Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 359
Khi ấy Trì Tiểu Trì trải qua nhiều chuyện không như ý.
Cậu có một tên hâm mộ tư sinh biến thái.
Ban đầu chỉ là nhận bó hoa với mấy trăm đóa hồng, nhét đầy ái mộ, thư tay lấp kín vết hôn môi gửi đến công ty.
Sau đó một chiếc xe ô tô trị giá hơn một trăm ngàn tệ dừng trước cửa nhà Trì Tiểu Trì, màn hình tivi bên trong đang phát phim điện ảnh của Trì Tiểu Trì, ghế trước ô tô vứt đầy bao cao su đã sử dụng.
Trì Tiểu Trì báo cảnh sát, cảnh sát lại chậm chạp không đến bắt người.
Đối phương là người rất có kinh nghiệm, biết cách che giấu hành tung của mình, mà chiếc xe dừng trước cửa nhà Trì Tiểu Trì cũng là tang vật.
Tính chất nghiêm trọng của sự việc dần dần thăng cấp.
Một ngày nọ, Trì Tiểu Trì tìm thấy một vật nhỏ dùng giấy vệ sinh bọc lại trong thức ăn của mình.
Mở ra thì mới thấy là lưỡi dao lam mỏng có dính vết máu.
Trong giấy vệ sinh dùng máu viết năm chữ đỏ sậm: “Em nhìn tôi một chút.”
Lucas sợ đến mức chửi ầm lên, kéo Trì Tiểu Trì đi kiểm tra sức khỏe, đem lưỡi dao lam đi xét nghiệm, chỉ sợ đối phương bị bệnh truyền nhiễm.
Kết quả xét nghiệm cho ra máu người, sau khi xét nghiệm thì bước đầu loại bỏ khả năng đối phương bị bệnh truyền nhiễm, nhưng không tìm được nhóm máu tương ứng trong kho dữ liệu DNA.
Ngày ra kết quả xét nghiệm, fan tư sinh dùng tài khoản ảo gửi tin nhắn riêng vào weibo của Trì Tiểu Trì.
“Máu của tôi ăn ngon không.”
“Nếu em thích, lần sau tôi làm huyết canh đưa cho em ăn.”
Kết quả, sau ngày gửi hai tin nhắn này, lực lượng cảnh sát thông báo tên fan tư sinh kia đã bị lọt lưới, hơn nữa còn bị đánh rất tàn nhẫn, đang nằm trong phòng cấp cứu.
…Thiếu chút nữa đã bị đánh chết.
Từ khi fan tư sinh kia xuất hiện, mỗi ngày Lucas đều ngủ ở nhà Trì Tiểu Trì, lo lắng sợ hãi nhiều ngày như vậy, sau khi nhận được tin tức này thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, liên tục bảo phải dùng cái mạng già này đi kiện chết cái tên khốn kiếp kia mới được, để cho tên kia đi nhặt bánh xà phòng nửa đời, còn đặc biệt đi mua mười trái bưởi, lột vỏ để Trì Tiểu Trì tắm.
Kết quả Lucas vừa mới rời khỏi nhà Trì Tiểu Trì thì một tài khoản nào đó liền gửi tin nhắn riêng cho cậu: “Em không cần lo lắng, gã kia sẽ không quay lại nữa.”
Tin nhắn kia gửi xong rồi ngắt quãng khoảng nửa tiếng, dường như đang do dự điều gì đó.
Trì Tiểu Trì thấy đối phương nhập tin nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhập, cảm thấy người này có chút buồn cười.
Rốt cục sau nửa tiếng mới thành công gửi tiếp: “Em không cần phải sợ.”
Trì Tiểu Trì cảm thấy người này rất kỳ lạ, có lẽ còn có đoạn sau nữa.
Quả nhiên sau đó cứ mỗi ngày đối phương lại nói gì đó với Trì Tiểu Trì.
Khác với những fan hâm mộ của cậu, người này luôn ở trong tình trạng “Đang soạn tin nhắn”, khiến Trì Tiểu Trì cảm thấy người này có lẽ là lần đầu làm fan cuồng, vừa ngây ngô vừa buồn cười.
Sau đó Trì Tiểu Trì thật sự không nhịn được nữa, vào một ngày nọ, trước khi sắp ngủ đã hỏi đối phương: “Rốt cục anh muốn nói gì?”
Bên kia nhanh chóng đáp lại: “Muốn nói ngủ ngon.”
Trì Tiểu Trì: “À, vậy thì cứ nói, ngủ ngon.”
Người đối diện có lẽ sợ quấy rầy cậu, không lén soạn tin nhắn nữa, ngược lại khiến cho Trì Tiểu Trì có chút muốn ngừng mà không được, lại mở điện thoại ra xem.
Không biết tại sao Trì Tiểu Trì luôn để ý đến đối phương.
Thậm chí cậu còn đặc biệt đặt cho đối phương một biệt danh gọi là “Đang soạn tin nhắn”.
Khi ấy cậu vừa mới quay xong một bộ phim, vì cân nhắc đến sức khỏe của cậu, Lucas cũng không sắp xếp quá nhiều công việc, nên cậu mới có thời gian nhàn rỗi hiếm thấy, có thể tranh thủ tán gẫu với người bạn thú vị trên mạng.
Đối phương hình như cũng rất bận, nhưng chỉ cần Trì Tiểu Trì nói một câu thì anh ấy sẽ lập tức đáp lại.
Quan hệ của hai người cũng không phát triển sâu, chỉ thỉnh thoảng câu được câu không mà tán gẫu.
Đối phương là người rất đúng mực, từ ngữ nhẹ nhàng, có thể nhìn ra cách cư xử với Trì Tiểu Trì rất cẩn thận, không giống những fan hâm mộ thổ lộ tình cảm, cũng không giống những kẻ thiếu đứng đắn, chỉ giống như đến kết bạn cùng thần tượng.
Trì Tiểu Trì cũng không chán ghét đối phương.
Cho nên giao tình bèo bọt của hai người cứ như vậy mà kéo dài hai tháng.
Cho đến một ngày, đối phương gửi đến hình ảnh một chiếc nhẫn ngọc, nói dự định đưa cho người yêu.
Chiếc nhẫn kia luận về thiết kế hay chất lượng đều thuộc hàng cao cấp nhất, ngoại trừ đắt đến mức khiến người ta giận sôi người, ngay cả Trì Tiểu Trì muốn mua cũng phải nhịn đau một chút, thì cũng không có khuyết điểm gì khác.
Nói thật, Trì Tiểu Trì rất yêu thích chiếc nhẫn này.
Cậu nói: “Rất đắt.”
Đối phương đáp: “Dù sao cũng đã mua được. Thích không?”
Trì Tiểu Trì: “Hỏi tôi thích hay không làm gì?”
Đối phương nói: “Nếu thích thì tôi mua tặng em.”
Trải qua chuyện fan tư sinh, Trì Tiểu Trì vô cùng nhạy cảm đối với chuyện này, sau khi ngửi được có mùi gì đó không đúng, bèn quyết đoán bỏ dở cuộc nói chuyện với đối phương.
Đối phương cũng rất nhanh nhận ra mình vượt qua giới hạn, vội vàng gửi đến lời xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”
“Ngày hôm nay tôi nhìn thấy chiếc nhẫn này, rất yêu thích, bèn muốn gửi cho em xem.”
“Tôi không nên nói như vậy.”
Nhìn đối phương, Trì Tiểu Trì có một loại buồn bực mất tập trung khó nói nên lời, cầm điện thoại lên, dự định kéo đối phương vào sổ đen.
Cậu không có năng lực phát triển bất kỳ mối quan hệ thân mật nào, cậu không nên làm lỡ bất kỳ người nào, cũng không nên cho bất kỳ người nào loại ảo giác này.
Hai tháng qua cậu thật sự bị váng đầu.
Dường như đối phương phát hiện điều gì đó, vội vàng biên tập một tin nhắn gửi đến.
Khóe mắt Trì Tiểu Trì đảo qua bốn chữ kia, toàn thân như rơi vào giấc mộng.
“…Anh là Lâu Ảnh.”
Trì Tiểu Trì choáng váng tại chỗ.
Trong nháy mắt cậu liền soạn một đoạn tin nhắn mắng người, vừa định gửi đi thì bên kia lại gửi đến tin nhắn tiếp theo: “Khi còn bé, anh đã nói với em, mẹ của anh khi rời đi, trong bụng có em trai hoặc em gái của anh. Em vì an ủi anh nên ở trường học mượn đồng phục nữ để mặc.”
Trì Tiểu Trì lại choáng váng.
Sự khôn khéo của cậu vào thời khắc ấy bỗng dưng bốc hơi, ngơ ngác mà đánh chữ: “…Làm sao anh biết?”
Bên kia dịu dàng đáp: “Anh là Lâu Ảnh.”
Trì Tiểu Trì nói: “Em không tin.”
Một câu này đã bị cậu nói vô số lần vào đêm hôm ấy.
Người bên kia kiên nhẫn mà đáp chỉ có cậu và Lâu ca mới biết chuyện này.
Đến cuối cùng, Trì Tiểu Trì rơi nước mắt nói: “Em không tin.”
Đối phương do dự một lúc mới hạ quyết tâm, lịch sự gửi ra lời mới: “Chủ nhật tuần này lúc bảy giờ rưỡi tối em có rảnh không. Nhà hàng Tây ở Tháp truyền hình, anh chờ em đến.”
Từ thứ hai đến chủ nhật, Trì Tiểu Trì dùng thời gian rất dài để tiêu hóa tin tức này.
Đối phương không chịu nói những năm qua anh làm gì, bảo rằng đây là công tác bí mật không thể tiết lộ, nhưng anh nói những năm qua anh thường xuyên quay lại thăm Tiểu Trì, anh biết tất cả những gì xảy ra với cậu, cũng biết cậu khổ sở thế nào.
Những lời đơn giản này ngọt đến mức Trì Tiểu Trì ôm điện thoại lăn lộn cả đêm trên giường.
Gần đến ngày gặp mặt, Trì Tiểu Trì nửa tin nửa ngờ, giống như những đứa nhóc nôn nao trước chuyến du lịch mùa xuân.
Cậu đặt bàn trước ba ngày, từ chối tất cả hoạt động quảng cáo, sáng sớm chủ nhật gọi Lucas đến tham mưu cho mình hôm nay nên mặc đồ gì để đến cuộc hẹn.
Lucas không biết tại sao Trì Tiểu Trì lại vui vẻ như vậy, nhưng cậu vô cùng yêu thích nhìn thấy bộ dáng này của Trì Tiểu Trì: “Bảo bối nhà tôi thì mặc gì cũng đẹp.”
Trì Tiểu Trì lại không hài lòng, thay đổi đồng phục học sinh, thay đổi áo len, thay đổi áo sơ mi trắng, cuối cùng lựa chọn một bộ âu phục, muốn để Lâu ca nhìn thấy sau khi cậu trưởng thành thì trông đẹp cỡ nào.
Sáu giờ tối chủ nhật cậu đã đến nhà hàng, đặt sẵn món ăn.
Bộ âu phục của cậu và khăn trải bàn cùng màu, đúng là tuyệt phối.
Trên bàn bày sẵn bánh sừng trâu và hoa cát tường mà cậu đã sớm đặt trước, cánh hoa tươi còn đọng giọt nước, hoàn mỹ.
Mà những thứ này vẫn chưa khiến Trì Tiểu Trì thỏa mãn.
Cậu nhiều lần kiểm tra cái nơ nhỏ trên cổ của mình, kiểm tra rượu vang trên bàn và bát đũa có sắp xếp ngay ngắn hay chưa.
Ban đầu cậu yêu cầu xếp khăn ăn thành hình hoa hồng, nhưng đến bảy giờ mười lăm thì lại gọi người phục vụ thay hoa hồng thành hình thuyền buồm.
Nhìn thấy kim phút trượt vào bảy giờ rưỡi, hai tay của Trì Tiểu Trì nắm thật chặt, đặt trên đầu gối như học sinh, ngồi nghiêm túc, thành kính chờ đợi hy vọng của mình giáng lâm.
Cậu có một tên hâm mộ tư sinh biến thái.
Ban đầu chỉ là nhận bó hoa với mấy trăm đóa hồng, nhét đầy ái mộ, thư tay lấp kín vết hôn môi gửi đến công ty.
Sau đó một chiếc xe ô tô trị giá hơn một trăm ngàn tệ dừng trước cửa nhà Trì Tiểu Trì, màn hình tivi bên trong đang phát phim điện ảnh của Trì Tiểu Trì, ghế trước ô tô vứt đầy bao cao su đã sử dụng.
Trì Tiểu Trì báo cảnh sát, cảnh sát lại chậm chạp không đến bắt người.
Đối phương là người rất có kinh nghiệm, biết cách che giấu hành tung của mình, mà chiếc xe dừng trước cửa nhà Trì Tiểu Trì cũng là tang vật.
Tính chất nghiêm trọng của sự việc dần dần thăng cấp.
Một ngày nọ, Trì Tiểu Trì tìm thấy một vật nhỏ dùng giấy vệ sinh bọc lại trong thức ăn của mình.
Mở ra thì mới thấy là lưỡi dao lam mỏng có dính vết máu.
Trong giấy vệ sinh dùng máu viết năm chữ đỏ sậm: “Em nhìn tôi một chút.”
Lucas sợ đến mức chửi ầm lên, kéo Trì Tiểu Trì đi kiểm tra sức khỏe, đem lưỡi dao lam đi xét nghiệm, chỉ sợ đối phương bị bệnh truyền nhiễm.
Kết quả xét nghiệm cho ra máu người, sau khi xét nghiệm thì bước đầu loại bỏ khả năng đối phương bị bệnh truyền nhiễm, nhưng không tìm được nhóm máu tương ứng trong kho dữ liệu DNA.
Ngày ra kết quả xét nghiệm, fan tư sinh dùng tài khoản ảo gửi tin nhắn riêng vào weibo của Trì Tiểu Trì.
“Máu của tôi ăn ngon không.”
“Nếu em thích, lần sau tôi làm huyết canh đưa cho em ăn.”
Kết quả, sau ngày gửi hai tin nhắn này, lực lượng cảnh sát thông báo tên fan tư sinh kia đã bị lọt lưới, hơn nữa còn bị đánh rất tàn nhẫn, đang nằm trong phòng cấp cứu.
…Thiếu chút nữa đã bị đánh chết.
Từ khi fan tư sinh kia xuất hiện, mỗi ngày Lucas đều ngủ ở nhà Trì Tiểu Trì, lo lắng sợ hãi nhiều ngày như vậy, sau khi nhận được tin tức này thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, liên tục bảo phải dùng cái mạng già này đi kiện chết cái tên khốn kiếp kia mới được, để cho tên kia đi nhặt bánh xà phòng nửa đời, còn đặc biệt đi mua mười trái bưởi, lột vỏ để Trì Tiểu Trì tắm.
Kết quả Lucas vừa mới rời khỏi nhà Trì Tiểu Trì thì một tài khoản nào đó liền gửi tin nhắn riêng cho cậu: “Em không cần lo lắng, gã kia sẽ không quay lại nữa.”
Tin nhắn kia gửi xong rồi ngắt quãng khoảng nửa tiếng, dường như đang do dự điều gì đó.
Trì Tiểu Trì thấy đối phương nhập tin nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhập, cảm thấy người này có chút buồn cười.
Rốt cục sau nửa tiếng mới thành công gửi tiếp: “Em không cần phải sợ.”
Trì Tiểu Trì cảm thấy người này rất kỳ lạ, có lẽ còn có đoạn sau nữa.
Quả nhiên sau đó cứ mỗi ngày đối phương lại nói gì đó với Trì Tiểu Trì.
Khác với những fan hâm mộ của cậu, người này luôn ở trong tình trạng “Đang soạn tin nhắn”, khiến Trì Tiểu Trì cảm thấy người này có lẽ là lần đầu làm fan cuồng, vừa ngây ngô vừa buồn cười.
Sau đó Trì Tiểu Trì thật sự không nhịn được nữa, vào một ngày nọ, trước khi sắp ngủ đã hỏi đối phương: “Rốt cục anh muốn nói gì?”
Bên kia nhanh chóng đáp lại: “Muốn nói ngủ ngon.”
Trì Tiểu Trì: “À, vậy thì cứ nói, ngủ ngon.”
Người đối diện có lẽ sợ quấy rầy cậu, không lén soạn tin nhắn nữa, ngược lại khiến cho Trì Tiểu Trì có chút muốn ngừng mà không được, lại mở điện thoại ra xem.
Không biết tại sao Trì Tiểu Trì luôn để ý đến đối phương.
Thậm chí cậu còn đặc biệt đặt cho đối phương một biệt danh gọi là “Đang soạn tin nhắn”.
Khi ấy cậu vừa mới quay xong một bộ phim, vì cân nhắc đến sức khỏe của cậu, Lucas cũng không sắp xếp quá nhiều công việc, nên cậu mới có thời gian nhàn rỗi hiếm thấy, có thể tranh thủ tán gẫu với người bạn thú vị trên mạng.
Đối phương hình như cũng rất bận, nhưng chỉ cần Trì Tiểu Trì nói một câu thì anh ấy sẽ lập tức đáp lại.
Quan hệ của hai người cũng không phát triển sâu, chỉ thỉnh thoảng câu được câu không mà tán gẫu.
Đối phương là người rất đúng mực, từ ngữ nhẹ nhàng, có thể nhìn ra cách cư xử với Trì Tiểu Trì rất cẩn thận, không giống những fan hâm mộ thổ lộ tình cảm, cũng không giống những kẻ thiếu đứng đắn, chỉ giống như đến kết bạn cùng thần tượng.
Trì Tiểu Trì cũng không chán ghét đối phương.
Cho nên giao tình bèo bọt của hai người cứ như vậy mà kéo dài hai tháng.
Cho đến một ngày, đối phương gửi đến hình ảnh một chiếc nhẫn ngọc, nói dự định đưa cho người yêu.
Chiếc nhẫn kia luận về thiết kế hay chất lượng đều thuộc hàng cao cấp nhất, ngoại trừ đắt đến mức khiến người ta giận sôi người, ngay cả Trì Tiểu Trì muốn mua cũng phải nhịn đau một chút, thì cũng không có khuyết điểm gì khác.
Nói thật, Trì Tiểu Trì rất yêu thích chiếc nhẫn này.
Cậu nói: “Rất đắt.”
Đối phương đáp: “Dù sao cũng đã mua được. Thích không?”
Trì Tiểu Trì: “Hỏi tôi thích hay không làm gì?”
Đối phương nói: “Nếu thích thì tôi mua tặng em.”
Trải qua chuyện fan tư sinh, Trì Tiểu Trì vô cùng nhạy cảm đối với chuyện này, sau khi ngửi được có mùi gì đó không đúng, bèn quyết đoán bỏ dở cuộc nói chuyện với đối phương.
Đối phương cũng rất nhanh nhận ra mình vượt qua giới hạn, vội vàng gửi đến lời xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”
“Ngày hôm nay tôi nhìn thấy chiếc nhẫn này, rất yêu thích, bèn muốn gửi cho em xem.”
“Tôi không nên nói như vậy.”
Nhìn đối phương, Trì Tiểu Trì có một loại buồn bực mất tập trung khó nói nên lời, cầm điện thoại lên, dự định kéo đối phương vào sổ đen.
Cậu không có năng lực phát triển bất kỳ mối quan hệ thân mật nào, cậu không nên làm lỡ bất kỳ người nào, cũng không nên cho bất kỳ người nào loại ảo giác này.
Hai tháng qua cậu thật sự bị váng đầu.
Dường như đối phương phát hiện điều gì đó, vội vàng biên tập một tin nhắn gửi đến.
Khóe mắt Trì Tiểu Trì đảo qua bốn chữ kia, toàn thân như rơi vào giấc mộng.
“…Anh là Lâu Ảnh.”
Trì Tiểu Trì choáng váng tại chỗ.
Trong nháy mắt cậu liền soạn một đoạn tin nhắn mắng người, vừa định gửi đi thì bên kia lại gửi đến tin nhắn tiếp theo: “Khi còn bé, anh đã nói với em, mẹ của anh khi rời đi, trong bụng có em trai hoặc em gái của anh. Em vì an ủi anh nên ở trường học mượn đồng phục nữ để mặc.”
Trì Tiểu Trì lại choáng váng.
Sự khôn khéo của cậu vào thời khắc ấy bỗng dưng bốc hơi, ngơ ngác mà đánh chữ: “…Làm sao anh biết?”
Bên kia dịu dàng đáp: “Anh là Lâu Ảnh.”
Trì Tiểu Trì nói: “Em không tin.”
Một câu này đã bị cậu nói vô số lần vào đêm hôm ấy.
Người bên kia kiên nhẫn mà đáp chỉ có cậu và Lâu ca mới biết chuyện này.
Đến cuối cùng, Trì Tiểu Trì rơi nước mắt nói: “Em không tin.”
Đối phương do dự một lúc mới hạ quyết tâm, lịch sự gửi ra lời mới: “Chủ nhật tuần này lúc bảy giờ rưỡi tối em có rảnh không. Nhà hàng Tây ở Tháp truyền hình, anh chờ em đến.”
Từ thứ hai đến chủ nhật, Trì Tiểu Trì dùng thời gian rất dài để tiêu hóa tin tức này.
Đối phương không chịu nói những năm qua anh làm gì, bảo rằng đây là công tác bí mật không thể tiết lộ, nhưng anh nói những năm qua anh thường xuyên quay lại thăm Tiểu Trì, anh biết tất cả những gì xảy ra với cậu, cũng biết cậu khổ sở thế nào.
Những lời đơn giản này ngọt đến mức Trì Tiểu Trì ôm điện thoại lăn lộn cả đêm trên giường.
Gần đến ngày gặp mặt, Trì Tiểu Trì nửa tin nửa ngờ, giống như những đứa nhóc nôn nao trước chuyến du lịch mùa xuân.
Cậu đặt bàn trước ba ngày, từ chối tất cả hoạt động quảng cáo, sáng sớm chủ nhật gọi Lucas đến tham mưu cho mình hôm nay nên mặc đồ gì để đến cuộc hẹn.
Lucas không biết tại sao Trì Tiểu Trì lại vui vẻ như vậy, nhưng cậu vô cùng yêu thích nhìn thấy bộ dáng này của Trì Tiểu Trì: “Bảo bối nhà tôi thì mặc gì cũng đẹp.”
Trì Tiểu Trì lại không hài lòng, thay đổi đồng phục học sinh, thay đổi áo len, thay đổi áo sơ mi trắng, cuối cùng lựa chọn một bộ âu phục, muốn để Lâu ca nhìn thấy sau khi cậu trưởng thành thì trông đẹp cỡ nào.
Sáu giờ tối chủ nhật cậu đã đến nhà hàng, đặt sẵn món ăn.
Bộ âu phục của cậu và khăn trải bàn cùng màu, đúng là tuyệt phối.
Trên bàn bày sẵn bánh sừng trâu và hoa cát tường mà cậu đã sớm đặt trước, cánh hoa tươi còn đọng giọt nước, hoàn mỹ.
Mà những thứ này vẫn chưa khiến Trì Tiểu Trì thỏa mãn.
Cậu nhiều lần kiểm tra cái nơ nhỏ trên cổ của mình, kiểm tra rượu vang trên bàn và bát đũa có sắp xếp ngay ngắn hay chưa.
Ban đầu cậu yêu cầu xếp khăn ăn thành hình hoa hồng, nhưng đến bảy giờ mười lăm thì lại gọi người phục vụ thay hoa hồng thành hình thuyền buồm.
Nhìn thấy kim phút trượt vào bảy giờ rưỡi, hai tay của Trì Tiểu Trì nắm thật chặt, đặt trên đầu gối như học sinh, ngồi nghiêm túc, thành kính chờ đợi hy vọng của mình giáng lâm.
Bình luận facebook