• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dục Vọng Đen Tối (12 Viewers)

  • Chương 129

Dung Ân nhẹ giãy giụa tay chân, bất đắc dĩ bị đè lên rất nặng nề, cô chỉ cho là đang nằm mơ, vừa mới mở miệng, đã cảm thấy một mùi hương thơm của nước hoa xộc đến cánh mũi, miệng bị bịt chặt, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng với cảm giác đau nhoi nhói lan tràn ở đầu lưỡi cô.



Trong đầu Dung Ân "Oanh" một tiếng giống như bị nổ tung, cô vội vàng mở mắt ra, quần ngủ sớm bị tụt xuống, cô bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, Nam Dạ Tước đem quần áo trên người cô đẩy lên cần cổ Dung Ân, rồi thuận theo hai cánh tay cô đẩy lên trên. Khi đẩy tới khuỷu tay, động tác anh ngừng lại, hai tay cô bị trói buộc ở phía trên, cảm giác giống như là bị cố ý trói chặt.



Nam Dạ Tước lâu rồi không chạm vào cô, lần trước cũng chỉ là thừa lúc Dung Ân hôn mê, trong lòng anh đã sớm chất chứa dục vọng bây giờ càng lúc càng bành trướng, toàn thân căng cứng đến đau đớn. Nếu như không phải câu xin lỗi vừa rồi của Dung Ân, cơn giận này anh vẫn còn phải nuốt nhịn, bờ môi mỏng nóng bỏng chuyên chọn những nơi nhạy cảm của Dung Ân, anh biết rõ sự lãnh cảm của người phụ nữ này đối với vấn đề tình dục, người đàn ông dự định dập tắt ngọn lửa trong người trước đã rồi nói sau.



Anh cúi người cắn lên trước ngực Dung Ân, chiếc chăn đã rơi xuống đến thắt lưng, Dung Ân cảm thấy rất lạnh, hơn nữa người đàn ông làm khó mình, vết cắn này rất sâu, cô đau đến nỗi cong hai đầu gối lên, chính vì động tác này, làm cho Nam Dạ Tước thuận lợi hơn đem thân thể to lớn chen vào giữa đùi cô.



Anh ở trước ngực cô mút mạnh, tạo ra âm thanh vô cùng mập mờ, Dung Ân không nhìn thấy mặt của đối phương, chỉ cảm thấy cả người mình đều nóng lên, người đàn ông theo đường cong ngực cô hôn đến cổ cô, một chút, lại thuận theo động mạch cổ của Dung Ân rổi trở lại trên mặt cô, anh thò đầu lưỡi ra, trêu chọc từng dây thần kinh trong cô. Hai tay Nam Dạ Tước giữ chặt lấy mặt Dung Ân, anh luôn thích như vậy, lúc hôn môi, không để cho cô có cơ hội tránh đi.



Người đàn ông khẽ cắn cằm Dung Ân, hàm răng khẽ dùng sức, cô cảm thấy có chút đau.



"A... Nhẹ một chút..."



Nam Dạ Tước giống như là không nghe thấy, hai tay trở lại trước ngực Dung Ân, lực đạo của anh rất mạnh, làm cho chỗ mềm mại của cô bị xoa bóp thành các loại hình dáng trong lòng bàn tay của chính mình, người đàn ông trở lại bên môi cô, nụ hôn nhỏ vụn hôn lên khóe miệng Dung Ân, anh không vào sâu, chỉ là phối hợp với động tác trên tay.



Anh rõ ràng có thể cảm giác được, Dung Ân cũng không bài xích như trước, mặc dù sẽ không chủ động, nhưng ít ra đã làm tốt chuẩn bị tiếp nhận.



Lúc anh tiến vào, hai tay không khỏi nhéo hai chân của Dung Ân, anh dùng sức mở nó ra, để chính mình có thể vùi sâu vào, Dung Ân cắn môi, đã cảm giác được giống như bị xé toạc ra, ở trong quá mức đầy đủ, sự kết hợp như vậy, luôn phù hợp hoàn mỹ như thế.



Nam Dạ Tước không khỏi gầm nhẹ, hai tay đem chân của Dung Ân gập trước ngực cô, sự chặt khít bên trong ấy suýt làm anh mất khống chế, trên đời này, cũng chỉ có người phụ nữ này mới có thể làm anh điên cuồng như vậy.



Trong không khí tràn ngập mùi vị tình dục ấm áp, xen lẫn mùi vị mập mờ, Nam Dạ Tước lấy hai chân Dung Ân quấn lên thắt lưng anh, anh thích tư thế này, vừa sâu vừa chặt, đôi tay cô níu chặt lấy ga giường dưới thân, cắn chặt khóe miệng, chính cô cũng xấu hổ khi nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vụn khi nó bật ra khỏi miệng.



Nam Dạ Tước cấm dục đã lâu, tất nhiên là vô cùng mạnh mẽ.



Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân đều rã rời, đến sau nửa đêm, cô cảm giác được ở bụng dưới truyền đến cơn đau, nhưng người đàn ông không có ý dừng lại, "Nhẹ một chút, đau quá..."



Tiếng cô cầu xin nương tay lọt vào tai Nam Dạ Tước, lại càng giống như sự đáp lại vô cùng kiều mị, anh luật động càng mạnh, sau khi va chạm mấy lần liên tục, đến khi sắp phóng thích, lại kịp thời rút ra, Dung Ân chỉ cảm thấy bụng dưới mình ấm ấm, người đàn ông cúi người, nằm bên cạnh cô.



Mùi vị tình dục rất nồng, vừa dính vừa ướt, Dung Ân phát giác được động tác của người đàn ông, cô nhớ rõ, lúc trước anh đều phóng thích trong cơ thể cô, bất luận cô có nguyện ý hay không, anh nói, muốn cho Dung Ân mang thai con của mình.



Tiếng thở dốc của Nam Dạ Tước càng dồn dập, Dung Ân chỉ cảm thấy nơi bụng dưới đau đớn, cảm giác giống như là tới tháng, cô cuộn hai chân lên, người đàn ông từ đầu đến cuối không nói với cô một câu nào, Dung Ân vốn là muốn nói chuyện đứa nhỏ với anh, nhưng thấy thái độ anh lãnh đạm như vậy, cũng không mở miệng, nghĩ thầm đợi sau này có cơ hội mới nói, Nam Dạ Tước vào phòng tắm, tắm rửa xong, rất nhanh liền ngủ say. Buổi sáng khi thức dậy, chỉ thấy Dung Ân nằm đưa lưng về phía anh, đôi vai khẽ run, tựa hồ có cái gì đó không đúng.



Anh đứng dậy, mặc quần áo vào sau đó trở về bên cạnh giường, hai tay Dung Ân đè chặt bụng, sắc mặt mơ hồ hiện ra vẻ khó coi.



"Em làm sao vậy?" Người đàn ông cuối cùng cũng không thể làm được vẻ mặt không quan tâm.



Dung Ân mở hai mắt mông lung ra, cũng không cảm thấy rất đau, nhưng cả người đều cảm thấy không thoải mái, ở bụng dưới còn có cảm giác đau, cô lắc lắc đầu, "Tôi không sao."



Nam Dạ Tước thấy cô chỉ ôm bụng, thì vén cái chăn cô đang đắp trên người lên, ánh mắt rơi xuống bắp đùi trắng nõn trơn bóng của Dung Ân, đôi mắt anh âm trầm, "Tại sao lại có máu?"



Dung Ân nghe vậy, bản thân cũng giật nảy mình, cô theo tầm mắt Nam Dạ Tước nhìn xuống, quả nhiên có vết máu loang lổ, mặc dù không nhiều lắm, nhưng mà nhìn thấy vẫn giật mình, hơn nữa, "cái đó" của cô đã hết, "Tôi... tôi cũng không biết."



Nam Dạ Tước xoay người, từ trong tủ quần áo lấy quần áo của Dung Ân ném qua, "Mặc vào, anh đưa em đi bệnh viện."



Dung Ân ngồi dậy, thì cảm thấy dưới bụng truyền đến cảm giác đau đớn rất rõ ràng, cô không nghĩ gì, liền đi theo sau lưng Nam Dạ Tước.



Đi bệnh viện đó, rất gần Ngự Cảnh uyển, Dung Ân thấp thỏm bất an ngồi trước mặt bác sĩ, bác sỹ trung y lớn tuổi đó giơ mắt kiếng lên, "Lần trước kinh nguyệt là lúc nào?"



Dung Ân suy nghĩ, trả lời.



"Đi siêu âm đi, đến lầu hai trả tiền, lầu năm là phòng siêu âm."



Lần này không phiền phức như lần trước, ở trên đường Nam Dạ Tước đã sắp xếp xong, cho nên Dung Ân rất nhanh có thể lấy được bản xét nghiệm trở lại phòng khám.



Sắc mặt người đàn ông trầm trọng, anh nhớ tới lần trước vào đêm hôm đó, nói không chừng, là Dung Ân mang thai rồi, mà lần ra máu này...



Nam Dạ Tước nhíu chặt hai đầu lông mày, bác sĩ nhìn bản xét nghiệm, ánh mắt quét lên mặt người đàn ông, rơi xuống bụng Dung Ân, "Không có gì đáng ngại, chỉ là vòng tránh thai bị rơi ra, đợi lát nữa đặt lại là được."



"Cái gì vòng tránh thai?" Giọng nói người đàn ông trầm thấp, tối tăm, trong sự bình tĩnh có hàm chứa những cơn sóng ngầm.



Lúc trước Dung Ân nghĩ tới sẽ tháo nó xuống, nhưng cứ luôn kéo dài thời gian không đi bệnh viện, hai tay cô đặt trên bụng, đầu cúi xuống.



"Này..." Bác sĩ già trung y giơ mắt kính lên, "Vòng tránh thai này được đặt ít nhất cũng được một năm rồi, trong khoảng thời gian này bị rơi ra cũng là chuyện bình thường thôi, không có việc gì, thật sự không có việc gì, đừng lo lắng..."



Ông ta cho rằng Nam Dạ Tước lo lắng, vội vàng an ủi, hận một nỗi không thể vỗ ngực bảo đảm.



Một năm.



Trong con mắt điên cuồng của người đàn ông, thâm trầm gợn sóng, đáy mắt anh bắt đầu tỏa ra nét cười lạnh lùng, nếu là trên một năm, lúc trước, thì làm sao có thể có đứa con đó? Tại bến tàu, cô điên cuồng mà gào thét như thế chỉ để cho anh chết không được nhắm mắt, chẳng lẽ, ngay cả chuyện đứa con cũng là do cô thêu dệt ra sao?



"Cái đó... Các cháu có dự định có con không? Muốn tháo ra hay là còn tiếp tục đeo?" Bác sĩ lại chen miệng vào.



"Em thích đeo phải không?" Khóe miệng Nam Dạ Tước câu nhẹ, nhưng lại tà ác vô cùng, "Vậy thì cho cô ấy mang tám cái, mười cái luôn đi, Dung Ân, em không muốn có con của anh, anh cho em biết, anh cũng coi thường việc lại cho em mang thai con của anh!"



Hành động tối hôm qua của anh, đã nói lên quyết định này của anh.



Nam Dạ Tước bỗng nhiên đứng dậy, khống chế một cánh tay của Dung Ân kéo cô về hướng khoa ngoại.



"Nam Dạ Tước, anh muốn làm gì?" Dung Ân đứng dậy giãy giụa, lại bị người đàn ông lôi cánh tay kéo về phía trước, thân thể cô gầy yếu, sao chịu nỗi sự giày vò này của anh, "Anh thả tôi ra!"



Cánh tay dài của Nam Dạ Tước ôm lấy eo của Dung Ân, đem cô thuận theo mặt đất trơn bóng kéo lê về phía trước, cô biết rõ người đàn ông đang tức giận, "Lúc ấy anh muốn cho tôi mang thai con của anh, khi đó, trong lòng tôi chỉ có việc báo thù, rồi tôi tự đến bệnh viện đặt vòng tránh thai luôn..."



"Vậy chuyện đứa con thì sao?"



Người đàn ông đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại, một đôi mắt đỏ ngầu đầy máu, thân thể Dung Ân bị anh giữ chặt trong khuỷu tay, không thể động đậy, "Tôi... Tôi gạt anh đó."



"Các người làm gì đó? Nơi này là bệnh viện, ồn ào vậy còn ra thể thống gì?" Cửa lớn ở một phòng ngoại khoa khác được mở ra, cô bác sĩ từ bên trong đi ra ngoài nói.



Dung Ân cảm giác được thân thể bị đẩy mạnh về phía trước, vừa vặn đụng vào ngực trước cô bác sĩ mới vừa bước ra ngoài, bộ dạng hung dữ của Nam Dạ Tước không ai dám trêu chọc vào, "Đi vào, đặt vòng tránh trai cho cô ta."



Bác sĩ kia dìu Dung Ân suýt chút nữa bị ngã đứng dậy, cô kinh ngạc đứng ở cửa, trong ánh mắt lộ tâm trạng phức tạp khó nói. Dung Ân nuốt lại những uất ức trong ngực xuống, đẩy cánh cửa kia ra rồi đi vào.



Bác sĩ còn đứng ở cửa, Nam Dạ Tước nóng nảy ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hai tay chọc vào tóc màu nho tím, người đàn ông suy nghĩ một lát, vẫn là ngẩng đầu lên nói, "Khoan đã."



Bác sĩ mới xoay người qua chỗ khác lại xoay người trở lại.



"Tháo cái vật đó xuống đi."



Cô bác sĩ đi vào, cửa phía sau bị đóng rầm, Nam Dạ Tước đứng thẳng, mở hai tay ra đặt trên ghế dựa, anh gác một chân lên, sắc mặt so với lúc trước, cũng ảm đạm đi rất nhiều.



Dung Ân đã nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ cẩn thận kiểm tra chỗ rơi vòng tránh thai, "Không cần lo lắng, tình huống như thế cũng hay xảy ra, đoán chừng là do dùng sức quá mạnh,"(Hixhix Tước ca hung hãn wa mah), bác sĩ mang găng tay, ngồi xuống trước mặt Dung Ân, "Hình như cô chưa từng sinh con, sao vậy, là không muốn, vẫn cảm thấy còn chưa tới lúc?" Bác sĩ nói chuyện với cô, hy vọng có thể giảm bớt sự lo lắng của cô lúc này.



Dung Ân không biết trả lời như thế nào, "Lúc trước, chỉ là không muốn có con."



"Thật ra, đa số những người đã từng sinh con mới lựa chọn đặt vòng tránh thai, tôi chưa từng thấy ai như cô," bác sĩ đẩy hai chân Dung Ân ra, "Người bên ngoài là chồng cô đúng không? Anh ấy bảo tôi tháo vòng của cô xuống, cho nên, tôi vẫn muốn chưng cầu ý kiến của cô."



Hai tay Dung Ân khẩn trương nắm chặt, nghe bác sĩ hỏi, cô hơi kinh ngạc, nơi bụng dưới càng đau lên rõ rệt, "Phiền cô... Giúp tôi tháo xuống."



Nam Dạ Tước ở bên ngoài đợi rất lâu, cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại.



Lúc anh đứng dậy không quên dặn dò Vương Linh, bảo cô nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện, sau khi xác định Dung Ân không ra ngoài liền, lúc này sắc mặt anh mới vội vã rời khỏi bệnh viện.



Tháo vòng tránh thai chỉ xem như là một cuộc tiểu phẫu, lúc Dung Ân đi ra ngoài, tay phải cô ôm lấy bụng, khi mở cửa ra, cũng không thấy bóng dáng của người đàn ông, cô vô lực tựa lên vách tường trắng xóa, Nam Dạ Tước nhất định là đã quá tức giận, một mình về trước rồi.



"Ủa, chồng cô đâu, mới vừa rồi vẫn còn đây mà."



Dung Ân tránh người ra, khoát tay, "Tôi ở đây đợi anh ấy một lát, bác sĩ, cám ơn cô."



"Đừng quên những việc tôi đã dặn cô cần phải chú ý, trở về nghỉ ngơi thật tốt biết không?"



"Được." Dung Ân biết Nam Dạ Tước sẽ không quay lại, nửa người trên của cô khẽ khom lại, hy vọng như vậy có thể xoa dịu cơn đau, cho đến khi bác sĩ đã đi xa, lúc này cô mới theo dòng người ngoài hành lang đi ra ngoài bệnh viện, trên đường cái tấp nập, Dung Ân vốn định bắt xe trở về nhưng vừa sờ túi, thì mới phát hiện lúc đi ra lại không mang tiền, cũng không mang theo di động.



Cô đứng ở ven đường vài phút, cuối cùng vẫn đi bộ về hướng Ngự Cảnh uyển, dù sao cách cũng không xa, kiên trì thì cũng có thể đi đến nơi.



Vương Linh vô cùng lo lắng chạy tới, bắt xe cũng không chú ý đến hai bên đường, chỉ nghĩ là Dung Ân sẽ đợi ở bệnh viện, không nghĩ rằng nơi mà Nam Dạ Tước dặn dò cô đến, rốt cuộc lại là nơi trống không.



Dung Ân đi một chút rồi lại nghỉ ngơi một chút, lộ trình vốn chỉ cần hai mười phút là đến, cô tốn gần một giờ vẫn chưa đến, Vương Linh ở bệnh viện tìm khắp nơi, lại trở về phòng khám tìm bác sĩ, lúc này mới xác định cô đã rời khỏi bệnh viện.



Lúc trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân đứng dựa vào cửa, trên trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh, ánh nắng ấm áp rọi xuống, có cảm giác đầu choáng váng và hoa cả mắt.



Cô đi rất chậm, mỗi một bước đều cảm giác chỉ toàn là lê lết trên mặt đất, sau khi Nam Dạ Tước nhận được điện thoại của A Nguyên mới vội vàng trở về gấp, hai người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, lúc đi ra, sắc mặt đều rất ngưng trọng, nặng nề giống như là bầu trời bao la tối tăm sắp giáng xuống.



"Về sau, chuyện trong bang hội* cậu quản lý nhiều hơn, tôi muốn nghỉ ngơi." Nam Dạ Tước đi xuống cầu thang.



(ý nói những công việc trong tối của Nam Dạ Tước)



"Đại ca, Lý Hàng là người bên cảnh sát, nhưng rất kỳ lạ, từ sau khi anh xảy ra chuyện, anh ta vốn có thể thăng chức, nhưng lại đột nhiên từ chức, khi tôi tìm được nhà của anh ta, anh ta cũng không có biểu hiện giật mình, giống như là biết tôi sẽ đi tìm anh ta, anh ta cũng biết đại ca đã trở về, anh ta ở vùng ngoại ô, không có dọn nhà..."



Nam Dạ Tước đạp lên thảm từng bậc đi xuống từng bậc, Lý Hàng, anh ta giống A Nguyên, đã từng, không chỉ là thủ hạ của Nam Dạ Tước, mà càng cánh tay đắc lực của anh.



Hai tay người đàn ông đút vào trong túi quần, gương mặt tuấn tú tinh xảo tuyệt mỹ khẽ nghiêng qua, "Tìm ngày, hẹn anh ta gặp mặt tôi một lần."



"Vâng, Đại ca."



"Cậu đi về trước đi."



Nam Dạ Tước đi đến phòng khách, nhớ tới Dung Ân vẫn chưa về, dáng người cao lớn của anh ở trong phòng khách đi tới đi lui, cuối cùng cầm lấy áo khoác bên cạnh, đi về phía cửa, mở cửa, đã nhìn thấy Dung Ân đứng ở bên ngoài, tay phải cứng ngắc, giống như là muốn nhấn chuông cửa, tầm mắt Nam Dạ Tước quét qua mặt cô gái, nhìn về phía sau lưng cô, "Vương Linh đâu?"



Dung Ân không nói gì, chỉ lấy tay ôm bụng, trên chiếc quần mặc ở nhà màu hồng phấn, có vài vết máu lộ ra rõ rệt. Sắc mặt cô trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy, khó khăn hít một hơi thở, trong cuống họng di chuyển nhẹ, có thể thấy trên trán cô mồ hôi lạnh đang rơi xuống.



"Em về bằng cách nào ?" Nam Dạ Tước không ức chế được cơn giận, chân mày anh lạnh lùng, hỏi bằng lời nói lạnh như băng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

NGÃ DỤC PHONG THIÊN
  • Sương Sương
NGÃ DỤC PHONG THIÊN
  • Sương Sương
Omega Của Đại Tá Cấm Dục
  • 5.00 star(s)
  • Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
Omega Của...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom