• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn! (3 Viewers)

  • Chương 88

Chương 88: Anh mới là người đàn ông của em

Diệp Tiểu Yêu vừa vội vàng pha cafe, vừa nói: "Cô hiếu kỳ như vậy sao không tự mình đi hỏi!'

Chu Cận cười nói: "Nào dám chứ! Tôi chỉ là tò mò hôm nay cô ta đến tìm cô làm gì? Không phải vì gây chuyện gì chứ!"

"Tôi làm sao biết được!" Diệp Tiểu Yêu liếc cô, hỏi: "Lục thiếu không có ở đây sao?"

Chu Cận gật đầu nói: "Hình như Lục đổng gọi anh ấy lên rồi, vừa rồi lúc tôi đi tìm anh ấy để ký văn kiện không thấy ở đấy!"

"Ài..." Diệp Tiểu Yêu cười lạnh trong lòng, tới thật đúng thời điểm nhỉ!"

Pha cafe xong bắt đầu đi vào, thấy Uông Vĩ Lan đang quan sát giá sách của cô, Diệp Tiểu Yêu đặt cafe lên bàn, mỉm cười: "Uông tiểu thư, phòng làm việc của tôi rất đơn sơ, không có gì đáng xem, tới đây, uống cafe đi!"

"Tiểu Yêu, cô đừng gọi tôi là Uông tiểu thư, quá xa lạ rồi, chúng ta dù sao cũng coi như là người quen, cứ gọi bằng tên vậy!"

Uông Vĩ Lan chỉ giá sách của cô, cười nói: "Những sách này đều là của cô sao? Thật lợi hại, tôi còn chưa thấy qua nguyên tác tiếng Đức đâu? Cô đã xem qua rồi sao?"

Diệp Tiểu Yêu cười yêu ớt: "Không có, lúc đi dạo nhà sách thấy, bề ngoài nhìn được nên mua thôi.

Kỳ thực quyển sách này cô đã xem qua, lúc ly hôn thì nằm ở nhà Quan Quý Sâm, cũng không muốn về cầm đi, ngày đó ở nhà sách thấy nên mua. Không cần phải nói với Uông Vĩ Lan những thứ này, cứ nói đơn giản là mình chưa xem qua.

Trong mắt Uông Vĩ Lan liền hiện lên một chút chế nhạo, rất nhanh liền giấu đi, Diệp Tiểu Yêu khẽ cười, quả nhiên cô gái này tới đây là cố ý lấy lòng.

"Tiểu Yêu, hôm nay không phải là tôi cố ý ghé vào, chỉ là đi ngang qua nên đến ngồi một chút, thuận tiện xin lỗi vì em gái tôi đã làm phiền cô. Em gái tôi cũng không phải quá hiểu chuyện, thời gian này nhất định đã gây cho mọi người không ít phiền toái!" Uông Vĩ Lan áy náy nói.

"Cô không cần cám ơn tôi, tôi không sao! Nếu cám ơn thì nên cám ơn Lục thiếu, là anh ấy dẫn dắt em gái cô!" Diệp Tiểu Yêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Cũng không phải rồi, con bé cùng làm việc với mọi người, cũng phải dựa vào sự giúp đỡ của mọi người! Tiểu Yêu, cô đừng khách khí với tôi, cần nghiêm khắc với con bé cứ nghiêm khắc, đừng dung túng con bé!" Uông Vĩ Lan thành khẩn nói.

Diệp Tiểu Yêu cười cười, không đáp lại, cảm giác mình đang cùng Uông Vĩ Lan chơi trò cung đấu, chính cung nương nương lấy chân chó như mình ra xả giận, cô ta cũng chỉ có thể sẵn sàng đối phó thôi.

Uông Vĩ Lan lại nói thêm vài lời khách khí, nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu lãnh đạm, cũng không còn tinh thần nói nữa, đứng dậy: "Tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đến phòng làm việc của Đông Tử chờ anh ấy! Tôi và anh ấy có hẹn! Cô bận rộn rồi!"

Diệp Tiểu Yêu cũng đứng dậy, thấy ly cafe của cô còn chưa chạm vào, liền ân cần nói: "Uông tiểu thư không phải muốn uống cafe tôi pha sao? Để tôi bảo Chu Cận đưa qua cho cô nha!"

Uông Vĩ Lan trong nháy mắt có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: "À, quên mất, tôi mang theo qua đó cho!"

Cô ta nói xong liền bưng ly cafe sang đó, Diệp Tiểu Yêu tiễn cô ta ra tận cửa, sau đó mới làm việc. Người kiểu gì vậy, chạy tới đây để thị uy sao? Sợ rằng người khác không biết cô ta với Lục Ly có quan hệ tốt sao? Thật là!

Cô đang làm việc, Lục Ly đẩy cửa vào nói: "Uông Vĩ Lan tới tìm tôi sao? Cô ấy với cô đã nói gì? Cô ấy đi hồi nào?"

Diệp Tiểu Yêu không giải thích được, ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Lục Ly có chút khó coi, liền nhíu mày nói: "Không nói gì, không phải ở trong phòng làm việc đợi anh sao?"

Lục Ly nhìn chòng chọc cô, liếc mắt, cau mày nói: "Đã đi rồi! Diệp Tiểu Yêu, tôi đã nói với cô mấy lần rồi, Uông Vĩ Tình cứ coi như là rảnh rỗi nuôi người, tôi không thèm để ý, cô có thể đừng gây khó dễ cho cô ấy nữa được không? Còn có, Uông Vĩ Lan là bạn của tôi, hy vọng cô tôn trọng bạn của tôi một chút, đừng động chút lại cho người ta sắc mặt khó coi!"

Hắn nói xong không đợi Diệp Tiểu Yêu nói, đã đập cửa đi ra.

Diệp Tiểu Yêu đuổi ra tới, hắn đã đi rồi, cô tức đến đau dạ dày, không giải thích được về việc Uông Vĩ Lan, cô không nể mặt cô ta lúc nào?

Quay lại, nhìn thấy Uông Vĩ Tình đứng khoanh tay ở trước cửa phòng làm việc của Lục Ly, hả hê nhìn mình, Diệp Tiểu Yêu càng không ngờ, hai chị em nhà này thật đúng là diễn viên trời sinh, người thế này nên đi làm diễn viên, không đi thật sự là tổn thất cho giới nghệ sĩ.

Mãi cho đến khi tan tầm, Lục Ly vẫn chưa quay lại, Diệp Tiểu Yêu bảo Chu Cận thông báo cho hắn thời gian xuất phát, sau đó về nhà thu dọn đồ đạc trước. Xe của cô vẫn còn nằm ngoài tiệm, cũng không quan tâm Lục Ly có tức giận không đi hay không, cô cũng không quay về nhà của Mạnh Bảo Oánh, chỉ gọi điện nói Mạnh bảo Oánh giúp mình chăm sóc Hành Thái vài ngày.

Ngày hôm sau, giờ hẹn đã đến, cô xách hành lý xuống lầu, thấy Lục Ly đã ngồi trên xe, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bước qua nói: "Lục thiếu, chào!"

Lục Ly nhìn cô một cái, mặt lạnh xuống xe cầm hành lý của cô để vào cóp, Diệp Tiểu Yêu thức thời ngồi xuống hàng sau.

Lục Ly tức giận nói: "Ngồi phía trước, phía sai còn có hai người!"

Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, không phải chỉ có Chu Cận thôi sao? Còn có ai nữa! Suy nghĩ một chút cô nói: "Tôi ngồi phía sau! Ngủ một chút, nửa đường đổi cho anh!"

Lục Ly không thèm để ý tới cô, mở của xe lôi cô xuống, nhét vào ghế trước, sau đó mới đi vòng qua ghé lái.

Hai người lái xe đi đón Chu Cận, Lục Ly lại đi vòng qua khu Nhị Hoàn, khi Diệp Tiểu Yêu thấy Uông Vĩ Lan cùng Uông Vĩ Tình đứng ở ven đường, cô liền hiểu thêm một người kia là người nào, lạnh lùng bĩu môi một cái, đây là ra oai sao? Quả nhiên mặt mũi của tình nhân cũ vẫn lớn hơn!

Thừa dịp Lục Ly đi giúp Uông Vĩ Tình cất hành lý, cô tháo dây an toàn, bước xuống xe, ngồi chung với Chu Cận. Chu Cận bất mãn thấp giọng oán trách: "Lục thiếu sao lại mang theo cái người rắc rối này! Rốt cuộc là đi làm hay là đi chơi!"

"Nói nhiều!" Diệp Tiểu Yêu thấp giọng nói một câu, thấy Uông Vĩ Tình gõ cửa sổ, không thể làm gì hơn là hạ cửa kính xuống, cho Uông Vĩ Tình một nụ cười thật to: "Uông tiểu thư có gì muốn giao phó?"

Uông Vĩ Tình ngượng ngùng nói: "Vĩ Tinh chưa từng đi đến thành phố B, Tiểu Yêu, mong cô giúp đỡ một chút, cám ơn nhiều!"

Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Có Lục thiếu của chúng ta ở đó, bất luận là ai cũng không dám bắt nạt cô ấy, Uông tiểu thư nếu như vẫn chưa yên tâm, không bằng cùng đi với chúng tôi, dù sao xe lớn, thêm người cũng chẳng sao cả!"

Uông Vĩ Tình lắc đầu nói: "Không được, cửa tiệm của tôi đang lắp đặt thiết bị nên không đi được, mọi người đi thôi, quay về tôi mời mọi người ăn cơm!"

Diệp Tiểu Yêu cười cười, không trả lời. Lúc này điện thoại vang lên, cô nhân cơ hội lấy điện thoại ra, thấy Quan Quý Sâm gọi đến liền nhận.

Quan Quý Sâm ở đầu dây hỏi: "Tiểu Yêu, còn chưa xuất phát sao? Bọn anh đợi ở trạm thu phí cả nửa ngày rồi!"

Diệp Tiểu Yêu nhìn thời gian một chút, nói với Lục Ly: "Lục thiếu, nên xuất phát, Quan tổng bọn họ thúc giục rồi!"

"Đi liền." Lục Ly quay đầu liếc cô, lại nhìn sang chỗ ghế phụ Uông Vĩ Tình đang ngồi, không thể làm gì hơn là lên xe.

"Thuận buồm xuôi gió!" Uông Vĩ Tình hào phóng phất tay, Diệp Tiểu Yêu cười ngọt ngào, phất tay với cô một cái, nâng cửa xe ra, ra vẻ như vậy, sợ mọi người không ai biết sao!

Uông Vĩ Tình vừa lên xe liền chê nhạc của Lục Ly khó nghe, đòi hắn đổi đĩa CD: "Đông Tử, anh quá lỗi thời rồi, trên xe sao lại có mấy đĩa nhạc này! May sao em có đoán trước, tự mình mang theo!"

Cô ta kéo túi qua, bỏ một đĩa vào, còn vặn lớn âm thanh lên, nhất thời trong xe vang lên mấy thứ âm nhạc tạp nham, chấn động đến nỗi Diệp Tiểu Yêu nhíu mày lại.

Uông Vĩ Tình ở bên cạnh hưng phấn nhích tới nhích lui theo nhạc, cười to nói: "Đáng tiếc hôm nay Đông Tử Ca không đi xe Hummer, loại nhạc này thích hợp mở trên xe Hummer, như vậy mới có cảm giác bùng nổ!"

Chu Cận không nói gì nhìn cô ta một cái, kéo kéo quần áo của Diệp Tiểu Yêu, bĩu môi,

Diệp Tiểu Yêu kéo áo khoác che kín lại, lấy tai nghe ra nhét vào lỗ tai, nhắm mắt ngủ, thích làm sao thì cứ làm đi!

Lục Ly không chịu nổi nữa, vươn tay tắt nhạc, nghiêm mặt nói: "Anh lái xe không thích ầm ĩ, muốn nghe thì tự đeo tai nghe vào!"

Uông Vĩ Tình bĩu môi, muốn nói lại, nhưng nhìn sắc mặt của Lục Ly, lại không dám nói nữa, không thể làm gì hơn là uất ức nói: "Không nghe thì không nghe. Không cho phép nghe nhạc thì Đông Tử ca nói chuyện phiếm với em đi! Đông Tử ca, em chưa đi thành phố B bao giờ cả, ở thành phố B có gì vui không?"

"Chúng ta đi công tác, không phải đi chơi, nếu em muốn chơi, tự mình tìm chỗ chơi đi!"

Lục Ly tức giận nói, nhìn Diệp Tiểu Yêu từ kính chiếu hậu, cô đang từ từ nhắm hai mắt, đeo tai nghe, bộ dáng mọi chuyện không liên quan tới mình làm hắn rất khó chịu.

Chạy đến trạm thu phí, thấy xe của của Quan Quý Sâm cũng là một chiếc xe MPV(1), hắn dừng lại, nhảy xuống xe nói: "Tiểu Yêu, cô tới lái đi, tối qua tôi ngủ không ngon, muốn nghỉ một chút, đến nửa đường tôi lại thay xế!"

(1) thường là dòng xe 7 chỗ trở lên, còn gọi là xe đa dụng, các công ty thường mua để sử dụng cho mục đích công việc.

Hắn kéo Uông Vĩ Tình ra ghế sau nói: "Vĩ Tinh, em ngồi phía sau đi, để cho anh ngồi phía trước ngủ một chút.

Uông Vĩ Tình mất hứng ra sau ngồi, Diệp Tiểu Yêu lúc đầu muốn vờ như không thấy, Lục Ly không cho cô cơ hội này, mở cửa xe kéo cô xuống. Quan Quý Sâm thấy thế liền tiến lên nói: "Anh có mang theo tài xế, Tiểu Yêu buồn ngủ thì sang xe bên này ngủ đi, anh bảo tài xế lái xe cho các em!"

"Không cần làm phiền Quan tổng, Tiểu Yêu không buồn ngủ!" Lục Ly không nói lời gì kéo Diệp Tiểu Yêu vào ghế lái, ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới hài lòng nói: "Lên đường đi!"

Quan Quý Sâm cười cười, dựa vào cửa sổ xe nói: "Tiểu Yêu, chúng ta lái chậm chút, không cần vội, ăn cơm trưa trên đường rồi lại đi. Đúng rồi, em ăn sáng chưa? Anh có mua tiểu long bao(2) mà em thích anh này, để lấy cho em ăn!"

(2) còn được gọi là bánh bao súp, vỏ bên ngoài mềm, dẻo, được cán mỏng, bên trong ngoài nhân còn có nước súp được hầm trước rồi đông lạnh theo từng viên, bỏ vào trong tiểu long bao, sau khi hấp xong, nước súp sẽ nằm trong tiểu long bao, khi cắn, nước súp sẽ tràn ra.

Hắn nói xong quay về xe lấy hộp đựng ra, mở ra đưa vào, tiểu long bao còn nóng hổi, trong chốc lát trong xe toàn là hương thơm. Diệp Tiểu Yêu trước khi đi ra cửa chỉ mới ăn bát cháo, không chịu nổi cám dỗ này.

Ngẫm lại cũng không cần thiết phải khách khí với Quan Quý Sâm, liền nhận lấy, cười với Quan Quý Sâm: "Cám ơn Quan tổng!"

Quan Quý Sâm thấy Diệp Tiểu Yêu bằng lòng nhận tấm lòng của mình, tâm tình tốt lên, cười nói: "Không có việc gì, em thích là được!"

Anh ta xoay người đi về phía xe mình, đi được hai bước quay đầu lại noí thêm: "Em thay đổi kiểu tóc rồi à, cái này rất hợp với em, rất đẹp!"

Nói xong, hắn không đợi Diệp Tiểu Yêu trả lời, đã trở về xe.

Sắc mặt Lục Ly đã đen lại, tên họ Quan này, đây là cố tình diễn trò với Diệp Tiểu Yêu ở ngay trước mặt hắn? Còn xem như hắn không tồn tại.

Thu hồi ánh mắt, thấy Diệp Tiểu Yêu đang cầm một cái tiểu long bao đưa lên miệng, hắn lập tức không khách khí đoạt cái hộp đó đi, nói: "Tôi chưa ăn điểm tâm, những thứ này để cho tôi!"

Nói xong cũng hung hăng nhét một cái tiểu long bao, lập tức trong miệng đầy nước súp, không thể không thừa nhận, đồ vật Diệp Tiểu Yêu yêu thích hoàn toàn có chỗ hơn người.

Lòng tham ăn của hắn bắt đầu trổi dậy, trong nháy mắt đã tiêu diệt xong một hộp tiểu long bao, còn chưa thoả mãn mà liếm môi nói: "Tiểu Yêu, tiểu long bao ở quán này không tệ, chờ quay về cô lại dẫn tôi đi ăn!"

Họ Quan nếu muốn hiếu kính, hắn sẽ vui vẻ nhận!

Diệp Tiểu Yêu không nói, còn tính bảo chia cho cả Chu Cận ăn, nào ngờ một mình hắn ăn hết sạch.

Chu Cận nửa đùa nửa trách nói: "Lục thiếu, anh thật có thể ăn vậy sao, ít nhiều cũng chia cho chúng tôi một ít nếm thử chứ!"

Lục Ly sờ bụng một cái, tâm tình cực tốt cười nói: "Xin lỗi, ăn ngon quá liền quên mất, quay về mời mọi người đi ăn!"

Uông Vĩ Tình chớp mắt, cười nói: "Trợ lý Diệp, Quan tổng đối với cô thật tốt nha, còn mang tiểu long bao cho cô, quan hệ của hai người là gì vậy? Anh ta đang theo đuổi cô sao?"

Diệp Tiểu Yêu rất ghét dáng vẻ đã biết rõ còn ra vẻ của cô ta, nói một cách lạnh lùng: "Tiểu long bao thì tính là gì, hắn đưa nhẫn kim cương tôi còn trả lại! Chỉ là lúc ly hôn mới trả lại cho hắn!"

"À, trợ lý Diệp ly hôn rồi à, thật ngại quá, tôi không biết, nhắc tới chuyện thương tâm của cô rồi!" Uông Vĩ Tình cả kinh nói.

Diệp Tiểu Yêu bĩu môi, cười nói: "Không thương tâm, không phải có câu ngạn ngữ nói là cũ không đi, mới không đến sao? Được rồi, nên ngủ thì ngủ, muốn nghe nhạc thì nghe đi, đừng nói chuyện với tôi, tôi lái xe kém lắm, nếu không cẩn thận tông xe, mọi người lại phải bị thương cùng tôi đấy!"

Cô tập trung lái xe, Quan Quý Sâm ở phía trước dường như muốn chăm sóc cô, không nhanh không chậm chạy đi, Lục Ly nhìn có chút uất ức, nhắm mắt đeo tai nghe lên, Uông Vĩ Tình cũng không dám ầm ĩ, trong xe liền yên tĩnh lại.

Đến giờ ăn cơm, Quan Quý Sâm dẫn đoàn tìm quán ăn, Diệp Tiểu Yêu vừa thấy liền sửng sốt một chút, trước đây cô và Quan Quý Sâm đến thăm mẹ, thường hay ăn ở đây, quán ăn này do một số người lớn tuổi nấu, cô nhớ kỹ, lần đầu tiên cô ăn ở đây liền rất thích quán ăn này, còn nói với Quan Quý Sâm là ở đây có mùi vị của mẹ. Sau mỗi lần tới đây, Quan Quý Sâm đều chọn quán ăn này.

Quả nhiên, lúc xuống xe, Quan Quý Sâm bước tới, câu đầu tiên nói là: "Tiểu Yêu, còn nhớ quán ăn này chứ? Bên trong tất cả đều là đúng khẩu vị của em, lát nữa ăn nhiều một chút!"

Lục Ly không nhịn được chế nhạo nói: "Quan tổng thật là có tâm! Nếu như Phạm tiểu thư biết anh đối tốt với Diệp Tiểu Yêu như vậy, nhất định sẽ nổi máu ghen. Cho nên Quan tổng cũng nên vừa phải thôi! Dù sao bâu giờ cũng đã từng là vợ chồng, đừng gây thêm phiền phức cho Tiểu Yêu của chúng tôi."

Quan Quý Sâm không để tâm cười nói: "Chuyện của tôi và Phạm Tư Dư tự chúng tôi hiểu rõ, Lục thiếu không cần phải nhắc nhở tôi, tôi sẽ không mang phiền phức đến cho Tiểu Yêu. Quan tâm cô ấy cũng là thói quen rồi... Được rồi, đi vào thôi! Tiểu Yêu, em gọi món đi, chúng ta tuỳ ý!"

Diệp Tiểu Yêu không thể làm gì hơn là lôi Chu Cận đi gọi đồ ăn, Uông Vĩ Tình nhìn nhà hàng có chút cũ kỹ này đầy vẻ ghét bỏ, oán trách nói: "Đông Tử ca, chỗ này thì có gì ăn ngon chứ, chúng ta đổi nhà hàng đi!"

Quan Quý Sâm lập tức nói: "Ai da, tôi chỉ mãi lo cho Tiểu Yêu, quên không suy nghĩ cho mọi người, Lục thiếu, Uông tiểu thư nếu không nguyện ý ăn chung với chúng tôi thì bên cạnh còn có mấy nhà hàng hạng sang, Mai Nhiêu, cô dẫn bọn họ đi đi, tôi mời khách!"

Chu Mai Nhiêu rất miễn cưỡng nói: "Lục thiếu, tôi dẫn mấy người đi!"

Lục Ly khoác khoác tay nói: "Đồ ăn của Tiểu Yêu thích nhất định có điểm đặc sắc, tôi ở lại đây, Vĩ Tinh, nếu em không muốn thì em đi cùng Chu tiểu thư đi ăn đi!"

Uông Vĩ Tình cũng không khách khí, kéo Chu Mai Nhiêu nói: "Chu tiểu thư, chúng ta đi thôi!"

Chu Mai Nhiêu lặng lẽ liếc mắt, cái đại tiểu thư này từ đâu chui ra vậy, không hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế nào vậy! Không có cách nào khác, cô liền mang cô ta đi ra ngoài tìm nhà hàng khác.

Diệp Tiểu Yêu gọi món ăn theo khẩu vị của mọi người, Lục Ly cũng không khơi ra được chút khuyết điểm nào, điều làm cho hắn chướng mắt là lão già Quan Quý Sâm gắp đồ ăn cho Diệp Tiểu Yêu, nhìn hắn mà lửa bốc cháy hết cả đầu, cố nhịn đến khi cơm nước xong liền thừa lúc Diệp Tiểu Yêu đi vệ sinh liền kéo cô sang một bên cảnh cáo: "Diệp Tiểu Yêu, em tốt nhất nên có chút tự giác của bạn gái đi nha? Nếu cứ dính chặt lấy Quan Quý Sâm, anh sẽ không khách khí!" Diệp Tiểu Yêu giễu cợt nói: "Eo, Lục thiếu, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao? Anh quan tôi dính líu tới người ta làm gì!"

Lục Ly vừa nghe xong liền vươn tay nâng cầm cô lên, nhíu mày, bá đoạ nói: "Ai chia tay với em, anh chưa từng nói như vậy. Hiện tại em nhớ kỹ cho anh, mặc kệ trước đây em và Quan Quý Sâm thế nào, nhưng hiện tại anh mới là người đàn ông của em!"

Nói xong, hắn cúi người cắn lấy môi cô, Diệp Tiểu Yêu đau đến co rụt người lại, hắn cũng không để ý, đè cô lại khiến nụ hôn này càng thêm sâu, cắn rách khoé môi của cô, trong miệng tràn ngập mùi máu.

Hắn cũng không để ý, tiếp tục hôn, hôn đến khi cả môi cô đều sưng lên, hắn mới hài lòng buông ra, dùng ngón tay sờ lên môi cô, hung hăng nói: "Đánh dấu chủ quyền lên em, tránh cho em trêu hoa ghẹo nguyệt!"

Diệp Tiểu Yêu tức giận đẩy hắn ra, sờ sờ khoé môi bị rách của mình, hét ầm lên: "Lục Ly, anh là chó sao, làm sao lại cắn bậy như vậy!"

Lục Ly nhìn dáng vẻ bực tức của cô, tâm tình tốt lên, cười gian xảo nói: "Anh cũng không cắn bậy người khác, anh chỉ cắn em!"

Diệp Tiểu Yêu trừng mắt liếc hắn, sợ mất mặt, đến phòng ăn cũng không vào, trực tiếp ngồi lên xe.

Lục Ly cũng không để ý cô, quay về lên tiếng chào rồi bảo mọi người tiếp tục đi.

Chu Cận quay lên xe, thấy Diệp Tiểu Yêu bọc lấy áo khoác ngủ, liền quan tâm hỏi: "Diệp tỷ, sao chị lại quay về trước rồi. Không thoải mái sao?"

Diệp Tiểu Yêu lắc đầu nói: "Không có, chỉ là ăn có chút no, lên nằm trước."

Chu Cận cũng không nghi ngờ, nhìn Uông Vĩ Tình còn chưa quay lại, liền oán trách nói: "Vị tiểu thư kia thật sự cho rằng mình tới đây chơi, ăn bữa cơm còn kén chọn!"

Đang nói thì Chu Mai Nhiêu dẫn Uông Vĩ Tình quay về, cô ta nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu ngồi ghế phụ liền mất hứng nói: "Trợ lý Diệp không lái xe thì ngồi phía sau đi, tôi say xe!"

Diệp Tiểu Yêu còn chưa lên tiếng, Lục Ly đã nói: "Tiểu Yêu đa dạ dày, để cô ấy ngồi phía trước! Cả đường em chưa có say, chịu thêm chút nữa đã đến rồi.

Uông Vĩ Tình không thể làm gì hơn là tức giận ngồi xuống phía sau, Diệp Tiểu Yêu lặng lẽ liếc Lục Ly, sau đó nhắm mắt ngủ.

Lục Ly hôn được người, giống như vừa uống thuốc kích thích, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, vừa lên đường đã lái vượt qua xe của Quan Quý Sâm, dẫn đầu đoàn lái xe về thành phố B.

Hai giờ sau buổi cơm trưa thì tới thành phố Bm Quan Quý Sâm dẫn người đi tìm khách sạn trước, lúc xuống xe vào khách sạn, vết thương trên môi của Diệp Tiểu Yêu không cách nào che giấu được nữa.

Chu Cận là người đầu tiên phát hiện ra, liền hoảng sợ kêu lên: "Diệp tỷ, môi chị sao lại rách rồi?"

Trong chốc lát tầm mắt mọi người đều rơi lên môi của Diệp Tiểu Yêu, khiến cô xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống, cười ngượng nói: "Vừa rồi không cẩn thận đụng vách tường ở toilet!"

Nhưng vị trí kia làm sao cũng không thấy giống bị đụng trúng!

Chu Cận hoài nghi chuyển qua chuyển lại giữa cô và Quan Quý Sâm, toàn bộ khuôn mặt của Quan Quý Sâm đều đen lại, chỉ có Lục Ly, không che giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt của mình...

--

Tuy là Ly dùng cách chẳng giống ai đánh dấu chủ quyền Tiểu Yêu, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là mặt nặng mày nhẹ. Một người trưởng thành, nhẫn nhịn ở cùng với một người nóng tính, con nít thật sự bù đắp cho nhau mà.

Tuy biết rằng Lục Ly còn cần nhiều thứ để dần thay đổi trở thành một người đàn ông trưởng thành, nhưng thật sự vẫn không thể nhịn được mà nói, Lục Ly hoàn toàn thiếu đi sự tinh tế, dịu dàng của một người đàn ông. Anh hoàn toàn chỉ làm theo sở thích của mình, yêu cầu người khác phải theo bản thân mình, chưa từng chủ động quan tâm, hay để ý tới cảm nhận của Diệp Tiểu Yêu. Liệu Tiểu Yêu sẽ nhận nhịn được tới bao giờ.

Khi đọc, mình thường xuyên đổi cách xưng hô của cặp đôi chính từ tôi -cô sang anh-em, cái này mình chỉ muốn nhấn mạnh rõ tình trạng của cặp đôi khi đó, đang ngọt ngào hay là đang lạnh lùng với nhau. Một phần là vì không thể chịu được khi thấy Lục Ly ngược Tiểu Yêu mà hai người vẫn có thể xưng anh - em ngọt xớt được. T^T

Bật mí nhỏ. Sau bao nhiêu chương khiến người người nhà nhà phẫn nộ thì chương sau sẽ xoa dịu được phần nào đó của mọi người. Chương sau sẽ khiến bạn ngọt đến sún cả răng.

Đừng bỏ lỡ nhé~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom