Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Là HẮN! ĐỒNG THỜI TÔI SỢ HÃI KHI TRONG ĐẦU TÔI XUẤT HIỆN CÂU NÓI "TIẾP THEO LÀ BÀ CỦA EM ĐẤY" L
Là hắn! Đồng thời tôi sợ hãi khi trong đầu tôi xuất hiện câu nói "Tiếp theo là bà của em đấy" lúc đó. Hắn...hắn thật sự sẽ...
***
Tôi lặng lẽ đứng im thin thít đằng sau lưng bà.
"Cháu và chàng trai đó có mối quan hệ gì" Bỗng bà tôi lên tiếng
Tôi cúi gầm mặt xuống nhìn phía dưới, như đứa trẻ bị phát hiện nói dối. Bà tôi thấy đằng sau mình không có trả lời liền quay lại nhìn tôi. Bà đưa bàn tay gầy gò, nhăn nheo lên nâng má tôi.
"Bà biết cháu bà có lỗi khổ riêng nên không thể nói" Đến đây bà mỉm cười phúc hậu "Cháu là một đứa trẻ ngoan, sẽ có một ngày Hà Trang của bà được một cuộc sống hạnh phúc. Lúc đó mọi chuyện cũng chớ cần phải đào lên"
Bà thơm nhẹ lên trán tôi. Tôi bây giờ mới giám ngước lên nhìn về đối diện mình. Hai hàng nước mắt dâng trào, nhưng tôi không giám khóc, chỉ rụt rè đi đến phía ghế đá nơi mà bà tôi đang ngồi rồi từ từ ngả đầu vào bờ vai bà.
Đúng vậy! Bà tôi vẫn thương yêu cháu mình như bao ngày. Luôn dành sự tôn trọng, lắng nghe, thấu hiểu với cháu của mình. Và cuối cùng tôi mới tới nơi thành phố xa hoa này, cố gắng để có thể tạo được một hàng rào ngăn lại những lời ong tiếng ve, bảo vệ được cuộc sống bình yên cho người đã vất vả vì mục đích đó
"Cháu có hạnh phúc khi ở đây không?"
Bà nói bằng một giọng trầm sâu lắng tận đáy lòng.
"Có lẽ...chính cháu cũng không biết..." Cụp nhẹ mí mắt
Tôi lặng người nhìn đám mây trôi nổi nhuộm ánh vàng khoe trên bầu trời. Đến lúc nhìn lại cả mấy năm qua, tình cảm bố mẹ dành cho tôi nó...thật nó nắm. Nó như con bướm, người nhìn nó lúc nào cũng hồi sợ vì không biết lúc nào sẽ vụt mất trong cuộc đời. Mơ hồ lắm! Đến bản thân mình cũng chỉ yên lặng cố tạo một hình ảnh hoàn hảo trong mắt bố mẹ
"Đừng ngồng mình như thế hãy cứ thoải mái với bản thân mình"
Tôi nghĩ việc này cũng có thể, nhưng sẽ không dễ dàng với nơi mà kẻ mạnh nắm quyền. Từ từ gối đầu trên đùi bà, tôi cảm thấy mọi việc yên bình làm sao. Muốn buông bỏ mọi việc, bận tâm trên thế gian này mà mỉm cười...nhưng không thể
Tôi nhìn bầu trời đang dần chuyển động nhanh theo thời gian. Đầu tôi lại gợn lên hình ảnh sự việc lúc đó.
Tôi trợn nhìn con người mị tà, nguy hiểm trước mắt. Mặt đanh lại vì giận giữ
Hắn cười cợt:
"Đừng cố suy nghĩ quá lên thế, tôi chẳng có hàm ý gì trong lời nói đó cả. Nếu ai cũng giống em như vậy thì mối quan hệ giao tiếp thường ngày sụp đổ hết rồi"
Tôi bặm lợi cắn răng cố nuốt cục tức đó đi, đang nói vấn đề này thì hắn lại nhảy sang vấn đề nọ. Thực sự không thể hiểu nổi cái đầu hắn đang nghĩ gì nữa. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây. Tôi sắp điên mất thôi. Nhưng tôi không thể phủ nhận trình độ diễn như thật của hắn
"Tôi đùa anh sao!" gằn lên từng chữ
"Oh ~ Chắc thế"
Hắn trả lời cộc lốc, hai tay đan vào nhau vắt chéo ra sau, đầu hơi tựa vào tường trông bình thản làm sao.
***
Đêm đó tôi có một giấc ngủ êm hơn mọi khi. Mái tóc bà thơm một mùi dễ chịu, chưa lâu khi ngả lưng xuống tôi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tôi muốn thời gian dừng lại dây phút này vì sẽ chẳng bao lâu nữa, bà tôi lại phải về lại thôn quê...
Tôi thấy mái tóc mình được ai đó xoa xoa, khỏi nói đó chính là bà tôi. Dù không nhìn thấy mọi việc trong màn đêm đó nhưng tôi có thể cảm nhận được.
Thời gian thoáng trốc quay về thuở xưa, mỗi đêm bà thường hay xoa đầu tôi như vậy. Làn gió nhẹ nhàng từ đâu đó xua đi cái nóng bức mùa hè
Mặt trời nhẹ nhàng đi lên từng những bước chân trên thảm trời
Hắn chất đồ vào đằng sau cốp xe ô tô, rồi đi đến nói với bố tôi:
"Bố đừng có lo, con sẽ chăm sóc em ấy"
Bố tôi gật đầu, quay sang nhìn tôi đang nói chuyện với cô Hạnh. Ông cười nói với hắn:
"Đừng làm gì tổn thương với con bé, nó là một đứa nhạy cảm, rất khó để tha thứ cho ai đó"
Đôi môi hắn liền nở nụ cười trìu mếm, không ai biết đằng sau nó là ẩn ý ranh mãnh như thế nào ngoại trừ tôi
________
Làm truyện mà đầu cứ đau, đến mình làm còn không hiểu việc gì xảy ra nữa.
Hình như chữ "ngược" như không thì phải, vậy thì phải ngược nữ chính thôi. ~ Chuyện sẽ chẳng có HE đâu nên đừng chờ
***
Tôi lặng lẽ đứng im thin thít đằng sau lưng bà.
"Cháu và chàng trai đó có mối quan hệ gì" Bỗng bà tôi lên tiếng
Tôi cúi gầm mặt xuống nhìn phía dưới, như đứa trẻ bị phát hiện nói dối. Bà tôi thấy đằng sau mình không có trả lời liền quay lại nhìn tôi. Bà đưa bàn tay gầy gò, nhăn nheo lên nâng má tôi.
"Bà biết cháu bà có lỗi khổ riêng nên không thể nói" Đến đây bà mỉm cười phúc hậu "Cháu là một đứa trẻ ngoan, sẽ có một ngày Hà Trang của bà được một cuộc sống hạnh phúc. Lúc đó mọi chuyện cũng chớ cần phải đào lên"
Bà thơm nhẹ lên trán tôi. Tôi bây giờ mới giám ngước lên nhìn về đối diện mình. Hai hàng nước mắt dâng trào, nhưng tôi không giám khóc, chỉ rụt rè đi đến phía ghế đá nơi mà bà tôi đang ngồi rồi từ từ ngả đầu vào bờ vai bà.
Đúng vậy! Bà tôi vẫn thương yêu cháu mình như bao ngày. Luôn dành sự tôn trọng, lắng nghe, thấu hiểu với cháu của mình. Và cuối cùng tôi mới tới nơi thành phố xa hoa này, cố gắng để có thể tạo được một hàng rào ngăn lại những lời ong tiếng ve, bảo vệ được cuộc sống bình yên cho người đã vất vả vì mục đích đó
"Cháu có hạnh phúc khi ở đây không?"
Bà nói bằng một giọng trầm sâu lắng tận đáy lòng.
"Có lẽ...chính cháu cũng không biết..." Cụp nhẹ mí mắt
Tôi lặng người nhìn đám mây trôi nổi nhuộm ánh vàng khoe trên bầu trời. Đến lúc nhìn lại cả mấy năm qua, tình cảm bố mẹ dành cho tôi nó...thật nó nắm. Nó như con bướm, người nhìn nó lúc nào cũng hồi sợ vì không biết lúc nào sẽ vụt mất trong cuộc đời. Mơ hồ lắm! Đến bản thân mình cũng chỉ yên lặng cố tạo một hình ảnh hoàn hảo trong mắt bố mẹ
"Đừng ngồng mình như thế hãy cứ thoải mái với bản thân mình"
Tôi nghĩ việc này cũng có thể, nhưng sẽ không dễ dàng với nơi mà kẻ mạnh nắm quyền. Từ từ gối đầu trên đùi bà, tôi cảm thấy mọi việc yên bình làm sao. Muốn buông bỏ mọi việc, bận tâm trên thế gian này mà mỉm cười...nhưng không thể
Tôi nhìn bầu trời đang dần chuyển động nhanh theo thời gian. Đầu tôi lại gợn lên hình ảnh sự việc lúc đó.
Tôi trợn nhìn con người mị tà, nguy hiểm trước mắt. Mặt đanh lại vì giận giữ
Hắn cười cợt:
"Đừng cố suy nghĩ quá lên thế, tôi chẳng có hàm ý gì trong lời nói đó cả. Nếu ai cũng giống em như vậy thì mối quan hệ giao tiếp thường ngày sụp đổ hết rồi"
Tôi bặm lợi cắn răng cố nuốt cục tức đó đi, đang nói vấn đề này thì hắn lại nhảy sang vấn đề nọ. Thực sự không thể hiểu nổi cái đầu hắn đang nghĩ gì nữa. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây. Tôi sắp điên mất thôi. Nhưng tôi không thể phủ nhận trình độ diễn như thật của hắn
"Tôi đùa anh sao!" gằn lên từng chữ
"Oh ~ Chắc thế"
Hắn trả lời cộc lốc, hai tay đan vào nhau vắt chéo ra sau, đầu hơi tựa vào tường trông bình thản làm sao.
***
Đêm đó tôi có một giấc ngủ êm hơn mọi khi. Mái tóc bà thơm một mùi dễ chịu, chưa lâu khi ngả lưng xuống tôi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tôi muốn thời gian dừng lại dây phút này vì sẽ chẳng bao lâu nữa, bà tôi lại phải về lại thôn quê...
Tôi thấy mái tóc mình được ai đó xoa xoa, khỏi nói đó chính là bà tôi. Dù không nhìn thấy mọi việc trong màn đêm đó nhưng tôi có thể cảm nhận được.
Thời gian thoáng trốc quay về thuở xưa, mỗi đêm bà thường hay xoa đầu tôi như vậy. Làn gió nhẹ nhàng từ đâu đó xua đi cái nóng bức mùa hè
Mặt trời nhẹ nhàng đi lên từng những bước chân trên thảm trời
Hắn chất đồ vào đằng sau cốp xe ô tô, rồi đi đến nói với bố tôi:
"Bố đừng có lo, con sẽ chăm sóc em ấy"
Bố tôi gật đầu, quay sang nhìn tôi đang nói chuyện với cô Hạnh. Ông cười nói với hắn:
"Đừng làm gì tổn thương với con bé, nó là một đứa nhạy cảm, rất khó để tha thứ cho ai đó"
Đôi môi hắn liền nở nụ cười trìu mếm, không ai biết đằng sau nó là ẩn ý ranh mãnh như thế nào ngoại trừ tôi
________
Làm truyện mà đầu cứ đau, đến mình làm còn không hiểu việc gì xảy ra nữa.
Hình như chữ "ngược" như không thì phải, vậy thì phải ngược nữ chính thôi. ~ Chuyện sẽ chẳng có HE đâu nên đừng chờ
Bình luận facebook