Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đừng Chọc Nhầm Công Chúa - Chương 59: Ngửa bài!
Mộ Dung Khanh vẫn rất thản nhiên. Có lẽ điều này không nằm ngoài dự tính của hắn. Nước cờ này có vẻ như hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không mà tự lẩm bẩm:" Từ đây đến Mộ An nhanh nhất cũng phải mất 3 ngày. Trong 3 ngày này cũng đủ để tạo ra chứng cứ giả, phủi sạch những dấu vết trước đó. E là An Vương tài giỏi cách mấy cũng không thể nào tra ra được gì." Ổ chốn quan trường này, phàm là kẻ có tiền, có quyền thì sẽ lộng hành, hống hách như thế đấy, đảo lộn trắng đen, thiện ác khó phân. Gian thần tắc quái, thật mục nát! Nếu không sớm thanh tẩy hết, chỉ sợ là nước nhà sẽ không giữ nổi mất. Chưa hổng bên ngoài thì đã rống bên trong.
Đang bị dồn vào thế bí thì từ ngoài truyền tới tiếng nói của cung nhân:
- Báo! Lý tướng quân đi sứ đã trở về, mong được cầu kiến hoàng thượng!
Vẻ mặt y nghe thấy liền hết sức vui mừng:
- Lập tức cho truyền!
Dứt lời, từ ngoài cửa, một vị tướng quân người mặc chiến bào, áo choàng đỏ phấp phời tung bay, tay cầm bảo kiếm, vỏ kiếm dát vàng, đầu vỏ đính ngọc uy vũ bước vào. Y chính là đích nữ của Lý Thái Úy( Lý Khiêm), người đứng đầu quan võ trong triều -Lý Nhã Kỳ. Hổ phụ sinh hổ tử, vốn là con nhà võ, Lý Nhã Kỳ có võ nghệ cao cường, có tài mưu lược, anh dũng thiện chiến, hành động quyết đoán, là cánh tay đắc lực của An Vương, cùng chàng xông pha trên mọi mặt trận.
Thấy nàng trở về, phút chốc ánh mắt họ chạm nhau, ý cười tràn ngập trong ánh mắt. Hoàng thượng ở trên vui vẻ mà hỏi:
- Lý thống soái đã trở về rồi sao? Không biết lần này đi sứ khanh đã làm được những gì?
Lý Nhã Kỳ chắp tay cao hơn đầu, giọng nói thánh thót mà trong trẻo vang lên,nàng cung kính đáp lời:
- Bẩm hoàng thượng. Lần này có dịp qua tây vực, Dĩ Vương của Tây Vực đã đồng ý ký hiệp ước hảo hòa, trong vòng 5 năm quyết sẽ không xâm phạm bờ cõi nước ta. Hai nước từ đây kết đồng minh, cùng nhau chung sống hòa bình. Còn nữa, Dĩ Vương còn tặng cho Bạch Li quốc chúng ta vô số vàng bạc châu báu cùng nhiều sản vật quý hiếm. Đặc biệt còn có một viên linh châu hồng ngọc, một vò rượu "Phong Lạc" được ủ trăm năm.
Hoàng thượng nghe xong cặp lông mày chùng xuống bỗng chốc dãn ra, nét vui thanh nhã hiện rõ trên gương mặt anh tuấn ấy.
- Tốt tốt! Linh châu hồng ngọc là báu vật thượng cổ, nghìn vàng khó mua. Lại nói đến vò rượu Phong Lạc này vốn trăm năm mới ủ được một vò, chỉ cần nếm thử một ngụm đã sống như tiên, không uổng phí một đời, giá trị liên thành. Thật đúng là quý hiếm! Lý tướng quân thật là không phụ kỳ vọng của trẫm!
Thanh âm thánh thót như sơn ca của Lý Nhã Kỳ vang lên, một giọng nói có thể nói là trong như ngọc, khiến người ta chìm vào những mộng cảnh. Nữ nhân như vậy lại là một người anh dũng mạnh mẽ, kiên cường bất khuất, khiến nam nhân trong thiên hạ không khỏi ngưỡng mộ, quỳ rạp dưới chân. Chưa kể đến dung nhan tuyệt mỹ, không chút son phấn vẫn yêu kiều thướt tha, xinh tươi, sáng trong như nước ấy lại càng khiến đấng hào kiệt si mê vô lối. Kỳ thực là độc nhất vô nhị trên thế gian này.
- Đều là nhờ sự anh minh của hoàng thượng vi thần mới có dịp dốc sức cho nước nhà.
- Lý tướng quân lập được đại công, muốn trẫm ban thưởng thế nào?
Đôi mắt nàng lướt nhanh về phía Định Luân đang ở đối diện hiện lên một sự ẩn ý. Cái gật đầu nhẹ của chàng nhanh chóng được nàng thu vào tấm mắt.
- Hoàng thượng, lần này trên đường hồi kinh, thần đã đi qua Mộ Nam phát hiện nơi đây thôn trang tiêu điều, bách tích lâm nan, đê vỡ, nước tràn, bao nạn dân bị chết thảm. Cảnh tượng thảm khốc khôn tả, người chết hàng loạt, rải rác trên đất, thật khiến thần chạnh lòng. Đã vậy tri phủ tri huyện đều là một lũ vô lại, áp bức nhân dân, bắt bách tính ăn gạo mốc, cơm thiu, không thấy một tấm vải sạch mặc lên người. Vi thần thấy chuyện bất bình đã ra tay trừng trị bọn chúng, song đây là đại tội, chưa có sự cho phép của hoàng thượng lại ngang nhiên xét tội quan thần. Mong hoàng thượng lượng thứ!
Hoàng thượng nghe xong vừa giận vừa mừng. Mới vừa ban nãy còn không biết nên kết tội Mã Thế Hoan thế nào, nay lại có đường sáng trước mắt, đúng ý của y. Nhưng lại giận vì những kẻ như ông ta lại ngang nhiên hống hách dưới triều. Lần này nhất định y phải thu gọn một lưới, thanh trừ những loạn thần làm loạn kỉ cương này. Dĩ nhiên, quan triều phàm là những kẻ đã nói giúp ông ta cũng không tránh khỏi tội vạ.
- Mã Thế Hoan, ngươi còn gì để chối cãi? Chứng cứ rành rành. Người đâu! Mau lôi hắn xuống! Trảm!
- Hoàng thượng! Xin hoàng thượng khai ân! Xin hoàng thượng khai ân!
Một giọng nói kịp thời vang lên tạm thời giúp Mã Thế Hoan thoát khỏi móng vuốt tử thần Định Luân cất tiếng can gián:
- Xin hoàng thượng hãy đợi một lát. Hoàng thượng, theo vi thần, Mã đê sứ chỉ là một viên quan nhỏ nhoi, ắt là không có gan lớn làm những việc như vậy. Thần cho rằng đã có người đứng sau chỉ điểm.
Y nhìn ông ta đang run như cầy sấy ở trên đất, phút chốc hạ giọng, trấn tĩnh nói:. ngôn tình ngược
- Nếu ngươi thành thật khai báo, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.
Thấy đường lui trước mắt, đương nhiên kẻ tham sống sợ chết như Mã Thế Hoan sẽ liều chết mà bám víu. Đôi mắt ông ta sáng rực lên, giọng run run, tay chân bủn rủn mà đáp:
- Tâu.. tâu hoàng thượng. Lời..lời của An Vương điện hạ nói quả là thực. Người đứng sau sai khiến vi thần làm chuyện này là...
Ánh mắt ông ta đảo cùng phía rồi ngước lên nhìn Mộ Dung Khanh. Nhưng lời chưa dứt thì bỗng nghe thấy một tiếng "phập", cái gì đó vừa mới xoẹt qua.Tiếng kêu nhỏ đến mức khiến người ta không thể nghe thấy được. Ngay sau đó máu đen từ khẽ miệng ông ta trần ra, cuối cùng Mã Thế hoan "huỵch" xuống đất. Lý Nhã Kỳ đến kiểm tra phát hiện kinh mạch toàn thân đã dứt lìa, vội vàng tâu lên:
- Hoàng thượng, ông ta chết rồi!
Đang bị dồn vào thế bí thì từ ngoài truyền tới tiếng nói của cung nhân:
- Báo! Lý tướng quân đi sứ đã trở về, mong được cầu kiến hoàng thượng!
Vẻ mặt y nghe thấy liền hết sức vui mừng:
- Lập tức cho truyền!
Dứt lời, từ ngoài cửa, một vị tướng quân người mặc chiến bào, áo choàng đỏ phấp phời tung bay, tay cầm bảo kiếm, vỏ kiếm dát vàng, đầu vỏ đính ngọc uy vũ bước vào. Y chính là đích nữ của Lý Thái Úy( Lý Khiêm), người đứng đầu quan võ trong triều -Lý Nhã Kỳ. Hổ phụ sinh hổ tử, vốn là con nhà võ, Lý Nhã Kỳ có võ nghệ cao cường, có tài mưu lược, anh dũng thiện chiến, hành động quyết đoán, là cánh tay đắc lực của An Vương, cùng chàng xông pha trên mọi mặt trận.
Thấy nàng trở về, phút chốc ánh mắt họ chạm nhau, ý cười tràn ngập trong ánh mắt. Hoàng thượng ở trên vui vẻ mà hỏi:
- Lý thống soái đã trở về rồi sao? Không biết lần này đi sứ khanh đã làm được những gì?
Lý Nhã Kỳ chắp tay cao hơn đầu, giọng nói thánh thót mà trong trẻo vang lên,nàng cung kính đáp lời:
- Bẩm hoàng thượng. Lần này có dịp qua tây vực, Dĩ Vương của Tây Vực đã đồng ý ký hiệp ước hảo hòa, trong vòng 5 năm quyết sẽ không xâm phạm bờ cõi nước ta. Hai nước từ đây kết đồng minh, cùng nhau chung sống hòa bình. Còn nữa, Dĩ Vương còn tặng cho Bạch Li quốc chúng ta vô số vàng bạc châu báu cùng nhiều sản vật quý hiếm. Đặc biệt còn có một viên linh châu hồng ngọc, một vò rượu "Phong Lạc" được ủ trăm năm.
Hoàng thượng nghe xong cặp lông mày chùng xuống bỗng chốc dãn ra, nét vui thanh nhã hiện rõ trên gương mặt anh tuấn ấy.
- Tốt tốt! Linh châu hồng ngọc là báu vật thượng cổ, nghìn vàng khó mua. Lại nói đến vò rượu Phong Lạc này vốn trăm năm mới ủ được một vò, chỉ cần nếm thử một ngụm đã sống như tiên, không uổng phí một đời, giá trị liên thành. Thật đúng là quý hiếm! Lý tướng quân thật là không phụ kỳ vọng của trẫm!
Thanh âm thánh thót như sơn ca của Lý Nhã Kỳ vang lên, một giọng nói có thể nói là trong như ngọc, khiến người ta chìm vào những mộng cảnh. Nữ nhân như vậy lại là một người anh dũng mạnh mẽ, kiên cường bất khuất, khiến nam nhân trong thiên hạ không khỏi ngưỡng mộ, quỳ rạp dưới chân. Chưa kể đến dung nhan tuyệt mỹ, không chút son phấn vẫn yêu kiều thướt tha, xinh tươi, sáng trong như nước ấy lại càng khiến đấng hào kiệt si mê vô lối. Kỳ thực là độc nhất vô nhị trên thế gian này.
- Đều là nhờ sự anh minh của hoàng thượng vi thần mới có dịp dốc sức cho nước nhà.
- Lý tướng quân lập được đại công, muốn trẫm ban thưởng thế nào?
Đôi mắt nàng lướt nhanh về phía Định Luân đang ở đối diện hiện lên một sự ẩn ý. Cái gật đầu nhẹ của chàng nhanh chóng được nàng thu vào tấm mắt.
- Hoàng thượng, lần này trên đường hồi kinh, thần đã đi qua Mộ Nam phát hiện nơi đây thôn trang tiêu điều, bách tích lâm nan, đê vỡ, nước tràn, bao nạn dân bị chết thảm. Cảnh tượng thảm khốc khôn tả, người chết hàng loạt, rải rác trên đất, thật khiến thần chạnh lòng. Đã vậy tri phủ tri huyện đều là một lũ vô lại, áp bức nhân dân, bắt bách tính ăn gạo mốc, cơm thiu, không thấy một tấm vải sạch mặc lên người. Vi thần thấy chuyện bất bình đã ra tay trừng trị bọn chúng, song đây là đại tội, chưa có sự cho phép của hoàng thượng lại ngang nhiên xét tội quan thần. Mong hoàng thượng lượng thứ!
Hoàng thượng nghe xong vừa giận vừa mừng. Mới vừa ban nãy còn không biết nên kết tội Mã Thế Hoan thế nào, nay lại có đường sáng trước mắt, đúng ý của y. Nhưng lại giận vì những kẻ như ông ta lại ngang nhiên hống hách dưới triều. Lần này nhất định y phải thu gọn một lưới, thanh trừ những loạn thần làm loạn kỉ cương này. Dĩ nhiên, quan triều phàm là những kẻ đã nói giúp ông ta cũng không tránh khỏi tội vạ.
- Mã Thế Hoan, ngươi còn gì để chối cãi? Chứng cứ rành rành. Người đâu! Mau lôi hắn xuống! Trảm!
- Hoàng thượng! Xin hoàng thượng khai ân! Xin hoàng thượng khai ân!
Một giọng nói kịp thời vang lên tạm thời giúp Mã Thế Hoan thoát khỏi móng vuốt tử thần Định Luân cất tiếng can gián:
- Xin hoàng thượng hãy đợi một lát. Hoàng thượng, theo vi thần, Mã đê sứ chỉ là một viên quan nhỏ nhoi, ắt là không có gan lớn làm những việc như vậy. Thần cho rằng đã có người đứng sau chỉ điểm.
Y nhìn ông ta đang run như cầy sấy ở trên đất, phút chốc hạ giọng, trấn tĩnh nói:. ngôn tình ngược
- Nếu ngươi thành thật khai báo, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.
Thấy đường lui trước mắt, đương nhiên kẻ tham sống sợ chết như Mã Thế Hoan sẽ liều chết mà bám víu. Đôi mắt ông ta sáng rực lên, giọng run run, tay chân bủn rủn mà đáp:
- Tâu.. tâu hoàng thượng. Lời..lời của An Vương điện hạ nói quả là thực. Người đứng sau sai khiến vi thần làm chuyện này là...
Ánh mắt ông ta đảo cùng phía rồi ngước lên nhìn Mộ Dung Khanh. Nhưng lời chưa dứt thì bỗng nghe thấy một tiếng "phập", cái gì đó vừa mới xoẹt qua.Tiếng kêu nhỏ đến mức khiến người ta không thể nghe thấy được. Ngay sau đó máu đen từ khẽ miệng ông ta trần ra, cuối cùng Mã Thế hoan "huỵch" xuống đất. Lý Nhã Kỳ đến kiểm tra phát hiện kinh mạch toàn thân đã dứt lìa, vội vàng tâu lên:
- Hoàng thượng, ông ta chết rồi!
Bình luận facebook