Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
…Trị giá hối hận của Cốc Tâm Chí rốt cục phá băng trong tình trạng trường kỳ đông cứng, mà kết quả rất khả quan, từ 0 trực tiếp nhảy lên đến 17.
Liếc nhìn bảng dữ liệu, Trì Tiểu Trì lặng lẽ thở ra một hơi.
061 hỏi: “Thật sự muốn giữ cậu ấy lại sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Giữ lại có tác dụng.”
Đối với người như Cốc Tâm Chí thì không dễ kiếm điểm hối hận, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Cho dù trong lòng của Trì Tiểu Trì hiểu rõ, với bản tính của Cốc Tâm Chí, sau khi nằm thấy ác mộng đến 400 lần thì tuyệt đối sẽ không liên minh với nhân loại mới, nhưng sự tồn tại của cậu ấy dù sao vẫn là một sự phiền phức. nếu không phải vì nhiệm vụ thì Trì Tiểu Trì đã có thể bỏ mặc sống chết của Cốc Tâm Chí.
Nghe thấy câu trả lời của Trì Tiểu Trì, 061 vẫn có chút không yên lòng: “Muốn giữ lại cũng được, nhưng thái độ của cậu với Cốc Tâm Chí có phải hơi cứng rắn hay không?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Người như Cốc Tâm Chí lẽ nào tôi phải bày ra bộ dạng người bị hại để khiển trách cậu ta, như vậy cậu ta có thể hiểu được vì sao Đinh Thu Vân lại hận cậu ta đến thế không?”
061 ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.
Trì Tiểu Trì lựa chọn một biện pháp tốt là lấy độc trị độc.
Đối phó với một kẻ điên khó có thể sờ thấu ý nghĩ thì cách tốt nhất là phải điên hơn kẻ đó một chút. Đây chính là lấy gậy đập lưng ông trong truyền thuyết.
Về phần bản thân Trì Tiểu Trì, cậu đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Cậu sẽ giữ trị giá hối hận của Cốc Tâm Chí để đảm bảo an toàn cho toàn bộ thị trấn, nghiêm mật giám sát nhất cử nhất động của Cốc Tâm Chí, một khi thấy tình huống không đúng thì sẽ lập tức đánh gục đối phương.
Giới hạn khoan dung của Trì Tiểu Trì với Cốc Tâm Chí là cậu ấy tuyệt đối không được tổn thương bất kỳ ai trong thị trấn.
Về phần sau khi mình rời đi thì giao cho Đinh Thu Vân chân chính tự quyết định.
Trì Tiểu Trì có thể làm là thay Đinh Thu Vân nắm giữ càng nhiều quyền chủ động.
Sau khi cậu trả lại thân thể cho Đinh Thu Vân thì mặc kệ cậu ấy muốn giết chết Cốc Tâm Chí để chấm dứt mầm họa hay lưu cậu ấy lại làm đội viên, hoặc đuổi Cốc Tâm Chí đi, thậm chí nối lại quan hệ với Cốc Tâm Chí cũng được, tất cả đều tùy theo ý muốn của Đinh Thu Vân.
Tôn Ngạn lái xe đưa Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí quay về nhà họ Đinh.
Cốc Tâm Chí vẫn luôn chú ý đến Trì Tiểu Trì đang ngồi bên phía đối diện thùng xe, mà Trì Tiểu Trì lại lười chia cho cậu ta một ánh mắt, tình cờ thoáng nhìn thì cũng không tận lực lảng tránh, dường như hoàn toàn không để trong lòng, chỉ coi Cốc Tâm Chí là một món hàng. Trì Tiểu Trì chỉ tập trung dùng lược nhỏ chải lông cho Ông Chủ nhà mình.
Mỗi ngày chỉnh lý dung nhan của Ông Chủ đã trở thành một trong những thói quen của Trì Tiểu Trì.
Báo đen lẳng lặng nằm nghiêng bên chân cậu, để mặc cậu chải lông cho mình, khi chải lông sẽ thường xuyên sinh ra tĩnh điện, báo đen cũng không nôn nóng bất an, chỉ dịu dàng dùng đuôi quấn lấy cánh tay cậu, thỉnh thoảng nó lại dùng miệng nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên ngón tay đeo nhẫn của cậu, ngứa đến mức Trì Tiểu Trì phải nhẹ nhàng hít một hơi.
Cậu đem mặt chôn vào cái bụng mềm mại của báo đen, hai tay khẽ ôm lấy phần cơ bắp hình giọt nước ở eo, hít một hơi thật sâu.
Báo đen liền ngoan ngoãn nằm ngang, để mặc cậu nô đùa trên người mình, đôi mắt màu xanh lam chăm chú nhìn Trì Tiểu Trì.
Cốc Tâm Chí ở bên cạnh nhìn bọn họ một cách hâm mộ, cũng nỗ lực bắt chuyện với Trì Tiểu Trì: “Nó tên là gì?”
Trước khi Trì Tiểu Trì mở miệng thì Tôn Ngạn ngồi ở ghế điều khiển đã giành nói: “Ông Chủ.”
Trì Tiểu Trì sửa chữa: “Ông Chủ Mỏ Than.”
Tôn Ngạn dở khóc dở cười: “Đinh đội, anh thật sự không cảm thấy cái tên này rất quê à?”
Trì Tiểu Trì nâng cái bụng Ông Chủ lên, cù lét rồi xoa xoa: “Rất thích hợp với nó.”
Toàn bộ hành trình Trì Tiểu Trì không hề trực tiếp trò chuyện với Cốc Tâm Chí.
Trong xe tải xóc nảy, Cốc Tâm Chí dần dần bừng tỉnh.
Hai năm qua mỗi một giấc mộng đều dài mấy tháng, gộp lại Cốc Tâm Chí đã ở trong mơ trăm năm.
Trong mộng, Đinh Thu Vân vĩnh viên đặt trái tim cho mình, tín nhiệm, thẳng thắn, không bao giờ nghi ngờ, vĩnh viễn tích cực nỗ lực đưa cậu hòa đồng với mọi người, không cho cậu tỏ ra quá tự bế, quá cô độc.
Nhưng Đinh Thu Vân như vậy thì cậu đã không còn can đảm gặp mặt nữa.
Ngược lại là Đinh Thu Vân hoàn toàn khác hẳn trong mộng, có thể khiến cậu an tâm cũng khiến cậu không ngừng cảm thấy chua xót.
Chú ý tâm tình phức tạp của Cốc Tâm Chí, thậm chí mang theo ánh mắt oan ức, 061 dần dần hiểu rõ.
Trì Tiểu Trì dùng gần 400 tấm thẻ khống chế giấc mộng, thả diều hai năm là để chiến tranh tâm lý với một tên biến thái.
Nhìn tình hình trận chiến trước mắt thì cũng thấy rõ Trì Tiểu Trì hoàn toàn thắng lợi.
Trì Tiểu Trì mang theo Cốc Tâm Chí về tới nhà họ Đinh.
Khi tiến vào nhà, bà Đinh đang tưới cây hoa trà mà lần trước Trì Tiểu Trì mang về từ chỗ cách nơi này ba trăm km. Trì Tiểu Trì dùng một tấm thẻ che đậy cảm giác đau, rón rén đi lên, ôm lấy cổ bà Đinh: “Đinh tỷ, tưới cây à. Lão Đinh đâu rồi?”
“Quay về rồi à? Mới sáng sớm ổng đã ra ngoài đi tản bộ rồi.” Bà Đinh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Cốc Tâm Chí, lập tức oán trách mà đánh cánh tay của Trì Tiểu Trì, “Bao lớn rồi mà còn choàng vai bá cổ. Cậu này là…”
“Là chiến hữu trước đây của con, Cốc Tâm Chí.” Trì Tiểu Trì bình thản giới thiệu, “Lần này đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ tình cờ gặp được.”
Cốc Tâm Chí gật đầu với bà Đinh, tay chân có chút luống cuống, không biết nên nói gì.
Không chỉ một lần cậu từng nghĩ đến tương lai của mình và Đinh Thu Vân, nhưng nội dung đều là cậu và Đinh Thu Vân, chưa từng tồn tại người thứ ba, ngay cả mèo chó cũng không thể chiếm cứ không gian của hai người bọn họ.
Bởi vậy cậu chưa từng chuẩn bị để đối mặt với cha mẹ nhà họ Đinh.
Bà Đinh tương đối khoan dung, vừa nhìn liền biết cậu là đứa trẻ hướng nội, lập tức nhiệt tình thu xếp: “Đã ăn chưa? Trong nồi còn chút cháo trắng nấu với hột vịt bắc thảo và thịt nạc…”
Trì Tiểu Trì đi tới bên cạnh Cốc Tâm Chí, không nói lời gì mà chỉ kéo lấy cánh tay cậu ấy: “Thân thể của cậu ấy không tốt, cũng tương đối hướng nội, để con dẫn cậu ấy đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi, một lát nữa con đưa thức ăn cho cậu ấy sau.”
Bà Đinh luôn biết tính cách của con trai, nếu là chiến hữu của Thu Vân thì Thu Vân nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, bèn xoay người đi vào nhà bếp để hâm cháo.
Cốc Tâm Chí bị Trì Tiểu Trì kéo lên lầu, đưa vào phòng khách.
Vừa vào cửa, Trì Tiểu Trì liền buông tay ra.
Trên người cậu mang theo súng, cũng không dự định phục vụ cho Cốc Tâm Chí, chỉ hướng dẫn Cốc Tâm Chí lấy đệm chăn từ trong tủ, rồi cậu dựa vào cửa, nhìn Cốc Tâm Chí tự sắp xếp đệm giường.
Hai người đều xuất thân quân đội, việc dọn giường cấp tốc đã là kỹ năng cơ bản.
Sau khi Cốc Tâm Chí dọn xong đệm chăn thì nói: “Gối.”
Trì Tiểu Trì: “Trong tủ.”
Cốc Tâm Chí: “Không có.”
Trì Tiểu Trì liền đi tới tủ nhìn xem.
Chờ cậu mở tủ ra thì liền thấy một cặp gối nằm lẳng lặng trong góc tủ, cậu liền nhận ra có điểm không đúng.
Ngay lúc này Cốc Tâm Chí từ đăng sau vòng tay ôm lấy cậu, muốn hôn lên gáy cậu.
Trì Tiểu Trì tức khắc có phản ứng, vặn lấy tay Cốc Tâm Chí, lùi lại mấy bước cùng Cốc Tâm Chí ngã xuống đệm giường.
Cốc Tâm Chí và Đinh Thu Vân đã làm người yêu trăm năm trong mơ, cậu chỉ muốn cảm thụ một chút cái ôm và nụ hôn trong hiện thực, ai ngờ cậu còn chưa có động tác thì đã cảm thấy cổ tay phải mát lạnh, nhìn lại thì phát hiện là bị một còng sắt còng vào cổ tay.
Khi cậu đang ngây người thì Trì Tiểu Trì đã vươn mình cấp tốc còng phần còn lại vào lan can đầu giường.
Cốc Tâm Chí: “…”
Trì Tiểu Trì vươn mình ngồi dậy, bảo vệ sau gáy, hoạt động một chút cần cổ, xoay người lại, đưa tay nắm chặt quai hàm gầy gò đến mức hơi hõm xuống của Cốc Tâm Chí, giọng điệu bình tĩnh mà lặp lại lời giới thiệu ban đầu mà mình đã nói với bà Đinh: “Thân thể của cậu không tốt, tương đối hướng nội. Không nên tùy tiện đi lung tung, ở trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Dứt lời, cậu lấy ra một cái khăn mùi soa từ trong túi quần, chùi đầu ngón tay, đi ra ngoài.
“… Thu Vân.”
Cốc Tâm Chí gọi cậu từ phía sau.
Trì Tiểu Trì đứng lại.
Cốc Tâm Chí si mê nhìn bóng lưng của cậu: “Cám ơn cậu vẫn còn sống. Cám ơn cậu nguyện ý đi tìm tôi.”
Trì Tiểu Trì không để ý đến Cốc Tâm Chí, trực tiếp đi ra ngoài.
Cốc Tâm Chí bị Trì Tiểu Trì khóa lại một tuần, trong lúc đó thức ăn nước uống đều sẽ được Trì Tiểu Trì mang đến bên giường. Dường như Cốc Tâm Chí không hề chán ghét loại sinh hoạt tù túng này, dù cho Trì Tiểu Trì tháo còng để cậu đi giải quyết vệ sinh cá nhân thì cậu cũng không có bất kỳ hạnh động vượt quá giới hạn với Trì Tiểu Trì.
Một tuần sau, đội ngũ của bọn họ phải xuất phát đi tìm vật tư mới.
Vết thương trên ngực của Trì Tiểu Trì đã đỡ hơn rất nhiều, cậu báo với ông bà Đinh thời gian xuất phát, chỉ không báo cho Cốc Tâm Chí.
Mãi đến tận sáng sớm ngày mà Trì Tiểu Trì rời đi, Cốc Tâm Chí mới biết từ bà Đinh đang đưa thức ăn vào phòng cho cậu, Đinh Thu Vân đã rời nhà, chuẩn bị xuất phát rời đi tìm vật tư, thời gian xuất phát chính thức là chín giờ sáng, điểm tập hợp là bãi đậu xe ở phía Đông thị trấn.
Cốc Tâm Chí dùng chăn cẩn thận che giấu còng tay, nhẹ nhàng cảm ơn bà Đinh, mãi đến khi bà Đinh rời đi thì cậu mới vén chăn lên, đem ánh mắt nhìn về phía còng tay lấp lánh màu bạc dưới ánh nắng ban mai.
Phía Đông thị trấn, chiếc xe tải hạng nặng chở theo một đội người đang chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe.
Nhan Lan Lan đang cùng trò chuyện cười đùa với Tôn Bân, còn Trì Tiểu Trì nằm gối lên bụng Ông Chủ nhà mình, suy tư.
061 hỏi: “Như vậy có quá mạo hiểm hay không?”
Trì Tiểu Trì tung hứng trái táo trong tay: “Tôi muốn nhìn xem nếu cậu ấy có không gian hoạt động của riêng mình thì sẽ làm những gì.”
Trước khi rời đi, cậu đặt chìa khóa còng tay và quyển sách mà Cốc Tâm Chí thường đọc vào ngăn kéo thứ nhất ở tủ đầu giường, Cốc Tâm Chí chỉ cần duỗi tay là có thể lấy.
Trì Tiểu Trì không thể tin tưởng lời nói một phía của Cốc Tâm Chí, đến tột cùng cậu ấy có đạt thành giao dịch với nhân loại mới hay không thì hiện tại cũng chưa biết rõ.
Có lẽ Cốc Tâm Chí vẫn ở yên tại chỗ hoặc có thể hiện tại đang nỗ lực điều tra tình huống trong trấn.
Nếu như ở yên tại chỗ thì được, còn nếu nỗ lực điều tra tình huống, như vậy Trì Tiểu Trì thà rằng nhiệm vụ thất bại cũng sẽ nghĩ cách để xử lý Cốc Tâm Chí.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài thùng xe tải ở vị trí bên phải đột nhiên vang lên một tiếng phịch, giống như có người đạp chân lên rìa thùng.
Lúc này còn chưa ra khỏi thị trấn, Nhan Lan Lan tưởng là người trẻ tuổi nào đó đang đùa với bọn họ, từ trong vén lên màn xe, đang muốn đuổi người nhưng chờ cô thấy rõ gương mặt kia thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cốc Tâm Chí đạp chân chếch lên thùng xe ở bên ngoài, vai đeo túi xách, tóc hơi ướt, thở gấp, bước từng bước vào trong thùng xe.
Trì Tiểu Trì cũng hơi kinh ngạc, ngồi dậy nhìn cậu ta.
Trì Tiểu Trì vốn tưởng rằng cậu tìm được chìa khóa nhưng khi cúi đầu thì mới nhìn thấy ngón tay cái bên phải hơi sưng tấy, phút chốc đành nghẹn lời.
…Từng học trong quân đội, bẻ trật khớp ngón tay cái thì có thể rút tay ra khỏi còng tay.
Xem ra Cốc Tâm Chí căn bản không lãng phí thời gian trong việc tìm chìa khóa.
Cốc Tâm Chí ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì, đặt túi xuống, nói: “Cậu đã nói. Trong tầm bắn.”
Liếc nhìn bảng dữ liệu, Trì Tiểu Trì lặng lẽ thở ra một hơi.
061 hỏi: “Thật sự muốn giữ cậu ấy lại sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Giữ lại có tác dụng.”
Đối với người như Cốc Tâm Chí thì không dễ kiếm điểm hối hận, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Cho dù trong lòng của Trì Tiểu Trì hiểu rõ, với bản tính của Cốc Tâm Chí, sau khi nằm thấy ác mộng đến 400 lần thì tuyệt đối sẽ không liên minh với nhân loại mới, nhưng sự tồn tại của cậu ấy dù sao vẫn là một sự phiền phức. nếu không phải vì nhiệm vụ thì Trì Tiểu Trì đã có thể bỏ mặc sống chết của Cốc Tâm Chí.
Nghe thấy câu trả lời của Trì Tiểu Trì, 061 vẫn có chút không yên lòng: “Muốn giữ lại cũng được, nhưng thái độ của cậu với Cốc Tâm Chí có phải hơi cứng rắn hay không?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Người như Cốc Tâm Chí lẽ nào tôi phải bày ra bộ dạng người bị hại để khiển trách cậu ta, như vậy cậu ta có thể hiểu được vì sao Đinh Thu Vân lại hận cậu ta đến thế không?”
061 ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.
Trì Tiểu Trì lựa chọn một biện pháp tốt là lấy độc trị độc.
Đối phó với một kẻ điên khó có thể sờ thấu ý nghĩ thì cách tốt nhất là phải điên hơn kẻ đó một chút. Đây chính là lấy gậy đập lưng ông trong truyền thuyết.
Về phần bản thân Trì Tiểu Trì, cậu đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Cậu sẽ giữ trị giá hối hận của Cốc Tâm Chí để đảm bảo an toàn cho toàn bộ thị trấn, nghiêm mật giám sát nhất cử nhất động của Cốc Tâm Chí, một khi thấy tình huống không đúng thì sẽ lập tức đánh gục đối phương.
Giới hạn khoan dung của Trì Tiểu Trì với Cốc Tâm Chí là cậu ấy tuyệt đối không được tổn thương bất kỳ ai trong thị trấn.
Về phần sau khi mình rời đi thì giao cho Đinh Thu Vân chân chính tự quyết định.
Trì Tiểu Trì có thể làm là thay Đinh Thu Vân nắm giữ càng nhiều quyền chủ động.
Sau khi cậu trả lại thân thể cho Đinh Thu Vân thì mặc kệ cậu ấy muốn giết chết Cốc Tâm Chí để chấm dứt mầm họa hay lưu cậu ấy lại làm đội viên, hoặc đuổi Cốc Tâm Chí đi, thậm chí nối lại quan hệ với Cốc Tâm Chí cũng được, tất cả đều tùy theo ý muốn của Đinh Thu Vân.
Tôn Ngạn lái xe đưa Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí quay về nhà họ Đinh.
Cốc Tâm Chí vẫn luôn chú ý đến Trì Tiểu Trì đang ngồi bên phía đối diện thùng xe, mà Trì Tiểu Trì lại lười chia cho cậu ta một ánh mắt, tình cờ thoáng nhìn thì cũng không tận lực lảng tránh, dường như hoàn toàn không để trong lòng, chỉ coi Cốc Tâm Chí là một món hàng. Trì Tiểu Trì chỉ tập trung dùng lược nhỏ chải lông cho Ông Chủ nhà mình.
Mỗi ngày chỉnh lý dung nhan của Ông Chủ đã trở thành một trong những thói quen của Trì Tiểu Trì.
Báo đen lẳng lặng nằm nghiêng bên chân cậu, để mặc cậu chải lông cho mình, khi chải lông sẽ thường xuyên sinh ra tĩnh điện, báo đen cũng không nôn nóng bất an, chỉ dịu dàng dùng đuôi quấn lấy cánh tay cậu, thỉnh thoảng nó lại dùng miệng nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên ngón tay đeo nhẫn của cậu, ngứa đến mức Trì Tiểu Trì phải nhẹ nhàng hít một hơi.
Cậu đem mặt chôn vào cái bụng mềm mại của báo đen, hai tay khẽ ôm lấy phần cơ bắp hình giọt nước ở eo, hít một hơi thật sâu.
Báo đen liền ngoan ngoãn nằm ngang, để mặc cậu nô đùa trên người mình, đôi mắt màu xanh lam chăm chú nhìn Trì Tiểu Trì.
Cốc Tâm Chí ở bên cạnh nhìn bọn họ một cách hâm mộ, cũng nỗ lực bắt chuyện với Trì Tiểu Trì: “Nó tên là gì?”
Trước khi Trì Tiểu Trì mở miệng thì Tôn Ngạn ngồi ở ghế điều khiển đã giành nói: “Ông Chủ.”
Trì Tiểu Trì sửa chữa: “Ông Chủ Mỏ Than.”
Tôn Ngạn dở khóc dở cười: “Đinh đội, anh thật sự không cảm thấy cái tên này rất quê à?”
Trì Tiểu Trì nâng cái bụng Ông Chủ lên, cù lét rồi xoa xoa: “Rất thích hợp với nó.”
Toàn bộ hành trình Trì Tiểu Trì không hề trực tiếp trò chuyện với Cốc Tâm Chí.
Trong xe tải xóc nảy, Cốc Tâm Chí dần dần bừng tỉnh.
Hai năm qua mỗi một giấc mộng đều dài mấy tháng, gộp lại Cốc Tâm Chí đã ở trong mơ trăm năm.
Trong mộng, Đinh Thu Vân vĩnh viên đặt trái tim cho mình, tín nhiệm, thẳng thắn, không bao giờ nghi ngờ, vĩnh viễn tích cực nỗ lực đưa cậu hòa đồng với mọi người, không cho cậu tỏ ra quá tự bế, quá cô độc.
Nhưng Đinh Thu Vân như vậy thì cậu đã không còn can đảm gặp mặt nữa.
Ngược lại là Đinh Thu Vân hoàn toàn khác hẳn trong mộng, có thể khiến cậu an tâm cũng khiến cậu không ngừng cảm thấy chua xót.
Chú ý tâm tình phức tạp của Cốc Tâm Chí, thậm chí mang theo ánh mắt oan ức, 061 dần dần hiểu rõ.
Trì Tiểu Trì dùng gần 400 tấm thẻ khống chế giấc mộng, thả diều hai năm là để chiến tranh tâm lý với một tên biến thái.
Nhìn tình hình trận chiến trước mắt thì cũng thấy rõ Trì Tiểu Trì hoàn toàn thắng lợi.
Trì Tiểu Trì mang theo Cốc Tâm Chí về tới nhà họ Đinh.
Khi tiến vào nhà, bà Đinh đang tưới cây hoa trà mà lần trước Trì Tiểu Trì mang về từ chỗ cách nơi này ba trăm km. Trì Tiểu Trì dùng một tấm thẻ che đậy cảm giác đau, rón rén đi lên, ôm lấy cổ bà Đinh: “Đinh tỷ, tưới cây à. Lão Đinh đâu rồi?”
“Quay về rồi à? Mới sáng sớm ổng đã ra ngoài đi tản bộ rồi.” Bà Đinh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Cốc Tâm Chí, lập tức oán trách mà đánh cánh tay của Trì Tiểu Trì, “Bao lớn rồi mà còn choàng vai bá cổ. Cậu này là…”
“Là chiến hữu trước đây của con, Cốc Tâm Chí.” Trì Tiểu Trì bình thản giới thiệu, “Lần này đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ tình cờ gặp được.”
Cốc Tâm Chí gật đầu với bà Đinh, tay chân có chút luống cuống, không biết nên nói gì.
Không chỉ một lần cậu từng nghĩ đến tương lai của mình và Đinh Thu Vân, nhưng nội dung đều là cậu và Đinh Thu Vân, chưa từng tồn tại người thứ ba, ngay cả mèo chó cũng không thể chiếm cứ không gian của hai người bọn họ.
Bởi vậy cậu chưa từng chuẩn bị để đối mặt với cha mẹ nhà họ Đinh.
Bà Đinh tương đối khoan dung, vừa nhìn liền biết cậu là đứa trẻ hướng nội, lập tức nhiệt tình thu xếp: “Đã ăn chưa? Trong nồi còn chút cháo trắng nấu với hột vịt bắc thảo và thịt nạc…”
Trì Tiểu Trì đi tới bên cạnh Cốc Tâm Chí, không nói lời gì mà chỉ kéo lấy cánh tay cậu ấy: “Thân thể của cậu ấy không tốt, cũng tương đối hướng nội, để con dẫn cậu ấy đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi, một lát nữa con đưa thức ăn cho cậu ấy sau.”
Bà Đinh luôn biết tính cách của con trai, nếu là chiến hữu của Thu Vân thì Thu Vân nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, bèn xoay người đi vào nhà bếp để hâm cháo.
Cốc Tâm Chí bị Trì Tiểu Trì kéo lên lầu, đưa vào phòng khách.
Vừa vào cửa, Trì Tiểu Trì liền buông tay ra.
Trên người cậu mang theo súng, cũng không dự định phục vụ cho Cốc Tâm Chí, chỉ hướng dẫn Cốc Tâm Chí lấy đệm chăn từ trong tủ, rồi cậu dựa vào cửa, nhìn Cốc Tâm Chí tự sắp xếp đệm giường.
Hai người đều xuất thân quân đội, việc dọn giường cấp tốc đã là kỹ năng cơ bản.
Sau khi Cốc Tâm Chí dọn xong đệm chăn thì nói: “Gối.”
Trì Tiểu Trì: “Trong tủ.”
Cốc Tâm Chí: “Không có.”
Trì Tiểu Trì liền đi tới tủ nhìn xem.
Chờ cậu mở tủ ra thì liền thấy một cặp gối nằm lẳng lặng trong góc tủ, cậu liền nhận ra có điểm không đúng.
Ngay lúc này Cốc Tâm Chí từ đăng sau vòng tay ôm lấy cậu, muốn hôn lên gáy cậu.
Trì Tiểu Trì tức khắc có phản ứng, vặn lấy tay Cốc Tâm Chí, lùi lại mấy bước cùng Cốc Tâm Chí ngã xuống đệm giường.
Cốc Tâm Chí và Đinh Thu Vân đã làm người yêu trăm năm trong mơ, cậu chỉ muốn cảm thụ một chút cái ôm và nụ hôn trong hiện thực, ai ngờ cậu còn chưa có động tác thì đã cảm thấy cổ tay phải mát lạnh, nhìn lại thì phát hiện là bị một còng sắt còng vào cổ tay.
Khi cậu đang ngây người thì Trì Tiểu Trì đã vươn mình cấp tốc còng phần còn lại vào lan can đầu giường.
Cốc Tâm Chí: “…”
Trì Tiểu Trì vươn mình ngồi dậy, bảo vệ sau gáy, hoạt động một chút cần cổ, xoay người lại, đưa tay nắm chặt quai hàm gầy gò đến mức hơi hõm xuống của Cốc Tâm Chí, giọng điệu bình tĩnh mà lặp lại lời giới thiệu ban đầu mà mình đã nói với bà Đinh: “Thân thể của cậu không tốt, tương đối hướng nội. Không nên tùy tiện đi lung tung, ở trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Dứt lời, cậu lấy ra một cái khăn mùi soa từ trong túi quần, chùi đầu ngón tay, đi ra ngoài.
“… Thu Vân.”
Cốc Tâm Chí gọi cậu từ phía sau.
Trì Tiểu Trì đứng lại.
Cốc Tâm Chí si mê nhìn bóng lưng của cậu: “Cám ơn cậu vẫn còn sống. Cám ơn cậu nguyện ý đi tìm tôi.”
Trì Tiểu Trì không để ý đến Cốc Tâm Chí, trực tiếp đi ra ngoài.
Cốc Tâm Chí bị Trì Tiểu Trì khóa lại một tuần, trong lúc đó thức ăn nước uống đều sẽ được Trì Tiểu Trì mang đến bên giường. Dường như Cốc Tâm Chí không hề chán ghét loại sinh hoạt tù túng này, dù cho Trì Tiểu Trì tháo còng để cậu đi giải quyết vệ sinh cá nhân thì cậu cũng không có bất kỳ hạnh động vượt quá giới hạn với Trì Tiểu Trì.
Một tuần sau, đội ngũ của bọn họ phải xuất phát đi tìm vật tư mới.
Vết thương trên ngực của Trì Tiểu Trì đã đỡ hơn rất nhiều, cậu báo với ông bà Đinh thời gian xuất phát, chỉ không báo cho Cốc Tâm Chí.
Mãi đến tận sáng sớm ngày mà Trì Tiểu Trì rời đi, Cốc Tâm Chí mới biết từ bà Đinh đang đưa thức ăn vào phòng cho cậu, Đinh Thu Vân đã rời nhà, chuẩn bị xuất phát rời đi tìm vật tư, thời gian xuất phát chính thức là chín giờ sáng, điểm tập hợp là bãi đậu xe ở phía Đông thị trấn.
Cốc Tâm Chí dùng chăn cẩn thận che giấu còng tay, nhẹ nhàng cảm ơn bà Đinh, mãi đến khi bà Đinh rời đi thì cậu mới vén chăn lên, đem ánh mắt nhìn về phía còng tay lấp lánh màu bạc dưới ánh nắng ban mai.
Phía Đông thị trấn, chiếc xe tải hạng nặng chở theo một đội người đang chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe.
Nhan Lan Lan đang cùng trò chuyện cười đùa với Tôn Bân, còn Trì Tiểu Trì nằm gối lên bụng Ông Chủ nhà mình, suy tư.
061 hỏi: “Như vậy có quá mạo hiểm hay không?”
Trì Tiểu Trì tung hứng trái táo trong tay: “Tôi muốn nhìn xem nếu cậu ấy có không gian hoạt động của riêng mình thì sẽ làm những gì.”
Trước khi rời đi, cậu đặt chìa khóa còng tay và quyển sách mà Cốc Tâm Chí thường đọc vào ngăn kéo thứ nhất ở tủ đầu giường, Cốc Tâm Chí chỉ cần duỗi tay là có thể lấy.
Trì Tiểu Trì không thể tin tưởng lời nói một phía của Cốc Tâm Chí, đến tột cùng cậu ấy có đạt thành giao dịch với nhân loại mới hay không thì hiện tại cũng chưa biết rõ.
Có lẽ Cốc Tâm Chí vẫn ở yên tại chỗ hoặc có thể hiện tại đang nỗ lực điều tra tình huống trong trấn.
Nếu như ở yên tại chỗ thì được, còn nếu nỗ lực điều tra tình huống, như vậy Trì Tiểu Trì thà rằng nhiệm vụ thất bại cũng sẽ nghĩ cách để xử lý Cốc Tâm Chí.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài thùng xe tải ở vị trí bên phải đột nhiên vang lên một tiếng phịch, giống như có người đạp chân lên rìa thùng.
Lúc này còn chưa ra khỏi thị trấn, Nhan Lan Lan tưởng là người trẻ tuổi nào đó đang đùa với bọn họ, từ trong vén lên màn xe, đang muốn đuổi người nhưng chờ cô thấy rõ gương mặt kia thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cốc Tâm Chí đạp chân chếch lên thùng xe ở bên ngoài, vai đeo túi xách, tóc hơi ướt, thở gấp, bước từng bước vào trong thùng xe.
Trì Tiểu Trì cũng hơi kinh ngạc, ngồi dậy nhìn cậu ta.
Trì Tiểu Trì vốn tưởng rằng cậu tìm được chìa khóa nhưng khi cúi đầu thì mới nhìn thấy ngón tay cái bên phải hơi sưng tấy, phút chốc đành nghẹn lời.
…Từng học trong quân đội, bẻ trật khớp ngón tay cái thì có thể rút tay ra khỏi còng tay.
Xem ra Cốc Tâm Chí căn bản không lãng phí thời gian trong việc tìm chìa khóa.
Cốc Tâm Chí ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì, đặt túi xuống, nói: “Cậu đã nói. Trong tầm bắn.”
Bình luận facebook