Trần Mặc Cảnh khẽ quay người lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn thân thể kiều diễm trước mặt, cô như một bức tượng được điêu khắc đủ với tiêu chuẩn của mỗi đàn ông, nét ngây thơ. lạnh lùng thêm chút e ngại, đúng là thật khiến tính thú anh muốn xung đột. Cảm xúc anh khẽ kìm nén đến mức nét mặt chuyển biến đi mấy phần, khẩu miệng cũng bắt đầu mở dần ra cất lên vài lời lạnh nhạt. " Em có thể tự tìm trong tủ đồ "
Dương Hiểu Tình hơi ngại nhưng nghe nói thế nên cũng bước lại gần tủ đồ, tìm kiếm lấy bộ đồ nhỏ nhắn nhất có thể nhưng lại không có nên cô với tạm cái áo sơ mi mặc tạm, ít ra nó cũng khá rộng.
" Em mượn " Cô đưa chiếc áo ra cho anh nhìn rồi ái ngại lên tiếng.
Trần Mặc Cảnh không bỏ một lời ra lên tiếng, đưa tay tỏ vẻ chán nản vẫy vẫy mấy cái rồi quay mặt đi chỗ khác.
Cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại, cũng là lúc tâm trí người đàn ông như muốn nổ tung trước sự lựa chọn điên rồ của một cô gái qua đêm tại nhà mình. Anh không thể hiểu sao cô có thể chọn một chiếc áo sơ mi để tránh rét, để thu hút anh sao? Có lẽ không? Vì chiếc áo choàng kia của cô đã bị ngấm nước một khoảng lớn.
" Mẹ kiếp đúng là mê người " Anh tự lẩm bẩm một mình rồi tay nhanh chóng châm điếu thuốc để chấn an lại tinh thần của mình.
Dáng vẻ của thiếu nữ sau khi bước ra, quá sức tưởng tượng của nam nhân. Nàng như một tiên nữ dáng trần, chẳng hiểu vẻ đẹp được thừa hưởng từ ai? Nhìn qua cũng có nét giống mẹ nàng, hiền lành, ngây thơ đến mức người ta muốn lợi dụng nó để chiếm hữu nàng.
" Em không mặc nội y sao? " Anh buộc miệng hỏi, sau đó nhả khói ra không gian xung quanh khiến đôi mắt mình hơi cay cay.
Dương Hiểu Tịch nghệch mặt ra trước câu hỏi quá mức thẳng thắn, giọng nói cũng hết sức nhỏ " Em dùng lại đồ ban sáng mặc, còn rất sạch "
Trần Mặc Cảnh nghe qua gật đầu để giữ lại bầu không khí không mấy căng thẳng này, đôi mắt anh bắt đầu khẽ hướng ra phía cửa kính ngắm nhìn màn đêm tĩnh lặng. Nhưng nói thẳng ra là ngăn chặn con người cầm thú của mình, anh biết cô cố tình, cô muốn anh dành chút tình cảm dù là nhỏ nhất.. Hay là một hành động nhỏ nhẹ như xưa, đó là khoác cho cô một chiếc áo, hay ôm chọn cô trong chiếc chăn rồi lâm vào giấc mộng hạnh phúc đến mức chẳng muốn tỉnh lại.
Năm đó, Trần Mặc Cảnh còn nhớ rõ sau nhiều lần hay người ít nói chuyện, Dương Hiểu Tình đã bắt đầu nói chuyện với anh, rồi ở cái tuổi mười ba cô tỏ tình với anh. Một giọng run run, có lẽ đó sẽ là lần thứ hai anh nhìn thấy cô rơi nước mắt, và rồi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, chính vòng tay mình ôm cô trong lòng để dỗ dành thì khi đó anh nhận ra mình đã sợ cô rơi nước mắt như thế nào. Nhưng sau năm năm xa cách, anh lại cố vờ đi, coi như nó là vô hình mặc cho tim cứ thắt lại, rồi lại cố nở nụ cười đau khổ bỏ qua. Từ khi nào đó, anh nhận ra ngoài mình ra thì cô chưa ai có thể khiến cô rơi lệ. Đó cũng là sự hiện diện nhân cách của một người đàn ông tệ bạc.
" Em muốn uống chút nước " Dương Hiểu Tình khẽ lên tiếng phá vỡ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu Trần Mặc Cảnh, anh khi đó khẽ nhả khói, đôi mắt cũng hiện lên những tơ máu đó, không phải vì cay nữa mà vì hận danh phận mình không cho phép mình yêu cô.
Giọng nói anh trầm xuống, mang chút đau thương trong một câu nói bình thường. " Xuống dưới nhà đi, nhớ pha nước ấm " Khi nói xong anh mới nhận ra lại là một câu nói quan tâm mất rồi, gương mặt bắt đầu lạnh đi đến cực độ đưa mắt đi chỗ khác, lòng anh hiện tại rất nặng, nặng đến mức muốn lên. " Anh yêu em, Tình " Nhưng khi đó lại nhận ra một kẻ mạng mình giữ chưa chắc được đến ngày mai thì muốn sống bên người con gái đó bao lâu?
Dương Hiểu Tình rời đi, Trần Mặc Cảnh bắt đầu đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô đến khi cánh cửa đóng sập lại thì khói thuốc đã làm anh ho sặc sụa, họ đến cả ứa nước mắt. Vô dụng!
[... ]
Dương Hiểu Tình ngồi ở ghế sofa đợi người con gái ở chung với Trần Mặc Cảnh lấy nước cho mình, cô chỉ có thể nói chị ấy quá mức chậm chạp chạy lên chạy xuống đến gần 15 phút mới được cốc nước ấm.
" Gái xinh, uống đi " Mẫn Lạc tỏ vẻ trêu đùa đưa cốc nước âm ấm cho Dương Hiểu Tình.
Cô cũng ái ngại cầm nó. " Cảm ơn chị " Nói xong cô cũng uống vì công sức của chị ấy nhưng xong chị ấy lại cười lớn, nụ cười hết sức nguy hiểm.
" Uống xong thì cảm ơn chị một tiếng nữa đi, cái này sẽ khiến em có được thứ em muốn " Mẫn Lạc bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Khi đó người Dương Hiểu Tình cũng có thích ứng với loại nước này, thân nhiệt cô bắt đầu nóng lên giống như cảm giác lần đó, từ từ ngấm dần vào cơ thể cô khiến nó mềm nhũn thèm khát cái khoái cảm thỏa mãn mình đến mức khó tả. Mắt cô bắt đầu đỏ ửng lên vì sợ hãi xen lẫn hận thù người con gái trước mặt, cô biết khi này người thỏa mãn có thể động chạm đến cái sự thèm khát này chỉ có thể là Trần Mặc Cảnh.
" Giờ em có thể hận chị nhưng sau này hãy cảm ơn " Mẫn Lạc rời đi bóng lưng gầy của chị trở nên xa hơn, bóng lưng trải đầy đau thương sau khi trải những sự đời hết sức bất ngờ.
Bóng Mẫn Lạc xa dần, tiếng giày va chạm sàn nhà lại nhiều hơn rồi gần hơn sau đó dừng lại. Dương Hiểu Tình biết đó là ai, mùi hương man mát lạnh của bạc hà chỉ có thể là người mà cô đã dự đoán. Cô không muốn ân ái, dây dưa với anh, liệu anh có phải là người sai chị ta không? Nếu thế thì anh chỉ khiến cô hận thêm thôi.
Thân xác Dương Hiểu Tình co ro trên ghế sofa, cô cố dùng răng cắn chặt lấy phần cổ tay mình để kìm chế ham muốn nhất thời. Nhưng nó lại khiến cái thứ dục vọng đó thăng hoa hơn, ý đồ chiếm hữu mạnh hơn, mặc cho phần cổ tay đã hằn tím cô vẫn kín nén chút hết lên nó.
Trần Mặc Cảnh cứ cúi lại gần Dương Hiểu Tình lại co người lại, anh cứ dịch chuyệ̉n một tí đôi mắt cô lại hằn đỏ đến mức trái tim anh sợ sệt muốn rời xa, nhưng hiện tại thì anh không thể khi mùi máu tanh từ cô đã sộc lên mũi anh.
" Tình, em sao thế? " Anh khẽ hỏi cho dù gần như trong tâm trí anh đã liên tưởng đến loại thuốc kích thích đó, nhưng nó là thứ không thể xảy ra.
Ánh mắt Dương Hiểu Tình thâm sâu hơn là hận thù, nó hằn đỏ ́ những tơ máu cũng bắt đầu xuất hiện cho đến khi một giọt nước mắt đọng lại rơi xuống thì trái tim anh cũng như ngừng đập. Một tiếng nói khiến con tim anh mở vết thương ngàn năm rồi cận lực sát muối vào nó " CÚT ĐI "
Hết Phần 13
Bình luận facebook