Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Tân Y Dật đi rồi, Hạ Lâm Tự lập tức trở về đoàn phim tiếp tục công việc.
Cậu hoàn toàn tiếp nhận công việc của Tân Y Dật, ban ngày sửa kịch bản, tối đến lại tham gia họp đạo diễn. Tới khi họp xong về phòng đã là hơn 12 giờ đêm, lại tiếp tục nghiên cứu kịch bản. Căng mắt tới 2 giờ rưỡi rạng sáng, thấy gần tới giờ, cậu nhắn một tin cho Tân Y Dật.
“Đàn chị, chị hạ cánh chưa?”
Chừng năm phút sau, nhận được yêu cầu chat video từ Tân Y Dật, cậu lập tức đồng ý.
Trêи màn hình điện thoại hiện ra khuôn mặt của Tân Y Dật, sau lưng cô là ô cửa sổ bằng kính, qua cửa sổ có thể nhìn thấy đường máy bay chạy bát ngát phía ngoài và chiếc máy bay đang chao trêи không.
“Tôi mới xuống máy bay,” sắc mặt Tân Y Dật có vẻ tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn không tệ lắm, “Ban nãy tôi gọi điện thoại cho mẹ, mẹ tôi bảo bố tôi đã làm phẫu thuật xong, tình hình không tệ như tôi đã tưởng tượng. Lát nữa tôi tới bệnh viện xem thử.”
Hạ Lâm Tự nghe mà thở phào: “Thế thì tốt.”
Cậu chỉ ước sao được lập tức mọc cánh bay tới bên Tân Y Dật, nhưng đồng thời cũng biết giờ này nếu muốn để Tân Y Dật an lòng, điều cô cần không phải có người ở bên mà là lo liệu công việc đâu vào đấy.
“Đoàn phim có em rồi, đàn chị không cần lo lắng, cứ lo chăm sóc bố chị đi.”
“Ừ.”
Hai người yên lặng nhìn nhau qua màn hình một lát. Tân Y Dật khẽ mỉm cười: “Có cậu thật tốt.”
Cõi lòng Hạ Lâm Tự ê ẩm, không biết nên nói gì, ánh mắt lại dịu dàng thêm.
Im lặng bịn rịn một lúc, Tân Y Dật lên tiếng: “Tôi phải đi rồi. Cậu cũng nghỉ sớm đi, bên đó nửa đêm rồi đúng không? Cậu không cần lo cho tôi. Đợi xác nhận tình hình của bố rồi, tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”
“Dạ……” Hạ Lâm Tự mím môi, “Đàn chị, em yêu chị.”
Tân Y Dật bật cười: “Tôi cũng yêu cậu.”
Hạ Lâm Tự lưu luyến ngắt kết nối, lên giường đi ngủ.
……
Sáng ra thức giấc, Hạ Lâm Tự nhận được tin nhắn báo bình an từ Tân Y Dật.
Gãy xương cột sống là việc vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận rất có khả năng dẫn tới bại liệt hoặc thậm chí kết quả nghiêm trọng hơn. May mà bố Tân Y Dật không bị thương vùng cột sống và thần kinh đốt sống cùng, lại được chữa trị kịp trời, bác sĩ nói xương gãy có thể lành hẳn, chỉ là buộc phải nằm dưỡng bệnh độ hai, ba tháng, sau khi khỏi cũng phải tránh vận động cường độ cao, chất lượng cuộc sống giảm đi là điều khó tránh.
Kết quả thế này đã là may mắn trong bất hạnh.
Biết chắc chắn tình trạng của bố rồi, Tân Y Dật vẫn không về nước ngay. Bất kể thế nào, gãy xương cột sống không phải việc nhỏ, cô không yên tâm để lại mẹ một thân một mình chăm bố. Vả lại do quanh năm bố mẹ luôn đi du lịch các nơi, cô thì lại mải mê với công việc, thời gian một nhà ba người đoàn tụ bên nhau quá là ít. Nhân cơ hội này cô muốn tạm ở lại Seattle ít ngày.
Buổi sáng ngày thứ năm, cô tới phòng bệnh, thấy mẫu thân đại nhân đang ngồi bên giường gọt táo.
“Mẹ,” cô đặt đồ trong tay xuống, “Mẹ về khách sạn nghỉ một lát đi, để con ở với bố.”
Chu Dật Nhiên ném vỏ táo gọt đứt vào thùng rác: “Mẹ về cũng không có việc gì, ở lại đây nói chuyện với bố cô cho bớt buồn vậy.”
Tân Vanh ngồi trêи giường cười khà khà nhìn vợ: “Đúng đấy. Mẹ con đi rồi thì một mình bố chán biết mấy chứ?”
Tân Y Dật: “…”
Sao lại là một mình? Bộ đứa con gái cô đây thì không phải người?
Vì sợ bố mẹ chịu khổ, cô chủ động rút máu đặt một phòng bệnh điều kiện khá tốt, Chu Dật Nhiên không chỉ được ở lại bên giường chăm nom mà còn có thể ngủ luôn trong phòng bệnh. Tuy vậy Tân Y Dật luôn cảm thấy nghỉ ngơi trong phòng bệnh không được thoải mái, muốn mẹ khách sạn nghỉ cho đàng hoàng, ngờ đâu tấm lòng của cô chẳng ai hiểu cho, còn bị cưỡng ép coi show ân ái.
Tân Y Dật quyết đoán không tự làm mình bẽ mặt nữa, dựa lưng ghế, lẳng lặng quan sát đôi vợ chồng già.
Trải qua năm ngày tĩnh dưỡng, tuy Tân Vanh vẫn phải nằm yên không thể cử động song tâm trạng hai vợ chồng thì hẳn nhiên đã tốt hơn hồi cô mới tới Mỹ. Không chỉ nói cười nhiều hơn, còn dư sức sỉ vả người khác.
Cũng tới lúc nên khai thật với hai ông bà rồi.
Tân Y Dật tằng hắng nhuận họng, nghiêm nghị cất tiếng: “Bố, mẹ, có việc này con muốn nói với bố mẹ.”
Chu Dật Nhiên và Tân Vanh trao nhau một ánh mắt, đều lơ mơ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Chuyện gì vậy?”
Tân Y Dật nói: “Con mới quen bạn trai.”
Hai vợ chồng lại nhìn nhau.
Chả hiểu sao Tân Y Dật cảm giác bầu không trong phòng bệnh trở nên kì quặc hẳn.
Chu Dật Nhiên đã gọt xong quả táo, dùng dao cắt táo thành những miếng nhỏ, giọng điệu bâng qua tới độ cố ý: “Bạn “trai” á?”
Tân Y Dật:?
Là ảo giác của cô đúng không? Tại sao cô cảm giác mẹ già nhấn chữ “trai” nặng quá vậy?
Ngay lúc cô ngơ ngác, Tân Vanh cũng chen lời: “Con gái, con thích con trai hả?”
Tân Y Dật: …
Tân Y Dật:?
Cô nhìn bố đẻ, lại nhìn mẹ đẻ, phát hiện hình như hai người này đã sinh ra một ăn ý nào đó từ lúc cô không biết. Nhưng ngại ghê, hình như cô không hòa nhập vào không khí ăn ý này nổi.
“Là sao chứ?” Tân Y Dật thật lòng chả hiểu gì, “Bố mẹ có nghi ngờ với hướng giới tính của con?”
Chu Dật Nhiên chọc tăm vào miếng táo đưa cho chồng, cười khô nẻ: “Cũng không phải thế. Thì tại cô đã ba mươi rồi mà chẳng thấy quen bạn trai. Với chẳng phải còn sống chung với một nữ trợ lý nữa à?”
Tân Vanh vừa nhai táo vừa hỏi: “Cô bé đó không phải đối tượng của con hả?”
Tân Y Dật: ……
Tân Y Dật: ==
Thật không biết Giả Thuần Thuần nghe thấy lời này sẽ có cảm nghĩ ra sao.
Cô vừa tức vừa buồn cười: “Đầu tiên, con rất biết ơn sự bao dung của bố mẹ, kể cả khi hoài nghi hướng giới tính của con không khớp với truyền thống, bố mẹ cũng không nêu ý kiến gì. Thứ hai, con rất có ý kiến với bố mẹ! Tại sao bố mẹ đã nghi ngờ giới tính của con mà lại chưa từng hỏi tới?”
“Ơ kìa.” Chu Dật Nhiên cầm khăn tay lau vệt nước táo bên mép Tân Vanh, “Đấy chẳng phải do bố mẹ sợ lỡ hỏi nhiều, cô sẽ có gánh nặng tâm lý hay sao? Tự cô cũng chẳng chịu nói với bố mẹ.”
Tân Y Dật im lặng trợn ngược mắt.
Gánh nặng tâm lý quái gì, cô hoài nghi sâu sắc là do hai người này ngại rắc rối nên mới lười hỏi. Kể từ khi cô 18 tuổi vào đại học, cặp vợ chồng này cảm thấy trách nhiệm giáo ɖu͙ƈ con cái của mình đã hoàn thành, bèn bắt đầu đi đu đưa khắp thế giới, chẳng hề bận tâm gì tới cô. Chỉ do mấy mối tình khi trước của cô chưa kịp ổn định đã phải chia tay nên mới không kể rõ với hai ông bà, chẳng ngờ lại gây ra hiểu lầm như thế.
Vốn dĩ Tân Y Dật còn hơi lo bố mẹ sẽ có dị nghị, không ngờ hai ông bà “tiến bộ” tới vậy, xem chừng không còn gì cần lo nữa sất.
Cô nói thẳng: “Bạn trai con là em học khóa dưới, giờ đang làm trợ lý giúp con viết kịch bản. Cậu ấy nhỏ hơn con bảy tuổi.”
Cái tay Chu Dật Nhiên đút táo tạm dừng, ngạc nhiên hỏi: “Nhỏ hơn nhiều vậy? Cậu nhóc trưởng thành chưa thế?”
Tân Y Dật lại tức phát cười. Rốt cuộc có phải mẹ ruột không vậy? Chả có nhẽ năm nay cô bấy nhiêu tuổi cũng không nhớ?
Tân Vanh vội vỗ vỗ tay vợ: “Trưởng thành rồi trưởng thành rồi, con gái mình năm nay phải ba mươi rồi ấy chứ? Nhỏ hơn bảy tuổi, thế cũng hai ba rồi.”
Chu Dật Nhiên thở phào. Không phải bà không nhớ tuổi Tân Y Dật, chỉ là tiềm thức cứ cảm thấy cách biệt tuổi như thế hơi lớn nên mới tự phản xạ bật ra câu hỏi.
Chu Dật Nhiên hỏi: “Nhỏ tuổi vậy, hai đứa trao đổi với nhau được không?”
“Công việc với sinh hoạt của bọn con đều cùng nhau, như bố mẹ vậy, có lời nói chẳng hết.”
Chu Dật Nhiên vẫn chưa yên tâm lắm: “Bên nhà trai nhỏ tuổi như vậy, liệu có đáng tin không?”
Tân Y Dật lấy làm kinh ngạc: “Không phải chứ, tới giới tính con ra sao bố mẹ còn chẳng để ý, lại băn khoăn vụ tuổi?”
“Đâu giống nhau được.” Tân Vanh nối lời, “Bố với mẹ con hơn ba mươi mới tới với nhau đấy. Thời mới hai mới tâm lý chưa được chín chắn đâu.”
Tân Y Dật: …
Chuyện khác không nói, riêng yêu muộn thì kể ra cô thừa kế từ bố mẹ.
“Cậu ấy rất chín chắn.” Tân Y Dật bao che lại hẹp hòi, “Tóm lại trong lòng con, cậu ấy còn đáng tin hơn bố mẹ.”
Hai vợ chồng nhìn nhau phì cười.
Họ cũng chỉ thể hiện sự lo lắng thôi mà. Kể từ khi Tân Y Dật 18 tuổi, họ đã không nhúng tay vào chuyện của con gái, tất nhiên cũng sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của cô.
Cả hai không thể hiện thái độ phản đối thêm nữa, nhưng dường như cũng chưa hẳn yên tâm, lại hỏi vài câu rồi chuyển chủ đề.
Sáng hôm sau, Tân Y Dật nhắn tin cho Hạ Lâm Tự, chắc chắn ở trong nước cậu đã xong việc nghỉ ngơi, bèn gọi cuộc gọi video.
Từ khi đến Mỹ ngày nào cô cũng gọi video cho Hạ Lâm Tự, hỏi thăm chuyện đoàn phim, quan tâm cậu một mình cáng đáng sự vụ có gặp khó khăn gì không.
“Đàn chị,” Hạ Lâm Tự báo cáo tình hình, “Liễu Đào xin nghỉ ba ngày đi tham dự tuần lễ thời trang. Em bàn với kế hoạch và đạo diễn Tây, cắt ba cảnh diễn trong tập 18 và tập 25 của chị ấy đi, thay diễn viên khác vào.”
“Hả? Gửi kịch bản cậu sửa tôi xem thử.”
Liễu Đào là vai nữ chính trong phim. Đối với đoàn phim, vai chính xin nghỉ là việc cực kỳ rắc rối, đặc biệt khi xin nghỉ dài. Đoàn phim đã lên lịch, đặt sẵn địa điểm quay, vai chính lại không thể luôn có mặt thì rất khó quay được. Chẳng những thế, cắt sửa bất cứ cảnh diễn nào của vai chính đều có khả năng ảnh hưởng tới cốt truyện tổng thể.
Hạ Lâm Tự nhanh chóng gửi kịch bản đã sửa xong, Tân Y Dật đọc kĩ một lượt, mừng rỡ khen: “Được đấy, cậu xử lý thế này rất tốt.”
Trong nguyên gốc là cảnh nữ chính đưa đồ cho nam chính, nhân tiên trò chuyện với nhau, Hạ Lâm Tự sửa thành nữ chính bị bệnh, nhờ bạn thân tới thăm, bạn thân nói giúp từ góc độ nữ chính, tiếp tục cuộc trò chuyện ban đầu. Làm vậy thì dù nữ chính không có mặt, cô ấy vẫn là trung tâm của cảnh diễn, thông qua cuộc trò chuyện cũng thúc đẩy tình cảm của nam chính với nữ chính tăng lên.
Một cảnh khác vốn là nữ chính và nam chính cùng đi mua đồ, Hạ Lâm Tự sửa thành nam chính với anh em tốt cùng đi chọn quà cho nữ chính. Bởi vì món đồ họ mua có tác dụng thúc đẩy tình tiết phía sau, sửa từ hai người cùng mua thành quà nam chính tặng nữ chính, đạo cụ quan trọng vẫn thành công lên sàn, không ảnh hưởng tới tình tiết tiếp theo mà vẫn gây được cảm giác tồn tại rõ rệt của nữ chính kể cả khi cô ấy không xuất hiện.
Bộ phim này tập trung khai thác nữ chính, tất nhiên phải cho trọng tâm phim phát triển xoay quanh nữ chính bất kể cô ấy có mặt hay vắng mặt, nếu không khán giả sẽ cảm thấy tình tiết bị loãng, vai chính không rõ ràng. Hơn nữa nhiều khi xử lý không tốt fan của vai chính cũng sẽ có ý kiến, nói biên kịch bắt nạt diễn viên, cố tình xóa cảnh của vai chính các thứ. Hạ Lâm Tự xử lý như vậy đã tránh được rắc rối này.
Khả năng khống chế kịch bản của Hạ Lâm Tự đã rất hoàn thiện.
Nhận được lời khen từ Tân Y Dật, Hạ Lâm Tự hí hửng trong dạ, đổi tư thế nằm sấp trêи giường, chống cằm như màn hình cười như ngố.
“Đàn chị, em nhớ chị quá.” Giọng cậu mềm như bông.
Tân Y Dật chưa kịp đáp bỗng nghe cửa phòng vang lạch cạch, bị đẩy ra. Cô ngước lên nhìn, là Chu Dật Nhiên đi vào.
“Mẹ? Sao mẹ lại về rồi?” Cô đứng dậy.
“Mẹ về lấy quần áo thay, lát nữa lại qua bệnh viện…” Dứt lời Chu Dật Nhiên mới nhận ra hình như Tân Y Dật đang chat video, ngạc nhiên đi tới.
Tân Y Dật chỉ đành giơ màn hình: “Mẹ, đây là bạn trai con.”
Hạ Lâm Tự chưa kịp chuẩn bị gì đã ra mắt mẹ vợ tương lai cách màn hình, tức thì hóa đá. Cậu đứng hình hai giây, nhảy dựng dậy, hoảng loạn vuốt lại đầu tóc. Vuốt được hai lượt mới nhớ mọi hành vi cử động của mình hiện giờ đều bị đối phương nhìn sạch, lại vội vã đặt tay xuống.
“Mẹ…” Suýt nữa cậu đã cắn đứt lưỡi mình, “Chào, chào cô ạ.”
Chu Dật Nhiên ngắm nghía cậu, lấy làm ngạc nhiên.
Hạ Lâm Tự đọc được bình luận “tên nhóc này sao ngố dữ vậy” từ biểu cảm của đối phương, da dẻ tức khắc như thiêu đốt. Cậu cố gượng duy trì nụ cười trêи mặt, ngón tay siết chặt tấm chăn.
Mấy giây sau, Chu Dật Nhiên cũng cười chào hỏi: “Chào cháu.”
“Dạ dạ, cháu chào cô ạ. Hôm nay có hơi bất ngờ, lần sau có cơ hội cháu nhất định sẽ ghé thăm cô đàng hoàng…” Hạ Lâm Tự cười mà miệng mồm cứng đơ, thở mạnh cũng chẳng dám.
“Được chứ, lần tới có cơ hội lại gặp. Hai đứa nói chuyện tiếp đi nhé.” Chu Dật Nhiên vỗ vỗ vai Tân Y Dật, “Cô đi trước.”
“Ờm.” Tân Y Dật quay điện thoại đi, nhìn Chu Dật Nhiên cầm hai bộ đồ rồi bỏ đi ngay.
Cửa đóng lại, từ điện thoại tức thì vọng ra tiếng gào thảm thiết kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu của Hạ Lâm Tự: “Đàn chị!”
Tân Y Dật đưa điện thoại ra xa: “Gì mà gào to thế?”
Hạ Lâm Tự tức nện giường: “Ai lại chơi bất ngờ như thế?! Chị chẳng nhắc em gì cả đã giới thiệu ngay rồi!”
Tân Y Dật trưng bộ mặt vô tội: “Tôi cũng đâu biết mẹ tôi sẽ về sớm đâu.”
Hạ Lâm Tự trở người ngã phịch về giường, rầm rì không thiết sống: “Toi rồi toi rồi, ấn tượng đầu tiên tiêu tùng rồi.”
“Cậu như thế dễ thương mà.” Tân Y Dật cười, “Để ý hình tượng thế cơ à?”
Hạ Lâm Tự không muốn nói chuyện với cô.
Đúng lúc ấy, trêи giao diện video bỗng nhảy ra thông báo tin nhắn mới. Tân Y Dật bấm vào xem, là Chu Dật Nhiên nhắn tới.
Mẹ già: “Thằng bé được đấy, giữ cho chắc vào nhé [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay]”
Tân Y Dật trả lời tin nhắn: “Ể? Mẹ đổi ý rồi? Sao giờ không chê cậu ấy nhỏ tuổi nữa?”
Mẹ già: “Đấy là do lúc trước cô không nói là cậu nhóc đẹp trai như thế chứ sao?”
Mẹ già: “Đừng nói gì hết, mẹ đây luôn luôn ủng hộ cô!”
Mẹ già: “À phải rồi, cô mau chóng chụp mấy tấm hình của cậu nhóc gửi cho mẹ, mẹ đi khoe mù mắt đám chị em.”
Tân Y Dật: …
Bà mẹ này còn có thể tốt hơn không!
Cậu hoàn toàn tiếp nhận công việc của Tân Y Dật, ban ngày sửa kịch bản, tối đến lại tham gia họp đạo diễn. Tới khi họp xong về phòng đã là hơn 12 giờ đêm, lại tiếp tục nghiên cứu kịch bản. Căng mắt tới 2 giờ rưỡi rạng sáng, thấy gần tới giờ, cậu nhắn một tin cho Tân Y Dật.
“Đàn chị, chị hạ cánh chưa?”
Chừng năm phút sau, nhận được yêu cầu chat video từ Tân Y Dật, cậu lập tức đồng ý.
Trêи màn hình điện thoại hiện ra khuôn mặt của Tân Y Dật, sau lưng cô là ô cửa sổ bằng kính, qua cửa sổ có thể nhìn thấy đường máy bay chạy bát ngát phía ngoài và chiếc máy bay đang chao trêи không.
“Tôi mới xuống máy bay,” sắc mặt Tân Y Dật có vẻ tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn không tệ lắm, “Ban nãy tôi gọi điện thoại cho mẹ, mẹ tôi bảo bố tôi đã làm phẫu thuật xong, tình hình không tệ như tôi đã tưởng tượng. Lát nữa tôi tới bệnh viện xem thử.”
Hạ Lâm Tự nghe mà thở phào: “Thế thì tốt.”
Cậu chỉ ước sao được lập tức mọc cánh bay tới bên Tân Y Dật, nhưng đồng thời cũng biết giờ này nếu muốn để Tân Y Dật an lòng, điều cô cần không phải có người ở bên mà là lo liệu công việc đâu vào đấy.
“Đoàn phim có em rồi, đàn chị không cần lo lắng, cứ lo chăm sóc bố chị đi.”
“Ừ.”
Hai người yên lặng nhìn nhau qua màn hình một lát. Tân Y Dật khẽ mỉm cười: “Có cậu thật tốt.”
Cõi lòng Hạ Lâm Tự ê ẩm, không biết nên nói gì, ánh mắt lại dịu dàng thêm.
Im lặng bịn rịn một lúc, Tân Y Dật lên tiếng: “Tôi phải đi rồi. Cậu cũng nghỉ sớm đi, bên đó nửa đêm rồi đúng không? Cậu không cần lo cho tôi. Đợi xác nhận tình hình của bố rồi, tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”
“Dạ……” Hạ Lâm Tự mím môi, “Đàn chị, em yêu chị.”
Tân Y Dật bật cười: “Tôi cũng yêu cậu.”
Hạ Lâm Tự lưu luyến ngắt kết nối, lên giường đi ngủ.
……
Sáng ra thức giấc, Hạ Lâm Tự nhận được tin nhắn báo bình an từ Tân Y Dật.
Gãy xương cột sống là việc vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận rất có khả năng dẫn tới bại liệt hoặc thậm chí kết quả nghiêm trọng hơn. May mà bố Tân Y Dật không bị thương vùng cột sống và thần kinh đốt sống cùng, lại được chữa trị kịp trời, bác sĩ nói xương gãy có thể lành hẳn, chỉ là buộc phải nằm dưỡng bệnh độ hai, ba tháng, sau khi khỏi cũng phải tránh vận động cường độ cao, chất lượng cuộc sống giảm đi là điều khó tránh.
Kết quả thế này đã là may mắn trong bất hạnh.
Biết chắc chắn tình trạng của bố rồi, Tân Y Dật vẫn không về nước ngay. Bất kể thế nào, gãy xương cột sống không phải việc nhỏ, cô không yên tâm để lại mẹ một thân một mình chăm bố. Vả lại do quanh năm bố mẹ luôn đi du lịch các nơi, cô thì lại mải mê với công việc, thời gian một nhà ba người đoàn tụ bên nhau quá là ít. Nhân cơ hội này cô muốn tạm ở lại Seattle ít ngày.
Buổi sáng ngày thứ năm, cô tới phòng bệnh, thấy mẫu thân đại nhân đang ngồi bên giường gọt táo.
“Mẹ,” cô đặt đồ trong tay xuống, “Mẹ về khách sạn nghỉ một lát đi, để con ở với bố.”
Chu Dật Nhiên ném vỏ táo gọt đứt vào thùng rác: “Mẹ về cũng không có việc gì, ở lại đây nói chuyện với bố cô cho bớt buồn vậy.”
Tân Vanh ngồi trêи giường cười khà khà nhìn vợ: “Đúng đấy. Mẹ con đi rồi thì một mình bố chán biết mấy chứ?”
Tân Y Dật: “…”
Sao lại là một mình? Bộ đứa con gái cô đây thì không phải người?
Vì sợ bố mẹ chịu khổ, cô chủ động rút máu đặt một phòng bệnh điều kiện khá tốt, Chu Dật Nhiên không chỉ được ở lại bên giường chăm nom mà còn có thể ngủ luôn trong phòng bệnh. Tuy vậy Tân Y Dật luôn cảm thấy nghỉ ngơi trong phòng bệnh không được thoải mái, muốn mẹ khách sạn nghỉ cho đàng hoàng, ngờ đâu tấm lòng của cô chẳng ai hiểu cho, còn bị cưỡng ép coi show ân ái.
Tân Y Dật quyết đoán không tự làm mình bẽ mặt nữa, dựa lưng ghế, lẳng lặng quan sát đôi vợ chồng già.
Trải qua năm ngày tĩnh dưỡng, tuy Tân Vanh vẫn phải nằm yên không thể cử động song tâm trạng hai vợ chồng thì hẳn nhiên đã tốt hơn hồi cô mới tới Mỹ. Không chỉ nói cười nhiều hơn, còn dư sức sỉ vả người khác.
Cũng tới lúc nên khai thật với hai ông bà rồi.
Tân Y Dật tằng hắng nhuận họng, nghiêm nghị cất tiếng: “Bố, mẹ, có việc này con muốn nói với bố mẹ.”
Chu Dật Nhiên và Tân Vanh trao nhau một ánh mắt, đều lơ mơ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Chuyện gì vậy?”
Tân Y Dật nói: “Con mới quen bạn trai.”
Hai vợ chồng lại nhìn nhau.
Chả hiểu sao Tân Y Dật cảm giác bầu không trong phòng bệnh trở nên kì quặc hẳn.
Chu Dật Nhiên đã gọt xong quả táo, dùng dao cắt táo thành những miếng nhỏ, giọng điệu bâng qua tới độ cố ý: “Bạn “trai” á?”
Tân Y Dật:?
Là ảo giác của cô đúng không? Tại sao cô cảm giác mẹ già nhấn chữ “trai” nặng quá vậy?
Ngay lúc cô ngơ ngác, Tân Vanh cũng chen lời: “Con gái, con thích con trai hả?”
Tân Y Dật: …
Tân Y Dật:?
Cô nhìn bố đẻ, lại nhìn mẹ đẻ, phát hiện hình như hai người này đã sinh ra một ăn ý nào đó từ lúc cô không biết. Nhưng ngại ghê, hình như cô không hòa nhập vào không khí ăn ý này nổi.
“Là sao chứ?” Tân Y Dật thật lòng chả hiểu gì, “Bố mẹ có nghi ngờ với hướng giới tính của con?”
Chu Dật Nhiên chọc tăm vào miếng táo đưa cho chồng, cười khô nẻ: “Cũng không phải thế. Thì tại cô đã ba mươi rồi mà chẳng thấy quen bạn trai. Với chẳng phải còn sống chung với một nữ trợ lý nữa à?”
Tân Vanh vừa nhai táo vừa hỏi: “Cô bé đó không phải đối tượng của con hả?”
Tân Y Dật: ……
Tân Y Dật: ==
Thật không biết Giả Thuần Thuần nghe thấy lời này sẽ có cảm nghĩ ra sao.
Cô vừa tức vừa buồn cười: “Đầu tiên, con rất biết ơn sự bao dung của bố mẹ, kể cả khi hoài nghi hướng giới tính của con không khớp với truyền thống, bố mẹ cũng không nêu ý kiến gì. Thứ hai, con rất có ý kiến với bố mẹ! Tại sao bố mẹ đã nghi ngờ giới tính của con mà lại chưa từng hỏi tới?”
“Ơ kìa.” Chu Dật Nhiên cầm khăn tay lau vệt nước táo bên mép Tân Vanh, “Đấy chẳng phải do bố mẹ sợ lỡ hỏi nhiều, cô sẽ có gánh nặng tâm lý hay sao? Tự cô cũng chẳng chịu nói với bố mẹ.”
Tân Y Dật im lặng trợn ngược mắt.
Gánh nặng tâm lý quái gì, cô hoài nghi sâu sắc là do hai người này ngại rắc rối nên mới lười hỏi. Kể từ khi cô 18 tuổi vào đại học, cặp vợ chồng này cảm thấy trách nhiệm giáo ɖu͙ƈ con cái của mình đã hoàn thành, bèn bắt đầu đi đu đưa khắp thế giới, chẳng hề bận tâm gì tới cô. Chỉ do mấy mối tình khi trước của cô chưa kịp ổn định đã phải chia tay nên mới không kể rõ với hai ông bà, chẳng ngờ lại gây ra hiểu lầm như thế.
Vốn dĩ Tân Y Dật còn hơi lo bố mẹ sẽ có dị nghị, không ngờ hai ông bà “tiến bộ” tới vậy, xem chừng không còn gì cần lo nữa sất.
Cô nói thẳng: “Bạn trai con là em học khóa dưới, giờ đang làm trợ lý giúp con viết kịch bản. Cậu ấy nhỏ hơn con bảy tuổi.”
Cái tay Chu Dật Nhiên đút táo tạm dừng, ngạc nhiên hỏi: “Nhỏ hơn nhiều vậy? Cậu nhóc trưởng thành chưa thế?”
Tân Y Dật lại tức phát cười. Rốt cuộc có phải mẹ ruột không vậy? Chả có nhẽ năm nay cô bấy nhiêu tuổi cũng không nhớ?
Tân Vanh vội vỗ vỗ tay vợ: “Trưởng thành rồi trưởng thành rồi, con gái mình năm nay phải ba mươi rồi ấy chứ? Nhỏ hơn bảy tuổi, thế cũng hai ba rồi.”
Chu Dật Nhiên thở phào. Không phải bà không nhớ tuổi Tân Y Dật, chỉ là tiềm thức cứ cảm thấy cách biệt tuổi như thế hơi lớn nên mới tự phản xạ bật ra câu hỏi.
Chu Dật Nhiên hỏi: “Nhỏ tuổi vậy, hai đứa trao đổi với nhau được không?”
“Công việc với sinh hoạt của bọn con đều cùng nhau, như bố mẹ vậy, có lời nói chẳng hết.”
Chu Dật Nhiên vẫn chưa yên tâm lắm: “Bên nhà trai nhỏ tuổi như vậy, liệu có đáng tin không?”
Tân Y Dật lấy làm kinh ngạc: “Không phải chứ, tới giới tính con ra sao bố mẹ còn chẳng để ý, lại băn khoăn vụ tuổi?”
“Đâu giống nhau được.” Tân Vanh nối lời, “Bố với mẹ con hơn ba mươi mới tới với nhau đấy. Thời mới hai mới tâm lý chưa được chín chắn đâu.”
Tân Y Dật: …
Chuyện khác không nói, riêng yêu muộn thì kể ra cô thừa kế từ bố mẹ.
“Cậu ấy rất chín chắn.” Tân Y Dật bao che lại hẹp hòi, “Tóm lại trong lòng con, cậu ấy còn đáng tin hơn bố mẹ.”
Hai vợ chồng nhìn nhau phì cười.
Họ cũng chỉ thể hiện sự lo lắng thôi mà. Kể từ khi Tân Y Dật 18 tuổi, họ đã không nhúng tay vào chuyện của con gái, tất nhiên cũng sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của cô.
Cả hai không thể hiện thái độ phản đối thêm nữa, nhưng dường như cũng chưa hẳn yên tâm, lại hỏi vài câu rồi chuyển chủ đề.
Sáng hôm sau, Tân Y Dật nhắn tin cho Hạ Lâm Tự, chắc chắn ở trong nước cậu đã xong việc nghỉ ngơi, bèn gọi cuộc gọi video.
Từ khi đến Mỹ ngày nào cô cũng gọi video cho Hạ Lâm Tự, hỏi thăm chuyện đoàn phim, quan tâm cậu một mình cáng đáng sự vụ có gặp khó khăn gì không.
“Đàn chị,” Hạ Lâm Tự báo cáo tình hình, “Liễu Đào xin nghỉ ba ngày đi tham dự tuần lễ thời trang. Em bàn với kế hoạch và đạo diễn Tây, cắt ba cảnh diễn trong tập 18 và tập 25 của chị ấy đi, thay diễn viên khác vào.”
“Hả? Gửi kịch bản cậu sửa tôi xem thử.”
Liễu Đào là vai nữ chính trong phim. Đối với đoàn phim, vai chính xin nghỉ là việc cực kỳ rắc rối, đặc biệt khi xin nghỉ dài. Đoàn phim đã lên lịch, đặt sẵn địa điểm quay, vai chính lại không thể luôn có mặt thì rất khó quay được. Chẳng những thế, cắt sửa bất cứ cảnh diễn nào của vai chính đều có khả năng ảnh hưởng tới cốt truyện tổng thể.
Hạ Lâm Tự nhanh chóng gửi kịch bản đã sửa xong, Tân Y Dật đọc kĩ một lượt, mừng rỡ khen: “Được đấy, cậu xử lý thế này rất tốt.”
Trong nguyên gốc là cảnh nữ chính đưa đồ cho nam chính, nhân tiên trò chuyện với nhau, Hạ Lâm Tự sửa thành nữ chính bị bệnh, nhờ bạn thân tới thăm, bạn thân nói giúp từ góc độ nữ chính, tiếp tục cuộc trò chuyện ban đầu. Làm vậy thì dù nữ chính không có mặt, cô ấy vẫn là trung tâm của cảnh diễn, thông qua cuộc trò chuyện cũng thúc đẩy tình cảm của nam chính với nữ chính tăng lên.
Một cảnh khác vốn là nữ chính và nam chính cùng đi mua đồ, Hạ Lâm Tự sửa thành nam chính với anh em tốt cùng đi chọn quà cho nữ chính. Bởi vì món đồ họ mua có tác dụng thúc đẩy tình tiết phía sau, sửa từ hai người cùng mua thành quà nam chính tặng nữ chính, đạo cụ quan trọng vẫn thành công lên sàn, không ảnh hưởng tới tình tiết tiếp theo mà vẫn gây được cảm giác tồn tại rõ rệt của nữ chính kể cả khi cô ấy không xuất hiện.
Bộ phim này tập trung khai thác nữ chính, tất nhiên phải cho trọng tâm phim phát triển xoay quanh nữ chính bất kể cô ấy có mặt hay vắng mặt, nếu không khán giả sẽ cảm thấy tình tiết bị loãng, vai chính không rõ ràng. Hơn nữa nhiều khi xử lý không tốt fan của vai chính cũng sẽ có ý kiến, nói biên kịch bắt nạt diễn viên, cố tình xóa cảnh của vai chính các thứ. Hạ Lâm Tự xử lý như vậy đã tránh được rắc rối này.
Khả năng khống chế kịch bản của Hạ Lâm Tự đã rất hoàn thiện.
Nhận được lời khen từ Tân Y Dật, Hạ Lâm Tự hí hửng trong dạ, đổi tư thế nằm sấp trêи giường, chống cằm như màn hình cười như ngố.
“Đàn chị, em nhớ chị quá.” Giọng cậu mềm như bông.
Tân Y Dật chưa kịp đáp bỗng nghe cửa phòng vang lạch cạch, bị đẩy ra. Cô ngước lên nhìn, là Chu Dật Nhiên đi vào.
“Mẹ? Sao mẹ lại về rồi?” Cô đứng dậy.
“Mẹ về lấy quần áo thay, lát nữa lại qua bệnh viện…” Dứt lời Chu Dật Nhiên mới nhận ra hình như Tân Y Dật đang chat video, ngạc nhiên đi tới.
Tân Y Dật chỉ đành giơ màn hình: “Mẹ, đây là bạn trai con.”
Hạ Lâm Tự chưa kịp chuẩn bị gì đã ra mắt mẹ vợ tương lai cách màn hình, tức thì hóa đá. Cậu đứng hình hai giây, nhảy dựng dậy, hoảng loạn vuốt lại đầu tóc. Vuốt được hai lượt mới nhớ mọi hành vi cử động của mình hiện giờ đều bị đối phương nhìn sạch, lại vội vã đặt tay xuống.
“Mẹ…” Suýt nữa cậu đã cắn đứt lưỡi mình, “Chào, chào cô ạ.”
Chu Dật Nhiên ngắm nghía cậu, lấy làm ngạc nhiên.
Hạ Lâm Tự đọc được bình luận “tên nhóc này sao ngố dữ vậy” từ biểu cảm của đối phương, da dẻ tức khắc như thiêu đốt. Cậu cố gượng duy trì nụ cười trêи mặt, ngón tay siết chặt tấm chăn.
Mấy giây sau, Chu Dật Nhiên cũng cười chào hỏi: “Chào cháu.”
“Dạ dạ, cháu chào cô ạ. Hôm nay có hơi bất ngờ, lần sau có cơ hội cháu nhất định sẽ ghé thăm cô đàng hoàng…” Hạ Lâm Tự cười mà miệng mồm cứng đơ, thở mạnh cũng chẳng dám.
“Được chứ, lần tới có cơ hội lại gặp. Hai đứa nói chuyện tiếp đi nhé.” Chu Dật Nhiên vỗ vỗ vai Tân Y Dật, “Cô đi trước.”
“Ờm.” Tân Y Dật quay điện thoại đi, nhìn Chu Dật Nhiên cầm hai bộ đồ rồi bỏ đi ngay.
Cửa đóng lại, từ điện thoại tức thì vọng ra tiếng gào thảm thiết kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu của Hạ Lâm Tự: “Đàn chị!”
Tân Y Dật đưa điện thoại ra xa: “Gì mà gào to thế?”
Hạ Lâm Tự tức nện giường: “Ai lại chơi bất ngờ như thế?! Chị chẳng nhắc em gì cả đã giới thiệu ngay rồi!”
Tân Y Dật trưng bộ mặt vô tội: “Tôi cũng đâu biết mẹ tôi sẽ về sớm đâu.”
Hạ Lâm Tự trở người ngã phịch về giường, rầm rì không thiết sống: “Toi rồi toi rồi, ấn tượng đầu tiên tiêu tùng rồi.”
“Cậu như thế dễ thương mà.” Tân Y Dật cười, “Để ý hình tượng thế cơ à?”
Hạ Lâm Tự không muốn nói chuyện với cô.
Đúng lúc ấy, trêи giao diện video bỗng nhảy ra thông báo tin nhắn mới. Tân Y Dật bấm vào xem, là Chu Dật Nhiên nhắn tới.
Mẹ già: “Thằng bé được đấy, giữ cho chắc vào nhé [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay]”
Tân Y Dật trả lời tin nhắn: “Ể? Mẹ đổi ý rồi? Sao giờ không chê cậu ấy nhỏ tuổi nữa?”
Mẹ già: “Đấy là do lúc trước cô không nói là cậu nhóc đẹp trai như thế chứ sao?”
Mẹ già: “Đừng nói gì hết, mẹ đây luôn luôn ủng hộ cô!”
Mẹ già: “À phải rồi, cô mau chóng chụp mấy tấm hình của cậu nhóc gửi cho mẹ, mẹ đi khoe mù mắt đám chị em.”
Tân Y Dật: …
Bà mẹ này còn có thể tốt hơn không!
Bình luận facebook