Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ngày nghỉ cuối tuần của học sinh thời nay thường chỉ có làm bài tập hoặc chơi vài trò chơi giải trí.
Nếu là học sinh gương mẫu thì sẽ sớm làm xong bài tập về nhà rồi tranh thủ học thêm một đống kiến thức bổ sung. Những học sinh khác thì đa dạng hơn nhiều, tuy rằng còn phải xem cha mẹ có quản giáo nghiêm khắc hay không, nhưng bình thường chỉ cần làm xong bài tập về nhà thì coi như là đã xong xuôi mọi chuyện; về phần học sinh hư thì khác, xấu nhất cũng chỉ là không làm, không giao bài tập, nhưng có vài lúc tâm trạng vui vẻ thì còn có thể sao chép ít nhiều dùng để đối phó với thầy cô.
Hạ Kiêu tuy rằng có hơi quậy một chút, nhưng vẫn thành thành thật thật làm xong bài tập, huống hồ hắn vốn rất thông minh, lên lớp có ngủ thì về nhà chỉ cần xem lại bài giảng một chút là có thể làm được.
Người mẹ cường hãn kia của hắn đã để cho hắn tự mình sinh hoạt từ năm nhất, bởi vậy năng lực tự học của hắn so với bạn bè cùng lứa thì cao hơn nhiều, gặp chuyệ cũng không kinh hoảng, năm trước đánh nhau với người khác đến trật khớp, hắn cũng tự mình đi tới bệnh viện khám, buổi chiều về trường học thì coi như là không có việc gì, thầy giáo tìm hắn hỏi chuyện, hắn liền lấy giấy khám ở bệnh viện ra, xong rồi thì không có chuyện gì nữa.
Hắn nộp bài tập đúng hạn, không về sớm cũng không đến muộn, chủ nhiệm lớp Vương Kính Tùng cũng không có lí do bắt bẻ hắn, tuy rằng các thầy cô khác trong ban đều nói hắn thường ngủ trong lớp...
Vương Kình Tùng thở dài, Hạ Kiêu dạy mãi vẫn không sửa, y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khuyên bảo những thầy cô đó nhắm một con mắt mở một con mắt.
Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn có một vài giáo viên ngay thẳng, lên lớp thấy Hạ Kiêu ngủ thì bắt hắn xuống cuối lớp đứng thẳng, Hạ Kiêu trước một loạt con mắt nhìn chằm chằm của bạn học lười biếng cầm sách xuống cuối lớp đứng dựa trên tường, lúc này mấy bạn nữ đang ngồi phía sau liền ưỡn lưng thẳng tắp, cả một tiết cũng không dám nhìn loạn.
Thầy giáo dạy ngữ văn là một tiểu lão đầu, còn có một cái tên đặc biệt kiêu, Lưu Kiến Quốc.
Y thấy Hạ Kiêu vô cùng khó chịu, mỗi lần đi xuống phía dưới kiểm tra thì Hạ Kiêu lại giả vờ nhìn chằm chằm cuốn sách, đáng tiếc sách của hắn trơn bóng như mới, có một lần bị tiểu lão đầu phát hiện, ra sức mắng hắn một trận, vì thế sau này mỗi lần Hạ Kiêu bị bắt xuống dưới lớp đứng đều sẽ mang theo một cây bút.
Sau năm giờ, xung quanh yên lặng, mọi người ai cũng buồn ngủ.
Chủ nhiệm lớp tay cầm phấn viết bảng vỗ bàn một cái, phát ra tiếng "rầm", làm cho tất cả học sinh đều mơ hồ.
"Hừ, lúc bọ em học tiết thể dục chẳng phải đều như là một đống ngựa hoang thoát cương sao, bây giờ ngược lại tôi chỉ giảng bài một lát thì bộ dạng các em lại nửa sống nửa chết, có còn muốn thi đại học nữa hay không?"
Phía dưới lặng ngắt như tờ, mọi người đều im lặng cúi đầu nhìn sách trên bàn,
Vương Kính Tùng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, lại vỗ bàn một cái: "Ngẩng đầu lên cho tôi!"
Trong nháy mắt, hơn năm mươi đôi mắt đều nhìn chằm chằm y, lúc này Vương Kính Tùng mới vừa lòng, tiếp tục chậm rãi giảng bài.
Giấc ngủ của Hạ Kiêu bị quấy rầy cũng không ngủ được, phòng học ban nhất trung học nằm ở tòa nhà C, lớp bọn họ nằm trên lầu 3, nhìn qua mặt kính có thể thấy được đường băng plastic trên sân thể dục, hắn đánh ngáp nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một cây ngô đồng rất lớn xuất hiện trong tầm mắt, thân cây cao dài thawrg tắp hướng lên trên, vốn nên là cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn, lúc này lại có vẻ thưa thớt.
Xuyên qua khe hở của nhánh cây có thể thấy được từng tốp học sinh đang chậm rãi đi lại trên sân thể dục, như là những viên ngọc được khảm trên đai lưng màu đỏ sậm, tiết cuối cùng của lớp bọn họ cũng là môn thể dụ. Hạ Kiêu xoa loạn mái tóc trên đầu, cuối cùng cũng có cơ hội chơi bóng rổ, chỉ không biết là thầy giáo cho được bao nhiêu thời gian.
Hắn đang ngẩn người, Chu Dực ngồi bên cạnh lại ném cho hắn một mảnh giấy nhỏ, vẻ mặt ái muội, những học sinh ngồi xung quanh cũng ném tới vài ánh mắt như có như không, Hạ Kiêu mở tờ giấy ra, chỉ thấy được một hàng chữ thanh tú trên đó: Hạ Kiêu, lát nữa có thể ở lại phòng học đợi mình một lát không? Mình có việc muốn nói với cậu.
Hạ Kiêu nhướn mày, tùy tay lấy ra cây bút màu đỏ, viết trên tờ giấy hai chữ.
Hắn vừa viết xuống, chung quanh đã có người nhỏ giọng trêu chọc, so với đương sự còn kích động hơn, tờ giấy nhanh chóng được chuyển trả lại nguyên chủ, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa, hắn thậm chí còn không biết là ai viết cho hắn.
Hai chữ hắn viết kia là: Không thể.
Hạ Kiêu không phải là chưa từng nói chuyện yêu đương, mà ngược lại, bạn gái cũ của hắn có thể ngồi đầy một hàng, nói không chừng còn có vài người có thể đứng nữa.
Tiết thể dục, mặc kệ mặt trời có nắng tới cỡ nào thì mọi người đều rất ăn ý chịu đựng, theo quy định chạy xong một vòng rồi làm một vài động tác làm nóng người, bây giờ vẫn chưa tới cuối học kỳ nên không cần phải học gì nhiều, thầy giáo thể dục huýt còi một cái rồi giải tán đội ngũ cho bọn họ đi chơi.
Hạ Kiêu cảm thấy chắc là bát tự của mình cùng với sân thể dục này thật sự rất không hợp, nếu không thì tại sao chỉ là đi vào phòng thiết bị lấy bóng rổ cũng có thể gặp phải quỷ thích khóc chứ?
Nếu là học sinh gương mẫu thì sẽ sớm làm xong bài tập về nhà rồi tranh thủ học thêm một đống kiến thức bổ sung. Những học sinh khác thì đa dạng hơn nhiều, tuy rằng còn phải xem cha mẹ có quản giáo nghiêm khắc hay không, nhưng bình thường chỉ cần làm xong bài tập về nhà thì coi như là đã xong xuôi mọi chuyện; về phần học sinh hư thì khác, xấu nhất cũng chỉ là không làm, không giao bài tập, nhưng có vài lúc tâm trạng vui vẻ thì còn có thể sao chép ít nhiều dùng để đối phó với thầy cô.
Hạ Kiêu tuy rằng có hơi quậy một chút, nhưng vẫn thành thành thật thật làm xong bài tập, huống hồ hắn vốn rất thông minh, lên lớp có ngủ thì về nhà chỉ cần xem lại bài giảng một chút là có thể làm được.
Người mẹ cường hãn kia của hắn đã để cho hắn tự mình sinh hoạt từ năm nhất, bởi vậy năng lực tự học của hắn so với bạn bè cùng lứa thì cao hơn nhiều, gặp chuyệ cũng không kinh hoảng, năm trước đánh nhau với người khác đến trật khớp, hắn cũng tự mình đi tới bệnh viện khám, buổi chiều về trường học thì coi như là không có việc gì, thầy giáo tìm hắn hỏi chuyện, hắn liền lấy giấy khám ở bệnh viện ra, xong rồi thì không có chuyện gì nữa.
Hắn nộp bài tập đúng hạn, không về sớm cũng không đến muộn, chủ nhiệm lớp Vương Kính Tùng cũng không có lí do bắt bẻ hắn, tuy rằng các thầy cô khác trong ban đều nói hắn thường ngủ trong lớp...
Vương Kình Tùng thở dài, Hạ Kiêu dạy mãi vẫn không sửa, y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khuyên bảo những thầy cô đó nhắm một con mắt mở một con mắt.
Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn có một vài giáo viên ngay thẳng, lên lớp thấy Hạ Kiêu ngủ thì bắt hắn xuống cuối lớp đứng thẳng, Hạ Kiêu trước một loạt con mắt nhìn chằm chằm của bạn học lười biếng cầm sách xuống cuối lớp đứng dựa trên tường, lúc này mấy bạn nữ đang ngồi phía sau liền ưỡn lưng thẳng tắp, cả một tiết cũng không dám nhìn loạn.
Thầy giáo dạy ngữ văn là một tiểu lão đầu, còn có một cái tên đặc biệt kiêu, Lưu Kiến Quốc.
Y thấy Hạ Kiêu vô cùng khó chịu, mỗi lần đi xuống phía dưới kiểm tra thì Hạ Kiêu lại giả vờ nhìn chằm chằm cuốn sách, đáng tiếc sách của hắn trơn bóng như mới, có một lần bị tiểu lão đầu phát hiện, ra sức mắng hắn một trận, vì thế sau này mỗi lần Hạ Kiêu bị bắt xuống dưới lớp đứng đều sẽ mang theo một cây bút.
Sau năm giờ, xung quanh yên lặng, mọi người ai cũng buồn ngủ.
Chủ nhiệm lớp tay cầm phấn viết bảng vỗ bàn một cái, phát ra tiếng "rầm", làm cho tất cả học sinh đều mơ hồ.
"Hừ, lúc bọ em học tiết thể dục chẳng phải đều như là một đống ngựa hoang thoát cương sao, bây giờ ngược lại tôi chỉ giảng bài một lát thì bộ dạng các em lại nửa sống nửa chết, có còn muốn thi đại học nữa hay không?"
Phía dưới lặng ngắt như tờ, mọi người đều im lặng cúi đầu nhìn sách trên bàn,
Vương Kính Tùng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, lại vỗ bàn một cái: "Ngẩng đầu lên cho tôi!"
Trong nháy mắt, hơn năm mươi đôi mắt đều nhìn chằm chằm y, lúc này Vương Kính Tùng mới vừa lòng, tiếp tục chậm rãi giảng bài.
Giấc ngủ của Hạ Kiêu bị quấy rầy cũng không ngủ được, phòng học ban nhất trung học nằm ở tòa nhà C, lớp bọn họ nằm trên lầu 3, nhìn qua mặt kính có thể thấy được đường băng plastic trên sân thể dục, hắn đánh ngáp nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một cây ngô đồng rất lớn xuất hiện trong tầm mắt, thân cây cao dài thawrg tắp hướng lên trên, vốn nên là cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn, lúc này lại có vẻ thưa thớt.
Xuyên qua khe hở của nhánh cây có thể thấy được từng tốp học sinh đang chậm rãi đi lại trên sân thể dục, như là những viên ngọc được khảm trên đai lưng màu đỏ sậm, tiết cuối cùng của lớp bọn họ cũng là môn thể dụ. Hạ Kiêu xoa loạn mái tóc trên đầu, cuối cùng cũng có cơ hội chơi bóng rổ, chỉ không biết là thầy giáo cho được bao nhiêu thời gian.
Hắn đang ngẩn người, Chu Dực ngồi bên cạnh lại ném cho hắn một mảnh giấy nhỏ, vẻ mặt ái muội, những học sinh ngồi xung quanh cũng ném tới vài ánh mắt như có như không, Hạ Kiêu mở tờ giấy ra, chỉ thấy được một hàng chữ thanh tú trên đó: Hạ Kiêu, lát nữa có thể ở lại phòng học đợi mình một lát không? Mình có việc muốn nói với cậu.
Hạ Kiêu nhướn mày, tùy tay lấy ra cây bút màu đỏ, viết trên tờ giấy hai chữ.
Hắn vừa viết xuống, chung quanh đã có người nhỏ giọng trêu chọc, so với đương sự còn kích động hơn, tờ giấy nhanh chóng được chuyển trả lại nguyên chủ, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa, hắn thậm chí còn không biết là ai viết cho hắn.
Hai chữ hắn viết kia là: Không thể.
Hạ Kiêu không phải là chưa từng nói chuyện yêu đương, mà ngược lại, bạn gái cũ của hắn có thể ngồi đầy một hàng, nói không chừng còn có vài người có thể đứng nữa.
Tiết thể dục, mặc kệ mặt trời có nắng tới cỡ nào thì mọi người đều rất ăn ý chịu đựng, theo quy định chạy xong một vòng rồi làm một vài động tác làm nóng người, bây giờ vẫn chưa tới cuối học kỳ nên không cần phải học gì nhiều, thầy giáo thể dục huýt còi một cái rồi giải tán đội ngũ cho bọn họ đi chơi.
Hạ Kiêu cảm thấy chắc là bát tự của mình cùng với sân thể dục này thật sự rất không hợp, nếu không thì tại sao chỉ là đi vào phòng thiết bị lấy bóng rổ cũng có thể gặp phải quỷ thích khóc chứ?
Bình luận facebook