Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Màn hình trước mặt Trì Tiểu Trì thể hiện trị giá hối hận của Cốc Tâm Chí đột phá 20, 30, đến tận 40 mới miễn cưỡng dừng lại.
Cốc Tâm Chí cúi đầu đứng trước mặt cậu, ôm cánh tay bị thương, vành mắt nhịn không được mà hơi ửng đỏ.
Cậu nhỏ giọng nói: “Thu Vân.”
Người trước mặt cau mày, đợi câu nói tiếp theo của cậu.
Cậu như mộng du mà thì thầm: “Cậu đừng ép buộc tôi như thế, có được hay không? Tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”
Trì Tiểu Trì há một tiếng: “Cậu tính làm gì? Giết anh ấy? Giết tôi? Hay là tự sát?”
Cốc Tâm Chí khó chịu muốn chết, nhưng không hề thể hiện ra mặt, tuy không nghe rõ âm thanh xung quanh nhưng cậu vẫn bắt được một câu nói trong đó, cũng lập tức cho ra câu trả lời khẳng định: “…Tôi sẽ không giết cậu.”
Cốc Tâm Chí chưa bao giờ muốn Đinh Thu Vân chết.
Trong giấc mộng kéo dài trăm năm kia, chưa từng có lần nào cậu muốn giết Đinh Thu Vân.
Trì Tiểu Trì giành được cơ hội, đương nhiên sẽ không cho Cốc Tâm Chí nói tiếp, liên tục ép sát: “Nếu cậu có thể giết người kia thì cậu đã sớm giết rồi. Vậy là cậu định tự sát hả?”
Cốc Tâm Chí trầm mặc không nói gì.
“Thật là suy nghĩ của thiên tài. Lấy cái chết để tỏ rõ ý chí, thật là sảng khoái.” Trì Tiểu Trì quay người nhấc lên cửa lều, đồng thời lạnh nhạt nói, “Tốt nhất sáng mai cậu treo cổ trước cửa lều của tôi, trừ sạch điểm. Chín giờ cậu chết, chín giờ rưỡi tôi sẽ đi tìm cậu.”
Sau khi tiến vào lều, Trì Tiểu Trì lặng lẽ thở ra một hơi.
Trên mặt cậu không thể hiện điều gì nhưng trên thực tế thì sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
Giao thiệp với người có tâm lý biến ảo không ngừng như Cốc Tâm Chí thật sự tiêu hao quá nhiều sức lực.
Cũng không ai biết bước kế tiếp của một người điên sẽ đi như thế nào, bởi vậy Trì Tiểu Trì chỉ có thể đánh cược, đánh cược tình cảm của Cốc Tâm Chí đối với Đinh Thu Vân có thể vượt qua bản tính ác liệt mà điên cuồng của cậu ấy hay không.
Cho tới bây giờ cậu vẫn không biết mình có thắng hay không.
“… Thu Vân.”
Qua nửa phút, Cốc Tâm Chí cất tiếng từ ngoài lều.
“Tôi…muốn ở đây cùng cậu, không đi vào. Có bị trừ điểm không?”
Trì Tiểu Trì lại khẽ thở ra một hơi.
Cũng may lần này làm nhà cái thành công.
Cốc Tâm Chí sốt sắng chờ đợi bên ngoài lều, bên trong lều bỗng dưng có một thứ gì đó được ném ra. Cậu dùng tay trái chụp lấy, đến khi định thần trở lại thì sắc mặt khẽ giãn ra không ít.
Đó là một hộp sơ cứu y tế.
Giọng của Trì Tiểu Trì từ bên trong truyền ra: “Tự mình chăm sóc.”
Cốc Tâm Chí ngẩn người, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng, ngồi xuống trước cửa lều, nhưng cũng không băng bó, chỉ ôm chặt hộp sơ cứu vào lòng, gối mặt lên, nhắm mắt lại, đáy lòng yên lặng nhen nhúm một chút ngọt ngào, mãi đến khi cảm giác hạnh phúc lấp kín cậu.
…..
Từ sau khi trở lại từ thị trấn nô lệ, Cốc Tâm Chí thay đổi rất nhiều.
Những người khác đều nhìn thấy rõ sự thay đổi này.
Ngày đó Tôn Ngạn đi chuyến tàu đêm, sáng sớm trở lại thị trấn, trước tiên cậu nhìn thấy hai người Đinh Cốc đang chạy bộ buổi sáng.
Tôn Ngạn tiện tay ném một gói thuốc lá cho Cốc Tâm Chí, cũng nhận được một tiếng “Cám ơn” lãnh đạm.
Tôn Ngạn sửng sốt trong phút chốc: “…Cốc đội phó, anh nói gì vậy?”
Cốc Tâm Chí ngẩng đầu, tiếng nói có chút cứng ngắc: “Cám ơn.”
Tôn Ngạn: “…” Cốc Tâm Chí cám ơn ai? Ai đang cám ơn mình? Cám ơn cái gì?
Khi Tôn Ngạn vẫn còn đang mơ hồ thì Cốc Tâm Chí đã đắp khăn lông trên vai chạy theo phía sau Trì Tiểu Trì.
Cốc Tâm Chí rất nghe lời Trì Tiểu Trì, nỗ lực tiếp xúc trò chuyện với đám trẻ con trong trấn, nhưng vừa bắt đầu hầu như đều là thất bại.
Nguyện ý cùng cậu trò chuyện chỉ có Hạ Uyển Uyển cùng với Cảnh Nhất Minh thích chơi chung với chị Uyển Uyển.
“Bọn họ sợ anh, không sợ Thu Vân, cũng không sợ con báo của cậu ấy.” Cốc Tâm Chí có chút hoang mang mà dò hỏi Hạ Uyển Uyển và Cảnh Nhất Minh, “Tại sao?”
Cảnh Nhất Minh giống như con thỏ nhỏ trốn sau lưng Hạ Uyển Uyển, cẩn thận quan sát Cốc Tâm Chí, không dám mở miệng.
Hạ Uyển Uyển được ông bà Đinh mang theo những năm qua, nói chuyện rất có vài phần nề nếp của người lớn: “À, em nghĩ có thể là vì anh quá nghiêm túc. Anh không thích cười, phải cười như anh Đinh mới được.”
Cốc Tâm Chí khẽ cau mày: “Điều này rất quan trọng sao? Từ khi còn bé đã không có ai cười với anh, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”
Hạ Uyển Uyển già dặn vỗ vai Cốc Tâm Chí: “Vậy anh thật sự rất đáng thương.”
Cốc Tâm Chí đột nhiên không kịp chuẩn bị khi được bé gái an ủi, tỉ mỉ suy nghĩ một chút nên ứng phó thế nào, sau đó móc ra gói thuốc lá trong lòng, chia cho Hạ Uyển Uyển.
Màn giao dịch bẩn thỉu này trùng hợp bị Trì Tiểu Trì bắt gặp, vì vậy một lớn một nhỏ đều bị phạt úp mặt vào tường năm phút.
Cốc Tâm Chí không hề nhụt chí.
Năng lực hành động của Cốc Tâm Chí rất mạnh, cắt mấy chục tấm giấy các tông thành hình tròn, nâng lên trước mặt Trì Tiểu Trì, đơn giản nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe qua suy nghĩ của Cốc Tâm Chí, Trì Tiểu Trì có chút bất ngờ, nhưng vẫn giúp cậu vẽ những bức tranh hoạt hình khác nhau, mất gần một tháng, vẽ không tinh tế cho lắm nhưng được cái có tâm.
Cốc Tâm Chí mang theo xấp hình thẻ, đi tìm đám nhóc đang tụ tập chơi đùa trong trấn, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, phân phát thẻ, đơn giản tóm tắt, đi thẳng vào chủ đề: “Chơi đập thẻ, chơi không?”
Đám nhỏ đã quen với những trò chơi điện tử, cơ hồ chưa từng chơi trò đập thẻ bắn bi dân gian như vậy, rất nhanh bị Cốc Tâm Chí đưa vào tròng.
Chưa tới nửa tháng, đầu đường cuối ngõ đều là tiếng đập thẻ bịch bịch của trẻ con.
Có người đạp xe trên phố, tiếng chuông vang từ phố Đông đến phố Tây, đồng thời kèm theo tiếng hô lớn: “Tránh đường —- tránh đường, cẩn thận đụng xe nè!”
Trì Tiểu Trì cảm thấy chiêu này của Cốc Tâm Chí không tệ.
Mà hai ngày qua cậu liền phát hiện có chút khác thường.
Là người khởi xướng trò chơi, Cốc Tâm Chí lại cùng đám con nít nghiêm túc so tài thắng thua.
Khi Trì Tiểu Trì mang theo Ông Chủ đi tóm Cốc Tâm Chí trong đám nhóc thì bên cạnh Cốc Tâm Chí đã có một chồng thẻ bài, mấy đứa nhỏ vừa chơi trò đập thẻ vừa rưng rưng nước mắt, vừa nức nở vừa dùng sức uống sữa mà đập thẻ, nhưng vẫn không đấu lại Cốc Tâm Chí tùy tiện dùng một chút lực ở cổ tay.
Cảnh tượng và bầu không khí quả thật khiến người muốn rơi lệ, vô cùng thê thảm.
Cốc Tâm Chí đã nghe quen tiếng bước chân của Đinh Thu Vân.
Cậu quay đầu lại, giương mắt nhìn người tới.
Đối phương chớp mắt một cái, ra hiệu cho cậu đi ra.
Cốc Tâm Chí nhét xấp thẻ vào trong túi, đứng dậy, đầu óc mơ hồ mà đến gần: “Tôi không hút thuốc.”
Từ lần trước Trì Tiểu Trì ân cần dạy bảo không cho phép cậu hút thuốc trước mặt bọn nhỏ thì cậu chưa từng lặp lại.
…Từ trước đến nay Cốc Tâm Chí chưa từng chú ý đến ánh mắt người đời, nhưng nếu Đinh Thu Vân chú ý thì cậu có thể học để giả vờ chú ý.
Không thể không nói Cốc Tâm Chí là một học sinh tốt, rất yêu quý điểm của mình, nghiêm túc học tập lễ tiết xã giao mà trước đây cậu chưa từng để ý.
Từ lần trước bị phẫn nộ trừ mất năm điểm, cậu vẫn luôn rất tuân thủ quy tắc, bởi vậy cậu không hiểu Trì Tiểu Trì gọi cậu ra đây có mục đích gì, mãi đến khi nghe đối phương hỏi: “Cậu thắng được bao nhiêu rồi?”
Cốc Tâm Chí dường như nhận ra chút gì đó, hàm hồ nói: “Thắng không nhiều lắm.”
Trì Tiểu Trì trực tiếp nói thẳng: “Cậu đã từng đi lính, còn ăn thua với trẻ con?”
Cốc Tâm Chí bình tĩnh biện bạch: “Đó là bọn họ không giỏi, không biết dùng kỹ xảo.”
Trì Tiểu Trì cũng không lắm mồm với cậu, chìa tay về phía túi quần của Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí siết chặt túi quần, nghiêng người nói: “Đây là tôi thắng được mà.”
Trong một số trường hợp, Cốc Tâm Chí già dặn đến đáng sợ, nhưng thỉnh thoảng lại bướng bỉnh ngoan cố như trẻ con, rất chấp nhất đối với thứ mà mình yêu thích.
Trì Tiểu Trì bình tĩnh nhìn Cốc Tâm Chí, bàn tay xòe ra hơi nâng nâng: “…Cốc đội phó.”
Cốc Tâm Chí vẫn nghiêng nửa người, đáy lòng lạnh lẽo.
Cậu có rất nhiều chiến lợi phẩm đánh dấu Đinh Thu Vân. Quá khứ hay hiện tại đều có.
Chiếc tất Đinh Thu Vân mới mua về còn chưa kịp mang, thức ăn còn thừa lại, khoai tây chiên bỏ quên trong ngăn kéo, còn có áo khoác rằn ri đợt trước mình giả vờ ngủ được cậu ấy đắp lên. Đây là ánh sáng và ân huệ trong sinh mệnh của Cốc Tâm Chí, cậu không nỡ lòng vứt bỏ, cho nên mới thu thập, thỉnh thoảng lấy ra đặt ở trước mặt, chỉ cần ngắm nhìn thì trong lòng cũng đủ lấp đầy.
Hiện tại muốn cậu giao chiến lợi phẩm trả lại cho Đinh Thu Vân thì thật sự là không nỡ.
Cốc Tâm Chí bất mãn cúi đầu thấp xuống, lúc lâu sau mới mang theo một chút hy vọng, đưa ra tâm nguyện mà căn bản không có khả năng đạt được: “Tôi đưa mấy thứ này trả cho cậu, cậu phải vẽ cho tôi một bộ khác.”
Trì Tiểu Trì nói: “Được thôi.”
Cốc Tâm Chí tự giễu nở nụ cười, qua một lúc sau mới hiểu được ý của Trì Tiểu Trì.
Ánh mắt hơi trợn to, sững sờ trong chốc lát, ngay cả cười cũng không kịp đã vội đưa ra yêu cầu, sợ Trì Tiểu Trì đổi ý: “Tôi muốn Hoàng tử bé.”
“Không được.” Trì Tiểu Trì thẳng thừng từ chối.
“Tại sao?”
Trì Tiểu Trì như cười như không: “Cốc đội phó, đừng ép tôi nói ra lời khó nghe.”
Cốc Tâm Chí không nói tiếp nữa, thậm chí vẻ mặt cũng không biến hóa nhiều, chỉ ngoan ngoãn lấy ra một xấp thẻ giao cho Trì Tiểu Trì.
Nhưng chỉ có Trì Tiểu Trì mới biết trị giá hối hận của cậu đang từng chút một dâng lên, từ 60 tăng đến 65.
…Mỗi một điểm đều đang nhắc nhở Cốc Tâm Chí bọn họ không thể trở về quá khứ được nữa.
Trì Tiểu Trì cầm xấp thẻ, cũng chưa rời đi, cũng không phân phát cho bọn trẻ, ngược lại đi đến giữa đám trẻ con, đỉnh đạc ngồi xếp bằng xuống, tự nhiên gia nhập chiến cuộc: “Đến phiên ai?”
Một đứa bé tóc ngắn lí nhí nói: “Là anh Cốc.”
Cô bé móc chiếc thẻ, lén nhìn Cốc Tâm Chí: “Anh Cốc không chơi sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Cậu ấy nhường thẻ cho anh. Anh là đội trưởng của cậu ấy, cậu ấy rất sợ anh.”
Bọn trẻ thở dài một cách kính nể: “Ồ—-”
Dứt lời, Trì Tiểu Trì tiêu sái rút ra một tấm thẻ. Tay nâng thẻ, âm thanh vang cũng khá to nhưng không thể lật ngược bất kỳ tấm thẻ nào.
Bọn trẻ: “…”
Trì Tiểu Trì: “…”
Cậu lộ ra vẻ mặt lúng túng rất hợp hoàn cảnh, bọn trẻ nhịn không được mà bật cười.
Trì Tiểu Trì gãi đầu một cái, không phục nói: “Chơi lại.”
Sau mười mấy hiệp, tất cả tấm thẻ trong tay cậu đều hợp tình hợp lý mà thua sạch.
Bọn nhỏ cười cậu quá yếu, nhưng cậu vẫn phối hợp mà lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng lại không phục, vành tai đều đỏ ửng cả lên.
Có mùi cơm chín từ trong căn nhà gần đó truyền đến, bọn trẻ dưới ánh chiều tà vui vẻ rời đi với xấp thẻ vừa thắng được.
…..
Cốc Tâm Chí cúi đầu đứng trước mặt cậu, ôm cánh tay bị thương, vành mắt nhịn không được mà hơi ửng đỏ.
Cậu nhỏ giọng nói: “Thu Vân.”
Người trước mặt cau mày, đợi câu nói tiếp theo của cậu.
Cậu như mộng du mà thì thầm: “Cậu đừng ép buộc tôi như thế, có được hay không? Tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”
Trì Tiểu Trì há một tiếng: “Cậu tính làm gì? Giết anh ấy? Giết tôi? Hay là tự sát?”
Cốc Tâm Chí khó chịu muốn chết, nhưng không hề thể hiện ra mặt, tuy không nghe rõ âm thanh xung quanh nhưng cậu vẫn bắt được một câu nói trong đó, cũng lập tức cho ra câu trả lời khẳng định: “…Tôi sẽ không giết cậu.”
Cốc Tâm Chí chưa bao giờ muốn Đinh Thu Vân chết.
Trong giấc mộng kéo dài trăm năm kia, chưa từng có lần nào cậu muốn giết Đinh Thu Vân.
Trì Tiểu Trì giành được cơ hội, đương nhiên sẽ không cho Cốc Tâm Chí nói tiếp, liên tục ép sát: “Nếu cậu có thể giết người kia thì cậu đã sớm giết rồi. Vậy là cậu định tự sát hả?”
Cốc Tâm Chí trầm mặc không nói gì.
“Thật là suy nghĩ của thiên tài. Lấy cái chết để tỏ rõ ý chí, thật là sảng khoái.” Trì Tiểu Trì quay người nhấc lên cửa lều, đồng thời lạnh nhạt nói, “Tốt nhất sáng mai cậu treo cổ trước cửa lều của tôi, trừ sạch điểm. Chín giờ cậu chết, chín giờ rưỡi tôi sẽ đi tìm cậu.”
Sau khi tiến vào lều, Trì Tiểu Trì lặng lẽ thở ra một hơi.
Trên mặt cậu không thể hiện điều gì nhưng trên thực tế thì sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
Giao thiệp với người có tâm lý biến ảo không ngừng như Cốc Tâm Chí thật sự tiêu hao quá nhiều sức lực.
Cũng không ai biết bước kế tiếp của một người điên sẽ đi như thế nào, bởi vậy Trì Tiểu Trì chỉ có thể đánh cược, đánh cược tình cảm của Cốc Tâm Chí đối với Đinh Thu Vân có thể vượt qua bản tính ác liệt mà điên cuồng của cậu ấy hay không.
Cho tới bây giờ cậu vẫn không biết mình có thắng hay không.
“… Thu Vân.”
Qua nửa phút, Cốc Tâm Chí cất tiếng từ ngoài lều.
“Tôi…muốn ở đây cùng cậu, không đi vào. Có bị trừ điểm không?”
Trì Tiểu Trì lại khẽ thở ra một hơi.
Cũng may lần này làm nhà cái thành công.
Cốc Tâm Chí sốt sắng chờ đợi bên ngoài lều, bên trong lều bỗng dưng có một thứ gì đó được ném ra. Cậu dùng tay trái chụp lấy, đến khi định thần trở lại thì sắc mặt khẽ giãn ra không ít.
Đó là một hộp sơ cứu y tế.
Giọng của Trì Tiểu Trì từ bên trong truyền ra: “Tự mình chăm sóc.”
Cốc Tâm Chí ngẩn người, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng, ngồi xuống trước cửa lều, nhưng cũng không băng bó, chỉ ôm chặt hộp sơ cứu vào lòng, gối mặt lên, nhắm mắt lại, đáy lòng yên lặng nhen nhúm một chút ngọt ngào, mãi đến khi cảm giác hạnh phúc lấp kín cậu.
…..
Từ sau khi trở lại từ thị trấn nô lệ, Cốc Tâm Chí thay đổi rất nhiều.
Những người khác đều nhìn thấy rõ sự thay đổi này.
Ngày đó Tôn Ngạn đi chuyến tàu đêm, sáng sớm trở lại thị trấn, trước tiên cậu nhìn thấy hai người Đinh Cốc đang chạy bộ buổi sáng.
Tôn Ngạn tiện tay ném một gói thuốc lá cho Cốc Tâm Chí, cũng nhận được một tiếng “Cám ơn” lãnh đạm.
Tôn Ngạn sửng sốt trong phút chốc: “…Cốc đội phó, anh nói gì vậy?”
Cốc Tâm Chí ngẩng đầu, tiếng nói có chút cứng ngắc: “Cám ơn.”
Tôn Ngạn: “…” Cốc Tâm Chí cám ơn ai? Ai đang cám ơn mình? Cám ơn cái gì?
Khi Tôn Ngạn vẫn còn đang mơ hồ thì Cốc Tâm Chí đã đắp khăn lông trên vai chạy theo phía sau Trì Tiểu Trì.
Cốc Tâm Chí rất nghe lời Trì Tiểu Trì, nỗ lực tiếp xúc trò chuyện với đám trẻ con trong trấn, nhưng vừa bắt đầu hầu như đều là thất bại.
Nguyện ý cùng cậu trò chuyện chỉ có Hạ Uyển Uyển cùng với Cảnh Nhất Minh thích chơi chung với chị Uyển Uyển.
“Bọn họ sợ anh, không sợ Thu Vân, cũng không sợ con báo của cậu ấy.” Cốc Tâm Chí có chút hoang mang mà dò hỏi Hạ Uyển Uyển và Cảnh Nhất Minh, “Tại sao?”
Cảnh Nhất Minh giống như con thỏ nhỏ trốn sau lưng Hạ Uyển Uyển, cẩn thận quan sát Cốc Tâm Chí, không dám mở miệng.
Hạ Uyển Uyển được ông bà Đinh mang theo những năm qua, nói chuyện rất có vài phần nề nếp của người lớn: “À, em nghĩ có thể là vì anh quá nghiêm túc. Anh không thích cười, phải cười như anh Đinh mới được.”
Cốc Tâm Chí khẽ cau mày: “Điều này rất quan trọng sao? Từ khi còn bé đã không có ai cười với anh, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”
Hạ Uyển Uyển già dặn vỗ vai Cốc Tâm Chí: “Vậy anh thật sự rất đáng thương.”
Cốc Tâm Chí đột nhiên không kịp chuẩn bị khi được bé gái an ủi, tỉ mỉ suy nghĩ một chút nên ứng phó thế nào, sau đó móc ra gói thuốc lá trong lòng, chia cho Hạ Uyển Uyển.
Màn giao dịch bẩn thỉu này trùng hợp bị Trì Tiểu Trì bắt gặp, vì vậy một lớn một nhỏ đều bị phạt úp mặt vào tường năm phút.
Cốc Tâm Chí không hề nhụt chí.
Năng lực hành động của Cốc Tâm Chí rất mạnh, cắt mấy chục tấm giấy các tông thành hình tròn, nâng lên trước mặt Trì Tiểu Trì, đơn giản nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe qua suy nghĩ của Cốc Tâm Chí, Trì Tiểu Trì có chút bất ngờ, nhưng vẫn giúp cậu vẽ những bức tranh hoạt hình khác nhau, mất gần một tháng, vẽ không tinh tế cho lắm nhưng được cái có tâm.
Cốc Tâm Chí mang theo xấp hình thẻ, đi tìm đám nhóc đang tụ tập chơi đùa trong trấn, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, phân phát thẻ, đơn giản tóm tắt, đi thẳng vào chủ đề: “Chơi đập thẻ, chơi không?”
Đám nhỏ đã quen với những trò chơi điện tử, cơ hồ chưa từng chơi trò đập thẻ bắn bi dân gian như vậy, rất nhanh bị Cốc Tâm Chí đưa vào tròng.
Chưa tới nửa tháng, đầu đường cuối ngõ đều là tiếng đập thẻ bịch bịch của trẻ con.
Có người đạp xe trên phố, tiếng chuông vang từ phố Đông đến phố Tây, đồng thời kèm theo tiếng hô lớn: “Tránh đường —- tránh đường, cẩn thận đụng xe nè!”
Trì Tiểu Trì cảm thấy chiêu này của Cốc Tâm Chí không tệ.
Mà hai ngày qua cậu liền phát hiện có chút khác thường.
Là người khởi xướng trò chơi, Cốc Tâm Chí lại cùng đám con nít nghiêm túc so tài thắng thua.
Khi Trì Tiểu Trì mang theo Ông Chủ đi tóm Cốc Tâm Chí trong đám nhóc thì bên cạnh Cốc Tâm Chí đã có một chồng thẻ bài, mấy đứa nhỏ vừa chơi trò đập thẻ vừa rưng rưng nước mắt, vừa nức nở vừa dùng sức uống sữa mà đập thẻ, nhưng vẫn không đấu lại Cốc Tâm Chí tùy tiện dùng một chút lực ở cổ tay.
Cảnh tượng và bầu không khí quả thật khiến người muốn rơi lệ, vô cùng thê thảm.
Cốc Tâm Chí đã nghe quen tiếng bước chân của Đinh Thu Vân.
Cậu quay đầu lại, giương mắt nhìn người tới.
Đối phương chớp mắt một cái, ra hiệu cho cậu đi ra.
Cốc Tâm Chí nhét xấp thẻ vào trong túi, đứng dậy, đầu óc mơ hồ mà đến gần: “Tôi không hút thuốc.”
Từ lần trước Trì Tiểu Trì ân cần dạy bảo không cho phép cậu hút thuốc trước mặt bọn nhỏ thì cậu chưa từng lặp lại.
…Từ trước đến nay Cốc Tâm Chí chưa từng chú ý đến ánh mắt người đời, nhưng nếu Đinh Thu Vân chú ý thì cậu có thể học để giả vờ chú ý.
Không thể không nói Cốc Tâm Chí là một học sinh tốt, rất yêu quý điểm của mình, nghiêm túc học tập lễ tiết xã giao mà trước đây cậu chưa từng để ý.
Từ lần trước bị phẫn nộ trừ mất năm điểm, cậu vẫn luôn rất tuân thủ quy tắc, bởi vậy cậu không hiểu Trì Tiểu Trì gọi cậu ra đây có mục đích gì, mãi đến khi nghe đối phương hỏi: “Cậu thắng được bao nhiêu rồi?”
Cốc Tâm Chí dường như nhận ra chút gì đó, hàm hồ nói: “Thắng không nhiều lắm.”
Trì Tiểu Trì trực tiếp nói thẳng: “Cậu đã từng đi lính, còn ăn thua với trẻ con?”
Cốc Tâm Chí bình tĩnh biện bạch: “Đó là bọn họ không giỏi, không biết dùng kỹ xảo.”
Trì Tiểu Trì cũng không lắm mồm với cậu, chìa tay về phía túi quần của Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí siết chặt túi quần, nghiêng người nói: “Đây là tôi thắng được mà.”
Trong một số trường hợp, Cốc Tâm Chí già dặn đến đáng sợ, nhưng thỉnh thoảng lại bướng bỉnh ngoan cố như trẻ con, rất chấp nhất đối với thứ mà mình yêu thích.
Trì Tiểu Trì bình tĩnh nhìn Cốc Tâm Chí, bàn tay xòe ra hơi nâng nâng: “…Cốc đội phó.”
Cốc Tâm Chí vẫn nghiêng nửa người, đáy lòng lạnh lẽo.
Cậu có rất nhiều chiến lợi phẩm đánh dấu Đinh Thu Vân. Quá khứ hay hiện tại đều có.
Chiếc tất Đinh Thu Vân mới mua về còn chưa kịp mang, thức ăn còn thừa lại, khoai tây chiên bỏ quên trong ngăn kéo, còn có áo khoác rằn ri đợt trước mình giả vờ ngủ được cậu ấy đắp lên. Đây là ánh sáng và ân huệ trong sinh mệnh của Cốc Tâm Chí, cậu không nỡ lòng vứt bỏ, cho nên mới thu thập, thỉnh thoảng lấy ra đặt ở trước mặt, chỉ cần ngắm nhìn thì trong lòng cũng đủ lấp đầy.
Hiện tại muốn cậu giao chiến lợi phẩm trả lại cho Đinh Thu Vân thì thật sự là không nỡ.
Cốc Tâm Chí bất mãn cúi đầu thấp xuống, lúc lâu sau mới mang theo một chút hy vọng, đưa ra tâm nguyện mà căn bản không có khả năng đạt được: “Tôi đưa mấy thứ này trả cho cậu, cậu phải vẽ cho tôi một bộ khác.”
Trì Tiểu Trì nói: “Được thôi.”
Cốc Tâm Chí tự giễu nở nụ cười, qua một lúc sau mới hiểu được ý của Trì Tiểu Trì.
Ánh mắt hơi trợn to, sững sờ trong chốc lát, ngay cả cười cũng không kịp đã vội đưa ra yêu cầu, sợ Trì Tiểu Trì đổi ý: “Tôi muốn Hoàng tử bé.”
“Không được.” Trì Tiểu Trì thẳng thừng từ chối.
“Tại sao?”
Trì Tiểu Trì như cười như không: “Cốc đội phó, đừng ép tôi nói ra lời khó nghe.”
Cốc Tâm Chí không nói tiếp nữa, thậm chí vẻ mặt cũng không biến hóa nhiều, chỉ ngoan ngoãn lấy ra một xấp thẻ giao cho Trì Tiểu Trì.
Nhưng chỉ có Trì Tiểu Trì mới biết trị giá hối hận của cậu đang từng chút một dâng lên, từ 60 tăng đến 65.
…Mỗi một điểm đều đang nhắc nhở Cốc Tâm Chí bọn họ không thể trở về quá khứ được nữa.
Trì Tiểu Trì cầm xấp thẻ, cũng chưa rời đi, cũng không phân phát cho bọn trẻ, ngược lại đi đến giữa đám trẻ con, đỉnh đạc ngồi xếp bằng xuống, tự nhiên gia nhập chiến cuộc: “Đến phiên ai?”
Một đứa bé tóc ngắn lí nhí nói: “Là anh Cốc.”
Cô bé móc chiếc thẻ, lén nhìn Cốc Tâm Chí: “Anh Cốc không chơi sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Cậu ấy nhường thẻ cho anh. Anh là đội trưởng của cậu ấy, cậu ấy rất sợ anh.”
Bọn trẻ thở dài một cách kính nể: “Ồ—-”
Dứt lời, Trì Tiểu Trì tiêu sái rút ra một tấm thẻ. Tay nâng thẻ, âm thanh vang cũng khá to nhưng không thể lật ngược bất kỳ tấm thẻ nào.
Bọn trẻ: “…”
Trì Tiểu Trì: “…”
Cậu lộ ra vẻ mặt lúng túng rất hợp hoàn cảnh, bọn trẻ nhịn không được mà bật cười.
Trì Tiểu Trì gãi đầu một cái, không phục nói: “Chơi lại.”
Sau mười mấy hiệp, tất cả tấm thẻ trong tay cậu đều hợp tình hợp lý mà thua sạch.
Bọn nhỏ cười cậu quá yếu, nhưng cậu vẫn phối hợp mà lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng lại không phục, vành tai đều đỏ ửng cả lên.
Có mùi cơm chín từ trong căn nhà gần đó truyền đến, bọn trẻ dưới ánh chiều tà vui vẻ rời đi với xấp thẻ vừa thắng được.
…..
Bình luận facebook