Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
Vì Yến Kim Hoa nói, Xích Vân Tử bắt đầu đặc biệt để ý sư đồ hai người của núi Hồi Thủ.
Ông quan sát một chút, quả thật nhìn thấu không ít đồ vật khiến người giật mình.
Không biết Văn Ngọc Kinh lấy đâu ra hứng thú đi xuống núi mua chút nguyên liệu thêu thùa để thắt bùa hộ mệnh, may túi gấm, làm cho mình một cái, cho Đoạn Thư Tuyệt một cái, sư đồ hai người một người buộc vào cán ô, một người đeo lơ lửng bên hông, một đỏ một xanh, rêu rao khắp nơi.
…Xích Vân Tử nhìn thấy mà đau đầu.
Khi Xích Vân Tử và Văn Ngọc Kinh nói chuyện phiếm, ông giả vờ vô ý hỏi: “Từ khi nào mà sư đệ lại ưa thích những thứ đồ vật dân gian này? Hứng thú cũng không ít.”
Văn Ngọc Kinh cười nói: “Trong lúc rảnh rỗi bện cho đồ đệ chơi một chút thôi.”
Xích Vân Tử: “…”
Sau khi bí mật quan sát một lúc, Xích Vân Tử ngơ ngác phát hiện cử chỉ mập mờ của hai người này không chỉ có một hai.
Cùng tiến cùng lui, tạm thời không đề cập đến chuyện ngủ cùng phòng, một lần nọ Xích Vân Tử mượn cớ đến xem tiểu sư đệ dạy dỗ đệ tử như thế nào, leo lên núi Hồi Thủ.
Đoạn Thư Tuyệt ở trước mặt Văn Ngọc Kinh diễn kiếm, kiếm pháp kỳ diệu, như cá gặp nước, như gió đắc thế, nhưng múa xong một bộ kiếm pháp Tĩnh Hư, Văn Ngọc Kinh lại không quá hài lòng, tự nhiên đứng dậy, còn đeo vào một đôi găng tay mỏng, nắm chặt tay đang cầm Kiếm Trung Thạch của Đoạn Thư Tuyệt, cùng Đoạn Thư Tuyệt múa kiếm pháp, cũng ở bên tai nhẹ giọng chỉ điểm nên đi kiếm thế nào, cùng với khắc phục những sơ hở.
Tuy rằng động tác này cũng có thể miễn cưỡng giải thích là sư đồ tình thâm, nhưng ống tay áo của hai người theo gió núi vù vù mà hòa vào cùng nhau, cảnh tượng bạch y và lam y tách ra rồi quấn quýt thật sự khiến tâm tình của Xích Vân Tử cảm thấy vô cùng phức tạp.
Còn có một lần, ông mang theo một chút tâm tư, đêm khuya đến thăm núi Hồi Thủ, nhìn thấy Đoạn Thư Tuyệt tay phải cầm một cuốn sách, tay trái khẽ vuốt ve một cục tuyết trắng trên đầu gối.
Tiểu sư đệ của mình thì lại thoải mái cắn chóp đuôi, ngủ say sưa.
Không biết là vì tính tình hai người này quá mức tự nhiên hay thật sự có tầng quan hệ khó nói kia, Xích Vân Tử vừa hoài nghi có phải mình suy nghĩ bậy bạ vừa thật sự lo lắng cho sư đệ, cũng sâu sắc không biết đặt câu hỏi như thế nào mà cảm thấy vô cùng khổ não.
Trong khi đó Yến Kim Hoa sau khi quay về Ngư Quang Đàm, lấy ra rất nhiều vảy rắn vỏ rắn lột, chứng minh mình nói không sai.
Xích Vân Tử kiểm tra một lúc, phát hiện những thứ tàn lưu này quả thật là bóc ra từ trên người Giao Long chưa trưởng thành, mà trước khi Giao Long trưởng thành thì cũng khó phân biệt thiện ác.
Thế nhưng cho dù đối phương có ác ý cũng không thể vì vậy mà phán tội Đoạn Thư Tuyệt.
Xích Vân Tử muốn gọi riêng Đoạn Thư Tuyệt đến, tỉ mỉ hỏi cặn kẽ, nhắc nhở Đoạn Thư Tuyệt một chút về việc chú ý giữ khoảng cách quan hệ với sư phụ, không ngờ sự đệ của ông lần nào cũng không thức thời mà cứ đi sát theo Đoạn Thư Tuyệt, khi Đoạn Thư Tuyệt trả lời câu hỏi của mình thì sẽ hơi nghiêng người sang, dùng tay chống huyệt thái dương, từ bên cạnh nhìn chăm chú Đoạn Thư Tuyệt, vẻ mặt vừa tự phụ vừa dịu dàng.
Tình cảnh này Xích Vân Tử chỉ hận chính mình là người dư thừa thì làm sao còn có thể hỏi ra chuyện?
Hắn bất đắc dĩ gọi mấy vị sư đệ đến, muốn xin ý kiến.
Sau khi trò chuyện với nhau nửa canh giờ, Nhậm Thính Phong đến núi Hồi Thủ, vừa thấy Văn Ngọc Kinh liền mở miệng nhân tiện nói: “Lục sư đệ, đệ và đồ nhi sống chung rất tốt, đệ có ý cùng hắn kết làm đạo lữ chăng?”
Lúc đó Đoạn Thư Tuyệt đang đạp nước luyện kiếm trên mặt hồ, không nghe thấy hai người đối thoại.
Văn Ngọc Kinh sững sờ, chợt khẽ cười thành tiếng: “Tam sư huynh, chớ để Thư Tuyệt nghe thấy lời này, hắn sẽ thẹn đấy.”
Nhậm Thính Phong không để ý đến Văn Ngọc Kinh, tiếp tục hỏi: “Vậy đệ và hắn là có tình cảm hay không?”
Văn Ngọc Kinh cúi đầu tiếp tục đọc sách, đáp: “Tình sư đồ, không còn gì khác.”
Nhậm Thính Phong đáp lại một chữ “Tốt”, cuốn ống tay áo đi xuống núi, cứ như vậy đi giảng giải với Xích Vân Tử để sư huynh an tâm.
Xích Vân Tử nghe vậy vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa đã nâng kiếm chém Nhậm Thính Phong.
Ông cả giận nói: “Đệ hỏi như vậy thì làm sao hỏi ra chuyện?”
Nhậm Thính Phong nhún vai: “Sư huynh, Văn sư đệ không nói thì huynh bảo là đệ ấy che giấu, Văn sư đệ nói không có thì huynh không chịu tin tưởng, thứ cho đệ nói thẳng, huynh đến cùng muốn nghe thấy điều gì?”
Xích Vân Tử cũng đã nhận thức từ sớm việc mình đa nghi như vậy cũng không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Nhưng cho dù làm rõ thì có ích lợi gì?
Miệng đời đồn đãi như đao, ông có thể dùng võ lực để bảo vệ sư đệ nhưng lại không thể phòng ngự được những lưỡi đao vô hình này.
Thế sự như vậy e rằng cuối cùng sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Ở trong phái Tĩnh Hư, giữa các nữ đệ tử bắt đầu lan truyền một bản vẽ, bản vẽ kể về một vị tiên nhân và đồ đệ quân tử của mình, một người bạch y như tuyết, một người lam y như sóng, hai người ở trong thanh sơn làm chuyện cẩu thả, hình ảnh khá là mịt mờ hương diễm, chính là Yến Kim Hoa dùng hết thảy trí tưởng tượng, bỏ ra nhiều tiền mời họa sĩ vô danh đễ vẽ nên.
Trong những việc làm bẩn thỉu như vậy hiếm khi thấy hắn thể hiện tốt đến thế.
Xích Vân Tử cũng nhận được một bản, lật hai trang liền giận tím mặt, hạ lệnh đốt sạch bản vẽ, tra rõ khởi nguồn từ đâu, đám nữ đệ tử lo sợ tái mét mặt mày, chỉ nói khi lén xuống núi tiện tay mua ở quầy sách, chẳng hề biết vật ấy lan truyền rộng đến thế nào.
Xích Vân Tử nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu ngất xỉu tại chỗ.
Yến Kim Hoa nếm chút ngon ngọt, càng thêm làm càn.
Hắn đến từ hiện đại, quá hiểu rõ cách tấn công bằng dư luận như thế nào.
Mấy ngày sau, Tô Vân dẫn theo vài đệ tử trẻ xuống núi, đi hàng một con quỷ treo cổ đang lẩn trốn quấy phá trong một gia đình ở thành thị cách phái Tĩnh Hư không xa.
Vào đến thành, Tô Vân dẫn theo chúng đệ tử đang muốn tìm một nơi dừng chân liền thấy một lão già tóc bạc da mồi, rất có phong độ của người trí thức đang cầm gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, hai mắt đăm đăm, không tránh không né, đi đến trước mặt mấy người.
….Hình như là một người mù.
Tất nhiên Tô Vân khom người né tránh, nhưng khi gặp thoáng qua ông lão mù, ông lão liền nhạy bén xoay đầu lại, mũi hít vài lần, nhất thời biến sắc, ngón tay run rẩy nhắm thẳng vào mấy người rồi hô to: “Chẳng lành! Chẳng lành!”
Tiếng hô của ông lão sắc bén chói tai, tức thì hấp dẫn không ít tầm mắt.
Tô Vân kinh ngạc, nhìn khắp xung quanh cũng không thấy có gì bất thường: “Lão tiên sinh, ngài…”
Ông lão mù như gặp phải rắn rết, lảo đảo mà bước vội, ngay cả câu giải thích cũng không nói cho Tô Vân.
Chúng đệ tử đều không rõ, dồn dập nhìn về phía Tô Vân.
Tô Vân ngưng mi chăm chú nhìn bóng lưng ông lão, cũng không biết cái gọi là “Chẳng lành” là có nghĩa gì, suy nghĩ trong chốc lát cũng không hiểu được, bèn thu lại tâm tư, nói chuyện với chúng đệ tử: “Đi thôi, chớ suy nghĩ lung tung, trời sắp mưa rồi, mau chóng tìm nơi dừng chân mới quan trọng.”
Hắn nói lời này không sai, bầu trời mây đen giăng kín, chốc lát nữa e rằng sẽ đổ mưa.
Ông lão “mù” rẽ vào mấy con ngõ, xác nhận phía sau không có ai đi theo thì mới ôm lấy thanh gậy trúc vào lòng, nhẹ nhàng chạy nhanh đến một chỗ bên cạnh ngõ nhỏ.
Trong ngõ lộ ra đầu của Yến Kim Hoa.
Hắn nhìn khắp xung quanh một chút rồi hỏi: “Đã làm xong việc chưa?”
Ông lão nhếch môi, nở nụ cười tham lam, đôi mắt liếc tới túi tiền màu đỏ thêu chỉ vàng của Yến Kim Hoa: “Đã xong.”
“Không nói dư thừa chứ?”
:Không không, chẳng phải là va vào đám tiên gia đó rồi nói hai câu Chẳng Lành sao? Như vậy mà còn có thể nhớ lầm à?”
Yến Kim Hoa thở phào một hơi, hai ngón tay mở ra túi tiền, định trả thù lao thì ai ngờ đối phương đã sớm mang ý đồ xấu, đoạt lấy túi tiền của hắn, nhanh chân bỏ chạy.
Yến Kim Hoa bất ngờ: “Đứng lại!!”
Đối phương làm sao chịu nghe hắn, chạy trốn chẳng khác nào lão thỏ rừng, rất có tư thế tuổi già nhưng chí chưa già.
Yến Kim Hoa không dám dùng pháp thuật, thứ nhất hắn học nghệ không tinh, dễ dàng gây chú ý cho người khác, thứ hai vị Ôn tứ sư huynh kia của hắn vẫn còn ở trong thành, nếu như không cẩn thận dẫn vị kia đến đây thì coi như tiêu đời.
Yến Kim Hoa mắng một trận nhưng cũng không thể làm được gì.
Người này là một tên sa cơ lỡ vận ở trong thành, từ nhỏ thi đỗ tú tài, bỗng chốc trở nên lừng lẫy, sau đó lại ham mê cờ bạc, thua tán gia bại sản, không thể làm gì khác hơn là mở một quán nhỏ bên lề đường, dựa vào việc giúp người viết thư viết chữ mà mưu sinh, bữa đói bữa no, thỉnh thoảng sẽ thay người làm chút việc bẩn thỉu.
Từ trước đến nay cũng luôn vô sỉ, nhưng Yến Kim Hoa lại không thể nào tưởng tượng được lại vô sỉ đến thế này.
Yến Kim Hoa bị như vậy, tâm tình khó chịu, mãi đến lúc sau nghĩ đến kế hoạch thì mới thư giãn một chút.
Không ngờ hắn còn chưa kịp đắc ý thì đã nghe âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: “Ký chủ, tôi phải nhắc nhở ngài, hiện tại những thứ mà ngài tích trữ không còn nhiều lắm, ngoại trừ lôi phù chỉ còn dư lại một viên Phong châu, hai viên Tránh thủy đan, còn có vài con vật nhỏ tích góp ở thế giới trước. Ngài cần phải tiết kiệm.”
Yến Kim Hoa bị người mình đâm chọt, tức giận nói: “Mắc mớ gì đến ngươi? Ta có an bài của mình!”
Hệ thống không nói gì nữa.
Mà một khi nhắc nhở, Yến Kim Hoa mới kinh ngạc phát hiện tình cảnh quẫn bách của mình, khi lấy ra lôi phù, hắn đau lòng đến run lập cập.
Thôi, không bỏ con tép sao bắt được con tôm!
Hắn bước nhanh chạy ra ngoài thành.
Mây đen kéo đến ngùn ngụt, tụ thành hình dáng thú hoang thật dọa người.
Ở chân trời vang lên tiếng sấm thứ ba, Yến Kim Hoa run tay một chút, thiêu đốt lôi phù kẹp giữa hai ngón tay.
Xa xa nhìn lại đỉnh núi, một gốc cây năm trăm tuổi đột nhiên bị sấm sét giáng xuống chém ngang, lửa hừng hực bốc cháy, như kẻ điên quay cuồng, động tĩnh rất lớn, thậm chí chấn động cả không gia của Trì Tiểu Trì và Văn Ngọc Kinh.
Vị trí của hai người luôn gió mát thoải mái dễ chịu, trời sáng trưng, chẳng hề biết bên ngoài có biến động gì.
Văn Ngọc Kinh gấp sách lại: “Chuyện gì vậy?”
Trì Tiểu Trì cũng khá kinh ngạc: “Sư phụ chờ một chút, đồ nhi ra ngoài nhìn xem.”
Cũng may nhờ cậu đi ra nhìn xem một chút thì cây cối khắp núi rừng này mới có thể bảo tồn.
Chuyện này nhấc lên phong ba không nhỏ.
Dù sao ở thời cổ đại, chuyện “Bị sét đánh” cũng thường liên quan đến thiên ý, khó tránh khỏi khiến người suy nghĩ nhiều.
Ông quan sát một chút, quả thật nhìn thấu không ít đồ vật khiến người giật mình.
Không biết Văn Ngọc Kinh lấy đâu ra hứng thú đi xuống núi mua chút nguyên liệu thêu thùa để thắt bùa hộ mệnh, may túi gấm, làm cho mình một cái, cho Đoạn Thư Tuyệt một cái, sư đồ hai người một người buộc vào cán ô, một người đeo lơ lửng bên hông, một đỏ một xanh, rêu rao khắp nơi.
…Xích Vân Tử nhìn thấy mà đau đầu.
Khi Xích Vân Tử và Văn Ngọc Kinh nói chuyện phiếm, ông giả vờ vô ý hỏi: “Từ khi nào mà sư đệ lại ưa thích những thứ đồ vật dân gian này? Hứng thú cũng không ít.”
Văn Ngọc Kinh cười nói: “Trong lúc rảnh rỗi bện cho đồ đệ chơi một chút thôi.”
Xích Vân Tử: “…”
Sau khi bí mật quan sát một lúc, Xích Vân Tử ngơ ngác phát hiện cử chỉ mập mờ của hai người này không chỉ có một hai.
Cùng tiến cùng lui, tạm thời không đề cập đến chuyện ngủ cùng phòng, một lần nọ Xích Vân Tử mượn cớ đến xem tiểu sư đệ dạy dỗ đệ tử như thế nào, leo lên núi Hồi Thủ.
Đoạn Thư Tuyệt ở trước mặt Văn Ngọc Kinh diễn kiếm, kiếm pháp kỳ diệu, như cá gặp nước, như gió đắc thế, nhưng múa xong một bộ kiếm pháp Tĩnh Hư, Văn Ngọc Kinh lại không quá hài lòng, tự nhiên đứng dậy, còn đeo vào một đôi găng tay mỏng, nắm chặt tay đang cầm Kiếm Trung Thạch của Đoạn Thư Tuyệt, cùng Đoạn Thư Tuyệt múa kiếm pháp, cũng ở bên tai nhẹ giọng chỉ điểm nên đi kiếm thế nào, cùng với khắc phục những sơ hở.
Tuy rằng động tác này cũng có thể miễn cưỡng giải thích là sư đồ tình thâm, nhưng ống tay áo của hai người theo gió núi vù vù mà hòa vào cùng nhau, cảnh tượng bạch y và lam y tách ra rồi quấn quýt thật sự khiến tâm tình của Xích Vân Tử cảm thấy vô cùng phức tạp.
Còn có một lần, ông mang theo một chút tâm tư, đêm khuya đến thăm núi Hồi Thủ, nhìn thấy Đoạn Thư Tuyệt tay phải cầm một cuốn sách, tay trái khẽ vuốt ve một cục tuyết trắng trên đầu gối.
Tiểu sư đệ của mình thì lại thoải mái cắn chóp đuôi, ngủ say sưa.
Không biết là vì tính tình hai người này quá mức tự nhiên hay thật sự có tầng quan hệ khó nói kia, Xích Vân Tử vừa hoài nghi có phải mình suy nghĩ bậy bạ vừa thật sự lo lắng cho sư đệ, cũng sâu sắc không biết đặt câu hỏi như thế nào mà cảm thấy vô cùng khổ não.
Trong khi đó Yến Kim Hoa sau khi quay về Ngư Quang Đàm, lấy ra rất nhiều vảy rắn vỏ rắn lột, chứng minh mình nói không sai.
Xích Vân Tử kiểm tra một lúc, phát hiện những thứ tàn lưu này quả thật là bóc ra từ trên người Giao Long chưa trưởng thành, mà trước khi Giao Long trưởng thành thì cũng khó phân biệt thiện ác.
Thế nhưng cho dù đối phương có ác ý cũng không thể vì vậy mà phán tội Đoạn Thư Tuyệt.
Xích Vân Tử muốn gọi riêng Đoạn Thư Tuyệt đến, tỉ mỉ hỏi cặn kẽ, nhắc nhở Đoạn Thư Tuyệt một chút về việc chú ý giữ khoảng cách quan hệ với sư phụ, không ngờ sự đệ của ông lần nào cũng không thức thời mà cứ đi sát theo Đoạn Thư Tuyệt, khi Đoạn Thư Tuyệt trả lời câu hỏi của mình thì sẽ hơi nghiêng người sang, dùng tay chống huyệt thái dương, từ bên cạnh nhìn chăm chú Đoạn Thư Tuyệt, vẻ mặt vừa tự phụ vừa dịu dàng.
Tình cảnh này Xích Vân Tử chỉ hận chính mình là người dư thừa thì làm sao còn có thể hỏi ra chuyện?
Hắn bất đắc dĩ gọi mấy vị sư đệ đến, muốn xin ý kiến.
Sau khi trò chuyện với nhau nửa canh giờ, Nhậm Thính Phong đến núi Hồi Thủ, vừa thấy Văn Ngọc Kinh liền mở miệng nhân tiện nói: “Lục sư đệ, đệ và đồ nhi sống chung rất tốt, đệ có ý cùng hắn kết làm đạo lữ chăng?”
Lúc đó Đoạn Thư Tuyệt đang đạp nước luyện kiếm trên mặt hồ, không nghe thấy hai người đối thoại.
Văn Ngọc Kinh sững sờ, chợt khẽ cười thành tiếng: “Tam sư huynh, chớ để Thư Tuyệt nghe thấy lời này, hắn sẽ thẹn đấy.”
Nhậm Thính Phong không để ý đến Văn Ngọc Kinh, tiếp tục hỏi: “Vậy đệ và hắn là có tình cảm hay không?”
Văn Ngọc Kinh cúi đầu tiếp tục đọc sách, đáp: “Tình sư đồ, không còn gì khác.”
Nhậm Thính Phong đáp lại một chữ “Tốt”, cuốn ống tay áo đi xuống núi, cứ như vậy đi giảng giải với Xích Vân Tử để sư huynh an tâm.
Xích Vân Tử nghe vậy vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa đã nâng kiếm chém Nhậm Thính Phong.
Ông cả giận nói: “Đệ hỏi như vậy thì làm sao hỏi ra chuyện?”
Nhậm Thính Phong nhún vai: “Sư huynh, Văn sư đệ không nói thì huynh bảo là đệ ấy che giấu, Văn sư đệ nói không có thì huynh không chịu tin tưởng, thứ cho đệ nói thẳng, huynh đến cùng muốn nghe thấy điều gì?”
Xích Vân Tử cũng đã nhận thức từ sớm việc mình đa nghi như vậy cũng không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Nhưng cho dù làm rõ thì có ích lợi gì?
Miệng đời đồn đãi như đao, ông có thể dùng võ lực để bảo vệ sư đệ nhưng lại không thể phòng ngự được những lưỡi đao vô hình này.
Thế sự như vậy e rằng cuối cùng sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Ở trong phái Tĩnh Hư, giữa các nữ đệ tử bắt đầu lan truyền một bản vẽ, bản vẽ kể về một vị tiên nhân và đồ đệ quân tử của mình, một người bạch y như tuyết, một người lam y như sóng, hai người ở trong thanh sơn làm chuyện cẩu thả, hình ảnh khá là mịt mờ hương diễm, chính là Yến Kim Hoa dùng hết thảy trí tưởng tượng, bỏ ra nhiều tiền mời họa sĩ vô danh đễ vẽ nên.
Trong những việc làm bẩn thỉu như vậy hiếm khi thấy hắn thể hiện tốt đến thế.
Xích Vân Tử cũng nhận được một bản, lật hai trang liền giận tím mặt, hạ lệnh đốt sạch bản vẽ, tra rõ khởi nguồn từ đâu, đám nữ đệ tử lo sợ tái mét mặt mày, chỉ nói khi lén xuống núi tiện tay mua ở quầy sách, chẳng hề biết vật ấy lan truyền rộng đến thế nào.
Xích Vân Tử nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu ngất xỉu tại chỗ.
Yến Kim Hoa nếm chút ngon ngọt, càng thêm làm càn.
Hắn đến từ hiện đại, quá hiểu rõ cách tấn công bằng dư luận như thế nào.
Mấy ngày sau, Tô Vân dẫn theo vài đệ tử trẻ xuống núi, đi hàng một con quỷ treo cổ đang lẩn trốn quấy phá trong một gia đình ở thành thị cách phái Tĩnh Hư không xa.
Vào đến thành, Tô Vân dẫn theo chúng đệ tử đang muốn tìm một nơi dừng chân liền thấy một lão già tóc bạc da mồi, rất có phong độ của người trí thức đang cầm gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, hai mắt đăm đăm, không tránh không né, đi đến trước mặt mấy người.
….Hình như là một người mù.
Tất nhiên Tô Vân khom người né tránh, nhưng khi gặp thoáng qua ông lão mù, ông lão liền nhạy bén xoay đầu lại, mũi hít vài lần, nhất thời biến sắc, ngón tay run rẩy nhắm thẳng vào mấy người rồi hô to: “Chẳng lành! Chẳng lành!”
Tiếng hô của ông lão sắc bén chói tai, tức thì hấp dẫn không ít tầm mắt.
Tô Vân kinh ngạc, nhìn khắp xung quanh cũng không thấy có gì bất thường: “Lão tiên sinh, ngài…”
Ông lão mù như gặp phải rắn rết, lảo đảo mà bước vội, ngay cả câu giải thích cũng không nói cho Tô Vân.
Chúng đệ tử đều không rõ, dồn dập nhìn về phía Tô Vân.
Tô Vân ngưng mi chăm chú nhìn bóng lưng ông lão, cũng không biết cái gọi là “Chẳng lành” là có nghĩa gì, suy nghĩ trong chốc lát cũng không hiểu được, bèn thu lại tâm tư, nói chuyện với chúng đệ tử: “Đi thôi, chớ suy nghĩ lung tung, trời sắp mưa rồi, mau chóng tìm nơi dừng chân mới quan trọng.”
Hắn nói lời này không sai, bầu trời mây đen giăng kín, chốc lát nữa e rằng sẽ đổ mưa.
Ông lão “mù” rẽ vào mấy con ngõ, xác nhận phía sau không có ai đi theo thì mới ôm lấy thanh gậy trúc vào lòng, nhẹ nhàng chạy nhanh đến một chỗ bên cạnh ngõ nhỏ.
Trong ngõ lộ ra đầu của Yến Kim Hoa.
Hắn nhìn khắp xung quanh một chút rồi hỏi: “Đã làm xong việc chưa?”
Ông lão nhếch môi, nở nụ cười tham lam, đôi mắt liếc tới túi tiền màu đỏ thêu chỉ vàng của Yến Kim Hoa: “Đã xong.”
“Không nói dư thừa chứ?”
:Không không, chẳng phải là va vào đám tiên gia đó rồi nói hai câu Chẳng Lành sao? Như vậy mà còn có thể nhớ lầm à?”
Yến Kim Hoa thở phào một hơi, hai ngón tay mở ra túi tiền, định trả thù lao thì ai ngờ đối phương đã sớm mang ý đồ xấu, đoạt lấy túi tiền của hắn, nhanh chân bỏ chạy.
Yến Kim Hoa bất ngờ: “Đứng lại!!”
Đối phương làm sao chịu nghe hắn, chạy trốn chẳng khác nào lão thỏ rừng, rất có tư thế tuổi già nhưng chí chưa già.
Yến Kim Hoa không dám dùng pháp thuật, thứ nhất hắn học nghệ không tinh, dễ dàng gây chú ý cho người khác, thứ hai vị Ôn tứ sư huynh kia của hắn vẫn còn ở trong thành, nếu như không cẩn thận dẫn vị kia đến đây thì coi như tiêu đời.
Yến Kim Hoa mắng một trận nhưng cũng không thể làm được gì.
Người này là một tên sa cơ lỡ vận ở trong thành, từ nhỏ thi đỗ tú tài, bỗng chốc trở nên lừng lẫy, sau đó lại ham mê cờ bạc, thua tán gia bại sản, không thể làm gì khác hơn là mở một quán nhỏ bên lề đường, dựa vào việc giúp người viết thư viết chữ mà mưu sinh, bữa đói bữa no, thỉnh thoảng sẽ thay người làm chút việc bẩn thỉu.
Từ trước đến nay cũng luôn vô sỉ, nhưng Yến Kim Hoa lại không thể nào tưởng tượng được lại vô sỉ đến thế này.
Yến Kim Hoa bị như vậy, tâm tình khó chịu, mãi đến lúc sau nghĩ đến kế hoạch thì mới thư giãn một chút.
Không ngờ hắn còn chưa kịp đắc ý thì đã nghe âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: “Ký chủ, tôi phải nhắc nhở ngài, hiện tại những thứ mà ngài tích trữ không còn nhiều lắm, ngoại trừ lôi phù chỉ còn dư lại một viên Phong châu, hai viên Tránh thủy đan, còn có vài con vật nhỏ tích góp ở thế giới trước. Ngài cần phải tiết kiệm.”
Yến Kim Hoa bị người mình đâm chọt, tức giận nói: “Mắc mớ gì đến ngươi? Ta có an bài của mình!”
Hệ thống không nói gì nữa.
Mà một khi nhắc nhở, Yến Kim Hoa mới kinh ngạc phát hiện tình cảnh quẫn bách của mình, khi lấy ra lôi phù, hắn đau lòng đến run lập cập.
Thôi, không bỏ con tép sao bắt được con tôm!
Hắn bước nhanh chạy ra ngoài thành.
Mây đen kéo đến ngùn ngụt, tụ thành hình dáng thú hoang thật dọa người.
Ở chân trời vang lên tiếng sấm thứ ba, Yến Kim Hoa run tay một chút, thiêu đốt lôi phù kẹp giữa hai ngón tay.
Xa xa nhìn lại đỉnh núi, một gốc cây năm trăm tuổi đột nhiên bị sấm sét giáng xuống chém ngang, lửa hừng hực bốc cháy, như kẻ điên quay cuồng, động tĩnh rất lớn, thậm chí chấn động cả không gia của Trì Tiểu Trì và Văn Ngọc Kinh.
Vị trí của hai người luôn gió mát thoải mái dễ chịu, trời sáng trưng, chẳng hề biết bên ngoài có biến động gì.
Văn Ngọc Kinh gấp sách lại: “Chuyện gì vậy?”
Trì Tiểu Trì cũng khá kinh ngạc: “Sư phụ chờ một chút, đồ nhi ra ngoài nhìn xem.”
Cũng may nhờ cậu đi ra nhìn xem một chút thì cây cối khắp núi rừng này mới có thể bảo tồn.
Chuyện này nhấc lên phong ba không nhỏ.
Dù sao ở thời cổ đại, chuyện “Bị sét đánh” cũng thường liên quan đến thiên ý, khó tránh khỏi khiến người suy nghĩ nhiều.
Bình luận facebook