khoác áo choàng cũng màu trắng, nhẹ nhàng đi về phía nàng, trên khuôn mặt kiêu sa dường như vẫn phảng phất nét đau buồn vẫn chưa tan hết."Tại sao bà chủ Hoa không đi tiễn Tiết tỷ tỷ tới nơi an nghĩ cuối cùng?"

Hoa Thái U đưa mắt nhìn xung quanh không có người, nên cũng chẳng muốn nói lời khách sáo vòng vèo, nàng trực tiếp hỏi lại: "Quận chúa đặc biệt tới tìm dân nữ?"

"Bà chủ Hoa quả nhiên mau mồm mau miệng."

An Dương dừng lại cách nàng hai bước, những ngón tay ngọc ngà thon thả đang ôm một chiếc lò giữ ấm tay được thiết kế tinh xảo: "Đa vậy ta cũng không vòng vo nữa, cái chết của Tiết tỉ tỉ chắc có liên quan đến ngươi?"

Hoa Thái U đưa bàn tay đã lạnh cóng lên miệng hà hơi mạnh mấy cái, rồi thản nhiên hỏi lại: "Quận chúa nói vậy là sao?"

An Dương nhìn Hoa Thái U thoải mái không câu nệ, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, giọng điệu cũng không còn vẻ lạnh lùng xa lại vốn có của mình, bỗng chốc trở nên sắc lẹm chưa từng thấy: "Bởi vì ta hiểu tỉ ấy, bởi vì ta biết tỉ ấy sẽ chết trong tay ngươi."

Hoa Thái U ngừng hà hơi, nàng đưa mắt liếc nhìn, ánh mắt ghê gớm sắc sảo của nàng khiến An Dương lùi về sau nửa bước: "Nói vậy, mọi việc muội ấy làm đều nằm trong tay quận chúa? Có lẽ quận chúa và thành chủ tình cờ gặp muội ấy trên đường, chắc cũng đã nằm trong kế hoạch đã định sẵn của các người? Rất có thể, trùng độc hiểm độc kia cũng là quận chúa đưa cho muội ấy?"

An Dương nghe thấy vậy thất kinh hỏi lại: "Ai nói cho ngươi về chuyện trùng độc vậy?"

"Đương nhiên dân nữ có nguồn tin riêng của mình, không cần quận chúa phải lao tâm."

Hoa Thái U tiến sát lại gần An Dương, tiếp đó quan sát dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng quý phái kiều diễm của đối phương, tiếp đó nói với An Dương bằng chất giọng đầy sát khí: "Dám hỏi quận chúa cách hóa giải trùng độc là gì?"

An Dương rốt cuộc cũng không phải nhi nữ thường tình, cơn hoảng loạn ban đầu đã qua đi, nàng ta đã bình tĩnh trở lại, lúc này khẽ hất cằm toát ra khí thế lạnh lùng bất cần: "Cách hóa giải đương nhiên ta có rồi, chỉ có điều..."

Không để An Dương nói xong, Hoa Thái U đã mất kiên nhẫn ngắt lời: "Bớt nói dài dòng đi, quận chúa muốn điều kiện gì?"

An Dương đột nhiên bật cười: "Bà chủ Hoa thông minh như vậy, sao lại có thể không biết chứ?"

"Quả nhiên là vậy..."

Hoa Thái U nghiêm túc nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Không biết chừng, trùng độc đó cũng không phải là quận chúa đưa cho muội ấy, tác dụng ban đầu của quận chúa chỉ là tìm cơ hội để muội ấy danh chính ngôn thuận đưa tới chỗ dân nữ và Tiêu Mạc Dự, để muội ấy có thể thuận tiện ra tay với Ức Nhi."

An Dương thắt chặt áo choàng, trầm ngâm một hồi: "Đã nói tới nước này rồi, ta cũng không ngại để ngươi biết rõ hơn một chút. Không sai, trùng độc đó là do tam thái tử cử người giao cho Tiết tỉ tỉ, nhiệm vụ của ta trong chuyện này cũng chính xác như ngươi nói. Chỉ có điều, sự việc sau này lại diễn biến ngoài dự liệu của bọn ta. Tiết tỉ tỉ muốn để Tiêu công tử cùng xuống suối vàng với tỉ ấy, không những thế, còn phải làm sao để chính tay ngươi tiễn họ lên đường. Cho nên, tỉ ấy mới phối hợp với bọn ta để thực hiện mưu đồ. Ta nghĩ, chắc chắn Tiết tỉ tỉ rất yêu Tiêu công tử và cũng hận ngươi tới tận xương tủy."

Tuy đã biết đoán trước được mọi chuyện, nhưng khoảnh khắc mọi thứ được chứng thực, vẫn gây chấn động đủ để dồn người ta xuống vực sâu muôn trượng.

Hoa Thái U nhắm mắt, gắng hết sức để đánh tan làn sương đen mù mịt trước mắt: "Từ lâu quận chúa đã biết muội ấy làm trái mệnh lệnh, hạ độc với Tiêu Mạc Dự, tại sao không ngăn cản?"

An Dương che miệng cười: "Tại sao phải ngăn cản chứ? Tỉ ấy hành sự theo kế hoạch đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu có tự làm theo ý cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta, thậm chí lại càng có lợi hơn. Biểu ca thành chủ của ta vì ngươi mà kháng lại chỉ định hôn nhân của hoàng thượng cho bọn ta, vậy thì Đốc vương phủ ta chỉ còn mỗi đường liên hôn với Tiêu gia mà thôi. Nếu phải so sánh giữa việc dốc túi đánh ván bạc cuối cùng làm theo lời của tam thái tử cùng với việc liên hôn với Tiêu gia để có thể nắm quyền tới hơn một nửa huyết mạch kinh tế của cả nước, thì xem ra lựa chọn thứ hai mới là lựa chọn tốt nhất. Nói ra thì mọi chuyện bị đẩy tới nước này căn bản chính là do ngươi tạo ra. Đây là cái mà người ta gọi là làm điều ác không thể sống."

An Dương khẽ lách người, nghiêng đầu nhìn bầy chim đang bắt mồi bên ngoài trời tuyết, âm thanh vui tai mang chút tàn nhẫn: "Thuốc giải của loại trùng kia chỉ có một mình ta nắm giữ, không những thế trong cả gầm trời này, chỉ có một viên này mà thôi, bởi những viên khác đã bị ta hủy hết rồi. À phải rồi, nếu muốn chế lại, ít nhất phải mất ba năm, tin ta đi, Tiêu công tử tuyệt đối không còn mạng để có thể chờ tới ngày ấy đâu."

"Quận chúa hoàn toàn không yêu chàng, hà tất gì phải khổ..."

Hoa Thái U cảm thấy câu nói này của mình quá thừa, do vậy chưa nói xong đã tự cười giễu cợt: "Hôn nhân của hoàng thân quốc thích vốn là một cuộc giao dịch. Mới xa rời môi trường này chỉ hơn một năm, dân nữ đã trở nên ngây thơ như vậy đấy."

An Dương bất cần tham: "Ngươi vốn không phải người thuộc thế giới của bọn ta."

"Đúng vậy, cho nên dân nữ có thể đoán được, cũng có thể hiểu được những gì các người nghĩ hay làm, có điều lại không thể nào chấp nhận được. Ví như, dân nữ thực sjw cảm thấy khó hiểu, quận chúa luôn miệng gọi Tiết Ngưng là tỉ tỉ, nhưng lại giương mắt nhìn muội ấy rơi vào một trò cười bi thảm. Cho tới lúc chết muội ấy vẫn ngỡ mình đã thành công, ngươi muội ấy đem lòng yêu thương không lâu nữa sẽ gặp lại muội ấy nơi địa phủ, trong thế giới này, muội ấy không thể có được huynh ấy, vậy thì người khác cũng phải như vậy. Kết quả lại hoàn toàn bất ngờ, bản thân muội ấy từ đầu tới cuối chỉ là một câu chuyện cười may áo cưới cho tình địch lấy chồng."

"Những người như chúng ta, vốn không tồn tại cái gọi là tình tỉ muội thật sự. Huống hồ, ta đâu có tự tay giết chết tỉ ấy, mọi việc đều là do tỉ ấy tự lựa chọn mà thôi."

Đột nhiên An Dương cao giọng, liền sau đó lại ngậm chặt miệng, ngửa đầu nhìn những con chim đang bay lượn trên không trung, tới lúc cất lời một lần nữa, giọng nói đã khôi phục điệu chậm rãi: "Chí ít Tiết tỉ tỉ cũng được ngậm cười khi chết."

Hoa Thái U định hồi tưởng lại bộ dạng của Tiết Ngưng lúc chết, rốt cuộc xem xem cô nàng có cười hay không, nhưng nàng chỉ nhớ mang máng sau khi Tiết Ngưng ngửa cổ uống cạn chất lỏng trong cái cốc kia, liền chỉ nghe thấy một tiếng rơi khẽ của chiếc cốc xuống đất, cùng ánh sáng lạnh lẽo phát ra của những mảnh vỡ đó, sắc lẹm như dao...

"Bà chủ Hoa, những điều cần nói ta đã nói hết rồi."

An Dương thu mắt lại, lặng lẽ nhìn Hoa Thái U, lạnh lùng buông một câu từ đôi môi đỏ mọng: "Đối với Tiêu công tử, ngươi định cứu hay là không cứu đây?"

Cứu hay không cứu dường như căn bản không phải là vấn đề nữa rồi.

Hoa Thái U cười méo mó: "Hiện giờ cho dù dân nữ có nằng nặc quấn lấy Tiêu Mạc Dự, e là chàng cũng không đồng ý."

An Dương lạnh lùng: "Còn chưa đủ!"

"Ý quận chúa muốn dân nữ chủ động rời xa chàng, tốt nhất để chàng hận dân nữ, cắt đứt hoàn toàn mọi liên quan giữa dân nữ và chàng. Đồng thời, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, đúng không?"

"Nói chuyện với người hiểu biết, đúng là không hao sức. Dựa vào bản lĩnh và sự không khéo của bà chủ Hoa, ta nghĩ để làm được điều này chắc không khó lắm nhỉ?"

"Đương nhiên không khó."

Hoa Thái U khẽ lay lớp tuyết đè nặng trên thân, sau đó xoay người cười với An Dương: "Ví như, dân nữ có thể thành hôn với Thường Ly. Muốn một người đàn ông nhanh chóng biến tình yêu đối với mình thành nỗi hận, thực ra rất đơn giản, chỉ cần phản bội chàng là xong."

An Dương nghe thấy vậy lặng người, vừa hay có cơn gió thổi tới, thổi bay chiếc áo choàng của cô, bàn tay ngọc ngà đang ôm lò sưởi lộ ra, những móng tay được cắt tỉa cẩn thận dù được sơn đỏ nhưng dường như vẫn lờ mờ hiện sắc xanh.

Hoa Thái U lạnh lùng nhìn An Dương: "Mục đích của Tiết Ngưng là được mãi mãi ở bên Tiêu Mạc Dự. Còn mục đích của quận chúa, thì chỉ là không muốn dân nữ ở bên cạnh Tiêu Mạc Dự. Còn về mối lương duyên giữa Đốc phủ và Tiêu gia, dường như không tỏ ra quan trọng lắm. Người nói Tiết Ngưng hận dân nữ, nhưng trên thực tế lẽ nào người không phải như vậy? Chỉ có điều, muội ấy là vì Tiêu Mạc Dự, còn người, là vì Thường Ly?"

An Dương cắn chặt môi dưới, lúc này sắc môi cùng màu với móng tay, liềm sau đó cô nàng ngước cằm, vẫn cố giữ vẻ cao ngạo: "Ngươi nói không sai, nếu không phải ngươi, biểu ca đã không thoái hôn. Từ khi ta hiểu chuyện, biết sau này sẽ được gả cho biểu ca làm vợ, ta đã yêu huynh ấy, yêu nhiều năm như vậy rồi, kết quả lại bị ngươi hủy hoại hoàn toàn. Đã vậy, ta đương nhiên phải gậy ông đập lưng ông, dường như làm vậy cũng không quá đáng lắm nhỉ?"

"Không quá đáng, đương nhiên không quá đáng chút nào."

Hoa Thái U gật đầu lia lịa biểu thị sự đồng ý: "Chỉ có điều hoàn cảnh của quận chúa và Ngụy Lưu dường như hơi khác biệt một chút. Tình yêu giữa dân nữ và Tiêu Mạc Dự xuất phát từ hai phía, còn quận chúa và Thường Ly chỉ là yêu đơn phương mà thôi.Cho nên cho dù không có sự tồn tại của dân nữ, huynh ấy chưa chắc đã chấp nhận cuộc hôn nhân này. Ngoài ra, hậu quả của việc làm này của quận chúa, rất có khả năng quận chúa được gả cho Tiêu Mạc Dự, Thường Ly lấy dân nữ. Trong việc này lại có một điểm khác biệt, bất luận Tiêu Mạc Dự hận dân nữ hay không, thì huynh ấy cũng tuyệt đối không thể yêu người, còn bản thân người, chắc chắc cũng mãi mãi không thể có tình cảm với huynh ấy được, hai người đã được trời định chỉ có thể trở thành một cặp oan gia. Còn về Thường Ly, chí ít huynh ấy đã yêu dân nữ, còn về phía dân nữ, nếu không phải dân nữ cũng yêu Tiêu Mạc Dự, không biết chừng có thể thật lòng yêu thương lại huynh ấy, từ đó ngày ngày bên nhau, tình cảm nảy nở, con đàn cháu đống, trăm năm đầu bạc."

"Câm miệng."

An Dương nhanh chóng ngắt lời Hoa Thái U lúc này đang thao thao bất tuyệt, tiếp đó xua đuổi đám chim chóc đang kiếm mồi ở xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc như ngà lúc này đã đỏ lựng vì tức giận, thậm chí giọng nói run lên không kềm chế được nữa: "Khiến ta nổi giận, chẳng tốt đẹp gì đối với ngươi đâu!"

Hoa Thái U nhìn theo đám chim chóc đang hoảng hốt bay tán loạn, thở dài than: "Đúng vậy, dân nữ chẳng qua cố tình già mồm, chọc tức người mà thôi."

Ngưng lại một lát, lại tiếp tục lên tiếng: "Tiếp sau đây phải làm như thế nào, xin hãy cho dân nữ chút thời gian để nghĩ đã."

"Ngươi cứ suy nghĩ thoải mái đi, dù sao ta cũng không sốt ruột."

An Dương tức tối quay người, cất bước bỏ đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom