Tôi nói chuyện yêu đương với một thiếu gia Bắc Kinh.
Anh em hắn hỏi hắn: "Lần này nghiêm túc hả? Không phải định cưới về đấy chứ?"
Hắn đáp: "Thân phận không tương xứng."
Lúc ấy tôi vừa biết mình mang thai, có lòng mang bánh kem tới tiệc sinh nhật của hắn.
Còn từng mong rằng sau khi thổi nến, có thể mong chờ năm dài tháng rộng của chúng tôi.
Sau này, tôi tỏ ra càng ngoan ngoãn nghe lời.
Tại thời điểm hắn mê luyến tôi nhất, tôi nói lời chia tay.
Tôi nhìn hắn ngày càng gầy gò ốm yếu, đau khổ đến phát điên, hết lần này đến lần khác hỏi tôi vì sao.
Tôi đáp: "Chán rồi."
1.
Bọn họ đều nói, tôi là cô gái mà Lâm Kim Xuyên theo đuổi lâu nhất.
Tôi vẫn nhớ tháng Bảy năm ấy, trời nắng như đổ lửa.
Hắn từng cởi đầu gấu bông của tôi xuống, nhìn lông mi đẫm mô hôi của tôi, "Giang Oản, nếu anh phát hết tờ rơi giúp em, em hẹn hò với anh được không?"
Đương nhiên là tôi không chịu.
Hắn bèn ngang ngược giật lấy, xông vào giữa đám đông.
Sau đó, kể cả lúc nghỉ đông nghỉ hè tôi đi nhặt phế liệu phụ giúp gia đình, hắn cũng đòi đi theo.
Còn nhất quyết dùng chiếc xe thể thao màu đỏ chói mù mắt của hắn để chở giấy vụn và vỏ chai nhựa cho tôi.
Ông chủ vựa phế liệu kinh ngạc đến ngây người.
Còn tưởng bọn tôi là con nhà giàu đi trải nghiệm cuộc sống.
Sau đó nữa, hắn xâm nhập hầu như không sót chỗ nào trong cuộc sống của tôi.
Lúc tôi chỉ dám ăn cháo trắng với dưa muối, hắn đổi cơm sườn cho tôi.
Lúc tôi đi bộ về nhà đỡ mấy đồng tiền xe, hắn ngang ngược vác tôi lên yên sau xe máy của hắn.
Lúc cây dù của tôi cũ nát đến độ không thể che gió mưa, hắn cởi áo khoác che cho tôi một mảnh đất trời.
Tôi tự biết không phải người cùng thế giới với hắn.
Cho nên, tôi kháng cự, hờ hững, tôi tự nhủ với lòng vô số lần, tôi với hắn không hợp nhau.
Rồi lại vô số lần động lòng vì hắn.
...
Hai năm sau, bà nội sớm chiều nương tựa với tôi qua đời.
Cha mẹ tôi đang thỏa thuận ly hôn, vì căn nhà bà nội để lại cùng vấn đề đi ở của tôi mà không thể giải quyết dứt điểm.
Thậm chí vào ngày cúng thất của bà nội, họ đánh nhau, trong lúc lộn xộn còn làm đổ đồ cúng trên bàn thờ.
Quả táo đỏ au lăn xuống, dính đầy tàn nhang.
Ảnh thờ của bà tôi thiếu chút nữa cũng bị xô đổ.
Tôi đau lòng đến tột cùng, không nhịn được quát lớn, bảo họ đừng cãi lộn trước mặt bà nội, để bà chết cũng không yên.
Hai người không ngừng cãi cọ, lại còn chĩa mũi dùi thẳng vào tôi.
Mắng tôi là sao chổi, nuôi tốn cơm.
Cha tôi thậm chí còn muốn lục soát, xem người tôi có giấu thứ gì đáng tiền hay không.
Là Lâm Kim Xuyên chạy tới kéo tôi ra sau.
"Các người chỉ biết tranh nhà giành của, vậy Giang Oản sau này biết ở đâu?"
Hắn biết tôi sống cùng bà nội, toàn bộ chi tiêu chỉ dựa vào chút tài sản ấy của bà nội.
Hơn nữa, nếu bọn họ chia nhà thật, thì ngay cả một chỗ trú chân tôi cũng không còn.
Mẹ chỉ mặt tôi nói: "Nó là con cháu họ Giang, đương nhiên ở với ba nó!"
Cha tôi nhổ nước bọt, nói: "Hừ! Nhà họ Giang bọn tao thèm vào nuôi thứ giẻ rách ấy!"
Nước mắt trào lên trong hốc mắt tôi.
Xem kìa.
Bọn họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán giành căn nhà của nội.
Còn tranh mấy đồng tiết kiệm ít ỏi.
Nhưng không ai giành tôi cả.
Lúc này Lâm Kim Xuyên nắm tay tôi.
Bàn tay ấm áp lạ kỳ.
Sống lưng như tòa núi cao.
Giọng nói trong trẻo mạnh mẽ.
Hắn nói: "Được! Các người không cần Giang Oản, vậy tôi cần! Sau này tôi cho cô ấy đi học, tôi chăm sóc cô ấy, nuôi cô ấy thật mập mạp trắng trẻo, thật xinh đẹp, các người đừng có mà hối hận!"
Nói xong, hắn kéo tôi đi khỏi nhà.
Bên ngoài gió tuyết đầy trời.
Hắn cởi áo khoác trùm lên người ta, lại cõng lấy đứa chân đất là tôi trên lưng.
Lúc ấy hắn mở miệng: "Cho dù cả thế giới đều không cần Giang Oản, Lâm Kim Xuyên tôi vẫn sẽ cần!"
"Giang Oản vĩnh viễn không phải là đứa trẻ không ai cần!"
Lời hứa vang vọng trong gió tuyết.
Từng chữ đều đầy khí phách.
Đêm hôm ấy, tôi khóc không thành tiếng trên lưng hắn.
Bình luận facebook