Nam Dạ Tước là người đầu tiên ra khỏi phòng, nhìn thấy vậy, Candy mừng rỡ vội vàng chạy theo anh, trong chớp mắt, những người còn lại trong phòng cũng đi hết.
Bầu không khí lúc trước còn đang ồn ào náo nhiệt, thế mà bây giờ đã không còn một ai, thời gian cùng lắm cũng chỉ bằng một cái búng tay của người đàn ông kia.
Dung Ân vội vàng đứng dậy dọn dẹp, trên bàn còn mấy chai rượu chưa mở nắp. Cô khẽ mỉm cười, vậy là lại có thêm thu nhập.
Sau khi dọn dẹp xong, Dung Ân trở lại phòng nghỉ thay quần áo, cô lấy tiền ở trước ngực ra, thì nhìn thấy có khoảng tám hay chín nghìn nhân dân tệ gì đó. Chúng vẫn còn hơi ấm lan sang cả lòng bàn tay cô, thế mới biết cầm tiền có thể làm bỏng tay! Hít một hơi sâu, cô tự nhủ, không sao cả, rồi len lén mang mấy chai rượu cất vào trong túi xách, sau đó cô đi thẳng ra khỏi Cám Dỗ.
Lúc về đến nhà đã gần hai giờ sáng, cô vừa mở cửa đèn trong phòng khách đã sáng lên. Mẹ Dung Ân khoác một cái áo từ trong phòng ngủ đi ra: "Ân Ân, sao về muộn vậy con?"
"Dạ, con dạy thêm cho một người nước ngoài, ban ngày người đó còn phải đi làm, nên chỉ có thể học vào buổi tối. Thật không ngờ tiếng Trung Quốc mà chúng ta nói hằng ngày, đến khi họ nói lại không thể hiểu được." Dung Ân vừa cởi giầy vừa ra vẻ thoải mái, vội vàng nói: "Mẹ ơi muộn rồi, mẹ đi ngủ đi ạ."
"Ừ, con cũng ngủ sớm đi." Mẹ Dung Ân mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng thấy cô đã về nhà nên cũng yên tâm, xoay người trở về phòng.
Dung Ân nằm lên giường, cô mệt mỏi đến mức không muốn cử động, nhưng lại vươn tay mở ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy sơ yếu lý lịch của mình ở trong đó. Trong ảnh là một cô gái có mái tóc đen dài, cô đang ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong sáng long lanh nhìn về phía trước, sâu trong ánh mắt, hình như cô đang nhìn chăm chú về một nơi nào đó.
Nơi đó là...
Khóe miệng đang mỉm cười của cô đột nhiên mím lại, cay đắng và chua sót bắt đầu trỗi dậy trong lòng.
Dung Ân buồn bã vùi đầu vào trong gối, cô vừa mới bước chân vào xã hội, đã phải làm việc ở một nơi ăn chơi như vậy. Cô cẩn thận đem sơ yếu lý lịch của mình cất đi, ngày kia được nghỉ buổi sáng, cô phải đi tìm một công việc ôn định thôi, nếu cứ như thế này mệt mỏi quá.
Đứng làm việc trong suốt một ngày, Dung Ân không hề được nghỉ ngơi, cô đi đến Cám Dỗ.
Trong phòng nghỉ, mọi người đang nói chuyện ồn ào, thỉnh thoảng còn có những tiếng hét chói tai rất hưng phấn.
Dung Ân vừa đi vào, đã nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh Candy hỏi liên tục: "Người đó rất tuyệt đúng không?"
Mặt Candy ngượng ngùng, ánh mắt quyến rũ nở nụ cười: "Trời ơi, các chị không được hỏi như vậy nữa."
"Đoán đúng rồi, đoán đúng rồi, ai cũng bảo Tước Thiếu Gia phong lưu thành tính, vung tay hào phóng, này này, tối hôm qua em đã nhận được bao nhiêu tiền?" Lệ Lệ nhanh chóng thăm dò.
"Là một tấm séc trị giá hai trăm vạn nhân dân tệ."
"Ôi ——"
"Trời ơi ——", vừa nghe thấy số tiền, mọi người đã liên tục hét lên: "Không thể nào, chỉ một đêm mà được những hai trăm vạn sao?" Mọi người nhìn Candy bằng ánh mắt vừa ghen tị vừa pha chút ngưỡng mộ, tại sao mình lại không nhận được chuyện tốt như vậy.
"Này Candy, vậy đêm qua hai người đã làm mấy lần?" Lệ Lệ nghênh ngang ngồi vào chỗ của mình hỏi dồn dập, đôi môi màu đỏ tươi của cô ta theo lời nói mà liên tục cong lên.
Candy đỏ mặt, có một chút thẹn thùng: "Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là cả đêm không ngủ."
Mọi người cười mờ ám: "Quả nhiên là rất tuyệt mà..."
Trong đó có một cô gái hâm mộ nói: "Nếu tôi cũng có một đêm như vậy, cho dù không được nhận tiền thưởng tôi cũng hài lòng."
Lệ Lệ dùng ánh mắt coi thường nhìn cô gái một lượt: "Nhưng mà Tước Thiếu Gia người ta chỉ thích đàn bà trong sạch thôi, ôi không phải, cái mà Tước Thiếu Gia muốn là một cô gái vẫn còn trinh cơ, còn cô ư, chờ kiếp sau đi."
Cô gái không chịu thua dùng giọng điệu mỉa mai nói lại: "Nếu tôi còn phải chờ đến kiếp sau, thì không biết có người đã già sẽ phải chờ bao lâu nhỉ, tôi đây rất tò mò đấy."
"Cô, cô có ý gì hả?" Lệ Lệ đang ngồi đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào cô gái kia.
Đối phương cũng không hề tỏ ra yếu thế, ưỡn ngực trừng mắt lại: "Cô nghe mà không hiểu sao?"
Dung Ân mặc kệ họ, cô vào thay quần áo, làm việc trong Cám Dỗ là như vậy, luôn không có bạn bè, suốt ngày chỉ có tranh giành đấu đá lẫn nhau.
"Lại cãi nhau à?" Quản lý nhanh chóng đến trước mặt mọi người quát: "Nếu còn tiếp tục cãi nhau, ngày mai không ai được đến đây làm việc nữa."
Lúc này hai người đó mới thôi tranh cãi, nhưng ánh mắt thì vẫn đang lườm nhau chưa hề dừng lại.
"Bốp bốp ——" Quản lý vỗ tay, tập hợp mọi người lại.
"Trong các cô ở đây có ai biết nhảy múa không? Tiểu Mạt người trình diễn hôm nay bị ốm, không thể đến biểu diễn được, nên bây giờ thiếu mất một người múa mở màn" Quản lý vừa nói vừa nhìn xung quanh một vòng, trong mắt tràn ngập lo lắng, đã sắp đến giờ biểu diễn mà vẫn chưa tìm được người thay thế, chỉ có thể trông chờ vào may mắn.
Dung Ân ngẩng đầu lên, nhưng cô lại cúi xuống rất nhanh.
Ngày nay giới trẻ đều thích học múa cột, múa dân tộc hay khiêu vũ thể thao. Lúc ở trường đại học, nhà trường có mở lớp dạy vũ đạo, cô cũng tham gia một khóa học.
Nhưng Dung Ân không hề đứng ra, ngày đó cô học chỉ là vì sở thích, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ biểu diễn trên sàn nhảy, đặc biệt là biểu diễn ở trước mặt đám đại thiếu gia, công tử trăng hoa chỉ biết ăn chơi hưởng thụ đó.
Quản lý không thấy ai trả lời thì tỏ ra rất sốt ruột, liên tục đi lại trước mặt mọi người: "Biết làm sao bây giờ, người phụ trách nói, chỉ cần ai có thể đi lên nhảy 15 phút, sẽ nhận được năm nghìn."
"Ôi, nhiều như vậy!" Mọi người nghe xong đều xuýt xoa, ngay cả Dung Ân cũng đã động lòng, năm nghìn, cô đứng làm việc ở siêu thị một tháng cũng chỉ được một nghìn năm trăm nhân dân tệ.
Quản lý khoanh hai tay trước ngực, nhìn mặt của từng người, rất lo lắng.
Do dự một lúc, cuối cùng Dung Ân vẫn từ từ giơ tay lên : "Chị quản lý, tôi biết nhảy." Cô không biết tâm trạng của mình lúc đó là như thế nào, chỉ biết rằng, trong thâm tâm, cô cảm thấy giống như mình vừa mang bản thân ra bán vậy.
"Thật sao?" Quản lý mừng rỡ cầm tay cô kéo ra khỏi đám người: "Trước kia cô đã từng học sao?"
"Vâng, lúc còn đi học, trong ngày kỷ niệm thành lập trường tôi đã từng biểu diễn." Dung Ân rất tự tin nhìn thẳng vào quản lý, ánh mắt không một chút do dự.
"Tốt." Quản lý vui vẻ dẫn cô đi ra khỏi phòng nghỉ: "Đi theo tôi."
Hai người đi vào một phòng bar ở ngay bên cạnh, quản lý tìm được một bộ trang phục, đưa cho cô và nói: "Thay nhanh lên một chút, sắp đến giờ biểu diễn rồi."
Dung Ân mặc một chiếc quần ngắn rất gợi cảm, chân đi một đôi bốt màu đen cao đến đầu gối. Nửa người trên là một chiếc áo vừa ngắn vừa bó sát, lại còn hở rốn để lộ ra vòng eo thon thả tinh tế của cô.
Cô nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc xuống, ngay lập tức một mái tóc đen dài được xõa ra, rũ xuống hai bên hông.
Không cần phải trang điểm gì thêm, đây đã là một thân hình đầy quyến rũ và khiêu khích.
Ở giữa sàn nhảy, là một sàn biểu diễn hình chữ T, đây cũng chính là nơi cao nhất trong hộp đêm, sàn nhảy rất cao ở giữa không trung, nhìn giống như những áng mây ở phía chân trời, DJ đeo tai nghe ở một bên, mở nhạc thật to hướng tới một đêm điên cuồng.
“Mọi người ơi, tôi xin được giới thiệu một cô gái quyến rũ nóng bỏng nhất của đêm nay, cô ấy sẽ mang chúng ta đến với một thế giới mới, một đỉnh cao mới, hãy cho một tràng pháo tay để chào đón sự xuất hiện của cô ấy nào!” DJ vừa nói xong, bên dưới đã ngay lập tức đứng dậy vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
Dung Ân bước trên hành lang bằng thủy tinh, sàn biểu diễn từ từ hạ xuống cho cô bước vào trong, rồi đưa cô lên cao, từ từ đưa cô lên đến nơi cao nhất.
"Huýt huýt huýt ——" phía dưới là tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, thỉnh thoảng còn có những tiếng huýt sáo khiêu khích.
Trong sự hưng phấn đó, bỗng nhiên tất cả đèn của sàn nhảy đều bị tắt đi, ánh sáng chỉ còn lại ở giữa trung tâm, tập trung chiếu lên thân ảnh xinh đẹp chói mắt. Dung Ân chắp hai tay ra đằng sau, bám vào ống tuýp bằng thủy tinh đang phát sáng, thân thể chuyển động mềm mại như rắn, dưới ánh đèn dáng người quyến rũ càng thêm nổi bật.
Cặp mông căng tròn của cô dán lên ống tuýp, theo chuyển động của thân thể, giống như cự tuyệt lại giống như mời gọi. Đột nhiên một mái tóc đen nhánh xõa xuống cánh tay, cô xoay nửa người lại, ánh mắt nhìn quyến rũ, kỹ thuật nhảy tuyệt vời như vậy khiến không khí trong sàn nhảy càng ngày càng náo nhiệt.
Hai tay bám vào ống tuýp, dưới chân dùng một chút lực cô nhún người lộn ngược lên. Ở động tác cuối cùng, đôi chân thon dài của cô quấn lấy ống tuýp, cả người đã lộn ngược lại đầu chúi xuống đất, cô dùng sức rất mạnh ở bên hông, hai tay vẫn bám vào ống tuýp, giữ nguyên tư thế từ từ trượt xuống dưới.
Ngực đầy đặn, mông hoàn hảo, trong múa cột thì không còn gì để chê, mang đến sự quyến rũ không nói nên lời, trên khuôn mặt cô, là ánh mắt mơ màng.
Bầu không khí phía dưới bị đẩy lên tới cao trào, Dung Ân nhẹ nhàng nhảy hết 15 phút, tự tin từ trên cao nhìn xuống.
Ở một vị trí quan sát trên tầng 3. Cửa sổ lớn sát đất bị rèm màu đen che lại, đem Cám Dỗ chia làm hai không gian hoàn toàn khác biệt. Một bàn tay hé ra từ trong góc màn, người đàn ông đưa chén rượu lên môi, uống một ngụm. Khẽ cười làm khóe miệng nâng lên rất gợi cảm, anh ta vươn ngón trỏ ra hiệu.
Sàn biểu diễn hình chữ T hạ xuống, Dung Ân được đưa trở lại hành lang, vừa muốn bước đi, đã bị hai người chặn đường ngăn cản.
"Ông chủ muốn gặp cô."
Bình luận facebook