• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn! (1 Viewer)

  • Chương 71

Lục Ly ôm sát cô, uỷ khuất nói: "Diệp Tiểu Yêu, em có thể cư xử giống bạn gái chút được không, anh là bạn trai em, đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận biết em đi đâu chứ!"

"Ai bằng lòng làm bạn gái anh chứ? Tôi nhớ rõ ngay từ đầu đến giờ tôi chưa từng đồng ý!"

Diệp Tiểu Yêu kéo tay hắn ra, Lục Ly buông cô ra, lại xoay người cô lại, đè cô xuống bàn: "Không thảo luận vấn đề này nữa, mặc kệ, hiện tại anh chính là bạn trai của em, nếu em dám bỏ anh ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, anh có thể không đồng ý..."

Hắn nói xong liền đè lên, hôn lên môi cô, môi của hắn mang theo hơi ấm, kiên quyết cạy miệng cô ra, lướt qua răng nanh của cô, chuyên chú mút hương thơm ngọt trong môi cô...

Hương vị ngọt ngào này làm cho hắn trầm mê không dừng lại được, một tay đỡ đầu cô, một tay kéo cô sát lại gần, càng hôn càng sâu...

Diệp Tiểu Yêu giống như bị treo trên người hắn, hai chân rơi vào khoảng không, bị hắn hôn đến choáng váng, cảm giác chỗ cứng rắn kia của hắn đang chỉa về phía mình, cô giùng giằng đẩy hắn ra, mới quát: "Lục Ly, đủ rồi, tôi mệt rồi, không có sức lực mà chơi với cậu, cậu đi tìm người khác mà đùa giỡn!"

Cô nói xong cũng có chút tức giận mà vào phòng ngủ lấy đồ đi tắm, Lục Ly không đuổi theo, dựa vào bàn liếm liếm môi. Hương vị của Diệp đại thẩm càng ngày càng hợp khẩu bị của hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được.

Chống tay lên bàn ăn lớn này, hắn không nhịn được lại liếm liếm môi, hôm nào phải cùng thử xem cảm giác làm ở trên bàn này mới được. Vừa nghĩ tới thân thể nhỏ bé của cô bị hắn đè lên, hắn liền cảm thấy nơi nào đó của mình vừa cứng lại vừa đau, cười cười vuốt tóc, đứng một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng đi ra khỏi phòng bếp.

Diệp Tiểu Yêu lau tóc đi ra, thấy Lục Ly nằm trên giường mình, đôi chân thon dài duỗi thẳng, đúng theo hình mẫu đàn ông thời nay.

"Giường của anh hình như ở trên..." Diệp Tiểu Yêu không nói thêm, nhìn chằm chằm hắn, người này đã chiếm lấy nhà của cô, chẳng lẽ còn muốn chiếm giường của cô sao?

"Em chớ vội tức giận! Anh cam đoan ngày hôm nay không hề làm gì, chỉ là anh muốn cho em xem tài liệu..." Lục Ly vẫy vẫy tay nói: "Qua đây, hôm nay đám Khương Lập Nguyên nói về hạng mục này, em xem một chút xem có khả thi không!"

"Bàn công việc thì đến phòng khách!" Diệp Tiểu Yêu tức giận nói, xoay người đi ra ngoài.

Lục Ly nhào người đến, kéo cô lên giường, nói: "Không phải do anh thấy em mệt rồi sao? Nằm trên giường thoải mái hơn!"

Hắn bá đạo ôm cô vào lòng, tay vòng qua ngực cô, nói: "Mau xem đi, Khương Lập Nguyên nói phải nhanh cho cậu ta câu trả lời thuyết phục đấy!"

Diệp Tiểu Yêu bị hắn cố định trong ngực, không nhúc nhích được, không thể làm gì hơn là chạm vào bàn phím, mở tư liệu lên xem, xem tựa đề cũng có chút hứng thú, cô xem vài tờ có chút hơi nghi ngờ hỏi: "Nhiều đất như vậy sao, anh ta làm sao lấy được công văn, bên trên bây giờ không phải không có phép sử dụng đất ruộng nữa rồi hay sao?"

Lục Ly cười nói: "Những điều này em đừng xía vào, bọn họ có đường của bọn họ, em chỉ xem thử xem có thể hay không?"

Diệp Tiểu Yêu liếc mắt, những người quan nhị đại(1) này thật đúng là có đặc quyền mà! Cô xem xong tài liệu nói: "Bây giờ còn chưa thể nói có được hay không, còn cần nhiều tư liệu hơn mới có thể quyết định, ví dụ như hoàn cảnh xung quanh, chính sách địa phương... Tôi chỉ có thể nói bằng cảm giác thôi, nếu như khai phá làm văn phòng cao ốc e là không được!"

(1) ý chỉ những người thuộc gia đình làm quan nhiều đời

Cô vừa nói vừa mở lên mạng xem, đọc tin tức thành phố B, vừa xem vừa rơi vào trầm tư.

Lục Ly cũng không quấy rầy cô, vừa ôm vừa nhìn cô, cảm giác bầu không khí này thật ấm áp. Nhìn thêm một chút, hắn không nhịn được nhìn lén Diệp Tiểu Yêu, mái tóc xoăn dài để xoã, còn mang theo mùi thơm của dầu gội, đồ ngủ bảo thủ che đến tận xương quai xanh, chỉ có thể nhìn thấy cái cổ mịn màng của cô.

Hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối, đôi mắt nhìn chằm chằm ở cổ cô, tưởng tượng nếu như gặm vài cái trên đó sẽ có mùi vị gì...

Hắn cứ nhìn như thế, không biết màn hình đã tối đen từ lúc nào, hắn cúi đầu, nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu đã ngủ mất, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên...

Hắn không nhịn được cười, nhẹ nhàng dời máy tính đi, kéo chăn đắp lên người cô rồi với tay tắt đèn.

Người phụ nữ này nằm trong ngực hắn khẽ động, yên ổn ngủ mất, trong bóng đêm, khoé môi của Lục Ly cong lên, cũng ôm cô tiến vào mộng đẹp.

--

Diệp Tiểu Yêu tìm tài liệu nghiên cứu cho Lục Ly cả nửa ngày, cuối cùng báo cáo cụ thể một phần với hắn, nói mảnh đất kia không thích hợp để xây dựng toà cao ốc, nếu như muốn đầu tư thì mấy năm mới có lời, nếu rảnh rỗi tiền thì có thể bỏ chi phí ra, thế nhưng nếu muốn thấy hiệu quả ngắn hạn thì đề nghị không nên đầu tư.

Lục Ly đối với việc xây dựng cao ốc dốt đặc cán mai, nghe Diệp Tiểu Yêu nói vậy, cứ như thế mà nói với Khương Lập Nguyên.

Khương Lập Nguyên đối với kiến nghị của Diệp Tiểu Yêu không cho là đúng, nói: "Hiện tại việc xây dựng toà cao ốc đang hot, quan niệm đầu tư của Diệp đại thẩm quá lạc hậu rồi, Đông Tử, cậu đừng có nghe cô ấy. Khối đất này chúng ta bây giờ có thể lấy được với giá rất thấp, nếu như qua mấy năm sau, có nâng giá thêm vài lần cũng không lấy được, không đầu tư cậu sẽ hối hận đấy!"

Lục Ly cũng có chút do dự, đi hỏi Diệp Tiểu Yêu, cô thuận miệng đáp: "Tôi đã nói, các anh phải có tiền dư ra thì lấy mảnh đất rồi để đó vài năm cũng được. Nếu đi vay thì thôi, tiền lãi ngân hàng sẽ đè chết các anh!"

Khương Lập Nguyên bên kia thúc giục, Lục Ly lại suy nghĩ một chút, liền quyết định lấy chút tiền uỷ thác năm đó mẹ lưu lại cho hắn và Lục Lộ ra thử.

Số tiền đó là tiền cha bồi thường cho mẹ lúc ly hôn, mẹ chưa từng mang đi, toàn bộ lưu lại cho hắn và Lục Lộ, giao cho người bạn thân nhất là luật sư Dương quản lý, ngay cả người Lục gia cũng không biết.

Lục Ly nghĩ để tiền ở ngân hàng cũng không làm gì, gọi Dương luật sư trích ra 60% đầu tư cho Khương Lập Nguyên, Dương luật sự giúp đỡ đánh giá kế hoạch đầu tư, ý kiến nói cũng không khác Diệp Tiểu Yêu là mấy, đều cho rằng không thích hợp xây dựng toà cao ốc.

Lục Ly thấy không sao cả, coi như là đầu tư lâu dài, về sau bán cũng không lỗ vốn, liền sảng khoái ký hợp đồng.

Diệp Tiểu Yêu sau khi biết được nhìn Lục Ly cười một cái: "Nhìn không ra là Lục thiếu còn có quỷ đen nha! Hiện tại tôi đã biết vì sao anh lại không để ý gì tới Lục thị rồi, còn có khoản tiền uỷ thác này rồi, anh và Lục Lộ coi như cũng không thể thành ăn mày được!"

Lục Ly nghe giọng giễu cợt của cô rất uỷ khuất giải thích: "Anh thật sự không nghĩ sẽ mang số tiền này tiêu xài! Lấy ra cũng là vì muốn tăng khoản tiền mà mẹ để lại! Cho dù thật sự thất bại, về sau bán mảnh này cũng đủ cho chị ấy dưỡng lão!"

"À, rất có lòng hiếu thuận!" Diệp Tiểu Yêu vỗ vỗ tay, nói với hắn: "Vài năm sau cũng không biết tôi sẽ ở đâu nên cho anh một kiến nghị trước! Nếu như mảnh đất này kinh doanh bất động sản thật sự thất bại, các anh có thể suy nghĩ đến việc đổi nghề, dùng nó làm công ty hàng không cũng không tệ!"

Kiến nghị này của Diệp Tiểu Yêu không phải là nói đùa lung tung, cô đã nghiên cứu địa lý cùng với hoàn cảnh đầu tư cả thành phố B mới ra ý kiến này, đáng tiếc lúc này đầu óc kinh doanh của Lục Ly còn chưa quay lại, chỉ có nhìn chằm chằm cô, nghĩ câu "vài năm sau cũng không biết tôi sẽ ở đâu" của cô mà buồn bực.

"Vài năm sau" của cô ấy không có anh sao? Vừa nghĩ đến vài năm sau không biết người này đang tự do ở đâu, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị vứt bỏ!

"Diệp Tiểu Yêu, vài năm sau của em là ở Lục thị, đừng nghĩ đến nơi khác, không có lệnh của anh, nơi nào em cũng đừng mơ đến!" Lục Ly dùng nụ hôn bá đạo kết thúc lần nói chuyện này.

--

Ngô Thuỵ sinh một bé gái, vẫn còn ở trong bệnh viện, Diệp Tiểu Yêu sau khi biết được gọi Mạnh Bảo Oánh cùng đi thăm, đến nơi thì chỉ thấy hộ lý chăm sóc Ngô Thuỵ, không thấy Vi Bồ đâu.

Ngô Thuỵ vành mắt đỏ hồng, thấy các cô liền lôi kéo tay Diệp Tiểu Yêu khóc một trận, khiến cho Diệp Tiểu Yêu rất bất an, ngồi bên giường ôm cô nói: "Sao vậy? Sản phụ không thể khóc, có người về sau mắt sẽ bị đau đó.

Ngô Thuỵ khóc cả nửa ngày mới chịu nói việc cô sinh con gái, mẹ chồng nhìn thoáng qua liền đi, Vi Bồ cũng bận rộn không rảnh thăm cô, cảm thấy tủi thân mới đau buồn như thế.

Mạnh Bảo Oánh vừa nghe liền mắng: "Thái độ của mẹ chồng cậu là sao? Chẳng phải bà ta cũng sinh con gái đó sao?"

"Đúng vậy, nhìn nha đầu này dễ thương này xem, đôi mắt thật xinh đẹp!" Diệp Tiểu Yêu cười nói, đưa tay chạm đứa bé bên cạnh Ngô Thuỵ một cái. Tiểu nha đầu này còn chưa biết mình bị mẹ chồng ghét bỏ, mở to đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn Diệp Tiểu Yêu.

Tâm tình của Ngô Thuỵ không tốt, vì lời nói của Diệp Tiểu Yêu mới khá hơn chút, mặt mày ủ rủ nói: "Mẹ chồng thích con trai, trước khi sinh đã sợ tớ sinh ra một bé gái, hiện tại lại sinh ra một bé gái thật, về sau phải làm sao đây!"

Mạnh Bảo Oánh không cho là đúng: "Sợ gì chứ, chỉ cần Vi Bồ đối tốt với cậu, cậu cứ mặc kệ bà ấy. Cùng lắm về sau tìm cơ hội ra ngoài sống riêng, cũng không cần để ý đến sắc mặt của bà ta nữa!"

Diệp Tiểu Yêu từng ở cùng mẹ chồng nên so với Mạnh Bảo Oánh càng hiểu rõ lo lắng của Ngô Thuỵ, liền an ủi: "Bảo Oánh nói cũng đúng, mẹ chồng cậu cùng với Chu thái hậu khó hầu hạ y như nhau, cậu tìm cơ hội nói với Vi Bồ một chút, chuyển ra ngoài! Đừng để người ta bắt làm trâu làm ngựa nữa!"

Ngô Thuỵ gật đầu: "Tớ thử xem!"

Hai người trêu chọc đứa bé một chút, thấy Ngô Thuỵ tinh thần không tốt cũng tạm biệt ra về, Mạnh Bảo Oánh lắc đầu nói: "Xem các cậu đi, về sau tớ mà lập gia đình nhất định không ở cùng với mẹ chồng, cũng không gả cho công tử nhà giàu!"

Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Đó là vì cậu chưa gặp được người mình thích có xuất thân nhà giàu, nếu mà từng gặp cũng phải gả đi thôi!”

Hai người vừa đi vừa nói đi về phía bãi đậu xe, tới nơi, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Quan Quý Sâm đang bước tới, Mạnh Bảo Oánh lập tức lớn tiếng hét lên: "Quan Quý Sâm!"

Diệp Tiểu Yêu kéo cô một cía, nhưng Quan Quý Sâm đã nghe thấy, liền bước đến gặp các cô, anh ta còn chưa mở miệng, Mạnh Bảo Oánh đã cười lạnh nói: "Quan Quý Sâm, anh thật có tiền đồ nha? Vội vàng nuôi tiểu tình nhân không nói, còn vô tình đuổi Tiểu Yêu ra ngoài như vậy, tôi thực sự nhìn lầm anh!"

Quan Quý Sâm có chút xấu hổ , cười ngượng nói: "Bảo Oánh, cô cũng đừng khinh thường tôi, đó không phải là do tôi..."

Hắn chưa nói xong, liền quan tâm nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu nói: "Sao vậy? Tới bệnh viện là do có chỗ nào không khoẻ sao?"

"Cám ơn đã quan tâm, tôi không sao!" Cô không muốn gặp phải Phạm Tư Dư, liền kéo Mạnh Bảo Oánh đi.

Quan Quý Sâm vội kêu lên: "Tiểu Yêu, giờ em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em!"

Diệp Tiểu Yêu cười một cái: "Xin lỗi, không có thời gian."

Bộ dáng như tránh né bệnh dịch của cô làm ánh mắt của Quan Quý Sâm ảm đạm dần, ngăn cô lại: "Tiểu Yêu, anh biết anh có lỗi với em, không dám xin em tha thứ. Nhưng dù sao chúng ta không còn là vợ chồng thì cũng là bạn bè! Anh thật sự có lời muốn nói cùng em!"

Mạnh Bảo Oánh chế nhạo nói: "Ây dô, Quan tổng muốn đem Tiểu Yêu của chúng ta thành thánh nhân sao, cái gì mà không làm vợ chồng thì làm bạn đối với các người đều không thích hợp. Các người vào lúc đuổi cùng giết tận sao không xem cô ấy là bạn bè, hiện tại nói những lời này không cảm thấy quá dối trá sao?"

"Bảo Oánh, đây là chuyện của tôi và Tiểu Yêu, cô đừng xen miệng vào làm loạn được không?" Quan Quý Sâm tức giận nói.

Diệp Tiểu Yêu kéo Mạnh Bảo Oánh nói với Quan Quý Sâm: "Quan tổng, Mạnh Bảo Oánh nói không sai, chúng ta đã ly hôn, hiện tại là đối thủ kinh doanh, không thích hợp làm bạn, về sau coi như gặp mặt cũng không cần tỏ ra quen biết! Bảo Oánh, chúng ta đi!"

Quan Quý Sâm nhìn thấy hai người đến nhìn cũng không thèm nhìn liền quay đầu đi, trong lòng có chút lạc lỏng, quen biết nhau bảy năm, làm sao có thể nói không quen đây!"

Hai người lái xe đi, Mạnh Bảo Oánh thấy Quan Quý Sâm còn đứng yên ở đó, liề cười lạnh: "Tên đê tiện, lúc có thì không biết quý trọng, mất đi mới nhớ đến lòng tốt của cậu, đáng đời, hắn nên bị như vậy!"

Diệp Tiểu Yêu nhìn Quan Quý Sâm qua kính chiếu hậu một chút, yên lặng không nói. Lúc ký hợp đồng với Tôn Dương, cô cũng nghe một ít chuyện của Hồng Tường. Có người nói nhóm hàng kia do Chu Cảnh Nguyên phụ trách, hắn ăn tiền bo, liền lấy hàng nhái ra giao hàng.

Chuyện này Phạm Tư Dư cũng có dính vào, cầm không ít chỗ tốt từ Chu Cảnh Nguyên rồi giúp hắn che dấu, bị Quan Quý Sâm điều tra ra, làm cho một trận lớn, sau đó bởi vì việc Phạm Tư Dư bị sảy thai mà việc này được Chu thái hậu ép xuống.

Quan Quý Sâm tuy rất bất mãn nhưng không thể truy cứu tiếp, đổi Phạm Tư Dư và Chu Cảnh Nguyên đi, hiện tại trong tay hắn dùng được chỉ còn Chu Mai Nhiêu.

Chu Mai Nhiêu đương nhiên không dùng tốt được như Lâm Triết hồi trước, nhưng thắng ở chỗ rất nghe lời, đối với Quan Quý Sâm rất trung thành, Diệp Tiểu Yêu bởi vì lần trước gọi điện đến mà cô ta lạnh nhạt nên cô cũng không còn gọi sang nữa. Cô ta nói với cô, đối với chuyện của bọn họ cũng không muốn nhiều lời.

Mạnh Bảo Oánh oán trách cả nửa ngày không thấy cô tiếp lời, không còn tinh thần mắng: "Diệp Tiểu Yêu, tớ là vì thấy cậu tổn thương nên giận dữ bất bình như vậy, cậu tuy không góp sức nhưng cũng không được nhớ đến tình xưa với Quan Quý Sâm nghe chưa!"

Diệp Tiểu Yêu nghiêng đầu cười một cái: "Muốn tiếp lời thế nào? Tớ phải đi theo cậu mắng anh ta, đó mới chứng minh là tớ không buông bỏ được anh ta! Lẽ nào cậu muốn tớ giống như oán phụ, mỗi ngày đều sống trong quá khứ mới hài lòng đúng không?"

Mạnh Bảo Oánh trừng mắt, liếc cô, mắng: "Chẳng lẽ không mắng liền chứng minh cậu buông bỏ hắn ta sao? Tớ mới không tin! Diệp Tiểu Yêu, tớ biết cậu nhiều năm như vậy, cậu đừng có ở trước mặt tớ mà trang bị! Muốn mắng cứ mắng, không bỏ được thì không bỏ được, tớ sẽ không khinh thường cậu!"

Diệp Tiểu Yêu lắc đầu nói: "Không bỏ xuống được cũng không muốn mắng! Giống như tớ đã nói với Quan Quý Sâm, tớ tình nguyện thầm nghĩ hắn là người tốt, như vậy mới chứng minh chúng tớ bảy năm qua không uổng phí! Dù sao, hắn cũng đã từng thật sự đối xử với tớ rất tốt, không phải sao?"

Lúc đi học đại học, cô vừa chăm sóc mẹ lại vừa muốn học bài, một mình phải kiêm mấy chức vụ, nhìn qua rất cực khổ. Sau khi quen biết Quan Quý Sâm, là anh ấy ngoài sáng trong tối đều giúp đỡ cô, tuyết rơi lớn còn đứng dưới lầu chờ cô xong việc, chỉ vì muốn tiễn cô về trường.

Ngẫm lại, nếu như không có anh ta cùng vượt qua khoảng thời gian chật vật đó, cô đã sớm ngã xuống. Cho nên, ngẫm lại cái cảnh Quan Quý Sâm chờ cô trong tuyết thật lâu, cô cũng không còn hận hắn nữa. Huống chi, vài ngày sau khi nói chuyện, Quan Quý Sâm đã nhanh đưa thư chuyển nhượng cổ phần qua, đồng ý trả lại 5% cổ phần cho cô.

Chỉ là Diệp Tiểu Yêu không muốn nhận, chuyển phát nhanh lại cho hắn, hiện tại cô đã đến Lục thị làm việc, có cầm cổ phần công ty cũng chẳng làm gì, cô tình nguyện dùng những thứ cổ phần này để cắt đứt sạch sẽ với Quan Quý Sâm, như vậy sau này chỉ còn có dao động trong lúc cạnh tranh nữa.

Mạnh Bảo Oánh vừa nghe giọng cô liền biết được cô nhớ tới trước đây, cô sao lại không biết tâm tình của cô ấy chứ, chỉ có thể thở dài nói: "Vì sao người ta lại có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn nhưng lại không thể ở cùng nhau hưởng phú quý chứ! Khi đó Quan Quý Sâm hoàn toàn là một người đàn ông tốt, ai nghĩ tới vậy mà giờ hắn lại biến thành thế này chứ!"

"Tất cả mọi người đều thay đổi mà! Cho nên mới nói càng chạy càng xa! Diệp Tiểu Yêu nhún vai, hào hiệp nói: "Cậu cứ nghĩ là chúng ta kết bạn đồng hành một đoạn đường, phát hiện mục đích không giống nhau nên mỗi người mỗi ngả là được rồi, cũng không thể vì một người qua đường mà thay đổi phương hướng của mình đúng không!"

Mạnh Bảo Oánh nở nụ cười: "Tiểu Yêu, tuy là rất tiếc hận việc chia tay của cậu và Quan Quý Sâm, nhưng thấy cậu có thể thoải mái như vậy, tớ cũng yên tâm. Không sai, Quan Quý Sâm chỉ là một người bạn đồng hành, không chung quan điểm liền buông tay! Chúng ta nghĩ thoáng một chút, tin rằng sau này nhất định sẽ gặp được được người đàn ông tốt hơn so với Quan Quý Sâm! Đi, đêm nay tớ dẫn cậu đi chơi, giới thiệu cho cậu vài anh đẹp trai hơn Quan Quý Sâm, chọn một người làm bạn trai, nhất định sẽ yêu thương cậu thật dài lâu, hãy quên đi Quan Quý Sâm mang cho cậu tổn thương kia đi!"

Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Cậu buông tha cho tớ đi, hiện tại tớ không muốn tìm bạn trai, hưởng thụ tự do mới thật sự tốt!"

"Có tình yêu làm đẹp thì tự do mới đặc sắc! Tin tưởng tớ! Tớ nhất định sẽ giới thiệu cho cậu một người không làm cậu mất mặt! Chúng ta để cho Quan Quý Sâm nhìn thấy, rời khỏi anh ta cậu vẫn là một hoa hồng đỏ đầy người giành giật... cho hắn tớ hối hận đến chết!"

Mạnh Bảo Oánh thật đúng là nói được làm được, lôi kéo Diệp Tiểu Yêu ăn cơm xong liền gọi điện hẹn người, lại kéo Diệp Tiểu Yêu đi làm tóc mua quần áo. Giống như để chứng thực lời của mình, cô ấy còn lựa cho cô một cái váy màu đỏ, bắt cô thay ra.

Diệp Tiểu Yêu không biết đã bao nhiêu năm không mặc màu đỏ rồi, nhìn xong suýt giật mình, màu đỏ càng làm lộ nước da trắng nõn của cô, kèm theo giày cao gót, mái tóc quăn thả dài, cô gái trong gương cao gầy mà phong tình vạn chủng(2)..

(2) đủ loại phong tình, có thể hiểu như cho dù không cần tỏ ra quyến rũ, chỉ cần nhếch mi thôi cũng đã đủ quyến rũ.

"Như vầy thì quá đúng rồi! Cậu nên ăn mặc như vầy, về sau vứt hết mớ quần áo quê mùa kia đi! Ăn mặc thật xinh đẹp vào, làm cho mùa xuân thứ hai càng xinh đẹp hơn nào!" Mạnh Bảo Oánh mãnh liệt kêu lên.

Diệp Tiểu Yêu không biết nên nói gì, sau đó cô gái này điên cuồng lựa cho cô mấy bộ quần áo, còn chọn hai bộ đồ ngủ khêu gợi. Tuy là cà thẻ của Diệp Tiểu Yêu hết một khoản rất lớn, nhưng cô vẫn khoái trí trả tiền, lần đầu không có cảm giác nhức nhối.

Hai người bao lớn bao nhỏ nhét vào cóp xe, sau đó liền lái xe đi quán bar.

Diệp Tiểu Yêu chỉ ôm theo tâm thái chơi đùa, cũng không xem lời Mạnh Bảo Oánh giới thiệu bạn trai cho mình là thật. Nhưng đến khi đến nơi mới phát hiện Mạnh Bảo Oánh cũng không nói dối, cô gọi tới mấy thanh niên đều chưa lập gia đình, còn chưa có bạn gái.

Lúc Mạnh Bảo Oánh long trọng giới thiệu cô cho bọn họ càng làm cô sợ hãi, cô nàng này tính làm thật à!

Sợ cô bối rối nên liền nói thẳng việc mình đã từng ly dị, thấy ánh mắt khác thường của mấy người này, Mạnh Bảo Oánh tức đến nỗi đánh cô một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng không có con, nghiêm túc thế làm gì? Mọi người nói chuyện trước, có cảm giác rồi lại nói sau!"

Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Đại tiểu thư ơi, vẫn nên nói rõ một chút, tránh để cho người ta nghĩ là gạt người."

Tuy là cô đã tỏ rõ lập trường, nhưng vẫn có người rất có hứng thú với cô, một người đàn ông cao gầy bưng rượu ngồi bên cạnh cô nói: "Ly hôn cũng không sao? Mấy năm nay ly hôn là chuyện rất bình thường, không hợp thì đường ai nấy đi! Tôi không ngại... Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu, tôi tên là Chung Chử, mọi người gọi là A Chử, cô cũng có thể kêu như vậy!"

Chung Chử rất phóng khoáng, cũng rất biết cách nói chuyện, còn có thể khiến người khác vui vẻ, ngồi chưa bao lâu đã điều khiển được bầu không khí, mọi người nói cười không ngừng.

Diệp Tiểu Yêu mặc dù không có ý tìm bạn trai, nhưng vẫn rất nhanh hoà vào, dù sao cũng là tuỳ tiện tâm sự một lúc, uống rượu xong liền rời đi, cô cũng không tội gì từ chối người ta.

Trong quán rượu hò hét loạn cào cào, Diệp Tiểu Yêu thích thú, điện thoại nhét trong giỏ không biết vang lên bao nhiêu lần, cô cũng không hề hay biết...

--

Lại sắp có bình giấm chua.

Hãy like và bỏ phiếu cho chúng mình với nhé~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom