Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299
[Đang trong quá trình lựa chọn thế giới ngẫu nhiên]
[Tích, hoàn thành lựa chọn, đang di chuyển đến thế giới tuyến 7 số 301]
Âm thanh quen biết vang bên tai, Trì Tiểu Trì mở mắt ra.
Đập vào mắt là hai tay bị trói chặt trước ngực cùng bộ quần áo trắng như tuyết của người bệnh tâm thần nặng.
Tình cảnh như thế đối với Trì Tiểu Trì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cậu hỏi: “Anh, thế giới này cấp bao nhiêu vậy?”
Lâu Ảnh bị cậu gọi tiếng “Anh” mang theo giọng mũi làm nũng khiến anh có chút muốn cười, mà chờ anh đọc xong cốt truyện thế giới thì như thế nào cũng cười không nổi.
Trì Tiểu Trì có chút dự cảm: “Cấp S à?”
Lâu Ảnh: “… Ừm.”
Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “Ông chủ của anh bùng nổ rồi.”
Cậu chuyển động đôi mắt quan sát bốn phía, đồng thời bổ sung: “Cũng không phải có ý gì xấu, đúng là bùng nổ rồi.”
Nguyên chủ nằm trong khoang thuyền loại nhỏ giống viên thuốc con nhộng, trên người dán đầy các loại dây nhợ máy móc, trên đầu đội mũ bảo hiểm cố định trên vách tường, giữ chặt đầu của nguyên chủ khiến cậu không thể động đậy, chỉ cần hơi di chuyển thì huyệt thái dương liền truyền đến cảm giác đau đớn tựa như châm cứu.
Trên vách thể hiện dữ liệu thân thể trôi lơ lửng trong khoang thuyền, huyết áp, nhiệt độ, nhịp tim, nhiệt độ huyết dịch, độ đông đặc huyết dịch, và số lượng huyết thanh nào đó, Trì Tiểu Trì nhìn mà có cảm giác mình bệnh đến giai đoạn cuối.
Viên thuốc con nhộng là trong suốt, bởi vậy Trì Tiểu Trì có thể nhìn thấy cùng nằm trong không gian bịt kín giống cậu còn có chín viên thuốc con nhộng khác.
Căn cứ xe cộ thỉnh thoảng xóc nảy có thể phán đoán bọn họ có lẽ đang nằm trong một toa xe vận chuyển hàng hóa.
Nhưng khiến cậu có chút lưu ý là không khí xung quanh cực kỳ đục ngầu, giống như bị sương khói che phủ, trong không khí có những hạt phân tử nhỏ, bẩn đến mức khiến người ta nhịn không được mà cau mày.
Cậu nhấc mắt nhìn về phía đối diện.
Đối diện là một người trẻ tuổi đang ăn kẹo.
Trong miệng người nọ ngậm lấy một thứ tựa như kẹo cứng, dùng đầu lưỡi đùa bỡn xoay tròn.
Trì Tiểu Trì nhìn thấy trên khoang của người này viết ba chữ Ngụy Thập Lục, có lẽ là tên của cậu ấy.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Trì Tiểu Trì, Ngụy Thập Lục hơi nhướng mày, mơ hồ mà mở miệng chào hỏi: “Hi.”
Trì Tiểu Trì gật gật đầu, xem như đáp lại.
Ngụy Thập Lục liếc mắt nhìn tên của Trì Tiểu Trì, cảm thấy hứng thú: “Người anh em, anh là cái gì thế?”
Trì Tiểu Trì:…Chờ chút, để tôi đi tra xem tôi là cái gì.
Lần này không có gì trở ngại, chưa tới một giây thì cốt truyện thế giới bắt đầu được truyền vào.
….
Ban đầu thế giới vẫn là bộ dáng vốn có của nó.
Mãi đến một ngày nọ, tại một trường thi Toefl nào đó xuất hiện hai bài thi giống hệt nhau.
Bài thi giống hệt nhau là ở nơi hai thí sinh ngồi trước ngồi sau.
Năm ủy viên hội đồng thi cùng nhau xem giám sát phòng thi, phát hiện nữ sinh ở ghế trước không có gì dị thường, chỉ cúi đầu làm bài thi mà thôi.
Kỳ lạ là người ngồi sau cũng không có bất kỳ hành động vi phạm nào, hai tay vẫn đặt trên bàn, không có cơ hội dùng di động, cũng không ngó dáo dác xung quanh.
Ủy viên hội đồng thi xem lại camera nhiều lần, xác nhận những thứ người này sử dụng đều là văn phòng phẩm bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu sử dụng thiết bị gian lận công nghệ cao.
…Nếu như nói có gì không đúng thì cũng chỉ là người này cứ nhìn chằm chằm sau lưng nữ sinh nọ rất lâu, cứ như đang ngẩn người.
Ủy viên hội đồng thi nghi việc gian lận bài thi có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng để phòng ngừa có gì bất trắc xảy ra, bọn họ vẫn mời người ngồi sau tới, khách khí muốn nói chuyện với cậu ta một chút.
Người ngồi sau là một học sinh cấp ba, vừa vào phòng, đối mặt với một nhóm ủy viên phòng thi đeo biển tên trước ngực, mặc âu phục mang giày da, cậu ta ngồi trên chiếc ghế dựa lẻ loi đặt giữa phòng, bắp chân liền bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ấp úng.
Người phụ trách là một người giàu kinh nghiệm, thấy tình huống không đúng, lập tức lạnh mặt, bày ra tư thế gặn hỏi.
Chưa tới bao lâu, cậu học sinh cấp ba liền sợ đến mức nhận tội ngay, lắp bắp nhận tội, cũng bảo đảm mình chỉ phạm tội lần này, sau đó tuyệt không tái phạm nữa.
Người phụ trách hỏi: “Cậu làm thế nào?”
Học sinh cấp ba nói: “Em có thể nhìn thấy bài thi của bạn ấy.”
Người phụ trách nghiêm túc gõ bút: “Tôi biết cậu có thể nhìn thấy. Nhưng cậu nhìn thấy bằng cách nào?”
Cậu nói: “Em nhìn xuyên qua thân thể của bạn ấy.”
Mấy ủy viên hội đồng thi nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Một nữ ủy viên nói: “Vậy xin cậu biểu diễn cho chúng tôi xem cậu ‘nhìn thấy’ như thế nào đi.”
Học sinh cấp ba hơi sốt sắng mà cởi mắt kính, nhìn về phía ủy viên ngồi ngoài cùng bên trái: “Sau ghế của cô có dán giá tiền chưa xé xuống. Trên đó viết 310 tệ.”
Người ủy viên kia kinh ngạc, quay đầu nhìn lại lưng ghế, đúng như dự đoán.
Người ngồi bên cạnh lắc đầu, không tin.
Bọn họ ngồi ghế xoay, nói không chừng là vừa nãy cậu ấy nhìn lén.
Người thứ hai dùng bút chì viết một chữ đơn bằng tiếng Anh lên trang giấy, dùng bìa sơ mi xanh kẹp lại, đưa lên cho cậu học sinh xem: “Phía trên viết cái gì?”
Học sinh cấp ba cau mày nhìn trong phút chốc.
Người ủy viên vừa lộ ra nụ cười trào phúng “Quả đúng như thế”, liền nghe cậu học sinh cấp ba nói: “Idiot.”
Nụ cười trên mặt người nọ lập tức cừng đờ trên mặt.
Học sinh cấp ba nhìn dáng vẻ ấy của người ủy viên, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái, cũng không còn sợ hãi đám người lớn trước mắt này nữa.
Cậu nhếch miệng: “Thầy xoay ngược tờ giấy để em đọc, cho nên em phải mất một chút thời gian, thật ngại…À phải rồi, chữ O kia vừa vặn nằm ngay trên gan của thầy.”
Dứt lời, cậu chủ động nhìn về phía người nọ: “Thầy hút thuốc phải không? Bên phải…không đúng, dưới cái nhìn của thầy thì là bên trái, lá phổi trái có một đóm đen lớn, giống như lá phổi bị hư được mô tả trên sách giáo khoa.”
Người nọ cau mày: “Tôi chưa từng hút thuốc.”
Cậu học sinh cấp ba: “Vậy thầy có thể đi kiểm tra sức khỏe.”
Người thứ tư là Ủy viên trưởng.
Cậu học sinh cấp ba quan sát từ trên xuống dưới, trong mắt đều là ánh sáng.
Đám người lớn chấn động, trong mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác, làm cho cậu càng lúc càng hưng phấn.
Từ một ngày nọ, khi vừa thức dậy lúc sáng sớm, cậu học sinh cấp ba đột nhiên có thể nhìn thấy kết cấu bằng thép trong tường, cậu luôn giấu kín chuyện này, không muốn để người ta biết, thuận tiện đi gian lận.
Cậu vốn cho rằng đây là một chuyện rất nghiêm trọng, nhưng cậu không ngờ sau khi sự việc bị vạch trần, phản ứng của những người khác lại thú vị như vậy.
Nhưng sau khi cậu nhìn kỹ, phát hiện Ủy viên trưởng không có ý gì, vì vậy chẹp miệng một cái, thuận miệng nói: “Trong túi của thầy có một vỉ thuốc trị đau dạ dày, đã dùng mười hai viên, còn lại sáu viên.”
Cuối cùng, đến phiên nữ ủy viên đề nghị cậu “biểu diễn” lúc đầu.
Học sinh cấp ba nhìn cô vài lần, cười hì hì: “…Hôm nay cô mặc áo lót hồng nhạt và quần lót trắng viền đen.”
Cái giá sau khi kết thúc chuyện này là cậu bị cấm tham gia tất cả các kỳ thi Toefl sau này.
Cậu cũng không ngại, tìm đến truyền thông, tuyên bố mình là người có dị năng.
…Trong điều kiện không bị mắt kính che chắn, cậu có thể nhìn thấu bất kỳ vật thể nào, bao gồm cả vách tường ở kho bạc ngân hàng cũng không thể ngăn cản tầm mắt của cậu. Nhưng cũng có hạn chế, một ngày cậu chỉ có thể liên tục sử dụng trong hai giờ. Nếu thời gian sử dụng quá dài sẽ dẫn đến thiếu nước cho mắt, gây đau nhức và tạm thời bị mù.
Sau khi cậu biểu diễn bản lĩnh của mình, đài truyền hình đặc biệt làm một chương trình chuyên đề về cậu.
Cậu kiếm lời một trăm mấy ngàn đô, cũng khiến cho cả thế giới biết đến danh tiếng của mình.
La Thủ Nhất.
La Thủ Nhất là tội nhân đầu tiên của người có dị năng, bởi vì mấy trăm ngàn đô bán đứng bí mật có người dị năng tồn tại trên thế giới.
Dưới sức mê hoặc của tiền tài, người dị năng thứ hai xuất hiện.
Người này có năng lực lơ lửng trên không, nhưng mỗi lần chỉ có năm phút đồng hồ.
Có người thứ hai liền có người thứ ba.
Dần dần các bộ ngành khoa học kỹ thuật ở các quốc gia ngửi thấy mùi vị không bình thường.
Tất cả chương trình liên quan đến tuyên truyền người dị năng đều bị dồn dập kêu dừng, những người dị năng từng được công bố thân phận được mời đến các cơ quan, lấy máu, xét nghiệm, lãnh đạo yêu cầu bọn họ ở lại địa phương, không được tùy ý rời khỏi khu vực sở tại.
Lãnh đạo bắt đầu điều tra, sau đó mới phát hiện vụ việc vô cùng vướng tay vướng chân.
Số lượng người dị năng đang thong thả tăng lên.
Người dị năng đều là thức tỉnh ngẫu nhiên, trước mắt không có phát hiện bất kỳ quy luật nào, không liên quan đến gien, bước đầu đo lường cũng không phải do bị truyền nhiễm hoặc di truyền, người dị năng bên ngoài cũng không có biến hóa rõ ràng trên thân thể. Khác biệt duy nhất là người dị năng khi sử dụng dị năng thì một loại huyết thanh A nào đó trong máu sẽ có số lượng khủng bố vượt xa người thường.
Điều này cũng có ý nghĩa “Biến chứng biến dị” không có cách nào dự phòng, không có cách nào dự đoán, bất kỳ ai cũng có thể trở thành người dị năng.
Năm sau, Bộ luật về quản lý người dị năng được phát hành tại các quốc gia.
Chỉ là cái tên này đã dẫn đến đợt người dị năng đầu tiên kháng nghị.
Mà khi đọc nội dung trong Bộ luật quản lý càng khiến người dị năng nhấc lên một trận sóng gió mênh mông.
Điều thứ nhất trong bộ luật quản lý khác với người thường là tất cả người dị năng không được làm trái tất cả pháp luật hiện hành, bao gồm hiến pháp, luật hình sự, luật hàng không, vân vân.
Điều thứ hai, người dị năng nhất định phải đi tới cơ quan đệ trình chi tiết thông tin về dị năng mà mình nắm giữ, cùng với toàn bộ tin tức cá nhân bao gồm thông tin ba thế hệ trong gia đình, mỗi một người dị năng đều sẽ nắm giữ cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh, kể từ ngày đệ trình thông tin thì hằng năm phải đúng ngày đến cập nhật thông tin mới.
Cục lãnh đạo đã thành lập thiết bị mạng hoàn thiện, tạo một vòng cổ và vòng chân bằng hợp kim titan khó có thể phá vỡ, dùng để quản chế nhất cử nhất động của người dị năng.
Trong vòng cổ có tiêm xilanh loại nhỏ, chứa chất lỏng có nồng độ có thể đánh gục một con trâu, thuận tiện có thể tiến hành gây mê bất cứ lúc nào đối với người dị năng vi phạm pháp luật.
Điều thứ ba, người dị năng không được phá hoại vòng cổ.
Điều thứ tư, người dị năng không được sử dụng thủ đoạn đặc biệt để tiến hành bất kỳ hình thức gì ngăn cản vòng cổ.
Điều thứ năm, người dị năng rời khỏi bản địa, tới nơi khác cần phải xin giấy thông hành ở nơi bản địa.
Đây chỉ là năm điều đầu tiên trong bộ luật mà thôi.
Khi chương trình nghị sự còn đang trong giai đoạn thương thảo, có một nghị viên A ở quốc gia nào đó muốn ghi rõ họ tên, tuổi tác và quốc gia của người dị năng trên vòng cổ, để nhân loại bình thường có thể an tâm.
Một nghị viên B đã thức tỉnh dị năng, lập tức phản bác: “Anh nói *nhân loại bình thường* là sự sỉ nhục cực lớn với chúng tôi. Chúng tôi cũng là nhân loại.”
Nghị viên A châm biếm: “Đúng vậy, cho nên tôi xưng hô các người là *nhân loại khác thường* Bình thường và khác thường chỉ là một tính từ mà thôi.”
Nghị viên B dựa vào lý lẽ biện luận: “Chơi chữ như vậy không có ý nghĩa. Bình thường và khác thường, rõ ràng là đang kỳ thị. Chúng tôi ngoại trừ có dị năng thì vẫn có tình cảm và tâm tình như người bình thường, luật pháp không thể cướp đoạt quyền lợi sinh hoạt bình thường của chúng tôi, chúng tôi không thể bị đối xử như phạm nhân như vậy được.”
“Kỳ thị? Nếu chúng tôi từ bỏ các hạn chế đối với các người, các người đòi nhận được quyền lợi vậy ai có thể bảo đảm quyền lợi của chúng tôi?” Nghị viên A bình tĩnh nói, “Anh có thể bảo đảm chính anh không phạm tội, nhưng có bảo đảm người khác không phạm tội hay không? Người dị năng như người cầm súng, lại là súng tàng hình. Chúng tôi cũng phải cầm súng thì mới bảo có thể bảo vệ an toàn cho mình.”
Nghị viên B đứng dậy, nhìn lướt qua ly nước trước mặt nghị viên A, sau khi muốn nói lại thôi thì cau mày đáp: “Ngài Edward, hy vọng sau này ngài tốt nhất đừng biến thành *nhân loại khác thường*.”
Nghị viên A không phản đối, cười lạnh: “Nếu có ngày đó, tôi sẽ lập tức tự sát.”
Một giây sau, ly nước trước mặt nghị viên A đột nhiên nổ tung, nước nóng và mảnh vỡ văng tung tóe, nóng đến mức nghị viên A kinh ngạc không ngừng thốt lên.
Trong lúc hỗn loạn tưng bừng, nghị viên B chỉnh lại caravat, cúi đầu rời khỏi chỗ ngồi.
Tiếng mắng chửi của nghị viên A từ phía sau truyền đến: “Nhìn đi! Mọi người nhìn một chút đi! Đây chính là người dị năng! Đây chính là chuyện bọn họ sẽ làm nếu không bị ràng buộc!”
Nghị viên B cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Một nhân viên hậu cần làm phục vụ cũng đi theo ra ngoài, rập khuôn theo từng bước chân của nghị viên B mà đuổi theo ông.
Nghị viên B dừng bước, quay đầu liếc nhìn cậu nhân viên, đi thẳng vào chủ đề: “Cậu có thể điều khiển nước.”
Nhân viên hậu cần có chút mất tự nhiên: “Dạ…ngài Bailey, ngài làm sao?…”
Nghị viên B chỉ vào mí mắt của mình: “Tôi có thể nhìn thấy người khác sử dụng dị năng như thế nào. Tôi thấy ly nước của Edward hóa thành màu đỏ.”
Nhân viên hậu cần ngập ngừng nói: “Edward quá đáng ghét, tôi chỉ muốn cho ông ta một bài học…”
Nghị viên B than thở một tiếng rồi quay người rời đi.
Ông đi ra khỏi đại sảnh hội nghị, bầu trời màu xanh lam trong suốt, còn sót lại vài vệt trắng do máy bay lướt qua.
Đập vào mắt là cảnh đẹp cực kỳ yên tĩnh.
Ông lưu luyến nhìn cảnh tượng trước mắt, nhấc một tay lên, vuốt ve con mắt của mình, lầm bầm: “…Đây chính là cái giá phải trả cho tự do à?”
Có phóng viên đang chờ bên ngoài phát hiện ra ông, bèn giơ camera nhanh chóng vọt đến.
Trong màn hình camera, toàn bộ ghi chép cảnh tượng ông lặng lẽ móc ra hai mắt của mình.
Dưới tình huống nghị viên dị năng ở một quốc gia dâng lên hai mắt để kháng nghị bộ luật, quốc gia đó rốt cục cũng xem như không thông qua đề án của nghị viên A.
Thế nhưng hết thảy thông tin của người dị năng đều bị đăng ký trong vòng cổ, trải qua đơn vị được cấp phép có thể mua máy quét vòng cổ của người dị năng, kiểm tra xem có thông tin phạm tội hay không.
Cửa hàng treo bảng “Cấm người dị năng tiến vào”, bởi vì người dị năng có thể điều khiển phá tan thương phẩm, có thể ẩn thân hoặc bay lượn, tùy ý trộm cắp.
Biểu tượng “Người dị năng” là một người ngoài hành tinh đầu to, phía trên có đánh dấu chéo đỏ, đặt bên dưới biểu tượng “Cấm mang vật nuôi vào”, vô cùng bắt mắt.
Sau khi trải qua thương thảo, chế độ cấm đi lại ban đêm xưa cũ lại được khởi động.
Trời vừa đến chín giờ tối, bên ngoài đã vắng tanh không còn bóng người.
Có tờ truyền đơn kháng nghị người dị năng du lịch bị gió thổi cuốn lên, tung bay chẳng khác nào tiền giấy.
Người dị năng trở thành một hiện tượng của xã hội, thậm chí là nỗi lo của toàn xã hội.
Người dị năng có sức mạnh, có người muốn thống trị tất cả, cho rằng người dị năng mới là phương hướng tiến hóa của loài người, có người lại muốn an ổn sống qua ngày, muốn tranh thủ càng nhiều quyền lợi sinh tồn, hoặc là miễn cưỡng cầu sinh trong kẽ hở, cũng có người một lòng muốn giúp đỡ nhân loại duy trì trật tự làm người chấp pháp, hy vọng những người dị năng đừng vì phần tử cá biệt bất lương mà khiến toàn thể đều bị kỳ thị.
Về phần nhân loại bình thường thì thái độ càng thêm kỳ lạ.
Có người điên cuồng khao khát được trở thành người dị năng, cảm thấy thật ngầu, có những viên thuốc được các cơ quan ban ngành có liên quan phân phát dùng để ức chế việc sản xuất huyến thanh loại A nào đó liền bị bọn họ ném vào cống rãnh, có người lại lo sợ bất an cho rằng mình có thể chuyển hóa thành người dị năng bất cứ lúc nào, cho nên vừa uống thuốc vừa hô hào tranh thủ quyền lợi cho người dị năng, có người lại e sợ người dị năng, kiên quyết ngăn chặn sự tồn tại của bọn họ, cho rằng đó là cội nguồn của cái ác, cho nên mắc phải chứng lo lắng uống thuốc.
Những kẻ e sợ người dị năng thường đưa ra ví dụ về người dị năng đầu tiên bị phát hiện, cậu học sinh cấp ba La Thủ Nhất, ở năm năm sau cậu ấy trở thành kẻ đồng lõa trong một vụ cướp ngân hàng.
Đối mặt với ống kính, cậu ta đã sớm mất hết vẻ ngây ngô lúc trước, ngông cuồng nói, mấy người không nhốt được tôi đâu, tôi có thể nhìn thấu tất cả.
Sau khi tỉ lệ phạm tội của người dị năng công khai danh tính liên tục tăng lên, có người thậm chí hô hào xử tử những kẻ che giấu năng lực của mình với lý do là người dị năng luôn không ngừng thức tỉnh, nếu bọn họ che giấu thân phận, ẩn giấu trong đám người thì chính là một quả bom hẹn giờ.
Sự thật là người che giấu rất nhiều.
Những kẻ kháng nghị liền bảo: “Chúng tôi không phải chó!”
Xã hội quả thật là đang hô hào bảo vệ quyền lợi người dị năng.
Nhưng có ai nguyện ý mạo hiểm đi thuê muớn người dị năng hay không?
Ai nguyện ý đi kết hôn với người dị năng, không chỉ có hằng năm phải đi thông báo cập nhật thông tin phiền phức mà ngay cả đời sau cũng bị nhét vào trong kế hoạch cần quan sát?
Ai nguyện ý bị kỳ thị, đeo vòng cổ, bất kỳ hành động nào cũng bị bộc lộ dưới con mắt của người khác, cho dù khom lưng thắt dây giày cũng phải nhận lấy ánh mắt cảnh giác của những người khác?
Trên đời có vô số người phạm tội, tỉ lệ người bình thường phạm tội cao hơn nhiều so với người dị năng, tại sao người dị năng lại bị nhận định là tội phạm?
Huống chi có người dị năng thức tỉnh dị năng nhưng căn bản sẽ không gây tổn thương cho người khác, dựa vào cái gì phải bị cắt đi đãi ngộ?
Các quốc gia đối với những người che giấu dị năng đều có thái độ khác nhau.
Có quốc gia tương đối khoan dung, tích cực hô hào bảo vệ quyền riêng tư của người dị năng, có quốc gia thậm chí sẽ chủ động hoan nghênh người dị năng đến đất nước mình để định cư, báo cáo dị năng để làm công tác chuyên nghiệp cho quốc gia, cũng để giải quyết vấn đề hôn nhân.
Mà chung quy đều là số ít.
Có quốc gia cật lực phản đối sự tồn tại của người dị năng, với những người dị năng chịu đeo vòng cổ thì còn đỡ, còn với những người vì đủ loại nguyên nhân không chịu đeo vòng cổ, bọn họ sẽ dùng chính sách thiết huyết cực đoan như trục xuất, giam cầm, thậm chí xem những người dị năng này như đối tượng giải trí, so với những người chịu công bố thì kẻ che giấu hoàn toàn không có nhân quyền.
Mà đại đa số quốc gia bề ngoài đều bảo “Không ủng hộ không phản đối” nhưng trên thực tế cũng đang âm thầm ủng hộ phản đối.
Nguyên chủ sống trong một quốc gia cật lực phản đối người dị năng.
Tại sao cậu lại bị mắc kẹt ở nơi này?
Chỉ vì một ngày nọ, cậu thức tỉnh một dị năng vô cùng không cần thiết, bởi vậy che giấu thân phận dị năng của mình để tránh khỏi việc đeo vòng cổ.
—Cậu cảm thấy không khí xung quanh có trọng lượng, hơn nữa còn lấp kín sương mù, ép cho cậu thở không nổi, ngay cả kiểm tra thể dục chạy 1000 mét cũng không đạt yêu cầu.
…..
P/S: Mai F bận đi họp cả ngày rồi, nên ráng tranh thủ nay làm nguyên chương không cắt cho mọi người luôn. Ngày mốt tiếp nha.
[Tích, hoàn thành lựa chọn, đang di chuyển đến thế giới tuyến 7 số 301]
Âm thanh quen biết vang bên tai, Trì Tiểu Trì mở mắt ra.
Đập vào mắt là hai tay bị trói chặt trước ngực cùng bộ quần áo trắng như tuyết của người bệnh tâm thần nặng.
Tình cảnh như thế đối với Trì Tiểu Trì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cậu hỏi: “Anh, thế giới này cấp bao nhiêu vậy?”
Lâu Ảnh bị cậu gọi tiếng “Anh” mang theo giọng mũi làm nũng khiến anh có chút muốn cười, mà chờ anh đọc xong cốt truyện thế giới thì như thế nào cũng cười không nổi.
Trì Tiểu Trì có chút dự cảm: “Cấp S à?”
Lâu Ảnh: “… Ừm.”
Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “Ông chủ của anh bùng nổ rồi.”
Cậu chuyển động đôi mắt quan sát bốn phía, đồng thời bổ sung: “Cũng không phải có ý gì xấu, đúng là bùng nổ rồi.”
Nguyên chủ nằm trong khoang thuyền loại nhỏ giống viên thuốc con nhộng, trên người dán đầy các loại dây nhợ máy móc, trên đầu đội mũ bảo hiểm cố định trên vách tường, giữ chặt đầu của nguyên chủ khiến cậu không thể động đậy, chỉ cần hơi di chuyển thì huyệt thái dương liền truyền đến cảm giác đau đớn tựa như châm cứu.
Trên vách thể hiện dữ liệu thân thể trôi lơ lửng trong khoang thuyền, huyết áp, nhiệt độ, nhịp tim, nhiệt độ huyết dịch, độ đông đặc huyết dịch, và số lượng huyết thanh nào đó, Trì Tiểu Trì nhìn mà có cảm giác mình bệnh đến giai đoạn cuối.
Viên thuốc con nhộng là trong suốt, bởi vậy Trì Tiểu Trì có thể nhìn thấy cùng nằm trong không gian bịt kín giống cậu còn có chín viên thuốc con nhộng khác.
Căn cứ xe cộ thỉnh thoảng xóc nảy có thể phán đoán bọn họ có lẽ đang nằm trong một toa xe vận chuyển hàng hóa.
Nhưng khiến cậu có chút lưu ý là không khí xung quanh cực kỳ đục ngầu, giống như bị sương khói che phủ, trong không khí có những hạt phân tử nhỏ, bẩn đến mức khiến người ta nhịn không được mà cau mày.
Cậu nhấc mắt nhìn về phía đối diện.
Đối diện là một người trẻ tuổi đang ăn kẹo.
Trong miệng người nọ ngậm lấy một thứ tựa như kẹo cứng, dùng đầu lưỡi đùa bỡn xoay tròn.
Trì Tiểu Trì nhìn thấy trên khoang của người này viết ba chữ Ngụy Thập Lục, có lẽ là tên của cậu ấy.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Trì Tiểu Trì, Ngụy Thập Lục hơi nhướng mày, mơ hồ mà mở miệng chào hỏi: “Hi.”
Trì Tiểu Trì gật gật đầu, xem như đáp lại.
Ngụy Thập Lục liếc mắt nhìn tên của Trì Tiểu Trì, cảm thấy hứng thú: “Người anh em, anh là cái gì thế?”
Trì Tiểu Trì:…Chờ chút, để tôi đi tra xem tôi là cái gì.
Lần này không có gì trở ngại, chưa tới một giây thì cốt truyện thế giới bắt đầu được truyền vào.
….
Ban đầu thế giới vẫn là bộ dáng vốn có của nó.
Mãi đến một ngày nọ, tại một trường thi Toefl nào đó xuất hiện hai bài thi giống hệt nhau.
Bài thi giống hệt nhau là ở nơi hai thí sinh ngồi trước ngồi sau.
Năm ủy viên hội đồng thi cùng nhau xem giám sát phòng thi, phát hiện nữ sinh ở ghế trước không có gì dị thường, chỉ cúi đầu làm bài thi mà thôi.
Kỳ lạ là người ngồi sau cũng không có bất kỳ hành động vi phạm nào, hai tay vẫn đặt trên bàn, không có cơ hội dùng di động, cũng không ngó dáo dác xung quanh.
Ủy viên hội đồng thi xem lại camera nhiều lần, xác nhận những thứ người này sử dụng đều là văn phòng phẩm bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu sử dụng thiết bị gian lận công nghệ cao.
…Nếu như nói có gì không đúng thì cũng chỉ là người này cứ nhìn chằm chằm sau lưng nữ sinh nọ rất lâu, cứ như đang ngẩn người.
Ủy viên hội đồng thi nghi việc gian lận bài thi có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng để phòng ngừa có gì bất trắc xảy ra, bọn họ vẫn mời người ngồi sau tới, khách khí muốn nói chuyện với cậu ta một chút.
Người ngồi sau là một học sinh cấp ba, vừa vào phòng, đối mặt với một nhóm ủy viên phòng thi đeo biển tên trước ngực, mặc âu phục mang giày da, cậu ta ngồi trên chiếc ghế dựa lẻ loi đặt giữa phòng, bắp chân liền bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ấp úng.
Người phụ trách là một người giàu kinh nghiệm, thấy tình huống không đúng, lập tức lạnh mặt, bày ra tư thế gặn hỏi.
Chưa tới bao lâu, cậu học sinh cấp ba liền sợ đến mức nhận tội ngay, lắp bắp nhận tội, cũng bảo đảm mình chỉ phạm tội lần này, sau đó tuyệt không tái phạm nữa.
Người phụ trách hỏi: “Cậu làm thế nào?”
Học sinh cấp ba nói: “Em có thể nhìn thấy bài thi của bạn ấy.”
Người phụ trách nghiêm túc gõ bút: “Tôi biết cậu có thể nhìn thấy. Nhưng cậu nhìn thấy bằng cách nào?”
Cậu nói: “Em nhìn xuyên qua thân thể của bạn ấy.”
Mấy ủy viên hội đồng thi nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Một nữ ủy viên nói: “Vậy xin cậu biểu diễn cho chúng tôi xem cậu ‘nhìn thấy’ như thế nào đi.”
Học sinh cấp ba hơi sốt sắng mà cởi mắt kính, nhìn về phía ủy viên ngồi ngoài cùng bên trái: “Sau ghế của cô có dán giá tiền chưa xé xuống. Trên đó viết 310 tệ.”
Người ủy viên kia kinh ngạc, quay đầu nhìn lại lưng ghế, đúng như dự đoán.
Người ngồi bên cạnh lắc đầu, không tin.
Bọn họ ngồi ghế xoay, nói không chừng là vừa nãy cậu ấy nhìn lén.
Người thứ hai dùng bút chì viết một chữ đơn bằng tiếng Anh lên trang giấy, dùng bìa sơ mi xanh kẹp lại, đưa lên cho cậu học sinh xem: “Phía trên viết cái gì?”
Học sinh cấp ba cau mày nhìn trong phút chốc.
Người ủy viên vừa lộ ra nụ cười trào phúng “Quả đúng như thế”, liền nghe cậu học sinh cấp ba nói: “Idiot.”
Nụ cười trên mặt người nọ lập tức cừng đờ trên mặt.
Học sinh cấp ba nhìn dáng vẻ ấy của người ủy viên, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái, cũng không còn sợ hãi đám người lớn trước mắt này nữa.
Cậu nhếch miệng: “Thầy xoay ngược tờ giấy để em đọc, cho nên em phải mất một chút thời gian, thật ngại…À phải rồi, chữ O kia vừa vặn nằm ngay trên gan của thầy.”
Dứt lời, cậu chủ động nhìn về phía người nọ: “Thầy hút thuốc phải không? Bên phải…không đúng, dưới cái nhìn của thầy thì là bên trái, lá phổi trái có một đóm đen lớn, giống như lá phổi bị hư được mô tả trên sách giáo khoa.”
Người nọ cau mày: “Tôi chưa từng hút thuốc.”
Cậu học sinh cấp ba: “Vậy thầy có thể đi kiểm tra sức khỏe.”
Người thứ tư là Ủy viên trưởng.
Cậu học sinh cấp ba quan sát từ trên xuống dưới, trong mắt đều là ánh sáng.
Đám người lớn chấn động, trong mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác, làm cho cậu càng lúc càng hưng phấn.
Từ một ngày nọ, khi vừa thức dậy lúc sáng sớm, cậu học sinh cấp ba đột nhiên có thể nhìn thấy kết cấu bằng thép trong tường, cậu luôn giấu kín chuyện này, không muốn để người ta biết, thuận tiện đi gian lận.
Cậu vốn cho rằng đây là một chuyện rất nghiêm trọng, nhưng cậu không ngờ sau khi sự việc bị vạch trần, phản ứng của những người khác lại thú vị như vậy.
Nhưng sau khi cậu nhìn kỹ, phát hiện Ủy viên trưởng không có ý gì, vì vậy chẹp miệng một cái, thuận miệng nói: “Trong túi của thầy có một vỉ thuốc trị đau dạ dày, đã dùng mười hai viên, còn lại sáu viên.”
Cuối cùng, đến phiên nữ ủy viên đề nghị cậu “biểu diễn” lúc đầu.
Học sinh cấp ba nhìn cô vài lần, cười hì hì: “…Hôm nay cô mặc áo lót hồng nhạt và quần lót trắng viền đen.”
Cái giá sau khi kết thúc chuyện này là cậu bị cấm tham gia tất cả các kỳ thi Toefl sau này.
Cậu cũng không ngại, tìm đến truyền thông, tuyên bố mình là người có dị năng.
…Trong điều kiện không bị mắt kính che chắn, cậu có thể nhìn thấu bất kỳ vật thể nào, bao gồm cả vách tường ở kho bạc ngân hàng cũng không thể ngăn cản tầm mắt của cậu. Nhưng cũng có hạn chế, một ngày cậu chỉ có thể liên tục sử dụng trong hai giờ. Nếu thời gian sử dụng quá dài sẽ dẫn đến thiếu nước cho mắt, gây đau nhức và tạm thời bị mù.
Sau khi cậu biểu diễn bản lĩnh của mình, đài truyền hình đặc biệt làm một chương trình chuyên đề về cậu.
Cậu kiếm lời một trăm mấy ngàn đô, cũng khiến cho cả thế giới biết đến danh tiếng của mình.
La Thủ Nhất.
La Thủ Nhất là tội nhân đầu tiên của người có dị năng, bởi vì mấy trăm ngàn đô bán đứng bí mật có người dị năng tồn tại trên thế giới.
Dưới sức mê hoặc của tiền tài, người dị năng thứ hai xuất hiện.
Người này có năng lực lơ lửng trên không, nhưng mỗi lần chỉ có năm phút đồng hồ.
Có người thứ hai liền có người thứ ba.
Dần dần các bộ ngành khoa học kỹ thuật ở các quốc gia ngửi thấy mùi vị không bình thường.
Tất cả chương trình liên quan đến tuyên truyền người dị năng đều bị dồn dập kêu dừng, những người dị năng từng được công bố thân phận được mời đến các cơ quan, lấy máu, xét nghiệm, lãnh đạo yêu cầu bọn họ ở lại địa phương, không được tùy ý rời khỏi khu vực sở tại.
Lãnh đạo bắt đầu điều tra, sau đó mới phát hiện vụ việc vô cùng vướng tay vướng chân.
Số lượng người dị năng đang thong thả tăng lên.
Người dị năng đều là thức tỉnh ngẫu nhiên, trước mắt không có phát hiện bất kỳ quy luật nào, không liên quan đến gien, bước đầu đo lường cũng không phải do bị truyền nhiễm hoặc di truyền, người dị năng bên ngoài cũng không có biến hóa rõ ràng trên thân thể. Khác biệt duy nhất là người dị năng khi sử dụng dị năng thì một loại huyết thanh A nào đó trong máu sẽ có số lượng khủng bố vượt xa người thường.
Điều này cũng có ý nghĩa “Biến chứng biến dị” không có cách nào dự phòng, không có cách nào dự đoán, bất kỳ ai cũng có thể trở thành người dị năng.
Năm sau, Bộ luật về quản lý người dị năng được phát hành tại các quốc gia.
Chỉ là cái tên này đã dẫn đến đợt người dị năng đầu tiên kháng nghị.
Mà khi đọc nội dung trong Bộ luật quản lý càng khiến người dị năng nhấc lên một trận sóng gió mênh mông.
Điều thứ nhất trong bộ luật quản lý khác với người thường là tất cả người dị năng không được làm trái tất cả pháp luật hiện hành, bao gồm hiến pháp, luật hình sự, luật hàng không, vân vân.
Điều thứ hai, người dị năng nhất định phải đi tới cơ quan đệ trình chi tiết thông tin về dị năng mà mình nắm giữ, cùng với toàn bộ tin tức cá nhân bao gồm thông tin ba thế hệ trong gia đình, mỗi một người dị năng đều sẽ nắm giữ cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh, kể từ ngày đệ trình thông tin thì hằng năm phải đúng ngày đến cập nhật thông tin mới.
Cục lãnh đạo đã thành lập thiết bị mạng hoàn thiện, tạo một vòng cổ và vòng chân bằng hợp kim titan khó có thể phá vỡ, dùng để quản chế nhất cử nhất động của người dị năng.
Trong vòng cổ có tiêm xilanh loại nhỏ, chứa chất lỏng có nồng độ có thể đánh gục một con trâu, thuận tiện có thể tiến hành gây mê bất cứ lúc nào đối với người dị năng vi phạm pháp luật.
Điều thứ ba, người dị năng không được phá hoại vòng cổ.
Điều thứ tư, người dị năng không được sử dụng thủ đoạn đặc biệt để tiến hành bất kỳ hình thức gì ngăn cản vòng cổ.
Điều thứ năm, người dị năng rời khỏi bản địa, tới nơi khác cần phải xin giấy thông hành ở nơi bản địa.
Đây chỉ là năm điều đầu tiên trong bộ luật mà thôi.
Khi chương trình nghị sự còn đang trong giai đoạn thương thảo, có một nghị viên A ở quốc gia nào đó muốn ghi rõ họ tên, tuổi tác và quốc gia của người dị năng trên vòng cổ, để nhân loại bình thường có thể an tâm.
Một nghị viên B đã thức tỉnh dị năng, lập tức phản bác: “Anh nói *nhân loại bình thường* là sự sỉ nhục cực lớn với chúng tôi. Chúng tôi cũng là nhân loại.”
Nghị viên A châm biếm: “Đúng vậy, cho nên tôi xưng hô các người là *nhân loại khác thường* Bình thường và khác thường chỉ là một tính từ mà thôi.”
Nghị viên B dựa vào lý lẽ biện luận: “Chơi chữ như vậy không có ý nghĩa. Bình thường và khác thường, rõ ràng là đang kỳ thị. Chúng tôi ngoại trừ có dị năng thì vẫn có tình cảm và tâm tình như người bình thường, luật pháp không thể cướp đoạt quyền lợi sinh hoạt bình thường của chúng tôi, chúng tôi không thể bị đối xử như phạm nhân như vậy được.”
“Kỳ thị? Nếu chúng tôi từ bỏ các hạn chế đối với các người, các người đòi nhận được quyền lợi vậy ai có thể bảo đảm quyền lợi của chúng tôi?” Nghị viên A bình tĩnh nói, “Anh có thể bảo đảm chính anh không phạm tội, nhưng có bảo đảm người khác không phạm tội hay không? Người dị năng như người cầm súng, lại là súng tàng hình. Chúng tôi cũng phải cầm súng thì mới bảo có thể bảo vệ an toàn cho mình.”
Nghị viên B đứng dậy, nhìn lướt qua ly nước trước mặt nghị viên A, sau khi muốn nói lại thôi thì cau mày đáp: “Ngài Edward, hy vọng sau này ngài tốt nhất đừng biến thành *nhân loại khác thường*.”
Nghị viên A không phản đối, cười lạnh: “Nếu có ngày đó, tôi sẽ lập tức tự sát.”
Một giây sau, ly nước trước mặt nghị viên A đột nhiên nổ tung, nước nóng và mảnh vỡ văng tung tóe, nóng đến mức nghị viên A kinh ngạc không ngừng thốt lên.
Trong lúc hỗn loạn tưng bừng, nghị viên B chỉnh lại caravat, cúi đầu rời khỏi chỗ ngồi.
Tiếng mắng chửi của nghị viên A từ phía sau truyền đến: “Nhìn đi! Mọi người nhìn một chút đi! Đây chính là người dị năng! Đây chính là chuyện bọn họ sẽ làm nếu không bị ràng buộc!”
Nghị viên B cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Một nhân viên hậu cần làm phục vụ cũng đi theo ra ngoài, rập khuôn theo từng bước chân của nghị viên B mà đuổi theo ông.
Nghị viên B dừng bước, quay đầu liếc nhìn cậu nhân viên, đi thẳng vào chủ đề: “Cậu có thể điều khiển nước.”
Nhân viên hậu cần có chút mất tự nhiên: “Dạ…ngài Bailey, ngài làm sao?…”
Nghị viên B chỉ vào mí mắt của mình: “Tôi có thể nhìn thấy người khác sử dụng dị năng như thế nào. Tôi thấy ly nước của Edward hóa thành màu đỏ.”
Nhân viên hậu cần ngập ngừng nói: “Edward quá đáng ghét, tôi chỉ muốn cho ông ta một bài học…”
Nghị viên B than thở một tiếng rồi quay người rời đi.
Ông đi ra khỏi đại sảnh hội nghị, bầu trời màu xanh lam trong suốt, còn sót lại vài vệt trắng do máy bay lướt qua.
Đập vào mắt là cảnh đẹp cực kỳ yên tĩnh.
Ông lưu luyến nhìn cảnh tượng trước mắt, nhấc một tay lên, vuốt ve con mắt của mình, lầm bầm: “…Đây chính là cái giá phải trả cho tự do à?”
Có phóng viên đang chờ bên ngoài phát hiện ra ông, bèn giơ camera nhanh chóng vọt đến.
Trong màn hình camera, toàn bộ ghi chép cảnh tượng ông lặng lẽ móc ra hai mắt của mình.
Dưới tình huống nghị viên dị năng ở một quốc gia dâng lên hai mắt để kháng nghị bộ luật, quốc gia đó rốt cục cũng xem như không thông qua đề án của nghị viên A.
Thế nhưng hết thảy thông tin của người dị năng đều bị đăng ký trong vòng cổ, trải qua đơn vị được cấp phép có thể mua máy quét vòng cổ của người dị năng, kiểm tra xem có thông tin phạm tội hay không.
Cửa hàng treo bảng “Cấm người dị năng tiến vào”, bởi vì người dị năng có thể điều khiển phá tan thương phẩm, có thể ẩn thân hoặc bay lượn, tùy ý trộm cắp.
Biểu tượng “Người dị năng” là một người ngoài hành tinh đầu to, phía trên có đánh dấu chéo đỏ, đặt bên dưới biểu tượng “Cấm mang vật nuôi vào”, vô cùng bắt mắt.
Sau khi trải qua thương thảo, chế độ cấm đi lại ban đêm xưa cũ lại được khởi động.
Trời vừa đến chín giờ tối, bên ngoài đã vắng tanh không còn bóng người.
Có tờ truyền đơn kháng nghị người dị năng du lịch bị gió thổi cuốn lên, tung bay chẳng khác nào tiền giấy.
Người dị năng trở thành một hiện tượng của xã hội, thậm chí là nỗi lo của toàn xã hội.
Người dị năng có sức mạnh, có người muốn thống trị tất cả, cho rằng người dị năng mới là phương hướng tiến hóa của loài người, có người lại muốn an ổn sống qua ngày, muốn tranh thủ càng nhiều quyền lợi sinh tồn, hoặc là miễn cưỡng cầu sinh trong kẽ hở, cũng có người một lòng muốn giúp đỡ nhân loại duy trì trật tự làm người chấp pháp, hy vọng những người dị năng đừng vì phần tử cá biệt bất lương mà khiến toàn thể đều bị kỳ thị.
Về phần nhân loại bình thường thì thái độ càng thêm kỳ lạ.
Có người điên cuồng khao khát được trở thành người dị năng, cảm thấy thật ngầu, có những viên thuốc được các cơ quan ban ngành có liên quan phân phát dùng để ức chế việc sản xuất huyến thanh loại A nào đó liền bị bọn họ ném vào cống rãnh, có người lại lo sợ bất an cho rằng mình có thể chuyển hóa thành người dị năng bất cứ lúc nào, cho nên vừa uống thuốc vừa hô hào tranh thủ quyền lợi cho người dị năng, có người lại e sợ người dị năng, kiên quyết ngăn chặn sự tồn tại của bọn họ, cho rằng đó là cội nguồn của cái ác, cho nên mắc phải chứng lo lắng uống thuốc.
Những kẻ e sợ người dị năng thường đưa ra ví dụ về người dị năng đầu tiên bị phát hiện, cậu học sinh cấp ba La Thủ Nhất, ở năm năm sau cậu ấy trở thành kẻ đồng lõa trong một vụ cướp ngân hàng.
Đối mặt với ống kính, cậu ta đã sớm mất hết vẻ ngây ngô lúc trước, ngông cuồng nói, mấy người không nhốt được tôi đâu, tôi có thể nhìn thấu tất cả.
Sau khi tỉ lệ phạm tội của người dị năng công khai danh tính liên tục tăng lên, có người thậm chí hô hào xử tử những kẻ che giấu năng lực của mình với lý do là người dị năng luôn không ngừng thức tỉnh, nếu bọn họ che giấu thân phận, ẩn giấu trong đám người thì chính là một quả bom hẹn giờ.
Sự thật là người che giấu rất nhiều.
Những kẻ kháng nghị liền bảo: “Chúng tôi không phải chó!”
Xã hội quả thật là đang hô hào bảo vệ quyền lợi người dị năng.
Nhưng có ai nguyện ý mạo hiểm đi thuê muớn người dị năng hay không?
Ai nguyện ý đi kết hôn với người dị năng, không chỉ có hằng năm phải đi thông báo cập nhật thông tin phiền phức mà ngay cả đời sau cũng bị nhét vào trong kế hoạch cần quan sát?
Ai nguyện ý bị kỳ thị, đeo vòng cổ, bất kỳ hành động nào cũng bị bộc lộ dưới con mắt của người khác, cho dù khom lưng thắt dây giày cũng phải nhận lấy ánh mắt cảnh giác của những người khác?
Trên đời có vô số người phạm tội, tỉ lệ người bình thường phạm tội cao hơn nhiều so với người dị năng, tại sao người dị năng lại bị nhận định là tội phạm?
Huống chi có người dị năng thức tỉnh dị năng nhưng căn bản sẽ không gây tổn thương cho người khác, dựa vào cái gì phải bị cắt đi đãi ngộ?
Các quốc gia đối với những người che giấu dị năng đều có thái độ khác nhau.
Có quốc gia tương đối khoan dung, tích cực hô hào bảo vệ quyền riêng tư của người dị năng, có quốc gia thậm chí sẽ chủ động hoan nghênh người dị năng đến đất nước mình để định cư, báo cáo dị năng để làm công tác chuyên nghiệp cho quốc gia, cũng để giải quyết vấn đề hôn nhân.
Mà chung quy đều là số ít.
Có quốc gia cật lực phản đối sự tồn tại của người dị năng, với những người dị năng chịu đeo vòng cổ thì còn đỡ, còn với những người vì đủ loại nguyên nhân không chịu đeo vòng cổ, bọn họ sẽ dùng chính sách thiết huyết cực đoan như trục xuất, giam cầm, thậm chí xem những người dị năng này như đối tượng giải trí, so với những người chịu công bố thì kẻ che giấu hoàn toàn không có nhân quyền.
Mà đại đa số quốc gia bề ngoài đều bảo “Không ủng hộ không phản đối” nhưng trên thực tế cũng đang âm thầm ủng hộ phản đối.
Nguyên chủ sống trong một quốc gia cật lực phản đối người dị năng.
Tại sao cậu lại bị mắc kẹt ở nơi này?
Chỉ vì một ngày nọ, cậu thức tỉnh một dị năng vô cùng không cần thiết, bởi vậy che giấu thân phận dị năng của mình để tránh khỏi việc đeo vòng cổ.
—Cậu cảm thấy không khí xung quanh có trọng lượng, hơn nữa còn lấp kín sương mù, ép cho cậu thở không nổi, ngay cả kiểm tra thể dục chạy 1000 mét cũng không đạt yêu cầu.
…..
P/S: Mai F bận đi họp cả ngày rồi, nên ráng tranh thủ nay làm nguyên chương không cắt cho mọi người luôn. Ngày mốt tiếp nha.
Bình luận facebook