Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-38
Chương 32
Chỉ một câu của Đỗ lão tướng quân quả thật đã chống đỡ qua được một việc mà anh đã phải mất hơn nửa năm không ngừng bôn ba đến sứt đầu mẻ trán. Nhà họ Đỗ coi như cũng có chút bản lãnh. Cái người có tên Dương Đắc Chí kia cũng gắng sức để cho lão tướng quân một chút mặt mũi. Chuyện của Bí thư Tiếu trên thượng cấp đã có chỉ thị xuống không cần phải giải quyết, đương nhiên phía dưới liền không có ai truy cứu nữa. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Nhưng mà những ghi nhớ của năm xưa đã lớn dần lên, cộng với chuyện xảy ra tới lúc này giờ đây trở thành một đòn đả kích quá nặng. Sau một hồi đau thương quá lớn lại tới nỗi mừng vui quá độ khiến Bí thư Tiếu bị ngã bệnh. Ý tứ mà Dương Đắc Chí kia nói gần nói xa với lão tướng quân chính là, vừa vặn thừa dịp này Bí thư Tiếu nên cáo bệnh mà thoái lui ra khỏi chính trường, như vậy việc về vườn của ông vẫn được sáng sủa. Cứ như vậy mà sống cuộc sống khá giả từ nay về sau, không cần phải chờ đợi lo lo lắng lắng lại bị người ta lôi chuyện cũ ra truy cứu rồi bị rớt xuống đài, rơi vào cảnh tượng tăm tối thê lương nữa.
Hà Dĩ Kiệt cũng có ý định này, mà Bí thư Tiếu trải qua một phen trắc trở này, cũng bởi vì chuyện của Tử Khiêm nên đã làm cho ông cũng không còn tâm trí nào mà nghĩ tới con đường làm quan nữa. Cho dù ông có thực sự lui về, cái người có tên Trương Thành Hàm kia có vào thay vị trí của ông ở thành phố A thì cũng là do một tay của ông.
Hà Dĩ Kiệt thật tâm muốn Bí thư Tiếu được an hưởng lúc tuổi già. Anh đương nhiên sẽ coi mình giống như là con trai của ông mà chăm sóc ông vậy. Tiếp đó Tử Khiêm cũng từ nước ngoài trở về, ở nước ngoài đã lưu lại bản án của cậu ta, từ nay về sau việc ra nước ngoài của cậu ta sẽ rất khó khăn,♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn cũng may ở trong nước vẫn không có người nào biết chuyện của cậu ta. Hà Dĩ Kiệt vận dụng quan hệ, liên lạc cho cậu ta một trường đại học, anh muốn cậu ta lại tiếp tục đi học. Cậu ta cũng ngoan ngoãn bắt đầu chịu khó học tập. Bí thư Tiếu thấy con trai lạc đường giờ biết quay lại, bệnh tật giờ đã tốt hơn được phân nửa, tạm thời không đề cập tới nữa.
Chỉ chớp mắt lại qua mấy tháng, đã đến thời điểm cuối năm. Cho tới khi thành phố A bắt đầu có trận mưa tuyết đầu tiên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hà Dĩ Kiệt chợt nhớ ra, Tương Tư rời đi đến giờ đã được một năm rồi.
Hoá ra, thời gian cô không ở bên cạnh mình, tính cả ngày lẫn đêm vậy mà đã trọn vẹn 365 ngày rồi.
Lúc này, một mình anh đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng, nhìn những bông tuyết đang bay phất phơ bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao lúc này cảm giác rời rã chợt dần dần ùa tới trong anh, khiến anh không sao kiềm chế nổi sự run rẩy trong cổ họng. Anh luôn luôn không dám nghĩ, không dám nhớ tới chuyện cô đã một thân một mình nghiêng ngả rời đi giữa đêm đông lạnh giá như thế nào. Cô đã đi giữa bầu trời đêm đầy tuyết bay với bộ dạng đầy tuyệt vọng như thế... Anh không dám nghĩ, cũng không dám nhớ lại, nhưng cứ hết lần này tới lần khác, anh giống như con chim cu gáy tồn tại đơn độc trong cuộc sống, kéo dài cho đến tận hôm nay. Anh lại bắt đầu sợ hãi, nếu như một ngày nào đó, bọn họ thật sự sẽ lại gặp nhau ở một nơi nào đó, không biết anh có đủ dũng khí để đối mặt với cô không?
Trời đã khuya rồi, trời đêm hơi lạnh.
Anh không lái xe, mặc chiếc áo gió dày dặn ấm áp bước dọc theo con đường đi về phía trước. Có người đi cùng với anh theo cùng một hướng, có người chỉ gặp thoáng qua, có cặp tình nhân cười đùa ầm ỹ, có đứa trẻ nhỏ vừa cười nói vừa nhảy nhót. Anh cắm hai tay vào trong túi áo choàng, đạp lên gió tuyết, chậm rãi đi về phía trước. Anh không muốn đi về nhà, cũng không muốn nhìn thấy Đỗ Phương Phương. Trời đất rộng lớn là thế vậy mà anh lại không có một nơi để có thể đi về. Anh nắm chặt bàn tay thành quả đấm, nhưng lại cảm thấy tịch mịch và cô độc không nói ra được. Lúc đi ngang qua ngã tư đường anh châm một điếu thuốc chờ đèn đỏ, cúi đầu hít vài hơi thuốc. Bên tai anh chợt truyền đến tiếng ca đến tê tâm liệt phế của một người đàn ông không biết có phải là từ cửa hàng âm thanh bên kia đường vẳng sang không:
“Muốn giữ lại nhưng lại không thể giữ nổi nên mới trở nên cô đơn
Những lời ca ly biệt cũng không thể nói hết những dịu êm
Một giây trước đã tan nát cõi lòng
Chỉ im lặng ra sức ôm nhau
Cố gắng vượt qua để đưa tiễn người
Lời ca ly biệt sao chua xót...”
Anh thoáng giật mình rồi lặng người đi, thuốc lá dần dần cháy hết khiến nơi đầu ngón tay của anh bị phỏng. Đột nhiên anh run lên, đầu mẩu thuốc lá rơi trên mặt đất, anh đứng yên không thể cử động nổi, mặc cho cơn gió rét thấu xương lạnh như băng tùy ý thổi tới trên mặt. Không biết là do tuyết đọng ở bên khóe mắt anh đã tan ra hay là do anh đã rơi lệ, mà bên khóe mắt anh là một mảnh lạnh buốt.
Anh xiết chặt hai bàn tay, chậm rãi gập lưng lại, nơi dạ dày của anh dần dần đau đến lợi hại. Anh cắn răng, chỉ cảm thấy sự đau nhức này giống như bị hàng loạt các rễ cây rất nhỏ chui vào tàn phá máu thịt trong lòng anh, khiến anh không sao thốt lên được thành lời, sự đau nhức ấy cũng không thể nào mô tả nổi. Trên đường có vố số người đi đường lui tới, song từng người một đi qua, bước chân ai nấy đều bước vội vàng đi qua trước mặt anh, không có một ai dừng lại hỏi han anh một câu. Thậm chí còn có người thấy anh còn tránh bước ra xa, vượt qua. Anh đau đến không sao chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, quỳ gối xuống đầu đường lầy lội, bàn tay nắm thành quyền gắt gao run rẩy chống đỡ cơn co giật đang cuộn lại trong dạ dày. Trước mắt anh dần dần trở nên mơ hồ, dần dần không nhìn thấy rõ những gì xung quanh nữa. Chợt có một gương mặt xinh đẹp và hoạt bát đột nhiên xuất hiện tại trước mặt của anh, anh lập tức đứng lên, đáy mắt ửng đỏ, lảo đảo bước lên trước đuổi theo vài bước...
"Tương Tư... Tư Tư..." Thân hình cao gầy của anh đứng sững lại ở ngã tư đường, xe cộ qua lại như nước, lung lay sắp đổ.
Mà lúc này, đèn xanh đèn đỏ không ngừng lập loè, tiếng xe tiếng người vang lên vô cùng ầm ĩ, cơn mưa tuyết lớn vẫn không tiếng động lặng lẽ rơi xuống, là trong biển người vội vàng trên đường như nước chảy qua kia, anh biết đi nơi nào tìm bóng dáng của cô đây?
Cô sớm đã không tại, cũng không bao giờ sẽ trở về nữa, đây là sự trừng phạt tốt nhất mà ông Trời đã dành cho anh.
*****************************************************
Lúc Tương Tư từ trong tiệm sách đi ra, cô cài lại chiếc mũ của chiếc áo lông xong không khỏi chà xát hai tay vào nhau, rụt cổ lại, giấu hai tay ở trong tay áo choàng gió, chậm rãi đi về phía trước, Nhất Nặc vẫn chưa thể nào rời khỏi người lớn được. Thím Phúc dù sao cũng đã lớn tuổi, lại vừa bị bệnh xong, tuy nói rằng bệnh đã khỏi nhưng sức khỏe cũng không thể bằng ngày xưa, nên cô đành phải đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng lại không thể đi những nơi phải rời khỏi nhà quá xa. Ngay tại ngã ba đường bên này có một dãy nhà chuyên bán sách đang tìm người làm công việc thu ngân, tiền lương không được cao, nhưng được cái bà chủ trong khu vực quản lý cung cấp cho bữa tối nên Tương Tư vẫn tương đối hài lòng. Sức khỏe của cô hiện tại cũng không thể đi tìm những công việc vất vả để làm. Cô chỉ sợ mình sẽ không sao chống đỡ nổi, mà công việc ở trong tiệm sách cũng khá thanh nhàn, coi như cô cố gắng một chút cũng ứng phó được.
Trạm đỗ xe buýt cách hơi xa, Tương Tư đi bộ qua đó, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp đông cứng lại đến nơi. Cô không ngừng ấp hai tay vào trên miệng để hà hơi ấm, cúi đầu cố bước nhanh hơn. Nhất Nặc vẫn đang chờ cô về nhà để cho bú sữa đây. Bởi vì bây giờ cô phải đi làm nên ban ngày Nặc Nặc đói bụng, thím Phúc đã pha sữa bột cho cô bé uống, Nặc Nặc không thích uống sữa bột, thỉnh thoảng lại nhả ra. Tuy Tương Tư rất xót xa cho con gái, nhưng cũng không có cách nào, dù sao cô cũng phải chèo chống cho cái nhà này.
Khi sắp đi tới giao lộ cô phải đi nhanh hơn, chung quy cũng tại phải đi qua một nhà hàng bán bánh điểm tâm Pháp. Mỗi lần Tương Tư đi ngang qua nơi này đều phải bước nhanh hơn, bằng không cái mùi thơm kia nhất định sẽ làm cho cô chảy nước miếng ròng ròng. Đã suốt một năm nay cô không được nếm qua món điểm tâm ngon miệng này rồi.
"Hôm nay thật là lạnh, tôi thực sự không thích thời tiết của thành phố A này chút nào. Mùa đông thì lạnh chết người, mùa hạ cũng nóng đến phất ngốt lên được. Nếu không phải chồng tôi thích ăn hương vị của bánh ngọt trà xanh ở đây, tôi cũng sẽ không chạy tới nơi xa thế này để mua đâu! Gió thổi làm làn da của tôi như muốn rách cả ra rồi..." Một người phụ nữ mặc chiếc áo choàng ngoài bằng lông màu đen đứng chống nạnh vừa nhẹ giọng oán trách, vừa đứng dậm chân.
Tương Tư lơ đãng ngẩng đầu lên liếc nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ có dáng người thon dài, mái tóc ngắn gọn gàng, nhìn bóng lưng cảm giác có chút quen thuộc.
Cô cũng không để ý, bước nhanh hơn đi về phía trước.
Nhưng gió lại đưa tới lời nói của một người phụ nữ khác: "... Ai bảo nơi này lại là nơi bán bánh điểm tâm nước Pháp chính tông nhất cơ chứ."
"Lại nói, chồng cậu là người ở nơi này, cậu cũng không thể sống mãi ở trong nhà họ Đỗ được. Cuộc đời này có rất nhiều hồ ly tinh, Hà tiên sinh lại là người ưu tú như vậy, cậu nên giám sát chặt chẽ hơn một chút!"
"Anh Dĩ Kiệt không phải là người như thế, cậu không biết đó thôi, trước khi hai chúng tớ kết hôn, anh ấy đã cắt đứt sạch sẽ với những phụ nữ ở bên ngoài rồi..." Đỗ Phương Phương đắc ý nói lại, đi đến trước xe mở cửa xe: "Đi nhanh lên, lạnh chết mất."
Cô ta vừa nói xong, đang định xoay người bước vào, chẳng biết tại sao lại xoay mặt nhìn ra xung quanh, liền nhìn thấy cách đó không xa, chỉ độ vài bước chân, có bóng một cô gái dáng nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở giữa bầu trời đầy tuyết bay, trên đầu cô đội mũ, không nhìn thấy được rõ mặt, cho dù cô ta có nhìn lại về phía này, cũng coi như không nhìn thấy gì hết.
Ngực Đỗ Phương Phương đột nhiên nhảy lộp bộp lên một cái, cảm giác quen thuộc lan tràn khắp người cô ta không nói ra được, khiến cô ta bắt đầu chậm rãi đứng thẳng người lên để nhìn.
Mà cô gái nhỏ kia đã nhanh chóng tiếp tục bước đi hướng về trước rồi, bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt hơi nghiêng về phía trước, bước đi trong gió tuyết đầy gian nan. Mắt Đỗ Phương Phương nhìn không hề chớp mắt, nhưng khóe môi lại dần dần mím lại, kéo căng thành một đường thẳng sắc bén.
Đặng Hoa đưa tay chọc chọc cô ta: "Làm sao vậy?" Theo ánh mắt của Phương Phương, cô liền nhìn theo, nhưng chỉ nhìn thấy con đường dài dằng dặc đầy buồn chán với cảnh tượng đám người vội vàng, cô có chút mờ mịt khẽ hỏi.
Đỗ Phương Phương cười lên một tiếng quật cường, mở miệng nói một câu lạnh lẽo đầy khinh miệt: "Tiểu Hoa, cậu nói rất đúng, tớ phải giám sát người đàn ông của tớ chặt chẽ một chút, cuộc đời bây giờ thực sự có rất nhiều hồ ly tinh!"
Tương Tư hoảng hồn không sao định thần lại nổi, một đường chạy thẳng đến về đến nhà. Cô khóa kỹ cửa lại, chạy vội tới trước giường, ôm chặt lấy con gái, lúc này cô mới dần dần bình tĩnh trở lại. Thím Phúc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt dường như có chút rời rạc, thím bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng tới hỏi cô: "Tư Tư à, đã xảy ra chuyện gì vậy con?"
Chỉ một câu của Đỗ lão tướng quân quả thật đã chống đỡ qua được một việc mà anh đã phải mất hơn nửa năm không ngừng bôn ba đến sứt đầu mẻ trán. Nhà họ Đỗ coi như cũng có chút bản lãnh. Cái người có tên Dương Đắc Chí kia cũng gắng sức để cho lão tướng quân một chút mặt mũi. Chuyện của Bí thư Tiếu trên thượng cấp đã có chỉ thị xuống không cần phải giải quyết, đương nhiên phía dưới liền không có ai truy cứu nữa. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Nhưng mà những ghi nhớ của năm xưa đã lớn dần lên, cộng với chuyện xảy ra tới lúc này giờ đây trở thành một đòn đả kích quá nặng. Sau một hồi đau thương quá lớn lại tới nỗi mừng vui quá độ khiến Bí thư Tiếu bị ngã bệnh. Ý tứ mà Dương Đắc Chí kia nói gần nói xa với lão tướng quân chính là, vừa vặn thừa dịp này Bí thư Tiếu nên cáo bệnh mà thoái lui ra khỏi chính trường, như vậy việc về vườn của ông vẫn được sáng sủa. Cứ như vậy mà sống cuộc sống khá giả từ nay về sau, không cần phải chờ đợi lo lo lắng lắng lại bị người ta lôi chuyện cũ ra truy cứu rồi bị rớt xuống đài, rơi vào cảnh tượng tăm tối thê lương nữa.
Hà Dĩ Kiệt cũng có ý định này, mà Bí thư Tiếu trải qua một phen trắc trở này, cũng bởi vì chuyện của Tử Khiêm nên đã làm cho ông cũng không còn tâm trí nào mà nghĩ tới con đường làm quan nữa. Cho dù ông có thực sự lui về, cái người có tên Trương Thành Hàm kia có vào thay vị trí của ông ở thành phố A thì cũng là do một tay của ông.
Hà Dĩ Kiệt thật tâm muốn Bí thư Tiếu được an hưởng lúc tuổi già. Anh đương nhiên sẽ coi mình giống như là con trai của ông mà chăm sóc ông vậy. Tiếp đó Tử Khiêm cũng từ nước ngoài trở về, ở nước ngoài đã lưu lại bản án của cậu ta, từ nay về sau việc ra nước ngoài của cậu ta sẽ rất khó khăn,♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn cũng may ở trong nước vẫn không có người nào biết chuyện của cậu ta. Hà Dĩ Kiệt vận dụng quan hệ, liên lạc cho cậu ta một trường đại học, anh muốn cậu ta lại tiếp tục đi học. Cậu ta cũng ngoan ngoãn bắt đầu chịu khó học tập. Bí thư Tiếu thấy con trai lạc đường giờ biết quay lại, bệnh tật giờ đã tốt hơn được phân nửa, tạm thời không đề cập tới nữa.
Chỉ chớp mắt lại qua mấy tháng, đã đến thời điểm cuối năm. Cho tới khi thành phố A bắt đầu có trận mưa tuyết đầu tiên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hà Dĩ Kiệt chợt nhớ ra, Tương Tư rời đi đến giờ đã được một năm rồi.
Hoá ra, thời gian cô không ở bên cạnh mình, tính cả ngày lẫn đêm vậy mà đã trọn vẹn 365 ngày rồi.
Lúc này, một mình anh đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng, nhìn những bông tuyết đang bay phất phơ bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao lúc này cảm giác rời rã chợt dần dần ùa tới trong anh, khiến anh không sao kiềm chế nổi sự run rẩy trong cổ họng. Anh luôn luôn không dám nghĩ, không dám nhớ tới chuyện cô đã một thân một mình nghiêng ngả rời đi giữa đêm đông lạnh giá như thế nào. Cô đã đi giữa bầu trời đêm đầy tuyết bay với bộ dạng đầy tuyệt vọng như thế... Anh không dám nghĩ, cũng không dám nhớ lại, nhưng cứ hết lần này tới lần khác, anh giống như con chim cu gáy tồn tại đơn độc trong cuộc sống, kéo dài cho đến tận hôm nay. Anh lại bắt đầu sợ hãi, nếu như một ngày nào đó, bọn họ thật sự sẽ lại gặp nhau ở một nơi nào đó, không biết anh có đủ dũng khí để đối mặt với cô không?
Trời đã khuya rồi, trời đêm hơi lạnh.
Anh không lái xe, mặc chiếc áo gió dày dặn ấm áp bước dọc theo con đường đi về phía trước. Có người đi cùng với anh theo cùng một hướng, có người chỉ gặp thoáng qua, có cặp tình nhân cười đùa ầm ỹ, có đứa trẻ nhỏ vừa cười nói vừa nhảy nhót. Anh cắm hai tay vào trong túi áo choàng, đạp lên gió tuyết, chậm rãi đi về phía trước. Anh không muốn đi về nhà, cũng không muốn nhìn thấy Đỗ Phương Phương. Trời đất rộng lớn là thế vậy mà anh lại không có một nơi để có thể đi về. Anh nắm chặt bàn tay thành quả đấm, nhưng lại cảm thấy tịch mịch và cô độc không nói ra được. Lúc đi ngang qua ngã tư đường anh châm một điếu thuốc chờ đèn đỏ, cúi đầu hít vài hơi thuốc. Bên tai anh chợt truyền đến tiếng ca đến tê tâm liệt phế của một người đàn ông không biết có phải là từ cửa hàng âm thanh bên kia đường vẳng sang không:
“Muốn giữ lại nhưng lại không thể giữ nổi nên mới trở nên cô đơn
Những lời ca ly biệt cũng không thể nói hết những dịu êm
Một giây trước đã tan nát cõi lòng
Chỉ im lặng ra sức ôm nhau
Cố gắng vượt qua để đưa tiễn người
Lời ca ly biệt sao chua xót...”
Anh thoáng giật mình rồi lặng người đi, thuốc lá dần dần cháy hết khiến nơi đầu ngón tay của anh bị phỏng. Đột nhiên anh run lên, đầu mẩu thuốc lá rơi trên mặt đất, anh đứng yên không thể cử động nổi, mặc cho cơn gió rét thấu xương lạnh như băng tùy ý thổi tới trên mặt. Không biết là do tuyết đọng ở bên khóe mắt anh đã tan ra hay là do anh đã rơi lệ, mà bên khóe mắt anh là một mảnh lạnh buốt.
Anh xiết chặt hai bàn tay, chậm rãi gập lưng lại, nơi dạ dày của anh dần dần đau đến lợi hại. Anh cắn răng, chỉ cảm thấy sự đau nhức này giống như bị hàng loạt các rễ cây rất nhỏ chui vào tàn phá máu thịt trong lòng anh, khiến anh không sao thốt lên được thành lời, sự đau nhức ấy cũng không thể nào mô tả nổi. Trên đường có vố số người đi đường lui tới, song từng người một đi qua, bước chân ai nấy đều bước vội vàng đi qua trước mặt anh, không có một ai dừng lại hỏi han anh một câu. Thậm chí còn có người thấy anh còn tránh bước ra xa, vượt qua. Anh đau đến không sao chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, quỳ gối xuống đầu đường lầy lội, bàn tay nắm thành quyền gắt gao run rẩy chống đỡ cơn co giật đang cuộn lại trong dạ dày. Trước mắt anh dần dần trở nên mơ hồ, dần dần không nhìn thấy rõ những gì xung quanh nữa. Chợt có một gương mặt xinh đẹp và hoạt bát đột nhiên xuất hiện tại trước mặt của anh, anh lập tức đứng lên, đáy mắt ửng đỏ, lảo đảo bước lên trước đuổi theo vài bước...
"Tương Tư... Tư Tư..." Thân hình cao gầy của anh đứng sững lại ở ngã tư đường, xe cộ qua lại như nước, lung lay sắp đổ.
Mà lúc này, đèn xanh đèn đỏ không ngừng lập loè, tiếng xe tiếng người vang lên vô cùng ầm ĩ, cơn mưa tuyết lớn vẫn không tiếng động lặng lẽ rơi xuống, là trong biển người vội vàng trên đường như nước chảy qua kia, anh biết đi nơi nào tìm bóng dáng của cô đây?
Cô sớm đã không tại, cũng không bao giờ sẽ trở về nữa, đây là sự trừng phạt tốt nhất mà ông Trời đã dành cho anh.
*****************************************************
Lúc Tương Tư từ trong tiệm sách đi ra, cô cài lại chiếc mũ của chiếc áo lông xong không khỏi chà xát hai tay vào nhau, rụt cổ lại, giấu hai tay ở trong tay áo choàng gió, chậm rãi đi về phía trước, Nhất Nặc vẫn chưa thể nào rời khỏi người lớn được. Thím Phúc dù sao cũng đã lớn tuổi, lại vừa bị bệnh xong, tuy nói rằng bệnh đã khỏi nhưng sức khỏe cũng không thể bằng ngày xưa, nên cô đành phải đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng lại không thể đi những nơi phải rời khỏi nhà quá xa. Ngay tại ngã ba đường bên này có một dãy nhà chuyên bán sách đang tìm người làm công việc thu ngân, tiền lương không được cao, nhưng được cái bà chủ trong khu vực quản lý cung cấp cho bữa tối nên Tương Tư vẫn tương đối hài lòng. Sức khỏe của cô hiện tại cũng không thể đi tìm những công việc vất vả để làm. Cô chỉ sợ mình sẽ không sao chống đỡ nổi, mà công việc ở trong tiệm sách cũng khá thanh nhàn, coi như cô cố gắng một chút cũng ứng phó được.
Trạm đỗ xe buýt cách hơi xa, Tương Tư đi bộ qua đó, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp đông cứng lại đến nơi. Cô không ngừng ấp hai tay vào trên miệng để hà hơi ấm, cúi đầu cố bước nhanh hơn. Nhất Nặc vẫn đang chờ cô về nhà để cho bú sữa đây. Bởi vì bây giờ cô phải đi làm nên ban ngày Nặc Nặc đói bụng, thím Phúc đã pha sữa bột cho cô bé uống, Nặc Nặc không thích uống sữa bột, thỉnh thoảng lại nhả ra. Tuy Tương Tư rất xót xa cho con gái, nhưng cũng không có cách nào, dù sao cô cũng phải chèo chống cho cái nhà này.
Khi sắp đi tới giao lộ cô phải đi nhanh hơn, chung quy cũng tại phải đi qua một nhà hàng bán bánh điểm tâm Pháp. Mỗi lần Tương Tư đi ngang qua nơi này đều phải bước nhanh hơn, bằng không cái mùi thơm kia nhất định sẽ làm cho cô chảy nước miếng ròng ròng. Đã suốt một năm nay cô không được nếm qua món điểm tâm ngon miệng này rồi.
"Hôm nay thật là lạnh, tôi thực sự không thích thời tiết của thành phố A này chút nào. Mùa đông thì lạnh chết người, mùa hạ cũng nóng đến phất ngốt lên được. Nếu không phải chồng tôi thích ăn hương vị của bánh ngọt trà xanh ở đây, tôi cũng sẽ không chạy tới nơi xa thế này để mua đâu! Gió thổi làm làn da của tôi như muốn rách cả ra rồi..." Một người phụ nữ mặc chiếc áo choàng ngoài bằng lông màu đen đứng chống nạnh vừa nhẹ giọng oán trách, vừa đứng dậm chân.
Tương Tư lơ đãng ngẩng đầu lên liếc nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ có dáng người thon dài, mái tóc ngắn gọn gàng, nhìn bóng lưng cảm giác có chút quen thuộc.
Cô cũng không để ý, bước nhanh hơn đi về phía trước.
Nhưng gió lại đưa tới lời nói của một người phụ nữ khác: "... Ai bảo nơi này lại là nơi bán bánh điểm tâm nước Pháp chính tông nhất cơ chứ."
"Lại nói, chồng cậu là người ở nơi này, cậu cũng không thể sống mãi ở trong nhà họ Đỗ được. Cuộc đời này có rất nhiều hồ ly tinh, Hà tiên sinh lại là người ưu tú như vậy, cậu nên giám sát chặt chẽ hơn một chút!"
"Anh Dĩ Kiệt không phải là người như thế, cậu không biết đó thôi, trước khi hai chúng tớ kết hôn, anh ấy đã cắt đứt sạch sẽ với những phụ nữ ở bên ngoài rồi..." Đỗ Phương Phương đắc ý nói lại, đi đến trước xe mở cửa xe: "Đi nhanh lên, lạnh chết mất."
Cô ta vừa nói xong, đang định xoay người bước vào, chẳng biết tại sao lại xoay mặt nhìn ra xung quanh, liền nhìn thấy cách đó không xa, chỉ độ vài bước chân, có bóng một cô gái dáng nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở giữa bầu trời đầy tuyết bay, trên đầu cô đội mũ, không nhìn thấy được rõ mặt, cho dù cô ta có nhìn lại về phía này, cũng coi như không nhìn thấy gì hết.
Ngực Đỗ Phương Phương đột nhiên nhảy lộp bộp lên một cái, cảm giác quen thuộc lan tràn khắp người cô ta không nói ra được, khiến cô ta bắt đầu chậm rãi đứng thẳng người lên để nhìn.
Mà cô gái nhỏ kia đã nhanh chóng tiếp tục bước đi hướng về trước rồi, bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt hơi nghiêng về phía trước, bước đi trong gió tuyết đầy gian nan. Mắt Đỗ Phương Phương nhìn không hề chớp mắt, nhưng khóe môi lại dần dần mím lại, kéo căng thành một đường thẳng sắc bén.
Đặng Hoa đưa tay chọc chọc cô ta: "Làm sao vậy?" Theo ánh mắt của Phương Phương, cô liền nhìn theo, nhưng chỉ nhìn thấy con đường dài dằng dặc đầy buồn chán với cảnh tượng đám người vội vàng, cô có chút mờ mịt khẽ hỏi.
Đỗ Phương Phương cười lên một tiếng quật cường, mở miệng nói một câu lạnh lẽo đầy khinh miệt: "Tiểu Hoa, cậu nói rất đúng, tớ phải giám sát người đàn ông của tớ chặt chẽ một chút, cuộc đời bây giờ thực sự có rất nhiều hồ ly tinh!"
Tương Tư hoảng hồn không sao định thần lại nổi, một đường chạy thẳng đến về đến nhà. Cô khóa kỹ cửa lại, chạy vội tới trước giường, ôm chặt lấy con gái, lúc này cô mới dần dần bình tĩnh trở lại. Thím Phúc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt dường như có chút rời rạc, thím bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng tới hỏi cô: "Tư Tư à, đã xảy ra chuyện gì vậy con?"
Bình luận facebook