Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Do dự
Tiếng hô ngày một to hơn, quyết liệt hơn, Hạ Vũ vẫn quỳ ở đó với ánh mắt đầy mong chờ. Lúc này, tôi vô cùng bối rối, chưa biết phải trả lời ra làm sao thì đột nhiên có một cuộc gọi như cứu nguy tôi gọi tới. Tôi vội vã lấy lý do có việc bận mà khéo léo từ chối Hạ Vũ. Vũ đứng dậy, thất vọng chạy theo tôi nhưng tôi đã nhanh chân chạy xuống dưới tận nhà xe ở bệnh viện. Ngồi xuống ghế ở đó, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi bình tĩnh nghe máy. Lại là... một dòng số lạ!
- A lô ạ?
- Linh hả, anh Phong này!
Nghe đến đây tôi như vỡ òa ra, thật may mắn là anh trai tôi chứ không phải mớ phiền phức, bầy nhầy kia.
- Có chuyện gì không anh?
- Hmm... không có anh không được gọi cho mày hở?
- Đâu, không có thì càng tốt.
- Vậy thì có này!
Tôi á khẩu lườm nguýt cái màn hình, giá anh tôi mà ở đây là tôi phang nát đầu ổng rồi, cái thứ gì đâu hơn ba mươi tuổi đầu rồi vẫn còn nhây nhây, thảo nào fa là phải!
- Mai mày có về được không?
- Có gì gấp hả?
- À ừm... hơi khó nói chút, nhưng mày nghe kĩ này.
- Vâng.
- Liên quan đến thằng An, hôm qua lúc đang làm nhiệm vụ thì nó xảy ra sự cố, vào đến bệnh viện, được chẩn đoán chẩn thương sọ não vừa kết hợp với di chứng trước kia nên cần phải phẫu thuật. Nhưng mà cuộc phẫu thuật yêu cầu kĩ năng cao với lại tỉ lệ thành công rất thấp, bác sĩ Hoàng đã về hưu rồi nên hai bác muốn nhờ mày!
- Vậy hả?
- Ừm... mày có về được không?
Không trả lời anh thêm câu nào cũng không muốn trả lời thêm tôi liền tắt máy.
Hai tay tôi cứng đờ đặt lại điện thoại lên bàn, tâm trí đang nghĩ vẩn vơ cái gì chẳng rõ nữa.
Thôi thì đành ngước mắt lên nhìn những đợt mưa bay bay nhè nhẹ đặc trưng, tuyệt đẹp tại Đức đi. Đầu óc cũng mông lung, mơ hồ, trí não cũng trống rỗng như chẳng thể nghĩ thêm được gì.
Rốt cuộc là... cũng có một giọt mưa lạnh toát hắt vào trong hiên đi!
- A lô, bé đó hả, sắp xếp công việc giúp chị một chút, chị không được khỏe cho lắm!
- À oke chị, chị cứ nghỉ đi, dù sao dạo này bệnh viện cũng vắng!
Vừa gọi điện cho bé trợ lí của mình xong, toàn thân tôi bỗng nhẹ nhõm đến kì lạ.
Tôi làm như vậy là sao? Chẳng lẽ... lại là vì cậu ta hay sao?
Hơn năm năm trời rồi... nói là vì cậu ta thì thực là nực cười.
Nhưng nói không phải thì cũng có chỗ sai sai.
Mà thôi, gác qua một bên đi, dạo này vì nghiên cứu tôi cũng đã quá mệt rồi, nghỉ ngơi một chút chắc không sao!
Nghĩ đến đây thôi, tôi liền nhanh chóng vào trong nhà xe lấy xe rồi lái xe một mạch về nhà.
Dọc đường đi, tôi luôn đưa mắt nhìn những cơn mưa bụi trắng xóa xen lẫn từng cánh anh đào mỏng manh phất phơ trong gió. Nó mang lại cái cảm giác gì đó không phải là mĩ miều như lời du khách thường nói. Nó có chút cô đơn, lẻ loi, hoài niệm lại quá khứ!
Cứ như vậy tôi về tới nhà lúc nào không hay. Đám hoa thanh cúc bên hàng rào trước nhà sáng ngày còn tươi rói mà bây giờ đã héo rũ, ủ dột.
Đúng là... cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
Không chỉ đóa thanh cúc trở nên buồn bã mà khắp nhà tôi cũng bao trùm màu tối đen ảm đạm. Tôi lười bật điện, một thân phi thẳng lên tầng, vứt bỏ cái áo khoác bên ngoài rồi nhào vào chiếc giường thân yêu. Kéo chăn lên tận đỉnh đầu, len lỏi ôm con gấu vào lòng rồi bắt đầu theo hương say say bay vật vờ trong phòng tiến vào giấc ngủ.
- Linh này, về đi, tôi muốn gặp bà lần cuối?
- Ai vậy?
- Hì... người bà vẫn luôn thầm nhớ, bà nói xem... là ai?
- Chẳng có ai cả, tôi...
- Bà đừng dối lòng nữa, về đi... lần cuối thôi, tôi...
- Mèoo... meo...
Tiếng mèo đánh nhau gầm rít trên mái nhà khiến tôi hoảng hốt tỉnh dậy.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm một mảng áo sau lưng, cả người lạnh toát đi ra từ cơn ác mộng.
Lúc này, bầu trời đã tối đen như mực, tôi vội vàng trấn tĩnh lại tinh thần rồi nhìn lên đồng hồ trước mặt.
" 20:10"
Vậy lúc này ở Việt Nam là hơn một giờ sáng rồi nhỉ?
Hì... chẳng biết tôi đột nhiên nhớ tới làm gì nữa.
Suốt bảy năm nay từ nơi đó cũng chỉ có hai cuộc gọi đến cho tôi.
Một tin mừng.
Một tin xấu.
Nhưng cả hai tin đều gọi tôi trở về.
Cả hai tin đều như muốn bóp chết con tim tôi.
Cả hai tin đều lôi tôi về lại với quá khứ.
Đau thương.
U buồn.
Hoài niệm.
Tôi... cố chấp chẳng thể buông.
Cố chấp chẳng thể quên.
Cố chấp... muốn quay lại mãi mãi!
Nhưng lại chẳng muốn quay trở về.
Tôi nhớ ba, nhớ má, nhớ hai anh.
Tôi nhớ những ngày còn đi học tại ngôi trường ấy.
Nhớ Thu Nhi, nhớ bạn bè.
Còn cậu ta... nói không thì dối lòng nhưng nói nhớ thì tôi chẳng muốn chấp nhận.
Nhưng có lẽ thứ khiến tôi nhớ hơn cả chính là kỉ niệm.
Nhớ thôi thì chưa đủ mà phải gọi rằng nó đã in vô cùng sâu.
Sâu đậm tới mức mà mỗi đêm tôi nhắm mắt vào là biết bao kí ức đồng loạt ùa về.
Vậy nên... trở về nơi đó cũng đồng nghĩa với việc thêm một lần trái tim tôi đau đớn sống lại!
P/s: Tác giả sẽ bận mất 2 hôm nữa, các bạn thông cảm giùm nha ^^
- A lô ạ?
- Linh hả, anh Phong này!
Nghe đến đây tôi như vỡ òa ra, thật may mắn là anh trai tôi chứ không phải mớ phiền phức, bầy nhầy kia.
- Có chuyện gì không anh?
- Hmm... không có anh không được gọi cho mày hở?
- Đâu, không có thì càng tốt.
- Vậy thì có này!
Tôi á khẩu lườm nguýt cái màn hình, giá anh tôi mà ở đây là tôi phang nát đầu ổng rồi, cái thứ gì đâu hơn ba mươi tuổi đầu rồi vẫn còn nhây nhây, thảo nào fa là phải!
- Mai mày có về được không?
- Có gì gấp hả?
- À ừm... hơi khó nói chút, nhưng mày nghe kĩ này.
- Vâng.
- Liên quan đến thằng An, hôm qua lúc đang làm nhiệm vụ thì nó xảy ra sự cố, vào đến bệnh viện, được chẩn đoán chẩn thương sọ não vừa kết hợp với di chứng trước kia nên cần phải phẫu thuật. Nhưng mà cuộc phẫu thuật yêu cầu kĩ năng cao với lại tỉ lệ thành công rất thấp, bác sĩ Hoàng đã về hưu rồi nên hai bác muốn nhờ mày!
- Vậy hả?
- Ừm... mày có về được không?
Không trả lời anh thêm câu nào cũng không muốn trả lời thêm tôi liền tắt máy.
Hai tay tôi cứng đờ đặt lại điện thoại lên bàn, tâm trí đang nghĩ vẩn vơ cái gì chẳng rõ nữa.
Thôi thì đành ngước mắt lên nhìn những đợt mưa bay bay nhè nhẹ đặc trưng, tuyệt đẹp tại Đức đi. Đầu óc cũng mông lung, mơ hồ, trí não cũng trống rỗng như chẳng thể nghĩ thêm được gì.
Rốt cuộc là... cũng có một giọt mưa lạnh toát hắt vào trong hiên đi!
- A lô, bé đó hả, sắp xếp công việc giúp chị một chút, chị không được khỏe cho lắm!
- À oke chị, chị cứ nghỉ đi, dù sao dạo này bệnh viện cũng vắng!
Vừa gọi điện cho bé trợ lí của mình xong, toàn thân tôi bỗng nhẹ nhõm đến kì lạ.
Tôi làm như vậy là sao? Chẳng lẽ... lại là vì cậu ta hay sao?
Hơn năm năm trời rồi... nói là vì cậu ta thì thực là nực cười.
Nhưng nói không phải thì cũng có chỗ sai sai.
Mà thôi, gác qua một bên đi, dạo này vì nghiên cứu tôi cũng đã quá mệt rồi, nghỉ ngơi một chút chắc không sao!
Nghĩ đến đây thôi, tôi liền nhanh chóng vào trong nhà xe lấy xe rồi lái xe một mạch về nhà.
Dọc đường đi, tôi luôn đưa mắt nhìn những cơn mưa bụi trắng xóa xen lẫn từng cánh anh đào mỏng manh phất phơ trong gió. Nó mang lại cái cảm giác gì đó không phải là mĩ miều như lời du khách thường nói. Nó có chút cô đơn, lẻ loi, hoài niệm lại quá khứ!
Cứ như vậy tôi về tới nhà lúc nào không hay. Đám hoa thanh cúc bên hàng rào trước nhà sáng ngày còn tươi rói mà bây giờ đã héo rũ, ủ dột.
Đúng là... cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
Không chỉ đóa thanh cúc trở nên buồn bã mà khắp nhà tôi cũng bao trùm màu tối đen ảm đạm. Tôi lười bật điện, một thân phi thẳng lên tầng, vứt bỏ cái áo khoác bên ngoài rồi nhào vào chiếc giường thân yêu. Kéo chăn lên tận đỉnh đầu, len lỏi ôm con gấu vào lòng rồi bắt đầu theo hương say say bay vật vờ trong phòng tiến vào giấc ngủ.
- Linh này, về đi, tôi muốn gặp bà lần cuối?
- Ai vậy?
- Hì... người bà vẫn luôn thầm nhớ, bà nói xem... là ai?
- Chẳng có ai cả, tôi...
- Bà đừng dối lòng nữa, về đi... lần cuối thôi, tôi...
- Mèoo... meo...
Tiếng mèo đánh nhau gầm rít trên mái nhà khiến tôi hoảng hốt tỉnh dậy.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm một mảng áo sau lưng, cả người lạnh toát đi ra từ cơn ác mộng.
Lúc này, bầu trời đã tối đen như mực, tôi vội vàng trấn tĩnh lại tinh thần rồi nhìn lên đồng hồ trước mặt.
" 20:10"
Vậy lúc này ở Việt Nam là hơn một giờ sáng rồi nhỉ?
Hì... chẳng biết tôi đột nhiên nhớ tới làm gì nữa.
Suốt bảy năm nay từ nơi đó cũng chỉ có hai cuộc gọi đến cho tôi.
Một tin mừng.
Một tin xấu.
Nhưng cả hai tin đều gọi tôi trở về.
Cả hai tin đều như muốn bóp chết con tim tôi.
Cả hai tin đều lôi tôi về lại với quá khứ.
Đau thương.
U buồn.
Hoài niệm.
Tôi... cố chấp chẳng thể buông.
Cố chấp chẳng thể quên.
Cố chấp... muốn quay lại mãi mãi!
Nhưng lại chẳng muốn quay trở về.
Tôi nhớ ba, nhớ má, nhớ hai anh.
Tôi nhớ những ngày còn đi học tại ngôi trường ấy.
Nhớ Thu Nhi, nhớ bạn bè.
Còn cậu ta... nói không thì dối lòng nhưng nói nhớ thì tôi chẳng muốn chấp nhận.
Nhưng có lẽ thứ khiến tôi nhớ hơn cả chính là kỉ niệm.
Nhớ thôi thì chưa đủ mà phải gọi rằng nó đã in vô cùng sâu.
Sâu đậm tới mức mà mỗi đêm tôi nhắm mắt vào là biết bao kí ức đồng loạt ùa về.
Vậy nên... trở về nơi đó cũng đồng nghĩa với việc thêm một lần trái tim tôi đau đớn sống lại!
P/s: Tác giả sẽ bận mất 2 hôm nữa, các bạn thông cảm giùm nha ^^
Bình luận facebook