• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu (1 Viewer)

  • chap-66

Chương 72-2




Hà Dĩ Kiệt luôn không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ tới tất cả những gì cô đã làm trước lúc lâm chung, mỗi lần nhớ tới những lời nói mà cô đã nói với thím Phúc ngày đó, cho dù cô đã từng phải chịu những nỗi khổ sở lớn đến như vậy, nhưng mà cô vẫn tin tưởng anh vô điều kiện, trong lòng của anh thấy khó chịu như là bị gác ở trên bếp lửa nướng chín vậy. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng mà bây giờ thì anh đã làm những gì, con gái ở bên cạnh anh, nhưng ngay cả thân phận quang minh chính đại của mình cũng không có, lại còn bị một bảo mẫu nhỏ nhoi kia bắt nạt...
Hà Dĩ Kiệt lăn lộn khó ngủ, nhưng anh vẫn không dám tùy tiện xoay người, Nặc Nặc ghé vào trong lòng ngực của anh ngủ rất say sưa. Có lẽ đây chính là sự thần kỳ của liên hệ máu mủ, cho dù con gái tiếp xúc với anh không nhiều nhưng cô bé vẫn dựa dẫm vào anh như vậy.
Hà Dĩ Kiệt không nhịn được liền cúi đầu hôn một cái vào trán của con gái. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Trong lúc ngủ mơ cô bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Anh ôm chặt con gái vào lòng đầy yêu thương. Nặc Nặc liền trở mình vểnh cái mông đít nhỏ lên sau đó lại chìm vào trong giấc ngủ say. Trái tim anh mềm nhũn gần như tan chảy thành nước, anh cầm cánh tay của con gái để lộ ở bên ngoài cho vào trong chăn, vòng tay ôm siết lấy con, nhưng lúc này trong lòng anh đã dần dần hiện lên một ý niệm ...
*****************************************
Một tuần sau đúng vào thời điểm bí thư Tiếu và Tiếu Tử Tuấn di dân ra nước ngoài, buổi sáng hôm đó sau khi Hà Dĩ Kiệt gọi điện thoại tới nói rằng buổi trưa anh sẽ không trở lại, Dieendaanleequuydonn chị Lâm vừa cúp điện thoại liền lập tức liên lạc với Đỗ Phương Phương. Đỗ Phương Phương tới rất nhanh, sau khi vào cửa, Nặc Nặc vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô, liền lập tức co rúm người lại một cái. Trong đôi mắt to tỏa ra sự sợ hãi, chân bước thật dài xiêu xiêu vẹo vẹo, lông mi run rẩy, cái đầu nhỏ rũ xuống, núp ở phía sau chiếc ghế ăn cơm to tướng. Chị Lâm bưng cháo đến dỗ dành để cho cô bé ăn, nhưng bé nhất định không ăn, ngón tay mập mạp cứ xoắn vào nhau, một lát sau, liền quắt miệng lại chực muốn khóc lại không dám khóc, nước mắt đã vòng quanh doanh, nhút nhát khiếp sợ nhìn chị Lâm: "Ba ba, tìm ba ba..."
Chị Lâm ở cùng với Nặc Nặc mấy ngày nay, cũng nhận thấy cô bé này rất ngoan ngoãn đáng yêu, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không khỏi có cảm tình với bé. Thấy bộ dáng Nặc Nặc vừa ngoan ngoãn lại vừa gọi ba ba đáng thương như vậy, chị Lâm không khỏi có chút không đành lòng. Nhưng Đỗ Phương Phương ở đây, chị cũng không dám nói điều gì, đành phải giả bộ như không nghe thấy, lại xúc một thìa cháo lên thổi vài cái đưa đến bên miệng Nặc Nặc, dỗ dành khuyên nhủ: "Nặc Nặc ngoan nhé, mau ăn cháo đi ..."
Nặc Nặc dùng sức lắc đầu, những giọt nước mắt trong suốt từ trên hàng lông mi cong vút từ từ lăn xuống dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm thành hai hàng.
Chị Lâm vừa định dỗ dành tiếp thì Đỗ Phương Phương đã nghiêm bản mặt lại. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Cô ta quát lên một tiếng ba ba cái gì, cơn tức của cô ta bắt đầu không kìm được nữa rồi. Thấy Nặc Nặc lắc lắc cái thân thể nho nhỏ, đã không muốn ăn cơm lại còn bộ dạng khóc lóc như cực kỳ tủi thân không sao chịu được, Phương Phương lại càng bực bội. Cô ta đã làm cái gì đâu chứ, cũng không hề đụng một ngón tay vào con bé, vậy mà đã khóc thành như vậy, người khác nhìn thấy lại sẽ tưởng rằng Đỗ Phương Phương cô là loại mẹ kế rắn rết gì đó!
Hơn nữa, nếu quả thực sau này tiểu tổ tông kia mà sống ở trong nhà cô, chẳng phải cô sẽ bị con nhỏ chán ghét này làm cho tức giận đến chết hay sao? Muốn cô hầu hạ cái đồ ăn mày quê mùa vướng víu cực kỳ khó chịu kia nữa sao? Đừng có mà mơ tưởng! diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Động một chút lại khóc, Dĩ Kiệt sẽ nghĩ như thế nào? Đồ đê tiện Văn Tương Tư kia thật sự rất thâm độc! Cô ta không chút đau lòng đưa đứa con mà mình đã dứt ruột sinh ra đến đây, âm mưu muốn phá rối làm tan nát cuộc sống của cô và Dĩ Kiệt! Tục ngữ đã nói, “Phá hủy một ngôi miếu cũng không bằng cưới về một cái cọc” (Ý nói phá một ngôi miếu thờ là một tội lớn, nhưng tội phá miếu cũng không lớn bằng tội cưới phải một người vợ - cái cọc - không biết sinh con để nối dõi tông đường. Đỗ Phương Phương lấy Hà Dĩ Kiệt đã lâu mà không sinh được con nên sinh tính đố kỵ). Loại người có lòng dạ tràn đầy mưu mô như Văn Tương Tư kia, một người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy cần phải bị đày xuống Địa ngục mới phải!
Đỗ Phương Phương càng nghĩ càng thấy tức giận, nhìn thấy Nặc Nặc vẫn đang vặn vẹo thân thể không chịu ăn cháo, liền bước vài bước đi đến bên cạnh bàn ăn, một phát giằng lấy chiếc thìa trong tay chị Lâm. Cô ta múc một thìa cháo đầy ắp đưa đến bên miệng Nặc Nặc, Nặc Nặc lập tức lắc đầu nguây nguẩy, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại không chịu ăn, đôi mắt to chan chứa nước mắt, đôi mắt nhìn sang cô đầy vẻ trông mong, giọng nói ngọng nghịu non nớt gọi cô: "Dì dì... Không ăn..."
Nặc Nặc vừa mới mở miệng, Đỗ Phương Phương lại thấy tức giận hơn. Trong cơn giận vừa mới bộc phát ra, Phương Phương đặt chén cháo xuống, dùng tay đó đè cái đầu nhỏ của Nặc Nặc xuống, sau đó cứng rắn ấn thìa cháo đầy ắp kia vào lấp đầy trong miệng Nặc Nặc. Nặc Nặc bị cô giữ chặt lấy đầu không thể cử động được, những giọt nước mắt tủi thân trào ra lăn xuống không ngừng. Hết lần này tới lần khác, Nặc Nặc còn nhỏ sức yếu nên không trốn tránh nổi, sợ hãi cuống cuồng liền oa oa khóc rống lên, bàn tay nhỏ bé giơ lên đẩy tay Đỗ Phương Phương ra nhưng không sao đẩy ra nổi. Cô bé vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi khóc đến mức mồ hôi ra ướt đẫm cả đầu...
Đỗ Phương Phương là người không có tính nhẫn nại, vừa rồi cô xúc thìa cháo lên nhưng lại không chịu thổi cho nguội bớt, đã vội nhét luôn vào trong miệng Nặc Nặc. Tuy rằng cháo không nóng lắm, nhưng đối với trẻ con mà nói như vậy vẫn là hơi bị nóng, cả một thìa cháo đầy ắp, bị cứng rắn nhét vào trong miệng làm Nặc Nặc bị bỏng kêu thét lên, oa oa khóc ầm ĩ. Thân thể nhỏ bé gắng sức oằn oại, hai bàn tay xinh xinh khua loạn xạ, cháo trong miệng ộc ra ngoài, vừa vặn đã phun trúng vào một tay áo của Đỗ Phương Phương. Đỗ Phương Phương không sao kìm nổi cơn tức giận, trừng mắt lên, lại tiếp tục múc một thìa cháo khác đầy ắp để nhét vào trong miệng Nặc Nặc, trong lúc đó vẫn miệng không ngừng tuôn ra những lời nói cực kỳ căm hận: "Ai cho phép mày làm bẩn quần áo của tao, ai cho phép mày không chịu ăn? Mày có ăn hay không, có ăn hay không? Mày lựa chọn đi! Sao hả, tao đã dỗ dành cho mày ăn, mày lại vẫn dám không chịu ăn hả?"
Nặc Nặc lại bị Phương Phương cứng rắn nhét một thìa cháo lớn nữa vào trong miệng, khóc oa oa, dứt khoát phun ra bên ngoài bằng sạch. Nặc Nặc càng khóc ầm ỹ, Đỗ Phương Phương càng tức giận, càng nói vẻ đầy oán hận: "Không ăn hả? Được, vậy thì cứ để cho mày bị đói bụng, để cho mày thật đói vào xem mày có chịu ăn hay không!"
Phương Phương vứt mạnh cái thìa xuống, ép buộc chị Lâm đổ sạch cả bàn đồ ăn vào bồn rửa bát. Nặc Nặc ngã xuống đất, cháo dính be bét khắp người, bé khóc đến mức cơ thể bé nhỏ gần như bị co rút lại. Những hạt cháo nóng đã làm cho xung quanh cái miệng nhỏ nhắn bị hơi đỏ lên. Nặc Năc khóc đến lặng người, khóc đến gần như không thở nổi nữa, trên đầu túa ra đầy những giọt mồ hôi lớn. Chị Lâm nhìn thấy cũng không đành lòng, liếc nhìn trộm về phía Đỗ Phương Phương, thấy cô vẫn đứng ở một bên, mặt lạnh như tiền, nên cũng không dám tiến lên để dỗ dành Nặc Nặc. Nhưng nghe cô bé khóc quá thảm thiết, trong lòng chị cũng không khỏi thấy chua xót, dành quay mặt đi chỗ khác vành mắt đã hơi đỏ lên một chút.
"Ba, ba ơi..." Nặc Nặc ngồi dưới đất khóc đến khản đặc cả họng. Đỗ Phương Phương vẫn nhìn rất thờ ơ không thèm để ý tới, Chị Lâm không dám tiến lên. Nặc Nặc bé nhỏ cảm thấy trong lòng tràn ngập nỗi tủi thân mà không thể nói ra được. Cô bé khóc đến mệt lử, liền từ trên mặt đất đứng lên, khóc thút thít, bỏ đi ra phía bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng lầu bầu: "Tìm mẹ... Tìm mẹ..."
Đỗ Phương Phương nghe thấy vậy lửa giận lại bùng cháy, cô tóm lấy cổ áo của cô bé xách trở lại giơ tay lên định đánh. Chị Lâm vội vàng cắt ngang, đánh bạo nói can ngăn: "Phu nhân, ngài nhìn xem tay áo của ngài đầy những cháo, không bằng hãy đi vào phòng vệ sinh gột rửa qua một chút, Nặc Nặc vẫn còn là một đứa bé, ngài cần gì phải chấp nhặt với con bé như thế?"
Chị Lâm vừa nói, Đỗ Phương Phương mới nhận ra trên ống tay áo của mình đâng dính đầy những hạt cháo. Cô tức giận thu tay lại, vừa trừng mắt nhìn Nặc Nặc một cách độc ác, vừa xoay người bỏ đi về hướng phòng vệ sinh.
Nặc Nặc cũng đã sợ đến choáng váng, cô bé đứng ở nơi đó muốn khóc nhưng cũng không khóc nổi nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi vì sợ hãi, co rụt cổ lại nấc lên không ngừng. Chị Lâm nhìn Đỗ Phương Phương đóng cửa lại rồi mới rón ra rón rén đi tới ôm lấy cô bé nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào Nặc Nặc, cháu ngoan ngoãn thì cái dì kia sẽ không đánh cháu nữa, có biết hay không?"
Thân thể bé nhỏ mềm yếu của Nặc Nặc lúc này vẫn run rẩy không ngừng. Nước mắt lại trào ra, từng dòng từng dòng rơi xuống như mưa Chị Lâm nhìn thấy cảnh ấy cảm thấy rất khó chịu, đang định tiếp tục dỗ dành thêm mấy câu, nhưng lúc này Đỗ Phương Phương cũng đã đi ra ngoài. Chị Lâm vội vàng buông tay ra. Đỗ Phương Phương đi đến trước mặt Nặc Nặc. Nặc Nặc nhắm chặt mắt lại, sau đó sợ hãi đến mức co rút cả người lại, ngã đánh phịch cái mông nhỏ xuống trên mặt đất. Nặc Nặc đang định khóc, Đỗ Phương Phương nghiêm giọng quát to một câu: "Câm miệng cho tao!"
Toàn thân Nặc Nặc run lên, bàn tay nhỏ bé bịt chặt miệng lại không dám khóc. Từ trong hốc mắt, những giọt nước mắt lại trào ra ào ạt, thi nhau lăn xuống dưới. Đỗ Phương Phương nhìn cặp mắt kia thấy giống Tương Tư như đúc, càng nghĩ lại càng thấy hận, không sao nhịn được nữa lại bắt đầu mắng sa sả: "Mày khóc cái gì mà khóc? Tao đã đánh mày chưa, hả? Tao cũng chưa hề đụng đến người mày, dù chỉ một cái, vậy mà mày chỉ biết khóc! Mày khóc cho ai xem hả? Mày cũng giống hệt như con mẹ của mày, mẹ con chúng mày là loại người không biết xấu hổ, bây giờ mày vẫn còn giở cái bộ dạng giả vờ kia ra để lừa gạt nữa sao? Cả hai mẹ con chúng mày không có một điểm nào gọi là tử tế hết. Mẹ mày không cần mày cho nên mới đưa mày tới đây, chính là muốn để cho tao đánh chết mày, đem bán mày đi..."
Đỗ Phương Phương bên này vẫn còn đang cao giọng mắng sa sả không ngừng, bên kia cánh cửa nhà trọ cũng đã mở ra, lặng lẽ không một tiếng động. Chị Lâm đang đứng ở vị trí đối diện với cửa, liếc nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt, sợ đến mức gần như hồn bay phách tán, cứ đứng đực ra ở nơi đó cũng không dám nhúc nhích. Đỗ Phương Phương đứng quay lưng lại với cửa nên đương nhiên vẫn chưa phát giác ra. Cô giơ ngón tay lên dúi mạnh vào đầu của Nặc Nặc, cứ sa sả mắng từng câu, từng câu không ngừng nghỉ.
Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt khó coi đến dọa người. Thư ký Triệu đứng ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh ra ngoài, trong lòng không ngừng thầm kêu lên, thôi xong rồi, thế là hỏng rồi. Thiệu Đình và Tĩnh Tri đi theo phía sau Hà Dĩ Kiệt, cả hai người cùng biểu lộ vẻ mặt không dám tin, khi nhìn thấy những hình ảnh đang diễn ra ở trong phòng. Đặc biệt là Tĩnh Tri, bởi vì cô sớm đã làm mẹ, nên càng không thể nhìn nổi cái cảnh như thế, nước mắt cô đã trào ra ào ạt, thi nhau lăn xuống. Thiệu Đình đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh không nói gì, nhưng đáy mắt lại đang chứa đựng sự lo lắng sâu sắc.
Nặc Nặc bị ngón tay của Đỗ Phương Phương dúi mạnh một cái nên ngã ngồi xuống trên mặt đất,
Trên trán cô bé đã hiện lên một vết đỏ rực, muốn khóc nhưng lại không dám khóc. Đỗ Phương Phương hung dữ giống như bà phù thủy trong chuyện cổ tích mà mẹ đã kể. Cô bé cực kỳ sợ hãi, cô nhớ ba ba, cũng nhớ mẹ. Vì sao cả ba và mẹ của bé đều không có ai quan tâm đến bé nữa vậy? Nặc Nặc khóc lặng đi, hai mắt đẫm lệ, giữa lúc mơ hồ cô bé chợt nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đứng ở ngoài cửa. Thoáng cái Nặc Nặc buông bàn tay nhỏ bé đang che miệng ra, gào lên một tiếng thật to, khóc rống lên. Tiếng khóc nghe khàn đặc, khóc đến xé tim xé phổi, làm cho trái tim người nghe như bị vặn xoắn lại, lẫn trong tiếng khóc nức nở còn nghe rõ tiếng con trẻ gọi cha thảm thiết: "Ba ba... Ba ba... Đánh Nặc Nặc... Nặc Nặc, Nặc Nặc... Đau..."
Nặc Nặc khóc nức nở, đứng bật dậy, thân thể nhỏ bé mập mạp nghiêng ngả, xiêu vẹo, cố chạy nhanh đến trước mặt Hà Dĩ Kiệt. Cô bé đã khóc đến khản cả giọng, những giọt nước mắt to tròn giống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây thi nhau lăn xuống. Một cô bé đáng yêu như vậy, giờ đây quanh miệng đã đỏ rực lên, khắp người dính đầy cháo be bét, tóc tai cũng rối bời. Tĩnh Tri nhìn mà thấy không sao cầm lòng nổi, cô quay mặt lại, gục đầu vào trong ngực Thiệu Đình khóc nức nở...
Hà Dĩ Kiệt mím miệng, nghiến chặt hàm răng, đáy mắt đỏ ngầu tựa như sắp sửa phun ra máu. Anh không đợi Nặc Nặc chạy đến trước mặt mình, chỉ bước nhanh mấy bước lên phía trước, ngồi xổm xuống ôm siết con gái vào trong ngực. Trong cổ họng của anh đã nghẹn cứng lại cực kỳ khó chịu, ngọn lửa giận ở trong lồng ngực anh giờ đã không sao nén nổi nữa, bốc lên cuồn cuộn, tuôn ra bên ngoài. Nặc Nặc vùi trong ngực của anh khóc nức nở, người run rẩy không ngừng. Rốt cuộc anh cũng không sao kìm chế nổi nước mắt nữa, cứ để mặc cho lệ trào ra rơi xuống. Nhưng anh lại gắng sức khắc chế, cuống họng khản đặc, nhẹ nhàng dỗ Nặc Nặc: "Bảo bối, ba ba sai rồi, ba ba đã sai rồi, ba ba đã làm cho Nặc Nặc phải chịu tủi thân...Từ nay về sau sẽ không bao giờ như thế nữa, sẽ không bao giờ như thế nữa... Ba ba thề với Nặc Nặc. Nặc Nặc đánh ba ba đi, ba ba thật là ngu ngốc, thật là khốn kiếp, Nặc Nặc cứ đánh ba ba đi..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom