Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 365
Sau khi trở lại thế giới của mình, Lâu Ảnh rốt cục cũng hiểu rõ tại sao đám người 089 nghe nói mình muốn thăm người thân thì lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ như thế.
Những người bạn học cũ của Lâu Ảnh bị phân chia khi vào năm lớp 11, ai đi đường nấy thành hai tầng khác nhau.
Ở thời điểm nước rút năm cuối cấp, cho dù đến kỳ nghỉ hè thì bọn họ vẫn phải chịu khổ trong phòng học, bị chôn vùi trong chồng tập sách, ép đến mức không ngốc đầu dậy nổi, chen vai mà chạy về cái cầu độc mộc kia.
Lâu Ảnh trở thành cái bóng bị bọn họ ném lại phía sau.
Bàn của anh được để trống làm kỷ niệm tượng trưng trong ba tháng, sau đó bị dời đến hàng cuối cùng của lớp, lại bị học sinh lớp mới đặt đồ vệ sinh lau sàn nhà lên đó, cuối cùng bị ném vào nhà kho.
Đi thăm trường học xong, Lâu Ảnh quay về khu chung cư.
Trì Tiểu Trì không ở nhà, không biết đi nơi nào.
Trước cửa nhà dì đã dán câu đối tết màu đỏ.
Vế trên là Ngũ Đức Diệu Chiếu Cổ Kim Cửu, vế dưới là Nhất Thanh Bá Xướng Thiên Hạ Bạch, vế ngang là Hỉ Nghênh Lân Nhi.
Lâu Ảnh đứng trước cửa sững sờ rất lâu, suy nghĩ mình có nên cười hay không, cuối cùng vẫn nở nụ cười.
Trước đây anh cho rằng tử vong là chuyện đáng sợ nhất.
Nhưng anh sai rồi.
Chuyện đáng sợ nhất là rốt cục nhận ra trên thế giới này mọi người vẫn có thể sống rất tốt khi không có bạn bên cạnh.
Lâu Ảnh rời khỏi khu chung cư, đột nhiên không biết mình nên đi hướng nào.
Trường học, khu chung cư, là một phần rõ ràng nhất trong ký ức 16 năm cuộc đời ngắn ngủi của anh, ngoại trừ hai nơi này thì anh không biết mình còn có thể đi nơi nào.
Giữa mê man, anh quyết định hướng đi cho chính mình.
Hôm nay là ngày giỗ của anh, anh muốn đi thăm mộ của mình.
Gần đó chỉ có một khu nghĩa trang, muốn tìm vị trí cũng không khó.
Lâu Ảnh nhìn thấy trước cổng khu nghĩa trang có một xe đạp. Sau xe đạp là biển số được khắc bằng tay, có chữ L&C.
Tim của anh hơi dao động.
….Đó là chiếc xe đạp mà anh từng lắp ráp đến phân nửa.
Lâu Ảnh nhận ra được điều gì đó, bèn nhanh chóng chạy về phía nghĩa trang.
Anh vòng qua mấy chỗ rẽ, đột nhiên ngưng lại bước chân.
…Trì Tiểu Trì cao hơn một chút so với trí nhớ của anh, nét trẻ con còn sót lại trên khuôn mặt cũng đã bị rút sạch, là bộ dạng thiếu niên hoàn mỹ.
Cậu vòng quanh bia mộ của Lâu Ảnh, nhổ từng cọng cỏ dại trên mặt bia.
Lâu Ảnh phát hiện cỏ dại mà cậu đang nhổ thấp hơn rất nhiều so với cỏ dại ở các mộ xung quanh, có thể thấy rõ cậu từng đến dọn cỏ cách đây không lâu.
Sau khi bận rộn một lúc lâu, Trì Tiểu Trì có chút mệt mỏi mà ngồi xuống trước bia mộ.
Cậu thiếu nước kịch liệt, khóe môi nứt nẻ trắng bệch, Trì Tiểu Trì móc ra bật lửa và thuốc lá trên người, không quá thành thạo mà đốt một điếu thuốc.
Lâu Ảnh cau mày.
…Tại sao em ấy lại bắt đầu hút thuốc rồi?
Cái bóng trong suốt của anh đi đến trước mặt Trì Tiểu Trì, một đầu gối đặt xuống đất, muốn sờ đầu của cậu nhưng ngón tay lại xuyên qua trán cậu.
Lâu Ảnh ngồi trước mặt cậu, bật cười một cách bất đắc dĩ.
Nhưng Trì Tiểu Trì cũng không nghe thấy, Lâu Ảnh mở miệng: “Tại sao em ngốc như vậy. Cho dù muốn đến thì cũng phải đợi khi thời tiết không quá nóng hẵng đến chứ.”
Lâu Ảnh không nói được trong lòng mình có chút nhảy nhót hiện lên là vì cái gì.
Là bởi vì mình vẫn chưa bị lãng quên? Hay bởi vì người không quên anh là Trì Tiểu Trì?
Trì Tiểu Trì ngồi trước mặt Lâu Ảnh, không hề biết chuyện mà chỉ nuốt mây nhả khói.
Cậu gọi một tiếng: “Lâu ca.”
“Em thi đỗ cấp ba rồi, mùa thu khai giảng.” Mới vừa mở đầu, cậu liền nhận ra giọng điệu báo cáo kết quả học tập như vậy có chút ngớ ngẩn, bèn nở nụ cười, “Anh, lần trước khi em đến có nhắc về một cô bé học sinh năm hai trong trường gửi thư tình cho em, em hỏi anh làm sao đây, bây giờ người ta đã tìm được mùa xuân mới. Bởi vì em sắp thi rồi, mấy cô bé vẫn còn nhỏ tuổi nên cứ cảm thấy cách trường thì xem như trời Nam đất Bắc.”
“Chậu cây anh trồng có nhiều con giun mập thịt, em mua chút thuốc trừ sâu trong cửa hàng phun một cái, sâu chết mà giun cũng chết luôn. Có lẽ em mua nhầm thuốc diệt cỏ rồi.”
“Tiệm thời trang kinh doanh cũng thuận lợi, em sắp kéo về một trăm khách hàng thân quen. Em nổi tiếng trong con phố kinh doanh thời trang ấy lắm nhé, mọi người đều bảo em là tiểu vương tử Lệ Thủy…Thời đại này mà còn có người gọi là tiểu vương tử, haha.”
Trong lúc nói miên man, Trì Tiểu Trì nhận được điện thoại.
Lâu Ảnh phát hiện điện thoại kia đúng là quà sinh nhật 15 tuổi anh từng dự định tặng cho Tiểu Trì, nhịn không được mà cảm thấy khuây khỏa một chút, lại tiếc nuối mình không thể tự tay chuẩn bị kỹ càng món quà sinh nhật mất mấy năm này.
“Alo, bà chủ.” Sau khi nhận điện thoại, Trì Tiểu Trì nhả khỏi trong miệng, mỉm cười nói, “Ừm, em sắp làm xong việc rồi, chuyện này…Không, không phải hẹn hò, ừm…”
Nói xong, Trì Tiểu Trì xoay đầu liếc nhìn bia mộ, trong mắt toát ra sự dịu dàng khiến trái tim của Lâu Ảnh hơi co giật một chút.
Cậu mỉm cười sửa lại lời nói: “Ừm, là hẹn hò…Đó là chuyện đương nhiên, em rất được hoan nghênh mà.”
Trì Tiểu Trì đứng dậy, vỗ đất trên người, bước xuyên qua Lâu Ảnh ở trước mặt.
Cậu quay mắt nhìn về phía bia mộ của Lâu Ảnh, lưu luyến phất tay, vừa lui vừa rời đi, miệng thì nói: “Được rồi, em đang về, em nhớ hôm nay là thất tịch, tối nay chắc bận lắm đây…”
Sau khi cúp máy, Trì Tiểu Trì quay người nhanh chân chạy ra cổng nghĩa trang.
Lâu Ảnh nhìn về phía vừa nãy cậu ngồi, anh chậm rãi ngồi xuống nơi đó.
Sau khi anh trở lại hệ thống thì liền chấm dứt kỳ nghỉ, nhanh chóng tiếp nhận ký chủ thứ hai.
Đám người 089 xôn xao bàn tán, anh bị cái gì kích thích rồi chăng?
Lâu Ảnh nghĩ, không về sớm một chút thì cậu nhóc mít ướt của anh sẽ đợi đến cuống lên mất.
Trong lòng Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì là một đứa bé rất cảm tính, xem “Những Người Khốn Khổ” sẽ khóc rất thảm, anh không nỡ để cậu chờ quá lâu.
Có rất nhiều lời anh muốn đối mặt trực tiếp để nói cho Trì Tiểu Trì.
Từng có một lần kinh nghiệm dẫn dắt ký chủ, Lâu Ảnh trở nên thông thạo hơn rất nhiều.
Khi ký chủ ở vào thời điểm nghỉ ngơi giữa các thế giới nhiệm vụ thì anh sẽ xin nghỉ phép rời khỏi ký chủ, trở lại thế giới của Trì Tiểu Trì, cùng cậu vài ngày, tần suất cơ bản là khoảng hai tháng một lần.
Bởi vì vậy anh biết rất nhiều việc, tựa như Trì Tiểu Trì vì kiếm tiền mà đi làm người mẫu, tựa như cậu thi đỗ vào trường của anh, tựa như cậu thuê lại gian phòng của anh chỉ vì muốn nó được giữ nguyên trạng.
Biết được tất cả những thứ này, 089 nói một câu trúng tim đen: “Nói thật nha, em trai của anh làm sao mà giống như đang ở góa vậy.”
Lâu Ảnh có chút mất hứng: “Đừng nói em ấy như vậy.”
Lần nọ, khi Lâu Ảnh trở lại, vừa vặn có thể cùng Trì Tiểu Trì đi một đoạn đường từ lúc tan học.
Mà Trì Tiểu Trì đi trên đường lại thất thần, thẳng tắp đi vào khu vực một chiếc xe vượt đèn vàng đang nhào tới.
Trái tim Lâu Ảnh nặng nề hụt một nhịp, anh mặc kệ cấm chế trên người, lập tức điều động năng lực toàn thân, chỉ đủ hóa ra thân hình trong chốc lát, kéo lại thiếu niên đang cúi đầu đi về phía trước.
Bởi vì hành vi lỗ mãng này của mình mà Lâu Ảnh nằm liệt trong ký túc xá hệ thống trọn vẹn ba ngày.
Đối mặt với 089 và 023 đến thăm, Lâu Ảnh có chút tức giận: “Tại sao em ấy không biết chăm sóc chính mình như vậy?”
023 nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâu Ảnh, tức giận nói: “Cả hai người đều như nhau.”
Ngày giỗ năm thứ ba, Lâu Ảnh lại trở về bia mộ của mình.
Vóc dáng của Tiểu Trì đã cao hơn rất nhiều, cũng cao bằng Lâu Ảnh lúc qua đời, vì làm người mẫu nên mặc quần áo không như học sinh cấp ba, vóc người cao thon được bao bọc bằng chiếc áo sơ mi trắng và quần tây ống đứng, đã có thể nhìn ra đường nét của người trưởng thành.
Thiếu niên vòng quanh bia mộ hai vòng, nói một cách trẻ con: “Lâu ca, em cao hơn anh rồi nha.”
Lâu Ảnh đứng trước mặt cậu, nghiêm túc so sánh, muốn nói cho cậu biết, kỳ thật cũng không cao hơn.
Thiếu niên không biết trước mặt có người, nghiêm túc đề cử cho Lâu Ảnh một món đồ ăn vặt siêu ngon mà gần đây cậu từng ăn, cũng uể oải nói, nhưng mà năng lượng của món này cao quá, cậu không thể ăn.
Ngày hôm sau, trên bàn của Lâu Ảnh ở ký túc xá hệ thống có thêm món đồ ăn vặt này.
Sôcôla ngọt ngào nhân kem, vừa bỏ vào miệng là tan ra.
Lâu Ảnh ăn một miếng, trái tim như được phủ một lớp đường bột, vừa ngứa vừa ngọt.
Anh nhìn thấy Trì Tiểu Trì ưu tú trên con đường của cậu, cũng hy vọng cậu có thể tiếp tục ưu tú như thế.
Không ngờ có một lần kết thúc nhiệm vụ dài hai tháng, Lâu Ảnh trở về thế giới của bọn họ, biết được Trì Tiểu Trì đã nghỉ học.
Sau khi biết được nguyên nhân, lần đầu tiên trong đời Lâu Ảnh mất ngủ.
Anh không biết rõ cảm giác trong lòng là đắng hay là ngọt, anh cảm thấy một kẻ đã chết không đáng để Trì Tiểu Trì dùng cả cuộc đời để lấy ra đánh cược, nhưng cho dù anh đứng trước mặt Trì Tiểu Trì thì cũng không có cách nào để cậu nghe thấy giọng của anh.
Lâu Ảnh gần như xấu hổ mà suy nghĩ, rốt cục anh có thể làm được gì cho Tiểu Trì đây.
Sự thật Trì Tiểu Trì dường như không cần anh phải làm gì cho cậu.
Trì Tiểu Trì có con đường của cậu, đã chọn thì sẽ kiên quyết không từ bỏ mà tiếp tục đi.
Ngày công chiếu bộ phim đầu tiên của cậu, Lâu Ảnh cố ý xác định rõ thời gian, vào buổi tối, sau khi ký chủ chìm vào giấc ngủ, anh lập tức quay về không gian Chủ Thần, ngồi trong phòng làm việc của 023 để xem hết bộ phim từ khoảng cách xa.
Lâu Ảnh nhìn thấy một mặt khác của Trì Tiểu Trì.
Thiếu niên tóc dài toát ra sức hấp dẫn khó mà diễn tả bằng lời, còn Lâu Ảnh lại nhịn không được mà suy nghĩ mùa hè để tóc dài có lẽ rất nóng.
Từ đó về sau, Lâu Ảnh chăm chỉ làm công tác của mình, cũng chăm chỉ hành trình theo đuổi ngôi sao của anh.
Trong hệ thống ai cũng biết 061 là fan cuồng của một diễn viên tên Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh xem tất cả các bộ phim điện ảnh, phỏng vấn, chương trình truyền hình, quảng cáo, tuyên bố của cậu, không sót một cái nào, bao gồm ngày mai Trì Tiểu Trì sẽ đến Melbourne tham gia liên hoan phim, ngày mốt phải đến Hồng Kông tham gia dạ tiệc từ thiện, Lâu Ảnh đều biết rất rõ ràng.
Trì Tiểu Trì ưu tú khiến Lâu Ảnh có vốn liếng kiêu ngạo tuyên truyền với từng người mà anh quen biết: “Cậu ấy là em trai hàng xóm của tôi.”
Dì và dượng mang theo em họ mà anh chưa từng gặp mặt chuyển đến thành phố sinh sống, các bạn học có người học lên cao, có người đã đi làm, ai cũng đã quên từng có một người bạn tên là Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh cảm thấy mình may mắn biết bao khi có tư cách nắm giữ người em trai độc nhất vô nhị này.
Duy nhất khiến Lâu Ảnh có chút không vui chính là 089 cứ thích lấy quan hệ của anh và Tiểu Trì ra đùa giỡn.
Đối với Lâu Ảnh, Tiểu Trì là cậu bé tốt nhất mà anh từng gặp, rạng rỡ, ấm áp, cậu xứng đáng với một người tốt nhất chứ không phải một kẻ đã chết như anh.
Mỗi khi nghĩ đến đây thì anh đều có loại cảm giác bực bội vô cùng, cảm giác khó chịu đó cứ tràn ngập khắp trái tim, bởi vậy mỗi khi 089 cười đùa quá đáng, anh sẽ trầm xuống giọng điệu của mình, không ngại mà uốn nắn 089, sau đó suy nghĩ lại thì chính anh cũng cảm thấy phản ứng của mình quá mức khoa trương, ngược lại trêu cho 089 xem trò cười này thành chuyện gì đó rất to tát.
Mọi chuyện trở nên không đúng khi Trì Tiểu Trì tròn 23 tuổi.
Những người bạn học cũ của Lâu Ảnh bị phân chia khi vào năm lớp 11, ai đi đường nấy thành hai tầng khác nhau.
Ở thời điểm nước rút năm cuối cấp, cho dù đến kỳ nghỉ hè thì bọn họ vẫn phải chịu khổ trong phòng học, bị chôn vùi trong chồng tập sách, ép đến mức không ngốc đầu dậy nổi, chen vai mà chạy về cái cầu độc mộc kia.
Lâu Ảnh trở thành cái bóng bị bọn họ ném lại phía sau.
Bàn của anh được để trống làm kỷ niệm tượng trưng trong ba tháng, sau đó bị dời đến hàng cuối cùng của lớp, lại bị học sinh lớp mới đặt đồ vệ sinh lau sàn nhà lên đó, cuối cùng bị ném vào nhà kho.
Đi thăm trường học xong, Lâu Ảnh quay về khu chung cư.
Trì Tiểu Trì không ở nhà, không biết đi nơi nào.
Trước cửa nhà dì đã dán câu đối tết màu đỏ.
Vế trên là Ngũ Đức Diệu Chiếu Cổ Kim Cửu, vế dưới là Nhất Thanh Bá Xướng Thiên Hạ Bạch, vế ngang là Hỉ Nghênh Lân Nhi.
Lâu Ảnh đứng trước cửa sững sờ rất lâu, suy nghĩ mình có nên cười hay không, cuối cùng vẫn nở nụ cười.
Trước đây anh cho rằng tử vong là chuyện đáng sợ nhất.
Nhưng anh sai rồi.
Chuyện đáng sợ nhất là rốt cục nhận ra trên thế giới này mọi người vẫn có thể sống rất tốt khi không có bạn bên cạnh.
Lâu Ảnh rời khỏi khu chung cư, đột nhiên không biết mình nên đi hướng nào.
Trường học, khu chung cư, là một phần rõ ràng nhất trong ký ức 16 năm cuộc đời ngắn ngủi của anh, ngoại trừ hai nơi này thì anh không biết mình còn có thể đi nơi nào.
Giữa mê man, anh quyết định hướng đi cho chính mình.
Hôm nay là ngày giỗ của anh, anh muốn đi thăm mộ của mình.
Gần đó chỉ có một khu nghĩa trang, muốn tìm vị trí cũng không khó.
Lâu Ảnh nhìn thấy trước cổng khu nghĩa trang có một xe đạp. Sau xe đạp là biển số được khắc bằng tay, có chữ L&C.
Tim của anh hơi dao động.
….Đó là chiếc xe đạp mà anh từng lắp ráp đến phân nửa.
Lâu Ảnh nhận ra được điều gì đó, bèn nhanh chóng chạy về phía nghĩa trang.
Anh vòng qua mấy chỗ rẽ, đột nhiên ngưng lại bước chân.
…Trì Tiểu Trì cao hơn một chút so với trí nhớ của anh, nét trẻ con còn sót lại trên khuôn mặt cũng đã bị rút sạch, là bộ dạng thiếu niên hoàn mỹ.
Cậu vòng quanh bia mộ của Lâu Ảnh, nhổ từng cọng cỏ dại trên mặt bia.
Lâu Ảnh phát hiện cỏ dại mà cậu đang nhổ thấp hơn rất nhiều so với cỏ dại ở các mộ xung quanh, có thể thấy rõ cậu từng đến dọn cỏ cách đây không lâu.
Sau khi bận rộn một lúc lâu, Trì Tiểu Trì có chút mệt mỏi mà ngồi xuống trước bia mộ.
Cậu thiếu nước kịch liệt, khóe môi nứt nẻ trắng bệch, Trì Tiểu Trì móc ra bật lửa và thuốc lá trên người, không quá thành thạo mà đốt một điếu thuốc.
Lâu Ảnh cau mày.
…Tại sao em ấy lại bắt đầu hút thuốc rồi?
Cái bóng trong suốt của anh đi đến trước mặt Trì Tiểu Trì, một đầu gối đặt xuống đất, muốn sờ đầu của cậu nhưng ngón tay lại xuyên qua trán cậu.
Lâu Ảnh ngồi trước mặt cậu, bật cười một cách bất đắc dĩ.
Nhưng Trì Tiểu Trì cũng không nghe thấy, Lâu Ảnh mở miệng: “Tại sao em ngốc như vậy. Cho dù muốn đến thì cũng phải đợi khi thời tiết không quá nóng hẵng đến chứ.”
Lâu Ảnh không nói được trong lòng mình có chút nhảy nhót hiện lên là vì cái gì.
Là bởi vì mình vẫn chưa bị lãng quên? Hay bởi vì người không quên anh là Trì Tiểu Trì?
Trì Tiểu Trì ngồi trước mặt Lâu Ảnh, không hề biết chuyện mà chỉ nuốt mây nhả khói.
Cậu gọi một tiếng: “Lâu ca.”
“Em thi đỗ cấp ba rồi, mùa thu khai giảng.” Mới vừa mở đầu, cậu liền nhận ra giọng điệu báo cáo kết quả học tập như vậy có chút ngớ ngẩn, bèn nở nụ cười, “Anh, lần trước khi em đến có nhắc về một cô bé học sinh năm hai trong trường gửi thư tình cho em, em hỏi anh làm sao đây, bây giờ người ta đã tìm được mùa xuân mới. Bởi vì em sắp thi rồi, mấy cô bé vẫn còn nhỏ tuổi nên cứ cảm thấy cách trường thì xem như trời Nam đất Bắc.”
“Chậu cây anh trồng có nhiều con giun mập thịt, em mua chút thuốc trừ sâu trong cửa hàng phun một cái, sâu chết mà giun cũng chết luôn. Có lẽ em mua nhầm thuốc diệt cỏ rồi.”
“Tiệm thời trang kinh doanh cũng thuận lợi, em sắp kéo về một trăm khách hàng thân quen. Em nổi tiếng trong con phố kinh doanh thời trang ấy lắm nhé, mọi người đều bảo em là tiểu vương tử Lệ Thủy…Thời đại này mà còn có người gọi là tiểu vương tử, haha.”
Trong lúc nói miên man, Trì Tiểu Trì nhận được điện thoại.
Lâu Ảnh phát hiện điện thoại kia đúng là quà sinh nhật 15 tuổi anh từng dự định tặng cho Tiểu Trì, nhịn không được mà cảm thấy khuây khỏa một chút, lại tiếc nuối mình không thể tự tay chuẩn bị kỹ càng món quà sinh nhật mất mấy năm này.
“Alo, bà chủ.” Sau khi nhận điện thoại, Trì Tiểu Trì nhả khỏi trong miệng, mỉm cười nói, “Ừm, em sắp làm xong việc rồi, chuyện này…Không, không phải hẹn hò, ừm…”
Nói xong, Trì Tiểu Trì xoay đầu liếc nhìn bia mộ, trong mắt toát ra sự dịu dàng khiến trái tim của Lâu Ảnh hơi co giật một chút.
Cậu mỉm cười sửa lại lời nói: “Ừm, là hẹn hò…Đó là chuyện đương nhiên, em rất được hoan nghênh mà.”
Trì Tiểu Trì đứng dậy, vỗ đất trên người, bước xuyên qua Lâu Ảnh ở trước mặt.
Cậu quay mắt nhìn về phía bia mộ của Lâu Ảnh, lưu luyến phất tay, vừa lui vừa rời đi, miệng thì nói: “Được rồi, em đang về, em nhớ hôm nay là thất tịch, tối nay chắc bận lắm đây…”
Sau khi cúp máy, Trì Tiểu Trì quay người nhanh chân chạy ra cổng nghĩa trang.
Lâu Ảnh nhìn về phía vừa nãy cậu ngồi, anh chậm rãi ngồi xuống nơi đó.
Sau khi anh trở lại hệ thống thì liền chấm dứt kỳ nghỉ, nhanh chóng tiếp nhận ký chủ thứ hai.
Đám người 089 xôn xao bàn tán, anh bị cái gì kích thích rồi chăng?
Lâu Ảnh nghĩ, không về sớm một chút thì cậu nhóc mít ướt của anh sẽ đợi đến cuống lên mất.
Trong lòng Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì là một đứa bé rất cảm tính, xem “Những Người Khốn Khổ” sẽ khóc rất thảm, anh không nỡ để cậu chờ quá lâu.
Có rất nhiều lời anh muốn đối mặt trực tiếp để nói cho Trì Tiểu Trì.
Từng có một lần kinh nghiệm dẫn dắt ký chủ, Lâu Ảnh trở nên thông thạo hơn rất nhiều.
Khi ký chủ ở vào thời điểm nghỉ ngơi giữa các thế giới nhiệm vụ thì anh sẽ xin nghỉ phép rời khỏi ký chủ, trở lại thế giới của Trì Tiểu Trì, cùng cậu vài ngày, tần suất cơ bản là khoảng hai tháng một lần.
Bởi vì vậy anh biết rất nhiều việc, tựa như Trì Tiểu Trì vì kiếm tiền mà đi làm người mẫu, tựa như cậu thi đỗ vào trường của anh, tựa như cậu thuê lại gian phòng của anh chỉ vì muốn nó được giữ nguyên trạng.
Biết được tất cả những thứ này, 089 nói một câu trúng tim đen: “Nói thật nha, em trai của anh làm sao mà giống như đang ở góa vậy.”
Lâu Ảnh có chút mất hứng: “Đừng nói em ấy như vậy.”
Lần nọ, khi Lâu Ảnh trở lại, vừa vặn có thể cùng Trì Tiểu Trì đi một đoạn đường từ lúc tan học.
Mà Trì Tiểu Trì đi trên đường lại thất thần, thẳng tắp đi vào khu vực một chiếc xe vượt đèn vàng đang nhào tới.
Trái tim Lâu Ảnh nặng nề hụt một nhịp, anh mặc kệ cấm chế trên người, lập tức điều động năng lực toàn thân, chỉ đủ hóa ra thân hình trong chốc lát, kéo lại thiếu niên đang cúi đầu đi về phía trước.
Bởi vì hành vi lỗ mãng này của mình mà Lâu Ảnh nằm liệt trong ký túc xá hệ thống trọn vẹn ba ngày.
Đối mặt với 089 và 023 đến thăm, Lâu Ảnh có chút tức giận: “Tại sao em ấy không biết chăm sóc chính mình như vậy?”
023 nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâu Ảnh, tức giận nói: “Cả hai người đều như nhau.”
Ngày giỗ năm thứ ba, Lâu Ảnh lại trở về bia mộ của mình.
Vóc dáng của Tiểu Trì đã cao hơn rất nhiều, cũng cao bằng Lâu Ảnh lúc qua đời, vì làm người mẫu nên mặc quần áo không như học sinh cấp ba, vóc người cao thon được bao bọc bằng chiếc áo sơ mi trắng và quần tây ống đứng, đã có thể nhìn ra đường nét của người trưởng thành.
Thiếu niên vòng quanh bia mộ hai vòng, nói một cách trẻ con: “Lâu ca, em cao hơn anh rồi nha.”
Lâu Ảnh đứng trước mặt cậu, nghiêm túc so sánh, muốn nói cho cậu biết, kỳ thật cũng không cao hơn.
Thiếu niên không biết trước mặt có người, nghiêm túc đề cử cho Lâu Ảnh một món đồ ăn vặt siêu ngon mà gần đây cậu từng ăn, cũng uể oải nói, nhưng mà năng lượng của món này cao quá, cậu không thể ăn.
Ngày hôm sau, trên bàn của Lâu Ảnh ở ký túc xá hệ thống có thêm món đồ ăn vặt này.
Sôcôla ngọt ngào nhân kem, vừa bỏ vào miệng là tan ra.
Lâu Ảnh ăn một miếng, trái tim như được phủ một lớp đường bột, vừa ngứa vừa ngọt.
Anh nhìn thấy Trì Tiểu Trì ưu tú trên con đường của cậu, cũng hy vọng cậu có thể tiếp tục ưu tú như thế.
Không ngờ có một lần kết thúc nhiệm vụ dài hai tháng, Lâu Ảnh trở về thế giới của bọn họ, biết được Trì Tiểu Trì đã nghỉ học.
Sau khi biết được nguyên nhân, lần đầu tiên trong đời Lâu Ảnh mất ngủ.
Anh không biết rõ cảm giác trong lòng là đắng hay là ngọt, anh cảm thấy một kẻ đã chết không đáng để Trì Tiểu Trì dùng cả cuộc đời để lấy ra đánh cược, nhưng cho dù anh đứng trước mặt Trì Tiểu Trì thì cũng không có cách nào để cậu nghe thấy giọng của anh.
Lâu Ảnh gần như xấu hổ mà suy nghĩ, rốt cục anh có thể làm được gì cho Tiểu Trì đây.
Sự thật Trì Tiểu Trì dường như không cần anh phải làm gì cho cậu.
Trì Tiểu Trì có con đường của cậu, đã chọn thì sẽ kiên quyết không từ bỏ mà tiếp tục đi.
Ngày công chiếu bộ phim đầu tiên của cậu, Lâu Ảnh cố ý xác định rõ thời gian, vào buổi tối, sau khi ký chủ chìm vào giấc ngủ, anh lập tức quay về không gian Chủ Thần, ngồi trong phòng làm việc của 023 để xem hết bộ phim từ khoảng cách xa.
Lâu Ảnh nhìn thấy một mặt khác của Trì Tiểu Trì.
Thiếu niên tóc dài toát ra sức hấp dẫn khó mà diễn tả bằng lời, còn Lâu Ảnh lại nhịn không được mà suy nghĩ mùa hè để tóc dài có lẽ rất nóng.
Từ đó về sau, Lâu Ảnh chăm chỉ làm công tác của mình, cũng chăm chỉ hành trình theo đuổi ngôi sao của anh.
Trong hệ thống ai cũng biết 061 là fan cuồng của một diễn viên tên Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh xem tất cả các bộ phim điện ảnh, phỏng vấn, chương trình truyền hình, quảng cáo, tuyên bố của cậu, không sót một cái nào, bao gồm ngày mai Trì Tiểu Trì sẽ đến Melbourne tham gia liên hoan phim, ngày mốt phải đến Hồng Kông tham gia dạ tiệc từ thiện, Lâu Ảnh đều biết rất rõ ràng.
Trì Tiểu Trì ưu tú khiến Lâu Ảnh có vốn liếng kiêu ngạo tuyên truyền với từng người mà anh quen biết: “Cậu ấy là em trai hàng xóm của tôi.”
Dì và dượng mang theo em họ mà anh chưa từng gặp mặt chuyển đến thành phố sinh sống, các bạn học có người học lên cao, có người đã đi làm, ai cũng đã quên từng có một người bạn tên là Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh cảm thấy mình may mắn biết bao khi có tư cách nắm giữ người em trai độc nhất vô nhị này.
Duy nhất khiến Lâu Ảnh có chút không vui chính là 089 cứ thích lấy quan hệ của anh và Tiểu Trì ra đùa giỡn.
Đối với Lâu Ảnh, Tiểu Trì là cậu bé tốt nhất mà anh từng gặp, rạng rỡ, ấm áp, cậu xứng đáng với một người tốt nhất chứ không phải một kẻ đã chết như anh.
Mỗi khi nghĩ đến đây thì anh đều có loại cảm giác bực bội vô cùng, cảm giác khó chịu đó cứ tràn ngập khắp trái tim, bởi vậy mỗi khi 089 cười đùa quá đáng, anh sẽ trầm xuống giọng điệu của mình, không ngại mà uốn nắn 089, sau đó suy nghĩ lại thì chính anh cũng cảm thấy phản ứng của mình quá mức khoa trương, ngược lại trêu cho 089 xem trò cười này thành chuyện gì đó rất to tát.
Mọi chuyện trở nên không đúng khi Trì Tiểu Trì tròn 23 tuổi.
Bình luận facebook