Trong đêm, ta mơ một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ. Trong giấc mơ cho ta gặp được tình yêu đích thực nhưng cũng khiến trái tim ta cảm nhận được nỗi đau đớn. Đau đến nỗi không thể hít thở, khi tỉnh lại chỉ biết vô lực khóc ròng...
***
Khí hậu Hongkong càng lúc càng nóng, cho dù về đêm cũng vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hôm nay Lạc Tranh không tới văn phòng mà tự nhốt mình trong nhà cả ngày chuẩn bị hồ sơ, xong xuôi hết thảy, nàng mới giật mình nhận ra trời đã tối từ bao giờ.
Căn hộ tại Hongkong này là do nàng cố gắng làm việc, sau vài năm dành dụm mua được. Căn hộ nằm trong một khu chung cư xa hoa của Hongkong, không những địa thế tuyệt đẹp mà còn vô cùng thuận tiện, dưới lầu còn có vườn hoa rất lớn, buổi tối nhìn xuống có thể thấy nhiều gia đình trong khu nhàn nhã tản bộ. Kể từ khi đưa mẹ đi an dưỡng, Lạc Tranh quyết định mua căn hộ này, đây là nơi mà nàng trở về nghỉ ngơi sau những giờ làm việc mệt mỏi.
Tầng thứ 32, Lạc Tranh thực sự thích độ cao này.
Mở điện thoại di động lên mới phát hiện đã có hơn mười tin nhắn thoại lưu lại. Đây là thói quen đặt điện thoại của nàng khi muốn tập trung nghiên cứu hồ sơ. Lạc Tranh biết rõ thói quen này không tốt, làm luật sư thì việc tối thiểu là phải bật điện thoại suốt 24 giờ mỗi ngày. Nhưng mà, nàng thật sự muốn yên tĩnh.
Chưa kịp xem tin, Lạc Tranh đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Húc Khiên? Sao anh lại tới đây." Lạc Tranh vừa mở cửa đã thấy Ôn Húc Khiên tay xách túi lớn túi nhỏ đứng đó, không khỏi kinh ngạc lên tiếng, "Đây là...anh muốn làm gì?"
"Nấu cơm đó!" Ôn Húc Khiên cười, đem tất cả túi lớn túi nhỏ xách thẳng vào bếp, bộ dạng vô cùng quen thuộc.
Lạc Tranh nhất thời không có phản ứng, sững người tại chỗ hồi lâu mới bước tới đóng cửa lại, sau đó đi vào bếp, nhìn xem hình dáng bận rộn của Húc Khiên.
"Húc Khiên, thật xin lỗi, em không muốn làm anh mất hứng. Nhưng mà, anh mua nhiều thực phẩm như vậy làm gì? Chả lẽ anh muốn nấu ăn tại đây?"
"Anh cũng không có cách nào. Bên em dụng cụ nhà bếp có vẻ đầy đủ hơn, tuy em không thường nấu ăn lắm." Húc Khiên cười, quay đầu nhìn nàng, ngay sau đó cầm lấy con cá tươi trong túi định đập...
"Khoan, khoan đã..." Lạc Tranh bị dọa hết hồn, liền vội vàng tiến lên gỡ con cá trong tay anh thả vào bồn nước, đầu óc có chút mơ hồ, "Húc Khiên, sao tự dưng anh lại chạy qua đây nấu cơm? Chúng ta ra ngoài ăn là được rồi, hơn nữa..." nàng nhìn thoáng qua túi đồ ăn chất đầy trên bàn...
"Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ có hai chúng ta, làm sao ăn hết đây?"
"Ai nói chỉ có hai chúng ta. Đúng rồi, di động của em liên tục tắt máy, anh đã lưu lại lời nhắn cho em rồi. Xem em ngạc nhiên như vậy, chắc chắn là chưa có đọc tin." Ôn Húc Khiên vừa cười vừa nói, tay vẫn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lạc Tranh bất giác thấy căng thẳng, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu. Một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện khiến nàng rất không thoải mái, giống như điềm báo trước một cơn giông bão...
"Húc Khiên, anh muốn nói còn có khách? Là ai thế?" Lạc Tranh không biết vì sao tay khẽ run lên, giọng nói cũng trở nên chần chừ.
Ôn Húc Khiên thành thạo đem nguyên liệu nấu ăn phân ra, cũng không quay đầu, lên tiếng, "Là Thương Nghiêu, cậu ấy mới tới Hongkong hôm nay, anh vừa kêu người đi đón về."
"Ầm!" Nghe tin này, tim Lạc Tranh dường như ngưng đập, cả người sững lại, hai mắt bất giác mở to, đôi môi anh đào cùng vì sững sờ mà cứng lại...
Một cảm giác mơ hồ nhanh chóng lan tỏa trong lòng...
***
Ôn Húc Khiên hồi lâu không thấy Lạc Tranh có động tĩnh gì, động tác chuẩn bị đồ ăn bất giác ngưng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, "Tranh Tranh, em sao vậy?"
Lạc Tranh ngơ ngác nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Ôn Húc Khiên, dè dặt hỏi, "Anh nói...Thương Nghiêu tiên sinh tới Hongkong. Anh ta...anh ta sẽ không tới nhà của em chứ?"
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
"Đúng vậy, anh đã kêu lái xe đi đón cậu ấy." Ôn Húc Khiên xoay người nhìn nàng, "Tranh Tranh, anh biết không trực tiếp hỏi xin sự đồng ý của em là không hay, nhưng mà lần này Thương Nghiêu thành tâm muốn cùng chúng ta hợp tác. Cậu ấy nói lần trước đã khiến em hiểu lầm, giờ hợp đồng bên kia đều đã chuẩn bị xong, có lẽ là do lời nói không diễn đạt hết ý tứ khiến em hiểu lầm cậu ấy không có thành ý. Hôm nay, cậu ấy hẹn gặp mặt để thỏa thuận hợp tác."
Đầu óc Lạc Tranh đã hoàn toàn rối loạn, khẽ vuốt khóe mắt đau nhức, "Cho dù là vậy anh cũng không thể mời anh ta tới chỗ này, đây là nhà em, nơi riêng tư của em. Muốn nói chuyện hợp tác phải bàn ở văn phòng mới đúng."
"Tranh Tranh, Thương Nghiêu là bạn anh. Trên điện thoại cậu ta rất khẩn khoản muốn ăn những món ăn gia đình. Em cũng biết anh nấu ăn không tệ, sao có thể bạc đãi bạn bè chứ." Ôn Húc Khiên cười nhìn nàng, "Đêm nay coi như bạn cũ gặp gỡ ôn chuyện, Tranh Tranh, anh biết em luôn có thành kiến với Thương Nghiêu, nhưng lần này người ta mang theo thành ý mà tới, điều này đã nói lên cậu ta vẫn coi anh là bạn."
Đầu Lạc Tranh càng đau hơn, lúc nãy điều hòa vẫn bật mà nàng còn cảm thấy nóng, còn bây giờ...toàn thân chỉ thấy một cảm giác lạnh lẽo bao phủ.
"Húc Khiên, anh không định để anh ta lại chỗ em đêm nay đấy chứ?"
"Sao có thể thế được?" Ôn Húc Khiên hôn khẽ lên trán nàng, nói, "Khách sạn đã đặt xong xuôi rồi, tối nay chỉ là tới nhà ăn bữa cơm mà thôi. Nếu để cậu ta ở lại nơi này, anh cũng phải chuyển qua đây, anh không muốn nhìn bạn gái xinh đẹp của mình cùng cậu ta cô nam quả nữ ở chung một chỗ."
Tâm tư Lạc Tranh lúc này mới dịu lại đôi chút. Nếu như chuyện này là thật, nàng tình nguyện tự mình ra khách sạn ở.
"Tranh Tranh, em...không vui phải không?" Ôn Húc Khiên nhạy cảm nhận ra vẻ mặt nàng không được tự nhiên cũng không tình nguyện.
Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn anh, "Không phải là không vui, chẳng qua chỉ cảm thấy Thương Nghiêu tiên sinh lần này muốn tới hợp tác, chúng ta phải hết sức tiếp đãi anh ta mới đúng. Bữa tối nay sao có thể tùy tiện như vậy được. Hay là chúng ta tới nhà hàng Italy lần trước, quang cảnh và đồ ăn nơi đó quả thực rất tuyệt."
"Tranh Tranh, lúc trước anh cũng nghĩ như vậy, nhưng Thương Nghiêu một mực muốn ăn đồ Hongkong chính hiệu khiến anh không nỡ cự tuyệt." Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng nói, "Thực ra yêu cầu của cậu ấy cũng không có quá đáng, nghĩ lại, nếu chúng ta tới một nhà hàng truyền thống sẽ vô cùng phiền toái. Thương Nghiêu dù sao cũng là người có danh vọng, nếu để mấy tạp chí thương mại chụp được sẽ có ảnh hưởng không tốt. Chẳng thà tối nay ở đây, mọi người cùng uống rượu, không phải lo lắng gì, chẳng phải tốt lắm sao?"
"Còn muốn uống rượu?" Lạc Tranh vừa nghe, tóc tai đều muốn dựng lên. Ngay sau đó nàng liền mở cái túi trên bàn, quả nhiên là rượu trắng.
"Có lẽ Thương Nghiêu vốn toàn uống vang đỏ cùng rượu mạnh nên lúc nói chuyện trong điện thoại rất tha thiết muốn nếm thử đặc sản rượu trắng của Hongkong. Cũng tốt, cho cậu ấy nếm thử thứ rượu đặc biệt của chúng ta." Ôn Húc Khiên nói xong, đem bình rượu đặt sang một bên.
Lạc Tranh cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ, nàng không nói gì, chỉ gắt gao siết chặt nắm tay… Người đàn ông kia, đến tột cùng là muốn cái gì? Chỉ đơn thuần làm khách thôi sao?
Mới nghĩ tới đó…
"Đinh..." Chuông cửa bỗng dưng vang lên.
Lạc Tranh bất giác kinh hoàng, hai mắt trừng lớn như thể gặp quỷ hiện hình…
***
"Nhất định là Thương Nghiêu đến, để anh ra mở cửa." Ôn Húc Khiên nói xong liền đem nguyên liệu trong tay bỏ xuống, đi ra khỏi bếp.
"Húc Khiên…" Lạc Tranh căng thẳng tột độ, vô thức giữ chặt cánh tay Ôn Húc Khiên, sắc mặt nhìn qua có chút kinh hoảng.
Ôn Húc Khiên hơi sững người lại…
"Tranh Tranh, em làm sao vậy?"
Chuông cửa lại một lần nữa vang lên, không khó nhận ra người bên ngoài có tính kiên nhẫn cùng nghị lực vô cùng.
Nhưng mà tiếng chuông này lọt vào tai Lạc Tranh chẳng khác nào tiếng búa đòi mạng, như thể người bên ngoài cửa kia chính là thần chết đáng sợ, khiến nàng cảm thấy kinh hoàng, một nỗi sợ hãi kỳ quái mà nàng không cách nào giải thích…
"Em..." Nàng định nói lại thôi, mấy giây sau, tiếng nói dịu dàng cất lên toát lên sự trấn tĩnh đè nén nỗi sợ hãi đã được tận lực che giấu, "Hay là…chúng ta ra ngoài ăn đi, chỗ của em lộn xộn như vậy, người ngoài nhìn thấy sẽ cười cho."
Ôn Húc Khiên nhìn chung quanh căn phòng… thảm trải sàn sạch sẽ, sofa được kê rất sáng tạo, ngay cả gối tựa trên sofa cũng được xếp đặt tinh xảo, các đồ trang trí trên bàn trà cũng vô cùng hài hoà…
Ôn Húc Khiên cười khẽ, đưa tay trấn an Lạc Tranh, "Tranh Tranh, yên tâm đi. Thương Nghiêu ở ngoài đời là người rất dễ gần, mặc dù trong công việc có phần hơi quá nghiêm túc."
Húc Khiên hiểu lầm ý tứ cùng vẻ mặt của nàng, còn tưởng rằng nàng chỉ đơn thuần không thích người lạ tiến vào nhà mình mà thôi.
Lạc Tranh nghe vậy, chỉ đành buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay anh, nhìn theo bóng anh đi về phía cửa chính.
Cửa, từ từ mở ra...
Một gương mặt quen thuộc in vào trong đáy mắt Lạc Tranh.
Gương mặt đẹp vô cùng cương nghị, từng đường nét mang theo đầy đủ mị lực hấp dẫn, còn có…khoé môi toát lên nét cuồng nịnh cùng đôi mắt sâu thẳm khiến nàng chỉ muốn trốn thật xa…
Không thể khinh thường người đàn ông này, giờ hắn đang đường hoàng đứng trước cửa nhà nàng.
Ôn Húc Khiên đầy nhiệt tình đón hắn vào, mà Lạc Tranh lại vô thức lui về sau một bước!
Nàng có thể cảm nhận hơi thở mạnh mẽ đến từ người đàn ông kia, tuy đứng cách xa trong phòng khách nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng… Loại khí thế cuồng dã không giống người thường mà mang theo sức hút vô cùng lớn, khiến nàng thật không biết phải làm sao để đối mặt.
Thương Nghiêu bước vào, còn mang theo một chai vang đỏ được sản xuất tại Pháp, sau khi cùng Ôn Húc Khiên trò chuyện vài câu, ánh mắt đã rất tự nhiên dừng lại trên người Lạc Tranh.
Lạc Tranh rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia giảo hoạt cùng hứng thú, giống như một tay thợ săn rốt cục lại bắt được con mồi vừa sổng mất…
"Không ngờ nhà của Luật sư Lạc lại ấm áp như vậy. Trước đây, tôi vẫn nghĩ nhà của những phụ nữ mạnh mẽ sẽ rất lạnh lẽo cứng ngắc." Tiếng nói quen thuộc lại hướng về nàng, thuần khiết như hương vị rượu vang.
Lạc Tranh âm thầm hít một hơi, trạng thái khẩn trương cùng tinh thần chuẩn bị nghênh chiến lại trở lại trong đầu óc nàng. Qua mấy ngày tiếp xúc tại Paris, nàng đã sớm nhận ra trong lời nói của người đàn ông này luôn ẩn chứa một điều gì đó, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ lập tức sa vào bẫy của hắn.
Ánh mắt nàng khẽ dừng lại trên người hắn, tuy hôm nay hắn không mặc âu phục lạnh lẽo thường thấy nhưng cũng vô cùng tề chỉnh. Quần tây ôm lấy đôi chân dài rắn chắc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhưng cũng không khó để nhận ra quần áo đều là đồ được may đo vô cùng tinh xảo, khiến dáng người cao lớn ưng nhã của hắn được phô bày hết thảy.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật đúng là rồng giữa đám người, nhưng đáng tiếc…lại là một con rồng tà ác.
Lạc Tranh bước nhẹ lên trước, đôi môi anh đào hơi hé mở, mỉm cười lịch sự, hướng về hắn đưa tay ra…
"Thương Nghiêu tiên sinh, chào mừng ngài đến Hongkong."
Bình luận facebook