Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280
Một áng mây xẹt qua chân trời, như tấm lụa mỏng che đi chút ánh trăng, đôi mắt của Trì Tiểu Trì cũng thích ứng một chút, hai tay chống ra bậc thang phía sau lưng, một chân chống lên, lười biếng ngẩng đầu ngắm trăng rằm: “Nằm mơ thấy ác mộng không liên quan gì đến mình, cảm thấy thật kỳ lạ.”
Thời Đình Vân: “…” Xin lỗi.
Trì Tiểu Trì: “Đừng nói xin lỗi, chuyện này cũng không phải cậu muốn. Tôi đã nói rồi, chúng ta là trao đổi đồng giá, hết thảy những gì của cậu là điều mà tôi nên chịu đựng. Không có đạo lý tôi chỉ hưởng thụ thân phận thiếu Tướng quân, vinh hoa của nhi tử độc nhất nhà Tướng quân.” Đau đớn, giãy dụa, thù hận và ác mộng đều là những nhân tố tạo thành Thời Đình Vân.
Lần này bọn họ rốt cục cũng xem như đồng thuận.
Trì Tiểu Trì hơi di chuyển thân thể: “…Nhưng mà trị liệu tâm lý có thể tặng miễn phí, hoặc là? Lúc trước Lucas gạt tôi mua vài đợt trị liệu, còn bỏ ra rất nhiều tiền đấy.”
Người cũng mắc bệnh trong thân thể của cậu từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng.
Cho dù là bác sĩ tâm lý có thâm niên dày dặn cũng không có cách nào trị liệu một bệnh nhân đã mất đi năng lực giao tiếp.
Nhưng đại phu Mông Cổ Trì Tiểu Trì không có gì phải lo sợ.
Cậu nói: “Tôi mắc bệnh, cũng thuộc loại tương tự như cậu, mắc bệnh cũng khoảng mười năm, hằng năm uống thuốc, bị lờn thuốc ngủ đến mức một liều của tôi có thể thuốc chết hai con trâu, từ trong ra ngoài đều thấm lấy cái cảm giác cùi không sợ lở. Lucas luôn bảo rằng tôi thủ tiết nhiều năm, bộ dáng không sợ trời không sợ đất, tuy rằng khi đó tôi đánh cậu ấy một trận, nhưng tôi cũng biết Lucas nói đúng. Tôi luôn cảm thấy tôi sẽ bệnh đến chết. Đúng vậy, không phải vì ốm chết mà là bệnh đến chết.”
“Tôi cũng hay nằm thấy ác mộng. Nhưng ác mộng của tôi không máu me như cậu.”
“Tôi cứ mơ thấy mình đang chờ người, ngồi ở nhà, hoặc ngồi ở phòng ăn, ở sân chơi vẫn chờ, chờ đến khi tỉnh lại. Có lúc tỉnh lại một lúc lâu mới biết là mình đã tỉnh rồi, không cần đợi thêm nữa.”
“Tôi đã gặp ba hay bốn bác sĩ tâm lý, bọn họ đều kiến nghị tôi nên đi tập thể hình, vận động nhiều một chút để thư giãn tâm tình, hơn nữa trong phòng tập thể hình sẽ không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể, có thể trợ giúp việc trị chứng mẫn cảm…Cái gọi là thoát khỏi chứng mẫn cảm à? Tương tự như việc cậu không thích củ cải, phương pháp trị liệu là mỗi ngày dẫn cậu đi tham quan vườn củ cải, mỗi ngày thêm củ cải vào trong cơm của cậu, mỗi ngày lại tăng một chút, năm rộng tháng dài, chứng sợ củ cải có thể chữa được.”
“Nhưng tôi sẽ không. Tôi dùng tiền thuê người vận động trước mặt mình. Tôi yêu thích vừa uống thức uống vận động vừa xem bọn họ đẩy tạ.”
“Bác sĩ hỏi tôi làm cái gì vậy, tôi nói như vậy cũng có thể khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.”
“Bọn họ nói với tôi, anh Trì, anh như vậy là trị ngọn không trị gốc. Tôi nói cho dù đổi thành nữ vận động viên thể hình thân thể tràn đầy protein khỏe mạnh cân đối đứng đẩy tạ thì cũng là trị ngọn không trị gốc, nhìn ai cũng như nhìn khỉ, chính mình nhìn mình mà còn thấy khó khăn nữa này.”
“Bọn họ nói, anh Trì đừng ngang bướng nữa, loại vui sướng này rất ngắn ngủi, anh phải trị bệnh, phải nghe theo lời bác sĩ. Hết thảy bệnh tâm lý đều là do người mắc bệnh có một chỗ không thông suốt, anh phải học cách lãng quên, phải học cách nhìn về phía trước. Lâu dần nơi bế tắc có thể khai thông.”
Thời Đình Vân trong thân thể của cậu lẳng lặng nghe, cảm thấy những lời thầy thuốc nói cũng có lý.
Có lẽ qua một quãng thời gian nữa thì y cũng thật sự sẽ quên hết.
Quên đi quá khứ không thể chịu đựng, đối mặt với một sự khởi đầu hoàn toàn mới…
Ai ngờ Trì Tiểu Trì chuyển đề tài: “Nhưng tại sao tôi phải quên cơ chứ?”
Thời Đình Vân: “…?”
“Con người luôn muốn quên quá khứ ngu ngốc của mình, cảm thấy quên đi hoặc buông bỏ là một hành vi tràn đầy can đảm. Nhưng tôi không cho là như vậy, quên chỉ đơn giản là một sự trốn tránh, chạy còn xa hơn cả người khác, cùng lắm xem như tốc độ chạy của cậu nhanh, như vậy làm sao mà tính là can đảm.”
“Tôi sẽ không quên. Tôi sẽ không quên vì sao tôi biến thành dáng vẻ như thế, vì sao lại mắc bệnh. Bởi vì lúc đó tôi quá tệ, tôi quá yếu, tôi quá khờ, bị người ta lừa.”
“Có bao nhiêu người không muốn đối mặt với chính mình như vậy, cho nên lựa chọn lãng quên và nhìn về phía trước? Tôi không đưa ra phán xét, tôi chỉ không cho phép chính mình biến thành như vậy. Người hại tôi ước gì tôi lãng quên và nhìn về phía trước. Tôi thì lại nghĩ, tốt nhất vẫn không nên đi. Để người hại tôi hài lòng như ý thì tôi cảm thấy rất khó chịu.”
“Sau đó, người hại tôi biến mất, tôi cũng đã quen với gánh nặng trên lưng, không bỏ xuống được, chính mình cứ quay đầu lại nhìn, mỗi một lần lại nhắc nhở bản thân, hỏi bản thân sau này gặp phải chuyện giống vậy thì nên làm gì, tuyệt đối không thể để lỡ mất người quan trọng đối với mình. Cứ thế mỗi năm lại trôi qua, cũng may không còn ném mất thứ gì nữa, cũng không còn gặp phải người quan trọng đối với mình.”
“Bác sĩ nghe tôi kể lể xong, nói với tôi, anh Trì à, có lẽ anh không cần khám bệnh nữa.”
“Tôi biết bọn họ không phải đang khen tôi. Bệnh của tôi đã ở thời kỳ cuối, nó đã trở thành một phần thân thể của tôi, không thể trị hết được.”
Trì Tiểu Trì nói chuyện không hề trầm bổng du dương, lại mang theo ba phần tự giễu, sáu phần bình thản, còn lại một phần là một chút vui vẻ hỗn loạn.
“Tôi sống rất vui vẻ, cũng không chán ghét chính mình như vậy. Tôi cảm thấy làm một bệnh nhân vui vẻ cũng rất tốt…Điều duy nhất mà tôi sợ là có người chán ghét tôi như vậy, nhưng mà cũng không quan trọng.”
Trì Tiểu Trì nói: “Lần này tôi đến chỉ có thể giúp cậu làm một nửa trình tự phía trước, giải quyết người hại cậu, còn về phần phía sau thì tôi không thể giúp cậu.”
“Chờ tôi đi rồi, cậu nguyện ý làm một đại phu Mông Cổ vui vẻ như tôi cũng được, nguyện ý nghe theo lời dặn của bác sĩ, buông bỏ tất cả để làm người cũng được, tất cả đều xem ở chính cậu.”
Khi nói chuyện, trong giọng nói của Trì Tiểu Trì còn mang theo sự hâm mộ rất rõ ràng: “Nói thật ra cậu tốt hơn tôi rất nhiều, có cha, có bạn bè, trong nhà còn có tiền. Không giống tôi, lúc đó chỉ có thể ôm một tưởng niệm để sống…Với lại, cậu còn trẻ.”
Thời Đình Vân im lặng.
Trong lời nói của Trì Tiểu Trì dùng chút từ ngữ rất kỳ lạ, nhưng mò mẫm một chút thì y cũng có thể nghe hiểu đại khái.
Mồ hôi nóng đã khô, gió đêm lướt qua thân thể, rất thoải mái.
Nghe cậu nói một lượt, tâm tư của Thời Đình Vân chưa từng có cảm giác yên tĩnh đến vậy: “…” Cảm tạ.
Trì Tiểu Trì thoải mái gối đầu lên cánh tay: “Được rồi. Tôi đoán bây giờ cậu nhất định là đang thầm mắng tôi trong lòng.”
Thời Đình Vân: “…???”
Trì Tiểu Trì: “Nói đi nói lại, một chút hữu dụng cũng không có. Dù sao tôi còn có thuốc ngủ để trị, nhưng không có cách nào đưa cho cậu…”
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên cảm thấy tay phải hơi động sang phía bên cạnh, bắt lấy thứ gì đó.
Thời Đình Vân đem toàn bộ sức lực tập trung ở tay phải, cuối cùng cũng xem như tranh thủ được một chút quyền tự chủ, bắt được một con bướm nhỏ tưởng lầm ánh trăng là hồ nước, đang đậu trên bậc thang.
Năng lực của Thời Đình Vân dồn tất cả vào bàn tay, bởi vì muốn bắt cho bằng được cái cánh nhỏ của con bướm mà bàn tay hơi run rẩy.
Y đem bướm đến trước mắt Trì Tiểu Trì.
…Tặng cho ngươi.
Lần này là thật lòng cảm tạ.
Trì Tiểu Trì hơi giật mình, dùng tay trái tiếp nhận bướm nhỏ, khép lại trong lòng bàn tay, khẽ cười nói: “Không cần khách khí.”
Cái chân bé nhỏ của bươm bướm cọ quậy trong lòng bàn tay của cậu, Trì Tiểu Trì thổi một hơi, đưa con bướm kia bay đi.
Bướm trắng bị kinh sợ, rất nhanh liền biến mất, mà theo phương hướng biến mất của nó, Trì Tiểu Trì nhìn thấy phía chân trời đã xuất hiện sao mai.
Trì Tiểu Trì hoạt động một chút, nhảy người dậy: “Trời gần sáng rồi. Đi thôi…”
Cậu quay người lại, vừa lúc đối mặt với Lâu Ảnh đang ngồi trong bóng đêm nơi ngã rẽ tại hành lang uốn khúc.
Trì Tiểu Trì giật mình: “…Tiên sinh, đến đây từ lúc nào vậy?”
Lâu Ảnh giả vờ kéo quần áo, phủi xuống sương đêm đọng trên vai: “Nghe thấy có âm thanh liền rời giường.”
Từ khi tiến vào thế giới này, Trì Tiểu Trì vẫn cho rằng tín hiệu giữa Lâu Ảnh và mình không tốt, sau khi ngủ có lẽ không nghe thấy mình nói chuyện.
Cậu nghĩ đến vừa nãy nói một tràng diễn thuyết như vậy có lẽ làm ầm ĩ khiến Lâu Ảnh mất ngủ, nhịn không được mà hơi đau lòng.
Trì Tiểu Trì bước nhanh về phía trước, nâng ghế lăn của anh, nói: “Em đẩy anh về ngủ lại một lúc.”
Lâu Ảnh “Ừm” một tiếng trầm thấp.
Giữa hai người rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng bánh lăn lộc cộc cán lên từng phiến đá, một đường đưa hai người vào phòng.
Khi Trì Tiểu Trì bế Lâu Ảnh lên giường, tiện tay sờ chăn.
Chăn đã lạnh, chủ nhân của nó có lẽ đã rời giường từ rất lâu.
Trì Tiểu Trì không nói gì.
Tính toán thời gian thì cũng đã đến lúc mình nên đi rửa mặt.
Cậu cẩn thận đắp chăn cho Lâu Ảnh, chỉnh lại tóc của anh cho chỉnh tề rồi mới quay người rời đi.
Khi đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói của Lâu Ảnh.
“…Xin lỗi.” Giọng nói kia có chút khàn, mang theo cảm xúc, là loại cảm xúc khiến cho lòng người phát run, rõ ràng là đau lòng, “…Khổ cho em rồi.”
Để em một mình cô độc mà mắc bệnh nhiều năm như vậy. Thật xin lỗi.
Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía anh, hơi cúi đầu.
Một lúc sau, cậu hít một hơi, xoay đầu lại, trong nụ cười không hề chứa bi thương, chỉ còn vẻ xán lạn của thiếu niên rất động lòng người: “Không có khổ.”
Nhưng khi Trì Tiểu Trì quay đầu đi, một giọt nước mắt nhanh chóng rớt xuống, không chạm mặt, chỉ hơi dính ướt lông mi một chút.
Chỉ một giọt nước mắt đủ để cậu điều chỉnh tốt trạng thái của mình.
Cậu nâng tay sờ mặt, xác nhận thần thái đã khôi phục về bình thường, liền xóa đi giọt nước nhàn nhạt bám trên lông mi, bước nhanh ra ngoài.
Nhưng cậu không chú ý hướng đi của giọt nước mắt kia.
Hiện tại nó đang ở hình thái giọt nước mưa ngưng tụ trong bàn tay của Lâu Ảnh.
Sau khi sử dụng dữ liệu để chỉnh sửa, nó như một viên bi nhỏ trong suốt mềm mại, lăn qua lăn lại trong tay của anh.
…Cậu ấy mắc bệnh.
Lâu Ảnh cúi đầu, cẩn thận dùng môi chạm vào giọt nước mắt còn ấm áp kia.
Bất chợt, anh đưa giọt nước mắt kia nhập vào trong cơ thể, biên soạn một chương trình đơn giản, cất giữ nó ở bên ngực trái gần nơi trái tim mình.
……..
P/S: Mai nghỉ một ngày nha mọi người , cuối tuần vui vẻ.
Thời Đình Vân: “…” Xin lỗi.
Trì Tiểu Trì: “Đừng nói xin lỗi, chuyện này cũng không phải cậu muốn. Tôi đã nói rồi, chúng ta là trao đổi đồng giá, hết thảy những gì của cậu là điều mà tôi nên chịu đựng. Không có đạo lý tôi chỉ hưởng thụ thân phận thiếu Tướng quân, vinh hoa của nhi tử độc nhất nhà Tướng quân.” Đau đớn, giãy dụa, thù hận và ác mộng đều là những nhân tố tạo thành Thời Đình Vân.
Lần này bọn họ rốt cục cũng xem như đồng thuận.
Trì Tiểu Trì hơi di chuyển thân thể: “…Nhưng mà trị liệu tâm lý có thể tặng miễn phí, hoặc là? Lúc trước Lucas gạt tôi mua vài đợt trị liệu, còn bỏ ra rất nhiều tiền đấy.”
Người cũng mắc bệnh trong thân thể của cậu từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng.
Cho dù là bác sĩ tâm lý có thâm niên dày dặn cũng không có cách nào trị liệu một bệnh nhân đã mất đi năng lực giao tiếp.
Nhưng đại phu Mông Cổ Trì Tiểu Trì không có gì phải lo sợ.
Cậu nói: “Tôi mắc bệnh, cũng thuộc loại tương tự như cậu, mắc bệnh cũng khoảng mười năm, hằng năm uống thuốc, bị lờn thuốc ngủ đến mức một liều của tôi có thể thuốc chết hai con trâu, từ trong ra ngoài đều thấm lấy cái cảm giác cùi không sợ lở. Lucas luôn bảo rằng tôi thủ tiết nhiều năm, bộ dáng không sợ trời không sợ đất, tuy rằng khi đó tôi đánh cậu ấy một trận, nhưng tôi cũng biết Lucas nói đúng. Tôi luôn cảm thấy tôi sẽ bệnh đến chết. Đúng vậy, không phải vì ốm chết mà là bệnh đến chết.”
“Tôi cũng hay nằm thấy ác mộng. Nhưng ác mộng của tôi không máu me như cậu.”
“Tôi cứ mơ thấy mình đang chờ người, ngồi ở nhà, hoặc ngồi ở phòng ăn, ở sân chơi vẫn chờ, chờ đến khi tỉnh lại. Có lúc tỉnh lại một lúc lâu mới biết là mình đã tỉnh rồi, không cần đợi thêm nữa.”
“Tôi đã gặp ba hay bốn bác sĩ tâm lý, bọn họ đều kiến nghị tôi nên đi tập thể hình, vận động nhiều một chút để thư giãn tâm tình, hơn nữa trong phòng tập thể hình sẽ không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể, có thể trợ giúp việc trị chứng mẫn cảm…Cái gọi là thoát khỏi chứng mẫn cảm à? Tương tự như việc cậu không thích củ cải, phương pháp trị liệu là mỗi ngày dẫn cậu đi tham quan vườn củ cải, mỗi ngày thêm củ cải vào trong cơm của cậu, mỗi ngày lại tăng một chút, năm rộng tháng dài, chứng sợ củ cải có thể chữa được.”
“Nhưng tôi sẽ không. Tôi dùng tiền thuê người vận động trước mặt mình. Tôi yêu thích vừa uống thức uống vận động vừa xem bọn họ đẩy tạ.”
“Bác sĩ hỏi tôi làm cái gì vậy, tôi nói như vậy cũng có thể khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.”
“Bọn họ nói với tôi, anh Trì, anh như vậy là trị ngọn không trị gốc. Tôi nói cho dù đổi thành nữ vận động viên thể hình thân thể tràn đầy protein khỏe mạnh cân đối đứng đẩy tạ thì cũng là trị ngọn không trị gốc, nhìn ai cũng như nhìn khỉ, chính mình nhìn mình mà còn thấy khó khăn nữa này.”
“Bọn họ nói, anh Trì đừng ngang bướng nữa, loại vui sướng này rất ngắn ngủi, anh phải trị bệnh, phải nghe theo lời bác sĩ. Hết thảy bệnh tâm lý đều là do người mắc bệnh có một chỗ không thông suốt, anh phải học cách lãng quên, phải học cách nhìn về phía trước. Lâu dần nơi bế tắc có thể khai thông.”
Thời Đình Vân trong thân thể của cậu lẳng lặng nghe, cảm thấy những lời thầy thuốc nói cũng có lý.
Có lẽ qua một quãng thời gian nữa thì y cũng thật sự sẽ quên hết.
Quên đi quá khứ không thể chịu đựng, đối mặt với một sự khởi đầu hoàn toàn mới…
Ai ngờ Trì Tiểu Trì chuyển đề tài: “Nhưng tại sao tôi phải quên cơ chứ?”
Thời Đình Vân: “…?”
“Con người luôn muốn quên quá khứ ngu ngốc của mình, cảm thấy quên đi hoặc buông bỏ là một hành vi tràn đầy can đảm. Nhưng tôi không cho là như vậy, quên chỉ đơn giản là một sự trốn tránh, chạy còn xa hơn cả người khác, cùng lắm xem như tốc độ chạy của cậu nhanh, như vậy làm sao mà tính là can đảm.”
“Tôi sẽ không quên. Tôi sẽ không quên vì sao tôi biến thành dáng vẻ như thế, vì sao lại mắc bệnh. Bởi vì lúc đó tôi quá tệ, tôi quá yếu, tôi quá khờ, bị người ta lừa.”
“Có bao nhiêu người không muốn đối mặt với chính mình như vậy, cho nên lựa chọn lãng quên và nhìn về phía trước? Tôi không đưa ra phán xét, tôi chỉ không cho phép chính mình biến thành như vậy. Người hại tôi ước gì tôi lãng quên và nhìn về phía trước. Tôi thì lại nghĩ, tốt nhất vẫn không nên đi. Để người hại tôi hài lòng như ý thì tôi cảm thấy rất khó chịu.”
“Sau đó, người hại tôi biến mất, tôi cũng đã quen với gánh nặng trên lưng, không bỏ xuống được, chính mình cứ quay đầu lại nhìn, mỗi một lần lại nhắc nhở bản thân, hỏi bản thân sau này gặp phải chuyện giống vậy thì nên làm gì, tuyệt đối không thể để lỡ mất người quan trọng đối với mình. Cứ thế mỗi năm lại trôi qua, cũng may không còn ném mất thứ gì nữa, cũng không còn gặp phải người quan trọng đối với mình.”
“Bác sĩ nghe tôi kể lể xong, nói với tôi, anh Trì à, có lẽ anh không cần khám bệnh nữa.”
“Tôi biết bọn họ không phải đang khen tôi. Bệnh của tôi đã ở thời kỳ cuối, nó đã trở thành một phần thân thể của tôi, không thể trị hết được.”
Trì Tiểu Trì nói chuyện không hề trầm bổng du dương, lại mang theo ba phần tự giễu, sáu phần bình thản, còn lại một phần là một chút vui vẻ hỗn loạn.
“Tôi sống rất vui vẻ, cũng không chán ghét chính mình như vậy. Tôi cảm thấy làm một bệnh nhân vui vẻ cũng rất tốt…Điều duy nhất mà tôi sợ là có người chán ghét tôi như vậy, nhưng mà cũng không quan trọng.”
Trì Tiểu Trì nói: “Lần này tôi đến chỉ có thể giúp cậu làm một nửa trình tự phía trước, giải quyết người hại cậu, còn về phần phía sau thì tôi không thể giúp cậu.”
“Chờ tôi đi rồi, cậu nguyện ý làm một đại phu Mông Cổ vui vẻ như tôi cũng được, nguyện ý nghe theo lời dặn của bác sĩ, buông bỏ tất cả để làm người cũng được, tất cả đều xem ở chính cậu.”
Khi nói chuyện, trong giọng nói của Trì Tiểu Trì còn mang theo sự hâm mộ rất rõ ràng: “Nói thật ra cậu tốt hơn tôi rất nhiều, có cha, có bạn bè, trong nhà còn có tiền. Không giống tôi, lúc đó chỉ có thể ôm một tưởng niệm để sống…Với lại, cậu còn trẻ.”
Thời Đình Vân im lặng.
Trong lời nói của Trì Tiểu Trì dùng chút từ ngữ rất kỳ lạ, nhưng mò mẫm một chút thì y cũng có thể nghe hiểu đại khái.
Mồ hôi nóng đã khô, gió đêm lướt qua thân thể, rất thoải mái.
Nghe cậu nói một lượt, tâm tư của Thời Đình Vân chưa từng có cảm giác yên tĩnh đến vậy: “…” Cảm tạ.
Trì Tiểu Trì thoải mái gối đầu lên cánh tay: “Được rồi. Tôi đoán bây giờ cậu nhất định là đang thầm mắng tôi trong lòng.”
Thời Đình Vân: “…???”
Trì Tiểu Trì: “Nói đi nói lại, một chút hữu dụng cũng không có. Dù sao tôi còn có thuốc ngủ để trị, nhưng không có cách nào đưa cho cậu…”
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên cảm thấy tay phải hơi động sang phía bên cạnh, bắt lấy thứ gì đó.
Thời Đình Vân đem toàn bộ sức lực tập trung ở tay phải, cuối cùng cũng xem như tranh thủ được một chút quyền tự chủ, bắt được một con bướm nhỏ tưởng lầm ánh trăng là hồ nước, đang đậu trên bậc thang.
Năng lực của Thời Đình Vân dồn tất cả vào bàn tay, bởi vì muốn bắt cho bằng được cái cánh nhỏ của con bướm mà bàn tay hơi run rẩy.
Y đem bướm đến trước mắt Trì Tiểu Trì.
…Tặng cho ngươi.
Lần này là thật lòng cảm tạ.
Trì Tiểu Trì hơi giật mình, dùng tay trái tiếp nhận bướm nhỏ, khép lại trong lòng bàn tay, khẽ cười nói: “Không cần khách khí.”
Cái chân bé nhỏ của bươm bướm cọ quậy trong lòng bàn tay của cậu, Trì Tiểu Trì thổi một hơi, đưa con bướm kia bay đi.
Bướm trắng bị kinh sợ, rất nhanh liền biến mất, mà theo phương hướng biến mất của nó, Trì Tiểu Trì nhìn thấy phía chân trời đã xuất hiện sao mai.
Trì Tiểu Trì hoạt động một chút, nhảy người dậy: “Trời gần sáng rồi. Đi thôi…”
Cậu quay người lại, vừa lúc đối mặt với Lâu Ảnh đang ngồi trong bóng đêm nơi ngã rẽ tại hành lang uốn khúc.
Trì Tiểu Trì giật mình: “…Tiên sinh, đến đây từ lúc nào vậy?”
Lâu Ảnh giả vờ kéo quần áo, phủi xuống sương đêm đọng trên vai: “Nghe thấy có âm thanh liền rời giường.”
Từ khi tiến vào thế giới này, Trì Tiểu Trì vẫn cho rằng tín hiệu giữa Lâu Ảnh và mình không tốt, sau khi ngủ có lẽ không nghe thấy mình nói chuyện.
Cậu nghĩ đến vừa nãy nói một tràng diễn thuyết như vậy có lẽ làm ầm ĩ khiến Lâu Ảnh mất ngủ, nhịn không được mà hơi đau lòng.
Trì Tiểu Trì bước nhanh về phía trước, nâng ghế lăn của anh, nói: “Em đẩy anh về ngủ lại một lúc.”
Lâu Ảnh “Ừm” một tiếng trầm thấp.
Giữa hai người rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng bánh lăn lộc cộc cán lên từng phiến đá, một đường đưa hai người vào phòng.
Khi Trì Tiểu Trì bế Lâu Ảnh lên giường, tiện tay sờ chăn.
Chăn đã lạnh, chủ nhân của nó có lẽ đã rời giường từ rất lâu.
Trì Tiểu Trì không nói gì.
Tính toán thời gian thì cũng đã đến lúc mình nên đi rửa mặt.
Cậu cẩn thận đắp chăn cho Lâu Ảnh, chỉnh lại tóc của anh cho chỉnh tề rồi mới quay người rời đi.
Khi đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói của Lâu Ảnh.
“…Xin lỗi.” Giọng nói kia có chút khàn, mang theo cảm xúc, là loại cảm xúc khiến cho lòng người phát run, rõ ràng là đau lòng, “…Khổ cho em rồi.”
Để em một mình cô độc mà mắc bệnh nhiều năm như vậy. Thật xin lỗi.
Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía anh, hơi cúi đầu.
Một lúc sau, cậu hít một hơi, xoay đầu lại, trong nụ cười không hề chứa bi thương, chỉ còn vẻ xán lạn của thiếu niên rất động lòng người: “Không có khổ.”
Nhưng khi Trì Tiểu Trì quay đầu đi, một giọt nước mắt nhanh chóng rớt xuống, không chạm mặt, chỉ hơi dính ướt lông mi một chút.
Chỉ một giọt nước mắt đủ để cậu điều chỉnh tốt trạng thái của mình.
Cậu nâng tay sờ mặt, xác nhận thần thái đã khôi phục về bình thường, liền xóa đi giọt nước nhàn nhạt bám trên lông mi, bước nhanh ra ngoài.
Nhưng cậu không chú ý hướng đi của giọt nước mắt kia.
Hiện tại nó đang ở hình thái giọt nước mưa ngưng tụ trong bàn tay của Lâu Ảnh.
Sau khi sử dụng dữ liệu để chỉnh sửa, nó như một viên bi nhỏ trong suốt mềm mại, lăn qua lăn lại trong tay của anh.
…Cậu ấy mắc bệnh.
Lâu Ảnh cúi đầu, cẩn thận dùng môi chạm vào giọt nước mắt còn ấm áp kia.
Bất chợt, anh đưa giọt nước mắt kia nhập vào trong cơ thể, biên soạn một chương trình đơn giản, cất giữ nó ở bên ngực trái gần nơi trái tim mình.
……..
P/S: Mai nghỉ một ngày nha mọi người , cuối tuần vui vẻ.
Bình luận facebook