Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Tiêu Mạc Dự lạnh lùng, thản nhiên nhìn cú tấn công có thể nói hoàn toàn không có chiêu thức nào này, chàng đứng yên, không tránh cũng chẳng né.
Vạt áo bào bay bay, máu thấm ướt áo trắng.
Hoa Thái U không ngờ bản thân không dùng bất kỳ nội lực nào mà khúc xương kia lại có uy lực còn hơn cả kiếm sắc, nàng sững người, trong giây lát đầu óc bỗng tỉnh táo trở lại.
Tiêu Mạc Dự giơ tay gạt máu rịn ra ở khóe môi, chàng lùi mạnh về phía sau một bước, rút vũ khí sắc nhọn khỏi ngực, vừa khẽ ho vừa cười hỏi: “Bây giờ chắc nàng thà để ta bị chết vì trùng độc còn hơn phải không?”.
Hoa Thái U ngây người nhìn theo khúc xương lúc này đã nhuộm đỏ máu, hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ còn thấy bóng hình Tiêu Mạc Dự xiêu vẹo bỏ đi…
Mặt trời nhích dần trên bầu trời, ráng hồng tràn ngập khắp nơi.
Hoa Thái U đưa mắt nhìn cảnh tượng thê lương xung quanh, trong không khí còn vương lại mùi cháy khét, nàng hoảng loạn, nắm chặt khúc xương gãy kia, định chạy thật nhanh, có điều tứ chi mềm nhũn, nàng đành khinh bỉ nhìn lại bản thân vừa đưa mắt nhìn về hướng Tiêu Mạc Dự biến mất. Nàng vừa bò vừa lăn, chốc chốc lại vấp, chốc chốc lại ngã, trông vô cùng nhếch nhác.
Vết máu trên đất ngoằn nghèo như giun trên đường, rồi biến mất tại một góc chết vắng vẻ không người qua lại.
Hoa Thái U thở phì phò đuổi tới đây, nàng cúi người chỉ vào Tiêu Mạc Dự đứng dựa vào tường hồi lâu mới cất được tiếng: “Chàng bị thương như vậy còn có thể chạy nhanh thế này sao?”.
Sắc mặt Tiêu Mạc Dự tái bợt, từ kẽ ngón tay đang ôm chặt lấy ngực vẫn không ngừng rỉ máu, nửa chiếc áo trắng đã thấm loang lổ: “Sao vậy, muốn báo thù đòi mạng cho số oan hồn đó đúng không?”.
Hơi thở Hoa Thái U đã phần nào ổn định trở lại, nàng đứng thẳng bước tới chỗ chàng: “Oan có đầu nợ có chủ, cho dù phải báo thù đòi mạng cũng phải tới kinh thành tìm ra tên đầu sỏ mới thôi”.
Tiêu Mạc Dự sững người, tiếp đó nhíu mày chế giễu: “Không biết lượng sức mình”.
“Chí ít, cũng phải tìm những kẻ đã ra tay.”
Hoa Thái U dừng lại trước mặt chàng, giơ cao vật đang nắm trong tay: “Cũng chính là những kẻ sử dụng thứ đồ này”.
Trong ánh nắng, khúc xương trắng kia một đầu được mài tròn thô rất vừa tay cầm, một đầu sắc nhọn như mũi dùi, vết máu nhuộm đỏ vừa rồi đã biến mất, lộ ra sắc trắng kim loại.
Đây là thứ binh khí hình dạng giống như khúc xương trắng, dưới ánh sáng mờ, rất dễ nhìn nhầm, cho nên thứ binh khí này có sức sát thương kinh người.
“Chàng có thể nói cho thiếp, đám người kia rốt cuộc là ai?”
Tiêu Mạc Dự nhìn Hoa Thái U cả người đầy bùn nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, khẽ cười nói: “Ta nói, nàng tin không?”.
“Muốn để thiếp tin chàng, thì đừng có cái gì cũng giấu thiếp như vậy.”
“Nếu nàng tin ta, cho dù ta chẳng nói gì, thì sẽ vẫn không nghi ngờ.”
Tiêu Mạc Dự dựa vào tường, cố đứng thẳng, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Trước tiên là Tiết Ngưng, sau đó là Vân Thư, và bây giờ, nàng không những không tin ta, mà còn không cho ta bất kỳ cơ hội nào để giải thích nữa, từ trước tới giờ nàng đều như vậy, từ trước tới giờ đều… Hoa Thái U à, trước đây nàng nói là do yêu ta, nên nguyện mù quáng. Có điều, thực sự có phải là yêu không?”.
Hoa Thái U há miệng, nhưng chẳng nói gì, chỉ cảm thấy lòng chua xót. Nàng yên lặng một lát, rồi giơ tay đỡ lấy tay chàng, điểm huyệt cầm máu: “Trước tiên hãy đi y quán đã, những chuyện khác, sau này nói sau”.
Thần thái Tiêu Mạc Dự nghiêm lại, chàng lật tay để lên tay nàng: “Tạm thời không cần đâu”.
Chàng vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng áo quần sột soạt, hơn mười kẻ áo đen bịt kín ngõ cụt. Tên nào tên nấy thân pháp kì dị, công lực thâm hậu, không những thế còn không chút che giấu vẻ sát khí toát ra từ người chúng.
Tiêu Mạc Dự thấy vậy, rướn lông mày, khẽ cười một tiếng, tự chế giễu: “Hỏng rồi, không ngờ diệt khẩu diệt tới đầu ta mất rồi, quả nhiên được chim quên ná, đúng là tự gây nghiệp chướng không thể sống sót”.
Hoa Thái U ngây người một lúc, đột nhiên nhảy dựng lên: “Vớ vẩn! Chàng có bản lĩnh điều động cả quân đội nước láng giềng tới chịu sự sai khiến của chàng sao?”.
Nói rồi nàng khua khua vũ khí có hình khúc xương lên: “Theo thiếp được biết, chỉ có một vài tướng lĩnh cao cấp của nước láng giềng mới có tư cách sử dụng thứ binh khí tượng trưng cho quyền binh này. Tiêu đại công tử, chàng có thể giải thích cho thiếp một chút, thứ này tại sao lại xuất hiện ở đống đổ nát tại Tiêu Kim lầu? Lẽ nào trong đêm quyết chiến, tướng lĩnh nước láng giềng chạy tới sân sau của Tiêu Kim lầu đóng đại bản doanh để uống rượu tìm cô nương sao?”.
Tiêu Mạc Dự cảm thấy hơi bất ngờ, nghiêng đầu quan sát nàng, một hồi lâu sau, mới thở dài than: “Tại sao tới nước này rồi, đầu của nàng lại thông minh tới vậy? Hoa Thái U ơi là Hoa Thái U, có phải lần nào vào lúc ta sắp chết, nàng mới phát hiện ra điểm mạnh của ta vậy? Đây thực sự không được coi là thói quen tốt đâu đấy”.
Hoa Thái U vừa nghe vậy, liền nổi cơn tam bành: “Cá mực nhỏ, chàng đúng là tên khốn! Thiếp là do nhất thời hoa mắt mới cho rằng thứ này là khúc xương trắng gãy nên mới tiện tay ném mà thôi, còn chàng rõ ràng biết là vũ khí giết người lại không tránh cũng chẳng né, định làm anh hùng chắc. Chàng cố ý chống đối thiếp sao? Định để thiếp phải hối hận không thể ngẩng đầu trước mặt chàng sao?”.
Hoa Thái U vừa lớn tiếng mắng vừa thản nhiên nghiêng người vòng tay ôm lấy eo Tiêu Mạc Dự, tóm chặt lấy đai lưng chàng: “Tới nước này rồi vẫn còn cứng đầu, ôm đồm mọi việc vào mình. Định để thiếp hiểu lầm chàng thậm chí hận chàng tới chết, chỉ mong sao chàng bị người ta xé thành tám mảnh vứt ở đầu đường xó chợ, tới lúc đó có thể sống cuộc đời quả phụ cả nửa đời còn lại vui vui vẻ vẻ không lo không lắng có đúng không? Chàng nói xem hành động này của chàng có đúng là trời đánh thánh vật không vậy”.
Nói tới câu cuối, nội lực trong người nàng tập trung vào hai tay, nàng đang định tranh thủ tung Tiêu Mạc Dự lên bức tường cao ở bên ngoài để thoát khỏi vòng vây. Nhưng không ngờ dường như chàng đã biết trước nàng sẽ hành động như vậy, đúng lúc then chốt lại ghìm người xuống: “Ta không đi nổi đâu, cũng không thoát được đâu”.
Hoa Thái U suýt chút nữa đã không kìm được mong muốn bóp chết chàng rồi ném đi, nàng sốt sắng nói khẽ: “Cách bên ngoài không xa là con ngựa thiếp cưỡi tới, chàng kiên trì một lát, sau đó nhanh chóng đi tìm quan binh tới, thiếp sẽ ở đây kìm chân bọn chúng, chỉ có làm như vậy mới có đường sống, nếu không sẽ cùng chết chung đấy!”.
Tiêu Mạc Dự nhìn nàng, nhưng không nói gì thêm, chỉ buồn bã lắc đầu.
Lúc này đám người áo đen bị ngó lơ từ đầu tới giờ không nhịn được thêm nữa, tay cầm đầu lạnh lùng lên tiếng: “Hai vị không cần phí công vô ích bàn mưu tính kế nữa, đã ở trong tay bọn ta rồi, từ trước tới giờ chưa từng có kẻ nào sống sót đâu. Hãy ngoan ngoãn chịu chết, không biết chừng còn có thể nhanh gọn không đau đớn”.
Hoa Thái U tức giận quát: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không nhìn thấy phu thê chúng ta đang bàn chuyện nghiêm túc sao? Cho dù treo cổ cũng phải để người ta thở một hơi cho thoải mái chứ, chờ phu thê chúng ta nói xong đã rồi mới nói chuyện chết không được sao?”.
Thấy đám người áo đen không lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ đứng đó thản nhiên nhìn, Hoa Thái U bất giác chột dạ.
Bởi điều này càng chứng tỏ rằng, chúng đã nắm chắc mười mươi sẽ xử được nàng và Tiêu Mạc Dự, nên mới không vội vàng hành động như vậy, hiện giờ bọn chúng giống như mèo bắt chuột, chỉ nhìn xem mồi săn trong tay giở hết mánh khóe nhưng chẳng qua cũng là công toi mà thôi, chờ tới lúc chơi đủ rồi sẽ chậm rãi tiến tới nuốt con mồi vào miệng.
Tiêu Mạc Dự nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U, đột nhiên chàng khẽ nói: “Thực ra với thân thủ của nàng, có thể liều đấu với chúng một phen đấy”.
“Đấu cái đầu chàng ấy!”
Hoa Thái U tức giận lườm chàng một cái, nàng chẳng thèm tiếp tục thảo luận vấn đề này, hất cằm chỉ về phía đám người kia: “Chàng có biết chúng là người của ai không? Lẽ nào lại là người của Hắc Vũ vệ hay là Vô Minh giáo?”.
“Chắc chắn không phải.”
“Rốt cuộc lần này thiếp đã tạo cái nghiệp chướng gì nữa, tại sao lần nào cũng phải đối đầu với bọn người áo đen vậy.”
“Không hiểu ta đã tạo cái nghiệp chướng gì, tại sao lại cứ đối đầu với nàng thế này?”
Hoa Thái U trợn mắt nhìn Tiêu Mạc Dự lúc này đang ngồi dựa vào tường với nét mặt phởn phơ chẳng hề quan tâm: “Chúng ta đang chờ chết, thái độ chàng có thể nghiêm túc một chút được không?”.
“Ai chẳng phải vừa sinh ra đồng nghĩa với việc đang chờ chết hay sao? Chỉ có điều chúng ta tương đối may mắn, có thể biết được thời khắc chính xác khi mình chết. Đã như vậy rồi, đương nhiên phải tạo cho mình tư thế dễ chịu một chút để chết thôi.”
Hoa Thái U nghĩ một lát, dường như cảm thấy có lý liền ngồi xuống bên cạnh chàng: “Nếu chúng ta chết rồi, Tuế Tuế và Nguyệt Nguyệt sẽ thế nào đây?”.
“Tạm thời thím Trương sẽ chăm sóc vài ngày, sau đó người của Tiêu gia sẽ đón chúng về. Những cái khác không dám nói, chứ khoản ăn uống áo mặc cả đời của chúng sẽ không phải lo lắng.”
“Chàng đã sắp xếp xong xuôi rồi? Lẽ nào trước khi chàng tới đã biết sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Cầm đèn chạy trước ô tô mà thôi. Ta chỉ cảm thấy, tình hình có lẽ sẽ phức tạp hơn.”
Tiêu Mạc Dự khẽ ho mấy tiếng, rồi cười nói tiếp: “Kết quả không nằm ngoài dự liệu, quả thực không đơn giản chút nào. Cho nên, ta mới luôn nhắc nhở nàng, bất luận làm việc gì đều phải có kế hoạch thì sẽ thành công, bằng không sẽ thất bại, bây giờ nàng đã hiểu chưa?”.
Hoa Thái U khẽ ôm lấy chàng, nàng định truyền chút hơi nóng sang cơ thể đã bắt đầu run do mất máu quá nhiều của chàng, nhưng miệng vẫn phán: “Giờ đã ngộ ra được đạo lý, vậy những việc làm sai trước đây hãy bỏ qua đi”.
“Vậy thì trước khi chết, lẽ nào nàng không muốn làm rõ một vài chuyện? Ví như, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng chúng ta, hay là rốt cuộc ta có phải là hung thủ giấu mặt sau màn của cuộc thảm sát kia?”
“Những việc này chờ sau khi chết rồi biến thành ma, đương nhiên sẽ rõ thôi, bởi vì ma có thể biết hết mọi thứ mà khi làm người ta không nắm rõ được. Nhưng có chuyện này, nhất định phải làm rõ trước khi xuống suối vàng, nếu không thì, cho dù thiếp có làm ma rồi, cũng sẽ là ma hồ đồ không vào được vòng luân hồi đâu.”
Hoa Thái U ngồi thẳng hơn một chút, nhìn khuôn mặt gày gò của Tiêu Mạc Dự nói: “Nếu một người cam tâm tình nguyện vì một người khác chịu cô độc cả nửa đời còn lại trên nhân gian, so với việc cùng nhau dắt tay xuống âm tào địa phủ, liệu có được coi là yêu không?”.
Tiêu Mạc Dự nhìn nàng, một lát sau, chàng cố gắng giơ tay, gập ngón trỏ lại, khẽ gõ vào sống mũi nàng.
Chàng còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén xé gió lao tới, đồng thời một bóng người áo bạc xuất hiện giữa đám người áo đen nhanh như cắt, chỉ trong nháy mắt đã đâm trúng ba tên.
Hoa Thái U giống như nhìn thấy Phật Như Lai hiển linh, nhảy tưng tưng trên mặt đất.
Tiêu Mạc Dự cũng gượng đứng dậy, tuy chàng cũng cười, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng.
Cao Lương Địa tuy rất giỏi đột kích, nhưng đám người áo đen lúc này đã dàn trận phản kích, phần lớn bọn chúng vây kín lấy hắn, những tên còn lại xuất sát chiêu với Tiêu Mạc Dự và Hoa Thái U.
Hoa Thái U sau khi dùng binh khí xương trắng có hình thù kỳ quặc kia cố gắng chống chọi vài chiêu thì đã tỏ ra chống đỡ không lại, đúng lúc nàng đang lóng ngóng không biết phải làm sao, chợt nghe thấy Tiêu Mạc Dự – người được nàng che chở bảo vệ phía sau gọi giật giọng: “Tiểu Cao!”.
Giọng nói của chàng tuy lộ rõ vẻ yếu ớt do trung khí bất túc nhưng vẫn rất rõ ràng, quyết đoán.
Nàng run rẩy bần thần, tình cảnh quen thuộc lại thoáng hiện trong đầu.
Nàng bất chấp tất thảy quay người, tựa hồ như không nhìn thấy bất kỳ chiêu thức chí mạng nào của kẻ đich mạnh mẽ, chỉ lo nắm chặt bàn tay lúc này đã không còn chút hơi ấm nào của Tiêu Mạc Dự. Nàng vừa mở miệng nhưng chưa kịp nói, đã bị hai câu vừa nhanh vừa nhẹ của chàng làm gián đoạn.
Tiếp đó nàng bị người ta ôm chặt eo từ phía sau, cả người nhẹ bỗng, từ từ bay lên cao, cùng lúc này, Tiêu Mạc Dự không biết lấy sức lực từ đâu, mạnh mẽ vỗ vào huyệt mạch môn của nàng, ép nàng buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt không chịu bỏ tay chàng ra.
Hoa Thái U muốn giãy dụa, nhưng bị Cao Lương Địa trực tiếp phong tỏa huyệt đạo, khiến nàng không thể cựa quậy được.
Trong lúc tuyệt vọng, nàng chỉ có thể liều mạng mở to mắt, nhìn khuôn mặt hơi ngửa lên của Tiêu Mạc Dự, khuôn mặt chàng vẫn ánh lên nụ cười trong ráng chiều bao phủ.
Còn nữa, đám áo đen nhanh chóng dìm chàng xuống, ánh đao lạnh lẽo lóe lên, mang theo ánh đỏ thẫm của máu…
Vạt áo bào bay bay, máu thấm ướt áo trắng.
Hoa Thái U không ngờ bản thân không dùng bất kỳ nội lực nào mà khúc xương kia lại có uy lực còn hơn cả kiếm sắc, nàng sững người, trong giây lát đầu óc bỗng tỉnh táo trở lại.
Tiêu Mạc Dự giơ tay gạt máu rịn ra ở khóe môi, chàng lùi mạnh về phía sau một bước, rút vũ khí sắc nhọn khỏi ngực, vừa khẽ ho vừa cười hỏi: “Bây giờ chắc nàng thà để ta bị chết vì trùng độc còn hơn phải không?”.
Hoa Thái U ngây người nhìn theo khúc xương lúc này đã nhuộm đỏ máu, hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ còn thấy bóng hình Tiêu Mạc Dự xiêu vẹo bỏ đi…
Mặt trời nhích dần trên bầu trời, ráng hồng tràn ngập khắp nơi.
Hoa Thái U đưa mắt nhìn cảnh tượng thê lương xung quanh, trong không khí còn vương lại mùi cháy khét, nàng hoảng loạn, nắm chặt khúc xương gãy kia, định chạy thật nhanh, có điều tứ chi mềm nhũn, nàng đành khinh bỉ nhìn lại bản thân vừa đưa mắt nhìn về hướng Tiêu Mạc Dự biến mất. Nàng vừa bò vừa lăn, chốc chốc lại vấp, chốc chốc lại ngã, trông vô cùng nhếch nhác.
Vết máu trên đất ngoằn nghèo như giun trên đường, rồi biến mất tại một góc chết vắng vẻ không người qua lại.
Hoa Thái U thở phì phò đuổi tới đây, nàng cúi người chỉ vào Tiêu Mạc Dự đứng dựa vào tường hồi lâu mới cất được tiếng: “Chàng bị thương như vậy còn có thể chạy nhanh thế này sao?”.
Sắc mặt Tiêu Mạc Dự tái bợt, từ kẽ ngón tay đang ôm chặt lấy ngực vẫn không ngừng rỉ máu, nửa chiếc áo trắng đã thấm loang lổ: “Sao vậy, muốn báo thù đòi mạng cho số oan hồn đó đúng không?”.
Hơi thở Hoa Thái U đã phần nào ổn định trở lại, nàng đứng thẳng bước tới chỗ chàng: “Oan có đầu nợ có chủ, cho dù phải báo thù đòi mạng cũng phải tới kinh thành tìm ra tên đầu sỏ mới thôi”.
Tiêu Mạc Dự sững người, tiếp đó nhíu mày chế giễu: “Không biết lượng sức mình”.
“Chí ít, cũng phải tìm những kẻ đã ra tay.”
Hoa Thái U dừng lại trước mặt chàng, giơ cao vật đang nắm trong tay: “Cũng chính là những kẻ sử dụng thứ đồ này”.
Trong ánh nắng, khúc xương trắng kia một đầu được mài tròn thô rất vừa tay cầm, một đầu sắc nhọn như mũi dùi, vết máu nhuộm đỏ vừa rồi đã biến mất, lộ ra sắc trắng kim loại.
Đây là thứ binh khí hình dạng giống như khúc xương trắng, dưới ánh sáng mờ, rất dễ nhìn nhầm, cho nên thứ binh khí này có sức sát thương kinh người.
“Chàng có thể nói cho thiếp, đám người kia rốt cuộc là ai?”
Tiêu Mạc Dự nhìn Hoa Thái U cả người đầy bùn nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, khẽ cười nói: “Ta nói, nàng tin không?”.
“Muốn để thiếp tin chàng, thì đừng có cái gì cũng giấu thiếp như vậy.”
“Nếu nàng tin ta, cho dù ta chẳng nói gì, thì sẽ vẫn không nghi ngờ.”
Tiêu Mạc Dự dựa vào tường, cố đứng thẳng, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Trước tiên là Tiết Ngưng, sau đó là Vân Thư, và bây giờ, nàng không những không tin ta, mà còn không cho ta bất kỳ cơ hội nào để giải thích nữa, từ trước tới giờ nàng đều như vậy, từ trước tới giờ đều… Hoa Thái U à, trước đây nàng nói là do yêu ta, nên nguyện mù quáng. Có điều, thực sự có phải là yêu không?”.
Hoa Thái U há miệng, nhưng chẳng nói gì, chỉ cảm thấy lòng chua xót. Nàng yên lặng một lát, rồi giơ tay đỡ lấy tay chàng, điểm huyệt cầm máu: “Trước tiên hãy đi y quán đã, những chuyện khác, sau này nói sau”.
Thần thái Tiêu Mạc Dự nghiêm lại, chàng lật tay để lên tay nàng: “Tạm thời không cần đâu”.
Chàng vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng áo quần sột soạt, hơn mười kẻ áo đen bịt kín ngõ cụt. Tên nào tên nấy thân pháp kì dị, công lực thâm hậu, không những thế còn không chút che giấu vẻ sát khí toát ra từ người chúng.
Tiêu Mạc Dự thấy vậy, rướn lông mày, khẽ cười một tiếng, tự chế giễu: “Hỏng rồi, không ngờ diệt khẩu diệt tới đầu ta mất rồi, quả nhiên được chim quên ná, đúng là tự gây nghiệp chướng không thể sống sót”.
Hoa Thái U ngây người một lúc, đột nhiên nhảy dựng lên: “Vớ vẩn! Chàng có bản lĩnh điều động cả quân đội nước láng giềng tới chịu sự sai khiến của chàng sao?”.
Nói rồi nàng khua khua vũ khí có hình khúc xương lên: “Theo thiếp được biết, chỉ có một vài tướng lĩnh cao cấp của nước láng giềng mới có tư cách sử dụng thứ binh khí tượng trưng cho quyền binh này. Tiêu đại công tử, chàng có thể giải thích cho thiếp một chút, thứ này tại sao lại xuất hiện ở đống đổ nát tại Tiêu Kim lầu? Lẽ nào trong đêm quyết chiến, tướng lĩnh nước láng giềng chạy tới sân sau của Tiêu Kim lầu đóng đại bản doanh để uống rượu tìm cô nương sao?”.
Tiêu Mạc Dự cảm thấy hơi bất ngờ, nghiêng đầu quan sát nàng, một hồi lâu sau, mới thở dài than: “Tại sao tới nước này rồi, đầu của nàng lại thông minh tới vậy? Hoa Thái U ơi là Hoa Thái U, có phải lần nào vào lúc ta sắp chết, nàng mới phát hiện ra điểm mạnh của ta vậy? Đây thực sự không được coi là thói quen tốt đâu đấy”.
Hoa Thái U vừa nghe vậy, liền nổi cơn tam bành: “Cá mực nhỏ, chàng đúng là tên khốn! Thiếp là do nhất thời hoa mắt mới cho rằng thứ này là khúc xương trắng gãy nên mới tiện tay ném mà thôi, còn chàng rõ ràng biết là vũ khí giết người lại không tránh cũng chẳng né, định làm anh hùng chắc. Chàng cố ý chống đối thiếp sao? Định để thiếp phải hối hận không thể ngẩng đầu trước mặt chàng sao?”.
Hoa Thái U vừa lớn tiếng mắng vừa thản nhiên nghiêng người vòng tay ôm lấy eo Tiêu Mạc Dự, tóm chặt lấy đai lưng chàng: “Tới nước này rồi vẫn còn cứng đầu, ôm đồm mọi việc vào mình. Định để thiếp hiểu lầm chàng thậm chí hận chàng tới chết, chỉ mong sao chàng bị người ta xé thành tám mảnh vứt ở đầu đường xó chợ, tới lúc đó có thể sống cuộc đời quả phụ cả nửa đời còn lại vui vui vẻ vẻ không lo không lắng có đúng không? Chàng nói xem hành động này của chàng có đúng là trời đánh thánh vật không vậy”.
Nói tới câu cuối, nội lực trong người nàng tập trung vào hai tay, nàng đang định tranh thủ tung Tiêu Mạc Dự lên bức tường cao ở bên ngoài để thoát khỏi vòng vây. Nhưng không ngờ dường như chàng đã biết trước nàng sẽ hành động như vậy, đúng lúc then chốt lại ghìm người xuống: “Ta không đi nổi đâu, cũng không thoát được đâu”.
Hoa Thái U suýt chút nữa đã không kìm được mong muốn bóp chết chàng rồi ném đi, nàng sốt sắng nói khẽ: “Cách bên ngoài không xa là con ngựa thiếp cưỡi tới, chàng kiên trì một lát, sau đó nhanh chóng đi tìm quan binh tới, thiếp sẽ ở đây kìm chân bọn chúng, chỉ có làm như vậy mới có đường sống, nếu không sẽ cùng chết chung đấy!”.
Tiêu Mạc Dự nhìn nàng, nhưng không nói gì thêm, chỉ buồn bã lắc đầu.
Lúc này đám người áo đen bị ngó lơ từ đầu tới giờ không nhịn được thêm nữa, tay cầm đầu lạnh lùng lên tiếng: “Hai vị không cần phí công vô ích bàn mưu tính kế nữa, đã ở trong tay bọn ta rồi, từ trước tới giờ chưa từng có kẻ nào sống sót đâu. Hãy ngoan ngoãn chịu chết, không biết chừng còn có thể nhanh gọn không đau đớn”.
Hoa Thái U tức giận quát: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không nhìn thấy phu thê chúng ta đang bàn chuyện nghiêm túc sao? Cho dù treo cổ cũng phải để người ta thở một hơi cho thoải mái chứ, chờ phu thê chúng ta nói xong đã rồi mới nói chuyện chết không được sao?”.
Thấy đám người áo đen không lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ đứng đó thản nhiên nhìn, Hoa Thái U bất giác chột dạ.
Bởi điều này càng chứng tỏ rằng, chúng đã nắm chắc mười mươi sẽ xử được nàng và Tiêu Mạc Dự, nên mới không vội vàng hành động như vậy, hiện giờ bọn chúng giống như mèo bắt chuột, chỉ nhìn xem mồi săn trong tay giở hết mánh khóe nhưng chẳng qua cũng là công toi mà thôi, chờ tới lúc chơi đủ rồi sẽ chậm rãi tiến tới nuốt con mồi vào miệng.
Tiêu Mạc Dự nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U, đột nhiên chàng khẽ nói: “Thực ra với thân thủ của nàng, có thể liều đấu với chúng một phen đấy”.
“Đấu cái đầu chàng ấy!”
Hoa Thái U tức giận lườm chàng một cái, nàng chẳng thèm tiếp tục thảo luận vấn đề này, hất cằm chỉ về phía đám người kia: “Chàng có biết chúng là người của ai không? Lẽ nào lại là người của Hắc Vũ vệ hay là Vô Minh giáo?”.
“Chắc chắn không phải.”
“Rốt cuộc lần này thiếp đã tạo cái nghiệp chướng gì nữa, tại sao lần nào cũng phải đối đầu với bọn người áo đen vậy.”
“Không hiểu ta đã tạo cái nghiệp chướng gì, tại sao lại cứ đối đầu với nàng thế này?”
Hoa Thái U trợn mắt nhìn Tiêu Mạc Dự lúc này đang ngồi dựa vào tường với nét mặt phởn phơ chẳng hề quan tâm: “Chúng ta đang chờ chết, thái độ chàng có thể nghiêm túc một chút được không?”.
“Ai chẳng phải vừa sinh ra đồng nghĩa với việc đang chờ chết hay sao? Chỉ có điều chúng ta tương đối may mắn, có thể biết được thời khắc chính xác khi mình chết. Đã như vậy rồi, đương nhiên phải tạo cho mình tư thế dễ chịu một chút để chết thôi.”
Hoa Thái U nghĩ một lát, dường như cảm thấy có lý liền ngồi xuống bên cạnh chàng: “Nếu chúng ta chết rồi, Tuế Tuế và Nguyệt Nguyệt sẽ thế nào đây?”.
“Tạm thời thím Trương sẽ chăm sóc vài ngày, sau đó người của Tiêu gia sẽ đón chúng về. Những cái khác không dám nói, chứ khoản ăn uống áo mặc cả đời của chúng sẽ không phải lo lắng.”
“Chàng đã sắp xếp xong xuôi rồi? Lẽ nào trước khi chàng tới đã biết sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Cầm đèn chạy trước ô tô mà thôi. Ta chỉ cảm thấy, tình hình có lẽ sẽ phức tạp hơn.”
Tiêu Mạc Dự khẽ ho mấy tiếng, rồi cười nói tiếp: “Kết quả không nằm ngoài dự liệu, quả thực không đơn giản chút nào. Cho nên, ta mới luôn nhắc nhở nàng, bất luận làm việc gì đều phải có kế hoạch thì sẽ thành công, bằng không sẽ thất bại, bây giờ nàng đã hiểu chưa?”.
Hoa Thái U khẽ ôm lấy chàng, nàng định truyền chút hơi nóng sang cơ thể đã bắt đầu run do mất máu quá nhiều của chàng, nhưng miệng vẫn phán: “Giờ đã ngộ ra được đạo lý, vậy những việc làm sai trước đây hãy bỏ qua đi”.
“Vậy thì trước khi chết, lẽ nào nàng không muốn làm rõ một vài chuyện? Ví như, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng chúng ta, hay là rốt cuộc ta có phải là hung thủ giấu mặt sau màn của cuộc thảm sát kia?”
“Những việc này chờ sau khi chết rồi biến thành ma, đương nhiên sẽ rõ thôi, bởi vì ma có thể biết hết mọi thứ mà khi làm người ta không nắm rõ được. Nhưng có chuyện này, nhất định phải làm rõ trước khi xuống suối vàng, nếu không thì, cho dù thiếp có làm ma rồi, cũng sẽ là ma hồ đồ không vào được vòng luân hồi đâu.”
Hoa Thái U ngồi thẳng hơn một chút, nhìn khuôn mặt gày gò của Tiêu Mạc Dự nói: “Nếu một người cam tâm tình nguyện vì một người khác chịu cô độc cả nửa đời còn lại trên nhân gian, so với việc cùng nhau dắt tay xuống âm tào địa phủ, liệu có được coi là yêu không?”.
Tiêu Mạc Dự nhìn nàng, một lát sau, chàng cố gắng giơ tay, gập ngón trỏ lại, khẽ gõ vào sống mũi nàng.
Chàng còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén xé gió lao tới, đồng thời một bóng người áo bạc xuất hiện giữa đám người áo đen nhanh như cắt, chỉ trong nháy mắt đã đâm trúng ba tên.
Hoa Thái U giống như nhìn thấy Phật Như Lai hiển linh, nhảy tưng tưng trên mặt đất.
Tiêu Mạc Dự cũng gượng đứng dậy, tuy chàng cũng cười, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng.
Cao Lương Địa tuy rất giỏi đột kích, nhưng đám người áo đen lúc này đã dàn trận phản kích, phần lớn bọn chúng vây kín lấy hắn, những tên còn lại xuất sát chiêu với Tiêu Mạc Dự và Hoa Thái U.
Hoa Thái U sau khi dùng binh khí xương trắng có hình thù kỳ quặc kia cố gắng chống chọi vài chiêu thì đã tỏ ra chống đỡ không lại, đúng lúc nàng đang lóng ngóng không biết phải làm sao, chợt nghe thấy Tiêu Mạc Dự – người được nàng che chở bảo vệ phía sau gọi giật giọng: “Tiểu Cao!”.
Giọng nói của chàng tuy lộ rõ vẻ yếu ớt do trung khí bất túc nhưng vẫn rất rõ ràng, quyết đoán.
Nàng run rẩy bần thần, tình cảnh quen thuộc lại thoáng hiện trong đầu.
Nàng bất chấp tất thảy quay người, tựa hồ như không nhìn thấy bất kỳ chiêu thức chí mạng nào của kẻ đich mạnh mẽ, chỉ lo nắm chặt bàn tay lúc này đã không còn chút hơi ấm nào của Tiêu Mạc Dự. Nàng vừa mở miệng nhưng chưa kịp nói, đã bị hai câu vừa nhanh vừa nhẹ của chàng làm gián đoạn.
Tiếp đó nàng bị người ta ôm chặt eo từ phía sau, cả người nhẹ bỗng, từ từ bay lên cao, cùng lúc này, Tiêu Mạc Dự không biết lấy sức lực từ đâu, mạnh mẽ vỗ vào huyệt mạch môn của nàng, ép nàng buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt không chịu bỏ tay chàng ra.
Hoa Thái U muốn giãy dụa, nhưng bị Cao Lương Địa trực tiếp phong tỏa huyệt đạo, khiến nàng không thể cựa quậy được.
Trong lúc tuyệt vọng, nàng chỉ có thể liều mạng mở to mắt, nhìn khuôn mặt hơi ngửa lên của Tiêu Mạc Dự, khuôn mặt chàng vẫn ánh lên nụ cười trong ráng chiều bao phủ.
Còn nữa, đám áo đen nhanh chóng dìm chàng xuống, ánh đao lạnh lẽo lóe lên, mang theo ánh đỏ thẫm của máu…
Bình luận facebook