Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Vì Phương Uyên
Sao lại ra tay với con gái nhà người ta nặng thế.
- Thanh tu mấy năm nên chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
- Nó là heo chứ hoa ngọc gì!
Anh tôi mặc vội áo vô rồi chép miệng nói, các đồng chí khác trong phòng được thể cười vỡ lên một phen. Tôi cắn răng chịu đựng, hai mắt nhắm tịt lại chỉ vô đầu, tôi chỉ muốn hỏi ổng coi có thấy mấy dấu tức giận level max hiện trên đầu tôi không. Dám nói tôi là heo, Hoàng Khánh Phong, anh giỏi lắm, tý tôi về tôi méc má cho.
- Ơ thế không mời bạn gái đi ăn à Phong?
Một anh có vẻ lớn hơn anh tôi nhảy từ trên giường xuống khoác lấy vai ảnh cười khúc khích. Nhịn, tôi nhịn. Khóe môi tôi nở ra một nụ cười không thể thân thiện hơn, tôi gằn từng chữ một như rót vào lòng người.
- Anh trai à, anh nên giải thích rồi chứ!
- Thì mày nói đi.
- Bạn của anh mà anh kêu em nói là sao, mới nhoi nhoi đến được cái cửa phòng đã túm cổ người ta lôi vào, tý nữa tao về tao méc má.
Tôi mặt sưng mày vực tức giận nói một hồi.
Một mặt đơ
Hai mặt đơ
Ba mặt đơ
Rồi năm gương mặt đơ đẩn nhìn nhau. Anh trai ban nãy thẫn thờ vỗ vào vai anh tôi, giọng nói không một chút cảm xúc hỏi
- Em gái hả?
- Ừ!
Anh tôi lạnh nhạt trả lời rồi nhún người chui ra khỏi vòng tay của anh trai kia. Tiếng lao xao bắt đầu vang lên, lần này, tôi nghe mà hả dạ ghê gớm
- Biết ngay mà, ế như ông Phong thì có ma đến đây tìm.
- Đẹp trai mà nhát gái hahaaa
- ...
Tiếng cười bật lên, tôi cố nuốt vào sâu bên trong, hai môi mím chặt lại không thể để phát ra tiếng. Anh cả chau mày lại khó chịu nhìn tôi
- Lên đây làm gì?
Đột nhiên tôi bừng tỉnh lại, đấy, quên mất, mải hóng hớt quá nên quên luôn chuyện chính. Tôi tần ngần bước đến bàn làm việc anh cả ngồi, hai tay đan lại đằng sau dùng dằng mãi mới cất được lời.
- Sao... sao anh cho em với An chung ca gác?
Cây viết trên tay anh tôi ngừng lại, chẳng biết ông nghĩ sao mà đem bút quay quay vài vòng đầy do dự trên vở rồi đặt xuống nhìn tôi không chớp mắt.
- Mày ngu thật rồi đó!
Ể? Hóa ra nãy giờ ổng do dự vậy chỉ để nói tôi ngu sao? Tôi biết là tôi ngu rồi nhưng cần nói toẹt ra thế không, lần sau có nói thì cũng nên nói là không được thông minh cho lắm, nghe nó chanh sả hẳn lên!
- Mày muốn An nhớ lại mà, tao tạo cơ hội cho tụi mày ở riêng đó, không biết trân trọng mà lại còn lên đây oán trách tao hả?
Ờ ha! Nghe vô lý nhưng cũng khá thuyết phục, tuy nhiên vấn đề là tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với cậu ta, hơn nữa dạo này dây thần kinh của tôi cũng bị chập chập sao ấy, kiểu nước mắt đã cạn, lo lắng hết hạn, chán nản lên ngôi, lười giải thích lẫn bất cần đời cứ thường trực.
- Đơ ra đó làm gì, đi về đi trực đi!
Tôi giật mình hoàn hồn, gật đầu ậm ừ vài ba câu rồi ngơ ngác đi ra ngoài.
" Rào... rào..."
Một trận lá xà cừ già nua trút xuống ào ào trong gió. Ban ngày ấy còn nắng nóng gay gắt nhưng đến đêm nhiệt độ lại hạ xuống lạnh tới buốt da, buốt thịt. Tôi đưa hai tay xoa xoa vào nhau rồi phà một hơi thở vào cho ấm, người run lên cầm cập, lẩn mẩn từng bước đi về phòng thay đồ.
...
Ánh đèn vàng nhạt trải dài trên con hầm trước mặt, sương đêm mờ mịt buông xuống hòa cùng ánh đèn khiến cho khung cảnh xung quanh càng thêm mơ hồ, huyền ảo. Tôi ngao ngán đặt cuốn truyện còn đang đọc dở lên bàn rồi ngả người nằm dài nhìn từ con chữ.
- Đưa tôi qua tình năm 17, cô cũng đọc truyện này hở?
Một giọng nói quen thuộc cất lên, quyển truyện cũng bay lơ lửng trước mắt tôi. Tôi trừng mắt nhìn cánh tay đang cầm lấy quyển sách của tôi, ánh mắt cậu ta như vẫn đang chờ câu trả lời. Truyện của tôi tôi không đọc thì đọc truyện của ai. Tôi đưa tay giật quyển truyện lại rồi gấp nó vào ngồi dậy. Hoàng An mặt mũi đỏ bừng chần chừ một lát cũng ngồi xuống. Không gian xung quanh đột nhiên yên ắng, thỉnh thoảng vang lên vài ba tiếng lá sột soạt rơi. Chết! Quên mất, chanh sả quá quên luôn tôi đang cướp lại An từ Uyên. Thôi, không có sao đâu Hoàng Khánh Linh, đẹp trai không bằng trai mặt mà, mặt dày lên không mất chồng giờ!
Nghĩ rồi tôi đặt quyển truyện ra giữa, nở nụ cười rất chi là thân thiện, như kiểu hoa hậu ao làng chính hiệu. Giọng vang lên có chút dẹo, dẹo quá tôi nổi hết da gà da chó luôn.
- Cậu cũng đọc à?
- Ừm.
An thản nhiên trả lời rồi lấy quyển truyện từ trong túi áo ra. Ối dồi ôi, con trai cũng đọc truyện ngôn tình cơ đấy. Không nhịn được cười tôi híp mắt lại rồi quay đi cười lên ha hả.
- Cô cười gì?
- Ha... hả?
Tôi bụm miệng lại cố gắng nghiêm túc, hai tay xua xua, gượng nói
- Không, tại trước giờ ông đâu đọc ngôn tình, hôm nay tự dưng đọc nên tôi hơi bất ngờ.
- Vậy hả, cái này, Uyên đọc kêu hay nên muốn tôi đọc.
Hở? Nụ cười tôi ngưng trệ lại, mặt mũi méo xệch nhìn cậu ta. Lại là Hạ Phương Uyên, lại vì Uyên, thảo nào cái đứa mê phép thuật winx như cậu ta lại chịu đọc truyện ngôn tình. Vì Uyên đến như vậy sao cậu ta ứ chết mịa nó đi cho vừa!
- Thanh tu mấy năm nên chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
- Nó là heo chứ hoa ngọc gì!
Anh tôi mặc vội áo vô rồi chép miệng nói, các đồng chí khác trong phòng được thể cười vỡ lên một phen. Tôi cắn răng chịu đựng, hai mắt nhắm tịt lại chỉ vô đầu, tôi chỉ muốn hỏi ổng coi có thấy mấy dấu tức giận level max hiện trên đầu tôi không. Dám nói tôi là heo, Hoàng Khánh Phong, anh giỏi lắm, tý tôi về tôi méc má cho.
- Ơ thế không mời bạn gái đi ăn à Phong?
Một anh có vẻ lớn hơn anh tôi nhảy từ trên giường xuống khoác lấy vai ảnh cười khúc khích. Nhịn, tôi nhịn. Khóe môi tôi nở ra một nụ cười không thể thân thiện hơn, tôi gằn từng chữ một như rót vào lòng người.
- Anh trai à, anh nên giải thích rồi chứ!
- Thì mày nói đi.
- Bạn của anh mà anh kêu em nói là sao, mới nhoi nhoi đến được cái cửa phòng đã túm cổ người ta lôi vào, tý nữa tao về tao méc má.
Tôi mặt sưng mày vực tức giận nói một hồi.
Một mặt đơ
Hai mặt đơ
Ba mặt đơ
Rồi năm gương mặt đơ đẩn nhìn nhau. Anh trai ban nãy thẫn thờ vỗ vào vai anh tôi, giọng nói không một chút cảm xúc hỏi
- Em gái hả?
- Ừ!
Anh tôi lạnh nhạt trả lời rồi nhún người chui ra khỏi vòng tay của anh trai kia. Tiếng lao xao bắt đầu vang lên, lần này, tôi nghe mà hả dạ ghê gớm
- Biết ngay mà, ế như ông Phong thì có ma đến đây tìm.
- Đẹp trai mà nhát gái hahaaa
- ...
Tiếng cười bật lên, tôi cố nuốt vào sâu bên trong, hai môi mím chặt lại không thể để phát ra tiếng. Anh cả chau mày lại khó chịu nhìn tôi
- Lên đây làm gì?
Đột nhiên tôi bừng tỉnh lại, đấy, quên mất, mải hóng hớt quá nên quên luôn chuyện chính. Tôi tần ngần bước đến bàn làm việc anh cả ngồi, hai tay đan lại đằng sau dùng dằng mãi mới cất được lời.
- Sao... sao anh cho em với An chung ca gác?
Cây viết trên tay anh tôi ngừng lại, chẳng biết ông nghĩ sao mà đem bút quay quay vài vòng đầy do dự trên vở rồi đặt xuống nhìn tôi không chớp mắt.
- Mày ngu thật rồi đó!
Ể? Hóa ra nãy giờ ổng do dự vậy chỉ để nói tôi ngu sao? Tôi biết là tôi ngu rồi nhưng cần nói toẹt ra thế không, lần sau có nói thì cũng nên nói là không được thông minh cho lắm, nghe nó chanh sả hẳn lên!
- Mày muốn An nhớ lại mà, tao tạo cơ hội cho tụi mày ở riêng đó, không biết trân trọng mà lại còn lên đây oán trách tao hả?
Ờ ha! Nghe vô lý nhưng cũng khá thuyết phục, tuy nhiên vấn đề là tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với cậu ta, hơn nữa dạo này dây thần kinh của tôi cũng bị chập chập sao ấy, kiểu nước mắt đã cạn, lo lắng hết hạn, chán nản lên ngôi, lười giải thích lẫn bất cần đời cứ thường trực.
- Đơ ra đó làm gì, đi về đi trực đi!
Tôi giật mình hoàn hồn, gật đầu ậm ừ vài ba câu rồi ngơ ngác đi ra ngoài.
" Rào... rào..."
Một trận lá xà cừ già nua trút xuống ào ào trong gió. Ban ngày ấy còn nắng nóng gay gắt nhưng đến đêm nhiệt độ lại hạ xuống lạnh tới buốt da, buốt thịt. Tôi đưa hai tay xoa xoa vào nhau rồi phà một hơi thở vào cho ấm, người run lên cầm cập, lẩn mẩn từng bước đi về phòng thay đồ.
...
Ánh đèn vàng nhạt trải dài trên con hầm trước mặt, sương đêm mờ mịt buông xuống hòa cùng ánh đèn khiến cho khung cảnh xung quanh càng thêm mơ hồ, huyền ảo. Tôi ngao ngán đặt cuốn truyện còn đang đọc dở lên bàn rồi ngả người nằm dài nhìn từ con chữ.
- Đưa tôi qua tình năm 17, cô cũng đọc truyện này hở?
Một giọng nói quen thuộc cất lên, quyển truyện cũng bay lơ lửng trước mắt tôi. Tôi trừng mắt nhìn cánh tay đang cầm lấy quyển sách của tôi, ánh mắt cậu ta như vẫn đang chờ câu trả lời. Truyện của tôi tôi không đọc thì đọc truyện của ai. Tôi đưa tay giật quyển truyện lại rồi gấp nó vào ngồi dậy. Hoàng An mặt mũi đỏ bừng chần chừ một lát cũng ngồi xuống. Không gian xung quanh đột nhiên yên ắng, thỉnh thoảng vang lên vài ba tiếng lá sột soạt rơi. Chết! Quên mất, chanh sả quá quên luôn tôi đang cướp lại An từ Uyên. Thôi, không có sao đâu Hoàng Khánh Linh, đẹp trai không bằng trai mặt mà, mặt dày lên không mất chồng giờ!
Nghĩ rồi tôi đặt quyển truyện ra giữa, nở nụ cười rất chi là thân thiện, như kiểu hoa hậu ao làng chính hiệu. Giọng vang lên có chút dẹo, dẹo quá tôi nổi hết da gà da chó luôn.
- Cậu cũng đọc à?
- Ừm.
An thản nhiên trả lời rồi lấy quyển truyện từ trong túi áo ra. Ối dồi ôi, con trai cũng đọc truyện ngôn tình cơ đấy. Không nhịn được cười tôi híp mắt lại rồi quay đi cười lên ha hả.
- Cô cười gì?
- Ha... hả?
Tôi bụm miệng lại cố gắng nghiêm túc, hai tay xua xua, gượng nói
- Không, tại trước giờ ông đâu đọc ngôn tình, hôm nay tự dưng đọc nên tôi hơi bất ngờ.
- Vậy hả, cái này, Uyên đọc kêu hay nên muốn tôi đọc.
Hở? Nụ cười tôi ngưng trệ lại, mặt mũi méo xệch nhìn cậu ta. Lại là Hạ Phương Uyên, lại vì Uyên, thảo nào cái đứa mê phép thuật winx như cậu ta lại chịu đọc truyện ngôn tình. Vì Uyên đến như vậy sao cậu ta ứ chết mịa nó đi cho vừa!
Bình luận facebook