Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Camera
Đỗ Hoàng An, không phải tôi...
Tôi ngóc ngóc đầu dậy, từng bước chân khập khiễng nhìn cậu ta. An không nói thêm gì cả, cậu ta chỉ chú ý tới Uyên rồi vội vã đặt cô ta lên lưng một mạch chạy xuống dưới!
Ở đây... chỉ còn mình tôi với vô vàn lời chỉ trích:
- Là cô ta đẩy cô bé vừa rồi sao?
- Trông đáng yêu vậy mà ác như thế?
- Đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà..
- ...
Tất cả những lời nói đó lọt đều vào tai tôi, chúng điên cuồng quay quanh trí não tôi như bức tôi phát điên ngay tại chỗ. Đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, vang lên tiếng nói tôi đã thấy rất thân quen!
- Tất cả dừng lại!
Nhi vừa thấy tôi liền buông tất cả tài liệu trên tay xuống rồi gấp gáp chạy tới. Bả ôm chặt tôi vào lòng rồi quay ra quát tháo đám học sinh xung quanh. Tuy nhiên, đâu dễ... giờ ra chơi thì đến Nhi cũng chẳng thể ngăn cản nổi làn sóng dư luận gắt gao như vậy!
- Thầy hiệu trưởng, bây giờ học sinh trường mình lại loạn thế này hả thầy?
- Đâu có, tất cả giải tán, đây không phải chỗ để chơi, về lớp ngay lập tức!
Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên dõng dạc, đám ồn ào xung quanh cũng đang dần giải tán đi!
Tôi run lên như phát điên đưa mắt nhìn bóng người trước mặt...
- Anh...
- Không sao đâu!
- Hức... oa... hu..huhu!
Tôi gào lên khóc nức nở rồi nhào vào lòng anh Phong. Ảnh đưa tay vỗ vỗ vào vai tôi như an ủi. Một lát sau, dường như nhận ra nơi mình đang đứng tôi liền ngưng khóc lại rồi buông tay anh ra! Cổ họng nấc lên từng tiếng ấm ức nghẹn ngào!
- Khụ... thầy à, việc này tôi sẽ điều tra sau, bây giờ tôi đưa em tôi vào viện đã, cám ơn thầy nhiều!
- Không... không sao đâu, đồng chí cứ đưa đi, xô xát nhỏ của học sinh ý mà, còn Thu Nhi em tạm về lớp đi đã!
Nói rồi Nhi nhìn tôi đầy lo lắng rồi do dự quay trở lại lớp. Thầy hiệu trưởng tiễn chúng tôi ra khỏi khu hiệu bộ. Anh tôi cười cười xin phép rồi dẫn tôi ra xe.
Tiếng xe khởi động cũng là tiếng lòng tôi đang dồn dập đầy hoảng loạn. Chính thần sắc lúc này của tôi cũng đan xen, khó đoán.
Lái xe đi một đoạn dài, tâm trạng của tôi cũng dần bình tĩnh lại. Chỉ còn những sự việc xảy ra lại dễ dàng in sâu vào trong tâm trí. Nghĩ đến, là sợ hãi...
- Ổn hơn chưa?
Anh tôi ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi, tôi vừa sụt sịt, vừa run lên rồi gật đầu.
- Không cần sợ, đó không phải lỗi của em. Anh vừa xem camera ghi lại rồi, Uyên cố tình lợi dụng góc khuất dựng cảnh em đẩy cô ta!
Nghe đến đây, con tim đang hoảng loạn của tôi cũng dần bình tĩnh lại. Anh cả đưa cho tôi chai nước rồi tiếp tục nói:
- Nhìn thoáng qua thì đúng là em đẩy cô ta, nhưng chiếu theo nhiều góc khác thì lực của em không đủ. Nói tóm lại, Hạ Phương Uyên muốn đổ tội cho em mà thôi!
- Sao...
- Đừng hỏi sao anh biết, người ngoài có thể không hiểu nhưng cô ta là loại người gì tuy không bằng em nhưng anh vẫn hiểu!
- Đ... đến bệnh viện đi!
- Em làm gì?
- Xem thế nào thôi!
Tôi hút hút cái mũi rồi dùng giấy ướt lau đi những vết tèm lem trên mặt. Dù biết Uyên muốn vu hại tôi nhưng chỉ cần nghĩ đến cái cảnh cô ta ngã lăn xuống, máu me, tanh tưởi loang ra xung quanh cũng khiến tâm trí tôi bị ám ảnh kịch liệt. Ít ra... cô ta không sao thì tôi cũng đỡ lo lắng, day dứt hơn, cô ta không sao thì sau này cũng dễ dàng ra tay trả đũa!
"Kít..t.."
Xe đi tầm hai mươi phút rồi dừng lại trước cổng bệnh viện. Lại là cái nơi quen thuộc khốn nạn này, lần nào tôi đến đây cũng chẳng được yên bình cả. Mới ban nãy còn suy nghĩ đến một tương lai gần mà bây giờ tất cả vỡ tan, mong manh thoáng qua như bong bóng xà phòng!
- Cho hỏi, có bệnh nhân nào tên Hạ Phương vừa chuyển vào không?
- Phòng cấp cứu A103 ạ!
Anh trai tôi vội vàng hỏi nhân viên của bệnh viện rồi mau chóng dẫn tôi sang khu A tới phòng 101! Tôi im lặng, không dám ý kiến gì lẽo đẽo từng bước đi sau anh.
Khu cấp cứu yên lặng đến ngột thở, chỉ có những bước chân dồn dập cùng tiếng xe để đồ cứu thương của y tá lách cách ra vào liên tục. Anh tôi biết ý nên cố tính tránh ra ngoài một lât. Khóe môi tôi hơi run lên nhìn Hoàng An đầy bất lực, lo lắng ngồi ở đó. Vừa thấy tôi đến, An đánh mắt sang nhìn một chút rồi hờ hững hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Tôi...
Tôi ấp úng không nói lên lời, toàn thân đã run lên lạnh toát khi nhớ lại những chuyện vừa bất ngờ xảy ra nhanh tới mức chóng vánh.
- Chân cô chảy máu kìa!
An quay đầu đi rồi khó khăn nói. Tôi nhìn xuống vết xước ở chân, chắc do ban nãy bị ngã nhưng vẫn chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại. Tay tôi đưa lên, rén rén chỉ vào phòng cấp cứu:
- Uyên... sao rồi...
- Chảy rất nhiều máu!
Nghe đến đây toàn bộ thế giới trước mắt tôi như sụp đổ. Hai chân đứng không vững liền ngã quỹ xuống mặt đất, đôi mắt cơ hồ toàn là nước mắt ngước lên sợ hãi hỏi An:
- Tôi... tôi sẽ không bị kết tội giết người chứ? Chết vì tử hình liệu có được tính bảo hiểm nhân thọ không...
Tôi ngóc ngóc đầu dậy, từng bước chân khập khiễng nhìn cậu ta. An không nói thêm gì cả, cậu ta chỉ chú ý tới Uyên rồi vội vã đặt cô ta lên lưng một mạch chạy xuống dưới!
Ở đây... chỉ còn mình tôi với vô vàn lời chỉ trích:
- Là cô ta đẩy cô bé vừa rồi sao?
- Trông đáng yêu vậy mà ác như thế?
- Đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà..
- ...
Tất cả những lời nói đó lọt đều vào tai tôi, chúng điên cuồng quay quanh trí não tôi như bức tôi phát điên ngay tại chỗ. Đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, vang lên tiếng nói tôi đã thấy rất thân quen!
- Tất cả dừng lại!
Nhi vừa thấy tôi liền buông tất cả tài liệu trên tay xuống rồi gấp gáp chạy tới. Bả ôm chặt tôi vào lòng rồi quay ra quát tháo đám học sinh xung quanh. Tuy nhiên, đâu dễ... giờ ra chơi thì đến Nhi cũng chẳng thể ngăn cản nổi làn sóng dư luận gắt gao như vậy!
- Thầy hiệu trưởng, bây giờ học sinh trường mình lại loạn thế này hả thầy?
- Đâu có, tất cả giải tán, đây không phải chỗ để chơi, về lớp ngay lập tức!
Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên dõng dạc, đám ồn ào xung quanh cũng đang dần giải tán đi!
Tôi run lên như phát điên đưa mắt nhìn bóng người trước mặt...
- Anh...
- Không sao đâu!
- Hức... oa... hu..huhu!
Tôi gào lên khóc nức nở rồi nhào vào lòng anh Phong. Ảnh đưa tay vỗ vỗ vào vai tôi như an ủi. Một lát sau, dường như nhận ra nơi mình đang đứng tôi liền ngưng khóc lại rồi buông tay anh ra! Cổ họng nấc lên từng tiếng ấm ức nghẹn ngào!
- Khụ... thầy à, việc này tôi sẽ điều tra sau, bây giờ tôi đưa em tôi vào viện đã, cám ơn thầy nhiều!
- Không... không sao đâu, đồng chí cứ đưa đi, xô xát nhỏ của học sinh ý mà, còn Thu Nhi em tạm về lớp đi đã!
Nói rồi Nhi nhìn tôi đầy lo lắng rồi do dự quay trở lại lớp. Thầy hiệu trưởng tiễn chúng tôi ra khỏi khu hiệu bộ. Anh tôi cười cười xin phép rồi dẫn tôi ra xe.
Tiếng xe khởi động cũng là tiếng lòng tôi đang dồn dập đầy hoảng loạn. Chính thần sắc lúc này của tôi cũng đan xen, khó đoán.
Lái xe đi một đoạn dài, tâm trạng của tôi cũng dần bình tĩnh lại. Chỉ còn những sự việc xảy ra lại dễ dàng in sâu vào trong tâm trí. Nghĩ đến, là sợ hãi...
- Ổn hơn chưa?
Anh tôi ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi, tôi vừa sụt sịt, vừa run lên rồi gật đầu.
- Không cần sợ, đó không phải lỗi của em. Anh vừa xem camera ghi lại rồi, Uyên cố tình lợi dụng góc khuất dựng cảnh em đẩy cô ta!
Nghe đến đây, con tim đang hoảng loạn của tôi cũng dần bình tĩnh lại. Anh cả đưa cho tôi chai nước rồi tiếp tục nói:
- Nhìn thoáng qua thì đúng là em đẩy cô ta, nhưng chiếu theo nhiều góc khác thì lực của em không đủ. Nói tóm lại, Hạ Phương Uyên muốn đổ tội cho em mà thôi!
- Sao...
- Đừng hỏi sao anh biết, người ngoài có thể không hiểu nhưng cô ta là loại người gì tuy không bằng em nhưng anh vẫn hiểu!
- Đ... đến bệnh viện đi!
- Em làm gì?
- Xem thế nào thôi!
Tôi hút hút cái mũi rồi dùng giấy ướt lau đi những vết tèm lem trên mặt. Dù biết Uyên muốn vu hại tôi nhưng chỉ cần nghĩ đến cái cảnh cô ta ngã lăn xuống, máu me, tanh tưởi loang ra xung quanh cũng khiến tâm trí tôi bị ám ảnh kịch liệt. Ít ra... cô ta không sao thì tôi cũng đỡ lo lắng, day dứt hơn, cô ta không sao thì sau này cũng dễ dàng ra tay trả đũa!
"Kít..t.."
Xe đi tầm hai mươi phút rồi dừng lại trước cổng bệnh viện. Lại là cái nơi quen thuộc khốn nạn này, lần nào tôi đến đây cũng chẳng được yên bình cả. Mới ban nãy còn suy nghĩ đến một tương lai gần mà bây giờ tất cả vỡ tan, mong manh thoáng qua như bong bóng xà phòng!
- Cho hỏi, có bệnh nhân nào tên Hạ Phương vừa chuyển vào không?
- Phòng cấp cứu A103 ạ!
Anh trai tôi vội vàng hỏi nhân viên của bệnh viện rồi mau chóng dẫn tôi sang khu A tới phòng 101! Tôi im lặng, không dám ý kiến gì lẽo đẽo từng bước đi sau anh.
Khu cấp cứu yên lặng đến ngột thở, chỉ có những bước chân dồn dập cùng tiếng xe để đồ cứu thương của y tá lách cách ra vào liên tục. Anh tôi biết ý nên cố tính tránh ra ngoài một lât. Khóe môi tôi hơi run lên nhìn Hoàng An đầy bất lực, lo lắng ngồi ở đó. Vừa thấy tôi đến, An đánh mắt sang nhìn một chút rồi hờ hững hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Tôi...
Tôi ấp úng không nói lên lời, toàn thân đã run lên lạnh toát khi nhớ lại những chuyện vừa bất ngờ xảy ra nhanh tới mức chóng vánh.
- Chân cô chảy máu kìa!
An quay đầu đi rồi khó khăn nói. Tôi nhìn xuống vết xước ở chân, chắc do ban nãy bị ngã nhưng vẫn chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại. Tay tôi đưa lên, rén rén chỉ vào phòng cấp cứu:
- Uyên... sao rồi...
- Chảy rất nhiều máu!
Nghe đến đây toàn bộ thế giới trước mắt tôi như sụp đổ. Hai chân đứng không vững liền ngã quỹ xuống mặt đất, đôi mắt cơ hồ toàn là nước mắt ngước lên sợ hãi hỏi An:
- Tôi... tôi sẽ không bị kết tội giết người chứ? Chết vì tử hình liệu có được tính bảo hiểm nhân thọ không...
Bình luận facebook